Chương 64: Chương 39-2
Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu
13/04/2020
Đi ra khỏi thôn cũ, vừa đến cổng thôn là thấy từ đường. Tông Thịnh dừng
bước, chân dẫm dẫm lên một ph iến đá nói: “Tôi nói ra một phương pháp,
còn làm hay không thì tùy hai người.”
Người phụ nữ nghe xong vội nói: “Làm, tôi làm, tôi sẽ làm mọi thứ. Hiện tại tôi khác gì người tàn phế. Những ngày tháng này tôi có khác gì mẹ cậu đâu, như người đã chết.”
Tôi đứng cạnh nhíu mi, cô ta bị gì vậy, tự nhiên nói tới chuyện này!?
Tông Thịnh hừ lạnh.
ở bên hắn một thời gian, tôi cũng hiểu tính hắn. Nếu coi hắn như người bình thường mà đối đãi thì hắn vẫn cư xử nhã nhặn tốt lành. N hưng nếu coi hắn như quái vậy thì khó nói đó!
Tông Thịnh móc ra từ đám túi quần một lá bùa, dùng bút lông nhúng chu sa vẽ một lá bùa đưa cho người đàn ông nói: “12 giờ đêm nay ngâm lá bùa này trong nước rồi uống. Giữa trưa mai, khoảng 11 giờ thì tới, tôi sẽ nghĩ cách khiến đứa bé đi ra, nhớ chuẩn bị quan tài bé đàng hoàng. Đồng thời, tới mộ người kia, lấy một nắm đất cho vào túi cột chặt, sau đó cạy phiến đá này lên, đem cái túi đó đặt vào, lại đặt thêm một tấm ván gỗ lên trên, đặt tiếp quan tài bé lên trên nữa rồi lấp phiến đá lại. Mọi chuyện phải làm trong vòng hai tiếng đồng hồ, nếu không kịp thì gã sẽ không buông tha các người. Nói với người trong thôn này, phiến đá này không được động vào, nếu động sẽ có chuyện.”
Tông Thịnh đi qua con đường này một lúc lâu mới tìm ra ph iến đá này, tôi dám chắc là có nguyên nhân. Nơi này là chính giữa từ đường, trong từ đường có bài vị tổ tông, hai bên có hai phiến đá cổ, rất lớn, trên trụ còn có khắc hình gì đó. Cụ thể hình gì thì tôi cũng không nhận ra. Nghe mẹ tôi nói phiến đá này là từ thời đấu địa chủ sau khi phá hủy nhà của địa chủ đã lấy từ nhà họ tới để lót đường. Trên mặt đá có khắc gì đó, nhưng nơi này người ta qua lại bao năm, cho dù khắc thần thú gì thì cũng không còn nhận ra được, chỉ lờ mờ nhận ra có khắc động vật gì đó.
Người đàn ông liên tục gật đầu: “Được, từ nhà cô ấy tới đây đi xe máy cũng chỉ hơn 30 phút, tôi sẽ ở đây đào sẵn hố.”
Người phụ nữ lại nhíu mày: “Đứa nhỏ này, làm sao xử lý? Đi bệnh viện sao đủ thời gian…”
“Đi bệnh viện cái gì!” Người đàn ông tức giận nói, “Cho lão què hai mươi đồng, bảo lão làm.”
Lão què? Trong thôn có một người đàn ông bị què, cũng 7-80 tuổi rồi. tôi còn nhớ khi tôi còn bé ông ấy làm bác sỹ trong thô, cũng chẳng có bằng cấp gì. Mẹ tôi cũng có lần đưa tôi sang nhà lão khám bệnh.
Tông Thịnh cũng không muốn nghe bọn họ cãi vã nên quay lưng đi, ngang qua tôi thì đưa tay nắm lấy tay tôi.
“Tông Thịnh, Tông Thịnh, cảm ơn cậu.” Người đàn ông ở phía sau kêu.
Tông Thịnh không đáp cũng chẳng buồn quay đầu, cứ thế đi tới.
Tôi vội đi theo hắn, nhìn mặt là biết hắn lại nổi giận rồi.
Cách xa hai vợ chồng kia, tôi mới nói: “Anh đi chậm lại một chút, nếu đã không muốn thì…”
Hắn ngừng chân quay đầu lại n ói với tôi:
“Đứa trẻ kia căn bản không nên xuất hiện. Nó ra đời chỉ hại cho mẹ nó, hại cả người quanh phạm vi trăm dặm, hại cả bản thân nó. Sao lại muốn sinh nó ra? Tôi thật sự không muốn vậy, tôi đã quá đủ rồi, còn muốn sinh ra thêm mấy đứa giống tôi nữa sao?!”
Hắn như vậy thật đáng sợ! đêm tối mịt mù, trong thôn nhỏ an tĩnh, giọng hắn vang lên thật rõ ràng, tới con chó ở thôn kế bên còn nghe rõ.
Nhưng hắn lại không hề ý thức được, hắn đang hét rất to.
Giữa khuya mà hét vậy thật sự khiến người ta sợ hãi.
Tôi cũng sợ.
Sợ tới mức tôi vội ôm chặt lấy eo hắn, vùi đầu vào ngực hắn, nghe được cả tiếng nhịp tim hắn đang đập thật mạnh.
Động tác này của tôi khiến hắn không nói nữa, toàn thân cứng đờ đứng yên để tôi ôm.
Tôi cũng không biết phải nói gì, chỉ biết ôm hắn như thế, hắn sẽ không từ đứa nhỏ kia mà nghĩ tới thân phận của mình nữa.
Ánh đèn đường đem bóng của chúng tôi kéo thật dài, thật dài, đổ trên con đường mòn lát gạch xanh.
Yên lặng một lúc Tông Thịnh mới nhẹ giọng nói: “Buông tay.” Ngữ khí vẫn lạnh như băng.
“Ừm.” Tôi nhẹ nhàng đáp, buông hắn ra.
Hắn cúi đầu nhìn tôi, nhẹ giọng nói: “Tông ưu Tuyền, thực ra thì vào năm đó, gia gia của tôi từng nghĩ sẽ đem tôi đi trấn dưới phiến đá đó.”
Người phụ nữ nghe xong vội nói: “Làm, tôi làm, tôi sẽ làm mọi thứ. Hiện tại tôi khác gì người tàn phế. Những ngày tháng này tôi có khác gì mẹ cậu đâu, như người đã chết.”
Tôi đứng cạnh nhíu mi, cô ta bị gì vậy, tự nhiên nói tới chuyện này!?
Tông Thịnh hừ lạnh.
ở bên hắn một thời gian, tôi cũng hiểu tính hắn. Nếu coi hắn như người bình thường mà đối đãi thì hắn vẫn cư xử nhã nhặn tốt lành. N hưng nếu coi hắn như quái vậy thì khó nói đó!
Tông Thịnh móc ra từ đám túi quần một lá bùa, dùng bút lông nhúng chu sa vẽ một lá bùa đưa cho người đàn ông nói: “12 giờ đêm nay ngâm lá bùa này trong nước rồi uống. Giữa trưa mai, khoảng 11 giờ thì tới, tôi sẽ nghĩ cách khiến đứa bé đi ra, nhớ chuẩn bị quan tài bé đàng hoàng. Đồng thời, tới mộ người kia, lấy một nắm đất cho vào túi cột chặt, sau đó cạy phiến đá này lên, đem cái túi đó đặt vào, lại đặt thêm một tấm ván gỗ lên trên, đặt tiếp quan tài bé lên trên nữa rồi lấp phiến đá lại. Mọi chuyện phải làm trong vòng hai tiếng đồng hồ, nếu không kịp thì gã sẽ không buông tha các người. Nói với người trong thôn này, phiến đá này không được động vào, nếu động sẽ có chuyện.”
Tông Thịnh đi qua con đường này một lúc lâu mới tìm ra ph iến đá này, tôi dám chắc là có nguyên nhân. Nơi này là chính giữa từ đường, trong từ đường có bài vị tổ tông, hai bên có hai phiến đá cổ, rất lớn, trên trụ còn có khắc hình gì đó. Cụ thể hình gì thì tôi cũng không nhận ra. Nghe mẹ tôi nói phiến đá này là từ thời đấu địa chủ sau khi phá hủy nhà của địa chủ đã lấy từ nhà họ tới để lót đường. Trên mặt đá có khắc gì đó, nhưng nơi này người ta qua lại bao năm, cho dù khắc thần thú gì thì cũng không còn nhận ra được, chỉ lờ mờ nhận ra có khắc động vật gì đó.
Người đàn ông liên tục gật đầu: “Được, từ nhà cô ấy tới đây đi xe máy cũng chỉ hơn 30 phút, tôi sẽ ở đây đào sẵn hố.”
Người phụ nữ lại nhíu mày: “Đứa nhỏ này, làm sao xử lý? Đi bệnh viện sao đủ thời gian…”
“Đi bệnh viện cái gì!” Người đàn ông tức giận nói, “Cho lão què hai mươi đồng, bảo lão làm.”
Lão què? Trong thôn có một người đàn ông bị què, cũng 7-80 tuổi rồi. tôi còn nhớ khi tôi còn bé ông ấy làm bác sỹ trong thô, cũng chẳng có bằng cấp gì. Mẹ tôi cũng có lần đưa tôi sang nhà lão khám bệnh.
Tông Thịnh cũng không muốn nghe bọn họ cãi vã nên quay lưng đi, ngang qua tôi thì đưa tay nắm lấy tay tôi.
“Tông Thịnh, Tông Thịnh, cảm ơn cậu.” Người đàn ông ở phía sau kêu.
Tông Thịnh không đáp cũng chẳng buồn quay đầu, cứ thế đi tới.
Tôi vội đi theo hắn, nhìn mặt là biết hắn lại nổi giận rồi.
Cách xa hai vợ chồng kia, tôi mới nói: “Anh đi chậm lại một chút, nếu đã không muốn thì…”
Hắn ngừng chân quay đầu lại n ói với tôi:
“Đứa trẻ kia căn bản không nên xuất hiện. Nó ra đời chỉ hại cho mẹ nó, hại cả người quanh phạm vi trăm dặm, hại cả bản thân nó. Sao lại muốn sinh nó ra? Tôi thật sự không muốn vậy, tôi đã quá đủ rồi, còn muốn sinh ra thêm mấy đứa giống tôi nữa sao?!”
Hắn như vậy thật đáng sợ! đêm tối mịt mù, trong thôn nhỏ an tĩnh, giọng hắn vang lên thật rõ ràng, tới con chó ở thôn kế bên còn nghe rõ.
Nhưng hắn lại không hề ý thức được, hắn đang hét rất to.
Giữa khuya mà hét vậy thật sự khiến người ta sợ hãi.
Tôi cũng sợ.
Sợ tới mức tôi vội ôm chặt lấy eo hắn, vùi đầu vào ngực hắn, nghe được cả tiếng nhịp tim hắn đang đập thật mạnh.
Động tác này của tôi khiến hắn không nói nữa, toàn thân cứng đờ đứng yên để tôi ôm.
Tôi cũng không biết phải nói gì, chỉ biết ôm hắn như thế, hắn sẽ không từ đứa nhỏ kia mà nghĩ tới thân phận của mình nữa.
Ánh đèn đường đem bóng của chúng tôi kéo thật dài, thật dài, đổ trên con đường mòn lát gạch xanh.
Yên lặng một lúc Tông Thịnh mới nhẹ giọng nói: “Buông tay.” Ngữ khí vẫn lạnh như băng.
“Ừm.” Tôi nhẹ nhàng đáp, buông hắn ra.
Hắn cúi đầu nhìn tôi, nhẹ giọng nói: “Tông ưu Tuyền, thực ra thì vào năm đó, gia gia của tôi từng nghĩ sẽ đem tôi đi trấn dưới phiến đá đó.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.