Chương 763: Đứa nhỏ khỏe mạnh trưởng thành 3
Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu
29/03/2021
Tôi xoay người ra khỏi văn phòng, nhìn thấy trước cổng chính công trường có một chiếc xe kiểu xe kéo phân trong thôn, trên xe toàn là thép của
công trường. Bên cạnh xe còn có người la to: “Giờ này đừng đi Giang Tân, xe không được qua đó, đi vòng xa chút, qua bên phải, qua Cầu số 4 ấy.”
Cũng có người từ công trường vọt ra, hô: “Mấy người không thể lấy đồ trong công trường đi vậy được, muốn lấy thì phải báo cho tiểu lão bản đã!”
Có người gào thét: “Liên quan gì tới mày? Đâu phải của nhà mày đâu? Nhà bọn họ thiếu chúng ta, giờ tiền không còn, ta liền lấy thép gán nợ.”
Người kia đuổi theo từ trong công trường, tôi nhận ra anh ta, là người được Tông Thịnh đề bạt làm đốc công, còn trẻ, nhưng giờ chân đã bị thương, tay, đầu và mặt đầm đìa máu.
Chuyện ở công trường, nếu cãi vã cũng không giống như mấy bà thím ở chợ cãi nhau, chỉ động khẩu không động thủ.
Ở công trường, cãi vã có thể gây ra án mạng luôn.
Xe còn đang chạy, người đốc công đã chạy ra trước đầu xe chặn lại, anh ta hét to:
“Mấy người đây là cướp bóc! Là trái pháp luật! Nếu mấy người không dừng tay thì tôi báo cảnh sát. Ở đây có cameras, các ngươi chạy cũng không được!”
Kẻ gây sự ngẩng đầu nhìn camera trên cổng, lấy một cây gậy trúc đập vào camera rồi nói: “Nhà bọn họ, khu mỏ nhà bọn họ khiến cho anh em tao bị tàn phế, bồi thường chút tiền, bố thí sao? Anh em tao bị gãy chân, vợ nó ôm con bỏ đi. Kiếp sau còn không có ai lo nữa, chút tiền đó, kêu anh em tao chờ chết à? Mày tránh ra, không tao cho xe cán chết mày!”
Đốc công cuống lên, mồ hôi như tắm, mặt đầy nôn nóng bất an, nhưng vẫn không chịu né qua một bên. Chiếc xe vẫn lừng lững trôi tới.
Mọi người trong văn phòng cũng khẩn trương tới mức không dám thốt nên lời. Tiểu Mễ đẩy đẩy Tiểu Trần nói: “Quản lý, anh ra đi.”
"Anh, anh chỉ bán hàng thôi, chuyện ở công trình sao anh quản được!” Tiểu Trần đáp, mặt trắng bệch.
Tôi cầm mấy tờ kết quả kiểm tra nhét vào tay mẹ, đứng lên, đi ra khỏi phòng đứng bên cạnh người đốc công.
Tôi biết, công trường này quan trọng với Tông Thịnh thế nào, tối hôm đó, tôi từng cùng anh đứng ở chỗ khu mỏ, hôm nay chỉ có mình tôi, nhưng tôi cũng muốn bảo vệ số thép này.
Nếu không, hôm nay nhà này tới cướp đi một xe thép, ngày mai nhà kia tới một xe,ngày sau nữa sẽ có bao nhiêu nhà.
Cũng có người từ công trường vọt ra, hô: “Mấy người không thể lấy đồ trong công trường đi vậy được, muốn lấy thì phải báo cho tiểu lão bản đã!”
Có người gào thét: “Liên quan gì tới mày? Đâu phải của nhà mày đâu? Nhà bọn họ thiếu chúng ta, giờ tiền không còn, ta liền lấy thép gán nợ.”
Người kia đuổi theo từ trong công trường, tôi nhận ra anh ta, là người được Tông Thịnh đề bạt làm đốc công, còn trẻ, nhưng giờ chân đã bị thương, tay, đầu và mặt đầm đìa máu.
Chuyện ở công trường, nếu cãi vã cũng không giống như mấy bà thím ở chợ cãi nhau, chỉ động khẩu không động thủ.
Ở công trường, cãi vã có thể gây ra án mạng luôn.
Xe còn đang chạy, người đốc công đã chạy ra trước đầu xe chặn lại, anh ta hét to:
“Mấy người đây là cướp bóc! Là trái pháp luật! Nếu mấy người không dừng tay thì tôi báo cảnh sát. Ở đây có cameras, các ngươi chạy cũng không được!”
Kẻ gây sự ngẩng đầu nhìn camera trên cổng, lấy một cây gậy trúc đập vào camera rồi nói: “Nhà bọn họ, khu mỏ nhà bọn họ khiến cho anh em tao bị tàn phế, bồi thường chút tiền, bố thí sao? Anh em tao bị gãy chân, vợ nó ôm con bỏ đi. Kiếp sau còn không có ai lo nữa, chút tiền đó, kêu anh em tao chờ chết à? Mày tránh ra, không tao cho xe cán chết mày!”
Đốc công cuống lên, mồ hôi như tắm, mặt đầy nôn nóng bất an, nhưng vẫn không chịu né qua một bên. Chiếc xe vẫn lừng lững trôi tới.
Mọi người trong văn phòng cũng khẩn trương tới mức không dám thốt nên lời. Tiểu Mễ đẩy đẩy Tiểu Trần nói: “Quản lý, anh ra đi.”
"Anh, anh chỉ bán hàng thôi, chuyện ở công trình sao anh quản được!” Tiểu Trần đáp, mặt trắng bệch.
Tôi cầm mấy tờ kết quả kiểm tra nhét vào tay mẹ, đứng lên, đi ra khỏi phòng đứng bên cạnh người đốc công.
Tôi biết, công trường này quan trọng với Tông Thịnh thế nào, tối hôm đó, tôi từng cùng anh đứng ở chỗ khu mỏ, hôm nay chỉ có mình tôi, nhưng tôi cũng muốn bảo vệ số thép này.
Nếu không, hôm nay nhà này tới cướp đi một xe thép, ngày mai nhà kia tới một xe,ngày sau nữa sẽ có bao nhiêu nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.