Chương 36
Bản Lật Tử
04/05/2017
Chuyển ngữ: Nấm lùn
Suất ăn tình nhân ít tẻo teo, gồm một bát súp nhỏ, một đĩa mì xào con con, cộng thêm một bát bé trứng hấp.
Nhưng mà chén đĩa bày lên thì cực đẹp, món trứng hấp được đựng trong cái bát hình trái tim, dễ thương hết sức.
Chất lượng các món ăn ở nhà hàng Úc thị thì khỏi phải nói, vì vậy Mễ Tinh cũng thấy rất hài lòng.
Ăn cơm xong đã gần hai giờ chiều, Mễ Tinh cứ tưởng Tiêu Cố sẽ lái xe thẳng về nhà, nhưng không ngờ anh lại quẹo vòng hướng ngược lại, cô ngạc nhiên hỏi: “Không về nhà ạ?”
Tiêu Cố chăm chú lái xe, không buồn nhìn sang cô: “Đi công viên trò chơi, không phải là em thích khu vui chơi trẻ em à?”
Mễ Tinh: “…”
Cho nên mới nói là hiểu lầm mà!
Nhưng mà hôm qua Chu Nghi Nhiên cũng nói hôm nay anh ấy muốn dẫn cô tới công viên trò chơi, hình như có hoạt động gì đó. Cô nói với Tiêu Cố: “Nghe nói hôm nay công viên trò chơi có hoạt động đấy.”
“Hử? Nghe Chu Nghi Nhiên nói?”
Mễ Tinh nhăn mũi, hỏi ngược lại: “Ừm, thì làm sao?”
Tiêu Cố yên lặng rẽ vào con đường trước mặt, không mở miệng đáp lời.
Mặc dù hôm nay không phải ngày cuối tuần, nhưng lượng người đến công viên trò chơi vẫn rất đông, thiếu chút nữa Tiêu Cố không tìm được chỗ để đỗ xe.
Anh bước xuống xe, đi ngay tới phòng bán vé, mua hai vé vào cửa, đưa cho Mễ Tinh một vé, cùng cô đứng xếp hàng chờ xoát vé. Mễ Tinh nhìn cái vé trong tay, đến hơn ba trăm tệ. Cô ngước mắt nhìn Tiêu Cố bên cạnh, nói với anh: “Người đề nghị tới công viên trò chơi là chính anh đấy nhé, tôi sẽ không trả tiền vé lại cho anh đâu.”
Tiêu Cố cảm thấy hơi buồn cười: “Em là công chúa nhỏ nhà có tiền lắm mà? Hơn ba trăm tệ mà cũng so đo từng tí?”
Mễ Tinh bày ra vẻ mặt “Anh không tin à”: “Ai quy định người có tiền thì không thể so đo hơn ba trăm tệ chứ? Người có tiền cũng có quyền tham món lợi nhỏ, hời, rẻ.”
Trước kia khi cô mua gói may mắn, Hoắc Lệ cũng từng nói như thế, áo quần trong túi may mắn không ai đoán được cả, hơn nữa bởi vì giá rất rẻ, chất lượng của nó cũng thường không tốt bằng hàng hóa được bán ở trong các cửa hàng. Nhưng mà cô thích mua, ai quy định người có tiền không được mua đồ giảm giá chứ?
Tiêu Cố nghe Mễ Tinh nói vậy thì mỉm cười đáp lại: “Hôm nay anh muốn mời công chúa nhỏ chiếm lợi của ông già noel, được không?”
Mễ Tinh hừm, nhưng mà thái độ lại rất hài lòng với câu này của anh.
Tóm lại không bảo cô trả tiền cho chiếc vé vào cửa này là được, bây giờ cô đúng là một cô công chúa nhỏ đáng khinh khi, đi so bì ba trăm tệ với người ta như thế.
Hai người xếp hàng một lúc lâu mới tới cửa xoát vé, không thể không nói, lúc xếp hàng có không ít những cô gái trẻ trong hàng nhìn Tiêu Cố thì thà thì thầm.
Mễ Tinh thấy quả thực các cô ấy vẫn còn quá ít tuổi.
Sau khi bước vào cổng công viên trò chơi, đập vào tai hai người là bài hát mừng giáng sinh vui vẻ, không những thế ngay trước cửa chính còn sừng sững một cây thông noel, bên cạnh còn có nhân viên làm việc đóng giả làm ông già noel đứng cạnh bên tuần lộc, chụp ảnh chung với khách hàng đi qua.
Mễ Tinh hăng hái đi lên phía trước: “Chúng ta cũng tới chụp chung đi!”
Hai tay Tiêu Cố để trong túi áo, đi theo sau lưng cô: “Chụp chung kiểu này chắc chắn phải trả tiền.”
Mễ Tinh quay lại hỏi anh: “Chụp bằng điện thoại của mình cũng phải trả tiền á?”
“Tất nhiên.”
Lông mày Mễ Tinh nhăn lại: “Vé vào cửa không bao trọn nữa à?”
Tiêu Cố mỉm cười: “Các trò chơi giải trí thì được chơi miễn phí, nhưng mà mấy kiểu kinh doanh khác như chụp hình thế này, em tưởng cũng tính vào vé sao?”
Mễ Tinh nghiêm túc trả lời: “Đúng là tôi nghĩ như vậy thật.”
Tiêu Cố đi lên vỗ vỗ đầu cô: “May là em không mở công viên trò chơi.”
Mễ Tinh: “…”
“Nói chuyện thì cứ nói, táy máy chân tay làm gì vậy?” Cô sửa lại mái tóc xoăn màu hạt dẻ của mình, đi vào trong với Tiêu Cố.
Lúc đi qua cây thông noel, nhân viên đóng giả tuần lộc niềm nở vẫy tay với cô, như thể muốn mời cô qua đó cùng chụp ảnh.
Mễ Tinh chần chừ một lúc, cuối cùng không chịu nổi cám dỗ. Ngơ ngác bước tới đứng bên cạnh tuần lộc: “Nhanh nhanh, lấy điện thoại di động của anh chụp cho tôi một kiểu.”
Tiêu Cố nhìn cô không nói gì, nhưng vẫn lấy ra điện thoại di động của mình, chụp cho họ một kiểu.
Chụp xong Mễ Tinh đang muốn đi, chú tuần lộc lanh tay lẹ mắt giữ cô lại, tốc độ phản ứng đó còn nhanh hơn hẳn cao thủ giết người trong nháy mắt: “Hai mươi tệ.”
Anh ta cười ra giá với Mễ Tinh, cô vẫn cố gắng vùng vẫy, vẫn muốn chạy, tuần lộc lại giữ cô chặt hơn: “Hai mươi tệ.”
Giọng nói lúc này rõ ràng không còn thân thiết nữa, Tiêu Cố đi lên đưa cho tuần lộc hai mươi tệ, Mễ Tinh mới được thả ra.
“Kiếm tiền kiểu này cũng quá dễ ấy nhỉ?” Mễ Tinh tức giận bất bình sửa sang lại quần áo lộn xộn vì bị túm, chụp một tấm có một giây chứ mấy, kiếm được hai mươi tệ, nếu không ngày mai cô cũng tới đây đóng giả công chúa Bạch Tuyết chụp chung với mọi người, nhìn còn hợp hơn nhân viên này nữa đó.
Cô nói xong thì nhìn Tiêu Cố bên cạnh, lên tiếng: “Cho tôi nhìn hình anh vừa chụp xem nào.”
Tiêu Cố đưa điện thoại của mình qua, trên màn hình là ảnh cụp chung vừa rồi. Sau khi Mễ Tinh nhìn thấy tấm hình đó, cô rất không hài lòng: “Anh chụp xấu quá đi, mất hai mươi tệ mà chất lượng thế này á?”
Tiêu Cố nhếch mép, trả lời cô: “Hai mươi tệ là trả cho con tuần lộc, anh là miễn phí, chất lượng của miễn phí thì chỉ được thế thôi.”
Mễ Tinh: “…”
“Hơn nữa hai mươi tệ đưa cho con tuần lộc là do anh trả mà.” Tiêu Cố bình tĩnh thêm một dao.
Mễ Tinh: “…”
“Thế anh bắn bức ảnh sang cho tôi.” Cô nhíu mũi, lấy ra điện thoại di động của mình, bật bluetooth
Sau khi bắn hình xong, cô nhìn bức ảnh quá khó coi, xóa cũng không được, không xóa cũng chẳng xong.
Nếu mà không xóa, bức hình xấu xí như vậy nhất định sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của cô, nếu xóa đi, đây là hai mươi tệ đấy. Sau một lúc suy nghĩ, cô ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Cố: “Anh xóa bức ảnh trong điện thoại di động của anh trước đi.”
Tiêu Cố nhướn mày, không định nghe lời công chúa nhỏ: “Đó là anh trả tiền, hình cũng là anh chụp.”
Mễ Tinh nói: “Nhưng người trong bức hình là tôi mà!”
Vậy…
“Vì vậy anh càng không muốn xóa.”
Mễ Tinh thoáng ngây người, vành tai ửng đỏ, cô lườm anh rồi xoay người chạy đi.
Tiêu Cố đi cùng cô, từ thuyền hải tặc, rồi xe đi qua núi hay là xích đu xoay tròn đều thử hết, họ còn cùng nhau đi xem cả vũ kịch.
Mễ Tinh chơi hơn hai tiếng đồng hồ cuối cùng cũng thấm mệt, Tiêu Cố mua hai chiếc xúc xích hun khói rồi cùng cô đi đến thị trấn cổ tích.
Trên đường đi ngang qua một cửa hàng bắn thú bông, Mễ Tinh nhìn trúng một con thỏ bông ở bên trong, vội vàng chạy tới mua năm đồng xu rồi bắn thử, cô đi theo ông chủ học cách bắn thế nào, sau đó mới bắt đầu bắn thú.
Không bất ngờ chút nào, cả năm viên đều trượt.
Cô không vui, mua thêm năm đồng xu nữa, hỏi ông chủ: “Con thỏ kia đừng lắc lư được không?”
Ông chủ cười ha hả trả lời cô: “Mấy con thú khác đều không xê dịch mà, cô bắn chúng sẽ dễ dàng hơn đấy.”
Mễ Tinh khẽ cắn môi nhìn sang, mặc dù không động đậy nhưng chẳng đẹp tí nào. Cô chỉ thích lấy con thỏ kia thôi.
Tiêu Cố ở bên cạnh nhìn từ nãy đến giờ, đột nhiên anh buông lời cay đắng: “Đừng có dại, dù nó không động em cũng không bắn trúng nó được đâu.”
Cô bỏ súng xuống, trách móc nhìn Tiêu Cố:”Anh giỏi thì làm thử xem nào, bắn con thỏ kia đi.”
Tiêu Cố mỉm cười, ngắm súng tới điểm đó.
Con thỏ mà Mễ Tinh thấy thích là một thú bông móc chìa khóa, có đôi tai rất dài, còn cả váy lụa mỏng nhỏ xinh, thực sự rất đáng yêu. Nhưng mà nó lại ở hàng cuối cùng, kích thước thì không lớn, đung đưa động đậy, vì thế lại càng khó khăn hơn.
Ngón trỏ Tiêu Cố đặt lên cò súng, lẳng lặng ngắm nghía chẳng khác nào sư tử ẩn núp trong rừng rậm đợi con mồi.
Tay ngắm đúng thời cơ, anh bóp cò mà không hề do dự, đạn bắn trúng biển tên ngay phía trước con thỏ, lực bắn làm biển tên va vào mình của nó rồi cùng nhau đổ xuống.
“Tốt quá, bắn trúng rồi!” Mễ Tinh vui vẻ thiếu chút nữa đã nhảy cẫng cả lên.
Sắc mặt ông chủ sao dễ nhìn cho được, nhưng ông ấy cũng không thể nói gì, chỉ đành ngậm ngùi cầm con thỏ nọ đưa cho họ.
Mễ Tinh nhận được thỏ thì nhéo nhéo vài cái, vui vẻ đề nghị: “Còn bốn đồng xu nữa, anh bắn cái túi đỏ hình đôi môi kia đi!”
Tiêu Cố không nói gì, họng súng ngắm chuẩn chiếc túi hình đôi môi màu đỏ.
Sau khi đạn bay ra, cái túi cũng theo đà đổ xuống.
“Lại bắn trúng! Anh giỏi quá đi!” Lần này Mễ Tinh đã nhảy lên thật rồi, chỉ thiếu nước chưa xông lên ôm Tiêu Cố mà thôi, “Sao anh giỏi quá thế?”
Tiêu Cố trả lời: “Anh chưa nói với em à? Câu lạc bộ anh tham gia lúc học đại học là bộ môn bắn súng, bọn anh còn được giải toàn thành phố nữa đấy.”
Ông chủ: “…”
Ông cứ tưởng chỉ cần né mấy tay súng bắn tỉa và cảnh sát là đã an toàn rồi, không ngờ ở đại học cũng có mấy câu lạc bộ kiểu như này nữa hả.
Lúc ông chủ đưa cho Mễ Tinh cái túi nhỏ hình đôi môi màu đỏ, cô còn đang phấn khởi la hét bảo Tiêu Cố bắn rớt đồ trang trí hình quả chuối đằng kia.
Trong lòng ông chủ đầy căng thẳng, lúc quay đầu lại thì quả chuối tiêu đã hi sinh mất rồi.
Ông chủ mím môi ám chỉ với Tiêu Cố: “Mới quen nhau thôi mà đàn ông đã nghe lời bạn gái như thế thì sau này kết hôn rồi sẽ chẳng có địa vị gì trong nhà đâu cậu em.”
Ông vừa nói xong thì đi tới bên cạnh Tiêu Cố thì thầm bảo: “Người anh em này, mọi người phải lăn lộn kiếm miếng ăn ở ngoài, cậu em định cướp sạch chỗ này của tôi đấy hả, về nhà tôi phải quỳ gối ván cửa từ xa chịu tội mất.”
Tiêu Cố không nhịn được bật cười, Mễ Tinh đã chọn xong một món đồ chơi mới, chỉ chỉ nói với Tiêu Cố: “Cái đó cái đó!”
Tiêu Cố để súng xuống, đưa lại tất cả đồng xu còn thừa cho Mễ Tinh: “Anh biểu diễn ba lần thôi, còn hai lần nữa em bắn đi.”
Mễ Tinh không nhận: “Tôi bắn không trúng mà, anh bắn đi, tôi muốn cái kẹp tóc đó.”
Tiêu Cố sáp lại gần Mễ Tinh, nói nhỏ bên tai cô: “Nếu như ông chủ thua nhiều quá thì chắc lát nữa mình không đi được mất.”
Mễ Tinh vừa nghe xong, bỗng trong lòng như vang lên gì đó.
Đúng thế nhỉ! Như chuyện thắng nhiều trong sòng bạc vậy đấy, ông chủ sẽ không để họ rời đi dễ dàng!
Cô nhìn về phía kia, ông chủ ở đây nhìn thật thà chất phác nhưng thực ra lại gian manh xảo quyệt, có thể mở được một gian hàng ở đây thì chắc chắn phải có quan hệ rồi, nói không chừng còn có tay chân đang ẩn núp gần đây, có lẽ dừng lại thì tốt hơn.
Cô tự mình bắn hết hai đồng xu cuối cùng, đến cả cái đồ xấu xí nhất ngay chính giữa hàng đầu tiên cô cũng không bắn trúng.
Sau khi thấy bọn họ rời đi, cuối cùng ông chủ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Cố và Mễ Tinh rời khỏi cửa hàng bắn súng thì tiếp tục đi về hướng thị trấn cổ tích.
Nhà cửa trong thị trấn nhuộm sắc màu cổ tích, Mễ Tinh vừa bước vào trong đã có cảm giác xen lẫn giữa hiện thực và mộng ảo. Không chỉ là nơi dành riêng cho ăn uống, đây còn là khu vực tập trung các cửa hàng buôn bán.
Hai người tìm được một nhà hàng bán thức ăn nhanh kiểu Trung Hoa, tùy ý gọi một vài món ăn, bởi vì trong nhà đã chật kín, họ bèn ngồi ở bàn ăn bên ngoài.
Cũng may vào một quán ăn nhanh, vậy nên đồ ăn cũng dọn lên nhanh chóng, không bắt họ phải ngồi lâu ngoài đường.
Mễ Tinh nhận lấy một bát mỳ, miệng bát còn to hơn mặt cô nhưng lại cực kì ít, tính ra chả được mấy sợi mỳ. Cô gắp mỳ ăn, rồi nói với Tiêu Cố: “Không ăn ngon bằng mỳ của anh nấu.”
Tiêu Cố thản nhiên đón nhận lời khen ngợi của cô: “Đương nhiên rồi, dù sao tiền lương khi anh làm đầu bếp chắc chắn sẽ cao hơn anh ấy.”
Mễ Tinh cười ha hả không nói tiếp, chỉ còn tiếng nhai mỳ sồn sột.
Ăn được một nửa, cô mới nhớ ra một hoạt động lúc trước: “Đúng rồi, hôm nay có hoạt động gì nhỉ?”
Tiêu Cố ngồi đối diện đã ăn xong, anh uống một ngụm nước chanh rồi trả lời Mễ Tinh: “Ở đây có làm một cây thông giáng sinh cao hai mươi lăm mét, đặt trong thị trấn cổ tích, buổi tối hôm nay sẽ chính thức thắp đèn, còn chương trình biểu diễn nữa, chắc sẽ rất náo nhiệt lắm.”
“Oa, hai mươi lăm mét.” Mễ Tinh mường tượng thử, vô thức ngước cổ lên.
“Nghe nói là sáu rưỡi, còn hơn hai mươi phút nữa.”
Nghe Tiêu Cố nói như vậy, Mễ Tinh ăn nhanh hết chỗ mỳ còn lại.
Lúc cô và Tiêu Cố đi đến trước cây thông noel, đã có không ít người đứng đó. Ở đây không chỉ có cây thông mà còn cả một hộp quà rất lớn, bao màu đỏ, để bên cạnh gốc cây, xung quanh được giăng lên nhiều dây đèn đủ sắc màu rực rỡ, khi bật đèn chắc chắn sẽ tuyệt vời.
Đã có rất nhiều người đang bắt đầu chụp ảnh, Mễ Tinh cũng tiện tay chụp một tấm rồi đi dạo xung quanh.
Cô đi vào một cửa hàng quà tặng, mặt tiền của cửa hàng không lớn, nhưng bên trong trưng bày rất nhiều quà giáng sinh đủ loại. Mễ Tinh nhìn một vòng xem thử, cô bị thu hút bởi sản phẩm đi kèm của một bộ truyện cổ tích dài kỳ.
Bộ sản phẩm này có bốn truyện cổ tích, theo thứ tự là Alice in Wonderland, công chúa Bạch Tuyết, cô bé quàng khăn đỏ và nàng tiên cá, sản phẩm đa dạng từ nhũ mắt, gương, mũ, khăn quàng thậm chí là cả váy, tất cả đều đủ hết.
Quả là Mễ Tinh khó mà rời mắt được, cô thấy cái túi của Alice mới đáng yêu làm sao, chiếc mũ rộng vành của cô bé quàng khăn đỏ cũng dễ thương lắm nữa.
Nhân viên bán hàng thấy cô nhìn chăm chú đến vậy nên đi tới giới thiệu: “Đây là bản in đặc biệt dành cho lễ giáng sinh, số lượng hạn chế, bán cũng rất chạy đấy ạ.”
Mễ Tinh gật đầu, cô nhớ nhũ mắt của mình sắp hết rồi, nên cũng định mua một hộp nhũ mắt. Trong bốn câu chuyện cổ tích, hộp nhũ mắt của Alice có hình anh chàng thỏ trên đó, cô gần như không do dự chút nào, cầm lên hộp nhũ mắt Alice lên.
Hộp ngoài rất đáng yêu, bên cạnh hình anh Thỏ mặt ngoài, bên trong được chạm trổ hình trái tim hồng bích và bình trà tinh tế. Màu mắt chỉ vẻn vẹn bốn màu, tuy không nhiều nhưng khi Mễ Tinh nhìn giá tiền mặt sau, tận hơn tám trăm tệ.
Cô lại nghĩ. Nếu đổi lại trước kia, nhất định cô sẽ mua nó mà không nói hai lời, nhưng bây giờ tám trăm tệ cô cũng phải tính kĩ càng một chút.
Suy đi nghĩ lại thì buồn bực phát khóc.
Cô nhắm mắt đắn đo, đang định cầm lên thì Tiêu Cố đã gọi mình sau lưng: “Còn có mấy phút nữa thôi, đi nhanh nào.”
Tiếng gọi đó của anh chẳng khác nào quả bóng cao su căng đầy bị kim đâm một cái, quyết tâm vừa mới nhen nhóm của Mễ Tinh lại bị lung lay: “Haiz.”
Cô cười cười xin lỗi nhân viên cửa hàng, rồi đi ra khỏi đó.
Người ở bên ngoài cũng đã đông hơn hẳn, nhân viên khu vui chơi đang bận rộn để duy trì trật tự, tiến hành bước kiểm tra sau cùng.
Mễ Tinh nhìn nhìn xung quanh, thấy Tiêu Cố đang từ từ bước về phía bên này. Sau khi nhìn thấy anh, Mễ Tinh xoay người lại ngẩng đầu nhìn cây thông noel cao chót vót.
Cây thông được trang trí rất đẹp, dây đèn màu được cuốn thành từng vòng một lên đến tận đỉnh chóp, trên cao nhất là ngôi sao năm cánh, chắc cũng được lắp đèn. Ngoài những cái này ra, trên cây thông còn gắn lên rất nhiều đồ trang trí, nào là tất, người tuyết cũng bày biện lên trên.
Lúc còn lại mười giây, bảng tính giờ cạnh cây thông noel bừng sáng, bắt đầu đếm ngược từ số mười. Lúc này Tiêu Cố mới đi đến ngay bên cạnh Mễ Tinh, cô không buồn nhìn qua, hỏi: “Sao anh đi chậm thế?”
Tiêu Cố đưa một cái túi giấy nhỏ dễ thương ra ngay trước mặt cô, không nói gì.
Mễ Tinh nhìn túi giấy rồi ngây ngẩn, đây không phải hộp nhũ mắt Alice cô vừa mới xem sao?
Cô khẽ nhíu mày, hỏi Tiêu Cố: “Anh mua lúc nào thế?
“Vừa mua xong.” Tiêu Cố nhìn cô trả lời: “Không phải em rất nó thích sao?”
Hai mắt Mễ Tinh mở cực to, tiếng đếm ngược bên tai cũng trở nên mờ mịt.
“… Ba, hai, một!”
Khi con số cuối cùng được đọc lên, trong nháy mắt tất cả ánh đèn ở bốn phía xung quanh đều cùng nhau bật sáng, cả thế giới như được thắp sáng lên.
Trong mắt Mễ Tinh hiện lên hình ảnh cầu vồng nhiều sắc màu rực rỡ, trong con ngươi còn ánh lên hình bóng của Tiêu Cố mơ màng.
Tiêu Cố không nhịn được cười khẽ, ngay lúc mọi người đang nhiệt tình vỗ tay, anh hơi nghiêng người, khẽ hôn lên môi của Mễ Tinh
Suất ăn tình nhân ít tẻo teo, gồm một bát súp nhỏ, một đĩa mì xào con con, cộng thêm một bát bé trứng hấp.
Nhưng mà chén đĩa bày lên thì cực đẹp, món trứng hấp được đựng trong cái bát hình trái tim, dễ thương hết sức.
Chất lượng các món ăn ở nhà hàng Úc thị thì khỏi phải nói, vì vậy Mễ Tinh cũng thấy rất hài lòng.
Ăn cơm xong đã gần hai giờ chiều, Mễ Tinh cứ tưởng Tiêu Cố sẽ lái xe thẳng về nhà, nhưng không ngờ anh lại quẹo vòng hướng ngược lại, cô ngạc nhiên hỏi: “Không về nhà ạ?”
Tiêu Cố chăm chú lái xe, không buồn nhìn sang cô: “Đi công viên trò chơi, không phải là em thích khu vui chơi trẻ em à?”
Mễ Tinh: “…”
Cho nên mới nói là hiểu lầm mà!
Nhưng mà hôm qua Chu Nghi Nhiên cũng nói hôm nay anh ấy muốn dẫn cô tới công viên trò chơi, hình như có hoạt động gì đó. Cô nói với Tiêu Cố: “Nghe nói hôm nay công viên trò chơi có hoạt động đấy.”
“Hử? Nghe Chu Nghi Nhiên nói?”
Mễ Tinh nhăn mũi, hỏi ngược lại: “Ừm, thì làm sao?”
Tiêu Cố yên lặng rẽ vào con đường trước mặt, không mở miệng đáp lời.
Mặc dù hôm nay không phải ngày cuối tuần, nhưng lượng người đến công viên trò chơi vẫn rất đông, thiếu chút nữa Tiêu Cố không tìm được chỗ để đỗ xe.
Anh bước xuống xe, đi ngay tới phòng bán vé, mua hai vé vào cửa, đưa cho Mễ Tinh một vé, cùng cô đứng xếp hàng chờ xoát vé. Mễ Tinh nhìn cái vé trong tay, đến hơn ba trăm tệ. Cô ngước mắt nhìn Tiêu Cố bên cạnh, nói với anh: “Người đề nghị tới công viên trò chơi là chính anh đấy nhé, tôi sẽ không trả tiền vé lại cho anh đâu.”
Tiêu Cố cảm thấy hơi buồn cười: “Em là công chúa nhỏ nhà có tiền lắm mà? Hơn ba trăm tệ mà cũng so đo từng tí?”
Mễ Tinh bày ra vẻ mặt “Anh không tin à”: “Ai quy định người có tiền thì không thể so đo hơn ba trăm tệ chứ? Người có tiền cũng có quyền tham món lợi nhỏ, hời, rẻ.”
Trước kia khi cô mua gói may mắn, Hoắc Lệ cũng từng nói như thế, áo quần trong túi may mắn không ai đoán được cả, hơn nữa bởi vì giá rất rẻ, chất lượng của nó cũng thường không tốt bằng hàng hóa được bán ở trong các cửa hàng. Nhưng mà cô thích mua, ai quy định người có tiền không được mua đồ giảm giá chứ?
Tiêu Cố nghe Mễ Tinh nói vậy thì mỉm cười đáp lại: “Hôm nay anh muốn mời công chúa nhỏ chiếm lợi của ông già noel, được không?”
Mễ Tinh hừm, nhưng mà thái độ lại rất hài lòng với câu này của anh.
Tóm lại không bảo cô trả tiền cho chiếc vé vào cửa này là được, bây giờ cô đúng là một cô công chúa nhỏ đáng khinh khi, đi so bì ba trăm tệ với người ta như thế.
Hai người xếp hàng một lúc lâu mới tới cửa xoát vé, không thể không nói, lúc xếp hàng có không ít những cô gái trẻ trong hàng nhìn Tiêu Cố thì thà thì thầm.
Mễ Tinh thấy quả thực các cô ấy vẫn còn quá ít tuổi.
Sau khi bước vào cổng công viên trò chơi, đập vào tai hai người là bài hát mừng giáng sinh vui vẻ, không những thế ngay trước cửa chính còn sừng sững một cây thông noel, bên cạnh còn có nhân viên làm việc đóng giả làm ông già noel đứng cạnh bên tuần lộc, chụp ảnh chung với khách hàng đi qua.
Mễ Tinh hăng hái đi lên phía trước: “Chúng ta cũng tới chụp chung đi!”
Hai tay Tiêu Cố để trong túi áo, đi theo sau lưng cô: “Chụp chung kiểu này chắc chắn phải trả tiền.”
Mễ Tinh quay lại hỏi anh: “Chụp bằng điện thoại của mình cũng phải trả tiền á?”
“Tất nhiên.”
Lông mày Mễ Tinh nhăn lại: “Vé vào cửa không bao trọn nữa à?”
Tiêu Cố mỉm cười: “Các trò chơi giải trí thì được chơi miễn phí, nhưng mà mấy kiểu kinh doanh khác như chụp hình thế này, em tưởng cũng tính vào vé sao?”
Mễ Tinh nghiêm túc trả lời: “Đúng là tôi nghĩ như vậy thật.”
Tiêu Cố đi lên vỗ vỗ đầu cô: “May là em không mở công viên trò chơi.”
Mễ Tinh: “…”
“Nói chuyện thì cứ nói, táy máy chân tay làm gì vậy?” Cô sửa lại mái tóc xoăn màu hạt dẻ của mình, đi vào trong với Tiêu Cố.
Lúc đi qua cây thông noel, nhân viên đóng giả tuần lộc niềm nở vẫy tay với cô, như thể muốn mời cô qua đó cùng chụp ảnh.
Mễ Tinh chần chừ một lúc, cuối cùng không chịu nổi cám dỗ. Ngơ ngác bước tới đứng bên cạnh tuần lộc: “Nhanh nhanh, lấy điện thoại di động của anh chụp cho tôi một kiểu.”
Tiêu Cố nhìn cô không nói gì, nhưng vẫn lấy ra điện thoại di động của mình, chụp cho họ một kiểu.
Chụp xong Mễ Tinh đang muốn đi, chú tuần lộc lanh tay lẹ mắt giữ cô lại, tốc độ phản ứng đó còn nhanh hơn hẳn cao thủ giết người trong nháy mắt: “Hai mươi tệ.”
Anh ta cười ra giá với Mễ Tinh, cô vẫn cố gắng vùng vẫy, vẫn muốn chạy, tuần lộc lại giữ cô chặt hơn: “Hai mươi tệ.”
Giọng nói lúc này rõ ràng không còn thân thiết nữa, Tiêu Cố đi lên đưa cho tuần lộc hai mươi tệ, Mễ Tinh mới được thả ra.
“Kiếm tiền kiểu này cũng quá dễ ấy nhỉ?” Mễ Tinh tức giận bất bình sửa sang lại quần áo lộn xộn vì bị túm, chụp một tấm có một giây chứ mấy, kiếm được hai mươi tệ, nếu không ngày mai cô cũng tới đây đóng giả công chúa Bạch Tuyết chụp chung với mọi người, nhìn còn hợp hơn nhân viên này nữa đó.
Cô nói xong thì nhìn Tiêu Cố bên cạnh, lên tiếng: “Cho tôi nhìn hình anh vừa chụp xem nào.”
Tiêu Cố đưa điện thoại của mình qua, trên màn hình là ảnh cụp chung vừa rồi. Sau khi Mễ Tinh nhìn thấy tấm hình đó, cô rất không hài lòng: “Anh chụp xấu quá đi, mất hai mươi tệ mà chất lượng thế này á?”
Tiêu Cố nhếch mép, trả lời cô: “Hai mươi tệ là trả cho con tuần lộc, anh là miễn phí, chất lượng của miễn phí thì chỉ được thế thôi.”
Mễ Tinh: “…”
“Hơn nữa hai mươi tệ đưa cho con tuần lộc là do anh trả mà.” Tiêu Cố bình tĩnh thêm một dao.
Mễ Tinh: “…”
“Thế anh bắn bức ảnh sang cho tôi.” Cô nhíu mũi, lấy ra điện thoại di động của mình, bật bluetooth
Sau khi bắn hình xong, cô nhìn bức ảnh quá khó coi, xóa cũng không được, không xóa cũng chẳng xong.
Nếu mà không xóa, bức hình xấu xí như vậy nhất định sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của cô, nếu xóa đi, đây là hai mươi tệ đấy. Sau một lúc suy nghĩ, cô ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Cố: “Anh xóa bức ảnh trong điện thoại di động của anh trước đi.”
Tiêu Cố nhướn mày, không định nghe lời công chúa nhỏ: “Đó là anh trả tiền, hình cũng là anh chụp.”
Mễ Tinh nói: “Nhưng người trong bức hình là tôi mà!”
Vậy…
“Vì vậy anh càng không muốn xóa.”
Mễ Tinh thoáng ngây người, vành tai ửng đỏ, cô lườm anh rồi xoay người chạy đi.
Tiêu Cố đi cùng cô, từ thuyền hải tặc, rồi xe đi qua núi hay là xích đu xoay tròn đều thử hết, họ còn cùng nhau đi xem cả vũ kịch.
Mễ Tinh chơi hơn hai tiếng đồng hồ cuối cùng cũng thấm mệt, Tiêu Cố mua hai chiếc xúc xích hun khói rồi cùng cô đi đến thị trấn cổ tích.
Trên đường đi ngang qua một cửa hàng bắn thú bông, Mễ Tinh nhìn trúng một con thỏ bông ở bên trong, vội vàng chạy tới mua năm đồng xu rồi bắn thử, cô đi theo ông chủ học cách bắn thế nào, sau đó mới bắt đầu bắn thú.
Không bất ngờ chút nào, cả năm viên đều trượt.
Cô không vui, mua thêm năm đồng xu nữa, hỏi ông chủ: “Con thỏ kia đừng lắc lư được không?”
Ông chủ cười ha hả trả lời cô: “Mấy con thú khác đều không xê dịch mà, cô bắn chúng sẽ dễ dàng hơn đấy.”
Mễ Tinh khẽ cắn môi nhìn sang, mặc dù không động đậy nhưng chẳng đẹp tí nào. Cô chỉ thích lấy con thỏ kia thôi.
Tiêu Cố ở bên cạnh nhìn từ nãy đến giờ, đột nhiên anh buông lời cay đắng: “Đừng có dại, dù nó không động em cũng không bắn trúng nó được đâu.”
Cô bỏ súng xuống, trách móc nhìn Tiêu Cố:”Anh giỏi thì làm thử xem nào, bắn con thỏ kia đi.”
Tiêu Cố mỉm cười, ngắm súng tới điểm đó.
Con thỏ mà Mễ Tinh thấy thích là một thú bông móc chìa khóa, có đôi tai rất dài, còn cả váy lụa mỏng nhỏ xinh, thực sự rất đáng yêu. Nhưng mà nó lại ở hàng cuối cùng, kích thước thì không lớn, đung đưa động đậy, vì thế lại càng khó khăn hơn.
Ngón trỏ Tiêu Cố đặt lên cò súng, lẳng lặng ngắm nghía chẳng khác nào sư tử ẩn núp trong rừng rậm đợi con mồi.
Tay ngắm đúng thời cơ, anh bóp cò mà không hề do dự, đạn bắn trúng biển tên ngay phía trước con thỏ, lực bắn làm biển tên va vào mình của nó rồi cùng nhau đổ xuống.
“Tốt quá, bắn trúng rồi!” Mễ Tinh vui vẻ thiếu chút nữa đã nhảy cẫng cả lên.
Sắc mặt ông chủ sao dễ nhìn cho được, nhưng ông ấy cũng không thể nói gì, chỉ đành ngậm ngùi cầm con thỏ nọ đưa cho họ.
Mễ Tinh nhận được thỏ thì nhéo nhéo vài cái, vui vẻ đề nghị: “Còn bốn đồng xu nữa, anh bắn cái túi đỏ hình đôi môi kia đi!”
Tiêu Cố không nói gì, họng súng ngắm chuẩn chiếc túi hình đôi môi màu đỏ.
Sau khi đạn bay ra, cái túi cũng theo đà đổ xuống.
“Lại bắn trúng! Anh giỏi quá đi!” Lần này Mễ Tinh đã nhảy lên thật rồi, chỉ thiếu nước chưa xông lên ôm Tiêu Cố mà thôi, “Sao anh giỏi quá thế?”
Tiêu Cố trả lời: “Anh chưa nói với em à? Câu lạc bộ anh tham gia lúc học đại học là bộ môn bắn súng, bọn anh còn được giải toàn thành phố nữa đấy.”
Ông chủ: “…”
Ông cứ tưởng chỉ cần né mấy tay súng bắn tỉa và cảnh sát là đã an toàn rồi, không ngờ ở đại học cũng có mấy câu lạc bộ kiểu như này nữa hả.
Lúc ông chủ đưa cho Mễ Tinh cái túi nhỏ hình đôi môi màu đỏ, cô còn đang phấn khởi la hét bảo Tiêu Cố bắn rớt đồ trang trí hình quả chuối đằng kia.
Trong lòng ông chủ đầy căng thẳng, lúc quay đầu lại thì quả chuối tiêu đã hi sinh mất rồi.
Ông chủ mím môi ám chỉ với Tiêu Cố: “Mới quen nhau thôi mà đàn ông đã nghe lời bạn gái như thế thì sau này kết hôn rồi sẽ chẳng có địa vị gì trong nhà đâu cậu em.”
Ông vừa nói xong thì đi tới bên cạnh Tiêu Cố thì thầm bảo: “Người anh em này, mọi người phải lăn lộn kiếm miếng ăn ở ngoài, cậu em định cướp sạch chỗ này của tôi đấy hả, về nhà tôi phải quỳ gối ván cửa từ xa chịu tội mất.”
Tiêu Cố không nhịn được bật cười, Mễ Tinh đã chọn xong một món đồ chơi mới, chỉ chỉ nói với Tiêu Cố: “Cái đó cái đó!”
Tiêu Cố để súng xuống, đưa lại tất cả đồng xu còn thừa cho Mễ Tinh: “Anh biểu diễn ba lần thôi, còn hai lần nữa em bắn đi.”
Mễ Tinh không nhận: “Tôi bắn không trúng mà, anh bắn đi, tôi muốn cái kẹp tóc đó.”
Tiêu Cố sáp lại gần Mễ Tinh, nói nhỏ bên tai cô: “Nếu như ông chủ thua nhiều quá thì chắc lát nữa mình không đi được mất.”
Mễ Tinh vừa nghe xong, bỗng trong lòng như vang lên gì đó.
Đúng thế nhỉ! Như chuyện thắng nhiều trong sòng bạc vậy đấy, ông chủ sẽ không để họ rời đi dễ dàng!
Cô nhìn về phía kia, ông chủ ở đây nhìn thật thà chất phác nhưng thực ra lại gian manh xảo quyệt, có thể mở được một gian hàng ở đây thì chắc chắn phải có quan hệ rồi, nói không chừng còn có tay chân đang ẩn núp gần đây, có lẽ dừng lại thì tốt hơn.
Cô tự mình bắn hết hai đồng xu cuối cùng, đến cả cái đồ xấu xí nhất ngay chính giữa hàng đầu tiên cô cũng không bắn trúng.
Sau khi thấy bọn họ rời đi, cuối cùng ông chủ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Cố và Mễ Tinh rời khỏi cửa hàng bắn súng thì tiếp tục đi về hướng thị trấn cổ tích.
Nhà cửa trong thị trấn nhuộm sắc màu cổ tích, Mễ Tinh vừa bước vào trong đã có cảm giác xen lẫn giữa hiện thực và mộng ảo. Không chỉ là nơi dành riêng cho ăn uống, đây còn là khu vực tập trung các cửa hàng buôn bán.
Hai người tìm được một nhà hàng bán thức ăn nhanh kiểu Trung Hoa, tùy ý gọi một vài món ăn, bởi vì trong nhà đã chật kín, họ bèn ngồi ở bàn ăn bên ngoài.
Cũng may vào một quán ăn nhanh, vậy nên đồ ăn cũng dọn lên nhanh chóng, không bắt họ phải ngồi lâu ngoài đường.
Mễ Tinh nhận lấy một bát mỳ, miệng bát còn to hơn mặt cô nhưng lại cực kì ít, tính ra chả được mấy sợi mỳ. Cô gắp mỳ ăn, rồi nói với Tiêu Cố: “Không ăn ngon bằng mỳ của anh nấu.”
Tiêu Cố thản nhiên đón nhận lời khen ngợi của cô: “Đương nhiên rồi, dù sao tiền lương khi anh làm đầu bếp chắc chắn sẽ cao hơn anh ấy.”
Mễ Tinh cười ha hả không nói tiếp, chỉ còn tiếng nhai mỳ sồn sột.
Ăn được một nửa, cô mới nhớ ra một hoạt động lúc trước: “Đúng rồi, hôm nay có hoạt động gì nhỉ?”
Tiêu Cố ngồi đối diện đã ăn xong, anh uống một ngụm nước chanh rồi trả lời Mễ Tinh: “Ở đây có làm một cây thông giáng sinh cao hai mươi lăm mét, đặt trong thị trấn cổ tích, buổi tối hôm nay sẽ chính thức thắp đèn, còn chương trình biểu diễn nữa, chắc sẽ rất náo nhiệt lắm.”
“Oa, hai mươi lăm mét.” Mễ Tinh mường tượng thử, vô thức ngước cổ lên.
“Nghe nói là sáu rưỡi, còn hơn hai mươi phút nữa.”
Nghe Tiêu Cố nói như vậy, Mễ Tinh ăn nhanh hết chỗ mỳ còn lại.
Lúc cô và Tiêu Cố đi đến trước cây thông noel, đã có không ít người đứng đó. Ở đây không chỉ có cây thông mà còn cả một hộp quà rất lớn, bao màu đỏ, để bên cạnh gốc cây, xung quanh được giăng lên nhiều dây đèn đủ sắc màu rực rỡ, khi bật đèn chắc chắn sẽ tuyệt vời.
Đã có rất nhiều người đang bắt đầu chụp ảnh, Mễ Tinh cũng tiện tay chụp một tấm rồi đi dạo xung quanh.
Cô đi vào một cửa hàng quà tặng, mặt tiền của cửa hàng không lớn, nhưng bên trong trưng bày rất nhiều quà giáng sinh đủ loại. Mễ Tinh nhìn một vòng xem thử, cô bị thu hút bởi sản phẩm đi kèm của một bộ truyện cổ tích dài kỳ.
Bộ sản phẩm này có bốn truyện cổ tích, theo thứ tự là Alice in Wonderland, công chúa Bạch Tuyết, cô bé quàng khăn đỏ và nàng tiên cá, sản phẩm đa dạng từ nhũ mắt, gương, mũ, khăn quàng thậm chí là cả váy, tất cả đều đủ hết.
Quả là Mễ Tinh khó mà rời mắt được, cô thấy cái túi của Alice mới đáng yêu làm sao, chiếc mũ rộng vành của cô bé quàng khăn đỏ cũng dễ thương lắm nữa.
Nhân viên bán hàng thấy cô nhìn chăm chú đến vậy nên đi tới giới thiệu: “Đây là bản in đặc biệt dành cho lễ giáng sinh, số lượng hạn chế, bán cũng rất chạy đấy ạ.”
Mễ Tinh gật đầu, cô nhớ nhũ mắt của mình sắp hết rồi, nên cũng định mua một hộp nhũ mắt. Trong bốn câu chuyện cổ tích, hộp nhũ mắt của Alice có hình anh chàng thỏ trên đó, cô gần như không do dự chút nào, cầm lên hộp nhũ mắt Alice lên.
Hộp ngoài rất đáng yêu, bên cạnh hình anh Thỏ mặt ngoài, bên trong được chạm trổ hình trái tim hồng bích và bình trà tinh tế. Màu mắt chỉ vẻn vẹn bốn màu, tuy không nhiều nhưng khi Mễ Tinh nhìn giá tiền mặt sau, tận hơn tám trăm tệ.
Cô lại nghĩ. Nếu đổi lại trước kia, nhất định cô sẽ mua nó mà không nói hai lời, nhưng bây giờ tám trăm tệ cô cũng phải tính kĩ càng một chút.
Suy đi nghĩ lại thì buồn bực phát khóc.
Cô nhắm mắt đắn đo, đang định cầm lên thì Tiêu Cố đã gọi mình sau lưng: “Còn có mấy phút nữa thôi, đi nhanh nào.”
Tiếng gọi đó của anh chẳng khác nào quả bóng cao su căng đầy bị kim đâm một cái, quyết tâm vừa mới nhen nhóm của Mễ Tinh lại bị lung lay: “Haiz.”
Cô cười cười xin lỗi nhân viên cửa hàng, rồi đi ra khỏi đó.
Người ở bên ngoài cũng đã đông hơn hẳn, nhân viên khu vui chơi đang bận rộn để duy trì trật tự, tiến hành bước kiểm tra sau cùng.
Mễ Tinh nhìn nhìn xung quanh, thấy Tiêu Cố đang từ từ bước về phía bên này. Sau khi nhìn thấy anh, Mễ Tinh xoay người lại ngẩng đầu nhìn cây thông noel cao chót vót.
Cây thông được trang trí rất đẹp, dây đèn màu được cuốn thành từng vòng một lên đến tận đỉnh chóp, trên cao nhất là ngôi sao năm cánh, chắc cũng được lắp đèn. Ngoài những cái này ra, trên cây thông còn gắn lên rất nhiều đồ trang trí, nào là tất, người tuyết cũng bày biện lên trên.
Lúc còn lại mười giây, bảng tính giờ cạnh cây thông noel bừng sáng, bắt đầu đếm ngược từ số mười. Lúc này Tiêu Cố mới đi đến ngay bên cạnh Mễ Tinh, cô không buồn nhìn qua, hỏi: “Sao anh đi chậm thế?”
Tiêu Cố đưa một cái túi giấy nhỏ dễ thương ra ngay trước mặt cô, không nói gì.
Mễ Tinh nhìn túi giấy rồi ngây ngẩn, đây không phải hộp nhũ mắt Alice cô vừa mới xem sao?
Cô khẽ nhíu mày, hỏi Tiêu Cố: “Anh mua lúc nào thế?
“Vừa mua xong.” Tiêu Cố nhìn cô trả lời: “Không phải em rất nó thích sao?”
Hai mắt Mễ Tinh mở cực to, tiếng đếm ngược bên tai cũng trở nên mờ mịt.
“… Ba, hai, một!”
Khi con số cuối cùng được đọc lên, trong nháy mắt tất cả ánh đèn ở bốn phía xung quanh đều cùng nhau bật sáng, cả thế giới như được thắp sáng lên.
Trong mắt Mễ Tinh hiện lên hình ảnh cầu vồng nhiều sắc màu rực rỡ, trong con ngươi còn ánh lên hình bóng của Tiêu Cố mơ màng.
Tiêu Cố không nhịn được cười khẽ, ngay lúc mọi người đang nhiệt tình vỗ tay, anh hơi nghiêng người, khẽ hôn lên môi của Mễ Tinh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.