Chương 4:
Hà Hùng Dũng
21/04/2021
Ngoài trời mưa càng lúc càng lớn , những vệt mưa trắng xóa làm tôi không thể nhìn rõ cậu , chúng tôi vẫn giữ điện thoại không ai tắt cả , có thể do mưa quá to nên tôi bảo cậu là tôi sẽ đóng cửa , có gì thì nhắn tin , cậu chỉ bảo ừ rồi tắt máy
Nếu tôi nhớ không nhầm thì hôm đó tôi học rất nhanh , kiểu chỉ mở vở ra thấy bài khó là gấp vào luôn , nên thời gian học của tôi có năm phút , tôi dành thời gian để nhắn tin cho cậu
Ban đầu tôi nghĩ cậu sẽ hỏi tôi sao hôm nay lại khó chịu với cậu như vậy , bởi vì mọi khi tôi mà giận cậu là y như rằng cả ngày hôm đó cậu sẽ dỗ tôi , bày đủ mọi trò làm tôi hết giận , nhưng hôm nay câu đầu tiên cậu nhắn cho tôi lại làm tôi á khẩu
- Chưa học xong thì đừng có lên giường nằm!
What?Sao cậu biết là tôi leo lên giường rồi thế?Cậu theo rõ tôi à?Suy nghĩ đó rất nhanh bị tôi loại ra khỏi đầu , trời mưa lớn như vậy tôi lại đóng cửa nữa cậu sẽ không nhìn thấy gì đâu , khoảng mấy phút sau tôi mới trả lời cậu
- Bài khó lắm có biết làm đâu , chi bằng đi ngủ cho đỡ tốn thời gian
- Bài nào không biết làm chụp gửi tao , tao giảng cho
- Tao mệt lắm
- Nhanh!
Các cậu biết không , nếu lúc đó tôi bảo không thì chắc chắn đêm đó tôi sẽ không ngủ được , cậu sẽ tặng cho tôi một bài tráng ca dài thiệt là dài về lợi ích của việc học , cậu toàn bảo muốn giàu mà không học thì không thể giàu
Chả hiểu lúc đó tôi lại nghĩ cáu gì , nghe lời cậu ngồi dậy học , bài nào khó tôi chụp gửi cậu luôn , hôm đó chúng tôi học đến hơn mười một giờ , lần đầu tiên tôi tự phá kỷ lục của bản thân
Thật ra thì Quân ngoại trừ việc hay trêu và đánh con gái ra thì cậu ấy cái gì cũng tốt , đẹp trai , nhà giàu , học giỏi , nói không phải điêu nhưng cậu luôn đứng thứ nhất của toàn trường , có lần thiếu 0,5 là đứng đầu cậu buồn đến nỗi không thèm nói chuyện với tôi luôn , cậu than phiền lải nhải mãi không thôi
Tối hôm ấy , tôi có giành nửa tiếng để học đàn nên hơn mười hai giờ mới ngủ , lúc tôi định nhắn chúc ngủ ngon tới cậu thì cậu đã gọi điện cho tôi rồi , không đợi cậu đợi lâu tôi nghe máy luôn
- Ngủ đi muộn rồi
Giọng nói của cậu nghe cực kỳ hay luôn , đã thế lại còn qua điện thoại nữa , nó giống một thứ âm thanh có thể gây chết người bằng sự quyến rũ của nó
- Chuẩn bị ngủ nài , cơ mà khó ngủ quá
- Nằm xuống giường đi , tao kể chuyện cho nghe
- Được
Tôi ngoan ngoãn nằm xuống giường , đặt điện thoại ở đầu giường bắt đầu nghe cậu kể chuyện
- Nhớ đặt điện thoại xa ra , đặt ở đầu giường không tốt đâu
Cậu là đang lo lắng cho tôi sao?
- Ừ
Cậu bắt đầu kể chuyện
- Cô là người gốc Mỹ , một cô gái xinh đẹp và giàu có , một người như vậy lại không lấy ra một khuyết điểm liệu có ai tin không?..
Tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay , trong giấc mơ tôi gặp cậu , cậu rất ân cần , chu đáo , cậu ôm lấy cơ thể của tôi thật chặt , phải chăng cậu sợ nếu buông tay tôi sẽ chạy mất không?
Nhưng tôi biết một chuyện , giấc mơ và ngoài đời khác nhau vô cùng , nếu mơ về người ấy thì khoảng cách giữa hai người sẽ ngày một xa hơn , đối với cậu tôi là gì?
Sáng hôm sau tôi dậy sớm chuẩn bị sách vở rồi xuống nhà , tôi chuẩn bị xong xuôi thì cậu tới rủ , tôi cùng cậu tới trường như mọi hôm
- Mày ơi , tý học thể dục liệu có phải xuống sân không?
- Mày bị ngu à?Hỏi câu vớ vẩn thế?
Quân gằn giọng nói với tôi , thật ra tôi chỉ hỏi vậy thôi chứ biết thừa kiểu gì chả phải xuống sân , tôi cười cho xong chuyện
Đến trường , cậu đi cất xe , tôi bảo cậu là mình lên lớp trước , không đợi cậu đồng ý tôi chạy như bay lên lớp.
Hôm nay là ngày duyệt người trong câu lạc bộ nên tôi lên lớp cất cặp , sau đó xuống câu lạc bộ nghe ngóng tình hình , anh Bách đã đứng ở trước sảnh thông báo gì đó rồi , tôi có thể nghe loáng thoáng lời anh
- Chốc ra chơi tiết 4 , Diệp , Lan Anh , Tú , Điệp xuống câu lạc bộ anh duyệt , rồi giải tán
Chỉ vậy thôi sao?Vậy là ngày tàn cũng đã tới , anh ghép tôi với ba bạn đàn giỏi nhất câu lạc bộ là cố ý muốn loại tôi ra đúng không?
Nghe được tin tôi cúi mặt xuống quay về lớp.Tâm trạng thấp thỏm không thôi , phải làm sao đây?Lỡ bị loại thì sao?
Tôi vừa vào lớp thì trống cũng vang lên , chán thật đấy , cả ba tiết tôi học đều không vào , Quân ngồi phía dưới đập vào lưng tôi
- Sao thế?
Tôi chỉ lắc đầu không nói gì , kể cho cậy cũng đâu có ích gì?Tiếng trống vang lên , vậy là tôi chỉ còn một tiết cuối thôi , tý mượn đàn của ai được nhỉ?Tôi quên đem đàn theo rồi , đúng là hậu đậu hết nói nổi
Và rồi tiết thứ tư cũng kết thúc , mang trong mình tâm trạng lo lắng , sợ sệt đi xuống câu lạc bộ , giờ mà bảo anh Bách là quên đàn thì xác định bị anh ghim luôn , nhưng giờ mượn của ai được đây?
Thôi thì loại thì loại , hơi tiếc nhưng không sao , tương lai còn nhiều cơ hội.
- Diệp đến lượt em!
Anh Bách nhắc nhở tôi , tôi đứng dậy , đi tới chỗ anh , ấp úng nói
- Em quên…
- Con kia , không có đàn thì mày tính thi bằng gì?
Tôi quay lại thấy Quân đi vào , trên tay còn cầm cây đàn của tôi nữa , chẳng nhẽ tiết vừa rồi cậu vào lớp muộn là lý do này sao?
Lúc đó tôi chả biết nói gì cả , trong lòng không khỏi cảm ơn cậu , cậu chính là vị cứu tinh của tôi
- Bắt đầu đi
Anh Bách ra lệnh
- Vâng
Tôi nhìn anh Bách rồi nhìn cậu , cậu nở một nụ cười rạng rỡ cổ vũ tôi
“Là la la si…”
Những giai điệu cuối cùng của bản nhạc kết thúc , tôi đứng dậy đi ra chỗ cậu , hỏi
- Thế nào?
- Cũng bình thường!
- Khen một câu chết người à?
- Ừ thì cũng hay
Tôi không thèm nói chuyện với cậu nữa , lúc nào cậu chả vậy , có bao giờ khen tôi được câu nào đâu?
Anh Bách cầm quyển sổ trên tay , anh nhìn chúng tôi một lượt sau đó nói một câu làm tôi bất ngờ
- Diệp em được chọn
Nghe anh nói vậy tôi voi cùng hạnh phúc , cuối cùng tôi cũng lọt top 5 người xuất sắc nhất để trình diễn trước toàn trường rồi , hôm đó tôi phải biểu hiện thật tốt mới được
Hôm đó trên đường đi về , tôi nói cảm ơn Quân một cách ngượng nghịu
- Cảm ơn mày
Phải nói thế nào nhỉ?Tôi và cậu trước giờ không có khái niệm cảm ơn.Hai đứa cứ như này thôi , không ai nợ ai cả.Chúng tôi làm bạn dựa trên sự ràng buộc của gia đình , mẹ tôi muốn tôi chơi với cậu để học những cái tốt của cậu , mẹ cậu lại là bạn mẹ tôi , hai người lớn nói chuyện và hai đứa tôi thế này
Nói không phải điêu cậu nhiều lúc tốt với tôi lắm , ví dụ sự việc vừa rồi chẳng hạn
Tôi tin rằng sau hôm nay chúng tôi sẽ thân hơn , tôi sẽ coi cậu là một good boy thực thụ , nhưng có ai biết được chữ ngờ đâu , mãi về sau tôi mới biết những việc cậu đối xử tốt với tôi thực chất đều là kế hoạch của cậu cả…
Nếu tôi nhớ không nhầm thì hôm đó tôi học rất nhanh , kiểu chỉ mở vở ra thấy bài khó là gấp vào luôn , nên thời gian học của tôi có năm phút , tôi dành thời gian để nhắn tin cho cậu
Ban đầu tôi nghĩ cậu sẽ hỏi tôi sao hôm nay lại khó chịu với cậu như vậy , bởi vì mọi khi tôi mà giận cậu là y như rằng cả ngày hôm đó cậu sẽ dỗ tôi , bày đủ mọi trò làm tôi hết giận , nhưng hôm nay câu đầu tiên cậu nhắn cho tôi lại làm tôi á khẩu
- Chưa học xong thì đừng có lên giường nằm!
What?Sao cậu biết là tôi leo lên giường rồi thế?Cậu theo rõ tôi à?Suy nghĩ đó rất nhanh bị tôi loại ra khỏi đầu , trời mưa lớn như vậy tôi lại đóng cửa nữa cậu sẽ không nhìn thấy gì đâu , khoảng mấy phút sau tôi mới trả lời cậu
- Bài khó lắm có biết làm đâu , chi bằng đi ngủ cho đỡ tốn thời gian
- Bài nào không biết làm chụp gửi tao , tao giảng cho
- Tao mệt lắm
- Nhanh!
Các cậu biết không , nếu lúc đó tôi bảo không thì chắc chắn đêm đó tôi sẽ không ngủ được , cậu sẽ tặng cho tôi một bài tráng ca dài thiệt là dài về lợi ích của việc học , cậu toàn bảo muốn giàu mà không học thì không thể giàu
Chả hiểu lúc đó tôi lại nghĩ cáu gì , nghe lời cậu ngồi dậy học , bài nào khó tôi chụp gửi cậu luôn , hôm đó chúng tôi học đến hơn mười một giờ , lần đầu tiên tôi tự phá kỷ lục của bản thân
Thật ra thì Quân ngoại trừ việc hay trêu và đánh con gái ra thì cậu ấy cái gì cũng tốt , đẹp trai , nhà giàu , học giỏi , nói không phải điêu nhưng cậu luôn đứng thứ nhất của toàn trường , có lần thiếu 0,5 là đứng đầu cậu buồn đến nỗi không thèm nói chuyện với tôi luôn , cậu than phiền lải nhải mãi không thôi
Tối hôm ấy , tôi có giành nửa tiếng để học đàn nên hơn mười hai giờ mới ngủ , lúc tôi định nhắn chúc ngủ ngon tới cậu thì cậu đã gọi điện cho tôi rồi , không đợi cậu đợi lâu tôi nghe máy luôn
- Ngủ đi muộn rồi
Giọng nói của cậu nghe cực kỳ hay luôn , đã thế lại còn qua điện thoại nữa , nó giống một thứ âm thanh có thể gây chết người bằng sự quyến rũ của nó
- Chuẩn bị ngủ nài , cơ mà khó ngủ quá
- Nằm xuống giường đi , tao kể chuyện cho nghe
- Được
Tôi ngoan ngoãn nằm xuống giường , đặt điện thoại ở đầu giường bắt đầu nghe cậu kể chuyện
- Nhớ đặt điện thoại xa ra , đặt ở đầu giường không tốt đâu
Cậu là đang lo lắng cho tôi sao?
- Ừ
Cậu bắt đầu kể chuyện
- Cô là người gốc Mỹ , một cô gái xinh đẹp và giàu có , một người như vậy lại không lấy ra một khuyết điểm liệu có ai tin không?..
Tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay , trong giấc mơ tôi gặp cậu , cậu rất ân cần , chu đáo , cậu ôm lấy cơ thể của tôi thật chặt , phải chăng cậu sợ nếu buông tay tôi sẽ chạy mất không?
Nhưng tôi biết một chuyện , giấc mơ và ngoài đời khác nhau vô cùng , nếu mơ về người ấy thì khoảng cách giữa hai người sẽ ngày một xa hơn , đối với cậu tôi là gì?
Sáng hôm sau tôi dậy sớm chuẩn bị sách vở rồi xuống nhà , tôi chuẩn bị xong xuôi thì cậu tới rủ , tôi cùng cậu tới trường như mọi hôm
- Mày ơi , tý học thể dục liệu có phải xuống sân không?
- Mày bị ngu à?Hỏi câu vớ vẩn thế?
Quân gằn giọng nói với tôi , thật ra tôi chỉ hỏi vậy thôi chứ biết thừa kiểu gì chả phải xuống sân , tôi cười cho xong chuyện
Đến trường , cậu đi cất xe , tôi bảo cậu là mình lên lớp trước , không đợi cậu đồng ý tôi chạy như bay lên lớp.
Hôm nay là ngày duyệt người trong câu lạc bộ nên tôi lên lớp cất cặp , sau đó xuống câu lạc bộ nghe ngóng tình hình , anh Bách đã đứng ở trước sảnh thông báo gì đó rồi , tôi có thể nghe loáng thoáng lời anh
- Chốc ra chơi tiết 4 , Diệp , Lan Anh , Tú , Điệp xuống câu lạc bộ anh duyệt , rồi giải tán
Chỉ vậy thôi sao?Vậy là ngày tàn cũng đã tới , anh ghép tôi với ba bạn đàn giỏi nhất câu lạc bộ là cố ý muốn loại tôi ra đúng không?
Nghe được tin tôi cúi mặt xuống quay về lớp.Tâm trạng thấp thỏm không thôi , phải làm sao đây?Lỡ bị loại thì sao?
Tôi vừa vào lớp thì trống cũng vang lên , chán thật đấy , cả ba tiết tôi học đều không vào , Quân ngồi phía dưới đập vào lưng tôi
- Sao thế?
Tôi chỉ lắc đầu không nói gì , kể cho cậy cũng đâu có ích gì?Tiếng trống vang lên , vậy là tôi chỉ còn một tiết cuối thôi , tý mượn đàn của ai được nhỉ?Tôi quên đem đàn theo rồi , đúng là hậu đậu hết nói nổi
Và rồi tiết thứ tư cũng kết thúc , mang trong mình tâm trạng lo lắng , sợ sệt đi xuống câu lạc bộ , giờ mà bảo anh Bách là quên đàn thì xác định bị anh ghim luôn , nhưng giờ mượn của ai được đây?
Thôi thì loại thì loại , hơi tiếc nhưng không sao , tương lai còn nhiều cơ hội.
- Diệp đến lượt em!
Anh Bách nhắc nhở tôi , tôi đứng dậy , đi tới chỗ anh , ấp úng nói
- Em quên…
- Con kia , không có đàn thì mày tính thi bằng gì?
Tôi quay lại thấy Quân đi vào , trên tay còn cầm cây đàn của tôi nữa , chẳng nhẽ tiết vừa rồi cậu vào lớp muộn là lý do này sao?
Lúc đó tôi chả biết nói gì cả , trong lòng không khỏi cảm ơn cậu , cậu chính là vị cứu tinh của tôi
- Bắt đầu đi
Anh Bách ra lệnh
- Vâng
Tôi nhìn anh Bách rồi nhìn cậu , cậu nở một nụ cười rạng rỡ cổ vũ tôi
“Là la la si…”
Những giai điệu cuối cùng của bản nhạc kết thúc , tôi đứng dậy đi ra chỗ cậu , hỏi
- Thế nào?
- Cũng bình thường!
- Khen một câu chết người à?
- Ừ thì cũng hay
Tôi không thèm nói chuyện với cậu nữa , lúc nào cậu chả vậy , có bao giờ khen tôi được câu nào đâu?
Anh Bách cầm quyển sổ trên tay , anh nhìn chúng tôi một lượt sau đó nói một câu làm tôi bất ngờ
- Diệp em được chọn
Nghe anh nói vậy tôi voi cùng hạnh phúc , cuối cùng tôi cũng lọt top 5 người xuất sắc nhất để trình diễn trước toàn trường rồi , hôm đó tôi phải biểu hiện thật tốt mới được
Hôm đó trên đường đi về , tôi nói cảm ơn Quân một cách ngượng nghịu
- Cảm ơn mày
Phải nói thế nào nhỉ?Tôi và cậu trước giờ không có khái niệm cảm ơn.Hai đứa cứ như này thôi , không ai nợ ai cả.Chúng tôi làm bạn dựa trên sự ràng buộc của gia đình , mẹ tôi muốn tôi chơi với cậu để học những cái tốt của cậu , mẹ cậu lại là bạn mẹ tôi , hai người lớn nói chuyện và hai đứa tôi thế này
Nói không phải điêu cậu nhiều lúc tốt với tôi lắm , ví dụ sự việc vừa rồi chẳng hạn
Tôi tin rằng sau hôm nay chúng tôi sẽ thân hơn , tôi sẽ coi cậu là một good boy thực thụ , nhưng có ai biết được chữ ngờ đâu , mãi về sau tôi mới biết những việc cậu đối xử tốt với tôi thực chất đều là kế hoạch của cậu cả…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.