Chương 22
Bản Lật Tử
24/04/2017
Đối diện cửa thang máy lầu một có một khu trống nhỏ, bây giờ nó được
dùng để trưng bày cây thông noel trang trí đầy rực rỡ, bên cạnh cây
thông còn đặt thêm một chiếc dương cầm trắng, có một bạn nhỏ đứng cạnh
đưa ngón trỏ ấn ấn lên phím đàn. Mặc dù động tác của cô bé còn khá là
vụng về, nhưng cũng nghe ra được giai điệu quen thuộc của bài “Hai con
hổ” mà mọi người đều biết.
Người bạn nhỏ hoàn thành ca khúc xong, nét mặt mẹ bé rạng rỡ vỗ tay cổ vũ rồi cười cười ôm con gái mình đi.
Mễ Tinh đứng trước đàn dương cầm một lúc rồi tiến tới hỏi nhân viên làm việc ở đó: “Cây đàn này có thể đánh đươc không?”
Nhân viên trả lời: “Có thể chứ, chỉ cần không làm hỏng là được.”
Mễ Tinh đưa toàn bộ số đồ trên tay cho Tiêu Cố, cô sửa lại quần áo của bản thân rồi ngồi xuống trước cây đàn dương cầm.
Nâng tay đặt lên phím đàn, dường như cô còn đang suy nghĩ nên đàn bản nào đây, một lát sau, ngón tay đặt trên phím nhấn xuống nốt đầu tiên.
Tiêu Cố vừa nghe đoạn mở đầu đã nhận ra đây là bài hát cực kì nổi tiếng trên thế giới, “Jingle Bells”. Bản nhạc rất hợp với thời điểm hiện tại, không những vậy, bản mà Mễ Tinh đánh cũng không giống với giai điệu anh vẫn thường được nghe, bản này trông sang trọng hơn nhiều.
Kết thúc một đoạn nhạc, đã có không ít khách hàng trong siêu thị bị thu hút, ngay cả các nhân viên cũng vỗ tay cổ vũ cô.
Mễ Tinh đứng dậy, cúi đầu chào mọi người rồi lấy lại đồ của mình từ trên tay Tiêu Cố, đi về bãi đỗ xe.
Tiêu Cố mở máy, tò mò liếc nhìn cô một cái: “Đàn piano là môn mà một cô công chúa nhỏ bắt buộc phải học đấy à?”
Mễ Tình nhăn mũi, tự hào nói: “Lúc nhỏ tôi đã học đàn tới cấp 10 rồi đó.”
Vốn cô không hề thích piano, chẳng qua tình cờ biết anh Thỏ có thể đánh đàn nên cũng đòi học theo. Tất nhiên cha mẹ cô cũng vui vẻ đồng ý, giống như Tiêu Cố vậy, họ cũng cho rằng đàn piano là thứ mà một đại gia khuê tú cần phải học.
Nhưng mà lâu rồi không luyện tập gì nhiều, giờ lại thấy không quen.
Rất nhanh sau đó là thời gian du lịch. Cửa tiệm thịt xiên Danh tiếng bay xa mười phố được nghỉ bán hai ngày, nhân viên làm việc đủ một năm được miễn phí cđi du lịch, nhân viên chưa đủ một năm cũng có hai ngày nghỉ, mọi người ai cũng đều vui vẻ.
Trước khi lên đường, Tiêu Cố gửi chó sang nhà hàng xóm. Người ta cũng không lo Husky sẽ phá phách nhà cửa, con chó này họ vẫn gặp hàng ngày, được Tiêu Cố huấn luyện cực kì tốt.
Hình như con Husky cũng biết mình sắp bị bỏ rơi, nó ra vẻ tội nghiệp cọ cọ ống quần Tiêu Cố. Anh ngồi xuống, xoa xoa đầu nó: “Được rồi, đừng giả bộ nữa, chờ ta về sẽ mua thịt cho mày ăn.”
“Gâu!” Tóm lấy chữ “thịt” mấu chốt, một giây sau đó con Husky như được cải tử hồi sinh.
Mặc quần áo xong xuôi, Mễ Tinh xách túi hành lý nhỏ đi từ trong phòng ra, tạm biệt Husky rồi theo Tiêu Cố bước xuống lầu.
Địa điểm tập trung ở ngay cửa hàng ăn, Tiêu Cố tự lái chiếc Land Rover, thuê thêm hai chiếc xe du lịch nữa, đủ để chở nhân viên và các đồ đạc khác.
Tâm trạng đi du lịch hân hoan phấn khởi, cộng thêm thời tiết hôm nay rất đẹp, tất cả mọi người đều tụ tập đứng trước cửa râm ran trò chuyện. Tiêu Cố lái xe tới, đỗ ngay sau xe du lịch đã thuê.
Thẩm Thi Thi là người đầu tiên nhìn thấy Mễ Tinh ngồi cạnh bên ghế lái, phấn khích chạy tới bên: “Mễ Tinh, chị cũng tới à?”
Mễ Tinh cười với cô ấy, có hơi lúng túng. Mặc dù đây là ý của ông chủ, nhưng cô chỉ mới đi làm ở tiệm hơn nửa tháng, những nhân viên khác chắc chắn sẽ nghĩ ngợi lung tung.
Đúng là những nhân viên khác có nghĩ ngợi thật, nhưng suy nghĩ này lại không hẳn đã giống với dự đoán của Mễ Tinh. Mọi người thấy Mễ Tinh, đầu tiên là hơi bất ngờ, tiếp đó là bừng tỉnh ngộ, cuối cùng là rất ăn ý mà hiểu ngầm trong lòng chứ không hề nói ra.
Bầu không khí mờ ám xuất hiện bao quanh cả đoàn người, rút cục vẫn có một người không nhịn được lên tiếng: “Ông chủ Tiêu à, sao anh không sớm nói có thể mang theo người thân chứ? Biết thế tôi đã dẫn con trai tôi theo rồi.”
Thật ra thì có không ít đề tài trà dư tửu hậu trong tiệm vào khoảng thời gian này xoay quanh chuyện Mễ Tinh và Tiêu Cố. Tuy trên danh nghĩa Mễ Tinh chẳng qua chỉ là khách trọ ở cùng nhà Tiêu Cố, nhưng trai đơn gái chiếc lại sống chung một nhà – còn là trai xinh gái đẹp độc thân nữa chứ, ai dám đảm bảo một ngày nào đó sẽ không có chuyện gì xảy ra?
Nếu không phải là còn một Lâm Tĩnh Dung ở đây, có khi đề tài cho bọn họ buôn chuyện đã tiến sang đến đứa bé của Mễ Tinh và Tiêu Cố không biết chừng.
Câu nói của người nọ như công tắc xả lũ, không ít nhân viên cũng cúi đầu rồi bật cười thành tiếng.
Nghe tiếng cười mập mờ từ mọi người, Mễ Tinh mới ý thức được vấn đề còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của cô. Tức khắc gò má của cô đỏ ửng lên, mở cửa xe muốn xuống giải thích mấy câu, Lâm Tĩnh Dung đã vỗ tay một cái, ổn định mọi người giống những lúc bình thường: “Được rồi, đừng đứng đây nói giỡn nữa. Nhanh lên xe chuẩn bị lên đường thôi.”
Mọi người trật tự chia nhau lên hai chiếc xe, cuối cùng chỉ còn Lâm Tĩnh Dung và Thẩm Thi Thi đứng ở ngoài.
Thẩm Thi Thi mở cửa sau của xe, tự động ngồi lên. Tự nhiên Mễ Tinh lại cảm thấy cái chỗ ngồi bên cạnh tài xế này có phần hơi trêu ngươi, vội vàng mở cửa nhảy xuống, nói với Lâm Tĩnh Dung: “Chị Dung Dung, ngồi ở đây này, em xuống ngồi với Thi Thi.”
Nói xong, chưa cho Lâm Tĩnh Dung thời gian trả lời, cô chạy thẳng đến cửa sau, ngồi xuống cạnh Thẩm Thi Thi. Lâm Tĩnh Dung cũng không từ chối nữa, ngồi xuống ghế cạnh ghế lái.
Tiêu Cố nhìn Mễ Tinh một cái, cho xe chạy nhanh vào đường lớn.
Thẩm Thi Thi kéo tay Mễ Tinh rồi chau mày nhìn cô: “Mễ Tinh này, chị nói với em mặc gì mà lại giống nhau, cuối cùng đều phải cởi ra cả, nhưng sao chính chị lại mặc đẹp thế này, cô gái xấu xa!”
Mễ Tinh đáp: “Đúng thế mà, dù sao mặc gì thì đều giống nhau thôi, vậy tại sao không mặc cho đẹp hơn một chút?”
Trầm Thi Thi: “…”
Dù sao cô công chúa nhỏ này nói gì cũng có lí!
Cô nghiêng đầu nhìn Tiêu Cố đang lái xe phía trước: “Ông chủ Tiêu, sao anh lại dẫn theo Mễ Tinh? Năm ngoái anh còn không cho em đi theo đấy.”
Tiêu Cố đáp: “Nếu không đưa cô ấy theo, có khi lúc về tôi sẽ nhìn thấy hai xác chết.”
Thẩm Thi Thi bị câu nói đó dọa cho sợ hết hồn, sau đó kinh ngạc quan sát bụng Mễ Tinh mấy lần: “Hai cái …?”
Mễ Tinh: “…”
Tiêu Cố nói: “Còn cả con chó của tôi nữa.”
Thẩm Thi Thi: “…”
Ngược lại thì Lâm Tĩnh Dung có vẻ không quan tâm là mấy, cô cười cười nói lại: “Mễ Tinh mới tới thành phố A, có cơ hội đi tới khắp nơi cũng hay mà.”
Mễ Tinh vui vẻ mò trong túi xách lôi ra một bọc khoai tây chiên, mở ra đưa cho mọi người: “Ăn khoai tây chiên đi, vị này ăn rất ngon.”
Thẩm Thi Thi và Lâm Tĩnh Dung đưa tay lấy một ít, Mễ Tinh chờ hai người lấy xong thì cũng tự cầm lên một miếng để ăn.
Tiêu Cố nhìn cô qua kính chiếu hậu, nheo mắt nói: “Không được để rơi mảnh vụn khoai tây trong xe của tôi đấy.”
Mễ Tinh đáp: “Vậy anh mau chia xoài khô của mình cho mọi người đi, sạch sẽ lắm mà.”
“Phụt.” Lâm Tĩnh Dung ngồi ghế trước không nhịn được bật cười. Tiêu Cố lại liếc nhìn Mễ Tinh qua gương chiếu hậu rồi đáp lại: “Vậy sau này tôi sẽ chia phần của cô cho tất cả mọi người.”
Mễ Tinh: “…”
Sao cô lại quên mất mình không thể đấu lại nhà tư bản đáng xấu hổ kia đây.
Thẩm Thi Thi lại tóm được điểm chính: “Ông chủ Tiêu à, anh chia xoài sấy khô cho Mễ Tinh thật hả? Bọn em thì chỉ được cho phần đầu thừa đuôi thẹo thôi sao! Anh có thiếu khách trọ nữa không anh?”
Tiêu Cố trả lời: “Khách trọ thì không thiếu nhưng Thiên Thiên thì thiếu một cô vợ, tới không?”
Thẩm Thi Thi không dễ dàng bị anh lừa như vậy: “Không phải Thiên Thiên bị triệt sản rồi à? Có thiếu vợ thì cũng là anh thiếu chứ.”
Ơ? Chờ chút. Cô quay đầu qua, hai mắt nhìn Mễ Tinh… Thì ra là vậy.
Mễ Tinh: “…”
Cái ánh mắt đã hiểu rồi kia là ý gì đấy hả?
Suối nước nóng cách thành phố A chừng hai giờ đi xe, đoàn người cười cười nói nói, không biết từ bao giờ đã đi tới nơi “Lãnh chúa quyền uy”. Ông chủ của suối nước nóng đã tu sửa thành một khu biệt thự trên núi, dưới ánh mặt trời chiếu rọi trông nó cực kì nguy nga và tráng lệ.
Trước khi tới đây Mễ Tinh đã lên mạng tìm kiếm ít thông tin, ở nơi này có cả dịch vụ tắm suối nước nóng và ăn uống, hơn nữa cảnh vật xung quanh thì rất đẹp, còn có thể tham gia leo núi nữa.
Tiêu Cố xác nhận thông tin đặt phòng tại quầy lễ tân rồi một nhân viên dẫn cả đoàn đi nhận phòng. Đều là phòng đôi, muốn ở cùng ai thì tự mình quyết định, mọi người đều đã thỏa thuận xong, nhưng họ rất tò mò, ông chủ Tiêu sẽ ở cùng với ai.
Nhân viên lúc nãy lên tiếng về việc mang theo người nhà lại bị mọi người đẩy ra thay mặt mà hỏi chuyện: “Ông chủ Tiêu à, anh ở cùng phòng với chị Dung Dung hay là Tiểu Mễ Tinh vậy?”
Mễ Tinh không đợi Tiêu Cố trả lời, đã vội vã đáp: “Tôi ở cùng phòng với Thi Thi!” Nói xong còn ra vẻ chứng minh, khoác tay Thẩm Thi Thi thật chặt.
Chuyện tuyển chọn tự động loại một người, ánh mắt mập mờ của tất cả đều rơi trên người Lâm Tĩnh Dung.
Tiêu Cố mở miệng đáp: “Tôi ở một mình, phòng đặt cho tôi là phòng đơn.”
Các nhân viên xuýt xoa bàn tán với thái độ thất vọng, Lâm Tĩnh Dung cười cười, bắt chước bộ dạng của Mễ Tinh khoác tay người bên cùng: “Tôi ở cùng với Tiểu Vương Nhất.”
Tiểu Vương là nhân viên phụ trách về hành chính.
Thấy không có đề tài buôn chuyện nào có thể đào bới được, mọi người nhanh chóng lại chuyển sang chuyện khác.
Phòng trong khu biệt thự cũng được tu sửa theo phong cách cổ xưa, mặc dù nhìn sơ qua có cảm giác như khách sạn có từ thời trước đó, nhưng bố trí bên trong và quán bar lại không khác bây giờ, trên hành lang cũng có camera giám sát.
Mễ Tinh và Thẩm Thi Thi nhận phòng xong thì bắt đầu sửa soạn đồ đạc, Tiêu Cố vừa dặn, mười một rưỡi là giờ ăn cơm, giờ đó mọi người sẽ tập trung ở bên ngoài.
Thẩm Thi Thi chỉ đeo một cái balo nên không có gì cần xếp, cô tò mò tiến tới trước Mễ Tinh, hỏi cô: “Chị nói thật đi mà, chị với ông chủ là có hay không vậy?”
Lông mày Mễ Tinh khẽ giật giật hai cái, hỏi ngược lại: “Có cái gì?”
Thẩm Thi Thi cười tinh quái: “Hì hì hì.”
Mễ Tinh: “…”
Đoạn này cô nghe không hiểu gì đâu.
Thẩm Thi Thi buông túi xuống, đi tới mép giường mình ngồi xuống: “Em cảm thấy chị và ông chủ rất xứng đôi, em ủng hộ hai người!”
Mễ Tinh: “…”
Ai cần em ủng hộ chứ.
Trong phòng Lâm Tĩnh Dung, cũng có một đồng nghiệp ham buôn chuyện: “Chị Dung Dung, chị với ông chủ Tiêu là xảy ra chuyện gì vậy?”
Lâm Tinh Dung vừa thu dọn đồ đạc vừa hỏi: “Chuyện gì là chuyện gì?”
Tiểu Vương tiến tới bên cạnh cô, dáng vẻ Hoàng thượng không vội nhưng thái giám vội hỏi: “Chị nói xem chị quen biết ông chủ Tiêu đã nhiều năm, em vẫn luôn xem chị như bà chủ, nhưng bây giờ thái độ của ông chủ Tiêu với Mễ Tinh rõ ràng hơi khang khác, chị mà không cố gắng nỗ lực hơn thì sẽ bị người ta nhanh chân giành mất đấy!”
Khóe miệng Lâm Tĩnh Dung giật giật, không tiếp lời.
Đôi mắt Tiểu Vương thoáng đảo quanh, cười mờ ám: “Được rồi, em biết da mặt chị mỏng, việc này để em giúp chị cho!”
Người bạn nhỏ hoàn thành ca khúc xong, nét mặt mẹ bé rạng rỡ vỗ tay cổ vũ rồi cười cười ôm con gái mình đi.
Mễ Tinh đứng trước đàn dương cầm một lúc rồi tiến tới hỏi nhân viên làm việc ở đó: “Cây đàn này có thể đánh đươc không?”
Nhân viên trả lời: “Có thể chứ, chỉ cần không làm hỏng là được.”
Mễ Tinh đưa toàn bộ số đồ trên tay cho Tiêu Cố, cô sửa lại quần áo của bản thân rồi ngồi xuống trước cây đàn dương cầm.
Nâng tay đặt lên phím đàn, dường như cô còn đang suy nghĩ nên đàn bản nào đây, một lát sau, ngón tay đặt trên phím nhấn xuống nốt đầu tiên.
Tiêu Cố vừa nghe đoạn mở đầu đã nhận ra đây là bài hát cực kì nổi tiếng trên thế giới, “Jingle Bells”. Bản nhạc rất hợp với thời điểm hiện tại, không những vậy, bản mà Mễ Tinh đánh cũng không giống với giai điệu anh vẫn thường được nghe, bản này trông sang trọng hơn nhiều.
Kết thúc một đoạn nhạc, đã có không ít khách hàng trong siêu thị bị thu hút, ngay cả các nhân viên cũng vỗ tay cổ vũ cô.
Mễ Tinh đứng dậy, cúi đầu chào mọi người rồi lấy lại đồ của mình từ trên tay Tiêu Cố, đi về bãi đỗ xe.
Tiêu Cố mở máy, tò mò liếc nhìn cô một cái: “Đàn piano là môn mà một cô công chúa nhỏ bắt buộc phải học đấy à?”
Mễ Tình nhăn mũi, tự hào nói: “Lúc nhỏ tôi đã học đàn tới cấp 10 rồi đó.”
Vốn cô không hề thích piano, chẳng qua tình cờ biết anh Thỏ có thể đánh đàn nên cũng đòi học theo. Tất nhiên cha mẹ cô cũng vui vẻ đồng ý, giống như Tiêu Cố vậy, họ cũng cho rằng đàn piano là thứ mà một đại gia khuê tú cần phải học.
Nhưng mà lâu rồi không luyện tập gì nhiều, giờ lại thấy không quen.
Rất nhanh sau đó là thời gian du lịch. Cửa tiệm thịt xiên Danh tiếng bay xa mười phố được nghỉ bán hai ngày, nhân viên làm việc đủ một năm được miễn phí cđi du lịch, nhân viên chưa đủ một năm cũng có hai ngày nghỉ, mọi người ai cũng đều vui vẻ.
Trước khi lên đường, Tiêu Cố gửi chó sang nhà hàng xóm. Người ta cũng không lo Husky sẽ phá phách nhà cửa, con chó này họ vẫn gặp hàng ngày, được Tiêu Cố huấn luyện cực kì tốt.
Hình như con Husky cũng biết mình sắp bị bỏ rơi, nó ra vẻ tội nghiệp cọ cọ ống quần Tiêu Cố. Anh ngồi xuống, xoa xoa đầu nó: “Được rồi, đừng giả bộ nữa, chờ ta về sẽ mua thịt cho mày ăn.”
“Gâu!” Tóm lấy chữ “thịt” mấu chốt, một giây sau đó con Husky như được cải tử hồi sinh.
Mặc quần áo xong xuôi, Mễ Tinh xách túi hành lý nhỏ đi từ trong phòng ra, tạm biệt Husky rồi theo Tiêu Cố bước xuống lầu.
Địa điểm tập trung ở ngay cửa hàng ăn, Tiêu Cố tự lái chiếc Land Rover, thuê thêm hai chiếc xe du lịch nữa, đủ để chở nhân viên và các đồ đạc khác.
Tâm trạng đi du lịch hân hoan phấn khởi, cộng thêm thời tiết hôm nay rất đẹp, tất cả mọi người đều tụ tập đứng trước cửa râm ran trò chuyện. Tiêu Cố lái xe tới, đỗ ngay sau xe du lịch đã thuê.
Thẩm Thi Thi là người đầu tiên nhìn thấy Mễ Tinh ngồi cạnh bên ghế lái, phấn khích chạy tới bên: “Mễ Tinh, chị cũng tới à?”
Mễ Tinh cười với cô ấy, có hơi lúng túng. Mặc dù đây là ý của ông chủ, nhưng cô chỉ mới đi làm ở tiệm hơn nửa tháng, những nhân viên khác chắc chắn sẽ nghĩ ngợi lung tung.
Đúng là những nhân viên khác có nghĩ ngợi thật, nhưng suy nghĩ này lại không hẳn đã giống với dự đoán của Mễ Tinh. Mọi người thấy Mễ Tinh, đầu tiên là hơi bất ngờ, tiếp đó là bừng tỉnh ngộ, cuối cùng là rất ăn ý mà hiểu ngầm trong lòng chứ không hề nói ra.
Bầu không khí mờ ám xuất hiện bao quanh cả đoàn người, rút cục vẫn có một người không nhịn được lên tiếng: “Ông chủ Tiêu à, sao anh không sớm nói có thể mang theo người thân chứ? Biết thế tôi đã dẫn con trai tôi theo rồi.”
Thật ra thì có không ít đề tài trà dư tửu hậu trong tiệm vào khoảng thời gian này xoay quanh chuyện Mễ Tinh và Tiêu Cố. Tuy trên danh nghĩa Mễ Tinh chẳng qua chỉ là khách trọ ở cùng nhà Tiêu Cố, nhưng trai đơn gái chiếc lại sống chung một nhà – còn là trai xinh gái đẹp độc thân nữa chứ, ai dám đảm bảo một ngày nào đó sẽ không có chuyện gì xảy ra?
Nếu không phải là còn một Lâm Tĩnh Dung ở đây, có khi đề tài cho bọn họ buôn chuyện đã tiến sang đến đứa bé của Mễ Tinh và Tiêu Cố không biết chừng.
Câu nói của người nọ như công tắc xả lũ, không ít nhân viên cũng cúi đầu rồi bật cười thành tiếng.
Nghe tiếng cười mập mờ từ mọi người, Mễ Tinh mới ý thức được vấn đề còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của cô. Tức khắc gò má của cô đỏ ửng lên, mở cửa xe muốn xuống giải thích mấy câu, Lâm Tĩnh Dung đã vỗ tay một cái, ổn định mọi người giống những lúc bình thường: “Được rồi, đừng đứng đây nói giỡn nữa. Nhanh lên xe chuẩn bị lên đường thôi.”
Mọi người trật tự chia nhau lên hai chiếc xe, cuối cùng chỉ còn Lâm Tĩnh Dung và Thẩm Thi Thi đứng ở ngoài.
Thẩm Thi Thi mở cửa sau của xe, tự động ngồi lên. Tự nhiên Mễ Tinh lại cảm thấy cái chỗ ngồi bên cạnh tài xế này có phần hơi trêu ngươi, vội vàng mở cửa nhảy xuống, nói với Lâm Tĩnh Dung: “Chị Dung Dung, ngồi ở đây này, em xuống ngồi với Thi Thi.”
Nói xong, chưa cho Lâm Tĩnh Dung thời gian trả lời, cô chạy thẳng đến cửa sau, ngồi xuống cạnh Thẩm Thi Thi. Lâm Tĩnh Dung cũng không từ chối nữa, ngồi xuống ghế cạnh ghế lái.
Tiêu Cố nhìn Mễ Tinh một cái, cho xe chạy nhanh vào đường lớn.
Thẩm Thi Thi kéo tay Mễ Tinh rồi chau mày nhìn cô: “Mễ Tinh này, chị nói với em mặc gì mà lại giống nhau, cuối cùng đều phải cởi ra cả, nhưng sao chính chị lại mặc đẹp thế này, cô gái xấu xa!”
Mễ Tinh đáp: “Đúng thế mà, dù sao mặc gì thì đều giống nhau thôi, vậy tại sao không mặc cho đẹp hơn một chút?”
Trầm Thi Thi: “…”
Dù sao cô công chúa nhỏ này nói gì cũng có lí!
Cô nghiêng đầu nhìn Tiêu Cố đang lái xe phía trước: “Ông chủ Tiêu, sao anh lại dẫn theo Mễ Tinh? Năm ngoái anh còn không cho em đi theo đấy.”
Tiêu Cố đáp: “Nếu không đưa cô ấy theo, có khi lúc về tôi sẽ nhìn thấy hai xác chết.”
Thẩm Thi Thi bị câu nói đó dọa cho sợ hết hồn, sau đó kinh ngạc quan sát bụng Mễ Tinh mấy lần: “Hai cái …?”
Mễ Tinh: “…”
Tiêu Cố nói: “Còn cả con chó của tôi nữa.”
Thẩm Thi Thi: “…”
Ngược lại thì Lâm Tĩnh Dung có vẻ không quan tâm là mấy, cô cười cười nói lại: “Mễ Tinh mới tới thành phố A, có cơ hội đi tới khắp nơi cũng hay mà.”
Mễ Tinh vui vẻ mò trong túi xách lôi ra một bọc khoai tây chiên, mở ra đưa cho mọi người: “Ăn khoai tây chiên đi, vị này ăn rất ngon.”
Thẩm Thi Thi và Lâm Tĩnh Dung đưa tay lấy một ít, Mễ Tinh chờ hai người lấy xong thì cũng tự cầm lên một miếng để ăn.
Tiêu Cố nhìn cô qua kính chiếu hậu, nheo mắt nói: “Không được để rơi mảnh vụn khoai tây trong xe của tôi đấy.”
Mễ Tinh đáp: “Vậy anh mau chia xoài khô của mình cho mọi người đi, sạch sẽ lắm mà.”
“Phụt.” Lâm Tĩnh Dung ngồi ghế trước không nhịn được bật cười. Tiêu Cố lại liếc nhìn Mễ Tinh qua gương chiếu hậu rồi đáp lại: “Vậy sau này tôi sẽ chia phần của cô cho tất cả mọi người.”
Mễ Tinh: “…”
Sao cô lại quên mất mình không thể đấu lại nhà tư bản đáng xấu hổ kia đây.
Thẩm Thi Thi lại tóm được điểm chính: “Ông chủ Tiêu à, anh chia xoài sấy khô cho Mễ Tinh thật hả? Bọn em thì chỉ được cho phần đầu thừa đuôi thẹo thôi sao! Anh có thiếu khách trọ nữa không anh?”
Tiêu Cố trả lời: “Khách trọ thì không thiếu nhưng Thiên Thiên thì thiếu một cô vợ, tới không?”
Thẩm Thi Thi không dễ dàng bị anh lừa như vậy: “Không phải Thiên Thiên bị triệt sản rồi à? Có thiếu vợ thì cũng là anh thiếu chứ.”
Ơ? Chờ chút. Cô quay đầu qua, hai mắt nhìn Mễ Tinh… Thì ra là vậy.
Mễ Tinh: “…”
Cái ánh mắt đã hiểu rồi kia là ý gì đấy hả?
Suối nước nóng cách thành phố A chừng hai giờ đi xe, đoàn người cười cười nói nói, không biết từ bao giờ đã đi tới nơi “Lãnh chúa quyền uy”. Ông chủ của suối nước nóng đã tu sửa thành một khu biệt thự trên núi, dưới ánh mặt trời chiếu rọi trông nó cực kì nguy nga và tráng lệ.
Trước khi tới đây Mễ Tinh đã lên mạng tìm kiếm ít thông tin, ở nơi này có cả dịch vụ tắm suối nước nóng và ăn uống, hơn nữa cảnh vật xung quanh thì rất đẹp, còn có thể tham gia leo núi nữa.
Tiêu Cố xác nhận thông tin đặt phòng tại quầy lễ tân rồi một nhân viên dẫn cả đoàn đi nhận phòng. Đều là phòng đôi, muốn ở cùng ai thì tự mình quyết định, mọi người đều đã thỏa thuận xong, nhưng họ rất tò mò, ông chủ Tiêu sẽ ở cùng với ai.
Nhân viên lúc nãy lên tiếng về việc mang theo người nhà lại bị mọi người đẩy ra thay mặt mà hỏi chuyện: “Ông chủ Tiêu à, anh ở cùng phòng với chị Dung Dung hay là Tiểu Mễ Tinh vậy?”
Mễ Tinh không đợi Tiêu Cố trả lời, đã vội vã đáp: “Tôi ở cùng phòng với Thi Thi!” Nói xong còn ra vẻ chứng minh, khoác tay Thẩm Thi Thi thật chặt.
Chuyện tuyển chọn tự động loại một người, ánh mắt mập mờ của tất cả đều rơi trên người Lâm Tĩnh Dung.
Tiêu Cố mở miệng đáp: “Tôi ở một mình, phòng đặt cho tôi là phòng đơn.”
Các nhân viên xuýt xoa bàn tán với thái độ thất vọng, Lâm Tĩnh Dung cười cười, bắt chước bộ dạng của Mễ Tinh khoác tay người bên cùng: “Tôi ở cùng với Tiểu Vương Nhất.”
Tiểu Vương là nhân viên phụ trách về hành chính.
Thấy không có đề tài buôn chuyện nào có thể đào bới được, mọi người nhanh chóng lại chuyển sang chuyện khác.
Phòng trong khu biệt thự cũng được tu sửa theo phong cách cổ xưa, mặc dù nhìn sơ qua có cảm giác như khách sạn có từ thời trước đó, nhưng bố trí bên trong và quán bar lại không khác bây giờ, trên hành lang cũng có camera giám sát.
Mễ Tinh và Thẩm Thi Thi nhận phòng xong thì bắt đầu sửa soạn đồ đạc, Tiêu Cố vừa dặn, mười một rưỡi là giờ ăn cơm, giờ đó mọi người sẽ tập trung ở bên ngoài.
Thẩm Thi Thi chỉ đeo một cái balo nên không có gì cần xếp, cô tò mò tiến tới trước Mễ Tinh, hỏi cô: “Chị nói thật đi mà, chị với ông chủ là có hay không vậy?”
Lông mày Mễ Tinh khẽ giật giật hai cái, hỏi ngược lại: “Có cái gì?”
Thẩm Thi Thi cười tinh quái: “Hì hì hì.”
Mễ Tinh: “…”
Đoạn này cô nghe không hiểu gì đâu.
Thẩm Thi Thi buông túi xuống, đi tới mép giường mình ngồi xuống: “Em cảm thấy chị và ông chủ rất xứng đôi, em ủng hộ hai người!”
Mễ Tinh: “…”
Ai cần em ủng hộ chứ.
Trong phòng Lâm Tĩnh Dung, cũng có một đồng nghiệp ham buôn chuyện: “Chị Dung Dung, chị với ông chủ Tiêu là xảy ra chuyện gì vậy?”
Lâm Tinh Dung vừa thu dọn đồ đạc vừa hỏi: “Chuyện gì là chuyện gì?”
Tiểu Vương tiến tới bên cạnh cô, dáng vẻ Hoàng thượng không vội nhưng thái giám vội hỏi: “Chị nói xem chị quen biết ông chủ Tiêu đã nhiều năm, em vẫn luôn xem chị như bà chủ, nhưng bây giờ thái độ của ông chủ Tiêu với Mễ Tinh rõ ràng hơi khang khác, chị mà không cố gắng nỗ lực hơn thì sẽ bị người ta nhanh chân giành mất đấy!”
Khóe miệng Lâm Tĩnh Dung giật giật, không tiếp lời.
Đôi mắt Tiểu Vương thoáng đảo quanh, cười mờ ám: “Được rồi, em biết da mặt chị mỏng, việc này để em giúp chị cho!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.