Chương 117: Chương 68-2
Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu
28/04/2020
Tông Thịnh tới thì tốt rồi, kêu hắn tới khuyên Lan Lan. Tôi vội vã chạy tới, vừa mở cửa vừa nói với Tông Thịnh:
“Tông Thịnh, Lan Lan bị bạn nói khích, nói tiểu lão bản là bạn trai. Anh mau qua lôi cô ấy về đi, cho cô ấy có bậc thang đi xuống, không mất mặt trước bạn học, lại không bị Thẩm Kế Ân bắt mất.”
Tôi nói thật nhanh, thật nhỏ, hy vọng Tông Thịnh có thể giúp tôi xoay chuyển càn khôn. Tôi đưa tay kéo hắn xuống xe.
Tuy nhiên, hắn không như tôi mong muốn mà đi kéo Lan Lan lại, mà lại nói nhỏ với tôi:
“Tôi phải về khách sạn, em cần phải đi cùng tôi, giúp tôi bằng huyết khế…”
“Anh giúp em trước đã!” Tôi vội nhìn sang bên kia, cũng không biết a hồng lại nói gì khiến Lan Lan tức giận, kéo Thẩm Kế Ân lên xe.
Thẩm Kế Ân liếc sang tôi, cười một cái, vô cùng lịch sự đưa Lan Lan lên xe.
“Lan Lan! Cậu xuống xe đi, tớ có chuyện quan trọng muốn nói với cậu! Lan Lan!”
“Tông Ưu Tuyền! Em có nghe tôi nói không vậy?” Tông Thịnh rống lên.
“Anh nghe em nói trước!” Tôi cũng gào lên, “Giúp em kéo Lan Lan lại! Xe chạy kìa!!”
A Hồng còn ở bên kia nói nói mát: “Ồ, hóa ra hai người là chị em tốt, dây dưa với cả hai người đàn ông cùng lúc, đúng là chị em tốt, Hừ!”
A Hồng đi rồi, xe Thẩm Kế Ân cũng chạy đi, tôi chạy đuổi theo, nhưng Lan Lan lại không có ý muốn xuống xe. “Lan Lan! Lan Lan!”
“Tông Ưu Tuyền!” từ phía sau, Tông Thịnh không màng ánh mắt người qua đường gào thét, “Theo tôi đi!”
Tôi xoay người quát lên với hắn: “Mắc gì tôi phải theo anh? Lan Lan là chị em tốt nhất của tôi, anh biết rõ gã là người không tốt, một câu nói của anh giải quyết được, nhưng lại không nói! Anh nói là tôi kéo lan Lan xuống nước, kỳ thật người kéo cô ấy xuống nước là anh! Ngay cả tôi cũng là bị anh kéo xuống nước! Anh là đồ quái vật!”
Vừa gào xong, tôi im bặt, vì tôi thấy ánh mắt ẩn nhẫn của Tông Thịnh, hắn co chặt nắm đấm, nhìn tôi chằm chằm, đồng tử đen thu lại, tứ bạch đản xuất hiện.
Tôi cắn môi, bắt đầu thở gấp. hắn sẽ trả đũa tôi thế nào đây? Lan Lan của tôi thì sao đây?
Tầm một phút sau, Tông Thịnh quắc mắt nhìn tôi rồi lên xe, sập cửa, lái như bay rời đi.
Hắn không nói một lời nào, không mắng, không đánh, cũng không trả đũa.
Hắn……
Tôi đứng một mình giữa đường, mọi người thấy hết trò hay thì nhìn tôi rồi bỏ đi, chỉ còn lại tôi lẻ loi đứng đó, nhìn dòng xe cộ như mắc cửi, nhưng không còn bóng dáng chiếc Hummer của Tông Thịnh.
Không biết vì cái gì, tôi khóc.
Tôi nghĩ tới dáng vẻ của Tông Thịnh ban nãy rời đi.
Trong lòng tôi đau quá, nước mắt cứ thế mà trào ra.
Lan Lan bị Thẩm Kế Ân mang đi.
Tông Thịnh nói, hắn nói, hắn muốn đi khách sạn. Vừa rồi toàn bộ tâm tư tôi đều đặt ở Lan Lan, Tông Thịnh ban nãy nói gì với tôi, tôi căn bản là hoàn toàn không nhớ rõ.
“Thực xin lỗi…… Thực xin lỗi……”
Tôi không biết, tôi phải xin lỗi ai, nhưng là sự tình ra nông nỗi này, tôi cảm thấy người sai là tôi.
Nếu là ngay từ đầu tôi cùng Lan Lan nói rõ ràng, làm cô ấy rời xa Thẩm Kế Ân thì ban nãy cô ấy sẽ không theo Thẩm Kế Ân đi, cũng sẽ không có nguy hiểm.
Nếu là vừa rồi tôi có thể bình tĩnh một chút, nghe Tông Thịnh nói chuyện, hắn sẽ không bực bội, sẽ không như vậy rời đi.
Hắn sau khi rời khỏi, đi khách sạn chăng?
Đi khách sạn?
Tông Thịnh muốn tìm chết sao?
Tư duy tôi cuối cùng đã bình tĩnh lại, bắt đầu tự đặt câu hỏi.
Đầu tiên, đây không phải phim thần tượng, sẽ không trùng hợp, chúng tôi tụ tập ở một nhà hàng nhỏ cách xa Sa Ân, vậy mà, Thẩm Kế Ân cũng vừa lúc đến đây.
Thẩm Kế Ân ngay từ đầu tiếp cận Lan Lan, chính là vì dùng Lan Lan ảnh hưởng tôi, tôi lại ảnh hưởng Tông Thịnh, làm Tông Thịnh đi khách sạn làm đồ ăn cho quỷ tường.
Mà hiện tại, Thẩm Kế Ân xuất hiện, không phải trùng hợp mà đó chính là đã thiết kế tốt.
Hắn thiết kế những việc hôm nay.
Tôi không biết a Hồng có từng tiếp xúc với Thẩm Kế Ân không, nhưng Thẩm Kế Ân ở chỗ này xuất hiện, vừa lúc gặp gỡ tôi cùng Lan Lan, tuyệt đối không phải trùng hợp, mà là bị người thiết kế!
Tiếp theo, Tông Thịnh nói, hắn hôm nay muốn lại đi loạn phần cương kia,t nguyên nhân đầu tiên là muốn đi tra cứu viêc ba của Vương Càn, rất có thể cũng là người cha quỷ của hắn. Tiện tay giúp gã đàn ông kia. Lúc ăn cơm đại thúc nói mấy thủ ấn của Tông Thịnh làm hắn nghĩ tới một người, lại là một người hơn hai mươi năm trước tới tìm quỷ thai. Mặc kệ người nọ là ai, Tông Thịnh khẳng định là tìm được thông tin rất quan trọng, mới có thể đột nhiên nói muốn đi khách sạn.
Hắn vừa rồi nói, tôi cần phải đi cùng hắn! Là từ “cần thiết”, tôi không có nhớ lầm, hắn rõ ràng biết hắn đi khách sạn là một việc vô cùng nguy hiểm, lại cần tôi phải đi cùng hắn. Nguyên nhân là bởi vì chúng tôi có huyết khế. Đó chính là nói, hắn sẽ có nguy hiểm, tôi có thể trợ giúp hắn.
Tôi vội lau nước mắt, đưa tay ngoắc taxi. Tôi không có thời gian đi chất vấn a Hồng có phải từng tiếp xúc với Thẩm Kế Ân không hay như thế nào. Hiện tại tôi muốn đi tìm Tông Thịnh! Tôi không thể nhìn Tông Thịnh có nguy hiểm!
“Bác tài ơi, cảm phiền anh nhanh lên, tôi rất gấp ạ.”
“Giờ này rất khó. Đường đông lắm.”
“anh cứ chạy đi, vòng sang bên kia kìa.”
“Đi bên đó thì nhanh, nhưng lại xa…”
“Anh cứ lái đi, hết bao nhiêu tiền tôi trả.”
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời tôi nói một câu đại gia tới vậy, lúc này tôi chỉ nghĩ tới việc chạy đến bên cạnh Tông Thịnh, chỉ hy vọng như vậy thôi. Nhất định tôi phải tới khách sạn trước hắn, phải vào khách sạn trước để ngăn chặn hắn. Mặc kệ hắn muốn làm gì, chỉ cần là hắn muốn, thì tôi sẽ hết lòng trợ giúp.
Nhanh lên nào, chạy nhanh lên nào! Tông Thịnh, anh nhất định phải chờ em!
Xe dừng ở trước cửa khách sạn Sa Ân, xuống xe, nhìn quanh thấy xe của Tông Thịnh, gần đó là xe của Thẩm Kế Ân.
Thẩm Kế Ân mang t heo Lan Lan về khách sạn, trở về cái khách sạn đầy quỷ này!
Tôi vọt tới xe Tông Thịnh nhìn vào trong xe, không có ai, Tông Thịnh không có đây, hắn đã vào khách sạn rồi ư?
Tôi vội vã lôi điện thoại ra gọi cho Tông thịnh, nghe tiếng nhân viên tổng đài vô cảm: “Xin chào, số máy quý khách vừa gọi hiện ở nơi không liên lạc được.”
Sao lại không liên lạc được? Ở trung tâm thành phố mà có chỗ không có sóng sao? Tông Thịnh nhất định là đã vào khách sạn, và hắn không còn trong khách sạn mà đã vào khu vực quỷ giới!
Tôi buông điện thoại, cắn môi suy nghĩ, nghĩ về dáng vẻ ban nãy rời đi, tự hỏi bản thân:
“Lúc này mình nên làm gì? Có nên vào không? “
“Tông Thịnh, Lan Lan bị bạn nói khích, nói tiểu lão bản là bạn trai. Anh mau qua lôi cô ấy về đi, cho cô ấy có bậc thang đi xuống, không mất mặt trước bạn học, lại không bị Thẩm Kế Ân bắt mất.”
Tôi nói thật nhanh, thật nhỏ, hy vọng Tông Thịnh có thể giúp tôi xoay chuyển càn khôn. Tôi đưa tay kéo hắn xuống xe.
Tuy nhiên, hắn không như tôi mong muốn mà đi kéo Lan Lan lại, mà lại nói nhỏ với tôi:
“Tôi phải về khách sạn, em cần phải đi cùng tôi, giúp tôi bằng huyết khế…”
“Anh giúp em trước đã!” Tôi vội nhìn sang bên kia, cũng không biết a hồng lại nói gì khiến Lan Lan tức giận, kéo Thẩm Kế Ân lên xe.
Thẩm Kế Ân liếc sang tôi, cười một cái, vô cùng lịch sự đưa Lan Lan lên xe.
“Lan Lan! Cậu xuống xe đi, tớ có chuyện quan trọng muốn nói với cậu! Lan Lan!”
“Tông Ưu Tuyền! Em có nghe tôi nói không vậy?” Tông Thịnh rống lên.
“Anh nghe em nói trước!” Tôi cũng gào lên, “Giúp em kéo Lan Lan lại! Xe chạy kìa!!”
A Hồng còn ở bên kia nói nói mát: “Ồ, hóa ra hai người là chị em tốt, dây dưa với cả hai người đàn ông cùng lúc, đúng là chị em tốt, Hừ!”
A Hồng đi rồi, xe Thẩm Kế Ân cũng chạy đi, tôi chạy đuổi theo, nhưng Lan Lan lại không có ý muốn xuống xe. “Lan Lan! Lan Lan!”
“Tông Ưu Tuyền!” từ phía sau, Tông Thịnh không màng ánh mắt người qua đường gào thét, “Theo tôi đi!”
Tôi xoay người quát lên với hắn: “Mắc gì tôi phải theo anh? Lan Lan là chị em tốt nhất của tôi, anh biết rõ gã là người không tốt, một câu nói của anh giải quyết được, nhưng lại không nói! Anh nói là tôi kéo lan Lan xuống nước, kỳ thật người kéo cô ấy xuống nước là anh! Ngay cả tôi cũng là bị anh kéo xuống nước! Anh là đồ quái vật!”
Vừa gào xong, tôi im bặt, vì tôi thấy ánh mắt ẩn nhẫn của Tông Thịnh, hắn co chặt nắm đấm, nhìn tôi chằm chằm, đồng tử đen thu lại, tứ bạch đản xuất hiện.
Tôi cắn môi, bắt đầu thở gấp. hắn sẽ trả đũa tôi thế nào đây? Lan Lan của tôi thì sao đây?
Tầm một phút sau, Tông Thịnh quắc mắt nhìn tôi rồi lên xe, sập cửa, lái như bay rời đi.
Hắn không nói một lời nào, không mắng, không đánh, cũng không trả đũa.
Hắn……
Tôi đứng một mình giữa đường, mọi người thấy hết trò hay thì nhìn tôi rồi bỏ đi, chỉ còn lại tôi lẻ loi đứng đó, nhìn dòng xe cộ như mắc cửi, nhưng không còn bóng dáng chiếc Hummer của Tông Thịnh.
Không biết vì cái gì, tôi khóc.
Tôi nghĩ tới dáng vẻ của Tông Thịnh ban nãy rời đi.
Trong lòng tôi đau quá, nước mắt cứ thế mà trào ra.
Lan Lan bị Thẩm Kế Ân mang đi.
Tông Thịnh nói, hắn nói, hắn muốn đi khách sạn. Vừa rồi toàn bộ tâm tư tôi đều đặt ở Lan Lan, Tông Thịnh ban nãy nói gì với tôi, tôi căn bản là hoàn toàn không nhớ rõ.
“Thực xin lỗi…… Thực xin lỗi……”
Tôi không biết, tôi phải xin lỗi ai, nhưng là sự tình ra nông nỗi này, tôi cảm thấy người sai là tôi.
Nếu là ngay từ đầu tôi cùng Lan Lan nói rõ ràng, làm cô ấy rời xa Thẩm Kế Ân thì ban nãy cô ấy sẽ không theo Thẩm Kế Ân đi, cũng sẽ không có nguy hiểm.
Nếu là vừa rồi tôi có thể bình tĩnh một chút, nghe Tông Thịnh nói chuyện, hắn sẽ không bực bội, sẽ không như vậy rời đi.
Hắn sau khi rời khỏi, đi khách sạn chăng?
Đi khách sạn?
Tông Thịnh muốn tìm chết sao?
Tư duy tôi cuối cùng đã bình tĩnh lại, bắt đầu tự đặt câu hỏi.
Đầu tiên, đây không phải phim thần tượng, sẽ không trùng hợp, chúng tôi tụ tập ở một nhà hàng nhỏ cách xa Sa Ân, vậy mà, Thẩm Kế Ân cũng vừa lúc đến đây.
Thẩm Kế Ân ngay từ đầu tiếp cận Lan Lan, chính là vì dùng Lan Lan ảnh hưởng tôi, tôi lại ảnh hưởng Tông Thịnh, làm Tông Thịnh đi khách sạn làm đồ ăn cho quỷ tường.
Mà hiện tại, Thẩm Kế Ân xuất hiện, không phải trùng hợp mà đó chính là đã thiết kế tốt.
Hắn thiết kế những việc hôm nay.
Tôi không biết a Hồng có từng tiếp xúc với Thẩm Kế Ân không, nhưng Thẩm Kế Ân ở chỗ này xuất hiện, vừa lúc gặp gỡ tôi cùng Lan Lan, tuyệt đối không phải trùng hợp, mà là bị người thiết kế!
Tiếp theo, Tông Thịnh nói, hắn hôm nay muốn lại đi loạn phần cương kia,t nguyên nhân đầu tiên là muốn đi tra cứu viêc ba của Vương Càn, rất có thể cũng là người cha quỷ của hắn. Tiện tay giúp gã đàn ông kia. Lúc ăn cơm đại thúc nói mấy thủ ấn của Tông Thịnh làm hắn nghĩ tới một người, lại là một người hơn hai mươi năm trước tới tìm quỷ thai. Mặc kệ người nọ là ai, Tông Thịnh khẳng định là tìm được thông tin rất quan trọng, mới có thể đột nhiên nói muốn đi khách sạn.
Hắn vừa rồi nói, tôi cần phải đi cùng hắn! Là từ “cần thiết”, tôi không có nhớ lầm, hắn rõ ràng biết hắn đi khách sạn là một việc vô cùng nguy hiểm, lại cần tôi phải đi cùng hắn. Nguyên nhân là bởi vì chúng tôi có huyết khế. Đó chính là nói, hắn sẽ có nguy hiểm, tôi có thể trợ giúp hắn.
Tôi vội lau nước mắt, đưa tay ngoắc taxi. Tôi không có thời gian đi chất vấn a Hồng có phải từng tiếp xúc với Thẩm Kế Ân không hay như thế nào. Hiện tại tôi muốn đi tìm Tông Thịnh! Tôi không thể nhìn Tông Thịnh có nguy hiểm!
“Bác tài ơi, cảm phiền anh nhanh lên, tôi rất gấp ạ.”
“Giờ này rất khó. Đường đông lắm.”
“anh cứ chạy đi, vòng sang bên kia kìa.”
“Đi bên đó thì nhanh, nhưng lại xa…”
“Anh cứ lái đi, hết bao nhiêu tiền tôi trả.”
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời tôi nói một câu đại gia tới vậy, lúc này tôi chỉ nghĩ tới việc chạy đến bên cạnh Tông Thịnh, chỉ hy vọng như vậy thôi. Nhất định tôi phải tới khách sạn trước hắn, phải vào khách sạn trước để ngăn chặn hắn. Mặc kệ hắn muốn làm gì, chỉ cần là hắn muốn, thì tôi sẽ hết lòng trợ giúp.
Nhanh lên nào, chạy nhanh lên nào! Tông Thịnh, anh nhất định phải chờ em!
Xe dừng ở trước cửa khách sạn Sa Ân, xuống xe, nhìn quanh thấy xe của Tông Thịnh, gần đó là xe của Thẩm Kế Ân.
Thẩm Kế Ân mang t heo Lan Lan về khách sạn, trở về cái khách sạn đầy quỷ này!
Tôi vọt tới xe Tông Thịnh nhìn vào trong xe, không có ai, Tông Thịnh không có đây, hắn đã vào khách sạn rồi ư?
Tôi vội vã lôi điện thoại ra gọi cho Tông thịnh, nghe tiếng nhân viên tổng đài vô cảm: “Xin chào, số máy quý khách vừa gọi hiện ở nơi không liên lạc được.”
Sao lại không liên lạc được? Ở trung tâm thành phố mà có chỗ không có sóng sao? Tông Thịnh nhất định là đã vào khách sạn, và hắn không còn trong khách sạn mà đã vào khu vực quỷ giới!
Tôi buông điện thoại, cắn môi suy nghĩ, nghĩ về dáng vẻ ban nãy rời đi, tự hỏi bản thân:
“Lúc này mình nên làm gì? Có nên vào không? “
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.