Chương 762: Đứa nhỏ khỏe mạnh trưởng thành 2
Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu
29/03/2021
Sáng sớm ngày đó, mẹ đã lên thành phố tìm tôi. Lúc mẹ tới tôi vô cùng
bất ngờ, trước giờ mẹ còn chưa tới đây bao giờ, chỉ biết loáng thoáng
phương hương mà thôi. Biết mẹ tới, bà cũng gọi kêu mẹ đưa tôi đi khám
thai. Trước khi đi, mẹ còn nhìn nhà, nói sau này sẽ đặt giường em bé ở
đâu, xem sẽ phơi đồ cho bé ở chỗ nào.
Hơn 10 giờ, chúng tôi có mặt ở bệnh viện Bà mẹ và trẻ em. Bởi vì bà đã đặt khám bác sỹ xong hết, nên tôi không phải xếp hàng, vừa tới bệnh viện đã có y tá chờ sẵn, đưa chúng tôi đi làm kiểm tra. Một buổi sáng bận rộn, tôi đã làm xong thẻ thai sản. Ngồi trên taxi, tôi nhìn hình chụp siêu âm cái đuôi nhỏ đã có tay chân bé xíu, ngây ngô cười.
Mẹ tôi cũng cười theo:
“Giờ khoa học phát triển thích nhỉ. Ngày trước khi mẹ sinh con ra xong y tá đã bế đi mất rồi, cả nhà mình, mẹ lại là người sau cùng nhìn thấy con.”
“Mẹ, nó thật đáng yêu!”
“Con của mình mà, nhìn thế nào cũng đều đáng yêu.”
Taxi ngừng trước cửa văn phòng chỗ Ưu Phẩm theo yêu cầu của tôi, tôi chỉ muốn chạy tới nơi khoe với Tông Thịnh rằng con của chúng tôi đã lớn rồi, khỏe mạnh lớn thế này rồi, mong anh nhìn thấy mà vui vẻ một chút. Hơn nữa, mẹ cũng nói chút nữa sẽ sang thăm ông, rồi báo kết quả cho bà luôn.
Xuống xe, tôi vội chạy về hướng công trường bị mẹ tôi kéo lại: “Con đừng có đi công trường. Bảo công nhân vào gọi nó ra đi. Con ngồi bên kia đợi là được rồi.”
“Mẹ……”
“Công trường hỗn loạn thế nào, lỡ như con ngã thì sao, đứa bé thế nào. Chuyện có gì thì ai chịu trách nhiệm, ai đền cho nổi chứ.”
Nhà Tông Thịnh cho tôi rất nhiều tiền, mẹ biết, nếu không mẹ sẽ không nói như vậy.
Tôi cùng mẹ đi vào văn phòng. Tiểu Mễ, Tiểu Trần đang tụ tập nói chuyện, không thấy cảnh chuyên nghiệp có người trực, khách vào thì chào đón mỉm cười. Không chỉ thế, bọn họ còn có vẻ như đang buôn chuyện gì đó. Tôi gọi:
“Quản lý, Tiểu Mễ, mấy người tụ tập làm gì đó? Ăn trái cây, qua ăn trái cây em mua đây.”
Có trái cây ăn, bọn họ cũng không khách khí, Tiểu Mễ đứng cạnh tôi, vừa ăn trái cây vừa nói: “Công trường lại loạn rồi, có một đám người nhà của người ở khu mỏ, không đồng ý với bồi thường nên kéo tới công trường quậy phá, đòi đi lấy thép của công trường trừ nợ.”
Tôi thấy thật kinh ngạc. Thực ra, chuyện này lúc trước bà và Tông Thịnh có nghĩ tới, nên mới quyết định đưa tiền cho tôi trước, lại còn sang tên nhà cho tôi, bọn họ lo lắng sau khi đền bù nhất định có người không đồng ý, còn đi kiện tụng, sẽ tốn kém. Nhưng mà người trong thôn bọn họ cũng chỉ muốn lấy nhiều hơn một chút, Tông Thịnh lần trước ở thôn, vì việc này đá người, không nghĩ tới bọn họ còn dám đến công trường làm loạn.
“Thế Tông Thịnh đâu?”
“Tiểu lão bản hôm nay buổi sáng lại đây, sau đó giữa trưa thì Mặc Phi tới tìm anh ấy, xong rồi anh ấy ra ngoài. Công ty của Mặc Phi đã quyết định thuê một tầng ở chỗ chúng ta, còn giới thiệu thêm hai mối lớn nữa. Mối này lớn, nên Tiểu Trần không tới phiên đi đó.” Tiểu Mễ nói.
Tôi hiểu rồi, những người trong thôn thấy Tông Thịnh không có ở đây nên mới dám to gan tới vậy. Chỉ cần có người ở công trường báo về người trong thôn, thì bọn họ sẽ nhào tới thôi.
Lúc này, bên ngoài truyền tiếng máy xe, còn tiếng ồn ào nói chuyện.
Hơn 10 giờ, chúng tôi có mặt ở bệnh viện Bà mẹ và trẻ em. Bởi vì bà đã đặt khám bác sỹ xong hết, nên tôi không phải xếp hàng, vừa tới bệnh viện đã có y tá chờ sẵn, đưa chúng tôi đi làm kiểm tra. Một buổi sáng bận rộn, tôi đã làm xong thẻ thai sản. Ngồi trên taxi, tôi nhìn hình chụp siêu âm cái đuôi nhỏ đã có tay chân bé xíu, ngây ngô cười.
Mẹ tôi cũng cười theo:
“Giờ khoa học phát triển thích nhỉ. Ngày trước khi mẹ sinh con ra xong y tá đã bế đi mất rồi, cả nhà mình, mẹ lại là người sau cùng nhìn thấy con.”
“Mẹ, nó thật đáng yêu!”
“Con của mình mà, nhìn thế nào cũng đều đáng yêu.”
Taxi ngừng trước cửa văn phòng chỗ Ưu Phẩm theo yêu cầu của tôi, tôi chỉ muốn chạy tới nơi khoe với Tông Thịnh rằng con của chúng tôi đã lớn rồi, khỏe mạnh lớn thế này rồi, mong anh nhìn thấy mà vui vẻ một chút. Hơn nữa, mẹ cũng nói chút nữa sẽ sang thăm ông, rồi báo kết quả cho bà luôn.
Xuống xe, tôi vội chạy về hướng công trường bị mẹ tôi kéo lại: “Con đừng có đi công trường. Bảo công nhân vào gọi nó ra đi. Con ngồi bên kia đợi là được rồi.”
“Mẹ……”
“Công trường hỗn loạn thế nào, lỡ như con ngã thì sao, đứa bé thế nào. Chuyện có gì thì ai chịu trách nhiệm, ai đền cho nổi chứ.”
Nhà Tông Thịnh cho tôi rất nhiều tiền, mẹ biết, nếu không mẹ sẽ không nói như vậy.
Tôi cùng mẹ đi vào văn phòng. Tiểu Mễ, Tiểu Trần đang tụ tập nói chuyện, không thấy cảnh chuyên nghiệp có người trực, khách vào thì chào đón mỉm cười. Không chỉ thế, bọn họ còn có vẻ như đang buôn chuyện gì đó. Tôi gọi:
“Quản lý, Tiểu Mễ, mấy người tụ tập làm gì đó? Ăn trái cây, qua ăn trái cây em mua đây.”
Có trái cây ăn, bọn họ cũng không khách khí, Tiểu Mễ đứng cạnh tôi, vừa ăn trái cây vừa nói: “Công trường lại loạn rồi, có một đám người nhà của người ở khu mỏ, không đồng ý với bồi thường nên kéo tới công trường quậy phá, đòi đi lấy thép của công trường trừ nợ.”
Tôi thấy thật kinh ngạc. Thực ra, chuyện này lúc trước bà và Tông Thịnh có nghĩ tới, nên mới quyết định đưa tiền cho tôi trước, lại còn sang tên nhà cho tôi, bọn họ lo lắng sau khi đền bù nhất định có người không đồng ý, còn đi kiện tụng, sẽ tốn kém. Nhưng mà người trong thôn bọn họ cũng chỉ muốn lấy nhiều hơn một chút, Tông Thịnh lần trước ở thôn, vì việc này đá người, không nghĩ tới bọn họ còn dám đến công trường làm loạn.
“Thế Tông Thịnh đâu?”
“Tiểu lão bản hôm nay buổi sáng lại đây, sau đó giữa trưa thì Mặc Phi tới tìm anh ấy, xong rồi anh ấy ra ngoài. Công ty của Mặc Phi đã quyết định thuê một tầng ở chỗ chúng ta, còn giới thiệu thêm hai mối lớn nữa. Mối này lớn, nên Tiểu Trần không tới phiên đi đó.” Tiểu Mễ nói.
Tôi hiểu rồi, những người trong thôn thấy Tông Thịnh không có ở đây nên mới dám to gan tới vậy. Chỉ cần có người ở công trường báo về người trong thôn, thì bọn họ sẽ nhào tới thôi.
Lúc này, bên ngoài truyền tiếng máy xe, còn tiếng ồn ào nói chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.