Chương 196: Hoàng hôn buông sau rặng núi
Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu
24/05/2020
Chúng tôi chuẩn bị kết thúc một ngày bôn ba, chuẩn bị cho ngày hôm sau.
Thôn xóm xung quanh rất nhiều, mỗi ngày chúng tôi cũng chỉ có thể đi được khoảng ba bốn thôn mà thôi. Có đôi khi, do không quen thuộc đường sá, lại không có biển chỉ đường khiến chúng tôi cũng tốt không ít thời gian.
Mấy thôn mà chúng tôi đi xem hôm nay, rất nhiều người đều biết chúng tôi tìm một đứa trẻ 13 tuổi, mà mấy ngày trước cũng có một ông già tới tìm tương tự.
Hiện tại Lão Bắc có khả năng giống chúng tôi, đi loanh quanh những thôn lân cận để tìm đứa trẻ kia, cũng có khả năng lão đã tìm được đứa bé kia trở lại nội thành. Chúng tôi chỉ hy vọng có thể may mắn tìm ra trước một bước.
Ngay lúc chúng tôi chuẩn bị rời đi thì có một người nông dân chạy từ trong thôn ra. Ông ta mặc quần áo khá rách, ống quần xắn lên tận đùi, trên đầu còn đội mũ rơm, vừa chạy vừa gọi: “Ơi ơi, bên kia ơi, các người chờ một chút.”
Tông thịnh đứng cạnh xe, quay người nhìn lại. người đàn ông chạy tới, thở phì phò nói: “Các người tìm một đứa con trai 3 tuổi, sinh ngày15/8 à?” Meo_mup
“Đúng vậy, đại ca anh biết sao?”
“Tôi cũng không biết, nhưng hôm trước cũng có một ông già què tới tìm.”
“Đó là ông tôi đó, chân ông bị thương, anh biết ông tôi đi đâu không?”
“Ông ta tìm không thấy thì vội vã rời đi. Ông ấy cũng ở tôi, giúp ba tôi xem bệnh tình, đúng gác sách chấm com là chỉ một chút mà cũng tốt hơn hẳn, ông của cậu thật lợi hại đó.”
Tông Thịnh cũng không có biểu tình gì, gật gật đầu, liền chuẩn bị lên xe. Người nọ kéo anh lại:
“Huynh đệ, nếu đó là ông cậu, vậy cậu chắc cũng có chút ngón nghề, giúp tôi nhìn vợ tôi được không? Hôm qua vợ tôi còn ổn, hôm nay nói dậy đi làm thì lại dậy không nổi, nằm liệt trên giường, bảo là chân đau. Tôi tưởng là do ngủ bị đè, nên máu huyết không lưu thông, chỉ cần nghỉ ngơi một chút, hoạt động nhẹ nhàng, nghỉ ngơi một ngày thì ổn rồi. Ai ngờ đâu, tôi đi làm về thì thấy chân không những không tốt hơn mà còn có chút sưng hơn.”
Tông Thịnh vẫn lạnh mặt, “Đưa đi bệnh viện chứ. Tôi thấy trong thôn có nhiều nhà có xe mà, chúng tôi còn phải đi thôn khác.”
Người kia nhìn Tông Thịnh sắp lên xe thì nóng nảy chắn ở cửa xe:
“Không phải, cậu không hiểu ý tôi. Tôi muốn nói, mời cậu đến nhà tôi xem thử cho vợ tôi. Cô ấy, cô ấy không phải bị thương mà là bệnh gì đó. Cô ấy bảo, tối qua nằm mơ thấy từ phía Tây Nam của nhà chúng tôi có mấy cái ống đỉnh cứ lăn lăn xuống, cắm lên chân. Nhưng mà tôi đi kiểm tra thì chẳng có vấn đề gì. Cô ấy là bị quỷ ám đó. Nếu như cậu là cháu của ông ấy, thì chắc sẽ xem ra mà. Phiền cậu, tôi chẳng biết tìm ai. Trời thì tối rồi, muốn nhờ người ta chở đi bệnh viện cũng phải tới sáng mai, mà vợ tôi, chịu đau không nổi tới sáng mai đâu.”
Thôn xóm xung quanh rất nhiều, mỗi ngày chúng tôi cũng chỉ có thể đi được khoảng ba bốn thôn mà thôi. Có đôi khi, do không quen thuộc đường sá, lại không có biển chỉ đường khiến chúng tôi cũng tốt không ít thời gian.
Mấy thôn mà chúng tôi đi xem hôm nay, rất nhiều người đều biết chúng tôi tìm một đứa trẻ 13 tuổi, mà mấy ngày trước cũng có một ông già tới tìm tương tự.
Hiện tại Lão Bắc có khả năng giống chúng tôi, đi loanh quanh những thôn lân cận để tìm đứa trẻ kia, cũng có khả năng lão đã tìm được đứa bé kia trở lại nội thành. Chúng tôi chỉ hy vọng có thể may mắn tìm ra trước một bước.
Ngay lúc chúng tôi chuẩn bị rời đi thì có một người nông dân chạy từ trong thôn ra. Ông ta mặc quần áo khá rách, ống quần xắn lên tận đùi, trên đầu còn đội mũ rơm, vừa chạy vừa gọi: “Ơi ơi, bên kia ơi, các người chờ một chút.”
Tông thịnh đứng cạnh xe, quay người nhìn lại. người đàn ông chạy tới, thở phì phò nói: “Các người tìm một đứa con trai 3 tuổi, sinh ngày15/8 à?” Meo_mup
“Đúng vậy, đại ca anh biết sao?”
“Tôi cũng không biết, nhưng hôm trước cũng có một ông già què tới tìm.”
“Đó là ông tôi đó, chân ông bị thương, anh biết ông tôi đi đâu không?”
“Ông ta tìm không thấy thì vội vã rời đi. Ông ấy cũng ở tôi, giúp ba tôi xem bệnh tình, đúng gác sách chấm com là chỉ một chút mà cũng tốt hơn hẳn, ông của cậu thật lợi hại đó.”
Tông Thịnh cũng không có biểu tình gì, gật gật đầu, liền chuẩn bị lên xe. Người nọ kéo anh lại:
“Huynh đệ, nếu đó là ông cậu, vậy cậu chắc cũng có chút ngón nghề, giúp tôi nhìn vợ tôi được không? Hôm qua vợ tôi còn ổn, hôm nay nói dậy đi làm thì lại dậy không nổi, nằm liệt trên giường, bảo là chân đau. Tôi tưởng là do ngủ bị đè, nên máu huyết không lưu thông, chỉ cần nghỉ ngơi một chút, hoạt động nhẹ nhàng, nghỉ ngơi một ngày thì ổn rồi. Ai ngờ đâu, tôi đi làm về thì thấy chân không những không tốt hơn mà còn có chút sưng hơn.”
Tông Thịnh vẫn lạnh mặt, “Đưa đi bệnh viện chứ. Tôi thấy trong thôn có nhiều nhà có xe mà, chúng tôi còn phải đi thôn khác.”
Người kia nhìn Tông Thịnh sắp lên xe thì nóng nảy chắn ở cửa xe:
“Không phải, cậu không hiểu ý tôi. Tôi muốn nói, mời cậu đến nhà tôi xem thử cho vợ tôi. Cô ấy, cô ấy không phải bị thương mà là bệnh gì đó. Cô ấy bảo, tối qua nằm mơ thấy từ phía Tây Nam của nhà chúng tôi có mấy cái ống đỉnh cứ lăn lăn xuống, cắm lên chân. Nhưng mà tôi đi kiểm tra thì chẳng có vấn đề gì. Cô ấy là bị quỷ ám đó. Nếu như cậu là cháu của ông ấy, thì chắc sẽ xem ra mà. Phiền cậu, tôi chẳng biết tìm ai. Trời thì tối rồi, muốn nhờ người ta chở đi bệnh viện cũng phải tới sáng mai, mà vợ tôi, chịu đau không nổi tới sáng mai đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.