Chương 49: Bạn Trai Hai Mặt Sủng Tôi
Tuyệt Duyên Lạt
24/11/2024
Ông già vừa thấy anh đã ném tới một quyển sách, Giang Phỉ nhanh chóng tiếp được, động tác còn rất hoàn mỹ.
"Xem ra lực phản ứng và độ nhạy bén không giảm đi nhỉ." Giang Sóc đứng dậy hỏi: "Trường mới thế nào?"
"Rất tốt, cảm ơn bố."
Giang Phỉ nói xong thì trực tiếp lên tầng, xem ra tâm trạng rất tốt. Nhưng ngược lại khiến Giang Sóc buồn bực hỏi quản gia bên cạnh: "Thằng nhóc này đổi tính rồi à? Gặp mặt không bóp chết tôi mà còn cười được?"
Quản gia sát lại thấp giọng nói: "Tối hôm qua cậu chủ cho người tra xét địa chỉ nhà của cô gái kia. Sau đó tôi đã điều tra cô ấy một lần, bố mẹ cô ấy vì công việc dọn ra ngoài, cuối tuần cô ấy về nhà thì đều ở một mình. Nhưng mà tối qua cậu chủ không về nhà cũng không ở cùng với cậu chủ nhà họ Chu ạ."
Nói tới đây Giang Sóc cũng hiểu được rồi. Lập tức trên mặt ông lộ ra một nụ cười ý vị sâu xa: "Ha ha! Không nghĩ tới thằng nhóc thối đó cũng có ngày hôm nay! Tôi còn nghĩ nó không sợ trời không sợ đất sẽ không thích con gái cơ đấy."
Quản gia ở bên cạnh không nói gì.
Giang Sóc tự nhìn tự nói: "Thằng nhóc thối này, lúc trước muốn nuôi nó thành một công tử nhanh nhẹn kính già yêu trẻ, sao lớn lên lại thành một đóa hoa sen bụng dạ đen tối như này cơ chứ, xấu xa lộ cả ra ngoài, còn xấu xa hơn cả tôi, cũng không biết con gái nhà ai có thể nhìn trúng nó nữa."
Quản gia vẫn tiếp tục yên lặng không nói gì, trong lòng thầm nghĩ, ngài chính là đóa hoa sen bụng dạ đen tối đấy. Không xấu xa hơn ngài nhưng ngài cũng là kẻ tám lạng người nửa cân.
Một lát sau, biểu cảm của Giang Sóc trở nên có chút khó lường, ông nhìn về phía Giang Phỉ đi nói: "Ông tin không, thằng nhóc này ngang ngược như thế nào cuối cùng cũng sẽ có một ngày nó nằm trong tay một người, người đó sẽ trở thành sự uy hiếp trí mạng của nó, mà nó sẽ bị người kia thu phục được mà ngoan ngoãn, nếm thử đủ loại buồn vui, thép luyện lâu cũng có thể trở thành sợi chỉ mềm trong tay* thôi."
*Nguyên văn là 百炼钢都能成绕指柔: đại ý là người có tính nóng nảy, cứng rắn sẽ dần trở nên mềm mỏng, dịu dàng lại. (theo baidu)
Quản gia nhìn sườn mặt ông chủ của mình, trong lòng cũng có một xúc cảm, chốc lát hơi sầu não.
Lời ngài đang nói cũng là ngài và phu nhân nhỉ.
Lần đầu tiên trong cuộc đời Hàn Chiêu Chiêu nhận được thư tình vậy mà cô còn phải giúp đưa cho Giang Phỉ.
Cứ phải là anh.
Hàn Chiêu Chiêu nhìn hoa khôi ở đối diện, gương mặt như mận đào, thướt tha nhiều vẻ, đúng là người đẹp, Giang Phỉ có lẽ sẽ thích những kiểu người như này.
Nếu như có thể thành sự thật vậy thì tốt quá rồi.
Cho nên cô nhận lấy thư tình, đồng ý chuyện này, nhân lúc hết tiết không có người mới lén lút đút vào trong sách của Giang Phỉ.
Bên ngoài cửa sổ, Giang Phỉ tỉ mỉ nhìn, đặc biệt là dáng vẻ lén lút cẩn thận của cô gái, còn có sự vui vẻ lúc cầm lấy bức thư hồng nhạt.
"Xem ra lực phản ứng và độ nhạy bén không giảm đi nhỉ." Giang Sóc đứng dậy hỏi: "Trường mới thế nào?"
"Rất tốt, cảm ơn bố."
Giang Phỉ nói xong thì trực tiếp lên tầng, xem ra tâm trạng rất tốt. Nhưng ngược lại khiến Giang Sóc buồn bực hỏi quản gia bên cạnh: "Thằng nhóc này đổi tính rồi à? Gặp mặt không bóp chết tôi mà còn cười được?"
Quản gia sát lại thấp giọng nói: "Tối hôm qua cậu chủ cho người tra xét địa chỉ nhà của cô gái kia. Sau đó tôi đã điều tra cô ấy một lần, bố mẹ cô ấy vì công việc dọn ra ngoài, cuối tuần cô ấy về nhà thì đều ở một mình. Nhưng mà tối qua cậu chủ không về nhà cũng không ở cùng với cậu chủ nhà họ Chu ạ."
Nói tới đây Giang Sóc cũng hiểu được rồi. Lập tức trên mặt ông lộ ra một nụ cười ý vị sâu xa: "Ha ha! Không nghĩ tới thằng nhóc thối đó cũng có ngày hôm nay! Tôi còn nghĩ nó không sợ trời không sợ đất sẽ không thích con gái cơ đấy."
Quản gia ở bên cạnh không nói gì.
Giang Sóc tự nhìn tự nói: "Thằng nhóc thối này, lúc trước muốn nuôi nó thành một công tử nhanh nhẹn kính già yêu trẻ, sao lớn lên lại thành một đóa hoa sen bụng dạ đen tối như này cơ chứ, xấu xa lộ cả ra ngoài, còn xấu xa hơn cả tôi, cũng không biết con gái nhà ai có thể nhìn trúng nó nữa."
Quản gia vẫn tiếp tục yên lặng không nói gì, trong lòng thầm nghĩ, ngài chính là đóa hoa sen bụng dạ đen tối đấy. Không xấu xa hơn ngài nhưng ngài cũng là kẻ tám lạng người nửa cân.
Một lát sau, biểu cảm của Giang Sóc trở nên có chút khó lường, ông nhìn về phía Giang Phỉ đi nói: "Ông tin không, thằng nhóc này ngang ngược như thế nào cuối cùng cũng sẽ có một ngày nó nằm trong tay một người, người đó sẽ trở thành sự uy hiếp trí mạng của nó, mà nó sẽ bị người kia thu phục được mà ngoan ngoãn, nếm thử đủ loại buồn vui, thép luyện lâu cũng có thể trở thành sợi chỉ mềm trong tay* thôi."
*Nguyên văn là 百炼钢都能成绕指柔: đại ý là người có tính nóng nảy, cứng rắn sẽ dần trở nên mềm mỏng, dịu dàng lại. (theo baidu)
Quản gia nhìn sườn mặt ông chủ của mình, trong lòng cũng có một xúc cảm, chốc lát hơi sầu não.
Lời ngài đang nói cũng là ngài và phu nhân nhỉ.
Lần đầu tiên trong cuộc đời Hàn Chiêu Chiêu nhận được thư tình vậy mà cô còn phải giúp đưa cho Giang Phỉ.
Cứ phải là anh.
Hàn Chiêu Chiêu nhìn hoa khôi ở đối diện, gương mặt như mận đào, thướt tha nhiều vẻ, đúng là người đẹp, Giang Phỉ có lẽ sẽ thích những kiểu người như này.
Nếu như có thể thành sự thật vậy thì tốt quá rồi.
Cho nên cô nhận lấy thư tình, đồng ý chuyện này, nhân lúc hết tiết không có người mới lén lút đút vào trong sách của Giang Phỉ.
Bên ngoài cửa sổ, Giang Phỉ tỉ mỉ nhìn, đặc biệt là dáng vẻ lén lút cẩn thận của cô gái, còn có sự vui vẻ lúc cầm lấy bức thư hồng nhạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.