Chương 7: Trở Lại Trường Trung Học
Cách Ngõa Tư Đại Nhân
04/11/2022
Editor: Cafe26
“Xí, các ngươi đúng là ồn ào? Đi thôi”. Quý Sanh không thèm nhìn cô, thấy cô không có bị làm sao cả liền mang theo hai người rời đi.
Lạc Thiển thấy cậu ấy không nhận ra mình, hơn nữa, cậu đúng là Quý Sanh thời niên thiếu, lúc này mới biết trước kia mình và Quý Sanh cũng từng học cùng nhau, nhưng kiếp trước của cô cho tới bây giờ chưa từng gặp được cậu ấy.
Nếu như thời còn trẻ gặp Quý Sanh, vậy cô khẳng định cả đời cũng sẽ không quên.
Nhưng thời gian không chờ đợi ai, hôm nay nếu không phải cô sớm đã có sự chuẩn bị, thì chắc chắn sẽ bị muộn học.
Kiếp trước lúc cô mới đến nhà họ Lục, mấy đứa nhỏ nhà họ Lục đều không thích cô, hơn nữa luôn tìm cớ làm khó dễ cô, cô bởi vì ăn nhờ ở đậu nhà người ta nên cũng không dám nói gì.
Chỉ có đứa con trai lớn nhà họ Lục mới đối xử tốt với cô một chút, nhưng sau đó bởi vì một lần bị sự cố ngoài ý muốn, nên Lục lão gia cứ khăng khăng ép anh cưới cô, chuyện này khiến Lạc Thiển cả đời bi thảm, cuối cùng còn bị đuổi ra khỏi cửa.
Đời này nói cái gì thì nói cô cũng không muốn có bất cứ quan hệ gì với người nhà họ Lục nữa.
Hơn nữa hiện tại cô có Quý Sanh, cho dù bây giờ anh ấy không nhận ra cô nhưng cũng không sao, ít nhất họ cũng có cơ hội mới.
Nghĩ tới đây, Lạc Thiển liền cảm thấy vui vẻ, bước chân nhẹ nhàng đi về phía trước.
“Thiển Thiển, hôm nay trông cậu rất vui vẻ à”. Hoàng Nguyệt Nguyệt là bạn cùng bàn, cũng người bạn tốt của cô là người đầu tiên phát hiện Lạc Thiển có gì đó không giống thường ngày.
Lạc Thiển sờ sờ khuôn mặt mình, hỏi ngược lại: “Có không?”
Hoàng Nguyệt Nguyệt gật nhẹ đầu nói: “Có chuyện tốt gì sao?”
Lạc Thiển không trả lời cô, chỉ đến gần cô nhỏ giọng hỏi: “Cậu có biết Quý Sanh không?”
Hoàng Nguyệt Nguyệt nghe được cái tên này, bỗng giật nảy cả mình, sau đó khó hiểu nói: “Cậu hỏi thăm cậu làm gì? Ai mà không biết tên côn đồ Quý Sanh này”.
Lạc Thiển vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nói: “Mình sao không biết”. Kiếp trước cô cũng không biết.
Hoàng Nguyệt Nguyệt trợn trắng mắt nói: “Cậu đã quên tuần trước mình nói cho cậu chuyện đánh nhau gây loạn kia à? ”
Lạc Thiển càng kinh ngạc hỏi: “Cậu nói chuyện đó khi nào vậy?”
“Xí, các ngươi đúng là ồn ào? Đi thôi”. Quý Sanh không thèm nhìn cô, thấy cô không có bị làm sao cả liền mang theo hai người rời đi.
Lạc Thiển thấy cậu ấy không nhận ra mình, hơn nữa, cậu đúng là Quý Sanh thời niên thiếu, lúc này mới biết trước kia mình và Quý Sanh cũng từng học cùng nhau, nhưng kiếp trước của cô cho tới bây giờ chưa từng gặp được cậu ấy.
Nếu như thời còn trẻ gặp Quý Sanh, vậy cô khẳng định cả đời cũng sẽ không quên.
Nhưng thời gian không chờ đợi ai, hôm nay nếu không phải cô sớm đã có sự chuẩn bị, thì chắc chắn sẽ bị muộn học.
Kiếp trước lúc cô mới đến nhà họ Lục, mấy đứa nhỏ nhà họ Lục đều không thích cô, hơn nữa luôn tìm cớ làm khó dễ cô, cô bởi vì ăn nhờ ở đậu nhà người ta nên cũng không dám nói gì.
Chỉ có đứa con trai lớn nhà họ Lục mới đối xử tốt với cô một chút, nhưng sau đó bởi vì một lần bị sự cố ngoài ý muốn, nên Lục lão gia cứ khăng khăng ép anh cưới cô, chuyện này khiến Lạc Thiển cả đời bi thảm, cuối cùng còn bị đuổi ra khỏi cửa.
Đời này nói cái gì thì nói cô cũng không muốn có bất cứ quan hệ gì với người nhà họ Lục nữa.
Hơn nữa hiện tại cô có Quý Sanh, cho dù bây giờ anh ấy không nhận ra cô nhưng cũng không sao, ít nhất họ cũng có cơ hội mới.
Nghĩ tới đây, Lạc Thiển liền cảm thấy vui vẻ, bước chân nhẹ nhàng đi về phía trước.
“Thiển Thiển, hôm nay trông cậu rất vui vẻ à”. Hoàng Nguyệt Nguyệt là bạn cùng bàn, cũng người bạn tốt của cô là người đầu tiên phát hiện Lạc Thiển có gì đó không giống thường ngày.
Lạc Thiển sờ sờ khuôn mặt mình, hỏi ngược lại: “Có không?”
Hoàng Nguyệt Nguyệt gật nhẹ đầu nói: “Có chuyện tốt gì sao?”
Lạc Thiển không trả lời cô, chỉ đến gần cô nhỏ giọng hỏi: “Cậu có biết Quý Sanh không?”
Hoàng Nguyệt Nguyệt nghe được cái tên này, bỗng giật nảy cả mình, sau đó khó hiểu nói: “Cậu hỏi thăm cậu làm gì? Ai mà không biết tên côn đồ Quý Sanh này”.
Lạc Thiển vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nói: “Mình sao không biết”. Kiếp trước cô cũng không biết.
Hoàng Nguyệt Nguyệt trợn trắng mắt nói: “Cậu đã quên tuần trước mình nói cho cậu chuyện đánh nhau gây loạn kia à? ”
Lạc Thiển càng kinh ngạc hỏi: “Cậu nói chuyện đó khi nào vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.