Chương 21
Bản Lật Tử
24/04/2017
Sau khi Cố Tín tốt nghiệp trung học thì đến thành phố A, trong nhóm nhạc ở đây cũng có tăm có tiếng, sau này anh quyết định đi ra làm ca sĩ, thế nên định cư ở thành phố này luôn.
Người nhà ở quê hương thành phố C cũng không thường liên lạc, chỉ có một người duy nhất anh thấy có cảm tình là anh họ Tiêu Cố. Không ngờ lại có một ngày gặp lại người bạn từ lúc xưa.
Người đại diện của anh đặt cho họ một phòng VIP ở tại Thiên Hạ cư, để hai người có thời gian trò chuyện.
“Cậu về nước từ bao giờ?” Cố Tin đảo đảo chén trà bằng gốm sứ, hỏi Chu Nghi Nhiên đang ngồi phía đối diện.
Chu Nghi Nhiên đáp lời: “Tháng trước, không ngờ vừa mới đã có cơ hội hợp tác với cậu luôn, đúng là kì ngộ”.
Cố Tín khẽ cười thành tiếng, anh là tay chơi rock and roll, vốn chẳng có dịp gặp nghệ sĩ dương cầm, nhưng gần đây anh đang thử một phong cách mới lạ, remix lại ca khúc của mình lồng ghép với tiếng piano, thế nên người đại diện mới đi tìm nghệ sĩ.
Không ngờ người tìm được lại là Chu Nghi Nhiên.
“Cậu nhận ra tớ tớ cũng thấy bất ngờ”. Anh uống một ngụm rồi đặt chén trà xuống, “Đợt này cậu vẫn ở thành phố A à?”
Chu Nghi Nhiên gật đầu: “Tới khi cậu hoàn thành xong việc thu âm thì tớ vẫn ở đây”. Anh nói tới đây lại sững lại một lúc, nhìn Cố Tín rồi bảo: “Còn cậu, vẫn thường về thành phố C sao?”
Cố Tín nhún vai: “Họ không thích mình chơi nhạc”.
Đôi mắt Chu Nghi Nhiên giật giật, khi còn bé Cố Tín đã rất thích một mình, lúc bạn bè tụ hội anh không mấy tham gia, có lẽ nhà họ Cố vẫn thường thấy đau đầu. Anh khẽ cười đáp lại: “Tớ cũng chơi nhạc mà”.
Cố Tín thoáng nhíu mi: “Cậu không giống đâu, trong mắt họ cậu là nghệ sĩ dương cầm, còn tớ chỉ là thằng hát rong”.
Chu Nghi Nhiên cúi đầu cười nhẹ: “Trước khi tới tớ có xem thử hồ sơ cá nhân của cậu, đạt rất nhiều giải thưởng mà”.
Cố Tín lắc đầu cười: “Buổi trao giải âm nhạc mới đây cậu có xem không thế? Ca khúc vàng và giải âm nhạc hay nhất đều bị Đinh Mông giành hết cả”.
Chu Nghi Nhiên ngẫm nghĩ một hồi: “Nhạc thịnh hành tớ không am hiểu lắm, nhưng mà lần này cậu tìm tôi là để đột phá trong phong cách phải không?”
“Ừm”. Cố Tín đáp như có điều suy nghĩ.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, người phục vụ bưng khay vào, bắt đầu dọn món ăn ra. Chu Nghi Nhiên nhìn một bàn toàn món ăn Trung Quốc thì khẽ cười nói lại: “Mình ở nước ngoài ngày nào cũng nhớ món ăn của nước mình, một mình cậu sống ở thành phố A mà không nhớ nhà sao?”
Cố Tín đáp: “Cũng ổn, anh họ mình cũng sống ở đây mà”.
Chu Nghi Nhiên trầm mặc chốc lát rồi nhớ về người anh họ mà Cố Tín nhắc tới: “Hình như tớ vẫn còn ấn tượng, là Tiêu Cố đúng không?”
Cố Tín phì cười: “Trí nhớ của cậu tốt quá đấy, anh ấy chỉ đến thành phố C một lần, còn là lúc rất nhỏ nữa”.
Chu Nghi Nhiên khá tự hào: “Tớ nhớ mà, hôm đó là sinh nhật của mẹ Hoắc Lệ”.
Lúc hai người họ dùng cơm ở Thiên Hạ Cư cũng là thời điểm cửa hàng thịt xiên của Tiêu Cố đông khách nhất.
Có lẽ cũng vì ba ngày nữa nghỉ ngơi, tâm trạng mọi người đều tăng cao vượt bậc, làm việc nỗ lực hơn ngày trước. Đương nhiên trong đó cũng có những ngoại lệ, chẳng hạn như những nhân viên không được đi du lịch như Mễ Tinh này đây.
“Mễ Tinh, Mễ Tinh ơi, chị nói xem lúc đi du lịch em nên mặc gì đây?” Thẩm Thi Thi tranh thủ phối đồ khi rảnh rỗi, nhân tiện xin ý kiến của cô.
Mặc dù Thẩm Thi Thi không phải laf nhân viên chính thức, nhưng cô đã làm ở đây hơn một năm, vì thế ông chủ Tiêu ngoại lệ cho tham gia du lịch.
Mễ Tinh nghe hỏi thì cười nhạt hai tiếng: “Tắm suối nước nóng phải cởi tuốt luốt mà, mặc gì thì có khác nhau đâu”.
Thẩm Thi Thi: “…” Cô nghe cũng thấy đúng ghê ta.
Mễ Tinh không tám chuyện cùng cô bé nữa, tiếp tục đi làm việc của mình.
Sau khi tan tầm, cô về nhà một mình. Tiêu Cố và chó husky vẫn còn chưa đi ngủ, thấy cô về con husky vẫy đuôi quay tít chạy sang đây: “Gâu gâu”.
Mễ Tinh sờ đầu đó tiếp tục đi vào phòng, Tiêu Cố nhìn cô hỏi: “Mai là ngày nghỉ của cô à?”
Mễ Tinh dừng lại đáp: “Phải, sao thế?”
Tiêu Cố hỏi thêm: “Mai tôi định đi siêu thị mua mấy đồ cần dùng khi du lịch, cô muốn đi cùng không?”
Mễ Tinh cười ha ha: “Không đi, tôi có được đi du lịch đâu”. Cô thà ngủ ở nhà cả ngày còn hơn ấy.
Khóe môi TIêu Cố cong lên một độ cong khó mà nhìn thấy được: “Ai bảo cô không được đi chứ?”
Mễ Tinh ngẩn người nhìn anh: “Không phải chỉ có nhân viên làm trên một năm mới được tham gia sao?”
Tiêu Cố bảo: “Tôi là ông chủ mà, tôi quyết”.
Mễ Tinh ngơ ngác.
Không lẽ ông chủ ngang ngược này thích cô…?
Cô lắc lắc đầu, vất hết mấy suy nghĩ hoang đường đó ra ngoài: “Anh nói tôi cũng được đi sao?”
“Ừ”.
Mễ Tinh im lặng một lúc rồi khẽ nói: “Vậy mai tôi đi siêu thị với anh nhé”. Sau khi nói xong thì bình tĩnh vào phòng.
Khóa cửa phòng thật chặt, Mễ Tinh mở tủ quần áo ra, hai mắt lấp lánh bắt đầu cuộc tìm kiếm.
Áo lông cao cổ thêu hoa màu trắng sữa, quầy lụa mỏng màu đen quá gối, còn cả một chiếc khoác gió dài dìa màu hồng nhạt, tuyệt hảo. Lúc du lịch sẽ mặc đồ như thế.
Mễ Tinh đắc ý rửa mặt xong, chờ ngày hôm sau đi shopping cùng ông chủ Tiêu.
Cô hẹn Tiêu Cố mười giờ đi ra ngoài, vì còn trang điểm nên cô mới dậy sớm một chút. Mặc bộ đồ mình vừa phối hôm qua, Mễ Tinh nhìn gương rồi ngắm nghía, ừ, hôm nay cứ mặc vậy cũng được.
Cô khóa túi xách qua vai rồi đi ra, Tiêu Cố đã xỏ giày đứng chờ trước cửa rồi. Mễ Tinh lấy điện thoại ra nhấn mở, đưa lên trước mặt của Tiêu Cố: “Giờ là chín giờ năm mươi chín phút chín giây, tôi không trễ đâu nhé”.
Tiêu Cố khẽ cười xoay người sang mở cửa: “Đi thôi”.
“Gâu gâu”.
Con husky cũng muốn chen chúc ra ngoài thì bị Tiêu Cố chặn ngay lại: “Thiên Thiên, ở nhà giữ nhà”.
“Gâu”. Husky nhìn về phía Mễ Tinh.
Mễ Tinh vuốt ve rồi khuyên nhủ: “Cẩu đản à, mày ở lại giữ nhà đi”.
Husky: “…”
Đột nhiên có một lúc mình cảm giác như đã thành người ngoài.
Mễ Tinh và Tiêu Cố ra khỏi cửa, đệ lại một mình husky trông nhà trong cô quạnh.
Lúc xuống cầu thang, Mễ Tinh rất sợ nhỡ gặp phải ông nội Khâu, may mà lần này bình an vô sự đi qua được tầng năm. Tiêu Cố vừa di vừa nhìn cô mấy bận, đột nhiên anh hỏi: “Cô mang bao nhiêu đồ bỏ trốn thế?”
Mễ Tinh kinh ngạc nhìn anh: “Thế này mà nhiều á? Anh không biết tôi có nhiều áo quần đến mức không cất nổi đấy à”.
…
Tiêu Cố không nói gì thêm nữa.
Sau khi ra khỏi nhà, Mễ Tinh vô thức định đi luôn, không ngờ Tiêu Cố lại ngừng lại ở gara dưới lầu, lấy một chùm chia khóa trong túi rồi mở cửa gara.
Mễ Tinh: “…”
Trong nhà xe có một chiếc Land Rover màu vàng nâu, nhìn cực oách, Mễ Tinh tròn mắt nhìn rồi hỏi: “Xe anh à?”
“Nếu không thì của ai?” Tiêu Cố nhìn cô hỏi ngược lại.
Mễ Tinh: “…”
Ừ, qua một thời gian quan sát cửa hàng thịt xiên của người này, cô nghĩ số tiền kiếm được cũng đủ cho anh ấy mua được chiếc Land Rover.
Sau khi Tiêu Cố lái xe ra, Mễ Tinh ngồi vào trên ghế phụ. Thắt dây an toàn xong cô nghiêng đầu nhìn Tiêu Cố bên cạnh: “Chúng ta đi đâu đây?”
“Trung tâm thương mai Ánh sao, ở đó có nhiều đó, nhân tiện tôi còn phải mua ít nguyên liệu nấu ăn”. Tiêu Cố vừa trả lời vừa lái xe đi.
Anh lái xe rất ổn, ngay cả lúc rẽ cũng cực kì bình ổn, dọc đường đi Mễ Tinh luôn chăm chú ngắm cảnh sắc bên ngoài. Cô đến thành phố A đã một tháng có hơn, nhưng chỉ được hai ngày đầu tiên là ra ngoài thăm thú, sau đó thì… chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.
“Cô chưa đi dạo quanh thành phố phải không?” Đột nhiên Tiêu Cố hỏi.
Mễ Tinh gật gật đầu, như có phần oán trách. Tiêu Cố rẽ qua một giao lộ khác rồi nói: “Lúc nào rảnh sẽ đưa cô đi chơi”.
“Thật không?” Mễ Tinh vui vẻ nghiêng đầu lại nhìn anh, sau đó lại vội vàng hừ một tiếng: “Tại sao anh lại đưa tôi đi”.
Tiêu Cố bảo: “Hả, vậy tôi nói Tiểu Đức đưa cô đi”.
Mễ Tinh: “…” Hai đấu một là bắt nạt người ta.
Tiêu Cố lái xe hơn hai mươi phút thì dừng lại ở trung tâm thương mại Ánh sao. Lúc đi ra khỏi bãi đỗ xe ngầm, hai người bước thẳng vào siêu thị. Không khí giáng sinh nô nức ở quanh đây, nhìn đâu đâu cũng thấy đủ thứ đồ trang hoàng trong ngày lễ, trong siêu thị còn bán cả cây noel cỡ nhỏ và đủ đồ chơi khác.
Tiêu Cố đi sang khu bán đồ xuất khẩu chọn nguyên liệu nấu ăn, Mễ Tinh cũng đi theo anh tới đây để chọn đồ ăn vặt.
Anh thấy cô cầm mấy túi khoai tây chiên và một hộp bánh quy thì hứng thú hỏi thử: “Gần đây cô có tiền lắm à? Hình như còn phải đóng tiền thuê phòng mà”.
Mễ Tinh: “…”
Anh ta không nói thì cô suýt quên luôn. Lúc trước cô lên mấy trang web cho thuê nhà tìm thử, thông thường phòng nào cũng có giá một ngàn, phòng đơn thì đa số năm trăm, giá cả như ở nhà Tiêu Cố đúng là không tìm nổi.
“Lúc về tôi sẽ trả anh tiền thuê nhà tháng sau”. Cô vừa nhận tiền lương và tiền dạy thêm nhóc mập và nhóc đen, cho nên trong tay vẫn khá là rủng rỉnh.
Nếu không cô cũng không dám tới chỗ này dạo mát.
Tiêu Cố không nói nữa, sau khi chọn đồ xong thì tính tiền rồi rời khỏi siêu thị. Vốn định đi thẳng về, nhưng Mễ Tinh lại muốn lên quầy áo quần cho nữ giới ở trên lầu xem thử.
Tiêu Cố nhướng mày cười tủm tỉm: “Xem ra tôi nên tính đến việc tăng tiền thuê nhà nhỉ”.
Mễ Tinh khinh bỉ liếc mắt nhìn anh, mất hứng đáp: “Tôi không mua được thì không cho nhìn hả? Nhìn cũng không được sao?”
“Được được được”. Trước ánh mắt của nhiều người dòm ngó, Tiêu Cố đành vội vàng đáp lại công chúa nhỏ.
Mễ Tinh là fan ruột của Bunny, trong tủ áo quần của cô hầu hết đều là nhãn hiệu này. Vì thế sau khi đến khu này cô đi thẳng tới gian hàng Bunny.
Quả nhiên cô không nhầm, trên gian hàng đã trưng bày thời trang trong mùa xuân năm nay. Giá tiền còn đắt hơn cả bộ áo lông bên cạnh.
Nhưng kiểu dáng màu sắc đó khiến Mễ Tinh cực thích, cô thử hết cả thảy mỗi cái thử một lần, sau đó kéo Tiêu Cố bỏ đi.
Cô phục vụ giới thiệu hàng: “…”
Đi tới cửa thang máy, Tiêu Cố bất giác cười khẽ: “Đi nhanh thế làm gì? Cô sợ người kia sẽ đánh mình đấy hả?”
Mễ Tinh hít một hơi kìm nét nỗi kích động trong lòng: “Tôi sợ đi chậm hơn chút nữa mình sẽ không dằn nổi lòng mà mua đồ mất thôi”.
Tiêu Cố bảo: “Nhưng cô không có tiền”.
Mễ Tinh: “…”
Đây đúng là phương pháp trị liệu cho tín đồ mua sắm.
Người nhà ở quê hương thành phố C cũng không thường liên lạc, chỉ có một người duy nhất anh thấy có cảm tình là anh họ Tiêu Cố. Không ngờ lại có một ngày gặp lại người bạn từ lúc xưa.
Người đại diện của anh đặt cho họ một phòng VIP ở tại Thiên Hạ cư, để hai người có thời gian trò chuyện.
“Cậu về nước từ bao giờ?” Cố Tin đảo đảo chén trà bằng gốm sứ, hỏi Chu Nghi Nhiên đang ngồi phía đối diện.
Chu Nghi Nhiên đáp lời: “Tháng trước, không ngờ vừa mới đã có cơ hội hợp tác với cậu luôn, đúng là kì ngộ”.
Cố Tín khẽ cười thành tiếng, anh là tay chơi rock and roll, vốn chẳng có dịp gặp nghệ sĩ dương cầm, nhưng gần đây anh đang thử một phong cách mới lạ, remix lại ca khúc của mình lồng ghép với tiếng piano, thế nên người đại diện mới đi tìm nghệ sĩ.
Không ngờ người tìm được lại là Chu Nghi Nhiên.
“Cậu nhận ra tớ tớ cũng thấy bất ngờ”. Anh uống một ngụm rồi đặt chén trà xuống, “Đợt này cậu vẫn ở thành phố A à?”
Chu Nghi Nhiên gật đầu: “Tới khi cậu hoàn thành xong việc thu âm thì tớ vẫn ở đây”. Anh nói tới đây lại sững lại một lúc, nhìn Cố Tín rồi bảo: “Còn cậu, vẫn thường về thành phố C sao?”
Cố Tín nhún vai: “Họ không thích mình chơi nhạc”.
Đôi mắt Chu Nghi Nhiên giật giật, khi còn bé Cố Tín đã rất thích một mình, lúc bạn bè tụ hội anh không mấy tham gia, có lẽ nhà họ Cố vẫn thường thấy đau đầu. Anh khẽ cười đáp lại: “Tớ cũng chơi nhạc mà”.
Cố Tín thoáng nhíu mi: “Cậu không giống đâu, trong mắt họ cậu là nghệ sĩ dương cầm, còn tớ chỉ là thằng hát rong”.
Chu Nghi Nhiên cúi đầu cười nhẹ: “Trước khi tới tớ có xem thử hồ sơ cá nhân của cậu, đạt rất nhiều giải thưởng mà”.
Cố Tín lắc đầu cười: “Buổi trao giải âm nhạc mới đây cậu có xem không thế? Ca khúc vàng và giải âm nhạc hay nhất đều bị Đinh Mông giành hết cả”.
Chu Nghi Nhiên ngẫm nghĩ một hồi: “Nhạc thịnh hành tớ không am hiểu lắm, nhưng mà lần này cậu tìm tôi là để đột phá trong phong cách phải không?”
“Ừm”. Cố Tín đáp như có điều suy nghĩ.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, người phục vụ bưng khay vào, bắt đầu dọn món ăn ra. Chu Nghi Nhiên nhìn một bàn toàn món ăn Trung Quốc thì khẽ cười nói lại: “Mình ở nước ngoài ngày nào cũng nhớ món ăn của nước mình, một mình cậu sống ở thành phố A mà không nhớ nhà sao?”
Cố Tín đáp: “Cũng ổn, anh họ mình cũng sống ở đây mà”.
Chu Nghi Nhiên trầm mặc chốc lát rồi nhớ về người anh họ mà Cố Tín nhắc tới: “Hình như tớ vẫn còn ấn tượng, là Tiêu Cố đúng không?”
Cố Tín phì cười: “Trí nhớ của cậu tốt quá đấy, anh ấy chỉ đến thành phố C một lần, còn là lúc rất nhỏ nữa”.
Chu Nghi Nhiên khá tự hào: “Tớ nhớ mà, hôm đó là sinh nhật của mẹ Hoắc Lệ”.
Lúc hai người họ dùng cơm ở Thiên Hạ Cư cũng là thời điểm cửa hàng thịt xiên của Tiêu Cố đông khách nhất.
Có lẽ cũng vì ba ngày nữa nghỉ ngơi, tâm trạng mọi người đều tăng cao vượt bậc, làm việc nỗ lực hơn ngày trước. Đương nhiên trong đó cũng có những ngoại lệ, chẳng hạn như những nhân viên không được đi du lịch như Mễ Tinh này đây.
“Mễ Tinh, Mễ Tinh ơi, chị nói xem lúc đi du lịch em nên mặc gì đây?” Thẩm Thi Thi tranh thủ phối đồ khi rảnh rỗi, nhân tiện xin ý kiến của cô.
Mặc dù Thẩm Thi Thi không phải laf nhân viên chính thức, nhưng cô đã làm ở đây hơn một năm, vì thế ông chủ Tiêu ngoại lệ cho tham gia du lịch.
Mễ Tinh nghe hỏi thì cười nhạt hai tiếng: “Tắm suối nước nóng phải cởi tuốt luốt mà, mặc gì thì có khác nhau đâu”.
Thẩm Thi Thi: “…” Cô nghe cũng thấy đúng ghê ta.
Mễ Tinh không tám chuyện cùng cô bé nữa, tiếp tục đi làm việc của mình.
Sau khi tan tầm, cô về nhà một mình. Tiêu Cố và chó husky vẫn còn chưa đi ngủ, thấy cô về con husky vẫy đuôi quay tít chạy sang đây: “Gâu gâu”.
Mễ Tinh sờ đầu đó tiếp tục đi vào phòng, Tiêu Cố nhìn cô hỏi: “Mai là ngày nghỉ của cô à?”
Mễ Tinh dừng lại đáp: “Phải, sao thế?”
Tiêu Cố hỏi thêm: “Mai tôi định đi siêu thị mua mấy đồ cần dùng khi du lịch, cô muốn đi cùng không?”
Mễ Tinh cười ha ha: “Không đi, tôi có được đi du lịch đâu”. Cô thà ngủ ở nhà cả ngày còn hơn ấy.
Khóe môi TIêu Cố cong lên một độ cong khó mà nhìn thấy được: “Ai bảo cô không được đi chứ?”
Mễ Tinh ngẩn người nhìn anh: “Không phải chỉ có nhân viên làm trên một năm mới được tham gia sao?”
Tiêu Cố bảo: “Tôi là ông chủ mà, tôi quyết”.
Mễ Tinh ngơ ngác.
Không lẽ ông chủ ngang ngược này thích cô…?
Cô lắc lắc đầu, vất hết mấy suy nghĩ hoang đường đó ra ngoài: “Anh nói tôi cũng được đi sao?”
“Ừ”.
Mễ Tinh im lặng một lúc rồi khẽ nói: “Vậy mai tôi đi siêu thị với anh nhé”. Sau khi nói xong thì bình tĩnh vào phòng.
Khóa cửa phòng thật chặt, Mễ Tinh mở tủ quần áo ra, hai mắt lấp lánh bắt đầu cuộc tìm kiếm.
Áo lông cao cổ thêu hoa màu trắng sữa, quầy lụa mỏng màu đen quá gối, còn cả một chiếc khoác gió dài dìa màu hồng nhạt, tuyệt hảo. Lúc du lịch sẽ mặc đồ như thế.
Mễ Tinh đắc ý rửa mặt xong, chờ ngày hôm sau đi shopping cùng ông chủ Tiêu.
Cô hẹn Tiêu Cố mười giờ đi ra ngoài, vì còn trang điểm nên cô mới dậy sớm một chút. Mặc bộ đồ mình vừa phối hôm qua, Mễ Tinh nhìn gương rồi ngắm nghía, ừ, hôm nay cứ mặc vậy cũng được.
Cô khóa túi xách qua vai rồi đi ra, Tiêu Cố đã xỏ giày đứng chờ trước cửa rồi. Mễ Tinh lấy điện thoại ra nhấn mở, đưa lên trước mặt của Tiêu Cố: “Giờ là chín giờ năm mươi chín phút chín giây, tôi không trễ đâu nhé”.
Tiêu Cố khẽ cười xoay người sang mở cửa: “Đi thôi”.
“Gâu gâu”.
Con husky cũng muốn chen chúc ra ngoài thì bị Tiêu Cố chặn ngay lại: “Thiên Thiên, ở nhà giữ nhà”.
“Gâu”. Husky nhìn về phía Mễ Tinh.
Mễ Tinh vuốt ve rồi khuyên nhủ: “Cẩu đản à, mày ở lại giữ nhà đi”.
Husky: “…”
Đột nhiên có một lúc mình cảm giác như đã thành người ngoài.
Mễ Tinh và Tiêu Cố ra khỏi cửa, đệ lại một mình husky trông nhà trong cô quạnh.
Lúc xuống cầu thang, Mễ Tinh rất sợ nhỡ gặp phải ông nội Khâu, may mà lần này bình an vô sự đi qua được tầng năm. Tiêu Cố vừa di vừa nhìn cô mấy bận, đột nhiên anh hỏi: “Cô mang bao nhiêu đồ bỏ trốn thế?”
Mễ Tinh kinh ngạc nhìn anh: “Thế này mà nhiều á? Anh không biết tôi có nhiều áo quần đến mức không cất nổi đấy à”.
…
Tiêu Cố không nói gì thêm nữa.
Sau khi ra khỏi nhà, Mễ Tinh vô thức định đi luôn, không ngờ Tiêu Cố lại ngừng lại ở gara dưới lầu, lấy một chùm chia khóa trong túi rồi mở cửa gara.
Mễ Tinh: “…”
Trong nhà xe có một chiếc Land Rover màu vàng nâu, nhìn cực oách, Mễ Tinh tròn mắt nhìn rồi hỏi: “Xe anh à?”
“Nếu không thì của ai?” Tiêu Cố nhìn cô hỏi ngược lại.
Mễ Tinh: “…”
Ừ, qua một thời gian quan sát cửa hàng thịt xiên của người này, cô nghĩ số tiền kiếm được cũng đủ cho anh ấy mua được chiếc Land Rover.
Sau khi Tiêu Cố lái xe ra, Mễ Tinh ngồi vào trên ghế phụ. Thắt dây an toàn xong cô nghiêng đầu nhìn Tiêu Cố bên cạnh: “Chúng ta đi đâu đây?”
“Trung tâm thương mai Ánh sao, ở đó có nhiều đó, nhân tiện tôi còn phải mua ít nguyên liệu nấu ăn”. Tiêu Cố vừa trả lời vừa lái xe đi.
Anh lái xe rất ổn, ngay cả lúc rẽ cũng cực kì bình ổn, dọc đường đi Mễ Tinh luôn chăm chú ngắm cảnh sắc bên ngoài. Cô đến thành phố A đã một tháng có hơn, nhưng chỉ được hai ngày đầu tiên là ra ngoài thăm thú, sau đó thì… chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.
“Cô chưa đi dạo quanh thành phố phải không?” Đột nhiên Tiêu Cố hỏi.
Mễ Tinh gật gật đầu, như có phần oán trách. Tiêu Cố rẽ qua một giao lộ khác rồi nói: “Lúc nào rảnh sẽ đưa cô đi chơi”.
“Thật không?” Mễ Tinh vui vẻ nghiêng đầu lại nhìn anh, sau đó lại vội vàng hừ một tiếng: “Tại sao anh lại đưa tôi đi”.
Tiêu Cố bảo: “Hả, vậy tôi nói Tiểu Đức đưa cô đi”.
Mễ Tinh: “…” Hai đấu một là bắt nạt người ta.
Tiêu Cố lái xe hơn hai mươi phút thì dừng lại ở trung tâm thương mại Ánh sao. Lúc đi ra khỏi bãi đỗ xe ngầm, hai người bước thẳng vào siêu thị. Không khí giáng sinh nô nức ở quanh đây, nhìn đâu đâu cũng thấy đủ thứ đồ trang hoàng trong ngày lễ, trong siêu thị còn bán cả cây noel cỡ nhỏ và đủ đồ chơi khác.
Tiêu Cố đi sang khu bán đồ xuất khẩu chọn nguyên liệu nấu ăn, Mễ Tinh cũng đi theo anh tới đây để chọn đồ ăn vặt.
Anh thấy cô cầm mấy túi khoai tây chiên và một hộp bánh quy thì hứng thú hỏi thử: “Gần đây cô có tiền lắm à? Hình như còn phải đóng tiền thuê phòng mà”.
Mễ Tinh: “…”
Anh ta không nói thì cô suýt quên luôn. Lúc trước cô lên mấy trang web cho thuê nhà tìm thử, thông thường phòng nào cũng có giá một ngàn, phòng đơn thì đa số năm trăm, giá cả như ở nhà Tiêu Cố đúng là không tìm nổi.
“Lúc về tôi sẽ trả anh tiền thuê nhà tháng sau”. Cô vừa nhận tiền lương và tiền dạy thêm nhóc mập và nhóc đen, cho nên trong tay vẫn khá là rủng rỉnh.
Nếu không cô cũng không dám tới chỗ này dạo mát.
Tiêu Cố không nói nữa, sau khi chọn đồ xong thì tính tiền rồi rời khỏi siêu thị. Vốn định đi thẳng về, nhưng Mễ Tinh lại muốn lên quầy áo quần cho nữ giới ở trên lầu xem thử.
Tiêu Cố nhướng mày cười tủm tỉm: “Xem ra tôi nên tính đến việc tăng tiền thuê nhà nhỉ”.
Mễ Tinh khinh bỉ liếc mắt nhìn anh, mất hứng đáp: “Tôi không mua được thì không cho nhìn hả? Nhìn cũng không được sao?”
“Được được được”. Trước ánh mắt của nhiều người dòm ngó, Tiêu Cố đành vội vàng đáp lại công chúa nhỏ.
Mễ Tinh là fan ruột của Bunny, trong tủ áo quần của cô hầu hết đều là nhãn hiệu này. Vì thế sau khi đến khu này cô đi thẳng tới gian hàng Bunny.
Quả nhiên cô không nhầm, trên gian hàng đã trưng bày thời trang trong mùa xuân năm nay. Giá tiền còn đắt hơn cả bộ áo lông bên cạnh.
Nhưng kiểu dáng màu sắc đó khiến Mễ Tinh cực thích, cô thử hết cả thảy mỗi cái thử một lần, sau đó kéo Tiêu Cố bỏ đi.
Cô phục vụ giới thiệu hàng: “…”
Đi tới cửa thang máy, Tiêu Cố bất giác cười khẽ: “Đi nhanh thế làm gì? Cô sợ người kia sẽ đánh mình đấy hả?”
Mễ Tinh hít một hơi kìm nét nỗi kích động trong lòng: “Tôi sợ đi chậm hơn chút nữa mình sẽ không dằn nổi lòng mà mua đồ mất thôi”.
Tiêu Cố bảo: “Nhưng cô không có tiền”.
Mễ Tinh: “…”
Đây đúng là phương pháp trị liệu cho tín đồ mua sắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.