Bằng Cuốn Kiếm Phổ Hàng Giả, Người Cầm Kiếm Trảm Hết Tiên Nhân Sao?

Chương 31: Kẻ Thức Thời Mới Là Trang Tuấn Kiệt

TÂM HUYỀN KHINH ĐẠN

09/11/2024

“Vâng, cửu ca nói đi.” Tiêu Bán Tùng lập tức gật đầu, “Chỉ cần Cửu ca chịu tha cho tôi, tôi sẵn sàng làm tất cả.”

Chỉ tay về phía Tiêu Miên Miên, Tiêu Vô Phong cười nhẹ nói: “Giết cô ta đi.”

Tiêu Bán Tùng ngẩn người trong giây lát, mồ hôi lạnh trên trán như thác đổ trào xuống.

Ánh mắt lóe lên một tia hoảng sợ, Tiêu Miên Miên siết chặt môi, cố gắng nín thở để không ho ra máu.

Không khí như đóng băng, đè nặng lên vai hai người họ.

Phốc!

Tiêu Vô Phong nhẹ vỗ vào vai Tiêu Bán Tùng, lắc đầu nói: “Tôi chỉ đùa với ngươi mà thôi.”

Tiêu Bán Tùng khổ sở cười nói: “Tiểu đệ suýt nữa bị cửu ca dọa cho không dám thở nữa, cửu ca có lòng độ lượng, đừng trêu đùa tiểu đệ như vậy nữa.”

Tiêu Vô Phong giơ hai ngón tay, sắc mặt bình thản, nói: “Tôi chỉ cần ngươi giúp tôi làm hai chuyện.”

“Không thành vấn đề, chỉ cần không phải giết người, cái gì cũng có thể nói.” Tiêu Bán Tùng gật đầu lia lịa.

Tiêu Vô Phong nói: “Chuyện thứ nhất, người đi đập vỡ thẻ ngọc của Tiêu Miên Miên.”

“Ngươi dám?!” Tiêu Miên Miên trợn tròn mắt.

Tiêu Bán Tùng trong lòng hiểu rõ, việc đưa Tiêu Miên Miên đẩy về vùng miền quê chính là một tờ thư cam kết, nếu không làm nổi chuyện này,thì sẽ không có bất kỳ sự đảm bảo nào, Tiêu Vô Phong tuyệt đối sẽ không vô cớ tha cho mình.



Hướng về phía Tiêu Miên Miên đang tựa vào gốc cây, Tiêu Bán Tùng nói: “So với việc với bỏ mạng thì thất bại trong lễ săn vẫn tốt hơn, việc này xem như tôi gián tiếp cứu cô một lần.”

Bờ mi mắt ướt ánh lên một chút sáng long lanh, Tiêu Miên Miên môi mím lại, “Người dám…”

“Lắm lời vô ích, chuyện đã đến mức này, chỉ có thể trách chúng ta có mắt mà mù không nhìn thấy thái sơn.” Tiêu Bán Tùng lắc đầu, tháo chiếc thẻ ngọc khỏi cổ Tiêu Miên Miên, sau đó dùng sức giẫm nát nó.

Những tia sáng xanh nhạt từ từ tụ lại, sức mạnh từ mạch đất bao phủ Tiêu Miên Miên.

Ánh mắt cô chứa đựng ba phần bất cam, ba phần sợ hãi, ba phần kinh ngạc, cùng một phần oán hận tột độ không thể tan đi, môi cô nhuốm đầy máu, lớn tiếng hét lên:

“Không! Không! Không! Tôi nhất định phải vượt qua lễ săn! Tiêu Vô Phong, ngươi không thể…”

Lời còn chưa dứt, hình ảnh cô đã trở nên mơ hồ, cô hóa thành một vệt sáng xanh lao xuống mặt đất, trở thành người đầu tiên bị loại khỏi lễ săn năm nay.

Tiêu Bán Tùng quay đầu nhìn Tiêu Vô Phong, "Cửu ca, ca còn có gì sai bảo nữa không?"

Tiêu Vô Phong suy nghĩ một chút rồi nói: "Đi giúp tôi dọn dẹp mấy thi thể quái thú mèo rừng kia, lựa ra những phần có giá trị."

"Á?!" Tiêu Bán Tùng chớp mắt, trong chốc lát không thể theo kịp suy nghĩ của Tiêu Vô Phong.

Ngay trước đó, hắn vẫn đang chuẩn bị sẵn tâm lý để phản bội Tiêu Liên Tuyết. Tuy nhiên, Tiêu Liên Tuyết lại là con đầu của Tiêu gia tộc — đại phu nhân Đường,cái giá phải trả cho sự phản bội gần như là không thể chịu đựng nổi. Nhưng bây giờ, hoàn cảnh buộc hắn phải tiến lên, một chân đã bước lên con thuyền cướp, thì không còn đường lui.

Trong tình huống khó xử, hắn thậm chí bắt đầu nghĩ đến những phương án cực đoan để thoát thân.

Tiêu Vô Phong lật mắt, nói: "Tôi đang rất thiếu tiền, hiểu không? Chỉ riêng da và lông của những con quái thú mèo rừng này đã có thể bán được mười mấy lượng bạc, không tìm người giúp thì một mình tôi khiêng hết nổi sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bằng Cuốn Kiếm Phổ Hàng Giả, Người Cầm Kiếm Trảm Hết Tiên Nhân Sao?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook