Chương 3:
Hà Hùng Dũng
21/04/2021
Tôi cố tình tắt máy luôn , xem cậu làm gì được tôi , tôi lấy máy mẹ gọi cho Trường may sao Trường đồng ý lai tôi đến câu lạc bộ
Đến một giờ hơn , tôi chuẩn bị đi thì cậu ở bên ngoài nói vọng vào
- Con kia , đi thôi nào
Tôi vừa ra đóng được cái cửa đã nghe thấy giọng Quân , có lẽ vẫn còn ấm ức chuyện hồi sáng tôi không thèm đếm xỉa tới cậu , bơ cậu luôn
Cùng lúc ấy Trường cũng tới , tôi giả bộ nở nụ cười vui vẻ chạy ra mở cổng
- Chúng ta đi thôi!
Sau đó đóng cổng lại , tôi không nhìn Quân lấy một cái cứ thế leo lên xe của Trường , nhưng vừa leo lên xe thì Quân đã cắp hai nách của tôi , đưa tôi từ trên xe Trường xuống dưới , trong sự tức giận tôi mắng cậu
- Mày điên vừa thôi!
- Ai cho phép mày đi xe của người lạ hả?
Cậu ấy cũng quát lại tôi
- Tao đi xe của ai là quyền của tao , liên quan gì đến mày?
Có thể Trường thấy không khí giữa hai bọn tôi không được tốt , cậu ấy liền đánh trống lảng
- A , tớ nhớ còn có chút việc gấp , xin lỗi Diệp nha , cậu đi với Quân nhé
Còn chưa đợi tôi nói xong Trường đã phóng xe đi mất rồi , tôi gọi không thèm quay lại , bây giờ chỉ còn tôi và Quân
Nói thế nào thì nói cho dù có chết tôi cũng không thèm đi chung xe với cậu ấy thêm một lần nào nữa!
Tôi nhìn đồng hồ , một giờ hai mươi , giờ mà đi bộ là xác định bị ghim , nhưng thà bị ghim cũng không đi với cái tên khó ưa này
- Mày tự lên xe hay để tao bế?
Cậu ngồi lên xe cắm chìa khóa , giờ chỉ đợi tôi nữa thôi , nhìn khuôn mặt khó chịu của cậu là tôi có thể đoán được một chuyện , nếu tôi không lên xe cậu sẽ bế tôi lên xe thật đấy
Nhưng…thôi kệ vậy.Cuối cùng tôi vẫn đi chung với cậu.
Hai đứa chả nói câu gì hết , giữa đường có một chiếc xe máy vượt qua chúng tôi đi đánh võng lạng lách , cậu phải kít phanh đi chậm lại , tôi do không ngồi gần nên mất thăng bằng đập đầu vào lưng cậu , đau muốn chết
- Thằng kia , đi xe kiểu gì thế?Có cần chị mày dạy lại cách đi xe không?
Tôi quát thằng đi xe máy kia , có ngờ rằng nó đi chậm lại , đến khi bằng chúng tôi mới thôi đâu.
Vừa nhìn là tôi biết ngay nó là thằng Hạ bạn Quân.Nó mở miệng nói ra câu nào là tôi muốn đập nó câu ấy
- Quân mày dạy lại vợ đi nhá , ăn nói hỗn láo!
- Vợ cái gì mà vợ , mày bị điên à!
Quân khó chịu lườm nó.Hạ cười như kiểu chưa bao giờ được cười ấy mọi người ạ
- Tao nghe đâu thằng Tuấn bảo năm sau chúng mày cưới cơ
Thằng Hạ chết tiệt , nó bị sao thế nhỉ?Muốn đấm thực sự , tôi nhìn nó
- Mày bớt bớt lại được rồi đấy!
Tôi cố tình nhắc nhở nó , nó mà nói thêm một câu nữa là xác định bay mặt
Trêu thì trêu cũng phải có giới hạn!
- Đùa tý làm gì căng , riêng bạn Quân là bạn có người yêu rồi , nó không thèm yêu mày đâu!
Hạ nói một câu làm tôi sốc nhẹ , câu nói này theo người bình thường thì không có vấn đề nhưng tôi nghe ra là nó đang chê tôi đấy!
- Tao mới không thèm yêu nó!
Nó làm như tôi không có người yêu ấy , mặc dù bây giờ chưa có nhưng tôi tin tương lai gần nhất định sẽ có!
Tôi quay người đi , tôi không rõ lúc đó tôi nghĩ gì , mà tim lại nhói lên một nhịp.
Cậu vẫn yên lặng không nói gì cả , cậu có thể nói gì đó để tôi yên tâm không?
Lúc ấy tâm trạng tôi nó rối bời lắm , thứ nhất là cậu có người yêu rồi tôi đi chung với cậu như vậy liệu cô ấy có hiểu lầm không?Thứ hai là tôi đến trễ một bước rồi , khoảng cách của tôi và cậu lại xa thêm rồi!
Quãng đường tới câu lạc bộ sao lâu thế nhỉ?Bình thường nó rất nhanh nhưng hôm nay đối với tôi nó lại lâu đến mức làm con người ta sốt ruột.
Trước khi đi vào câu lạc bộ Quân không quên hỏi tôi mấy giờ về để cậu tới đón , tôi lúc đó vô cùng dứt khoát từ chối
- Không cần đâu ,chốc tao về với Dương , mày khỏi tới đón
Nói xong tôi đi vào trong câu lạc bộ luôn không thèm để ý đến Quân nữa , tôi nghĩ như vậy là cách tốt nhất để người yêu nó không hiểu lầm , tôi có đọc một số câu chuyện về bạn thân khác giới rồi nên hiểu rõ tâm trạng của người con gái hay người con trai trong hoàn cảnh đó
Tôi tự biết điểm dừng , tự biết chừng mực nếu chỉ là bạn nhất định sẽ chỉ là bạn không mập mờ trên tình bạn dưới tình yêu như mấy cuốn tiểu thuyết
Buổi học hôm ấy , tôi dường như không thể chú tâm vào bài , tôi đánh toàn sai nốt làm anh Bách - Trưởng câu lạc bộ có chút không hài lòng , mặt anh cau lại
- Diệp hôm nay em bị sao thế?Anh nói bao lần rồi , em phải đánh ở dây thứ hai em cứ đánh dây thứ nhất , thì làm sao đúng nốt được?
Tôi cúi mặt xuống , khuôn mặt đỏ bừng , tôi biết bây giờ mọi ánh mắt đang dồn về phía tôi , anh Bách nói không khác gì mắng tôi cả , tôi vừa ngại vừa sợ , chả biết nên ứng xử thế nào
Anh Bách lắc đầu rồi nói trước mặt các thành viên trong câu lạc bộ
- Ngày mai có buổi kiểm tra , anh sẽ chọn ra năm bạn xuất sắc nhất để hôm 20/11 trình diễn tiết mục múa đàn ở trường , các em nhớ về ôn lại bài ngày hôm nay anh đã dạy , mai kiểm tra nhé , bạn nào kém thì anh sẽ loại ra đấy!
Lời nói của anh có vẻ nhắm vào tôi thì phải , tôi đoán tôi sẽ không nằm trong top năm các bạn được chọn nên cũng không mơ ước cao sang , nhưng nếu bị loại thì sẽ là một vấn đề lớn , tôi phải làm sao đây?
- Các em nghỉ nhé!
Anh Bách nói xong , các bạn đã nhanh chóng cất đàn rồi ra về , tôi ở lại tầm năm phút để luyện lại , lúc tôi về thù trời bỗng đổ mưa , tôi lại không mang ô , kiểu này về là ướt nhèm rồi.
Tôi thở dài sau đó cất đàn đi , đi ra khỏi câu lạc bộ , thấy một bóng dáng quen thuộc đứng nép vào nán để không bị mưa hắt vào , lúc nhìn thấy cảnh tượng ấy tim tôi đập mạnh lắm , mạnh đến mức tôi không thể kiểm soát được
Tại sao vậy?
- Nhanh lên con kia , lề mề quá đấy!
Vẫn là cái giọng ấm áp ấy của Quân , không hiểu sao tôi lại nở nụ cười hạnh phúc rồi đi ra chỗ cậu , cậu đưa áo mưa cho tôi mặc , đợi tôi ngồi lên xe cậu liền lái xe đi
Có lẽ khi người ta bế tắc nhất mà người người ta cần nhất lại đúng lúc xuất hiện , thì đột nhiên cảm thấy hạnh phúc đến lạ thường
- Sao hôm nay lại đến đón tao thế?
- Sợ con lợn nào đó về đến nhà lại ướt như chuột lột
- Thế con lợn nào đó lại phải cảm kích Quân rồi
Mặc dù trời mưa như trút nước lạnh đến thấu xương nhưng lòng người lại ấm áp vô cùng , có lẽ tôi đã quên mất chuyện hồi trưa rồi
Hôm đó về nhà tôi vẫn bị ướt một chút nhưng không sao , tôi tắm rửa ăn cơm cùng gia đình xong rồi lên phòng học.
Điện thoại của tôi reo lên , tôi nhấn nghe , đầu giây bên kia truyền tới một giọng nói ấm áp của Quân
- Mở cửa ra
- Làm gì thế?
- Cứ mở ra
Tôi nghe theo lời cậu , mở cửa phòng ra , đập vào mắt tôi là cậu , cậu kê bàn con ra gần cửa sổ , ngồi ở đó nhìn qua chỗ tôi , có thể mưa to quá tôi không thể nghe rõ cậu nói gì nữa.
Đến một giờ hơn , tôi chuẩn bị đi thì cậu ở bên ngoài nói vọng vào
- Con kia , đi thôi nào
Tôi vừa ra đóng được cái cửa đã nghe thấy giọng Quân , có lẽ vẫn còn ấm ức chuyện hồi sáng tôi không thèm đếm xỉa tới cậu , bơ cậu luôn
Cùng lúc ấy Trường cũng tới , tôi giả bộ nở nụ cười vui vẻ chạy ra mở cổng
- Chúng ta đi thôi!
Sau đó đóng cổng lại , tôi không nhìn Quân lấy một cái cứ thế leo lên xe của Trường , nhưng vừa leo lên xe thì Quân đã cắp hai nách của tôi , đưa tôi từ trên xe Trường xuống dưới , trong sự tức giận tôi mắng cậu
- Mày điên vừa thôi!
- Ai cho phép mày đi xe của người lạ hả?
Cậu ấy cũng quát lại tôi
- Tao đi xe của ai là quyền của tao , liên quan gì đến mày?
Có thể Trường thấy không khí giữa hai bọn tôi không được tốt , cậu ấy liền đánh trống lảng
- A , tớ nhớ còn có chút việc gấp , xin lỗi Diệp nha , cậu đi với Quân nhé
Còn chưa đợi tôi nói xong Trường đã phóng xe đi mất rồi , tôi gọi không thèm quay lại , bây giờ chỉ còn tôi và Quân
Nói thế nào thì nói cho dù có chết tôi cũng không thèm đi chung xe với cậu ấy thêm một lần nào nữa!
Tôi nhìn đồng hồ , một giờ hai mươi , giờ mà đi bộ là xác định bị ghim , nhưng thà bị ghim cũng không đi với cái tên khó ưa này
- Mày tự lên xe hay để tao bế?
Cậu ngồi lên xe cắm chìa khóa , giờ chỉ đợi tôi nữa thôi , nhìn khuôn mặt khó chịu của cậu là tôi có thể đoán được một chuyện , nếu tôi không lên xe cậu sẽ bế tôi lên xe thật đấy
Nhưng…thôi kệ vậy.Cuối cùng tôi vẫn đi chung với cậu.
Hai đứa chả nói câu gì hết , giữa đường có một chiếc xe máy vượt qua chúng tôi đi đánh võng lạng lách , cậu phải kít phanh đi chậm lại , tôi do không ngồi gần nên mất thăng bằng đập đầu vào lưng cậu , đau muốn chết
- Thằng kia , đi xe kiểu gì thế?Có cần chị mày dạy lại cách đi xe không?
Tôi quát thằng đi xe máy kia , có ngờ rằng nó đi chậm lại , đến khi bằng chúng tôi mới thôi đâu.
Vừa nhìn là tôi biết ngay nó là thằng Hạ bạn Quân.Nó mở miệng nói ra câu nào là tôi muốn đập nó câu ấy
- Quân mày dạy lại vợ đi nhá , ăn nói hỗn láo!
- Vợ cái gì mà vợ , mày bị điên à!
Quân khó chịu lườm nó.Hạ cười như kiểu chưa bao giờ được cười ấy mọi người ạ
- Tao nghe đâu thằng Tuấn bảo năm sau chúng mày cưới cơ
Thằng Hạ chết tiệt , nó bị sao thế nhỉ?Muốn đấm thực sự , tôi nhìn nó
- Mày bớt bớt lại được rồi đấy!
Tôi cố tình nhắc nhở nó , nó mà nói thêm một câu nữa là xác định bay mặt
Trêu thì trêu cũng phải có giới hạn!
- Đùa tý làm gì căng , riêng bạn Quân là bạn có người yêu rồi , nó không thèm yêu mày đâu!
Hạ nói một câu làm tôi sốc nhẹ , câu nói này theo người bình thường thì không có vấn đề nhưng tôi nghe ra là nó đang chê tôi đấy!
- Tao mới không thèm yêu nó!
Nó làm như tôi không có người yêu ấy , mặc dù bây giờ chưa có nhưng tôi tin tương lai gần nhất định sẽ có!
Tôi quay người đi , tôi không rõ lúc đó tôi nghĩ gì , mà tim lại nhói lên một nhịp.
Cậu vẫn yên lặng không nói gì cả , cậu có thể nói gì đó để tôi yên tâm không?
Lúc ấy tâm trạng tôi nó rối bời lắm , thứ nhất là cậu có người yêu rồi tôi đi chung với cậu như vậy liệu cô ấy có hiểu lầm không?Thứ hai là tôi đến trễ một bước rồi , khoảng cách của tôi và cậu lại xa thêm rồi!
Quãng đường tới câu lạc bộ sao lâu thế nhỉ?Bình thường nó rất nhanh nhưng hôm nay đối với tôi nó lại lâu đến mức làm con người ta sốt ruột.
Trước khi đi vào câu lạc bộ Quân không quên hỏi tôi mấy giờ về để cậu tới đón , tôi lúc đó vô cùng dứt khoát từ chối
- Không cần đâu ,chốc tao về với Dương , mày khỏi tới đón
Nói xong tôi đi vào trong câu lạc bộ luôn không thèm để ý đến Quân nữa , tôi nghĩ như vậy là cách tốt nhất để người yêu nó không hiểu lầm , tôi có đọc một số câu chuyện về bạn thân khác giới rồi nên hiểu rõ tâm trạng của người con gái hay người con trai trong hoàn cảnh đó
Tôi tự biết điểm dừng , tự biết chừng mực nếu chỉ là bạn nhất định sẽ chỉ là bạn không mập mờ trên tình bạn dưới tình yêu như mấy cuốn tiểu thuyết
Buổi học hôm ấy , tôi dường như không thể chú tâm vào bài , tôi đánh toàn sai nốt làm anh Bách - Trưởng câu lạc bộ có chút không hài lòng , mặt anh cau lại
- Diệp hôm nay em bị sao thế?Anh nói bao lần rồi , em phải đánh ở dây thứ hai em cứ đánh dây thứ nhất , thì làm sao đúng nốt được?
Tôi cúi mặt xuống , khuôn mặt đỏ bừng , tôi biết bây giờ mọi ánh mắt đang dồn về phía tôi , anh Bách nói không khác gì mắng tôi cả , tôi vừa ngại vừa sợ , chả biết nên ứng xử thế nào
Anh Bách lắc đầu rồi nói trước mặt các thành viên trong câu lạc bộ
- Ngày mai có buổi kiểm tra , anh sẽ chọn ra năm bạn xuất sắc nhất để hôm 20/11 trình diễn tiết mục múa đàn ở trường , các em nhớ về ôn lại bài ngày hôm nay anh đã dạy , mai kiểm tra nhé , bạn nào kém thì anh sẽ loại ra đấy!
Lời nói của anh có vẻ nhắm vào tôi thì phải , tôi đoán tôi sẽ không nằm trong top năm các bạn được chọn nên cũng không mơ ước cao sang , nhưng nếu bị loại thì sẽ là một vấn đề lớn , tôi phải làm sao đây?
- Các em nghỉ nhé!
Anh Bách nói xong , các bạn đã nhanh chóng cất đàn rồi ra về , tôi ở lại tầm năm phút để luyện lại , lúc tôi về thù trời bỗng đổ mưa , tôi lại không mang ô , kiểu này về là ướt nhèm rồi.
Tôi thở dài sau đó cất đàn đi , đi ra khỏi câu lạc bộ , thấy một bóng dáng quen thuộc đứng nép vào nán để không bị mưa hắt vào , lúc nhìn thấy cảnh tượng ấy tim tôi đập mạnh lắm , mạnh đến mức tôi không thể kiểm soát được
Tại sao vậy?
- Nhanh lên con kia , lề mề quá đấy!
Vẫn là cái giọng ấm áp ấy của Quân , không hiểu sao tôi lại nở nụ cười hạnh phúc rồi đi ra chỗ cậu , cậu đưa áo mưa cho tôi mặc , đợi tôi ngồi lên xe cậu liền lái xe đi
Có lẽ khi người ta bế tắc nhất mà người người ta cần nhất lại đúng lúc xuất hiện , thì đột nhiên cảm thấy hạnh phúc đến lạ thường
- Sao hôm nay lại đến đón tao thế?
- Sợ con lợn nào đó về đến nhà lại ướt như chuột lột
- Thế con lợn nào đó lại phải cảm kích Quân rồi
Mặc dù trời mưa như trút nước lạnh đến thấu xương nhưng lòng người lại ấm áp vô cùng , có lẽ tôi đã quên mất chuyện hồi trưa rồi
Hôm đó về nhà tôi vẫn bị ướt một chút nhưng không sao , tôi tắm rửa ăn cơm cùng gia đình xong rồi lên phòng học.
Điện thoại của tôi reo lên , tôi nhấn nghe , đầu giây bên kia truyền tới một giọng nói ấm áp của Quân
- Mở cửa ra
- Làm gì thế?
- Cứ mở ra
Tôi nghe theo lời cậu , mở cửa phòng ra , đập vào mắt tôi là cậu , cậu kê bàn con ra gần cửa sổ , ngồi ở đó nhìn qua chỗ tôi , có thể mưa to quá tôi không thể nghe rõ cậu nói gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.