Chương 65: Kêu Rách Họng Cũng Không Có Ai Tới Cứu
Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu
13/04/2020
Tông Thịnh dắt tôi trở về, đi thẳng về hướng nhà hắn. Vừa đi, vừa nói khẽ với tôi:
“Cô biết tại sao phải đặt đứa bé dưới phiến đá đó không? Nơi đó người ta qua lại mỗi ngày, mỗi người đều dẫm vào phiến đá sẽ làm tan bớt oán khí của nó. Còn nữa, dùng đất mộ của kẻ kia ở bên dưới lót, cũng như gã đang ôm lấy con của mình, thì oán khí của gã cũng bớt đi. Hơn nữa, trên phi ến đá có thần thú trấn áp, chỉ cần không có người cạy phiến đá đó ra thì sẽ không xảy ra chuyện gì. Những chuyện này đều do gia gia nói với tôi, ông nói rằng nếu ngày nào đó tôi giết người, ông MEO_MUPsẽ đem quan tài của tôi đặt dưới phiến đá đó…” hắn chợt dừng bước, quay lại nhìn tôi. “Gia gia hiện đã bị trọng thương, Ưu Tuyền, nếu tôi thật sự xảy ra chuyện, cô phải lấy thân phận là vợ của tôi, đem quan tài của tôi đặt ở dưới phiến đá cổ phía bên trái cửa từ đường đó.”
“Tông Thịnh...” Tôi không biết phải nói thế nào với hắn, an ủi dường như cũng không có tác dụng gì.
“Không nghĩ tôi sẽ chết?” Hắn hỏi.
Tôi hoàn toàn không nghĩ ngợi mà gật đầu.
Thấy tôi gật đầu không do dự, hắn lại kéo tôi về phía nhà hắn, chỉ là bước chân bỗng nhanh hơn một chút.
Khi chúng tôi quay trở lại nhà hắn thì căn bản nhà cửa đã dọn dẹp gần xong. Dưới nhà cũng chỉ còn vài người phụ nữ lớn tuổi đang cùng nhau rửa chén, còn bà cô kia thì không thấy đâu.
Tông Thịnh kéo tôi vào trong, hoàn toàn không lý gì tới những người kia. Khi chúng tôi lên tới trên lầu, bà Tông Thịnh từ trong phòng ra: “Tông Thịnh…”
Tông Thịnh cũng không đáp lời mà kéo tôi vào phòng, đóng cửa lại.
Tiếng cửa đóng lại rầm một cái khiến tôi bừng tỉnh, hình như có gì đó sai sai!
“Tông Thịnh, cho tôi về nhà đi! Ở đây là nông thôn, sẽ bị n gười ta chê cười đó.”
“Người ta nói cái gì có liên quan tới tôi đâu!”
Tôi cau mày. Trong thế giới mà hắn sống từ nhỏ tới lớn không có lời ong tiếng ve, không có dư luận bàn tán. Mỗi nơi hắn chỉ sống chưa tới một năm, nên miệng lưỡi người đời căn bản là không ảnh hưởng tới hắn.
Nhưng tôi thì khác, cả nhà tôi đều lớn lên ở nông thôn, nên nếu tôi ngủ ở nhà hắn một đêm thì sang hôm sau cả thôn đều biết, mà đến khi đó thì cả nhà tôi không biết sống như thế nào.
Tôi da đầu tê dại, chỉ có thể cắn răng nói: “Tông Thịnh, đừng như vậy, chúng ta thương lượng được không?”
“Cô muốn tôi chết sao?” Hắn đã cởi áo sơ mi, vừa nói vừa kéo thắt lưng.
Tôi vội nhắMeo_mup mắt quay sang chỗ khác, đưa lưng về phía hắn. “Anh không thể suy nghĩ cho tôi một chút sao?”
“Thế cô có suy nghĩ cho tôi không? Phương thức dùng giấc mộng kia thật sự rất không an toàn, như cái lần cô bị gã Thẩm Kế Ân châm nhang vào đầu đó, hai nhát thôi mà tôi suýt chết.” Nói xong, hắn kéo tay tôi đi vào phía nhà tắm.
Hành động của hắn, tôi dù có ngốc cũng hiểu được hắn đang định làm gì!
“Không cần, không cần. Tôi van xin anh mà Tông Thịnh, không cần. BuôngMeo_mup tôi ra!”
Tôi kêu to, khẳng định là bà hắn ở phòng kế bên nghe rất rõ, thậm chí cả những người dưới nhà cũng nghe thấy.
Nhưng đồng thời, tôi cũng nghe thấy bọn họ nói chuyện, có người nói: “Chậc chậc, con gái nhà lành tốt như vậy, thế mà lại bị quỷ hại rồi!”
“Đừng có nói bậy.”
“Không đúng sao? Thằng nhóc quan tài, hừ, tôi nghe người ta nói thể loại này thật rất lạnh lùng đó.”
Trời ạ, bọn họ ở dưới nói nhảm, sao không ai cứu tôi?
“Tông Thịnh, Tông Thịnh, anh nghe tôi nói mà.”
Có lẽ hiện tại sẽ không có ai tới cứu tôi, thật y như câu thoại kinh điển trong TV: “Cô có kêu tới rách họng cũng không có ai tới cứu cô.”
Hắn đem tôi ép sát vào tường toilet, tôi ngước nhìn hắn, cũng may hắn vẫn đang mặc quần lót.
Hắn cúi đầu nói bên tai tôi:
“Tinh, huyết, cùng hòa trộn. Dùng dịch cơ thể tôi, hòa với cô, đồng thời hấp thụ hơi thở của cô… cách này hiệu quả rất tốt, lại còn an toàn. Tôi đảm bảo, chỉ cần một đêm, sau một đêm thì vết thương trên người tôi sẽ tốt, tôi…”Meo_mup
Tiếng thở nặng nề của hắn bên tai tôi, âm thanh bỗng ngừng bặt.
Hắn cúi đầu, trán áp vào vai tôi, đưa tay nắm lấy tay tôi đặt trước ngực hắn.
“Tôi là một con người, là một người sống! Vì sao em không muốn làm với tôi? Đã bên nhau nhiều ngày như vậy, trong mắt em, tôi là quái vật sao?”
Ghi chú: Tới đoạn này, mình đổi cách xưng hô nhé mọi người. Thật khổ với đại từ nhân xưng quê mình quá cơ ^^ .Meo_mup.
“Cô biết tại sao phải đặt đứa bé dưới phiến đá đó không? Nơi đó người ta qua lại mỗi ngày, mỗi người đều dẫm vào phiến đá sẽ làm tan bớt oán khí của nó. Còn nữa, dùng đất mộ của kẻ kia ở bên dưới lót, cũng như gã đang ôm lấy con của mình, thì oán khí của gã cũng bớt đi. Hơn nữa, trên phi ến đá có thần thú trấn áp, chỉ cần không có người cạy phiến đá đó ra thì sẽ không xảy ra chuyện gì. Những chuyện này đều do gia gia nói với tôi, ông nói rằng nếu ngày nào đó tôi giết người, ông MEO_MUPsẽ đem quan tài của tôi đặt dưới phiến đá đó…” hắn chợt dừng bước, quay lại nhìn tôi. “Gia gia hiện đã bị trọng thương, Ưu Tuyền, nếu tôi thật sự xảy ra chuyện, cô phải lấy thân phận là vợ của tôi, đem quan tài của tôi đặt ở dưới phiến đá cổ phía bên trái cửa từ đường đó.”
“Tông Thịnh...” Tôi không biết phải nói thế nào với hắn, an ủi dường như cũng không có tác dụng gì.
“Không nghĩ tôi sẽ chết?” Hắn hỏi.
Tôi hoàn toàn không nghĩ ngợi mà gật đầu.
Thấy tôi gật đầu không do dự, hắn lại kéo tôi về phía nhà hắn, chỉ là bước chân bỗng nhanh hơn một chút.
Khi chúng tôi quay trở lại nhà hắn thì căn bản nhà cửa đã dọn dẹp gần xong. Dưới nhà cũng chỉ còn vài người phụ nữ lớn tuổi đang cùng nhau rửa chén, còn bà cô kia thì không thấy đâu.
Tông Thịnh kéo tôi vào trong, hoàn toàn không lý gì tới những người kia. Khi chúng tôi lên tới trên lầu, bà Tông Thịnh từ trong phòng ra: “Tông Thịnh…”
Tông Thịnh cũng không đáp lời mà kéo tôi vào phòng, đóng cửa lại.
Tiếng cửa đóng lại rầm một cái khiến tôi bừng tỉnh, hình như có gì đó sai sai!
“Tông Thịnh, cho tôi về nhà đi! Ở đây là nông thôn, sẽ bị n gười ta chê cười đó.”
“Người ta nói cái gì có liên quan tới tôi đâu!”
Tôi cau mày. Trong thế giới mà hắn sống từ nhỏ tới lớn không có lời ong tiếng ve, không có dư luận bàn tán. Mỗi nơi hắn chỉ sống chưa tới một năm, nên miệng lưỡi người đời căn bản là không ảnh hưởng tới hắn.
Nhưng tôi thì khác, cả nhà tôi đều lớn lên ở nông thôn, nên nếu tôi ngủ ở nhà hắn một đêm thì sang hôm sau cả thôn đều biết, mà đến khi đó thì cả nhà tôi không biết sống như thế nào.
Tôi da đầu tê dại, chỉ có thể cắn răng nói: “Tông Thịnh, đừng như vậy, chúng ta thương lượng được không?”
“Cô muốn tôi chết sao?” Hắn đã cởi áo sơ mi, vừa nói vừa kéo thắt lưng.
Tôi vội nhắMeo_mup mắt quay sang chỗ khác, đưa lưng về phía hắn. “Anh không thể suy nghĩ cho tôi một chút sao?”
“Thế cô có suy nghĩ cho tôi không? Phương thức dùng giấc mộng kia thật sự rất không an toàn, như cái lần cô bị gã Thẩm Kế Ân châm nhang vào đầu đó, hai nhát thôi mà tôi suýt chết.” Nói xong, hắn kéo tay tôi đi vào phía nhà tắm.
Hành động của hắn, tôi dù có ngốc cũng hiểu được hắn đang định làm gì!
“Không cần, không cần. Tôi van xin anh mà Tông Thịnh, không cần. BuôngMeo_mup tôi ra!”
Tôi kêu to, khẳng định là bà hắn ở phòng kế bên nghe rất rõ, thậm chí cả những người dưới nhà cũng nghe thấy.
Nhưng đồng thời, tôi cũng nghe thấy bọn họ nói chuyện, có người nói: “Chậc chậc, con gái nhà lành tốt như vậy, thế mà lại bị quỷ hại rồi!”
“Đừng có nói bậy.”
“Không đúng sao? Thằng nhóc quan tài, hừ, tôi nghe người ta nói thể loại này thật rất lạnh lùng đó.”
Trời ạ, bọn họ ở dưới nói nhảm, sao không ai cứu tôi?
“Tông Thịnh, Tông Thịnh, anh nghe tôi nói mà.”
Có lẽ hiện tại sẽ không có ai tới cứu tôi, thật y như câu thoại kinh điển trong TV: “Cô có kêu tới rách họng cũng không có ai tới cứu cô.”
Hắn đem tôi ép sát vào tường toilet, tôi ngước nhìn hắn, cũng may hắn vẫn đang mặc quần lót.
Hắn cúi đầu nói bên tai tôi:
“Tinh, huyết, cùng hòa trộn. Dùng dịch cơ thể tôi, hòa với cô, đồng thời hấp thụ hơi thở của cô… cách này hiệu quả rất tốt, lại còn an toàn. Tôi đảm bảo, chỉ cần một đêm, sau một đêm thì vết thương trên người tôi sẽ tốt, tôi…”Meo_mup
Tiếng thở nặng nề của hắn bên tai tôi, âm thanh bỗng ngừng bặt.
Hắn cúi đầu, trán áp vào vai tôi, đưa tay nắm lấy tay tôi đặt trước ngực hắn.
“Tôi là một con người, là một người sống! Vì sao em không muốn làm với tôi? Đã bên nhau nhiều ngày như vậy, trong mắt em, tôi là quái vật sao?”
Ghi chú: Tới đoạn này, mình đổi cách xưng hô nhé mọi người. Thật khổ với đại từ nhân xưng quê mình quá cơ ^^ .Meo_mup.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.