Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 797: Phiên Ngoại Tám: Ông Cảnh Sát Già

Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu

11/05/2021

Ngưu Lực Phàm đã trở lại sớm hơn chúng tôi dự kiến.

Buổi sáng, tôi đang nói chuyện với cô thì Tông Thịnh đã nhận được điện thoại của Ngưu Lực Phàm. Rõ ràng, cô và dượng đã biết kế hoạch của bà, đối với bọn họ, đột nhiện nhận được tới 50% cổ phần của khu mỏ thật sự là một việc vô cùng đáng mừng. Nếu như làm ăn tốt, thì tiền kiếm được không cần phải bàn. Địch ý của cô với tôi cũng biến mất không còn tung tích, lại còn đặc biệt thân cận với tôi.

Tông Thịnh kêu Ngưu Lực Phàm đi mua ít đồ, rồi chờ chút nữa bọn tôi qua. Tôi thì nhờ bạn học tìm thông tin của ông cảnh sát kia, nói chung cũng không khó khăn gì, bởi vì lúc trước ông ấy nhận phỏng vấn cũng có nói chi tiết về nơi làm việc, tới hỏi han sẽ tìm được tin tức sau khi ông ta về hưu.

Buổi chiều, chúng tôi quay lại nội thành thì Ngưu Lực Phàm đã mua rất nhiều thứ và đang đợi chúng tôi trên bộ bàn ghế đá ở lối vào của một siêu thị lớn. Tôi đã không gặp hắn trong nhiều tháng. Anh mặc một chiếc áo phông rộng và quần short to, khác hẳn với hình ảnh trước đây.

Nhìn hắn lên xe, tôi cười: “Mấy tháng không gặp, nhìn anh ổn ghê ha.”

“Thì đương nhiên, nhẹ nhàng tự tại. Anh đây hiện tại cũng coi như là kẻ có tiền. Con gái theo đuổi anh còn phải xếp hàng dài.”

Tiệm cầm đồ của hắn trước đây khá cũ, tuy ở vị trí không phải quá náo nhiệt nhưng bán đi cũng phải được vài triệu tệ. Hắn ngồi đằng sau vươn người tới trước, vỗ vỗ bờ vai Tông Thịnh:

“Huynh đệ, cậu đây là đại nạn không chết, ắt có phúc. Mà này, làm sao thoát được vạy?”

“Làm sao tôi chết được, tôi còn chưa thấy con mình chào đời mà. Nhưng thật ra, ông cảnh sát kia đưa anh ra ngoài cũng coi như là ân nhân cứu mạng đó, sao anh không liên hệ với người ta hả?”

“Tôi… chẳng phải tôi vội vã rời đi sao? Rời khỏi đây thật sự rất thoải mái, cảm giác nhẹ nhàng này thật sự không thể nào so sánh được.”

Đối với Ngưu Lực Phàm mà nói những việc này đều đã kết thúc, hắn hoàn toàn có thể rời đi. Cho nên xem ra hắn là thả lỏng từ thể xác tới tinh thần. Nhưng tôi thì không như vậy. Đối với tôi, hạnh phúc nhỏ bé giản đơn này không biết tới khi nào mới thật sự ở bên tôi.

Xe dừng trước một cửa hàng nhỏ, chính là cửa hàng bán tạp hóa của tiểu khu này. Trước cửa tiệm có vài ông già đang chơi cờ, bên cạnh chính là chiếc xe điện mà chúng tôi từng gặp vài lần.

Chúng tôi xuống xe, ông cảnh sát cũng ngẩng đầu lên từ bàn cờ nhìn, ông ta kinh ngạc một chút rồi vài giây sau vội nói: “Lão Hoàng, ông thắng, ông thắng. Tôi có khách quan trọng.”

Người bên cạnh cũng thấy được chúng tôi, người được nói là thắng thì nói: “Đám nhóc con này thì quan trọng gì chứ. Thôi, đi nào.”

Ông cảnh sát già đi tới trước mặt Tông Thịnh, không nói gì mà lẳng lặng nhìn từ trên xuống dưới.

Tông Thịnh tháo kính râm, thấp giọng nói: “Đã lâu không gặp.”

“Đeo lên, đeo lên, ở đây đông người, mấy đứa, mấy đứa vào nhà đi.” Ông cảnh sát đi trước vào trong cửa hàng. Lầu 1 là cửa hàng, lầu 2 và lầu 3 là nhà của ông ấy.

Lên đến trên lầu, câu đầu tiên ông cảnh sát nói là: “Cậu là người sống hay là người chết vậy?”

Ngưu Lực Phàm xách đồ theo, tìm bếp, đi vào. Vừa đi hắn vừa nói: “Cậu ta là người sống, không có dễ chết vậy đâu. Đại thúc, hôm nay bọn tôi nấu vài món nhé.”



Lúc này ông cảnh sát mới quay sang đi vào bếp.

Bữa cơm này, chúng tôi là khách nên đương nhiên không để chúng tôi nấu được. Ông cảnh sát già sau khi “hoàn hồn” thì gọi vợ xuống nấu ăn. Đồ ăn chúng tôi mua đã sơ chế rồi nên đồ ăn rất nhanh đã xong.

Trên bàn cơm, chỉ có vài người, vợ ông cảnh sát bưng chén cơm xuống lầu vừa ăn vừa trông tiệm, chỉ còn chúng tôi ngồi nói chuyên cũng thoải mái hơn.

Ông ấy hỏi Tông Thịnh đêm đó làm sao thoát khỏi, sao khi đào đống đổ nát lên không tìm thấy anh. Mọi chuyện, Tông Thịnh chỉ kể qua loa rồi chuyển sang hỏi:

“Đại thúc, khi đó dọn dẹp hiện trường, bộ quần áo đầy máu của Thẩm Kế Ân – là người trẻ tuổi kia, xử lý thế nào? Bộ quần áo đó giờ đâu rồi?”

“Cậu muốn tìm bộ quần áo kia?”

“Ừ! Có lẽ mọi chuyện còn chưa kết thúc. Gã có khả năng sẽ trở về. Nếu gã thật sự trở về thì chúng ta, tất cả những người có ở hiện trường đều không trốn thoát. Đặc biệt là vào quỷ tiết.”

Lão cảnh sát trầm mặc một lúc sau mới nói: “Sau vụ việc này thì tôi phải mất tới hai ngày mới có thể bình tĩnh lại, bình tĩnh để suy nghĩ coi mình phải nói thế nào, giải thích mọi chuyện với cơ quan rồi tôi cáo bệnh về hưu. Quần áo đó xử lý thế nào tôi cũng không hỏi tới, nhưng theo đúng trình tự thì sẽ trở thành vật chứng, bị cảnh sát niêm phong. Nếu điều tra không có vấn đề gì thì sẽ chuyển giao cho người nhà.”

“Nhìn qua thì có vẻ, bọn họ có khả năng đã giao đống quần áo đó cho chú của Thẩm Kế Ân. Lão Bắc đã chết, cho dù nhận bộ đồ kia thì lão có thể làm gì nhỉ?” Ngưu Lực Phàm nói.

Tông Thịnh suy nghĩ một lúc, hồi sau mới nói: “Hiện tại, không phải là chú của Thẩm Kế Ân có thể làm cái gì, mà là Thẩm Kế Ân muốn làm cái gì. Nếu quần áo trên người gã thật sự ở trong tay người của Thẩm gia thì chú của gã đảm bảo không sống qua khỏi quỷ tiết năm nay.” Anh vừa nói, vừa rót rượu cho ông cảnh sát.

Ông ta bưng chén rượu uống một ngụm, mới cau mày nói: “Ta đã về hưu. Hiện tại quay lại hỏi cũng không thích hợp.”

Tông Thịnh gật gật đầu, lại rót rượu. “Ừ, cũng không làm khó chú mà. Nhưng mà nếu chú thấy có gì lạ thì nhớ gọi cho tôi. Dù sao, chúng ta cũng phải đề phòng nguy hiểm dù chưa xảy ra.”

Ngưu Lực Phàm cũng bưng chén rượu, ra vẻ khó xử, đi tới tần tôi thì thầm: “Em không lo sao? Khi đó em cũng có mặt mà.”

“Lo gì chứ? Mọi chuyện cũng qua rồi. Nếu gã có quay lại thì cũng đành chịu thôi. Nhưng mà anh ấy, giờ sống ở xa bọn em thế, nếu có chuyện gì thì phải một mình đối mặt đó.”

Ngưu Lực Phàm hừ lạnh một tiếng: “Gã mà dám tới thì cũng như ngày đó, anh gặp một lần thì đập chết một lần.”

Tông Thịnh nói nhỏ: “Giờ không có như trước. Lúc trước, vì gã và tòa nhà là một nên bọn chúng cố bảo hộ thân thể gã, còn bây giờ thì khác. Tòa nhà không còn, gã chỉ còn là một hồn ma dã quỷ đầy oán khí, còn là một con quỷ đã giết rất nhiều người nên e là sẽ giống như trong film vậy, chỉ cần nhìn một cái là đã có thể giết người.”

“Tôi mà chết, thì coi như là quỷ đấu quỷ đi!” Ngưu Lực Phàm một hơi uống cạn chén rượu.

Buổi tối, cả Ngưu Lực Phàm cùng ông cảnh sát đều uống say. Tông Thịnh vì lái xe, nên chỉ uống một chén nhỏ mà thôi, hai người còn lại uống như để xả hết áp lực trong lòng suốt thời gian qua.

Vợ ông cảnh sát nói với chúng tôi như vậy.



Tông Thịnh dìu Ngưu Lực Phàm lên xe, trời đã tối mịt.

Ngưu Lực Phàm cũng chỉ có thể ngủ lại nhà chúng tôi đêm này. Xe vừa đến nhà, Tông Thịnh ném hắn lên chiếc giường nhỏ trong phòng cho khách, hắn vậy mà rầm rì: “Thẩm Hàm! Con! Con! Là anh giết, là anh giết. Anh đã giết con, anh tự tay giết con mình. Anh không thể để nó hóa thành quỷ rồi nhìn nó lại đi giết người. Anh giết nó. Là anh! Hu hu… vì sao? Vì sao lại là ông nội anh? Vì sao là ba anh? Vì sao, lại là anh?!”

Tôi đứng dựa vào cửa phòng nghe hắn khóc lóc gào lên.

Tông Thịnh đi ra, đứng trước mặt tôi, tôi nhìn anh nói khẽ: “Vì sao lại là chúng ta?”

Tông Thịnh đưa tay xoa sau gáy tôi, áp trán vào trán tôi nói: “Vận mệnh lựa chọn chúng ta, chúng ta khiêu chiến vận mệnh. Đừng suy nghĩ nữa, lên lầu nghỉ ngơi đi.”

Lên lầu, tôi còn nằm suy nghĩ đến n loại tình huống Thẩm Kế Ân sẽ xuất hiện lại. Có thể gã sẽ bò lên từ chỗ phế tích ở khách sạn Sa Ân, rồi tụ lại thành hình người. Chỉ là một đống máu hình người, từng bước từng bước đi tới chỗ chúng tôi.

Tôi lắc đầu, cố giũ bỏ những suy nghĩ này đi. Đôi khi thật sự chán ghét khả năng tưởng tượng của bản thân, chỉ toàn làm mình thêm sợ hãi, nhưng tôi lại không thể khống chế bản thân mà tưởng tượng ra đủ thứ.

Tông Thịnh tắm xong, chui vào chăn, đôi mắt đỏ rực nhìn tôi: “Suy nghĩ vớ vẩn cái gì đấy?”

Tôi cả kinh nhìn anh, rõ ràng là đang hoảng sợ: “A! Không có, không có!”

“Còn nói không có? Da gà nổi hết rồi này.”

“Em…” Tôi còn chưa nói hết câu, anh đã ép tôi nằm xuống, ôm lấy tôi từ phía sau, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên bụng tôi: “Đừng nói nữa, mau ngủ đi.”

Trong phòng chỉ còn đèn ngủ, dưới ánh đèn mỏng manh tôi khẽ hỏi: “Mắt của anh bao giờ mới trở lại bình thường.”

“Khi ổn thì sẽ ổn thôi. Cảm giác khi gỗ sét đánh chui vào cơ thể giống như cả người bị lửa đốt, mà đã bị lửa đốt thì không lành nhanh thế đâu.”

“Dùng khí tức của em cũng không tốt lên sao?”

“Có, nhưng giờ anh chỉ dám nhẹ nhàng thôi, không thể mạnh mẽ như trước được. Huyết khí của em còn để nuôi con nữa. Thai phụ huyết khí phải vượng, một khi bị yếu thì dễ xảy ra chuyện lắm.”

“Nhưng anh cứ thế này thì sẽ đau lắm, nếu như khi đó em không bị ảo giác thì..”

Tôi đang nói thì anh đã luồn tay vào trong lớp áo của tôi: “Em đã có tinh thần nghiên cứu việc này, vậy để anh giúp thôi miên.”

“Không cần, Ngưu Lực Phàm ở dưới lầu.”

“Hắn như vậy chính là sét đánh cũng không biết.” Tông Thịnh nói, hàm răng đã nhẹ nhàng lướt trên cổ tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook