Bằng Cuốn Kiếm Phổ Hàng Giả, Người Cầm Kiếm Trảm Hết Tiên Nhân Sao?
Chương 30: Kẻ Thức Thời Mới Là Trang Tuấn Kiệt
TÂM HUYỀN KHINH ĐẠN
09/11/2024
Thanh đao này đến từ Kim Ngọc Các, do thợ rèn sử dụng thiên thạch để chế tác, nổi bật về độ cứng và sắc bén. Thế nhưng, trước kiếm phong của Tiêu Vô Phong, nó không chịu nổi dù chỉ một lần va chạm của màn chào sân.
Tiêu Bán Tùng đôi chân run rẩy, trong đầu không khỏi hiện lên lời của giáo huấn võ các Tiêu gia:
“Bất kể nơi đâu, bất kể khi nào, đao có đủ cứng, đủ tốt hay không, tất cả đều phụ thuộc vào người cầm nó.”
"Rơi vào tay đám gà mờ các ngươi, ngay cả thần binh chứa đựng linh hồn của cổ thần cũng chỉ là thanh thép phế mà thôi."
"Nhưng kiếm tiên thì khác, dù chỉ cầm một cành đào, cũng có thể sánh ngang với những thần binh thần khí bậc nhất thế gian."
Lúc này, Tiêu Vô Phong lại ra một chiêu kiếm, hoàn toàn kết liễu sinh mạng của con quái thú mèo rừng lông trắng.
Bảy quái thú mèo rừng cấp thường, mỗi con được 20 điểm, tổng cộng là 140 điểm.
Một con quái thú mèo rừng lông trắng biến dị tinh anh, điểm số gấp ba lần mèo thường, được thêm 60 điểm.
Tiêu Vô Phong có 200 điểm, nếu chỉ muốn an toàn vượt qua cuộc thi săn thú lần này, thì đã hoàn toàn đủ.
Tiêu Vô Phong vẫy tay về phía Tiêu Bán Tùng, cười nói: "Ngươi lại đây."
Nhìn thấy dáng vẻ của Tiêu Miên Miên còn đang ói máu, chắc chắn là phải từ bỏ cuộc thi săn thú, buộc phải bóp nát ngọc bài để quay về chữa thương bảo toàn tính mạng rồi.
Tiêu Bán Tùng không dám có bất kỳ phản ứng gì, chỉ đành miễn cưỡng bước tới.
"Cửa ca, trước đây là tiểu đệ có mắt không tròng, đối với cửu ca có nhiều thiếu sót, mong cửu ca đừng so đo với tiểu đệ, cứ coi tôi như một cái rắm mà xả đi."
Tiêu Vô Phong mỉm cười, "Vậy thì xem ngươi nên làm gì tiếp theo đây?"
Tiêu Miên Miên khạc ra một ngụm máu lẫn đám bọt, "Đừng có ra bộ mềm yếu trước Tiêu Vô Phong, chờ đến khi hắn có quyền thế rồi, chắc chắn sẽ trả thù chúng ta rất đau đớn, nhưng hắn không có gì phải sợ, dưới ánh sáng của kính Quan Thiên, hắn không dám giết được người đâu."
Tiêu Vô Phong nhún vai, mở rộng hai tay, "Tôi không thấy cần phải báo thù, báo oán gì với hai người."
Đây rõ ràng là không coi cô ấy là gì… Tiêu Miên Miên nhìn đôi tay mình, là đôi bàn tay đã khổ sở luyện kiếm mà lòng tràn đầy chua xót.
Cúi đầu, mắt và lông mày đều không có cảm xúc, Tiêu Bán Tùng vội vã nói: "Cửu ca có lệnh gì, tiểu đệ không dám trái lệnh."
"Biết thời thế mới là tài trí." Tiêu Vô Phong gật đầu.
"Thằng phản bội đáng chết, sao phải sợ hắn?!" Tiêu Miên Miên đột ngột vỗ mạnh vào đùi, khiến vết thương trong cơ thể lại dội lên đau đớn, tiếp tục ho ra máu.
Tiêu Bán Tùng quay lại mắng: "Tao đã nhẫn nhục chịu đựng cô quá lâu rồi, cô thì sao? Cô là dòng dõi chính tông, Cửu ca chắc chắn không dám rat tay giết cô, nhưng tao thân mang mác là con cháu dòng nhánh, dòng phụ, mạng sống của tao chẳng đáng gì, tao làm sao dám cược?"
Tiêu Miên Miên ngạc nhiên, "Nguời dám mắng tôi?!"
"Thế cục hiện tại mạnh hơn hẳn cô, hiểu chưa?" Tiêu Bán Tùng nghiến răng, khuôn mặt vốn vô hại giờ lộ ra chút hung tợn, "Cửu ca ngay cả một cọng tài nguyên gia tộc cũng không được hưởng, nhưng lại có thể dùng kiếm pháp xuất ra kiếm phong, người như vậy mới là thiên tài thật sự!"
“Đừng nịnh hót với tôi, vô ích thôi.” Tiêu Vô Phong lắc đầu, “Tôi chỉ cần ngươi làm một vài việc nhỏ thôi.”
Tiêu Bán Tùng đôi chân run rẩy, trong đầu không khỏi hiện lên lời của giáo huấn võ các Tiêu gia:
“Bất kể nơi đâu, bất kể khi nào, đao có đủ cứng, đủ tốt hay không, tất cả đều phụ thuộc vào người cầm nó.”
"Rơi vào tay đám gà mờ các ngươi, ngay cả thần binh chứa đựng linh hồn của cổ thần cũng chỉ là thanh thép phế mà thôi."
"Nhưng kiếm tiên thì khác, dù chỉ cầm một cành đào, cũng có thể sánh ngang với những thần binh thần khí bậc nhất thế gian."
Lúc này, Tiêu Vô Phong lại ra một chiêu kiếm, hoàn toàn kết liễu sinh mạng của con quái thú mèo rừng lông trắng.
Bảy quái thú mèo rừng cấp thường, mỗi con được 20 điểm, tổng cộng là 140 điểm.
Một con quái thú mèo rừng lông trắng biến dị tinh anh, điểm số gấp ba lần mèo thường, được thêm 60 điểm.
Tiêu Vô Phong có 200 điểm, nếu chỉ muốn an toàn vượt qua cuộc thi săn thú lần này, thì đã hoàn toàn đủ.
Tiêu Vô Phong vẫy tay về phía Tiêu Bán Tùng, cười nói: "Ngươi lại đây."
Nhìn thấy dáng vẻ của Tiêu Miên Miên còn đang ói máu, chắc chắn là phải từ bỏ cuộc thi săn thú, buộc phải bóp nát ngọc bài để quay về chữa thương bảo toàn tính mạng rồi.
Tiêu Bán Tùng không dám có bất kỳ phản ứng gì, chỉ đành miễn cưỡng bước tới.
"Cửa ca, trước đây là tiểu đệ có mắt không tròng, đối với cửu ca có nhiều thiếu sót, mong cửu ca đừng so đo với tiểu đệ, cứ coi tôi như một cái rắm mà xả đi."
Tiêu Vô Phong mỉm cười, "Vậy thì xem ngươi nên làm gì tiếp theo đây?"
Tiêu Miên Miên khạc ra một ngụm máu lẫn đám bọt, "Đừng có ra bộ mềm yếu trước Tiêu Vô Phong, chờ đến khi hắn có quyền thế rồi, chắc chắn sẽ trả thù chúng ta rất đau đớn, nhưng hắn không có gì phải sợ, dưới ánh sáng của kính Quan Thiên, hắn không dám giết được người đâu."
Tiêu Vô Phong nhún vai, mở rộng hai tay, "Tôi không thấy cần phải báo thù, báo oán gì với hai người."
Đây rõ ràng là không coi cô ấy là gì… Tiêu Miên Miên nhìn đôi tay mình, là đôi bàn tay đã khổ sở luyện kiếm mà lòng tràn đầy chua xót.
Cúi đầu, mắt và lông mày đều không có cảm xúc, Tiêu Bán Tùng vội vã nói: "Cửu ca có lệnh gì, tiểu đệ không dám trái lệnh."
"Biết thời thế mới là tài trí." Tiêu Vô Phong gật đầu.
"Thằng phản bội đáng chết, sao phải sợ hắn?!" Tiêu Miên Miên đột ngột vỗ mạnh vào đùi, khiến vết thương trong cơ thể lại dội lên đau đớn, tiếp tục ho ra máu.
Tiêu Bán Tùng quay lại mắng: "Tao đã nhẫn nhục chịu đựng cô quá lâu rồi, cô thì sao? Cô là dòng dõi chính tông, Cửu ca chắc chắn không dám rat tay giết cô, nhưng tao thân mang mác là con cháu dòng nhánh, dòng phụ, mạng sống của tao chẳng đáng gì, tao làm sao dám cược?"
Tiêu Miên Miên ngạc nhiên, "Nguời dám mắng tôi?!"
"Thế cục hiện tại mạnh hơn hẳn cô, hiểu chưa?" Tiêu Bán Tùng nghiến răng, khuôn mặt vốn vô hại giờ lộ ra chút hung tợn, "Cửu ca ngay cả một cọng tài nguyên gia tộc cũng không được hưởng, nhưng lại có thể dùng kiếm pháp xuất ra kiếm phong, người như vậy mới là thiên tài thật sự!"
“Đừng nịnh hót với tôi, vô ích thôi.” Tiêu Vô Phong lắc đầu, “Tôi chỉ cần ngươi làm một vài việc nhỏ thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.