Bằng Cuốn Kiếm Phổ Hàng Giả, Người Cầm Kiếm Trảm Hết Tiên Nhân Sao?
Chương 28: Kẻ Thức Thời Mới Là Trang Tuấn Kiệt
TÂM HUYỀN KHINH ĐẠN
09/11/2024
Trang phục của người này hoàn toàn khác với phần lớn con cháu nhà họ Tiêu.
Tiêu gia vốn là gia tộc hào môn, cao quý, ngay cả những hậu duệ bình thường nhất cũng phải trên người cũng là những bộ quần áo làm bằng lụa là gấm vóc hẳn hoi.
"Sao lại có thể là ngươi?!" Tiêu Miên Miên như thể rớt cả cằm xuống đất, đôi môi đỏ thắm hoàn toàn không thể khép lại.
Mồ hôi lạnh lã chả đầy trên trán, Tiêu Bán Tùng nắm chặt cây đao lớn, đôi mắt chớp liên tục như bóng đèn hỏng tụ.
"Tiêu Vô Phong? Ngươi... ngươi vốn chưa từng luyện võ..."
Nửa câu sau vẫn chưa kịp thốt ra, thì hắn đã không thể nói tiếp.
Bởi vì, thanh kiếm trong tay Tiêu Vô Phong lại chỉ là một thanh kiếm gỗ. Với vẻ thô sơ của nó, rõ ràng không phải là bảo vật đặc biệt nào đặc biệt, mà giống như một món đồ chơi được gọt đẽo qua loa, tùy ý.
Cầm một thanh kiếm như vậy, mà có thể chém ra kiếm khí, phá tan móng vuốt của con quái thú mèo rừng biến dị.
Điều này tuyệt đối không thể là sự thật được!!!
Tiêu Bán Tùng nghĩ đến những lời mình đã nói, những gì mình đã làm trước đó, tất cả sự chế nhạo quá mức ấy đúng là tự rước họa vào thân.
Trong lễ săn, tất cả mọi người đều ở trong rừng sương đen, chẳng phải đây chính là cơ hội trả thù tốt nhất cho Tiêu Vô Phong sao?
Yết hầu bỗng nhiên khô khốc, cổ họng hắn nuốt xuống một ngụm nước bọt, yết hầu chuyển động lên xuống. Tiêu Bán Tùng hơi lùi lại, chân phải khẽ lui về phía sau, sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào.
Tiêu Vô Phong chẳng thèm để ý đến Tiêu Bán Tùng, quay đầu nhìn con quái thú mèo rừng với bộ long màu trắng toát, "Chú mèo nhỏ đang thương, phản ứng cũng không tệ chút nào."
Con quái thú mèo rừng lông trắng sợ hãi kêu lên yếu ớt, nhảy lùi lại liên tục về sau, kéo giãn khoảng cách.
Những con quái thú mèo rừng cấp thường khác cảm nhận được nỗi sợ của con quái thú mèo rừng cao cấp, cũng lập tức bắt chước, nhảy hoặc chạy lại nép bên cạnh nó.
Vòng vây thoáng chốc đã được giải tỏa, nhưng Tiêu Bán Tùng lại không hề cảm thấy vui vẻ chút nào.
"Ngươi đã sử dụng tà thuật gì? Sao có thể khiến lũ mèo yêu này đóng kịch cùng ngươi được chứ?"
Tiêu Miên Miên nheo mắt lại thành một đường, rút hai thanh đao sau lưng ra, chuẩn bị tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Trong Tiêu gia, ai mà không biết, ai mà không rõ rằng Tiêu Vô Phong vốn dĩ không được phép luyện tập võ học của Tiêu gia.
Tiêu Miên Miên không dám tin vào thực lực của Tiêu Vô Phong trước mắt mình, và cũng không muốn tin vào điều đó.
Thái độ của đám quái thú mèo rừng đã nói lên sự áp chế sức mạnh của Tiêu Vô Phong, khiến cho Tiêu Bán Tùng liên tục giật giật mí mắt phải, cất lời:
"Bà cô của tôi ơi, xin đừng tự chuốc họa vào thân nữa!"
"Chúng ta nên nhận thua trước Cửu ca, Cửu ca rộng lượng, chắc chắn sẽ không chấp nhặt với chúng ta đâu."
"Đồ vô dụng!!!"
Tiêu Miên Miên nhướn đôi lông mày thanh tú, giận dữ liếc Tiêu Bán Tùng.
"Hắn bao nhiêu năm nay không thể luyện võ, không đời nào có thể sở hữu kiếm thuật đến mức có thể phát ra kiếm phong được."
"Vừa rồi chỉ là trò bịp che mắt của hắn mà thôi. Ngươi nghĩ xem, tại sao hắn lại dám tham gia lễ săn lần này? Rất có khả năng những con quái thú mèo rừng này đều là do hắn nuôi dưỡng."
“Hắn đúng là tính toán quá kỹ lưỡng, tìm đủ mọi cách tà môn để vượt qua lễ săn.”
Tiêu gia vốn là gia tộc hào môn, cao quý, ngay cả những hậu duệ bình thường nhất cũng phải trên người cũng là những bộ quần áo làm bằng lụa là gấm vóc hẳn hoi.
"Sao lại có thể là ngươi?!" Tiêu Miên Miên như thể rớt cả cằm xuống đất, đôi môi đỏ thắm hoàn toàn không thể khép lại.
Mồ hôi lạnh lã chả đầy trên trán, Tiêu Bán Tùng nắm chặt cây đao lớn, đôi mắt chớp liên tục như bóng đèn hỏng tụ.
"Tiêu Vô Phong? Ngươi... ngươi vốn chưa từng luyện võ..."
Nửa câu sau vẫn chưa kịp thốt ra, thì hắn đã không thể nói tiếp.
Bởi vì, thanh kiếm trong tay Tiêu Vô Phong lại chỉ là một thanh kiếm gỗ. Với vẻ thô sơ của nó, rõ ràng không phải là bảo vật đặc biệt nào đặc biệt, mà giống như một món đồ chơi được gọt đẽo qua loa, tùy ý.
Cầm một thanh kiếm như vậy, mà có thể chém ra kiếm khí, phá tan móng vuốt của con quái thú mèo rừng biến dị.
Điều này tuyệt đối không thể là sự thật được!!!
Tiêu Bán Tùng nghĩ đến những lời mình đã nói, những gì mình đã làm trước đó, tất cả sự chế nhạo quá mức ấy đúng là tự rước họa vào thân.
Trong lễ săn, tất cả mọi người đều ở trong rừng sương đen, chẳng phải đây chính là cơ hội trả thù tốt nhất cho Tiêu Vô Phong sao?
Yết hầu bỗng nhiên khô khốc, cổ họng hắn nuốt xuống một ngụm nước bọt, yết hầu chuyển động lên xuống. Tiêu Bán Tùng hơi lùi lại, chân phải khẽ lui về phía sau, sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào.
Tiêu Vô Phong chẳng thèm để ý đến Tiêu Bán Tùng, quay đầu nhìn con quái thú mèo rừng với bộ long màu trắng toát, "Chú mèo nhỏ đang thương, phản ứng cũng không tệ chút nào."
Con quái thú mèo rừng lông trắng sợ hãi kêu lên yếu ớt, nhảy lùi lại liên tục về sau, kéo giãn khoảng cách.
Những con quái thú mèo rừng cấp thường khác cảm nhận được nỗi sợ của con quái thú mèo rừng cao cấp, cũng lập tức bắt chước, nhảy hoặc chạy lại nép bên cạnh nó.
Vòng vây thoáng chốc đã được giải tỏa, nhưng Tiêu Bán Tùng lại không hề cảm thấy vui vẻ chút nào.
"Ngươi đã sử dụng tà thuật gì? Sao có thể khiến lũ mèo yêu này đóng kịch cùng ngươi được chứ?"
Tiêu Miên Miên nheo mắt lại thành một đường, rút hai thanh đao sau lưng ra, chuẩn bị tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Trong Tiêu gia, ai mà không biết, ai mà không rõ rằng Tiêu Vô Phong vốn dĩ không được phép luyện tập võ học của Tiêu gia.
Tiêu Miên Miên không dám tin vào thực lực của Tiêu Vô Phong trước mắt mình, và cũng không muốn tin vào điều đó.
Thái độ của đám quái thú mèo rừng đã nói lên sự áp chế sức mạnh của Tiêu Vô Phong, khiến cho Tiêu Bán Tùng liên tục giật giật mí mắt phải, cất lời:
"Bà cô của tôi ơi, xin đừng tự chuốc họa vào thân nữa!"
"Chúng ta nên nhận thua trước Cửu ca, Cửu ca rộng lượng, chắc chắn sẽ không chấp nhặt với chúng ta đâu."
"Đồ vô dụng!!!"
Tiêu Miên Miên nhướn đôi lông mày thanh tú, giận dữ liếc Tiêu Bán Tùng.
"Hắn bao nhiêu năm nay không thể luyện võ, không đời nào có thể sở hữu kiếm thuật đến mức có thể phát ra kiếm phong được."
"Vừa rồi chỉ là trò bịp che mắt của hắn mà thôi. Ngươi nghĩ xem, tại sao hắn lại dám tham gia lễ săn lần này? Rất có khả năng những con quái thú mèo rừng này đều là do hắn nuôi dưỡng."
“Hắn đúng là tính toán quá kỹ lưỡng, tìm đủ mọi cách tà môn để vượt qua lễ săn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.