Chương 37
Bản Lật Tử
04/05/2017
Chuyển ngữ: Nấm lùn
Giống hệt như lần trước trong phòng bao KTV, Tiêu Cố chỉ chạm nhẹ lên môi của Mễ Tinh, ngay đến cả đầu lưỡi cũng không hề thâm nhập, nhưng trong lòng cô lại như thể nước sông Hoàng Hà đang cuồn cuộn dâng trào.
Cô lại bị hôn trộm, mà lại bị cùng một người lần trước!
Mễ Tinh lùi về sau một bước, mặt đỏ ửng như một trái cà chua: “Anh làm gì thế hả, đồ lưu manh! Tôi sẽ báo cảnh sát!”
Tiêu Cố từ từ đứng thẳng người, nét mặt vẫn vấn vương chút ý cười nhè nhẹ: “Tất nhiên là đòi quà noel, giáng sinh mà chỉ có anh đi tặng quà cho em thì sao mà nhìn được?”
Mễ Tinh: “…”
Lưu manh thì lúc nào cũng tìm được lý do để giở trò lưu manh!
Cô xoay người đi về hướng ngược lại, nhưng sau khi đi được vỏn vẹn cỏ mấy bước thì lại quay trở về, giật chiếc hộp màu mắt trong tay của Tiêu Cố, sau đó lại xoay người bỏ đi.
Tiêu Cố không biết phải nói gì, đành khẽ cười đi theo phía sau cô.
Mễ Tinh giận đùng đùng bỏ đi không buồn nhìn phương hướng, cứ theo bản năng lấy cây thông làm trung tâm đi chuyển. Suốt dọc đường nhìn thấy vài cặp tình nhân trẻ tuổi cũng hôn nhau, mặt cô lại càng thêm đỏ rực.
Ở phía trước cách chỗ đó không xa là một cửa hàng nhỏ bán mấy đồ lặt vặt, không ít người đang tập trung ở đó, Mễ Tinh cũng đi qua nhìn thử, là túi quà giáng sinh may mắn. Túi phúc đó to hơn lòng bàn tay một chút, ở phía trên còn in hình ông già noel với mấy con tuần lộc, sợi dây màu đỏ được thắt thành nơ bướm, trông dễ thương vô cùng.
Mễ Tinh hỏi giá cả thử xem, bốn mươi tệ một túi. Cô lấy tờ một trăm tệ màu xanh trong ví ra đưa cho người bán hàng: “Tôi mua hai túi, cám ơn.”
“Vâng ạ, xin cô chờ một chút.” Người bán hàng một tay nhận tiền, một tay đưa cho cô hai túi và hai mươi tệ tiền thừa.
Mễ Tinh thuận tay cất tiền lẻ vào trong túi áo khoác, vừa nhìn lên thì đúng lúc Tiêu Cố cũng tới đây.
“Quà giáng sinh của anh này!” Cô nhét chiếc túi may mắn vào ngực của Tiêu Cố.
Tiêu Cố nhìn đồ vật trong tay, món quà mà chỉ con gái và trẻ em mới thích, anh nói với Mễ Tinh: “Anh đổi cái này thành một nụ hôn nữa cũng được.”
Mễ Tinh: “…”
Cô lấy luôn cái túi trên tay Tiêu Cố để đánh anh.
Bên cạnh có ba cô gái đi ngang qua nhìn họ rồi cười trộm.
Mễ Tinh: “…”
Định xoay người bỏ chạy, ai ngờ vừa mới quay đầu sang, Mễ Tinh đã nhìn thấy Hoắc Lệ cũng đứng bên cửa hàng túi may mắn cô vừa tới mua.
Mễ Tinh thoáng ngẩn người, sao Hoắc Lệ cũng ở nơi này vậy?
Hoắc Lệ cầm một túi may mắn lên, cười nói với người bên cạnh, lông mày Mễ Tinh khẽ nhíu lại, bởi vì đúng là Chu Nghi Nhiên đang đứng bên cô ấy.
Có lẽ phát hiện ra ánh mắt của cô, Hoắc Lê nghiêng đầu nhìn sang đây, nhận ra Mễ Tinh Hoắc Lệ cũng ngẩn người một thoáng.
“Mễ Tinh, em cũng đến đây à?” Chu Nghi Nhiên ở đằng sau Hoắc Lệ cũng nhìn thấy Mễ Tinh, anh đi về phía cô thì còn bất ngờ trông thấy cả Tiêu Cố.
Trong tay Tiêu Cố vẫn đang cầm túi may mắn lúc nãy Mễ Tinh nhét cho anh, anh cười với ba kẻ đang sững đến ngẩn người, lên tiếng: “Hay là chúng ta tìm một nơi để trò chuyện đi nhỉ?”
Trong thị trấn cổ tích có một quán rươu nhỏ, bốn người cùng nhau đi đến đó.
Mễ Tinh và Hoắc Lệ là hai chị em thân thiết xa cách lâu ngày mới gặp nhau, có lẽ có rất nhiều chuyện riêng tư mà họ muốn chuyện trò, nghĩ như vậy cho nên Tiêu Cố và Chu Nghi Nhiên ngồi riêng ở phía trước quầy bar, để lại khoảng không cho hai người tâm sự.
Mễ Tinh ngồi đối diện với Hoắc Lệ, nhất thời không ai biết nói gì.
Hoắc Lệ nhìn Mễ Tinh một lúc, rồi cười nói với cô: “Hóa ra em tới thành phố A đấy à, quả là trùng hợp quá.”
Mễ Tinh hỏi lại: “Chị tới thành phố A tìm Chu Nghi Nhiên chơi hả?”
Hoắc Lệ trả lời: “Không phải, chị có việc phải tới thành phố A, sau khi làm xong nhớ tới anh ấy cũng đang ở nơi này, nên hẹn nhau đi ra ngoài chơi thôi.” Sau khi cô nói xong, như thể sợ Mễ Tinh sẽ hiểu lầm gì đó, cô bổ sung thêm, “Trước đó anh ấy còn hẹn thêm hai người bạn khác nữa, nhưng mà họ không thích đến công viên trò chơi, cơm nước xong họ đi về trước rồi.”
“Vâng…” Mễ Tinh chăm chú nhìn hộp màu mắt trong tay mình, chầm chậm đáp.
Hoắc Lệ cũng nhìn thấy cái túi giấy cô đang cầm trong tay, cô hỏi: “Đây là sản phẩm đi kèm với bộ truyện cổ tích dài kỳ sao? Trước kia chị cũng mua một cái túi Alice.”
Mễ Tinh lơ đãng gật đầu, hình như đang suy nghĩ đến một chuyện gì đó, một lát sau, cô ngẩng đầu lên nói với Hoắc Lệ: “Trước kia em vẫn nghĩ bởi vì trong tên của chị có một chữ “Lệ” nên chị mới đặt tên weibo mình như thế [Alice], nhưng hôm nay lúc nhìn thấy cái này…” Cô đưa chiếc hộp màu mắt trong tay có in hình con Thỏ, “Chợt em nghĩ có khi nào còn nguyên nhân gì khác? Chẳng hạn như bởi vì tên weibo của Chu Nghi Nhiên là anh Thỏ.”
Nụ cười trên mặt Hoắc Lệ như đông cứng.
Mễ Tinh ngồi đối diện vẫn yên lặng nhìn cô, nếu không phải trước kia Chu Nghi Nhiên từng nói, tên weibo của anh là “Anh Thỏ” bởi vì cô thích Thỏ, cô cũng không liên tưởng tới weibo chị ấy. Hôm nay lúc đi dạo xem hàng nhìn thấy đồ Alice, cô bỗng dưng cảm thấy suy nghĩ mình là đúng.
Hoắc Lệ mím môi, yên lặng hồi lâu, Mễ Tinh thở dài, nhìn cô hỏi: “Hoắc Lệ à, có phải chị vẫn luôn thích Chu Nghi Nhiên phải không?”
Hoắc Lệ ngước mắt nhìn cô, sau một hồi trầm tư thì đáp lại: “Quả thực chị rất có cảm tình với Chu Nghi Nhiên, nhưng chị biết em cũng có cảm tình với anh ấy, cho nên chị mới không tâm sự với em”.
“À vậy ạ…” Cô lại cúi đầu nhìn túi giấy dựng hộp màu trong tay, “Lúc trước chị không muốn em về thành phố C, có phải bởi vì Chu Nghi Nhiên vừa về, chị không muốn em gặp lại anh ấy?”
Lông mày Hoắc Lệ hơi nhíu lại, cô cắn đôi môi đỏ mọng trả lời: “Chị thừa nhận lúc đó chị cũng có lòng riêng, nhưng chị không muốn em quay về thành phố C là vì xem xét tình huống lúc bấy giờ, em hiểu ba em hơn chị mà, chuyện ông ấy đã quyết không dễ dàng thay đổi.”
Mễ Tinh mỉm cười: “Em biết.”
Nói đến đây thì bất ngờ gián đoạn, bầu không khí yên tĩnh ở bên trong đối lập hoàn toàn với sàn nhảy náo nhiệt ở bên ngoài.
Hai người lại tiếp tục im lặng, bỗng nhiên Hoắc Lệ mở miệng nói: “Mễ Tinh, chị nói thật, em và Chu Nghi Nhiên không thể nào đến với nhau được đâu. Ba em muốn tìm cho em một người chồng có thể quản lý công ty nhà họ Mễ, Chu Nghi Nhiên lại là một nghệ sĩ, anh ấy không biết tí gì về kinh doanh buôn bán, dù ông ấy không ép em đính hôn với con nhà họ Tống thì cũng không thể đồng ý cho em tiến tới với người kia.”
Mễ Tinh cúi đầu càng thấp hơn, cô biết Hoắc Lệ nói đúng.
Ba cô yêu cô, chuyện này cô biết, cho nên cho dù mẹ cô chỉ sinh được mỗi mình người con gái là cô, họ cũng không sinh thêm một người con nào khác. Đúng là trên thương trường phụ nữ không tránh khỏi sẽ thua kém đàn ông, huống chi từ nhỏ tới giờ cô đã được nuôi nấng như cô công chúa nhỏ trong lâu đài hoa lệ, không phải người phụ nữ mạnh mẽ giỏi giang gì cho cam, cho nên ba cô mới muốn tìm cho cô một chỗ dựa vững chắc.
“Những điều chị nói em đều biết.” Cô ngẩng đầu lên, nhìn Hoắc Lệ đang ngồi bên đối diện, “Hy vọng khi chị trở về sẽ không nói hành tung của em cho những người khác biết.”
Hoắc Lệ nhíu mày lên tiếng: “Mễ Tinh, dù gì chúng ta cũng biết nhau từ lúc còn mặc quần thủng đít, chị không đến nỗi vì muốn ở bên Chu Nghi Nhiên mà lại ép em đi cưới một người em không thích? Nếu như thế thì lúc trước chị đã không giúp em chạy trốn rồi.”
Mễ Tinh mỉm cười đáp lại: “Cũng vậy thôi mà, dù sao chị cũng vừa mới nói, dù em không lấy anh chàng họ Tống kia thì cũng không thể ở bên Chu Nghi Nhiên được nữa.”
Hoắc Lệ: “…”
Trước quầy bar, Tiêu Cố và Chu Nghi Nhiên cũng đang có một cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông.
Bởi vì lát nữa cả hai đều phải lái xe về, cho nên họ chỉ dùng nước lọc. Tiêu Cố nhấp một ngụm nước rồi nói với Chu Nghi Nhiên: “Nghệ sĩ các anh đúng là lãng mạn ghê, cùng một lúc ra tay với cả hai người chị em thân thiết.”
Bartender đang lau chùi ly rượu trước quầy bar ngẩng đầu lên nhìn Chu Nghi Nhiên.
Chu Nghi Nhiên đáp: “Anh hiểu nhầm rồi, chẳng qua tôi và Hoắc Lệ chỉ là bạn bình thường.”
“À, vậy anh với Mễ Tinh là?”
Chu Nghi Nhiên yên lặng, sau đó mới trả lời: “Đúng là tôi đang theo đuổi cô ấy, có điều là cô ấy vẫn chưa trả lời tôi.”
Ngày đó sau khi gửi tin nhắn kia đi, anh tin Mễ Tinh cũng hiểu ý của mình. Ở ngay thời điểm đó, cô ấy vẫn đồng ý đi chơi với anh ngày hôm nay, không lẽ cô ấy cũng có ý với anh?
Lúc Mễ Tinh hỏi anh chuyện Tiêu Cố hồi bé, anh vẫn còn nghĩ vậy.
Vốn định nhân dịp lễ giáng sinh hôm nay, bầu không khí lãng mạn, anh sẽ nói rõ với Mễ Tinh lần nữa, nhưng bây giờ chính anh cũng không biết, rốt cuộc Mễ Tinh có ý với mình không.
Anh nhớ tới bức ảnh nọ rồi lại hỏi Tiêu Cố: “Anh có quan hệ thế nào với Mễ Tinh?”
Tiêu Cố mỉm cười trả lời: “Tôi cũng đang theo đuổi cô ấy đấy, chỉ có điều cô ấy đã trả lời tôi rồi.”
Mặc dù câu trả lời này là cầm túi đánh vào anh tơi tả và nói mình chính là kẻ lưu manh.
Lông mày Chu Nghi Nhiên nhíu lại, mãi không nói gì. Anh cầm cốc nước lạnh trước mặt uống một hớp mới nói với Tiêu Cố: “Lúc trước tôi ở cửa hàng của anh, có nhìn thấy bức ảnh anh đã hôn cô ấy.”
Tiêu Cố hơi sửng sốt, nghi ngờ hỏi: “Cái gì?”
Chu Nghi Nhiên cau mày nhìn anh: “Anh còn định chối à? Nhân viên của anh chụp trộm đấy.”
Tiêu Cố: “…”
Đại khái anh cũng đoán được chuyện gì xảy ra rồi… Khi về nhất định anh sẽ tăng tiền lương cho Thẩm Thi Thi.
Chu Nghi Nhiên nói tiếp: “Mặc dù tôi không biết chuyện khi đó thế nào, nhưng nếu anh nói anh đang theo đuổi cô ấy thì tôi hi vọng anh sẽ thật nghiêm túc.”
Tiêu Cố cười, nhìn anh đáp lại: “Anh yên tâm đi, đời này tôi chỉ theo đuổi một người con gái đó, nhất định sẽ nghiêm túc hơn anh.”
Chu Nghi Nhiên nhìn anh lại rồi cười.
Bốn người ngồi trong quán rượu hơn ba mươi phút thì đứng dậy đi về.
Ra khỏi công viên trò chơi, bởi vì xe của Tiêu Cố và Chu Nghi Nhiên không để cùng một chỗ, vậy nên sau khi ra khỏi cửa mỗi người lại đi về một hướng.
Trước khi đi, Chu Nghi Nhiên đưa cho Mễ Tinh một chiếc túi giấy cực đẹp anh đang cầm trong tay: “Cái này cho em đó, là chocolate anh vừa mua trong thị trấn cổ tích, là quà giáng sinh.”
“Hả, cám ơn anh.” Mễ Tinh nhận lấy, nói cảm ơn với Chu Nghi Nhiên.
Chu Nghi Nhiên cười bảo cô: “Bây giờ em về nhà nghỉ ngơi cho khoẻ nhé, lần sau anh lại mời em đi ăn cơm.”
Mễ Tinh đang định trả lời anh, Tiêu Cố ở bên đã lạnh lùng đáp lại: “Chơi cả ngày rồi thì đúng là nên nghỉ ngơi cho tốt.”
Mễ Tinh: “…”
Như kiểu thuận tay, cô cầm túi đập lên người Tiêu Cố: “Sao anh nhiều lời thế?”
Tiêu Cố làm tư thế đầu hàng với cô, xoay người đi lấy xe. Mễ Tinh cũng không hề ở lâu, cô chào tạm biệt với Hoắc Lệ và Chu Nghi Nhiên rồi đuổi theo Tiêu Cố.
Hoắc Lệ đứng yên tại chỗ, cười nói với Chu Nghi Nhiên bên cạnh: “Anh nói xem có phải hai người họ có cái gì không nhỉ?”
Chu Nghi Nhiên nhìn bóng lưng hai người, không đáp lại.
Lúc Mễ Tinh ngồi trên xe Tiêu Cố thì yên lặng hơn lúc nãy rất nhiều. Tiêu Cố cũng không hỏi gì cô, cứ chăm chú lái xe đi về nhà.
Mễ Tinh yên lặng một lúc, bỗng lấy ra điện thoại ra.
Cô nhìn số điện thoại của Chu Nghi Nhiên, sau đó đổi tên người liên lạc từ “Anh Thỏ” thành “Chu Nghi Nhiên”.
Giống hệt như lần trước trong phòng bao KTV, Tiêu Cố chỉ chạm nhẹ lên môi của Mễ Tinh, ngay đến cả đầu lưỡi cũng không hề thâm nhập, nhưng trong lòng cô lại như thể nước sông Hoàng Hà đang cuồn cuộn dâng trào.
Cô lại bị hôn trộm, mà lại bị cùng một người lần trước!
Mễ Tinh lùi về sau một bước, mặt đỏ ửng như một trái cà chua: “Anh làm gì thế hả, đồ lưu manh! Tôi sẽ báo cảnh sát!”
Tiêu Cố từ từ đứng thẳng người, nét mặt vẫn vấn vương chút ý cười nhè nhẹ: “Tất nhiên là đòi quà noel, giáng sinh mà chỉ có anh đi tặng quà cho em thì sao mà nhìn được?”
Mễ Tinh: “…”
Lưu manh thì lúc nào cũng tìm được lý do để giở trò lưu manh!
Cô xoay người đi về hướng ngược lại, nhưng sau khi đi được vỏn vẹn cỏ mấy bước thì lại quay trở về, giật chiếc hộp màu mắt trong tay của Tiêu Cố, sau đó lại xoay người bỏ đi.
Tiêu Cố không biết phải nói gì, đành khẽ cười đi theo phía sau cô.
Mễ Tinh giận đùng đùng bỏ đi không buồn nhìn phương hướng, cứ theo bản năng lấy cây thông làm trung tâm đi chuyển. Suốt dọc đường nhìn thấy vài cặp tình nhân trẻ tuổi cũng hôn nhau, mặt cô lại càng thêm đỏ rực.
Ở phía trước cách chỗ đó không xa là một cửa hàng nhỏ bán mấy đồ lặt vặt, không ít người đang tập trung ở đó, Mễ Tinh cũng đi qua nhìn thử, là túi quà giáng sinh may mắn. Túi phúc đó to hơn lòng bàn tay một chút, ở phía trên còn in hình ông già noel với mấy con tuần lộc, sợi dây màu đỏ được thắt thành nơ bướm, trông dễ thương vô cùng.
Mễ Tinh hỏi giá cả thử xem, bốn mươi tệ một túi. Cô lấy tờ một trăm tệ màu xanh trong ví ra đưa cho người bán hàng: “Tôi mua hai túi, cám ơn.”
“Vâng ạ, xin cô chờ một chút.” Người bán hàng một tay nhận tiền, một tay đưa cho cô hai túi và hai mươi tệ tiền thừa.
Mễ Tinh thuận tay cất tiền lẻ vào trong túi áo khoác, vừa nhìn lên thì đúng lúc Tiêu Cố cũng tới đây.
“Quà giáng sinh của anh này!” Cô nhét chiếc túi may mắn vào ngực của Tiêu Cố.
Tiêu Cố nhìn đồ vật trong tay, món quà mà chỉ con gái và trẻ em mới thích, anh nói với Mễ Tinh: “Anh đổi cái này thành một nụ hôn nữa cũng được.”
Mễ Tinh: “…”
Cô lấy luôn cái túi trên tay Tiêu Cố để đánh anh.
Bên cạnh có ba cô gái đi ngang qua nhìn họ rồi cười trộm.
Mễ Tinh: “…”
Định xoay người bỏ chạy, ai ngờ vừa mới quay đầu sang, Mễ Tinh đã nhìn thấy Hoắc Lệ cũng đứng bên cửa hàng túi may mắn cô vừa tới mua.
Mễ Tinh thoáng ngẩn người, sao Hoắc Lệ cũng ở nơi này vậy?
Hoắc Lệ cầm một túi may mắn lên, cười nói với người bên cạnh, lông mày Mễ Tinh khẽ nhíu lại, bởi vì đúng là Chu Nghi Nhiên đang đứng bên cô ấy.
Có lẽ phát hiện ra ánh mắt của cô, Hoắc Lê nghiêng đầu nhìn sang đây, nhận ra Mễ Tinh Hoắc Lệ cũng ngẩn người một thoáng.
“Mễ Tinh, em cũng đến đây à?” Chu Nghi Nhiên ở đằng sau Hoắc Lệ cũng nhìn thấy Mễ Tinh, anh đi về phía cô thì còn bất ngờ trông thấy cả Tiêu Cố.
Trong tay Tiêu Cố vẫn đang cầm túi may mắn lúc nãy Mễ Tinh nhét cho anh, anh cười với ba kẻ đang sững đến ngẩn người, lên tiếng: “Hay là chúng ta tìm một nơi để trò chuyện đi nhỉ?”
Trong thị trấn cổ tích có một quán rươu nhỏ, bốn người cùng nhau đi đến đó.
Mễ Tinh và Hoắc Lệ là hai chị em thân thiết xa cách lâu ngày mới gặp nhau, có lẽ có rất nhiều chuyện riêng tư mà họ muốn chuyện trò, nghĩ như vậy cho nên Tiêu Cố và Chu Nghi Nhiên ngồi riêng ở phía trước quầy bar, để lại khoảng không cho hai người tâm sự.
Mễ Tinh ngồi đối diện với Hoắc Lệ, nhất thời không ai biết nói gì.
Hoắc Lệ nhìn Mễ Tinh một lúc, rồi cười nói với cô: “Hóa ra em tới thành phố A đấy à, quả là trùng hợp quá.”
Mễ Tinh hỏi lại: “Chị tới thành phố A tìm Chu Nghi Nhiên chơi hả?”
Hoắc Lệ trả lời: “Không phải, chị có việc phải tới thành phố A, sau khi làm xong nhớ tới anh ấy cũng đang ở nơi này, nên hẹn nhau đi ra ngoài chơi thôi.” Sau khi cô nói xong, như thể sợ Mễ Tinh sẽ hiểu lầm gì đó, cô bổ sung thêm, “Trước đó anh ấy còn hẹn thêm hai người bạn khác nữa, nhưng mà họ không thích đến công viên trò chơi, cơm nước xong họ đi về trước rồi.”
“Vâng…” Mễ Tinh chăm chú nhìn hộp màu mắt trong tay mình, chầm chậm đáp.
Hoắc Lệ cũng nhìn thấy cái túi giấy cô đang cầm trong tay, cô hỏi: “Đây là sản phẩm đi kèm với bộ truyện cổ tích dài kỳ sao? Trước kia chị cũng mua một cái túi Alice.”
Mễ Tinh lơ đãng gật đầu, hình như đang suy nghĩ đến một chuyện gì đó, một lát sau, cô ngẩng đầu lên nói với Hoắc Lệ: “Trước kia em vẫn nghĩ bởi vì trong tên của chị có một chữ “Lệ” nên chị mới đặt tên weibo mình như thế [Alice], nhưng hôm nay lúc nhìn thấy cái này…” Cô đưa chiếc hộp màu mắt trong tay có in hình con Thỏ, “Chợt em nghĩ có khi nào còn nguyên nhân gì khác? Chẳng hạn như bởi vì tên weibo của Chu Nghi Nhiên là anh Thỏ.”
Nụ cười trên mặt Hoắc Lệ như đông cứng.
Mễ Tinh ngồi đối diện vẫn yên lặng nhìn cô, nếu không phải trước kia Chu Nghi Nhiên từng nói, tên weibo của anh là “Anh Thỏ” bởi vì cô thích Thỏ, cô cũng không liên tưởng tới weibo chị ấy. Hôm nay lúc đi dạo xem hàng nhìn thấy đồ Alice, cô bỗng dưng cảm thấy suy nghĩ mình là đúng.
Hoắc Lệ mím môi, yên lặng hồi lâu, Mễ Tinh thở dài, nhìn cô hỏi: “Hoắc Lệ à, có phải chị vẫn luôn thích Chu Nghi Nhiên phải không?”
Hoắc Lệ ngước mắt nhìn cô, sau một hồi trầm tư thì đáp lại: “Quả thực chị rất có cảm tình với Chu Nghi Nhiên, nhưng chị biết em cũng có cảm tình với anh ấy, cho nên chị mới không tâm sự với em”.
“À vậy ạ…” Cô lại cúi đầu nhìn túi giấy dựng hộp màu trong tay, “Lúc trước chị không muốn em về thành phố C, có phải bởi vì Chu Nghi Nhiên vừa về, chị không muốn em gặp lại anh ấy?”
Lông mày Hoắc Lệ hơi nhíu lại, cô cắn đôi môi đỏ mọng trả lời: “Chị thừa nhận lúc đó chị cũng có lòng riêng, nhưng chị không muốn em quay về thành phố C là vì xem xét tình huống lúc bấy giờ, em hiểu ba em hơn chị mà, chuyện ông ấy đã quyết không dễ dàng thay đổi.”
Mễ Tinh mỉm cười: “Em biết.”
Nói đến đây thì bất ngờ gián đoạn, bầu không khí yên tĩnh ở bên trong đối lập hoàn toàn với sàn nhảy náo nhiệt ở bên ngoài.
Hai người lại tiếp tục im lặng, bỗng nhiên Hoắc Lệ mở miệng nói: “Mễ Tinh, chị nói thật, em và Chu Nghi Nhiên không thể nào đến với nhau được đâu. Ba em muốn tìm cho em một người chồng có thể quản lý công ty nhà họ Mễ, Chu Nghi Nhiên lại là một nghệ sĩ, anh ấy không biết tí gì về kinh doanh buôn bán, dù ông ấy không ép em đính hôn với con nhà họ Tống thì cũng không thể đồng ý cho em tiến tới với người kia.”
Mễ Tinh cúi đầu càng thấp hơn, cô biết Hoắc Lệ nói đúng.
Ba cô yêu cô, chuyện này cô biết, cho nên cho dù mẹ cô chỉ sinh được mỗi mình người con gái là cô, họ cũng không sinh thêm một người con nào khác. Đúng là trên thương trường phụ nữ không tránh khỏi sẽ thua kém đàn ông, huống chi từ nhỏ tới giờ cô đã được nuôi nấng như cô công chúa nhỏ trong lâu đài hoa lệ, không phải người phụ nữ mạnh mẽ giỏi giang gì cho cam, cho nên ba cô mới muốn tìm cho cô một chỗ dựa vững chắc.
“Những điều chị nói em đều biết.” Cô ngẩng đầu lên, nhìn Hoắc Lệ đang ngồi bên đối diện, “Hy vọng khi chị trở về sẽ không nói hành tung của em cho những người khác biết.”
Hoắc Lệ nhíu mày lên tiếng: “Mễ Tinh, dù gì chúng ta cũng biết nhau từ lúc còn mặc quần thủng đít, chị không đến nỗi vì muốn ở bên Chu Nghi Nhiên mà lại ép em đi cưới một người em không thích? Nếu như thế thì lúc trước chị đã không giúp em chạy trốn rồi.”
Mễ Tinh mỉm cười đáp lại: “Cũng vậy thôi mà, dù sao chị cũng vừa mới nói, dù em không lấy anh chàng họ Tống kia thì cũng không thể ở bên Chu Nghi Nhiên được nữa.”
Hoắc Lệ: “…”
Trước quầy bar, Tiêu Cố và Chu Nghi Nhiên cũng đang có một cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông.
Bởi vì lát nữa cả hai đều phải lái xe về, cho nên họ chỉ dùng nước lọc. Tiêu Cố nhấp một ngụm nước rồi nói với Chu Nghi Nhiên: “Nghệ sĩ các anh đúng là lãng mạn ghê, cùng một lúc ra tay với cả hai người chị em thân thiết.”
Bartender đang lau chùi ly rượu trước quầy bar ngẩng đầu lên nhìn Chu Nghi Nhiên.
Chu Nghi Nhiên đáp: “Anh hiểu nhầm rồi, chẳng qua tôi và Hoắc Lệ chỉ là bạn bình thường.”
“À, vậy anh với Mễ Tinh là?”
Chu Nghi Nhiên yên lặng, sau đó mới trả lời: “Đúng là tôi đang theo đuổi cô ấy, có điều là cô ấy vẫn chưa trả lời tôi.”
Ngày đó sau khi gửi tin nhắn kia đi, anh tin Mễ Tinh cũng hiểu ý của mình. Ở ngay thời điểm đó, cô ấy vẫn đồng ý đi chơi với anh ngày hôm nay, không lẽ cô ấy cũng có ý với anh?
Lúc Mễ Tinh hỏi anh chuyện Tiêu Cố hồi bé, anh vẫn còn nghĩ vậy.
Vốn định nhân dịp lễ giáng sinh hôm nay, bầu không khí lãng mạn, anh sẽ nói rõ với Mễ Tinh lần nữa, nhưng bây giờ chính anh cũng không biết, rốt cuộc Mễ Tinh có ý với mình không.
Anh nhớ tới bức ảnh nọ rồi lại hỏi Tiêu Cố: “Anh có quan hệ thế nào với Mễ Tinh?”
Tiêu Cố mỉm cười trả lời: “Tôi cũng đang theo đuổi cô ấy đấy, chỉ có điều cô ấy đã trả lời tôi rồi.”
Mặc dù câu trả lời này là cầm túi đánh vào anh tơi tả và nói mình chính là kẻ lưu manh.
Lông mày Chu Nghi Nhiên nhíu lại, mãi không nói gì. Anh cầm cốc nước lạnh trước mặt uống một hớp mới nói với Tiêu Cố: “Lúc trước tôi ở cửa hàng của anh, có nhìn thấy bức ảnh anh đã hôn cô ấy.”
Tiêu Cố hơi sửng sốt, nghi ngờ hỏi: “Cái gì?”
Chu Nghi Nhiên cau mày nhìn anh: “Anh còn định chối à? Nhân viên của anh chụp trộm đấy.”
Tiêu Cố: “…”
Đại khái anh cũng đoán được chuyện gì xảy ra rồi… Khi về nhất định anh sẽ tăng tiền lương cho Thẩm Thi Thi.
Chu Nghi Nhiên nói tiếp: “Mặc dù tôi không biết chuyện khi đó thế nào, nhưng nếu anh nói anh đang theo đuổi cô ấy thì tôi hi vọng anh sẽ thật nghiêm túc.”
Tiêu Cố cười, nhìn anh đáp lại: “Anh yên tâm đi, đời này tôi chỉ theo đuổi một người con gái đó, nhất định sẽ nghiêm túc hơn anh.”
Chu Nghi Nhiên nhìn anh lại rồi cười.
Bốn người ngồi trong quán rượu hơn ba mươi phút thì đứng dậy đi về.
Ra khỏi công viên trò chơi, bởi vì xe của Tiêu Cố và Chu Nghi Nhiên không để cùng một chỗ, vậy nên sau khi ra khỏi cửa mỗi người lại đi về một hướng.
Trước khi đi, Chu Nghi Nhiên đưa cho Mễ Tinh một chiếc túi giấy cực đẹp anh đang cầm trong tay: “Cái này cho em đó, là chocolate anh vừa mua trong thị trấn cổ tích, là quà giáng sinh.”
“Hả, cám ơn anh.” Mễ Tinh nhận lấy, nói cảm ơn với Chu Nghi Nhiên.
Chu Nghi Nhiên cười bảo cô: “Bây giờ em về nhà nghỉ ngơi cho khoẻ nhé, lần sau anh lại mời em đi ăn cơm.”
Mễ Tinh đang định trả lời anh, Tiêu Cố ở bên đã lạnh lùng đáp lại: “Chơi cả ngày rồi thì đúng là nên nghỉ ngơi cho tốt.”
Mễ Tinh: “…”
Như kiểu thuận tay, cô cầm túi đập lên người Tiêu Cố: “Sao anh nhiều lời thế?”
Tiêu Cố làm tư thế đầu hàng với cô, xoay người đi lấy xe. Mễ Tinh cũng không hề ở lâu, cô chào tạm biệt với Hoắc Lệ và Chu Nghi Nhiên rồi đuổi theo Tiêu Cố.
Hoắc Lệ đứng yên tại chỗ, cười nói với Chu Nghi Nhiên bên cạnh: “Anh nói xem có phải hai người họ có cái gì không nhỉ?”
Chu Nghi Nhiên nhìn bóng lưng hai người, không đáp lại.
Lúc Mễ Tinh ngồi trên xe Tiêu Cố thì yên lặng hơn lúc nãy rất nhiều. Tiêu Cố cũng không hỏi gì cô, cứ chăm chú lái xe đi về nhà.
Mễ Tinh yên lặng một lúc, bỗng lấy ra điện thoại ra.
Cô nhìn số điện thoại của Chu Nghi Nhiên, sau đó đổi tên người liên lạc từ “Anh Thỏ” thành “Chu Nghi Nhiên”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.