Bằng Cuốn Kiếm Phổ Hàng Giả, Người Cầm Kiếm Trảm Hết Tiên Nhân Sao?

Chương 29: Kẻ Thức Thời Mới Là Trang Tuấn Kiệt

TÂM HUYỀN KHINH ĐẠN

09/11/2024

Tiếng vỗ tay vang lên lốp bốp, Tiêu Vô Phong nói: “Các ngươi khiến ta suýt phì cười đấy. Trong lễ săn lại công khai dùng bùa phụ trợ, kẻ gian lận chẳng phải là hai ngươi sao? Quả nhiên, tâm địa dơ bẩn thì nhìn đâu cũng thấy sự ô uế mà thôi.”

Lời nói vừa dứt, Tiêu Vô Phong giơ kiếm lên.

Một lần, hai lần, ba lần.

Ba nhát kiếm nhanh như chớp, tốc độ ra tay vượt quá tầm mắt của Tiêu Miên Miên và Tiêu Bán Tùng, khiến họ chỉ thấy như Tiêu Vô Phong xuất chiêu một lần.

Kiếm phong lập tức nổi lên, bao trùm lên mấy con quái thú mèo rừng.

Tiếng kêu thảm thiết của lũ quái thú mèo rừng vang vọng khắp nơi, chẳng mấy chốc trên đất chỉ còn lại một đống xác lớn của lũ mèo.

Con quái thú mèo rừng lông trắng toàn thân đẫm máu, thoi thóp thở yếu ớt, cố sống sót qua làn kiếm phong đầu tiên.

Toàn thân nó chi chít vết thương, mất đi khả năng di chuyển, nằm nghiêng ngả trên mặt đất. Đôi mắt xanh thẳm, có dạng con ngươi dọc, phản chiếu hình bóng thiếu niên trong bộ áo vải xanh nhạt, với một vẻ sợ hãi rõ rệt tột độ.

Tiêu Bán Tùng nhìn thấy rõ cảm xúc trong ánh mắt của con quái thú mèo rừng lông trắng — đó là nỗi sợ sâu sắc của con mồi trước một kẻ đi săn mồi có sức mạnh vượt trội.

Kiếm pháp này không chỉ dừng lại ở trình độ kiếm phong, mà đã đi xa hơn rất nhiều. Ấy thế mà bấy lâu nay, Cả một Tiêu gia rộng lớn như vậy nhưng không một ai nhận ra điều gì bất thường ở Tiêu Vô Phong.

Hắn... thật thâm sâu và giấu kín!

Đột nhiên, Tiêu Miên Miên hừ lạnh một tiếng, nói: “Cùng ra tay, xử lý ngay tên Tiêu Vô Phong.”



“Kiếm thuật đạt đến cấp độ xuất ra kiếm phong của Cửu ca đã vượt xa hầu hết các thiên tài trẻ tuổi trong Bạch Ngọc Kinh,” Tiêu Bán Tùng lắc đầu như cái trống, “Kẻ phàm phu như ta làm sao là đối thủ của Cửu ca được, thôi thì bỏ đi.”

“Vậy ngươi chỉ còn một công dụng duy nhất.” Đôi mắt Tiêu Miên Miên lóe lên ánh lạnh lùng, đột ngột xoay người rồi lướt nhanh đến sau lưng Tiêu Bán Tùng, tung chân đá cước toàn lực vào mông hắn.

Tiêu Bán Tùng hoàn toàn không ngờ đến cú đánh lén này, cả người như một quả bóng hơi không hơn không kém bị đá văng lên không trung, lao thẳng về phía Tiêu Vô Phong.

Đúng lúc đó, Tiêu Miên Miên mượn lực phản đạp mạnh xuống nền đất, phóng nhanh về hướng ngược lại.

“Ở lại đây, giờ tính kế chuồn thì đã muộn rồi.” Tiêu Vô Phong vung kiếm gỗ.

Cảm giác lạnh buốt chạy dọc gáy Tiêu Miên Miên, kiếm phong sắc bén chứa đầy sát khí. Cô không dám đánh cược xem liệu Tiêu Vô Phong có nương tay hay không, đành phải quay người dốc hết toàn sức mà chống đỡ.

Keng!

Hai thanh đao đan chéo nhau, cản lại kiếm phong, cô cảm nhận rõ ràng được sức mạnh khổng lồ truyền đến đôi tay.

Một tiếng "bịch" chói tai vang lên khi lưng cô đập mạnh, thẳng vào thân gốc cây cổ thụ. Toàn thân Tiêu Miên Miên khí huyết đảo lộn, một luồng khí nghịch kèm theo máu tươi phun ra khỏi miệng.

Một mảng thân cây nứt toác, đôi tay nhuốm đầy máu tươi, cô đã không còn một chút sức nào để cầm đao nữa.

Tiếng keng vang lên,cũng là lúc thanh bảo đao trị giá ba nghìn lượng bạc rơi xuống đất. Đôi tay run rẩy không ngừng, cô liên tục nôn ra máu, khóe mắt nhìn lưỡi đao mẻ vụn nham nhở đi mà đứng hình mãi không thể thốt ra lời nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bằng Cuốn Kiếm Phổ Hàng Giả, Người Cầm Kiếm Trảm Hết Tiên Nhân Sao?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook