Chương 118: Tông Thịnh Mất Tích
Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu
28/04/2020
Nếu vào, lỡ như Tông Thịnh đang đánh nhau chí chết ở quỷ tường, tôi xông vào liệu có quấy rầy đến hắn không, có thể kéo chân hắn không?
Còn nếu không vào? Tông Thịnh nói tôi cần phải tới khách sạn cùng hắn, hắn cần tôi giúp mà! Hơn nữa, nhìn về phía sảnh khách sạn, đèn còn sáng, đèn phòng an ninh cũng còn sáng, xe của tiểu lão bản ở đây, Lan lan có lẽ cũng đang ở khách sạn.
Có vào, hay không vào, tôi phải làm sao đây?!
Do dự hơn mười phút, tôi quyết định vào khách sạn.
Đèn ở lầu 1 còn sáng, không có ai trước quầy lễ tân đồng nghĩa với việc khách sạn hiện không mở cửa. Tôi không tùy tiện đi vào thang máy mà quay sang phòng an ninh. Nếu khách sạn vẫn bìnhthường thì tại phòng an ninh sẽ luôn có người, camera này kia vẫn mở, tôi có thể hỏi thăm mọi chuyện.
Cửa phòng an ninh khép hờ, khách sạn vô cùng yên tĩnh vắng lặng, tôi có thể nghe được… đằng sau cánh cửa truyền tới tiếng rên rỉ của phụ nữ… nghe được là tiếng Nhật….
Tôi có chút xấu hổ, người ta đang coi cái này ở trong, tôi lại đi gõ cửa thì cũng không tốt. ai biết, bên trong là người tốt hay người xấu? cho dù là nhân viên an ninh cũng đâu có nghĩa là ai cũng là người tốt?
Nhưng hiện tại tôi thật sự gấp gáp muốn biết tin tức của Tông Thịnh và Lan Lan nên do dự vài giây thì vẫn đưa tay gõ cửa. đã tới nước này rồi, nếu không hỏi thì tôi cũng không cam tâm.
Sau khi gõ hai tiếng, bên trong có giọng gắt gỏng : “Ai vậy?” tiếp theo là tiếng xô ghế, đương nhiên, tiếng JAV cũng tắt ngúm, một nhân viên an ninh thấp bé ló đầu ra mở cửa. “Có chuyện gì?” Mặt hắn khá khẩn trương nhưng khi nhìn thấy tôi không phải là sếp thì rõ ràng thả lỏng ra hẳn.
“Chào anh, tôi muốn hỏi một chút, lúc nãy có người vào khách sạn không? Một người con trai mặc quần túi hộp, anh ta còn trong này không, hiện ở tầng nào?
Anh ta nhìn tôi từ trên xuống dưới: “Cô hỏi làm gì?”
“Tôi là nhân viên thực tập ở đây, người đó là anh trai tôi, không biết là khách sạn mình đang đóng cửa nên tới đây tìm tôi.”
“Không có, tôi vẫn luôn trực ở đây, màn hình camera cũng không thấy có ai đi vào.”
“Nhưng mà xe anh ấy đậu ở ngoài kìa! Hẳn là anh ấy đang ở đây, có thể cho tôi xem qua camera lúc nãy không?”
“Cô cho mình là ai? Là cảnh sát à? Chỉ là một thực tập sinh thì muốn cái gì chứ? Đừng nói là anh cô không có ở đây, mà có thì đã sao? Tìm không thấy thì tự nhiên sẽ đi ra thôi, đi ra cửa mà đợi!”
An ninh tính đóng cửa lại, tôi vội kê chân giữ cửa: “Vậy ông chủ thì sao? Thẩm Kế Ân có đưa một cô gái về? bọn họ ở đâu? Cái này thì chắc nói được phải không!?”
Nhân viên an ninh lại đánh giá tôi: “Tối nay cô sao đây? Rốt cuộc là tới tìm anh, hay tìm tiểu lão bản?”
“Cả hai!”
Ngay lúc này, trên máy tính lại phát ra tiếng rên rỉ, không biết là tại sao, tự nhiên như vậy khiến cho hắn đỏ gay mặt.
Hắn xấu hổ xua tay: “Tiểu lão bản lên lầu 4, có mang theo một cô gái, anh trai cô tôi không thấy.”
Tôi xoay người đi tới lầu bốn, không biết tâm trạng mình ra sao, dù sao cũng không phải là kinh hoảng hay sợ hãi, chỉ có cương quyết. tôi đã vào tới đây, dù lần này có phát sinh chuyện gì, nhìn thấy quỷ đáng sợ tới mức nào thì cũng phải tìm được Tông Thịnh và Lan Lan.
Thang máy ngừng ở lầu bốn, xung quanhg hoàn toàn không có một tiếng động.
Khách sạn không có một chút hiện tượng dị thường.
Bước ra khỏi thang máy tôi nghe thấy tiếng Lan Lan cười, cô nàng nói: “Thật mà, bạn học kia không hiểu sao lại như vậy nữa! Cho dù em và Ưu Tuyền không hợp nhãn thì cũng không nên tới mức nói bọn em tới vậy. Dù sao đi n ữa, đêm nay thật sự cảm ơn anh, tiểu lão bản.”
“Vậy em tính cảm tạ tôi thế nào?” Thẩm Kế Ân cười nói.
Con nhóc này đừng nói là lây thân báo đáp nha! Tôi lần theo giọng nói mà đẩy cửa phòng tiểu lão bản. Ánh đèn trong phòng sáng tỏ, hai người đang ngồi trên sô pha, trên bàn nhỏ trước mặt có bộ ấm trà, Lan Lan bưng chén trà: “Lấy trà thay rượu, thay cho lòng biết ơn, Ưu Tuyền, cậu tới đây nào!”
Tôi đi tới lôi Lan Lan từ trên sô pha lên, đẩy ra sau lưng: “Không cần tổn thương cô ấy, cô ấy không biết gì cả.”
Lan Lan ngạc nhiên nhìn tôi, Thẩm Kế Ân cũng giật mình nhìn tôi nói: “Tông Ưu Tuyền, em nói gì? Lúc trươc đúng là tôi có theo đuổi em, nhưng bị em cự tuyệt, không phải sao? Bây giờ tôi thích Lan Lan, theo đuổi Lan Lan thì em lại muốn làm gì?
Còn nếu không vào? Tông Thịnh nói tôi cần phải tới khách sạn cùng hắn, hắn cần tôi giúp mà! Hơn nữa, nhìn về phía sảnh khách sạn, đèn còn sáng, đèn phòng an ninh cũng còn sáng, xe của tiểu lão bản ở đây, Lan lan có lẽ cũng đang ở khách sạn.
Có vào, hay không vào, tôi phải làm sao đây?!
Do dự hơn mười phút, tôi quyết định vào khách sạn.
Đèn ở lầu 1 còn sáng, không có ai trước quầy lễ tân đồng nghĩa với việc khách sạn hiện không mở cửa. Tôi không tùy tiện đi vào thang máy mà quay sang phòng an ninh. Nếu khách sạn vẫn bìnhthường thì tại phòng an ninh sẽ luôn có người, camera này kia vẫn mở, tôi có thể hỏi thăm mọi chuyện.
Cửa phòng an ninh khép hờ, khách sạn vô cùng yên tĩnh vắng lặng, tôi có thể nghe được… đằng sau cánh cửa truyền tới tiếng rên rỉ của phụ nữ… nghe được là tiếng Nhật….
Tôi có chút xấu hổ, người ta đang coi cái này ở trong, tôi lại đi gõ cửa thì cũng không tốt. ai biết, bên trong là người tốt hay người xấu? cho dù là nhân viên an ninh cũng đâu có nghĩa là ai cũng là người tốt?
Nhưng hiện tại tôi thật sự gấp gáp muốn biết tin tức của Tông Thịnh và Lan Lan nên do dự vài giây thì vẫn đưa tay gõ cửa. đã tới nước này rồi, nếu không hỏi thì tôi cũng không cam tâm.
Sau khi gõ hai tiếng, bên trong có giọng gắt gỏng : “Ai vậy?” tiếp theo là tiếng xô ghế, đương nhiên, tiếng JAV cũng tắt ngúm, một nhân viên an ninh thấp bé ló đầu ra mở cửa. “Có chuyện gì?” Mặt hắn khá khẩn trương nhưng khi nhìn thấy tôi không phải là sếp thì rõ ràng thả lỏng ra hẳn.
“Chào anh, tôi muốn hỏi một chút, lúc nãy có người vào khách sạn không? Một người con trai mặc quần túi hộp, anh ta còn trong này không, hiện ở tầng nào?
Anh ta nhìn tôi từ trên xuống dưới: “Cô hỏi làm gì?”
“Tôi là nhân viên thực tập ở đây, người đó là anh trai tôi, không biết là khách sạn mình đang đóng cửa nên tới đây tìm tôi.”
“Không có, tôi vẫn luôn trực ở đây, màn hình camera cũng không thấy có ai đi vào.”
“Nhưng mà xe anh ấy đậu ở ngoài kìa! Hẳn là anh ấy đang ở đây, có thể cho tôi xem qua camera lúc nãy không?”
“Cô cho mình là ai? Là cảnh sát à? Chỉ là một thực tập sinh thì muốn cái gì chứ? Đừng nói là anh cô không có ở đây, mà có thì đã sao? Tìm không thấy thì tự nhiên sẽ đi ra thôi, đi ra cửa mà đợi!”
An ninh tính đóng cửa lại, tôi vội kê chân giữ cửa: “Vậy ông chủ thì sao? Thẩm Kế Ân có đưa một cô gái về? bọn họ ở đâu? Cái này thì chắc nói được phải không!?”
Nhân viên an ninh lại đánh giá tôi: “Tối nay cô sao đây? Rốt cuộc là tới tìm anh, hay tìm tiểu lão bản?”
“Cả hai!”
Ngay lúc này, trên máy tính lại phát ra tiếng rên rỉ, không biết là tại sao, tự nhiên như vậy khiến cho hắn đỏ gay mặt.
Hắn xấu hổ xua tay: “Tiểu lão bản lên lầu 4, có mang theo một cô gái, anh trai cô tôi không thấy.”
Tôi xoay người đi tới lầu bốn, không biết tâm trạng mình ra sao, dù sao cũng không phải là kinh hoảng hay sợ hãi, chỉ có cương quyết. tôi đã vào tới đây, dù lần này có phát sinh chuyện gì, nhìn thấy quỷ đáng sợ tới mức nào thì cũng phải tìm được Tông Thịnh và Lan Lan.
Thang máy ngừng ở lầu bốn, xung quanhg hoàn toàn không có một tiếng động.
Khách sạn không có một chút hiện tượng dị thường.
Bước ra khỏi thang máy tôi nghe thấy tiếng Lan Lan cười, cô nàng nói: “Thật mà, bạn học kia không hiểu sao lại như vậy nữa! Cho dù em và Ưu Tuyền không hợp nhãn thì cũng không nên tới mức nói bọn em tới vậy. Dù sao đi n ữa, đêm nay thật sự cảm ơn anh, tiểu lão bản.”
“Vậy em tính cảm tạ tôi thế nào?” Thẩm Kế Ân cười nói.
Con nhóc này đừng nói là lây thân báo đáp nha! Tôi lần theo giọng nói mà đẩy cửa phòng tiểu lão bản. Ánh đèn trong phòng sáng tỏ, hai người đang ngồi trên sô pha, trên bàn nhỏ trước mặt có bộ ấm trà, Lan Lan bưng chén trà: “Lấy trà thay rượu, thay cho lòng biết ơn, Ưu Tuyền, cậu tới đây nào!”
Tôi đi tới lôi Lan Lan từ trên sô pha lên, đẩy ra sau lưng: “Không cần tổn thương cô ấy, cô ấy không biết gì cả.”
Lan Lan ngạc nhiên nhìn tôi, Thẩm Kế Ân cũng giật mình nhìn tôi nói: “Tông Ưu Tuyền, em nói gì? Lúc trươc đúng là tôi có theo đuổi em, nhưng bị em cự tuyệt, không phải sao? Bây giờ tôi thích Lan Lan, theo đuổi Lan Lan thì em lại muốn làm gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.