Chương 48: Bạn Trai Hai Mặt Sủng Tôi
Tuyệt Duyên Lạt
24/11/2024
Thiếu niên thích vô cùng.
"Vậy thì, bạn gái xấu xa ơi, em muốn anh đồng ý với em chuyện gì?"
Vậy thì, bạn gái xấu xa ơi, em muốn anh đồng ý với em chuyện gì?"
Hàn Chiêu Chiêu nhìn anh, không biết lấy can đảm ở đâu: "Vậy... anh đồng ý không làm bạn trai tôi được không?"
Giang Phỉ cười: "Em đúng là được nuông chiều mà còn kiêu, đột nhiên lá gan lớn thế à."
Ha hả. Hàn Chiêu Chiêu cảm nhận được thiếu niên vén sợi tóc của cô lên mà chơi đùa trong tay, lập tức sự sợ sệt trong lòng nhen nhóm lên.
"Nói đùa thôi." Hàn Chiêu Chiêu nói, "Dù sao tôi nói cái gì anh cũng không đồng ý đâu."
Giang Phỉ đáp: "Không đâu, anh Phỉ nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, ngoại trừ điều kiện này đều sẽ đồng ý với em."
"Thật sao?"
Thiếu nữ mở to đôi mắt ngập nước nhìn, anh động lòng gật đầu: "Ừ."
"Được." Trên mặt Hàn Chiêu Chiêu tựa hồ như có một ý cười thoải mái phủ lên, cô tách ra khỏi lồng ngực của anh nói: "Sau này anh không được tùy ý chạm vào tôi nữa."
Thiếu nữ rời đi, Giang Phỉ theo bản năng duỗi tay. Nghe thấy lời của cô nhíu mày nói: "Không được tùy ý chạm vào em? Em có ý gì?"
Hàn Chiêu Chiêu né tránh thoát được cái đụng chạm của anh: "Chính là không được lôi kéo tôi làm loại chuyện đó nữa."
Giang Phỉ lắc đầu: "Không thể được."
Hàn Chiêu Chiêu nhìn anh chằm chằm: "Sao anh không biết giữ chữ tín thế, là anh nói sẽ đồng ý với tôi mà."
Giang Phỉ vừa tiếp tục nhíu mày vừa tiếp tục phủ định: "Không được."
Hàn Chiêu Chiêu cũng không chịu yếu thế, vừa tủi thân vừa căm tức trừng mắt với anh.
Thật lâu sau Giang Phỉ thở dài: "Em như vậy là tra tấn anh."
"Là anh tra tấn tôi trước."
Hàn Chiêu Chiêu nhận ra bây giờ cô nói chuyện nhưng lại có hơi lo lắng.
Giang Phỉ dang hai cánh tay ra: "Được, anh không tùy tiện lôi kéo em làm tình nữa nhưng ôm thì được đúng không? Lại đây."
Hàn Chiêu Chiêu nhíu mi, người này đúng là chắc nịch không ngăn được muốn nói là nói mà.
Giang Phỉ thúc giục nói: "Thừa dịp anh còn chưa đổi ý thì em vào trong lòng anh đi. Nếu anh đổi ý rồi thì cùng lắm lại tiếp tục dùng sức đấy."
Hàn Chiêu Chiêu do dự một lát cuối cùng cũng đi tới trước mặt anh.
Giang Phỉ đứng bất động, ý bảo Hàn Chiêu Chiêu tự mình ôm anh đi.
Cô không biết phải làm sao đành giơ tay ôm eo của anh.
Thiếu niên cảm thấy hài lòng ôm lại.
"Nói rồi đấy nhé, yêu đương với anh thì không được chia tay đâu đấy." Về mặt khác thì cô nói không được tùy tiện làm vậy thì anh cũng sẽ không tùy ý làm.
Hàn Chiêu Chiêu không để ý anh nói không thể chia tay cái gì, cô không biết cuối cùng anh có ý gì với cô, nhưng cô cảm thấy loại người này cách xa cả thế giới với cô, sẽ có một ngày rời đi, cô chỉ đành đợi một ngày anh chán ngấy rồi chủ động thả cô đi là được rồi.
Lúc Giang Phỉ về tới nhà lại bất ngờ nhận ra ông già nhà mình cũng ở nhà.
"Vậy thì, bạn gái xấu xa ơi, em muốn anh đồng ý với em chuyện gì?"
Vậy thì, bạn gái xấu xa ơi, em muốn anh đồng ý với em chuyện gì?"
Hàn Chiêu Chiêu nhìn anh, không biết lấy can đảm ở đâu: "Vậy... anh đồng ý không làm bạn trai tôi được không?"
Giang Phỉ cười: "Em đúng là được nuông chiều mà còn kiêu, đột nhiên lá gan lớn thế à."
Ha hả. Hàn Chiêu Chiêu cảm nhận được thiếu niên vén sợi tóc của cô lên mà chơi đùa trong tay, lập tức sự sợ sệt trong lòng nhen nhóm lên.
"Nói đùa thôi." Hàn Chiêu Chiêu nói, "Dù sao tôi nói cái gì anh cũng không đồng ý đâu."
Giang Phỉ đáp: "Không đâu, anh Phỉ nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, ngoại trừ điều kiện này đều sẽ đồng ý với em."
"Thật sao?"
Thiếu nữ mở to đôi mắt ngập nước nhìn, anh động lòng gật đầu: "Ừ."
"Được." Trên mặt Hàn Chiêu Chiêu tựa hồ như có một ý cười thoải mái phủ lên, cô tách ra khỏi lồng ngực của anh nói: "Sau này anh không được tùy ý chạm vào tôi nữa."
Thiếu nữ rời đi, Giang Phỉ theo bản năng duỗi tay. Nghe thấy lời của cô nhíu mày nói: "Không được tùy ý chạm vào em? Em có ý gì?"
Hàn Chiêu Chiêu né tránh thoát được cái đụng chạm của anh: "Chính là không được lôi kéo tôi làm loại chuyện đó nữa."
Giang Phỉ lắc đầu: "Không thể được."
Hàn Chiêu Chiêu nhìn anh chằm chằm: "Sao anh không biết giữ chữ tín thế, là anh nói sẽ đồng ý với tôi mà."
Giang Phỉ vừa tiếp tục nhíu mày vừa tiếp tục phủ định: "Không được."
Hàn Chiêu Chiêu cũng không chịu yếu thế, vừa tủi thân vừa căm tức trừng mắt với anh.
Thật lâu sau Giang Phỉ thở dài: "Em như vậy là tra tấn anh."
"Là anh tra tấn tôi trước."
Hàn Chiêu Chiêu nhận ra bây giờ cô nói chuyện nhưng lại có hơi lo lắng.
Giang Phỉ dang hai cánh tay ra: "Được, anh không tùy tiện lôi kéo em làm tình nữa nhưng ôm thì được đúng không? Lại đây."
Hàn Chiêu Chiêu nhíu mi, người này đúng là chắc nịch không ngăn được muốn nói là nói mà.
Giang Phỉ thúc giục nói: "Thừa dịp anh còn chưa đổi ý thì em vào trong lòng anh đi. Nếu anh đổi ý rồi thì cùng lắm lại tiếp tục dùng sức đấy."
Hàn Chiêu Chiêu do dự một lát cuối cùng cũng đi tới trước mặt anh.
Giang Phỉ đứng bất động, ý bảo Hàn Chiêu Chiêu tự mình ôm anh đi.
Cô không biết phải làm sao đành giơ tay ôm eo của anh.
Thiếu niên cảm thấy hài lòng ôm lại.
"Nói rồi đấy nhé, yêu đương với anh thì không được chia tay đâu đấy." Về mặt khác thì cô nói không được tùy tiện làm vậy thì anh cũng sẽ không tùy ý làm.
Hàn Chiêu Chiêu không để ý anh nói không thể chia tay cái gì, cô không biết cuối cùng anh có ý gì với cô, nhưng cô cảm thấy loại người này cách xa cả thế giới với cô, sẽ có một ngày rời đi, cô chỉ đành đợi một ngày anh chán ngấy rồi chủ động thả cô đi là được rồi.
Lúc Giang Phỉ về tới nhà lại bất ngờ nhận ra ông già nhà mình cũng ở nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.