Chương 5
Lục Kỷ
30/12/2024
5
Tôi và Tạ Bạch là người ngoài xuyên vào, cho đến giờ không gây ra ảnh hưởng gì.
Cuốn sách này có tình tiết chậm, cốt truyện chính còn chưa triển khai.
Nữ chính là con gái nuôi của Thư phi, nam chính bây giờ vẫn là bình dân, chẳng mấy chốc sẽ tụ tập dân chúng nổi dậy khởi nghĩa, gặp được nữ chính, cùng nữ chính bắt đầu mở ra câu chuyện tình ái ngược luyến đến cực điểm...
Chúng tôi trò chuyện rất lâu, hận gặp nhau trễ, cuối cùng, nàng ta nói cho tôi phương pháp rời đi.
Trong tàng bảo các có một bảo bối vô danh, là thông đạo nối liền cuốn sách và thế giới. Có điều, chỉ những người không thuộc về nơi này mới có thể tiến vào thông đạo.
Nghe nói tôi và Tạ Bạch là một cặp, nàng ta tặc lưỡi: "Chơi chung với tên biến thái kia thì tốt sao được, cô nương để ý hơn đi."
Ngày đó, nàng ta kéo tôi đến điện Cực Nhạc, tiếng cười nối liền không dứt, xuyên qua khe cửa, tôi thấy trong ao tràn ngập mỹ nữ, hoàng đế như cá bơi giữa biển, cực kỳ khoái lạc.
Tạ Bạch ngồi bên cạnh, thờ ơ nhìn nước ao chuyển thành đỏ, nghe tiếng rên đau đớn của nữ tử tuổi thanh xuân, thản nhiên nhấp ngụm rượu trong tay.
Đó là một vẻ mặt hưởng thụ.
Sau đó, hắn cũng cởi y phục, nhảy vào trong.
Đến tối.
Tạ Bạch cởi y phục vào tắm, muốn bù đắp thiếu khuyết đêm tân hôn.
Tôi mượn cớ thân thể khó chịu.
"Rất lâu rồi chúng ta không ngủ chung. Nữ nhân khác chỉ mong ta đến phòng bọn họ, Khinh Trúc, cho nàng cơ hội mà nàng không muốn sao? Ha, ỷ vào ta tốt với nàng, muốn ngỗ nghịch ta phải không?"
Ánh mắt hắn dần lạnh đi, tôi có cảm giác chỉ một giây sau hắn sẽ nhào tới, rất đáng sợ.
Tôi ôm lấy eo hắn, cười nói đùa:
"Đâu dám. Người ta sốt thật mà, chàng sờ mà xem."
Tôi kéo tay hắn qua đặt lên mặt mình, còn xoa một cái nữa.
Hôm nay tôi đã cố tình ngâm nước lạnh, tôi ôm mặt hắt hơi mấy cái.
Thấy tôi tỏ ra nhượng bộ, cuối cùng hắn cũng bỏ qua cho tôi, đi nơi khác.
Binh bên ngoài như có thần lực, suốt một thời gian sau, Tạ Bạch bận rộn ở ngoài không rời được thân.
Một ngày nọ, hắn vội vàng trở lại, thu dọn đồ đạc bỏ trốn, dẫn theo công chúa và tôi.
Tôi đoán sở dĩ hắn dẫn theo tôi là vì kiến thức hiện đại trong đầu tôi sẽ có ngày giúp ích được hắn.
Chúng tôi cùng nhóm người của hoàng đế cải trang, chạy về hướng tây.
Công chúa không quen khí hậu địa phương, tôi chăm sóc nàng ta.
Mấy ngày chung sống, nàng ta dần thân với tôi, nhịn đau nói: "Ngươi thích Tạ lang lắm phải không? Tối nay ta có thể nhường chàng lại cho ngươi. Hiện giờ cơ thể ta yếu ớt, không thể hầu hạ chàng, chi bằng để chàng qua chỗ ngươi."
Tôi: "Đa tạ ý tốt của công chúa, nhưng hôm qua thiếp ngủ ở nhà xí bên ngoài, hình như nhiễm bệnh lạ, cảm thấy rất khó chịu, thiếp thật không có phúc khí..."
Tôi lau những giọt nước mắt vô hình: "Xin ngài đừng nói cho Tạ đại nhân biết, ta sợ ngài ấy sẽ vứt ta lại."
Công chúa vội vàng tránh ra xa: "Ngươi lặng lẽ chữa khỏi trước đi."
Mấy ngày sau đó, chỉ cần hoàng thượng và Tạ Bạch vừa đến gần ta là công chúa sẽ lập tức kéo ta ra sau lưng mình.
Suốt chặng đường, chỉ toàn gặp bách tính nghèo khổ và lưu manh, thổ phỉ.
Tôi rầu rĩ, càng nhớ nhung núi sông tươi đẹp của thế giới cũ.
Nam chính nhận được tin, phái người chia ra thành từng nhóm đuổi theo, có một đội ngũ tìm được chúng tôi.
Tôi vén rèm lên, hai tướng sĩ truy đuổi phía sau nhìn tôi với ánh mắt thèm thuồng, nói ra những lời t-ục t-ĩu.
Đi thêm một đoạn là đến bờ sông, sẽ có người chèo thuyền đón. Nhưng hiện giờ rất khó thoát thân.
Hoàng thượng túm lấy Tạ Bạch hỏi: "Phải làm sao đây? Phải làm sao đây..."
Tạ Bạch cắn răng, hắn nhìn về phía tôi và công chúa.
Trái tim tôi trở nên lạnh lẽo.
Hắn dùng kiếm lột áo ngoài của tôi và công chúa, ném bọn tôi lại giữa đường để kéo dài thời gian. Bản thân thì cưỡi ngựa chở hoàng thượng chạy đi.
Tôi và Tạ Bạch là người ngoài xuyên vào, cho đến giờ không gây ra ảnh hưởng gì.
Cuốn sách này có tình tiết chậm, cốt truyện chính còn chưa triển khai.
Nữ chính là con gái nuôi của Thư phi, nam chính bây giờ vẫn là bình dân, chẳng mấy chốc sẽ tụ tập dân chúng nổi dậy khởi nghĩa, gặp được nữ chính, cùng nữ chính bắt đầu mở ra câu chuyện tình ái ngược luyến đến cực điểm...
Chúng tôi trò chuyện rất lâu, hận gặp nhau trễ, cuối cùng, nàng ta nói cho tôi phương pháp rời đi.
Trong tàng bảo các có một bảo bối vô danh, là thông đạo nối liền cuốn sách và thế giới. Có điều, chỉ những người không thuộc về nơi này mới có thể tiến vào thông đạo.
Nghe nói tôi và Tạ Bạch là một cặp, nàng ta tặc lưỡi: "Chơi chung với tên biến thái kia thì tốt sao được, cô nương để ý hơn đi."
Ngày đó, nàng ta kéo tôi đến điện Cực Nhạc, tiếng cười nối liền không dứt, xuyên qua khe cửa, tôi thấy trong ao tràn ngập mỹ nữ, hoàng đế như cá bơi giữa biển, cực kỳ khoái lạc.
Tạ Bạch ngồi bên cạnh, thờ ơ nhìn nước ao chuyển thành đỏ, nghe tiếng rên đau đớn của nữ tử tuổi thanh xuân, thản nhiên nhấp ngụm rượu trong tay.
Đó là một vẻ mặt hưởng thụ.
Sau đó, hắn cũng cởi y phục, nhảy vào trong.
Đến tối.
Tạ Bạch cởi y phục vào tắm, muốn bù đắp thiếu khuyết đêm tân hôn.
Tôi mượn cớ thân thể khó chịu.
"Rất lâu rồi chúng ta không ngủ chung. Nữ nhân khác chỉ mong ta đến phòng bọn họ, Khinh Trúc, cho nàng cơ hội mà nàng không muốn sao? Ha, ỷ vào ta tốt với nàng, muốn ngỗ nghịch ta phải không?"
Ánh mắt hắn dần lạnh đi, tôi có cảm giác chỉ một giây sau hắn sẽ nhào tới, rất đáng sợ.
Tôi ôm lấy eo hắn, cười nói đùa:
"Đâu dám. Người ta sốt thật mà, chàng sờ mà xem."
Tôi kéo tay hắn qua đặt lên mặt mình, còn xoa một cái nữa.
Hôm nay tôi đã cố tình ngâm nước lạnh, tôi ôm mặt hắt hơi mấy cái.
Thấy tôi tỏ ra nhượng bộ, cuối cùng hắn cũng bỏ qua cho tôi, đi nơi khác.
Binh bên ngoài như có thần lực, suốt một thời gian sau, Tạ Bạch bận rộn ở ngoài không rời được thân.
Một ngày nọ, hắn vội vàng trở lại, thu dọn đồ đạc bỏ trốn, dẫn theo công chúa và tôi.
Tôi đoán sở dĩ hắn dẫn theo tôi là vì kiến thức hiện đại trong đầu tôi sẽ có ngày giúp ích được hắn.
Chúng tôi cùng nhóm người của hoàng đế cải trang, chạy về hướng tây.
Công chúa không quen khí hậu địa phương, tôi chăm sóc nàng ta.
Mấy ngày chung sống, nàng ta dần thân với tôi, nhịn đau nói: "Ngươi thích Tạ lang lắm phải không? Tối nay ta có thể nhường chàng lại cho ngươi. Hiện giờ cơ thể ta yếu ớt, không thể hầu hạ chàng, chi bằng để chàng qua chỗ ngươi."
Tôi: "Đa tạ ý tốt của công chúa, nhưng hôm qua thiếp ngủ ở nhà xí bên ngoài, hình như nhiễm bệnh lạ, cảm thấy rất khó chịu, thiếp thật không có phúc khí..."
Tôi lau những giọt nước mắt vô hình: "Xin ngài đừng nói cho Tạ đại nhân biết, ta sợ ngài ấy sẽ vứt ta lại."
Công chúa vội vàng tránh ra xa: "Ngươi lặng lẽ chữa khỏi trước đi."
Mấy ngày sau đó, chỉ cần hoàng thượng và Tạ Bạch vừa đến gần ta là công chúa sẽ lập tức kéo ta ra sau lưng mình.
Suốt chặng đường, chỉ toàn gặp bách tính nghèo khổ và lưu manh, thổ phỉ.
Tôi rầu rĩ, càng nhớ nhung núi sông tươi đẹp của thế giới cũ.
Nam chính nhận được tin, phái người chia ra thành từng nhóm đuổi theo, có một đội ngũ tìm được chúng tôi.
Tôi vén rèm lên, hai tướng sĩ truy đuổi phía sau nhìn tôi với ánh mắt thèm thuồng, nói ra những lời t-ục t-ĩu.
Đi thêm một đoạn là đến bờ sông, sẽ có người chèo thuyền đón. Nhưng hiện giờ rất khó thoát thân.
Hoàng thượng túm lấy Tạ Bạch hỏi: "Phải làm sao đây? Phải làm sao đây..."
Tạ Bạch cắn răng, hắn nhìn về phía tôi và công chúa.
Trái tim tôi trở nên lạnh lẽo.
Hắn dùng kiếm lột áo ngoài của tôi và công chúa, ném bọn tôi lại giữa đường để kéo dài thời gian. Bản thân thì cưỡi ngựa chở hoàng thượng chạy đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.