Chương 197: Tôi… Giết Tông Thịnh
Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu
25/05/2020
Khi xe rời đi thì trời đã tối đen, chỉ
có thể dựa vào ánh đèn xe để nhìn đường. Tôi vốn mù đường nên không nhìn rõ xe chạy theo hướng nào, chỉ cảm giác lúc sang trái, lúc sang phải,
có lúc trên sườn núi, có lúc xuống núi, thì nói khẽ: “Tông Thịnh, sao
anh nhớ đường hay vậy? chúng ta có đi qua đây rồi hả? Bên ngoài là cái
gì vậy? em chẳng thấy gì hết.”
Lúc đầu, chúng tôi còn ngẫu nhiên gặp một hai xe máy trên đường, dần dần, tới xe máy cũng chẳng có. Hơn nửa tiếng trên đường, còn chưa ra được tới đường cấp hai nữa (ý là kiểu hương lộ tỉnh lộ ấy các bạn ạ).
Tôi nhớ rõ lúc tới đây là chúng tôi rẽ từ đường cấp hai đi khoảng nửa tiếng là tới thôn này, giờ thì chạy cũng đã hơn một tiếng rồi.
Tông Thịnh không nói gì, nhìn thẳng phía trước, biểu tình thật sự trầm trọng, anh đột ngột dừng xe nói: “Quỷ xây tường, chúng ta đã chạy vòng quanh năm sáu vòng rồi.” nói xong, anh cũng cởi dây an toàn xuống xe.
Tôi cũng vội xuống theo, đứng ở cửa xe nhìn quanh. Tối nay, trăng đặc biệt sáng. Đã sau ngày 10 tháng 8 âm lịch rồi. Trước mặt chúng tôi là một sườn núi nhỏ, chỉ có cỏ dại chứ cũng chẳng có cây cối gì. Giữa đám cỏ dại có thể thấy vài ngôi mộ hoang. Nhưng mà, tuy tôi không thấy rõ mồn một, nhưng đại khái cũng là thấy được, sao ban nãy ngồi trong xe tôi hoàn toàn không thấy cảnh bên ngoài? Xe của anh, cửa kính đâu tệ như vậy?”
“Chính là mấy ngôi mộ hoang này ạ?”
Tông Thịnh gật gật đầu, cảm nhận xung quanh rồi lấy la bàn ra xem xét. Tôi nhìn cũng không hiểu anh đang làm gì, chỉ nói: “Thật không ngờ, anh mà cũng bị quỷ xây tường.” nói xong, tôi còn chu môi. Theo ý tôi, anh với quỷ cũng chẳng khác biệt gì, anh có thể nhìn thấy quỷ, tôi cũng vậy nhờ có quan hệ với anh. Nếu đã có thể nhìn thấy đối phương, thì sao đối phương còn làm như vậy chứ?
Anh cất la bàn nói: “Anh cũng bất ngờ, sao còn có quỷ muốn chơi đùa với anh thế chứ?”
Tôi nhìn quanh, mới thấy có chút không thích hợp. Nếu nói là quỷ xây tường vậy phải thấy quỷ đứng quanh cười nói. Khi bé, tôi nghe người lớn nói quỷ xây tuờng chính là muốn đùa giỡn với con người, nói chung không có nhiều oán niệm, chỉ cần dùng nước tiểu là có thể giải được. Mà những người muốn đùa giỡn không phải sẽ đứng bên cạnh để xem náo nhiệt sao? Quanh đây có vài nấm mộ, nhưng lại không thấy chút ma quỷ nào. Tôi tưởng tôi nhìn nhầm, nên cố ý lại xem kỹ những nấm mộ đó, nhìn thật kỹ càng nhưng hoàn toàn không thấy chút gì lạ,
“Tông Thịnh,” tôi thấp giọng nói, “Em chẳng thấy gì cả!”
“Anh cũng thế.” Anh nói thật cẩn thận, lấy ba nén hương trong túi ra, thắm lên rồi nói: “Chính vì nhìn không thấy gì nên mới đáng sợ. Em lên xe trước đi.”
Tôi do dự một chút, nhìn thấy anh nghiêm túc cũng không dám nói lời nào, chạy thẳng lên xe.
Phía sau, Tông Thịnh đem hương trong tay, cắm ở trên mặt đất, mới vừa nói: “Thỉnh cầu......”
Mới chỉ hai tiếng, không có tiếp theo.
Tôi nghi hoặc quay lại nhìn, thấy Tông Thịnh đứng yên tại chỗ, tay rũ xuống, móng tay đâm vào lòng bàn tay, trong không khí phảng phất mùi máu.
“Tông Thịnh?” Tôi nghi hoặc hỏi, “Anh làm sao vậy?”
Tông Thịnh từ tốn thả tay ra, sau đó thong thả xoay người lại nhìn gác tôi sách mà nói:
“Hắn thật hạnh phúc đúng không? Có ông bà giàu có, từ nhỏ đã được chọn sẵn vợ rồi. So sánh với ta, thì ta đáng thương vô cùng. Ta có cái gì? Ta cái gì cũng không có? Từ nhỏ đã không có ai để ý tới ta, bọn trẻ đồng trang lứa cứ ném đá ta. Ngươi biết ta đối xử với bọn họ đúng như thế nào không? Ta giết kẻ ném đá vào ta. Sau đó chôn ở mặt sau vườn trái cây nhà chúng ta, nhét xuống dưới hố phân. Không ai có thể tìm được đứa bé kia. Người nhà nó đi báo án, cuối cùng cũng chỉ là nói nó bị người ta lừa bán. Năm ấy, ta mới mười ba tuổi.”
Tim tôi nhói lên, vội lui ra phía sau một bước, sau đó vội phóng về phía xe, tôi muốn chạy trốn! tôi muốn rời xa hắn! Tôi muốn trốn lên xe để hắn không bắt được tôi.
Nhưng, tốc độ của tôi quá chậm so với hắn.
Hắn đã vọt tới bên xe, kéo tôi xuống vệ đường.
Tay tôi còn chưa đụng được tới tay nắm cửa xe thì hắn đã bắt được cổ tay tôi, hất ra khỏi xe, đồng thời, cơ thể hắn cũng đè tôi xuống.
“A! Vương Càn! Ngươi buông ta ra! Tông Thịnh sẽ không cho ngươi làm như vậy. Ngươi hiện tại như vậy tới ta, Tông Thịnh sẽ khiến ngươi phải trả giá!”
“Ta chết đã hơn hai lần rồi, còn sợ thêm lần thứ ba sao? Thật là ngây thơ quá! Cho rằng có thể có kết quả với nó sao Làm gì có quỷ thai nào có kết quả tốt chứ?! Ta chết thế nào, ngươi biết không? Những kẻ đó không coi ta như người, nên ta giết bọn chúng. Sau khi ra tù, đi làm ở công trường, đám tạp vụ nói ta thế nào? Có chút việc thì nói… cẩn thận nó giết đó, nó là tội phạm giết người. Ta không giết bọn nó thì cũng thật phí cho lời bọn nó đã nói.
Chỉ tiếc, cho dù ta có tài giỏi lợi hại thế nào, cũng không thoát ra khỏi máy trộn bê tông được. bọn chúng xô ta vào máy trộn bê tông, chỉ cần vài giây, cơ thể ta đã bị cắt nát thành từng mảnh nhỏ, trộn lẫn cùng xi măng.
Bọn chúng tưởng dùng xi măng đó xây tường thì sẽ không có ai phát hiện sao?
Ha ha ha, bọn chúng đều đã chết, cái khách sạn Sa Ân kia, hừ, chết quá người nhiều đi, căn bản là không để bụng nhiều thêm mấy đứa bọn chúng.”
Lúc đầu, chúng tôi còn ngẫu nhiên gặp một hai xe máy trên đường, dần dần, tới xe máy cũng chẳng có. Hơn nửa tiếng trên đường, còn chưa ra được tới đường cấp hai nữa (ý là kiểu hương lộ tỉnh lộ ấy các bạn ạ).
Tôi nhớ rõ lúc tới đây là chúng tôi rẽ từ đường cấp hai đi khoảng nửa tiếng là tới thôn này, giờ thì chạy cũng đã hơn một tiếng rồi.
Tông Thịnh không nói gì, nhìn thẳng phía trước, biểu tình thật sự trầm trọng, anh đột ngột dừng xe nói: “Quỷ xây tường, chúng ta đã chạy vòng quanh năm sáu vòng rồi.” nói xong, anh cũng cởi dây an toàn xuống xe.
Tôi cũng vội xuống theo, đứng ở cửa xe nhìn quanh. Tối nay, trăng đặc biệt sáng. Đã sau ngày 10 tháng 8 âm lịch rồi. Trước mặt chúng tôi là một sườn núi nhỏ, chỉ có cỏ dại chứ cũng chẳng có cây cối gì. Giữa đám cỏ dại có thể thấy vài ngôi mộ hoang. Nhưng mà, tuy tôi không thấy rõ mồn một, nhưng đại khái cũng là thấy được, sao ban nãy ngồi trong xe tôi hoàn toàn không thấy cảnh bên ngoài? Xe của anh, cửa kính đâu tệ như vậy?”
“Chính là mấy ngôi mộ hoang này ạ?”
Tông Thịnh gật gật đầu, cảm nhận xung quanh rồi lấy la bàn ra xem xét. Tôi nhìn cũng không hiểu anh đang làm gì, chỉ nói: “Thật không ngờ, anh mà cũng bị quỷ xây tường.” nói xong, tôi còn chu môi. Theo ý tôi, anh với quỷ cũng chẳng khác biệt gì, anh có thể nhìn thấy quỷ, tôi cũng vậy nhờ có quan hệ với anh. Nếu đã có thể nhìn thấy đối phương, thì sao đối phương còn làm như vậy chứ?
Anh cất la bàn nói: “Anh cũng bất ngờ, sao còn có quỷ muốn chơi đùa với anh thế chứ?”
Tôi nhìn quanh, mới thấy có chút không thích hợp. Nếu nói là quỷ xây tường vậy phải thấy quỷ đứng quanh cười nói. Khi bé, tôi nghe người lớn nói quỷ xây tuờng chính là muốn đùa giỡn với con người, nói chung không có nhiều oán niệm, chỉ cần dùng nước tiểu là có thể giải được. Mà những người muốn đùa giỡn không phải sẽ đứng bên cạnh để xem náo nhiệt sao? Quanh đây có vài nấm mộ, nhưng lại không thấy chút ma quỷ nào. Tôi tưởng tôi nhìn nhầm, nên cố ý lại xem kỹ những nấm mộ đó, nhìn thật kỹ càng nhưng hoàn toàn không thấy chút gì lạ,
“Tông Thịnh,” tôi thấp giọng nói, “Em chẳng thấy gì cả!”
“Anh cũng thế.” Anh nói thật cẩn thận, lấy ba nén hương trong túi ra, thắm lên rồi nói: “Chính vì nhìn không thấy gì nên mới đáng sợ. Em lên xe trước đi.”
Tôi do dự một chút, nhìn thấy anh nghiêm túc cũng không dám nói lời nào, chạy thẳng lên xe.
Phía sau, Tông Thịnh đem hương trong tay, cắm ở trên mặt đất, mới vừa nói: “Thỉnh cầu......”
Mới chỉ hai tiếng, không có tiếp theo.
Tôi nghi hoặc quay lại nhìn, thấy Tông Thịnh đứng yên tại chỗ, tay rũ xuống, móng tay đâm vào lòng bàn tay, trong không khí phảng phất mùi máu.
“Tông Thịnh?” Tôi nghi hoặc hỏi, “Anh làm sao vậy?”
Tông Thịnh từ tốn thả tay ra, sau đó thong thả xoay người lại nhìn gác tôi sách mà nói:
“Hắn thật hạnh phúc đúng không? Có ông bà giàu có, từ nhỏ đã được chọn sẵn vợ rồi. So sánh với ta, thì ta đáng thương vô cùng. Ta có cái gì? Ta cái gì cũng không có? Từ nhỏ đã không có ai để ý tới ta, bọn trẻ đồng trang lứa cứ ném đá ta. Ngươi biết ta đối xử với bọn họ đúng như thế nào không? Ta giết kẻ ném đá vào ta. Sau đó chôn ở mặt sau vườn trái cây nhà chúng ta, nhét xuống dưới hố phân. Không ai có thể tìm được đứa bé kia. Người nhà nó đi báo án, cuối cùng cũng chỉ là nói nó bị người ta lừa bán. Năm ấy, ta mới mười ba tuổi.”
Tim tôi nhói lên, vội lui ra phía sau một bước, sau đó vội phóng về phía xe, tôi muốn chạy trốn! tôi muốn rời xa hắn! Tôi muốn trốn lên xe để hắn không bắt được tôi.
Nhưng, tốc độ của tôi quá chậm so với hắn.
Hắn đã vọt tới bên xe, kéo tôi xuống vệ đường.
Tay tôi còn chưa đụng được tới tay nắm cửa xe thì hắn đã bắt được cổ tay tôi, hất ra khỏi xe, đồng thời, cơ thể hắn cũng đè tôi xuống.
“A! Vương Càn! Ngươi buông ta ra! Tông Thịnh sẽ không cho ngươi làm như vậy. Ngươi hiện tại như vậy tới ta, Tông Thịnh sẽ khiến ngươi phải trả giá!”
“Ta chết đã hơn hai lần rồi, còn sợ thêm lần thứ ba sao? Thật là ngây thơ quá! Cho rằng có thể có kết quả với nó sao Làm gì có quỷ thai nào có kết quả tốt chứ?! Ta chết thế nào, ngươi biết không? Những kẻ đó không coi ta như người, nên ta giết bọn chúng. Sau khi ra tù, đi làm ở công trường, đám tạp vụ nói ta thế nào? Có chút việc thì nói… cẩn thận nó giết đó, nó là tội phạm giết người. Ta không giết bọn nó thì cũng thật phí cho lời bọn nó đã nói.
Chỉ tiếc, cho dù ta có tài giỏi lợi hại thế nào, cũng không thoát ra khỏi máy trộn bê tông được. bọn chúng xô ta vào máy trộn bê tông, chỉ cần vài giây, cơ thể ta đã bị cắt nát thành từng mảnh nhỏ, trộn lẫn cùng xi măng.
Bọn chúng tưởng dùng xi măng đó xây tường thì sẽ không có ai phát hiện sao?
Ha ha ha, bọn chúng đều đã chết, cái khách sạn Sa Ân kia, hừ, chết quá người nhiều đi, căn bản là không để bụng nhiều thêm mấy đứa bọn chúng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.