Chương 8: Trở Lại Trường Trung Học
Cách Ngõa Tư Đại Nhân
04/11/2022
Editor: Cafe26
“Được rồi, Lạc Thiển! Cậu chưa bao giờ từng lắng nghe tôi nói chuyện!” Hoàng Nguyệt Nguyệt tức giận chỉ trích cô ấy, cũng nói: “Mình đã nói với cậu rồi, Quý Sanh đẹp trai , đem cái tên chuyên đi gây rối Đồng Mộc Ca kia đánh cho một trận tơi bời”.
“Vậy cậu ấy không có bị làm sao chứ?” Lạc Thiển vội vàng hỏi.
“Cậu lo lắng cái quái gì ah, chẳng lẽ cậu thích hắn?” Hoàng Nguyệt Nguyệt mở to hai mắt nhìn cô, giống như phát hiện ra cả đại lục mới nào đó.
“Không có, không có, chính là hỏi qua một chút”. Lạc Thiển vội vàng khua tay mà nói.
“Lạc Thiển, Hoàng Nguyệt Nguyệt! Ra ngoài đi!” Giáo viên vật lý không thể chịu đựng được nữa, quay đầu lại hét toáng lên.
Một phút sau, cả hai người đều phải đứng bên ngoài rồi.
“Mất mặt quá đi, lần đầu tiên bị phạt đứng”. Hoàng Nguyệt Nguyệt nhỏ giọng oán giận Lạc Thiển.
“Ai ya, chúng ta không nên nói chuyện riêng trong lớp, giáo viên tức giận là đúng rồi”. Lạc Thiển chuẩn bị mở sách ra xem.
“Thiển Thiển, nhìn xem, Quý Sanh của cậu”. Hoàng Nguyệt Nguyệt nhìn thấy ba người bên hành lang đi tới, lặng lẽ lấy khuỷu tay thúc vào người cô.
Lạc Thiển lập tức ngẩng đầu nhìn qua, đúng lúc gặp ngay ánh mắt Quý Sanh đi tới, trong nháy mắt này, thời gian dường như chết lặng đi.
Lạc Thiển hồi tưởng lại Quý Sanh đau khổ suy sụp kia, rồi nhìn lại Quý Sanh hăng hái này, trong lòng nhất thời rồi bời khó tả, nước mắt không chịu yên bỗng tuôn trào.
Quý Sanh nhìn thấy cô, rất nhanh không tự nhiên dời ánh mắt đi, chỉ cảm thấy người này có chút kỳ quái, đối với cô ấy không phải ghét bỏ gì, cũng không phải thích thú, chính là cảm giác có chút quen thuộc nhưng mơ hồ không rõ ràng.
Ngược lại, con bò xã Tử Châu nhìn thấy Lạc Thiển đứng ở cửa phạt còn cười khì khì chào hỏi: “Ai, cậu không phải là nữ sinh lúc sáng kia sao, sao cậu lại bị phạt đứng ở đây rồi? ”
Lạc Thiển gật gật đầu, Hoàng Nguyệt Nguyệt dùng sách che miệng, nhỏ giọng lắp bắp: “Đây không phải là nói nhảm chứ? ”
Diệp Thanh ở một bên nghe thấy cũng nở nụ cười.
Quý Sanh lười biếng đáp trả họ, hoàn toàn coi như không nhìn thấy, người đầu tiên đi qua Lạc Thiển, bộ dáng lạnh nhạt kia giống như gió thổi qua không biết từ khi nào, không ai để ý, cũng không cần người để ý.
Họ thường xuyên trốn học, khi thì đi chơi, khi thì chơi bóng rổ trên sân chơi.
“Được rồi, Lạc Thiển! Cậu chưa bao giờ từng lắng nghe tôi nói chuyện!” Hoàng Nguyệt Nguyệt tức giận chỉ trích cô ấy, cũng nói: “Mình đã nói với cậu rồi, Quý Sanh đẹp trai , đem cái tên chuyên đi gây rối Đồng Mộc Ca kia đánh cho một trận tơi bời”.
“Vậy cậu ấy không có bị làm sao chứ?” Lạc Thiển vội vàng hỏi.
“Cậu lo lắng cái quái gì ah, chẳng lẽ cậu thích hắn?” Hoàng Nguyệt Nguyệt mở to hai mắt nhìn cô, giống như phát hiện ra cả đại lục mới nào đó.
“Không có, không có, chính là hỏi qua một chút”. Lạc Thiển vội vàng khua tay mà nói.
“Lạc Thiển, Hoàng Nguyệt Nguyệt! Ra ngoài đi!” Giáo viên vật lý không thể chịu đựng được nữa, quay đầu lại hét toáng lên.
Một phút sau, cả hai người đều phải đứng bên ngoài rồi.
“Mất mặt quá đi, lần đầu tiên bị phạt đứng”. Hoàng Nguyệt Nguyệt nhỏ giọng oán giận Lạc Thiển.
“Ai ya, chúng ta không nên nói chuyện riêng trong lớp, giáo viên tức giận là đúng rồi”. Lạc Thiển chuẩn bị mở sách ra xem.
“Thiển Thiển, nhìn xem, Quý Sanh của cậu”. Hoàng Nguyệt Nguyệt nhìn thấy ba người bên hành lang đi tới, lặng lẽ lấy khuỷu tay thúc vào người cô.
Lạc Thiển lập tức ngẩng đầu nhìn qua, đúng lúc gặp ngay ánh mắt Quý Sanh đi tới, trong nháy mắt này, thời gian dường như chết lặng đi.
Lạc Thiển hồi tưởng lại Quý Sanh đau khổ suy sụp kia, rồi nhìn lại Quý Sanh hăng hái này, trong lòng nhất thời rồi bời khó tả, nước mắt không chịu yên bỗng tuôn trào.
Quý Sanh nhìn thấy cô, rất nhanh không tự nhiên dời ánh mắt đi, chỉ cảm thấy người này có chút kỳ quái, đối với cô ấy không phải ghét bỏ gì, cũng không phải thích thú, chính là cảm giác có chút quen thuộc nhưng mơ hồ không rõ ràng.
Ngược lại, con bò xã Tử Châu nhìn thấy Lạc Thiển đứng ở cửa phạt còn cười khì khì chào hỏi: “Ai, cậu không phải là nữ sinh lúc sáng kia sao, sao cậu lại bị phạt đứng ở đây rồi? ”
Lạc Thiển gật gật đầu, Hoàng Nguyệt Nguyệt dùng sách che miệng, nhỏ giọng lắp bắp: “Đây không phải là nói nhảm chứ? ”
Diệp Thanh ở một bên nghe thấy cũng nở nụ cười.
Quý Sanh lười biếng đáp trả họ, hoàn toàn coi như không nhìn thấy, người đầu tiên đi qua Lạc Thiển, bộ dáng lạnh nhạt kia giống như gió thổi qua không biết từ khi nào, không ai để ý, cũng không cần người để ý.
Họ thường xuyên trốn học, khi thì đi chơi, khi thì chơi bóng rổ trên sân chơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.