Chương 219: Chính thức phong ấn khai khải giả
Đường Gia Tam Thiểu
02/04/2013
Tát Phân từ trên mặt đất phiêu phù lên, thân thể của hắn vẫn như trước không ngừng run rẩy, so với Tà Nguyệt, hắn tuyệt đối tin tưởng Hắc Vũ Hoàng hơn, năm đó nếu không có Hắc Vũ Hoàng, hắn sớm đã chết không biết bao nhiêu lần. Ít nhất hắn có thể khẳng định, Hắc Vũ Hoàng sẽ không hại mình, lợi dụng mình. Từ y. Từ ý nghĩa nào đó mà nói, Hắc Vũ Hoàng tịnh không phải người trong hắc ám, hắn mặc dù cực kỳ bá đạo, nhưng trong cuộc đời lại không có tới nửa câu nói dối, bất luận là địch nhân hay là huynh đệ của hắn đều sẽ không hoài nghi một lời của hắn.
Tát Phân nhìn về phía ánh mắt nghi hoặc của Tà Nguyệt, ngăn lại nói: “Tà Nguyệt đại nhân, đây là đại ca của ta không sai, mặc dù hắn đã không có thực thể, nhưng ta vĩnh viễn sẽ không quên hắn, chỉ có đại ca của ta mới có thể có được khí tức như vậy a! Đại ca, ngươi làm sao sống được? Năm đó ta còn tưởng ngươi đã mất. Ngươi đã trở lại, huynh đệ rất nhớ ngươi a! Lúc đầu tám huynh đệ chúng ta, hiện giờ lại chỉ còn hai người, đại ca, lúc này người không nên lại bỏ rơi ta.” Chịu sự khống chế của Tà Chủ sao có thể so sánh được với đi theo đại ca mà mình trân trọng kia chứ.
Hắc Vũ Hoàng lạnh lùng nói: “Năm đó thần phạt ta quả thật không cách nào ngăn cản, thân thể của ta bị hủy diệt, nhưng ngay lúc đó, ta đã đem tinh thần cực cùng linh hồn của bản thân rút khỏi thân xác, tiến nhập vào trong Phệ Ma đao say ngủ. Tên ngốc nhà ngươi, kỳ thật ta vẫn ở ngay bên cạnh ngươi, nhưng ngươi lại chỉ lo tu luyện cho bản thân. May thay Niệm Băng đã đánh thức ta, dũng khí của hắn đã được ta chấp nhận, dưới tác dụng của Thiên Tiên chi khí của hắn, ta mới từ từ thức tỉnh, lại hấp thu một ít hắc ám năm lượng, từ từ khôi phục. Hiện tại ta và ngươi giống nhau, cùng là năng lượng thể.”
Tà Nguyệt nhìn Tát Phân và Hắc Vũ Hoàng trong mắt mục quang liên thiểm. Hắn hiểu rõ, Hắc Vũ Hoàng xuất hiện khiến cho bản thân khó có thể tiếp tục khống chế Tát Phân, hơn nữa thế cục trươc mắt cũng không chịu sự khống chế của mình nữa rồi. Bởi Tát Phân có ma chú của bản thân hạn chế, lần Huyết Nguyệt đại điển này, trong vong linh đại quân được triệu hoán, trừ bỏ Hấp Huyết quỷ do Ti Na khống chế ra, còn lại đại bộ phận đều là do Tát Phân khống chế, mà mọi chuyện đã thay đổi, Tát Phân đã không muốn chịu sự khống chế của mình, hắn nhất định sẽ đứng về phía Hắc Vũ Hoàng, mà Hắc Vũ Hoàng lại gọi Niệm Băng là chủ nhân, bản thân mình càng không còn lựa chọn. Huống chi, theo ghi chép về Hắc Vũ Hoàng, quả thật hắn chưa từng có tới nửa câu nói dối, Niệm Băng nếu đã thật sự muốn hợp tác với mình, như vậy mình cần gì phải trở mặt với bọn chúng.
Nghĩ tới đây, Tà Nguyệt lập tức ra quyết định, khuôn mặt tươi cười nói: “Chúc mừng Hắc Vũ Hoàng một lần nữa sống lại, đã có ngươi khẳng định, ta tất nhiên nguyện ý cùng Niệm Băng huynh đệ hợp tác rồi.”
Khi Niệm Băng hạ quyết tâm đã cùng Hắc Vũ Hoàng thương lượng qua chuyện của Tát Phân cho nên mới có chuyện này, nhìn đôi mắt lấp lóe của Tà Nguyệt, hắn biết, mặc dù Tà Nguyệt tỏ ra thỏa hiệp nhưng hắn thật ra không chính thức tán thành cùng mình hợp tác. Hiện giờ Tát Phân đã bị Hắc Vũ Hoàng khống chế, chẳng khác nào đã gián tiếp khống chế đại bộ phận vong linh, nếu them sáu trăm thủ hạ và hai trăm cỗ Tru Thần Nỗ của mình, Niệm Băng có đủ tự tin đem Tà Nguyệt cùng vong linh đại quân hoàn toàn hủy diệt. Nhưng hiện tại không phải lúc trở mặt bởi chỉ có Tà Nguyệt mới biết phương pháp triệu hoán Di Thất đại lục trở về, cho nên nhất định phải lợi dụng hắn mới có thể đạt được mục đích.
Niệm Băng vỗ vai Tích Lỗ, nói: “Đại ca, chúng ta cũng nên cho Tà Chủ xem một chút thành ý của mình chứ. Tà Chủ đại nhân, vị này là đại ca của ta Tích Lỗ, hắn theo ta từ Thần Chi đại lục trở về. Trận đại chiến vạn năm trước, tổ tiên Tíc Lỗ đại ca từng tham dự, hơn nữa tổ tiên của hắn lại ở Di Thất đại lục, lần hành động này một phần nguyên nhân chính là để cho đại ca taq có thể trở lại gia hương, có Tích Lỗ đại ca, ta nghĩ ngươi hẳn có thể tin tưởng chúng ta. Ải nhân tộc cố chấp, ngươi hẳn cũng có nghe nói qua.”
“Ải nhân tộc” Tà Nguyệt còn đang nghi hoặc, chỉ thấy một cố quang mang màu vàng từ người Tích Lỗ bay tới người Niệm Băng, trở lại thành một thanh trường đao. Tích Lỗ chân thân mặc áo giáp đen, cầm trong tay chiến phủ màu đen xuất hiện trước mặt hắn. “Không sai, ta chính là ải nhân cuối cùng trên Thần Chi đại lục, trở giúp tổ quốc trở về là tâm nguyện lớn nhất trong cuộc đời ta, điểm này chúng ta căn bản không lừa ngươi. Không phải ta xem thường ngươi, đừng nói là thần cấp cao thủ, chỉ là Thất Long vương hợp lực phát động Long Ngữ ma pháp công kích, vong linh đại quân của ngươi cũng chưa chắc đã có thể ngăn cản được bao lâu. Nếu là chúng ta và Thất Long Vương cùng đánh, căn bản không cần phải chạy tới đây nói nhảm với ngươi.” Vừa nói, Diệt Thần Phủ trong tay hắn bổ lên không trung, một đạo ô quang rộng chừng mười trượng phá không bay lên, thẳng tới mấy trăm trượng, nơi cực hàn này tựa hồ bị một búa trảm khai, vài dạo Băng Long Quyển bao phủ nơi đây trong nháy mắt bị cắt thàn hai nửa, phong tuyết phiêu tán, phảng phất như hình thành hai thế giới khác nhau.
Chứng kiến cảnh tượng này, Tà Nguyệt không khỏi trong long kinh hãi, đấu khí diện tích lớn như vậy, còn có thể bắn xa tới hơn trăm trượng, riêng Ải Nhân này cũng đủ để đấu với mình rồi, huống chi còn có Niệm Băng cùng Hắc Vũ Hoàng thâm sâu khôn lường, nếu liên thủ với ba người này, khả năng thành công của mình có thể gia tăng rất lớn, đúng như lời Tích Lỗ, nếu bọn họ cùng phe với Thất Long Vương, căn bản không cần phải chạy tới đây cùng mình thương lượng, có bọn họ phối hợp với Thất Long Vương quả thật Vong Linh đại quân chưa chắc đã có thể ngăn trụ, nghĩ tới đây, một tia hoài nghi cuối cùng trong lòng hắn cũng đã tiêu thất.
“Được, nếu các ngươi đã có thành ý như vậy, chúng ta có thể cùng nhau hợp tác đến khi hoàn thành triệu hoán Di Thất đại lục trở về. Bất quá, theo lời Niệm Băng, có ít nhất mười cao thủ thần cấp cùng tới Ngưỡng Quang đại lục, hơn nữa còn có Thất Long Vương, sợ là chúng ta liên thủ cũng chưa chắc có thể ngăn cản bọn họ phá hỏng kế hoạch. Các ngươi có biện pháp gì không?”
Niệm Băng nói: “Ta đã có một chút kế hoạch, bất quá ta hy vọng ngươi có thể nói rõ phương pháp giải khai phong ấn Mặc Áo Đạt Tư Chi Bình, chỉ có như vậy ta mới có thể phối hợp tốt với ngươi.”
Tà Nguyệt trong lòng máy động, ánh mắt nhìn Niệm Băng nhất thời cũng nhiều hơn vài phần ý tứ, hắn không phải gã ngốc, tự nhiên cân nhắc các nhân tố có khả năng, khuôn mặt lộ vẻ tươi cười, quang mang màu đỏ sậm một lần nữa khôi phục màu xanh đậm. “Phương pháp giải khai phong ấn kỳ thật cũng không khó, mấu chốt là thời gian, ta cần ít nhất là nửa canh giờ mới có thể hoàn thành ma chú giải khai phong ấn, về phần tình huống cụ thể khi mở phong ấn ta cũng không hiểu rõ lắm, trong điển tịch ta tìm được chỉ ghi lại phương pháo giải khai đơn giản mà thôi, cho nên việc đầu tiên ta cần khi chúng ta hợp tác chính là trì hoãn thời gian.”
Nhìn khuôn mặt tươi cười của Tà Nguyệt, Niệm Băng tự nhiên hiểu được, hắn sẽ không nói hết mọi chuyện cho mình, bất quá, nửa canh giờ theo lời hắn là thật, cũng có thể ngắn hơn một chút so với nửa canh giờ. Nghĩ tới đây, Niệm Băng cũng mỉm cười nói: “Được, chúng ta đánh bạc nửa canh giờ này đi. Đến lúc đó Tà Chủ đại nhân cứ việc phát động chú ngữ giải khai phong ấn, về phần nhiện vụ ngăn cản Thất Long Vương cùng thần nhân cứ giao cho ta cùng vong linh đại quân của ngươi đi. Chúng ta cùng phối hợp, chỉ cần trì hoãn nửa canh giờ, Di Thất đại lục hẳn có thể trở về, đến lúc đó mọi chuyện đều thuận lợi hơn.”
Tà Nguyệt chỉ mong Niệm Băng nói như vậy, ngăn lại nói: “Như vậy là tốt nhất, để thê tử Ti Na của ta và Tát Phân cùng phụ trách đại quân vong linh, phối hợp hành động với các ngươi.”
Niệm Băng gật đầu nói: “Đã như vậy, chúng ta về trước, tối ngày mai ta sẽ dẫn người của ta tới bên trong cốc, phụ trách phòng ngự bên ngoài. Ngươi cứ yên tâm, ta sẽ không cho người tiến sâu vào đâu. Trước tiên ta hy vọng ngươi cho thủ hạ vong linh khai mở ở vách núi băng này hai trăm huyệt động đường kính chừng một trượng để người của ta ẩn tang.
Tà Nguyệt nói: “Cái này đơn giản. Tát Phân, chuyện này giao cho ngươi đi, thuận tiện thay ta tiễn bọn họ.” Tà Nguyệt tất nhiên có kế hoạch của mình, Niệm Băng tới khiến cho hắn hiểu được kế hoạch phải thay đổi.
Tát Phân biết, sau khi ma chú của mình bị Hắc Vũ Hoàng giải trù, hắn đã không được Tà Nguyệt tín nhiệm nữa, không nói thêm điều gì, mang theo ba người Niệm Băng bay ra phía ngoài sơn cốc, tới đầu sông băng mới ngừng lại. “Đại ca, cám ơn ngươi.” Tát Phân thanh âm tràn ngập cảm tình, nếu nói trên thế giới này còn ai khiến hắn như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có một mình Hắc Vũ Hoàng.
Hắc Vũ Hoàng khoát tay nói: “Ngươi không cần cám ơn ta, muốn tạ ơn thì tạ ơn Niệm Băng đi. Ta sẽ lại liên lạc với ngươi, chỉ cần ngươi làm theo lời ta, chúng ta vẫn là huynh đệ. Ta còn là đại ca của ngươi, ít nhất, đi theo ta và Niệm Băng, bất luận chuyện lần này giải quyết ra sao, chúng ta đều sẽ cố hết sức bảo vệ ngươi bình an. Ngươi đi đi, đừng lưu lại lâu, tránh cho Tà Nguyệt hoài nghi.”
Tát Phân cười khổ nói: “Đại ca giúp ta giải trừ trớ chú, ta đã bị hắn hoài nghi rồi. Tà Nguyệt người này tuyệt đối không dễ dàng tin tưởng bất cứ ai, đại ca, nếu các người thực sự muốn hợp tác với hắn nhất định phải phòng bị nhiều hơn, cho tới giờ, kể cả thê tử của hắn cũng không thể biết bí mật giải khai phong ấn Mặc Áo Đạt Tư. Ta chỉ nghe trộm được quá trình giải khai phong ấn tựa hồ có liên quan tới nữ nhi của hắn. Các ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ thăm dò, các ngươi muốn ba trăm cái băng động ta cũng sẽ nhanh chóng chuẩn bị tốt.”
Niệm Băng nói: “Tát Phân, chuyện trước kia chúng ta không so đo nữa, quá khứ cứ để nó trôi qua đi. Mặc dù ta cũng không thích ngươi, nhưng Hắc Vũ Hoàng nói cho ta biết, ngươi là người ít dính máu tanh nhất trong Bát Đại Thiên VƯơng ở Hắc Ám thế giới, bởi vậy ta cảm giác được chúng ta có cơ hội hợp tác. Ngươi có thể cho ta biết đại quân vong linh của Tà Nguyệt rốt cuộc có bao nhiêu thực lực không?”
Thân thể được tạo bằng sương mù màu xám của Tà Nguyệt hơi ba động, thở dài một tiếng nói: “Ta cũng không thích ngươi, thậm chí rất chán ghét ngươi, nhưng ta không thể không thừa nhận, ngươi mạnh hơn ta. Chứng kiến thực lực của ngươi, ta quả thật cho rằng thời gian trước mình sống thật uổng phí. Một vạn đại quân vong linh trong băng cốc đều là trải qua chọn lựa, thực lực rất mạnh, ta nghĩ, xem vẻ bề ngoài, ba bộ phận của đại quân vong linh, ta khống chế vong linh cùng cương thi, còn thê tử của Tà Nguyệt Ti Na khống chế Hấp Huyết Quỷ. Nhưng trong một vạn vong linh này, hơn một trăm cương thi vương, vong linh thuật sĩ cùng Hấp Huyết Quỷ Vương đều do Tà Nguyệt tự mình khống chế, những người đó mới là pháp bảo để hắn đối kháng với Thất Long Vương. Các ngươi ngàn vạn lần không nên xem thường vương giả của đại quân vong linh này, bọn chúng chẳng những bản thân có trí tuệ, hơn nữa khi còn sống đều là nhất đại cao thủ, nếu là ta nhiều nhất cũng chỉ tương đương với ba bốn tên như vậy thôi. Nếu chúng đồng thời liên thủ phát động công kích, Long Ngữ ma pháp của Thất Long vương chưa chắc đã có tác dụng gì lớn. Tà Nguyệt là người cẩn thận, nếu không có chỗ dựa chắc chắn, hắn sẽ không dễ dàng tới đây. Kỳ thật các ngươi đã bị hắn lừa một chút, hắn sớm đã nghĩ tới Thần Chi đại lục có thể phái người tới, nhưng hắn vẫn kiên trì tới đây, tất nhiên phải có chuẩn bị. Theo ta được biết, Tà Nguyệt từ khi có vong linh mà pháp là vu yêu xuất sắc nhất, hắn ẩn giấu vô cùng thâm sâu, các ngươi nên cẩn thận, không nên bị hắn lợi dụng, có thể sẽ rất nguy hiểm.”
Niệm Băng gật đầu nói: “Ta sẽ có chừng mực, tốt rồi, chúng ta đi trước, ngày mai chúng ta sẽ tới đây bố trí, ta nghĩ đám thần nhân cùng Thất Long Vương rất có thể đã tới phụ cận, bọn họ sở dĩ không động thủ là vì sợ Tà Nguyệt mang theo Mặc Áo Đạt Tư phong ấn chi bình lén trốn đi nên mới đợi khi Tà Nguyệt bắt đầu khai mởi phong ấn mới xuất hiện.” Nhắc nhở Tát Phân một câu xong, Hắc Vũ Hoàng một lần nữa dung nhập vào trong cơ thể Niệm Băng, cùng Tích Lỗ rời khỏi tron cơn bão tuyết. Nhìn bóng lưng bọn họ, Tát Phân không khỏi thầm than một tiếng, hai ngày sau đại loạn bắt đầu a! Kết cục cuối cùng ra sao, sợ rằng ai cũng không cách nào đoán trước, từ hai phương đối lập đã biến thành tam phương, không biết Tà Nguyệt cùng Niệm Băng liên thủ có thể ngăn cản các Long Vương cùng thần nhân công kích hay không.
Kỳ thật Tát Phân phán đoán vẫn có chút sai lầm, Long tộc và thần nhân quan hệ cũng không tốt lắm, cho nên cục diện hiện tại là tứ phương chứ không phải tam phương.
Sáng sớm hôm sau, Niệm Băng mang theo thủ hạ tới bên trong song băng, mặc dù quân tinh nhuệ của Huyết Sư giáo từng ở Tuyết Sơn hàn lãnh huấn luyện hơn hai tháng, nhưng sơ với Tuyết Sơn, nơi đây còn lạnh hơn nhiều, may thay bọn họ từng uống nước Thiết Tuyết xà đảm, khiến cho thể chất mạnh mẽ hơn sơ với trước kia không biết bao nhiêu lần, hơn nữa Niệm Băng đã chuẩn bị sẵn quần áo chống lạnh cho bọn họ, lúc này mới có thể miễn cưỡng chống đỡ.
Sáu trăm người, phân biệt tiến nhập hai trăm huyệt động, cứ ba người một tổ, Tru Thần Nỗ của bọn họ được đặt ở động khẩu, dựa theo hình thái công kích của Tru Thần Nỗ, tiến hành chuyển đổi đơn giản ở đọng băng rồi lập tức nghỉ ngơi ngay trong động. Niệm Băng đã chuẩn bị sẵn đồ giữ ấm cho mỗi người ở trong động, kể cả thức ăn hắn cũng đã thu xếp ổn thỏa.
Lúc này, duy nhất không tới trong băng cốc là Miêu Miêu, ngay cả Tích Lỗ cũng không rõ Niệm Băng để Miêu Miêu đi đâu.
Tà Nguyệt chưa xuất hiện cũng không tới xem Niệm Băng và thủ hạ của hắn đang làm gì, nhưng Niệm Băng biết Tà Nguyệt nhất định hiểu mình phải làm gì, Niệm Băng cũng có suy nghĩ của mình. Bất kể là Tà Nguyệt có lưu lại hậu thủ thì việc quan trọng nhất với mình là có thể ngăn cản công kích của đám thần nhân và Thất Long Vương, cho nên mọi chuyện phát sinh khi Tà Nguyệt triệu hoán chỉ có thể dựa vào bản thân. Có Tru Thần Nỗ phối hợp với đại quân cương thi, chính mình cũng không phải lo lắng quá nhiều. Chuyện hai trăm cỗ Tru Thần Nỗ cần làm là làm trì hoãn thời gian công kích của đám Thần nhân. Bây giờ, việc quan trọng nhất đối với Niệm Băng chính là nắm bắt được thời gian mà Tà Nguyệt sẽ tiến hành triệu hồi, có như vậy mới có thể đạt được mục đích của mình. Hắn và Tích Lỗ là lực lượng có tính chất quyết định cuối cùng, bây giờ lại có thêm Tát Phân, ở thời khắc mấu chốt, bởi tác dụng của Hắc Vũ Hoàng, hắn hẳn sẽ trợ giúp phe mình
Hạp cốc lạnh buốt, bầu trời âm u, trận trận hàn khí thổi tới khiến cho Niệm Băng có chút không thích ứng được. Hắn và Tích Lỗ đều ngồi trong một Băng động tĩnh tu. Thời khắc quyết định đã tới, khi màn đêm buông xuống, nhiệt độ trong Băng cốc liên tục giảm xuống, hơn nữa tốc độ giảm xuống cực nhanh, nếu không phải Niệm Băng đã sớm chuẩn bị cho thủ hạ của mình, sợ rằng lúc này bọn họ đã vô pháp chống đỡ cơn lạnh như vậy.
Không khí trong băng cốc vô cùng ngưng trọng, thời gian không ngừng trôi qua, đại quân vong linh không hề sợ cơn lạnh cũng đã bắt đầu hoạt động. Trên đỉnh băng cốc, khắp nơi đều là cương thi tay cầm trường mâu tuần tra, vong linh u hồn cùng hấp huyết quỷ phiêu đãng trên không trung tuần tra. Bọn chúng đều là máu lạnh, khí tức khủng bố tràn ngập trong băng cốc, lúc này, nơi đây hoàn toàn có thể gọi là Tử Vong chi cốc.
U U mặc một bộ váy dài màu đen, mái tóc gọn gàng buông xuống sau lưng, trên cổ đeo một chuỗi hạt trân châu màu đen, nhìn qua càng thêm vài phần xinh xắn, nhưng trong đôi mắt to lại tựa như chết lặng. Nàng đứng cùng cha giữa băng cốc, băng động bên cạnh không ngừng toát ra khí lạnh thấu xương, khí tức âm tà ngày càng cường thịnh. Quang mang màu xanh biếc xung quanh thân thể Tà Nguyệt bao phủ lấy thân thể bản thân và con gái, chí âm khí này càng mạnh, đối với hắn mà nói, chỗ tốt lại càng lớn, quang mang màu xanh biếc không ngừng tản mát, mỗi lần ba động chẳng những có thể xua tan hàn khí xung quanh, còn có thể hấp thu một chút khí âm tà bổ xung cho bản thân.
“U U, chú ngữ ba ba nói cho con, con đã nhớ kỹ chưa?” Tà Nguyệt thấp giọng hỏi, U U không mở miệng, chỉ yên lặng gật đầu.
Tà Nguyệt thở dài một tiếng nói: “Con gái, đừng nên trách ba ba tàn nhẫn, nếu có biện pháp khác, ta nhất định sẽ không lựa chọn như vậy. Ba ba đáp ứng với con, néu lần này hoàn thành chú ngữ xong con có thể bình an vô sự, bất luận sau này con muốn làm gì ba ba cũng không ngăn cản, cho dù con muốn ở cùng một chỗ với Bình Triều, ba ba cũng sẽ hoàn thành cho các ngươi.”
U U lạnh nhạt nói: “Ý nghĩ của hai chữ tế điện con hiểu rõ, con là tế phẩm. Ba ba, người không cần nói gì nữa, con cái gì cũng hiểu, cũng tuyệt không hối hận, tính mạng của con vốn là người cấp, bây giờ con trả lại cho người cũng không có gì. Bất quá, người phải nhớ kỹ đã từng đáp ứng với con, bất kể ra sao người cũng phải bảo trụ tính mệnh Bình Triều ca ca, đợi khi chuyện này chấm dứt phải thả chàng rời khỏi.”
Tà Nguyệt gật đầu nói: “Con yên tâ, ta mặc dù không phải người thành tín, nhưung chú ngữ của Hắc Ám thế giới ta đương nhiên phải tuân thủ, bây giờ tà khí đã bắt đầu tăng, chỉ cần chí âm khí vừa xuất hiện chính là lúc chúng ta có thể hành động.”
U U không nói gì nữa, từ từ nhắm hai mắt lại, hai giọt nước mắt trong suốt từ khóe mắt nàng chảy xuống, mặc dù có năng lượng của Tà Nguyệt bảo vệ nhưng nước mắt chảy xuống vật ngưng kết thành hai giọt băng tinh rơi xuống mặt đất, vỡ nát.
Bất luận là Tà Nguyệt hay Niệm Băng, giờ khắc này bọn họ đều đang chờ đợi, đợi tới thời khắc cuối cùng. Sắc trời từ tối đen dần dần trở nên sáng ngời, mây đen trên băng cốc khiến mọi người không cách nào thấy được ánh mặt trời, nhưng tự như ánh bình minh trước cơn bão, trong nháy mắt, cả băng cốc tựa hồ biến thành một thế giới màu xám.
Người đầu tiên hành động không phải là Tà Nguyệt đang thủ hộ tại chí âm chi nhãn mà lại là Niệm Băng. Niệm Băng không nghĩ tới chí tà khí lại bá đạo như vậy, khi hắn cảm giác được biến hóa liền lập tức không hề do dự phóng thích Thiên Nhãn lĩnh vực của bản thân, thất thải quang mang đem tất cả băng động mà thuộc hạ của hắn đang ở hoàn toàn bao phủ, dựa vào ma pháp nguyên tố tinh khiết mới miễn cưỡng cách ly tà khí. Niệm Băng hít một hơi lãnh khí, hắn biết, chỉ cần động tác của mình chậm một chút thì sợ rằng tất cả các thuộc hạ dưới cảnh giới vũ thánh của mình sẽ mất đi một phần lực chiến đấu, hơn nữa một khi bị khí âm tà nhiễm vào chắc chắn sẽ tạo thành vết thương cả đời không cách nào chữa trị.
Ngay khi Niệm Băng phát động Thiên Nhãn lĩnh vực, Tà Nguyệt cũng ra tay, dưới sự quan sát bằng tinh thần lực của Niệm Băng, tay áo hắn vung lên, bảy đạo quang mang màu đen xuất hiện, vững vàng dừng ở động khẩu xung quanh, đúng là bảy Mặc Áo Đạt Tư phong ấn chi bình. Bảy chiếc bình màu đen vừa xuất hiện đã nhiễm chí âm chí tà khí, một tầng kim quang nhàn nhạt từ trong miệng bình phát ra.
Tà Nguyệt khẽ quát lên một tiếng, hai mắt lập tức biến thành màu đỏ, cắn ngón giữa tay phải, bắn ra bảy giọt máu màu xanh biếc, dán vào chính giữa bảy cái bình, lập tức, quang mang kim sắc trong nháy mắt lan tỏa, đầu tiên là ngưng kết một chỗ trên không trung, ngay sau đó, điểm kim quang này nhanh chóng phóng đại, một cột sáng vàng đường kính một trượng phóng lên cao. Từng tiếng oanh minh vang lên, lúc này, mỗi giây thần kinh của Tà Nguyệt đều vô cùng khẩn trương, thời khắc mấu chốt rốt cuộc đã sắp tới.
U U đứng thẳng dậy, lúc này tại mi tâm nàng không biết từ lúc nào đã xuất hiện một ký hiệu kỳ dị màu máu, tản mát ra ánh sáng mà đỏ sậm. Không đợi Tà Nguyệt phân phó, nàng đã cất bước tiến vào trong màn kim quang, đồng thời cũng bước về phía chí tà chi nhãn.
“Không, U U, không nên.” Thanh âm thê lương vang lên, một bóng người lao tới như tia chớp.
Ta Nguyệt trong mắt lóe lên huyết quang, tay phải phát ra một đạo tà khí màu đỏ, lập tức đem bóng người đó đánh bay ra ngoài. U U toàn thân chấn động, chân phải vốn đã bước tới lại thu lại, đôi mắt lúc này tràn ngập tình cảm hìn về phía thân thể vừa bị đánh bay. Tà Nguyệt khẩn trương nói: “Nhanh lên, không nên làm chậm trễ thời gian. Yên tâm, hắn không việc gì, ta bảo đảm với con.”
U U nhìn về phía cha mình, lại nhìn thoáng qua hướng Bình Triều bị đánh bay, nàng biết, lúc này, Tà Nguyệt sẽ không lừa mình, không do dự nữa, tiếp tục bước đi. Khi nàng tiến vào trong màn kim quang mông lung đó, không những không rơi xuống băng nhãn mà ngược lại lại lơ lửng trong vầng kim quang, trôi nỗi giữa bảy chiếc Mặc Áo Đặc Tư phong ấn chi bình, cách mặt đất khoảng nửa trượng. Hai tay nắm lại, đưa lên ngang trước ngực, nước mắt nàng lại một lần nữa chảy xuống hai bên khóe mắt. Đây không phải là giọt nước mắt bi thương mà là giọt lệ tuyệt vọng.
Khi U U vừa tiến vào trong phiến kim quang, dị biến mà Tà Nguyệt vẫn cảnh giác rốt cục đã xảy ra, một lục một hoàng, hai đạo đấu khí tức bên trái băng cốc bắn tới, đấu khí bộc phát trên không trung tạo thành cơn mưa ánh sáng bắn xuống, hơn mười thân ảnh xuất hiện trong không trung. Một loại uy áp vô hình khiến cho chí tà âm khí cũng không thể tới gần.
Mấy trăm cây trường mâu được đám cương thi ném tới, trường mâu mang theo quang mang xanh biếc, từng điểm sáng màu vàng và xanh từ trên không trung hạ xuống va chạm với trường mâu được ném lên bộc phát ra một quầng sáng nhàn nhạt, nhìn qua tựa như một tấm lụa mỏng màu xanh biếc, trong nháy mắt tràn ngập bên dưới mười đạo thân ảnh. Nhưng tầng quang mang nhàn nhạt này lại ngăn trở được những cây trường mâu được ném lên, không, chính xác mà nói, là bị đập nát. Trường mâu vừa tiếp xúc với quang mang màu xanh biếc lập tức biến mất, không lưu lại một chút dấu vết, cứ như vậy mà biến mất. Uy áp khổng lồ càng thêm mở rộng, khiến cho đám vong linh u hốn vốn định xông tới đều bị ngăn cản ở bên ngoài.
Một giọng nói trầm thấp vang lên: “Tà ác vĩnh viễn không cách nào chiến thắng chính nghĩa. Vi phạm ý chỉ của thần, tử vong sẽ hiện ra trước mắt các ngươi. Vong linh trong bóng tối, còn không mau chấm dứt ý nghĩ ngây thơ của ngươi đi? Chẳng lẽ chỉ có chết không có chỗ chôn mới biết hối cải?”
Niệm Băng mặc dù cách những tên đột nheien xuất hiện rất xa, nhưng khi hắn nghe thấy giọng nói đó, tinh thần không khỏi chấn động, bởi vì giọng nói này đúng là của Thánh Sư. Giữa không trung, quang mang màu trắng noãn tinh khiết bao phủ lấy thân hình cao lớn của Thánh Sư. Kể cả Thánh Sư, tổng cộng có mười một người, mặc dù quang mang xung quanh thân thể Thánh Sư không phải cường đại nhất, nhưng vị trí của hắn lại là ở trính giữa, mỗi lời hắn nói đều mang theo một cỗ khí tức thần khiết, khiến vong linh u hồn xung quanh không ngừng lui lại. Khí thần thánh của Thánh Sư chính là khắc tinh của vong linh đại quân.
Thần Nhân rốt cuộc đã xuất hiện, so với dự tính của Niệm Băng thì nhiều hơn một người. Từ năng lượng phát ra trên người bọn họ, vẫn nằm trong tự liệu của Niệm Băng. Nếu Tây Luân không phải chết trong tay mình vậy cũng có thể tính là một cường giả trong đám thần nhân này. Tổng cộng mười một người, ít nhất có bảy đạt tới trình độ thập tam giai, đội ngũ cường đại như vậy, cũng khó trách bọn họ dám đối mặt với một vạn đại quân vong linh.
Tà Nguyệt phảng phất như không nghe thấy bọn họ nói gì, cũng chẳng hề có động tác gì. Hai tay không ngừng biến hóa các loại thủ ấn, từng đạo quang mang màu đỏ sậm chuẩn xác bắn vào từng chiếc Mặc Áo Đặt Tư phong ấn chi bình, khiến cho kim sắc quang mang từ từ dung nhập một chút màu đỏ sậm. U U dường như cũng không phát hiện mọi chuyện xảy ra bên ngoài, nàng rốt cuộc bắt đầu ngâm xướng chú ngữ. Ngửa đầu nhìn lên trời, hai tay vẫn duy trì tư thế như trước, một quang cầu màu đỏ xuất hiện, trong lúc đó, thanh âm ngâm xướng chú ngữ của nàng vô cùng trầm thấp, nhưng cũng vô cùng bình tĩnh, thong thả, mỗi chữ phát ra từ miệng đều rất rõ ràng: “Chí … Cao … Thần … Viêm … Chi … Vương … người … khống … chế … tam … giác … chi … trận … xin … lắng … nghe … lời … cầu … nguyện … của … ta …”
Mặc dù mỗi chữ nàng đều nói rất chậm, nhưng sau khi niệm được một chữ, sắc mặt nàng lại biến trắng thên một chút mà quang mang màu đỏ giữa hai tay nàng lại càng trở nên mãnh liệt thêm, một tầng sương mù màu đen mờ nhạt bảo phủ lấy thân thể nàng, ký hiệu màng đỏ máu trên trán cũng càng thêm rõ ràng, trong trí âm khí, lúc này, nàng tựa như một nữ vương, hắc ám nữ vương.
U U ngâm xướng chú ngữ rõ ràng như vạy, Tà Nguyệt nghe được, Niệm Băng nghe được, mười một thần nhân do Thánh Sư cầm đầu tự nhiên cũng nghe được, lúc nàng vừa ngâm xướng tới chữ thứ năm, Thánh Sư giơ tay phải lên, tất cả mười một thần nhân đồng thời phát động công kích, bọn họ sử dụng không một ngoại lệ, đều là đấu khí.
Hồng, lam, hoàng, lục, ngân, bạch, hắc, mỗi loại thuộc tính đầu khí đều tồn tại trong đám thần nhân tày, động tác của bọn họ rất nhanh, nhanh tới mức Niệm Băng cũng cảm thấy giật mình. Diện tích của quang mang đấu khí không lớn, nhưng mỗi công kích đều tạo thành một khe dài, đấu khí tung hoành khắp bầu trời, đám vong linh u hồn xung quanh trong nháy mắt bị khí tức thần thánh của Thánh Sư xua tan, mà đám cương thi đang điên cuồng tiến về phía bọn họ, dưới sự oanh kích của đấu khí, ngay cả cơ hội ngã xuống mặt đất cũng không có, lập tức biến thành bụi phấn.
Ngay khi đợt công kích đầu tiên của đám thần nhân bắt đầu, Niệm Băng cũng phát ra tín hiệu của mình. Giờ phút này, hắn mặc dù tôn kính Thánh Sư, nhưng không hề do dự, đám thần nhân mặc dù cường đại như hắn tưởng tượng, nhưng mười một cao thủ thập nhị, thập tam giai đồng thời phát động công kích lại khiến hắn vô cùng rung động, huống hồ tới giờ thất long vương còn chưa xuất hiện, nếu để cho đám thần nhân này tiến vào trong Băng Cốc thì lúc nào cũng có thể cắt đứt nghi thức U U đang tiến hành.
Khi U U bắt đầu ngâm xướng chú ngữ, lơ lửng tron quang mang kim sắc, Niệm Băng mới phát hiện, đây là cô gái mình đã gặp trước kia. Nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng, trong lòng hắn dấy lên cảm giác bất án, nhưng đã tới nước này, hắn cũng không còn thời gian để do dự nữa. Đám thần nhân trong không trung mang tới áp lực rất lớn cho Tà Nguyệt, hắn sao lại không bị?
Niệm Băng phất tay, ngay khi đợt công công kích đầu tiên của mười một tên thần nhân quét sạch tất cả đám cương thi, một trăm đạo ảo ảnh màu đỏ yên lặng phóng tới. Ngay khi mười một thần nhân đồng thời phát động một kích, lực cũ vừa tiêu tan, lực mới chưa kịp sinh ra, một trăm đạo ảo ảnh xuất hiện, phạm vi không lớn, hoàn toàn nhắm vào mười một thần nhân trên không trung. Kích thứ nhất trong kế hoạch của Niệm Băng không dùng chút kỹ xảo nào, bởi hắn biết thần nhân cực kỳ cao ngạo, khi đối mặt với địch nhân, bọn họ sẽ không dễ dàng né tránh, vì vậy đợt tấn công đầu tiên này là hiệu quả nhất.
Một trăm mũi Tra Thần Tiễn hỏa hệ lặng lẽ xuất hiện, quang ảnh màu đỏ sậm không cho đám thần nhân nhiều thời gian phản ứng, cả mười một thần nhân, bao gồm cả Thánh Sư đều không mấy đề phòng, trong đó bảy người không để ý tới quang mang màu đỏ này mà đang ngưng tụ đấu khí chuẩn bị phát ra công kích tiếp theo, chỉ bốn người mơ hồ cảm giác không đúng, toàn lực đánh ra năng lượng vừa tích tụ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.