Chương 4
Lục Kỷ
30/12/2024
4
Lúc đó, hoàng thượng vừa lên ngôi không lâu, còn lệ thuộc vào Tạ Bạch đứng sau bày mưu tính kế.
Tạ Bạch được nâng phủng, triều đình bất mãn, hắn liền trừ khử hết những bề tôi trái ý hoàng thượng.
Hoàng thượng càng tín nhiệm hắn hơn, nhất thời Tạ Bạch trở thành người dưới một người trên vạn người, quyền thế ngút trời.
Thư phi hiện giờ ôm mèo, ăn chay niệm phật, cực kỳ an phận.
Có một hôm, Tạ Bạch nhìn tôi lâu một chút, Thư phi lập tức đóng gói tôi tặng cho hắn.
Công chúa cũng rất hiểu chuyện, sau khi sinh trưởng tử liền thu xếp nạp "hậu cung" cho Tạ Bạch.
Từng nữ tử được đưa lên giường hắn.
Dần dà, bụng mấy thiếp thị đều ễnh ra. Cuối cùng, vào năm hắn hai mươi bốn, trong nhà đã thê thiếp thành đàn.
Thật ra nếu tôi lựa chọn ở lại nơi này, hắn cũng sẽ đối tốt với tôi.
Chỉ là, hắn coi tôi là cái gì? Không phải người yêu, mà là thứ đồ chơi từ thế giới khác đến. Đó là một sỉ nhục đối với tôi.
Ngày hôm sau tỉnh lại, vết thương trên bụng ẩn ẩn đau.
Tôi mở cửa, Tạ Bạch gật gù ngồi trên bậc thềm ở bên ngoài.
"Đêm khuya trở về, lo quấy rầy nàng nên không vào."
Hắn ho mấy tiếng, kéo tôi ngồi xuống mép giường, cười khẽ nói: "Nằm xuống ngủ thêm lát đi, dậy càng muộn càng chứng tỏ nàng được sủng ái, hạ nhân toàn đám nịnh hót thôi."
Hắn chăm chú nhìn tôi một lúc, đột nhiên ôm lấy tôi làm nũng: "Lâm Khinh Trúc, cuối cùng chúng ta cũng ở bên nhau, ba năm qua, nàng không biết ta khó chịu thế nào đâu..."
Nếu là mấy năm trước, có lẽ tôi còn xúc động trước những cử chỉ tinh tế, lãng mạn này.
Nhưng bây giờ, tôi lại phát hiện, Tạ Bạch chính là người chu toàn cả hai bên, có thể làm người ta cảm thấy hắn tình ý dạt dào.
Hắn không chỉ dịu dàng với tôi, mà với những nữ nhân kia, với công chúa, đều hết mực dịu dàng, săn sóc.
Ai biết được trong lòng hắn thực sự nghĩ gì.
Tôi thấy chân mày hắn giãn ra, không còn ảo nảo nữa, xem ra... vấn đề được giải quyết rồi.
Theo dòng thời gian, biên cương xảy ra chuyện lớn, nội bộ hoàng thành cũng trở nên hỗn loạn.
Hoàng đế là hôn quân, thích nữ tử nhỏ tuổi, vô số cô nương c h -ết thảm trong hoàng cung. Hắn ta ham vui, xây dựng rất nhiều đình điện chỉ để thưởng thức, ngoài ra không còn tác dụng gì. Cộng thêm sưu cao thuế nặng, sự oán hận trong lòng dân chúng chạm cái liền bùng nổ.
Tạ Bạch biết chút mưu lược, chống đỡ được một khoảng thời gian.
Chỉ là, làm sao hơn được ngòi bút của tác giả.
Thư phi, tôi vừa nhìn đã cảm thấy thân thiết. Nàng ta xấu tính rất điển hình. Nhưng tôi vẫn ngửi thấy hơi thở của người hiện đại trên người nàng ta.
Dáng vẻ bưng ly trà nhìn ra ngoài cửa sổ của nàng ta rất giống nhân viên văn phòng cầm tách cà phê, thảnh thơi nghênh đón một ngày làm việc mới.
Điệu múa nàng ta biểu diễn để lấy lòng hoàng đế giống điệu nhảy của nhóm nhạc nữ nào đó.
Tôi sợ nàng ta, vì nếu nói sai môt câu sẽ phải c h - ết.
Tạ Bạch biến thành một người đáng ghét, còn vị này thì sao?
Tôi chỉ có thể ngày qua ngày đối tốt với nàng ta, tăng dần cảm tình với nàng ta.
Mấy ngày trước, một đêm rất đẹp, hoa quế trong viện tỏa ra hương thơm lành lạnh nhàn nhạt.
Thư phi ngồi trong sân hóng gió, có lẽ nhàm chán, nàng ta đột nhiên buột miệng nói:
"Nhiều năm sau, ngươi sẽ nhớ đến bổn cung từng mang ngươi đi ngắm trăng vào một đêm yên tĩnh."
Tôi lộp bộp.
"Hoàng cung là tòa thành bao vây, người bên ngoài muốn vào, người bên trong lại không ra được."
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
Thư phi lập tức kéo tôi vào phòng, tôi mới biết, hóa ra nàng ta là thần.
Nàng ta là tác giả tiểu thuyết, nàng ta viết sách, định viết bản thân thành một nhân vật độc ác, không ngờ linh hồn lại xuyên vào.
Nhân vật không thể OOC, tức là không thể làm trái với thiết lập ban đầu, nếu không sẽ liên tục luân hồi. Nên nàng ta chỉ có thể diễn cho ra nữ nhân vật ác độc.
Lúc đó, hoàng thượng vừa lên ngôi không lâu, còn lệ thuộc vào Tạ Bạch đứng sau bày mưu tính kế.
Tạ Bạch được nâng phủng, triều đình bất mãn, hắn liền trừ khử hết những bề tôi trái ý hoàng thượng.
Hoàng thượng càng tín nhiệm hắn hơn, nhất thời Tạ Bạch trở thành người dưới một người trên vạn người, quyền thế ngút trời.
Thư phi hiện giờ ôm mèo, ăn chay niệm phật, cực kỳ an phận.
Có một hôm, Tạ Bạch nhìn tôi lâu một chút, Thư phi lập tức đóng gói tôi tặng cho hắn.
Công chúa cũng rất hiểu chuyện, sau khi sinh trưởng tử liền thu xếp nạp "hậu cung" cho Tạ Bạch.
Từng nữ tử được đưa lên giường hắn.
Dần dà, bụng mấy thiếp thị đều ễnh ra. Cuối cùng, vào năm hắn hai mươi bốn, trong nhà đã thê thiếp thành đàn.
Thật ra nếu tôi lựa chọn ở lại nơi này, hắn cũng sẽ đối tốt với tôi.
Chỉ là, hắn coi tôi là cái gì? Không phải người yêu, mà là thứ đồ chơi từ thế giới khác đến. Đó là một sỉ nhục đối với tôi.
Ngày hôm sau tỉnh lại, vết thương trên bụng ẩn ẩn đau.
Tôi mở cửa, Tạ Bạch gật gù ngồi trên bậc thềm ở bên ngoài.
"Đêm khuya trở về, lo quấy rầy nàng nên không vào."
Hắn ho mấy tiếng, kéo tôi ngồi xuống mép giường, cười khẽ nói: "Nằm xuống ngủ thêm lát đi, dậy càng muộn càng chứng tỏ nàng được sủng ái, hạ nhân toàn đám nịnh hót thôi."
Hắn chăm chú nhìn tôi một lúc, đột nhiên ôm lấy tôi làm nũng: "Lâm Khinh Trúc, cuối cùng chúng ta cũng ở bên nhau, ba năm qua, nàng không biết ta khó chịu thế nào đâu..."
Nếu là mấy năm trước, có lẽ tôi còn xúc động trước những cử chỉ tinh tế, lãng mạn này.
Nhưng bây giờ, tôi lại phát hiện, Tạ Bạch chính là người chu toàn cả hai bên, có thể làm người ta cảm thấy hắn tình ý dạt dào.
Hắn không chỉ dịu dàng với tôi, mà với những nữ nhân kia, với công chúa, đều hết mực dịu dàng, săn sóc.
Ai biết được trong lòng hắn thực sự nghĩ gì.
Tôi thấy chân mày hắn giãn ra, không còn ảo nảo nữa, xem ra... vấn đề được giải quyết rồi.
Theo dòng thời gian, biên cương xảy ra chuyện lớn, nội bộ hoàng thành cũng trở nên hỗn loạn.
Hoàng đế là hôn quân, thích nữ tử nhỏ tuổi, vô số cô nương c h -ết thảm trong hoàng cung. Hắn ta ham vui, xây dựng rất nhiều đình điện chỉ để thưởng thức, ngoài ra không còn tác dụng gì. Cộng thêm sưu cao thuế nặng, sự oán hận trong lòng dân chúng chạm cái liền bùng nổ.
Tạ Bạch biết chút mưu lược, chống đỡ được một khoảng thời gian.
Chỉ là, làm sao hơn được ngòi bút của tác giả.
Thư phi, tôi vừa nhìn đã cảm thấy thân thiết. Nàng ta xấu tính rất điển hình. Nhưng tôi vẫn ngửi thấy hơi thở của người hiện đại trên người nàng ta.
Dáng vẻ bưng ly trà nhìn ra ngoài cửa sổ của nàng ta rất giống nhân viên văn phòng cầm tách cà phê, thảnh thơi nghênh đón một ngày làm việc mới.
Điệu múa nàng ta biểu diễn để lấy lòng hoàng đế giống điệu nhảy của nhóm nhạc nữ nào đó.
Tôi sợ nàng ta, vì nếu nói sai môt câu sẽ phải c h - ết.
Tạ Bạch biến thành một người đáng ghét, còn vị này thì sao?
Tôi chỉ có thể ngày qua ngày đối tốt với nàng ta, tăng dần cảm tình với nàng ta.
Mấy ngày trước, một đêm rất đẹp, hoa quế trong viện tỏa ra hương thơm lành lạnh nhàn nhạt.
Thư phi ngồi trong sân hóng gió, có lẽ nhàm chán, nàng ta đột nhiên buột miệng nói:
"Nhiều năm sau, ngươi sẽ nhớ đến bổn cung từng mang ngươi đi ngắm trăng vào một đêm yên tĩnh."
Tôi lộp bộp.
"Hoàng cung là tòa thành bao vây, người bên ngoài muốn vào, người bên trong lại không ra được."
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
Thư phi lập tức kéo tôi vào phòng, tôi mới biết, hóa ra nàng ta là thần.
Nàng ta là tác giả tiểu thuyết, nàng ta viết sách, định viết bản thân thành một nhân vật độc ác, không ngờ linh hồn lại xuyên vào.
Nhân vật không thể OOC, tức là không thể làm trái với thiết lập ban đầu, nếu không sẽ liên tục luân hồi. Nên nàng ta chỉ có thể diễn cho ra nữ nhân vật ác độc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.