Bạn Tình Vẫn Chưa Quên Được Bạch Nguyệt Quang
Chương 17
Bạch Vân Đóa
14/08/2021
Edit: Agehakun
Beta: …
Khi mà Thang Nhị Viên về đến nhà, đã là mấy ngày sau kể từ lúc kỳ phát tình bắt đầu rồi, anh và Lê Xán ở bên nhau mấy hôm, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa hồng phớt lại vừa ngọt nước, toàn thân đều là mùi hương của Lê Xán.
Anh nhảy nhót trên cầu thang, sung sướng ngân nga, lên tới một nửa, gặp ngay Thang Tam Viên vừa trở về nhà, anh không khỏi chậm bước chân lại, giả bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì cả, điềm nhiên như không hỏi Thang Tam Viên: “Sao em lại có thời gian về nhà thế, hôm nay không phải đóng phim à?”
“Hôm nay quay xong hết các cảnh diễn rồi.” Thang Tam Viên vừa nhìn thấy anh thì hai mắt sáng rực lên, lập tức đi tới tò mò truy hỏi: “Em nghe nói anh cầm chai rượu phang vỡ đầu hoa hồng đỏ của anh hở?”
“…” Thang Nhị Viên không muốn trả lời.
Anh vò đầu, có chút phiền muộn nghĩ, mấy ngày nay anh và Lê Xán vội vàng vượt qua kỳ phát tình cho nên không ngờ là chuyện hôm đó đã truyền nhanh như vậy, ngay cả một đứa vẫn luôn ở trong đoàn phim bận rộn đóng phim như Thang Tam Viên cũng biết luôn, xem ra chuyện này đã truyền đi khắp nơi rồi.
Anh chợt nhớ Lý Tâm Nhiên cũng ở trong đoàn phim với Thang Tam Viên, không nhịn được hỏi: “Tâm Nhiên có tới bệnh viện thăm Chu Trạch không?”
Thật ra trong lòng Thang Nhị Viên cũng không đồng ý cho Lý Tâm Nhiên tới tìm Chu Trạch, Thang Nhị Viên cảm thấy, nếu hiện tại Chu Trạch muốn tiền hơn, “tình yêu đích thực” thì Lý Tâm Nhiên cần gì phải tới tự chuốc lấy nhục? Chu Trạch đã vô tình vô nghĩa đối với cậu ta rồi, cậu ta cũng mau mau giải quyết dứt khoát mới phải, hơn nữa bây giờ Chu Trạch đang ở bệnh viện, người trong nhà của gã chắc chắn sẽ tới thăm nom, nếu như Lý Tâm Nhiên gặp phải ba mẹ Chu gia, ba mẹ Chu gia nhất định sẽ nhục nhã cậu ta cho xem, khiến cho cậu ta cảm thấy lúng túng.
Thang Tam Viên nghe vậy cười một cái nói: “Lúc Tâm Nhiên nghe được tin quả thật cũng định tới bệnh viện thăm thằng ml kia, nhưng mà còn chưa ra khỏi đoàn phim đã bị Vương Nãi Thanh liều chết kéo lại, hơn nữa không biết Vương Nãi Thanh đã làm gì mà lại tự khiến bản thân mình bị sốt được, mấy ngày vừa rồi Tâm Nhiên còn phải chăm sóc cho cậu ta ý chứ, rõ là tự lo còn không xong, làm gì có thời gian tới bệnh viện thăm thằng ml kia nữa.”
Thang Nhị Viên không nhịn cười được hai tiếng, xem ra có Vương Nãi Thanh, Lý Tâm Nhiên chắc chắn sẽ không có thời gian nghĩ tới Chu Trạch.
Thang Tam Viên lại nhắc tới chuyện Chu Trạch bị thương, cười to nói: “Lúc em nghe người ta kể là anh đánh Chu Trạch thì suýt nữa cười chết, nghe nói Chu Trạch vừa mới chém gió là anh luỵ gã đủ các thứ xong, sau bị một chai rượu của anh đập cho vỡ đầu, hiện tại chuyện này đã truyền ra, có lẽ trong khoảng thời gian này gã ta sẽ không dám ra đường đâu.”
Nhắc tới chuyện ngày đó, thính tai của Thang Nhị Viên có hơi đỏ, ngượng nghịu phẩy tay áo, bây giờ anh cũng chẳng quan tâm tới mấy chuyện về Chu Trạch, Chu Trạch sống thế nào đã không còn liên quan gì tới anh, còn chai rượu ngày hôm ấy, anh cũng không hối hận, muốn trách thì trách bản thân Chu Trạch ấy.
Thang Tam Viên cười đủ, móc chìa khóa xe ra ném cho Thang Nhị Viên, hôm nay cậu lái cái xe mà Thang Nhị Viên đỗ ở đoàn phim trở về, lúc cậu tới gần, mũi bỗng nhiên giật giật, sau đó dí sát vào Thang Nhị Viên, hít một hơi cực kỳ khoa trương.
Thang Nhị Viên vội vã kéo cổ áo cản một chút, chột dạ trốn về phía sau: “Ngửi, ngửi cái gì?”
“Ngửi thấy có người bị đánh dấu nha.” Thang Tam Viên cười cợt đứng thẳng người, sờ sờ cằm, cố ý trầm ngâm nói: “Sao em ngửi cái mùi này lại giống mùi của Lê Xán thế nhỉ? Không phải anh nói hai người chỉ là quan hệ bạn tình thôi à?”
Đôi má của Thang Nhị Viên khẽ ửng đỏ, lập tức kéo Thang Tam Viên qua, làm động tác cắt cổ, uy hiếp nói: “Chú biết quá nhiều, anh muốn giết chú diệt khẩu.”
Thang Tam Viên vội vã phối hợp xin tha, hô to: “Viên Viên, tha mạng!”
Thang Nhị Viên hơi nhíu mày lại: “Hử?”
Thang Tam Viên lập tức đổi giọng, “Không phải, không phải là Viên Viên…”
“Ừm…” Thang Nhị Viên hài lòng gật đầu, đang định buông cậu ra, lại nghe Thang Tam Viên nói tiếp: “Là Lê phu nhân tha mạng mới đúng.”
Hai gò má của Thang Nhị Viên lại đỏ rực cả lên, huých cùi trỏ qua nhưng không dùng lực mạnh, “Tiểu Tam, chú có thể lui xuống.”
Anh nói xong, không cho Thang Tam Viên cơ hội phản bác mà lập tức chạy thẳng về phòng, anh vừa mới qua kỳ phát tình, cả người ê ê ẩm ẩm, đặc biệt là eo, hiện giờ chỉ muốn nằm ở trên giường ngủ một giấc thật ngon.
Mặc dù bây giờ vẫn là ban ngày, nhưng khi anh trở về phòng thì chuyện đầu tiên mà anh làm chính là đi tắm, sau đó mặc một bộ đồ ngủ thoải mái rồi bò lên giường, chuẩn bị ngủ bù thật ngon, khôi phục thể lực, dù sao mấy ngày qua quả thật đã phải rất vất vả.
Trước khi ngủ, anh không nhịn được lấy điện thoại ra, tìm lại ảnh chụp Lê Xán trong album, duỗi ngón tay trắng nõn chọt nhẹ vào khuôn mặt Lê Xán ở trong hình, tấm hình này là do anh thừa dịp Lê Xán ngủ say thì chụp trộm ngày hôm qua, trong hình Lê Xán chỉ lộ ra sườn mặt nam tính, hai mắt nhắm nghiền, khóe môi nhếch lên một độ cong dịu dàng.
Mà giờ Thang Nhị Viên vừa mới bị ký hiệu xong, cực kỳ ỷ lại Lê Xán, hận không thể dính lấy Lê Xán mọi lúc mọi nơi, chỉ mới tách ra có một chút mà anh đã thấy nhớ Lê Xán rồi.
Thang Nhị Viên đỏ mặt, chột dạ nhìn chung quanh một chút, sau đó không nhịn được khẽ hôn lên ảnh một cái, anh chạm nhẹ xong lập tức tách ra, cứ như sợ bị ai đó nhìn thấy vậy.
Điện thoại đúng lúc “ting” lên một tiếng, anh sợ đến run tay làm rớt cái điện thoại xuống giường.
Thì ra là tin nhắn từ Lê Xán, anh bình ổn nhịp thở, vội vàng ấn mở tin nhắn.
[Về nhà nghỉ ngơi cho thật tốt, đừng có mà chạy loạn khắp nơi, lát nữa anh sẽ tới thăm em.]
“Eo nhức như thế, chạy loạn sao nổi…” Thang Nhị Viên nhỏ giọng lầm bầm một câu, lại không ép nổi khoé miệng đang nhếch lên, nhắn lại một tin [biết rồi], sau đó ngả vào gối ngủ thiếp đi.
Tỉnh lại sau giấc ngủ, ánh mặt trời vừa lên, anh nằm ở trên giường lười biếng vươn người một cái, sau đó vui vẻ lết dép lê đi xuống lầu.
Anh vừa xuống lầu mới phát hiện Lê Xán đang ngồi trên ghế sô pha đối diện với Thang Bá Đặc, không biết đang nói cái gì mà biểu cảm của Thang Bá Đặc có phần nghiêm túc, Nguyên Thu ngồi ở bên cạnh thì lại nở nụ cười tươi rói.
Thang Nhị Viên chớp mắt một phát, sau khi xác nhận được người đang ngồi ở dưới lầu quả thật là Lê Xán, lập tức chạy xuống, mặt mày hớn hở vỗ vỗ vai Lê Xán, hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Anh cho rằng câu “lát nữa đến thăm” trong tin nhắn của Lê Xán có ý là sẽ gọi điện cho anh hẹn anh ra ngoài, không ngờ là Lê Xán lại tới thẳng nhà anh.
“Anh đến thăm các bác.” Lê Xán nhếch môi cười một cái, kéo Thang Nhị Viên ngồi xuống cạnh mình, nếu hắn đã đánh dấu Thang Nhị Viên rồi thì theo lẽ cũng nên đến gặp ba mẹ Thang Nhị Viên một lần, để bọn họ yên tâm.
Thang Nhị Viên lén lút liếc nhìn Thang Bá Đặc và Nguyên Thu đang ngồi ở đối diện, đỏ mặt ngồi ngay ngắn lại, sau đó lại lén lút di chuyển, dịch tới vị trí gần Lê Xán hơn, cho tới khi dính sát vào Lê Xán thì mới ngừng lại, bàn tay nắm chặt lấy tay Lê Xán, mười ngón đan xen.
Nguyên Thu hiền từ nhìn Lê Xán và Thang Nhị Viên, nở nụ cười dịu dàng, làm bộ không thấy động tác nhỏ của cậu con trai nhà mình, nhẹ nhàng dặn dò vài câu, suốt quá trình Lê Xán đều lắng nghe nghiêm túc, thỉnh thoảng còn phối hợp gật đầu.
Còn Thang Bá Đặc thì lại lạnh mặt ngồi đối diện suốt cả buổi, nhíu mày nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm chặt của hai người.
Nhọc nhằn khổ sở nuôi lớn đứa con trai, thế mà lại bị cướp mất một đứa nữa, sao ông lại không tức được cơ chứ?
Nhưng ông lại không phản đối, bạn lữ tương lai của con trai đương nhiên là để tự nó chọn lựa, chỉ cần nó bằng lòng là được, hơn nữa khi chứng kiến cảnh con trai mình xuống lầu, vừa nhìn thấy Lê Xán xong lập tức cười đến gió xuân phấp phới, ông thừa hiểu, quả tim của con trai mình đã bay theo Lê Xán từ sớm rồi.
Cũng may Lê Xán mạnh hơn cái gã Chu Trạch kia nhiều, ông nghe nói Chu Trạch bị Thang Nhị Viên đập vỡ đầu, cũng biết đầu đuôi câu chuyện, ngay sau khi ông vừa nghe được chuyện này, tức khắc muốn chạy đi phang thêm hai chai rượu vào đầu Chu Trạch, nếu như không phải Nguyên Thu ngăn ông lại, hiện giờ có lẽ đầu của Chu Trạch cũng phải nở hoa rồi.
Kết quả ngày hôm qua ba của Chu Trạch lại còn dám tới tìm ông, nói bóng nói gió là Chu gia bọn họ rộng lượng, có thể không màng đến chuyện Thang Nhị Viên đánh Chu Trạch, mà chỉ cần Thang Bá Đặc nợ một ân tình, để sau này có gì Thang Bá Đặc còn giúp lão nhiều chút, Thang Bá Đặc nghe xong thì tức cái mình, đuổi thẳng cổ lão Chu ra ngoài, cuối cùng còn không nhịn nổi đạp cho lão Chu một cước.
Cho nên hiện giờ Thang Bá Đặc nhìn Lê Xán còn thấy rất là vừa mắt, ít nhất người nhà họ Lê tốt hơn người nhà họ Chu nhiều, Lê Xán cũng tốt hơn Chu Trạch nhiều.
Nếu như Thang Nhị Viên đưa Chu Trạch trở về, ông nhất định sẽ không nhịn được vừa đánh vừa đuổi Chu Trạch ra khỏi cửa.
Nguyên Thu nói chuyện với Lê Xán một hồi, cực kỳ hài lòng với biểu hiện của Lê Xán, vui vẻ đến mức giữ Lê Xán ở lại ăn cơm tối, cười tươi hơn hớn, rõ là đã coi Lê Xán là người trong nhà rồi, trong ánh mắt lộ ra sự tán thưởng đối với Lê Xán.
Lê Xán cực kỳ vui lòng, lập tức đồng ý, tỏ vẻ khiêm tốn lễ phép khiến Nguyên Thu càng ngày càng vừa mắt hắn.
Nguyên Thu vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối, vừa quay đầu lại thấy Thang Bá Đặc vẫn còn banh cái mặt ngồi ở đó, đôi mắt trợn trừng nhìn Lê Xán, nhìn cứ như vừa bị cướp mất báu vật vậy.
Nguyên Thu ngoắc ông, “Quá đây phụ em làm cơm.”
Mỗi lần có con rể tới cửa thì đều là bộ dạng này, còn ra thể thống gì nữa.
Thang Bá Đặc banh mặt đứng lên, vào phòng bếp với Nguyên Thu, ông vô cảm đóng cửa bếp lại, nhưng sau khi xoay người thì cơ thể to lớn lập tức nhào vào lòng Nguyên Thu, đè nén tiếng khóc nghẹn ngào, “Ahuhu… Lại có heo đến gặm cải trắng nhà chúng ta rồi…”
Nguyên Thu không chút lưu tình nói: “Năm cây cải trắng còn lại của ông cũng sẽ bị gặm mất.”
Thang Bá Đặc khóc lớn tiếng hơn, người cha già đau lòng!
Nguyên Thu bị ông gào đến đau cả tai, không nhịn được nhéo tai ông một cái, cả giận: “Đứa con mà ông sinh mới là cải trắng ý!”
Lê Xán nghe thấy tiếng Thang Bá Đặc đau đớn gào rống truyền ra, có chút bận tâm nhìn về phía phòng bếp hỏi: “Bác Thang có sao không vậy?”
Thang Nhị Viên thờ ơ liếc mắt nhìn nhà bếp, anh đã nghe tiếng thét quen thuộc này đến mòn cả lỗ tai rồi, anh kéo Lê Xán lên lầu, vừa đi vừa nói: “Không sao đâu, ba em đang dạy cho ổng đạo lý cuộc đời thôi.”
Lê Xán nhớ tới Nguyên Thu nhìn qua có vẻ dịu dàng, và Thang Bá Đặc trông cực kỳ uy phong cao lớn: “…”
Thang Nhị Viên nắm tay hắn, đi hai ba bước đã lên lầu, sau đó dẫn hắn đi thẳng tới gian phòng của mình.
Đây là lần đầu tiên Lê Xán vào phòng của Thang Nhị Viên, nơi này tràn ngập hơi thở của Thang Nhị Viên, hắn cứ như đang xông vào lãnh địa tư nhân của anh vậy, lòng không khỏi hơi kích động.
Hắn quan sát chung quanh một chút, đồ trang trí trong phòng Thang Nhị Viên đơn giản mà lại thời thượng, từng chi tiết nhỏ đều hiện lên vẻ ấm áp, ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, lộ ra gian phòng rộng rãi và sáng sủa, chỉnh thể vô cùng thoải mái xinh đẹp, vừa nhìn đã biết là do Thang Nhị Viên đích thân thiết kế.
Lê Xán ôm chặt lấy Thang Nhị Viên từ sau lưng, nhìn gian phòng mỉm cười nói: “Sau này nhà của chúng ta cũng để em đích thân thiết kế được không?”
Thính tai Thang Nhị Viên đỏ một chút, ngấp ngứ hỏi: “Gì, gì mà nhà của chúng ta?”
Lê Xán cười nhẹ hai tiếng, vặn vai của Thang Nhị Viên qua, để anh xoay người lại, sau đó nhìn vào mắt của anh, trịnh trọng nói: “Viên Viên, chúng ta kết hôn được không?”
Thật ra hôm nay hắn đã đặt làm nhẫn riêng, chỉ chờ chuẩn bị thỏa đáng mọi thứ xong là hắn có thể chính thức cầu hôn Thang Nhị Viên.
Hắn vốn muốn tạo niềm vui bất ngờ cho Thang Nhị Viên, nhưng mà thời khắc này hắn lại không kìm nén được nói ra lời cầu hôn, hắn muốn kết hôn với Thang Nhị Viên, hắn muốn cùng Thang Nhị Viên xây dựng một gia đình riêng của hai bọn họ.
Đầu tiên thì Thang Nhị Viên có chút ngượng ngùng cúi thấp đầu, sau đó bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, anh nhướng một bên lông mày hỏi: “Kết hôn? Như vậy lúc kết hôn, bó hoa cưới hoặc là dàn hoa trang trí ở sân cưới, anh sẽ chọn hoa gì?”
“Đương nhiên là…” Lê Xán khựng lại, sau đó cứng đờ.
Từ nhỏ đến lớn, trong suy nghĩ của hắn, vào ngày kết hôn hắn nhất định sẽ bày tường vi hồng khắp đất, ngay cả hoa cài trên ngực hắn cũng phải là tường vi hồng, hắn muốn dùng tường vi hồng điểm tô cho ngày cưới hôm ấy trở thành một buổi lễ lãng mạn nhất, nhưng bây giờ…
Lê Xán xoắn xuýt cau mày, nhất thời nói không ra lời.
“Thẩm mỹ không đồng nhất thì sao kết hôn được? Không kết!”
Thang Nhị Viên hầm hừ đẩy hắn ra, không chút lưu tình từ chối.
… Lần đầu tiên Lê Xán cầu hôn, kết quả cuối cùng lại là thất bại.
Beta: …
Khi mà Thang Nhị Viên về đến nhà, đã là mấy ngày sau kể từ lúc kỳ phát tình bắt đầu rồi, anh và Lê Xán ở bên nhau mấy hôm, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa hồng phớt lại vừa ngọt nước, toàn thân đều là mùi hương của Lê Xán.
Anh nhảy nhót trên cầu thang, sung sướng ngân nga, lên tới một nửa, gặp ngay Thang Tam Viên vừa trở về nhà, anh không khỏi chậm bước chân lại, giả bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì cả, điềm nhiên như không hỏi Thang Tam Viên: “Sao em lại có thời gian về nhà thế, hôm nay không phải đóng phim à?”
“Hôm nay quay xong hết các cảnh diễn rồi.” Thang Tam Viên vừa nhìn thấy anh thì hai mắt sáng rực lên, lập tức đi tới tò mò truy hỏi: “Em nghe nói anh cầm chai rượu phang vỡ đầu hoa hồng đỏ của anh hở?”
“…” Thang Nhị Viên không muốn trả lời.
Anh vò đầu, có chút phiền muộn nghĩ, mấy ngày nay anh và Lê Xán vội vàng vượt qua kỳ phát tình cho nên không ngờ là chuyện hôm đó đã truyền nhanh như vậy, ngay cả một đứa vẫn luôn ở trong đoàn phim bận rộn đóng phim như Thang Tam Viên cũng biết luôn, xem ra chuyện này đã truyền đi khắp nơi rồi.
Anh chợt nhớ Lý Tâm Nhiên cũng ở trong đoàn phim với Thang Tam Viên, không nhịn được hỏi: “Tâm Nhiên có tới bệnh viện thăm Chu Trạch không?”
Thật ra trong lòng Thang Nhị Viên cũng không đồng ý cho Lý Tâm Nhiên tới tìm Chu Trạch, Thang Nhị Viên cảm thấy, nếu hiện tại Chu Trạch muốn tiền hơn, “tình yêu đích thực” thì Lý Tâm Nhiên cần gì phải tới tự chuốc lấy nhục? Chu Trạch đã vô tình vô nghĩa đối với cậu ta rồi, cậu ta cũng mau mau giải quyết dứt khoát mới phải, hơn nữa bây giờ Chu Trạch đang ở bệnh viện, người trong nhà của gã chắc chắn sẽ tới thăm nom, nếu như Lý Tâm Nhiên gặp phải ba mẹ Chu gia, ba mẹ Chu gia nhất định sẽ nhục nhã cậu ta cho xem, khiến cho cậu ta cảm thấy lúng túng.
Thang Tam Viên nghe vậy cười một cái nói: “Lúc Tâm Nhiên nghe được tin quả thật cũng định tới bệnh viện thăm thằng ml kia, nhưng mà còn chưa ra khỏi đoàn phim đã bị Vương Nãi Thanh liều chết kéo lại, hơn nữa không biết Vương Nãi Thanh đã làm gì mà lại tự khiến bản thân mình bị sốt được, mấy ngày vừa rồi Tâm Nhiên còn phải chăm sóc cho cậu ta ý chứ, rõ là tự lo còn không xong, làm gì có thời gian tới bệnh viện thăm thằng ml kia nữa.”
Thang Nhị Viên không nhịn cười được hai tiếng, xem ra có Vương Nãi Thanh, Lý Tâm Nhiên chắc chắn sẽ không có thời gian nghĩ tới Chu Trạch.
Thang Tam Viên lại nhắc tới chuyện Chu Trạch bị thương, cười to nói: “Lúc em nghe người ta kể là anh đánh Chu Trạch thì suýt nữa cười chết, nghe nói Chu Trạch vừa mới chém gió là anh luỵ gã đủ các thứ xong, sau bị một chai rượu của anh đập cho vỡ đầu, hiện tại chuyện này đã truyền ra, có lẽ trong khoảng thời gian này gã ta sẽ không dám ra đường đâu.”
Nhắc tới chuyện ngày đó, thính tai của Thang Nhị Viên có hơi đỏ, ngượng nghịu phẩy tay áo, bây giờ anh cũng chẳng quan tâm tới mấy chuyện về Chu Trạch, Chu Trạch sống thế nào đã không còn liên quan gì tới anh, còn chai rượu ngày hôm ấy, anh cũng không hối hận, muốn trách thì trách bản thân Chu Trạch ấy.
Thang Tam Viên cười đủ, móc chìa khóa xe ra ném cho Thang Nhị Viên, hôm nay cậu lái cái xe mà Thang Nhị Viên đỗ ở đoàn phim trở về, lúc cậu tới gần, mũi bỗng nhiên giật giật, sau đó dí sát vào Thang Nhị Viên, hít một hơi cực kỳ khoa trương.
Thang Nhị Viên vội vã kéo cổ áo cản một chút, chột dạ trốn về phía sau: “Ngửi, ngửi cái gì?”
“Ngửi thấy có người bị đánh dấu nha.” Thang Tam Viên cười cợt đứng thẳng người, sờ sờ cằm, cố ý trầm ngâm nói: “Sao em ngửi cái mùi này lại giống mùi của Lê Xán thế nhỉ? Không phải anh nói hai người chỉ là quan hệ bạn tình thôi à?”
Đôi má của Thang Nhị Viên khẽ ửng đỏ, lập tức kéo Thang Tam Viên qua, làm động tác cắt cổ, uy hiếp nói: “Chú biết quá nhiều, anh muốn giết chú diệt khẩu.”
Thang Tam Viên vội vã phối hợp xin tha, hô to: “Viên Viên, tha mạng!”
Thang Nhị Viên hơi nhíu mày lại: “Hử?”
Thang Tam Viên lập tức đổi giọng, “Không phải, không phải là Viên Viên…”
“Ừm…” Thang Nhị Viên hài lòng gật đầu, đang định buông cậu ra, lại nghe Thang Tam Viên nói tiếp: “Là Lê phu nhân tha mạng mới đúng.”
Hai gò má của Thang Nhị Viên lại đỏ rực cả lên, huých cùi trỏ qua nhưng không dùng lực mạnh, “Tiểu Tam, chú có thể lui xuống.”
Anh nói xong, không cho Thang Tam Viên cơ hội phản bác mà lập tức chạy thẳng về phòng, anh vừa mới qua kỳ phát tình, cả người ê ê ẩm ẩm, đặc biệt là eo, hiện giờ chỉ muốn nằm ở trên giường ngủ một giấc thật ngon.
Mặc dù bây giờ vẫn là ban ngày, nhưng khi anh trở về phòng thì chuyện đầu tiên mà anh làm chính là đi tắm, sau đó mặc một bộ đồ ngủ thoải mái rồi bò lên giường, chuẩn bị ngủ bù thật ngon, khôi phục thể lực, dù sao mấy ngày qua quả thật đã phải rất vất vả.
Trước khi ngủ, anh không nhịn được lấy điện thoại ra, tìm lại ảnh chụp Lê Xán trong album, duỗi ngón tay trắng nõn chọt nhẹ vào khuôn mặt Lê Xán ở trong hình, tấm hình này là do anh thừa dịp Lê Xán ngủ say thì chụp trộm ngày hôm qua, trong hình Lê Xán chỉ lộ ra sườn mặt nam tính, hai mắt nhắm nghiền, khóe môi nhếch lên một độ cong dịu dàng.
Mà giờ Thang Nhị Viên vừa mới bị ký hiệu xong, cực kỳ ỷ lại Lê Xán, hận không thể dính lấy Lê Xán mọi lúc mọi nơi, chỉ mới tách ra có một chút mà anh đã thấy nhớ Lê Xán rồi.
Thang Nhị Viên đỏ mặt, chột dạ nhìn chung quanh một chút, sau đó không nhịn được khẽ hôn lên ảnh một cái, anh chạm nhẹ xong lập tức tách ra, cứ như sợ bị ai đó nhìn thấy vậy.
Điện thoại đúng lúc “ting” lên một tiếng, anh sợ đến run tay làm rớt cái điện thoại xuống giường.
Thì ra là tin nhắn từ Lê Xán, anh bình ổn nhịp thở, vội vàng ấn mở tin nhắn.
[Về nhà nghỉ ngơi cho thật tốt, đừng có mà chạy loạn khắp nơi, lát nữa anh sẽ tới thăm em.]
“Eo nhức như thế, chạy loạn sao nổi…” Thang Nhị Viên nhỏ giọng lầm bầm một câu, lại không ép nổi khoé miệng đang nhếch lên, nhắn lại một tin [biết rồi], sau đó ngả vào gối ngủ thiếp đi.
Tỉnh lại sau giấc ngủ, ánh mặt trời vừa lên, anh nằm ở trên giường lười biếng vươn người một cái, sau đó vui vẻ lết dép lê đi xuống lầu.
Anh vừa xuống lầu mới phát hiện Lê Xán đang ngồi trên ghế sô pha đối diện với Thang Bá Đặc, không biết đang nói cái gì mà biểu cảm của Thang Bá Đặc có phần nghiêm túc, Nguyên Thu ngồi ở bên cạnh thì lại nở nụ cười tươi rói.
Thang Nhị Viên chớp mắt một phát, sau khi xác nhận được người đang ngồi ở dưới lầu quả thật là Lê Xán, lập tức chạy xuống, mặt mày hớn hở vỗ vỗ vai Lê Xán, hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Anh cho rằng câu “lát nữa đến thăm” trong tin nhắn của Lê Xán có ý là sẽ gọi điện cho anh hẹn anh ra ngoài, không ngờ là Lê Xán lại tới thẳng nhà anh.
“Anh đến thăm các bác.” Lê Xán nhếch môi cười một cái, kéo Thang Nhị Viên ngồi xuống cạnh mình, nếu hắn đã đánh dấu Thang Nhị Viên rồi thì theo lẽ cũng nên đến gặp ba mẹ Thang Nhị Viên một lần, để bọn họ yên tâm.
Thang Nhị Viên lén lút liếc nhìn Thang Bá Đặc và Nguyên Thu đang ngồi ở đối diện, đỏ mặt ngồi ngay ngắn lại, sau đó lại lén lút di chuyển, dịch tới vị trí gần Lê Xán hơn, cho tới khi dính sát vào Lê Xán thì mới ngừng lại, bàn tay nắm chặt lấy tay Lê Xán, mười ngón đan xen.
Nguyên Thu hiền từ nhìn Lê Xán và Thang Nhị Viên, nở nụ cười dịu dàng, làm bộ không thấy động tác nhỏ của cậu con trai nhà mình, nhẹ nhàng dặn dò vài câu, suốt quá trình Lê Xán đều lắng nghe nghiêm túc, thỉnh thoảng còn phối hợp gật đầu.
Còn Thang Bá Đặc thì lại lạnh mặt ngồi đối diện suốt cả buổi, nhíu mày nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm chặt của hai người.
Nhọc nhằn khổ sở nuôi lớn đứa con trai, thế mà lại bị cướp mất một đứa nữa, sao ông lại không tức được cơ chứ?
Nhưng ông lại không phản đối, bạn lữ tương lai của con trai đương nhiên là để tự nó chọn lựa, chỉ cần nó bằng lòng là được, hơn nữa khi chứng kiến cảnh con trai mình xuống lầu, vừa nhìn thấy Lê Xán xong lập tức cười đến gió xuân phấp phới, ông thừa hiểu, quả tim của con trai mình đã bay theo Lê Xán từ sớm rồi.
Cũng may Lê Xán mạnh hơn cái gã Chu Trạch kia nhiều, ông nghe nói Chu Trạch bị Thang Nhị Viên đập vỡ đầu, cũng biết đầu đuôi câu chuyện, ngay sau khi ông vừa nghe được chuyện này, tức khắc muốn chạy đi phang thêm hai chai rượu vào đầu Chu Trạch, nếu như không phải Nguyên Thu ngăn ông lại, hiện giờ có lẽ đầu của Chu Trạch cũng phải nở hoa rồi.
Kết quả ngày hôm qua ba của Chu Trạch lại còn dám tới tìm ông, nói bóng nói gió là Chu gia bọn họ rộng lượng, có thể không màng đến chuyện Thang Nhị Viên đánh Chu Trạch, mà chỉ cần Thang Bá Đặc nợ một ân tình, để sau này có gì Thang Bá Đặc còn giúp lão nhiều chút, Thang Bá Đặc nghe xong thì tức cái mình, đuổi thẳng cổ lão Chu ra ngoài, cuối cùng còn không nhịn nổi đạp cho lão Chu một cước.
Cho nên hiện giờ Thang Bá Đặc nhìn Lê Xán còn thấy rất là vừa mắt, ít nhất người nhà họ Lê tốt hơn người nhà họ Chu nhiều, Lê Xán cũng tốt hơn Chu Trạch nhiều.
Nếu như Thang Nhị Viên đưa Chu Trạch trở về, ông nhất định sẽ không nhịn được vừa đánh vừa đuổi Chu Trạch ra khỏi cửa.
Nguyên Thu nói chuyện với Lê Xán một hồi, cực kỳ hài lòng với biểu hiện của Lê Xán, vui vẻ đến mức giữ Lê Xán ở lại ăn cơm tối, cười tươi hơn hớn, rõ là đã coi Lê Xán là người trong nhà rồi, trong ánh mắt lộ ra sự tán thưởng đối với Lê Xán.
Lê Xán cực kỳ vui lòng, lập tức đồng ý, tỏ vẻ khiêm tốn lễ phép khiến Nguyên Thu càng ngày càng vừa mắt hắn.
Nguyên Thu vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối, vừa quay đầu lại thấy Thang Bá Đặc vẫn còn banh cái mặt ngồi ở đó, đôi mắt trợn trừng nhìn Lê Xán, nhìn cứ như vừa bị cướp mất báu vật vậy.
Nguyên Thu ngoắc ông, “Quá đây phụ em làm cơm.”
Mỗi lần có con rể tới cửa thì đều là bộ dạng này, còn ra thể thống gì nữa.
Thang Bá Đặc banh mặt đứng lên, vào phòng bếp với Nguyên Thu, ông vô cảm đóng cửa bếp lại, nhưng sau khi xoay người thì cơ thể to lớn lập tức nhào vào lòng Nguyên Thu, đè nén tiếng khóc nghẹn ngào, “Ahuhu… Lại có heo đến gặm cải trắng nhà chúng ta rồi…”
Nguyên Thu không chút lưu tình nói: “Năm cây cải trắng còn lại của ông cũng sẽ bị gặm mất.”
Thang Bá Đặc khóc lớn tiếng hơn, người cha già đau lòng!
Nguyên Thu bị ông gào đến đau cả tai, không nhịn được nhéo tai ông một cái, cả giận: “Đứa con mà ông sinh mới là cải trắng ý!”
Lê Xán nghe thấy tiếng Thang Bá Đặc đau đớn gào rống truyền ra, có chút bận tâm nhìn về phía phòng bếp hỏi: “Bác Thang có sao không vậy?”
Thang Nhị Viên thờ ơ liếc mắt nhìn nhà bếp, anh đã nghe tiếng thét quen thuộc này đến mòn cả lỗ tai rồi, anh kéo Lê Xán lên lầu, vừa đi vừa nói: “Không sao đâu, ba em đang dạy cho ổng đạo lý cuộc đời thôi.”
Lê Xán nhớ tới Nguyên Thu nhìn qua có vẻ dịu dàng, và Thang Bá Đặc trông cực kỳ uy phong cao lớn: “…”
Thang Nhị Viên nắm tay hắn, đi hai ba bước đã lên lầu, sau đó dẫn hắn đi thẳng tới gian phòng của mình.
Đây là lần đầu tiên Lê Xán vào phòng của Thang Nhị Viên, nơi này tràn ngập hơi thở của Thang Nhị Viên, hắn cứ như đang xông vào lãnh địa tư nhân của anh vậy, lòng không khỏi hơi kích động.
Hắn quan sát chung quanh một chút, đồ trang trí trong phòng Thang Nhị Viên đơn giản mà lại thời thượng, từng chi tiết nhỏ đều hiện lên vẻ ấm áp, ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, lộ ra gian phòng rộng rãi và sáng sủa, chỉnh thể vô cùng thoải mái xinh đẹp, vừa nhìn đã biết là do Thang Nhị Viên đích thân thiết kế.
Lê Xán ôm chặt lấy Thang Nhị Viên từ sau lưng, nhìn gian phòng mỉm cười nói: “Sau này nhà của chúng ta cũng để em đích thân thiết kế được không?”
Thính tai Thang Nhị Viên đỏ một chút, ngấp ngứ hỏi: “Gì, gì mà nhà của chúng ta?”
Lê Xán cười nhẹ hai tiếng, vặn vai của Thang Nhị Viên qua, để anh xoay người lại, sau đó nhìn vào mắt của anh, trịnh trọng nói: “Viên Viên, chúng ta kết hôn được không?”
Thật ra hôm nay hắn đã đặt làm nhẫn riêng, chỉ chờ chuẩn bị thỏa đáng mọi thứ xong là hắn có thể chính thức cầu hôn Thang Nhị Viên.
Hắn vốn muốn tạo niềm vui bất ngờ cho Thang Nhị Viên, nhưng mà thời khắc này hắn lại không kìm nén được nói ra lời cầu hôn, hắn muốn kết hôn với Thang Nhị Viên, hắn muốn cùng Thang Nhị Viên xây dựng một gia đình riêng của hai bọn họ.
Đầu tiên thì Thang Nhị Viên có chút ngượng ngùng cúi thấp đầu, sau đó bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, anh nhướng một bên lông mày hỏi: “Kết hôn? Như vậy lúc kết hôn, bó hoa cưới hoặc là dàn hoa trang trí ở sân cưới, anh sẽ chọn hoa gì?”
“Đương nhiên là…” Lê Xán khựng lại, sau đó cứng đờ.
Từ nhỏ đến lớn, trong suy nghĩ của hắn, vào ngày kết hôn hắn nhất định sẽ bày tường vi hồng khắp đất, ngay cả hoa cài trên ngực hắn cũng phải là tường vi hồng, hắn muốn dùng tường vi hồng điểm tô cho ngày cưới hôm ấy trở thành một buổi lễ lãng mạn nhất, nhưng bây giờ…
Lê Xán xoắn xuýt cau mày, nhất thời nói không ra lời.
“Thẩm mỹ không đồng nhất thì sao kết hôn được? Không kết!”
Thang Nhị Viên hầm hừ đẩy hắn ra, không chút lưu tình từ chối.
… Lần đầu tiên Lê Xán cầu hôn, kết quả cuối cùng lại là thất bại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.