Chương 796: Phiên Ngoại 7: Vết Máu Dưới Đống Đổ Nát
Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu
11/05/2021
“Cũng đáng mà! Vốn dĩ cháu cưng nghĩ sẽ không bao giờ quay trở về đột nhiên trở
lại. Chính là vừa đánh mất, ngỡ không bao giờ tìm lại được, miệng không
dám nói ra nhưng trong lòng đau khổ, nhưng bảo bối lại tự quay về, làm
sao không vui cho được?”
“Em cũng vui lắm nhỉ.”
Tôi nhìn Tiểu Mễ, lặng lẽ cười.
Vài phút sau, Tông Thịnh ra một mình, có lẽ ông còn ở trong văn phòng ở trong công trường.
Tông Thịnh đi về phía bên kia đường, tôi vội nhét ly nước vào tay Tiểu Mễ, chạy theo sau Tông Thịnh qua đường.
Anh nhét tay trong túi quần, mặc đồ rất thoải mái, quần tây bình thường, áo sơ mi bỏ ngoài thùng.
Tôi đi theo anh nói: “Sau khi nơi này bị sập thì TV đưa tin có tìm thấy một thi thể là Lão Bắc, còn có một bộ quần áo đẫm máu mà không thấy thi thể, là Thẩm Kế Ân. Hiện trường còn có một bảo vệ bị thương không nặng lắm.
Trước khi tòa nhà xảy ra chuyện thì chú của Thẩm Kế Ân đã bỏ chạy. Mọi chuyện sau đó thì do lão xử lý. Nghe nói chú Thẩm Kế Ân sau đó bồi thường cho khách trọ đêm đó một ít tiền, nhân viên thì toàn bộ đều được ba tháng tiền lương.
Tuy nhiên, nguyên nhân dẫn đến sự cố sập tòa nhà là do thiết kế kiến trúc và hệ thống ống nước có vấn đề, nên mấy tháng qua các sản nghiệp của nhà họ Thẩm đều bị ảnh hưởng. Nghe nói, lợi nhuận giảm sút rất nhiều, nghe nói Thẩm gia sẽ có khả năng không thể gượng dậy nổi.
Chỗ này được dọn sạch sẽ vào thứ bảy, không biết vì sao lại muốn dọn dẹp nhanh đến vậy. Sau khi dọn xong thì báo có đưa tin về kho hàng cũ bị đè bên dưới tòa nhà, nhưng cũng chỉ đưa tin có một lần. Không có bản tin tiếp theo, có lẽ là có người phong tỏa tin tức.”
Tông Thịnh đứng bên thành hố to, bên trong còn có dấu nước ướt, anh thở dài:
“Lúc trước, người thiết kế nên bố cục phong thủy này không chỉ có Thẩm Gia. Bọn họ nếu cứ tiếp tục điều tra sẽ ra cả một dây châu chấu với nhau. Do đó, đương nhiên không ai dám gánh trách nhiệm này. Nhưng giờ có thể làm tới đây đã là không tồi.”
Tông Thịnh nhẹ đá một viên gạch vỡ, viên gạch lăn vào trong hố:
“Khu đất này có được bán đấu giá không?”
“Em đâu biết.” Chuyện này, tôi thật sự không biết, cũng chưa nghe ai nói.
Lúc Tông Thịnh xoay người chuẩn bị rời đi bất chợt lại xoay trở về, hình như là phát hiện cái gì đặc biệt. Anh nhìn quanh, rồi nhảy xuống cái hố cao cả 3 mét đó. Tôi đứng ở trên sốt ruột: “Này, anh làm gì vậy?”
Anh đứng dưới hố sâu, rồi ngồi xổm xuống, lật một hòn đá lên. Bên dưới hòn đá là một vũng máu.
Tôi kinh ngạc. Thời tiết đang giữa mùa hè nóng bức, hơn nữa, đã gần một tháng qua không có mưa, sao lại còn có máu loãng bên dưới? cho dù là có nước do vỡ đường ống, nhưng cũng không thể là nước có máu, sao mà Tông Thịnh vừa lật lên đã có máu chảy ra?
Tôi còn đang kinh ngạc thì Tông Thịnh đã ném một hòn đá lên trên, đó là một tảng vữa, lớn hơn nắm tay chút xíu. Trên bề mặt có vết máu, nhìn như hình ảnh một bàn tay cố chụp lấy mảnh vỡ để leo lên.
Tông Thịnh cũng nhún người nhảy lên khỏi hố. Anh dẫm chân rũ bùn ướt rồi nói: “Quần áo Thẩm Kế Ân hôm nọ ai thu thập?”
Tôi lắc đầu, trong lòng đã bắt đầu rét lạnh, hình như có chuyện nữa rồi.
Tông Thịnh cau mày, dường như ngẫm nghĩ rồi nói: “Thôi, coi như không thấy gì, chuyện này ngừng ở đây thôi. Nếu gã không tìm tới chúng ta mà trốn đi thì thôi tha cho gã vậy. Còn nếu gã vẫn không biết tốt xấu mà lại đây tìm chúng ta, thì anh sẽ xử lý gã vậy.”
Tôi nghe càng thêm sợ hãi: “Thẩm Kế Ân?”
“Coi như gã chết rồi là được!”
Tông Thịnh kéo tay tôi về phía văn phòng, tôi đi theo nhưng vẫn nói: “Gã, gã sẽ không tới tìm chúng ta chứ.”
“Không có gì, không sao. Đi nào, về nhà em. Anh về đã gặp ông bà rồi, giờ phải qua nhà em chứ, không thôi bụng em đã lớn vầy mà anh còn không xuất hiện thì ba mẹ sẽ suy nghĩ.”
Tôi hiểu hết những điều anh nói, thực sự, ba mẹ cũng có ý kiến nhưng chỉ có điều không nói ra trước mặt tôi mà thôi. Lời xì xào bàn tán trong thôn vốn đã có từ lâu, chỉ là ba mẹ luôn cố dấu tôi, không để tôi nghe thấy những lời khó nghe mà thôi. Hơn nữa, thời gian này tôi ở bên nhà ông bà nhiều hơn, bà đương nhiên càng không để tôi nghe thấy gì.
Chúng tôi lấy xe của ông rồi chạy về thôn. Ngang qua chợ, Tông Thịnh lại dừng xe, mua đồ ăn về nhà với tôi.
Về tới nhà vừa đúng giờ nấu cơm, mẹ tôi đã nhận được điện thoại của bà nên đã sớm chuẩn bị. Vào bếp, mẹ lại hỏi tôi chuyện ở nhà, tôi vẫn nói như khi ở nhà, nói là móng tay tôi cào vào Tông Thịnh chảy máu.
Theo tục lệ thì con rể thường sẽ nấu cơm, vừa là thể hiện sự tôn kính trưởng bối, vừa là tục lệ, nhưng mà Tông Thịnh đã đi chợ mua đồ, ba mẹ tôi cũng không để cho anh nấu.
Khi tôi ở trong bếp ra thì anh đang nằm trên giường tôi, ôm điện thoại tôi nói chuyện với NgưU Lực Phàm. Có lẽ, hai người nói chuyện thật lâu, vì khi tôi cầm lại thì điện thoại đã nóng sực lên. Lần này anh về không có mang gì theo, tôi đang nghĩ tới phải chuẩn bị gì cho anh thì nghe anh nói:
“Em có thể tìm được người cảnh sát già khi đó đi theo chúng ta không? Ông ấy hẳn là biết khi đó, là ai thu thập quần áo Thẩm Kế Ân.”
Tôi biết, anh không thể bỏ qua chuyện máu loãng ban nãy, nhưng mà thật sự tôi không biết tin tức của ông cảnh sát già đó. Tôi ngồi ở cạnh giường nói:
“Không biết, nhưng có thể hỏi được đó. Ba của bạn học của em làm lãnh đạo thành phố, chức gì thì em cũng không rõ, nhưng mà ông cảnh sát đó từng lên TV mà, có thể dò la ra được.”
Tông Thịnh quay sang ôm lấy bụng tôi: “Ưu Tuyền, anh đảm bảo, anh sẽ để con mình ra đời thật binh an.”
“Hả?” Tôi có một đống dấu chấm hỏi, đang yên đang lành tự nhiên nói linh tinh gì vậy?
Tôi kéo anh ngồi dậy, đang định hỏi có cần mua gì cho anh không? Nhân lúc bụng tôi còn chưa nặng nề, đi dạo phố, mua đồ cũng không có vấn đề gì, chứ tầm hai tháng nữa thì khó rồi. Nhưng tôi chưa kịp hỏi, thì môi anh đã tìm tới môi tôi, tay anh đã đặt ở…
Nhà hiện đang vắng lặng, ba mẹ ở bếp khá xa, anh bắt đầu…
“Này, đừng thế! Ngồi yên nào! Con còn thức đó, nó đang nhảy nhót này, anh đừng lộn xộn.”
Anh miễn cưỡng rời khỏi tôi, nằm trên giường.
“Đêm nay mình ngủ lại thôn, mai đi mua chút đồ, nghe ngóng tin tức ông cảnh sát già rồi đi gặp thử. Ngưu Lực Phàm nói sáng sớm ngày mai hắn trở về, hẳn là buổi chiều là có thể đến, chúng ta cùng đi một chuyến. Có một số việc, dù cho chúng ta không nghĩ tiếp tục truy cứu nhưng tốt nhất phải hiểu rõ một chút, để phòng ngừa một ngày nào đó đột nhiên có chuyện phat sinh thì trở tay không kịp.”
“Em cũng vui lắm nhỉ.”
Tôi nhìn Tiểu Mễ, lặng lẽ cười.
Vài phút sau, Tông Thịnh ra một mình, có lẽ ông còn ở trong văn phòng ở trong công trường.
Tông Thịnh đi về phía bên kia đường, tôi vội nhét ly nước vào tay Tiểu Mễ, chạy theo sau Tông Thịnh qua đường.
Anh nhét tay trong túi quần, mặc đồ rất thoải mái, quần tây bình thường, áo sơ mi bỏ ngoài thùng.
Tôi đi theo anh nói: “Sau khi nơi này bị sập thì TV đưa tin có tìm thấy một thi thể là Lão Bắc, còn có một bộ quần áo đẫm máu mà không thấy thi thể, là Thẩm Kế Ân. Hiện trường còn có một bảo vệ bị thương không nặng lắm.
Trước khi tòa nhà xảy ra chuyện thì chú của Thẩm Kế Ân đã bỏ chạy. Mọi chuyện sau đó thì do lão xử lý. Nghe nói chú Thẩm Kế Ân sau đó bồi thường cho khách trọ đêm đó một ít tiền, nhân viên thì toàn bộ đều được ba tháng tiền lương.
Tuy nhiên, nguyên nhân dẫn đến sự cố sập tòa nhà là do thiết kế kiến trúc và hệ thống ống nước có vấn đề, nên mấy tháng qua các sản nghiệp của nhà họ Thẩm đều bị ảnh hưởng. Nghe nói, lợi nhuận giảm sút rất nhiều, nghe nói Thẩm gia sẽ có khả năng không thể gượng dậy nổi.
Chỗ này được dọn sạch sẽ vào thứ bảy, không biết vì sao lại muốn dọn dẹp nhanh đến vậy. Sau khi dọn xong thì báo có đưa tin về kho hàng cũ bị đè bên dưới tòa nhà, nhưng cũng chỉ đưa tin có một lần. Không có bản tin tiếp theo, có lẽ là có người phong tỏa tin tức.”
Tông Thịnh đứng bên thành hố to, bên trong còn có dấu nước ướt, anh thở dài:
“Lúc trước, người thiết kế nên bố cục phong thủy này không chỉ có Thẩm Gia. Bọn họ nếu cứ tiếp tục điều tra sẽ ra cả một dây châu chấu với nhau. Do đó, đương nhiên không ai dám gánh trách nhiệm này. Nhưng giờ có thể làm tới đây đã là không tồi.”
Tông Thịnh nhẹ đá một viên gạch vỡ, viên gạch lăn vào trong hố:
“Khu đất này có được bán đấu giá không?”
“Em đâu biết.” Chuyện này, tôi thật sự không biết, cũng chưa nghe ai nói.
Lúc Tông Thịnh xoay người chuẩn bị rời đi bất chợt lại xoay trở về, hình như là phát hiện cái gì đặc biệt. Anh nhìn quanh, rồi nhảy xuống cái hố cao cả 3 mét đó. Tôi đứng ở trên sốt ruột: “Này, anh làm gì vậy?”
Anh đứng dưới hố sâu, rồi ngồi xổm xuống, lật một hòn đá lên. Bên dưới hòn đá là một vũng máu.
Tôi kinh ngạc. Thời tiết đang giữa mùa hè nóng bức, hơn nữa, đã gần một tháng qua không có mưa, sao lại còn có máu loãng bên dưới? cho dù là có nước do vỡ đường ống, nhưng cũng không thể là nước có máu, sao mà Tông Thịnh vừa lật lên đã có máu chảy ra?
Tôi còn đang kinh ngạc thì Tông Thịnh đã ném một hòn đá lên trên, đó là một tảng vữa, lớn hơn nắm tay chút xíu. Trên bề mặt có vết máu, nhìn như hình ảnh một bàn tay cố chụp lấy mảnh vỡ để leo lên.
Tông Thịnh cũng nhún người nhảy lên khỏi hố. Anh dẫm chân rũ bùn ướt rồi nói: “Quần áo Thẩm Kế Ân hôm nọ ai thu thập?”
Tôi lắc đầu, trong lòng đã bắt đầu rét lạnh, hình như có chuyện nữa rồi.
Tông Thịnh cau mày, dường như ngẫm nghĩ rồi nói: “Thôi, coi như không thấy gì, chuyện này ngừng ở đây thôi. Nếu gã không tìm tới chúng ta mà trốn đi thì thôi tha cho gã vậy. Còn nếu gã vẫn không biết tốt xấu mà lại đây tìm chúng ta, thì anh sẽ xử lý gã vậy.”
Tôi nghe càng thêm sợ hãi: “Thẩm Kế Ân?”
“Coi như gã chết rồi là được!”
Tông Thịnh kéo tay tôi về phía văn phòng, tôi đi theo nhưng vẫn nói: “Gã, gã sẽ không tới tìm chúng ta chứ.”
“Không có gì, không sao. Đi nào, về nhà em. Anh về đã gặp ông bà rồi, giờ phải qua nhà em chứ, không thôi bụng em đã lớn vầy mà anh còn không xuất hiện thì ba mẹ sẽ suy nghĩ.”
Tôi hiểu hết những điều anh nói, thực sự, ba mẹ cũng có ý kiến nhưng chỉ có điều không nói ra trước mặt tôi mà thôi. Lời xì xào bàn tán trong thôn vốn đã có từ lâu, chỉ là ba mẹ luôn cố dấu tôi, không để tôi nghe thấy những lời khó nghe mà thôi. Hơn nữa, thời gian này tôi ở bên nhà ông bà nhiều hơn, bà đương nhiên càng không để tôi nghe thấy gì.
Chúng tôi lấy xe của ông rồi chạy về thôn. Ngang qua chợ, Tông Thịnh lại dừng xe, mua đồ ăn về nhà với tôi.
Về tới nhà vừa đúng giờ nấu cơm, mẹ tôi đã nhận được điện thoại của bà nên đã sớm chuẩn bị. Vào bếp, mẹ lại hỏi tôi chuyện ở nhà, tôi vẫn nói như khi ở nhà, nói là móng tay tôi cào vào Tông Thịnh chảy máu.
Theo tục lệ thì con rể thường sẽ nấu cơm, vừa là thể hiện sự tôn kính trưởng bối, vừa là tục lệ, nhưng mà Tông Thịnh đã đi chợ mua đồ, ba mẹ tôi cũng không để cho anh nấu.
Khi tôi ở trong bếp ra thì anh đang nằm trên giường tôi, ôm điện thoại tôi nói chuyện với NgưU Lực Phàm. Có lẽ, hai người nói chuyện thật lâu, vì khi tôi cầm lại thì điện thoại đã nóng sực lên. Lần này anh về không có mang gì theo, tôi đang nghĩ tới phải chuẩn bị gì cho anh thì nghe anh nói:
“Em có thể tìm được người cảnh sát già khi đó đi theo chúng ta không? Ông ấy hẳn là biết khi đó, là ai thu thập quần áo Thẩm Kế Ân.”
Tôi biết, anh không thể bỏ qua chuyện máu loãng ban nãy, nhưng mà thật sự tôi không biết tin tức của ông cảnh sát già đó. Tôi ngồi ở cạnh giường nói:
“Không biết, nhưng có thể hỏi được đó. Ba của bạn học của em làm lãnh đạo thành phố, chức gì thì em cũng không rõ, nhưng mà ông cảnh sát đó từng lên TV mà, có thể dò la ra được.”
Tông Thịnh quay sang ôm lấy bụng tôi: “Ưu Tuyền, anh đảm bảo, anh sẽ để con mình ra đời thật binh an.”
“Hả?” Tôi có một đống dấu chấm hỏi, đang yên đang lành tự nhiên nói linh tinh gì vậy?
Tôi kéo anh ngồi dậy, đang định hỏi có cần mua gì cho anh không? Nhân lúc bụng tôi còn chưa nặng nề, đi dạo phố, mua đồ cũng không có vấn đề gì, chứ tầm hai tháng nữa thì khó rồi. Nhưng tôi chưa kịp hỏi, thì môi anh đã tìm tới môi tôi, tay anh đã đặt ở…
Nhà hiện đang vắng lặng, ba mẹ ở bếp khá xa, anh bắt đầu…
“Này, đừng thế! Ngồi yên nào! Con còn thức đó, nó đang nhảy nhót này, anh đừng lộn xộn.”
Anh miễn cưỡng rời khỏi tôi, nằm trên giường.
“Đêm nay mình ngủ lại thôn, mai đi mua chút đồ, nghe ngóng tin tức ông cảnh sát già rồi đi gặp thử. Ngưu Lực Phàm nói sáng sớm ngày mai hắn trở về, hẳn là buổi chiều là có thể đến, chúng ta cùng đi một chuyến. Có một số việc, dù cho chúng ta không nghĩ tiếp tục truy cứu nhưng tốt nhất phải hiểu rõ một chút, để phòng ngừa một ngày nào đó đột nhiên có chuyện phat sinh thì trở tay không kịp.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.