Băng Hỏa Ma Trù

Chương 218: Chí Tà Chi Địa

Đường Gia Tam Thiểu

02/04/2013



Minh Vu Tát Phân lơ lửng ở bên cạnh Tà Nguyệt, khối không khí màu xám so với trước kia có vẻ đông đặc hơn nhiều: "Ah! Nơi này thật sự rất dễ chịu. Tà chủ đại nhân! Có chỗ tốt như vậy, tại sao ngài không mang chúng ta đến sớm? Nếu trước kia chúng ta có thể tìm được địa phương này, chỉ cần có thể tu luyện mười năm, thần nhân có muốn tìm chúng ta gây phiền toái cũng không phải dễ dàng như vậy."

Tà Nguyệt lạnh nhạt nói: "Chí âm tiên thiên khí nơi này hàng năm chỉ duy trì có năm ngày, ngươi cho rằng mỗi ngày đều sẽ có sao? Nếu là như vậy, ta sớm đã tới rồi, còn đợi ngươi nói chắc? Nơi này là nơi khí âm tà thịnh nhất trên đại lục Ngưỡng Quang, hai ngày nữa sẽ đến ngày chí âm mấy trăm năm mới gặp một lần, khi đó cơ hội của chúng ta tới rồi, ta phải tại chí âm chi nhãn thi triển chú ngữ, hấp thu khí chí âm thiên địa, mở ra Mặc Áo Đạt Tư Phong Ấn Chi Bình, đến lúc đó, bất luận phải trả giá bao nhiêu, ngươi và Tina phải chỉ huy đại quân chúng ta ngăn cản người xấu nào muốn tiến đến phá hoại."

Tát Phân vội vàng đáp ứng: "Vâng, Tà chủ đại nhân! Ngài yên tâm đi, lần này chúng ta liên thủ phát động huyết nguyệt đại điển gọi về mười vạn vong linh đại quân, sau khi trải qua sàng lọc của ta cùng dung hợp, còn lại một vạn đại quân này, đại đa số đều là người có thực lực cường đại, trong đó lấy oán tử giả làm chủ, oán khí bọn họ rất mạnh, nơi này khí âm tà lại tràn đầy như thế, nhất định chắc chắn khiến cho đại quân vong linh chúng ta lực công kích trên diện rộng tăng lên, cứ như thế này, cho dù là các long vương đến đây, chúng ta cũng có thể ngăn chặn một đoạn thời gian rất lâu. Dù sao, khí âm tà nơi này chỉ thích hợp với chúng ta, đối với mấy tên kia đều có tác dụng ức chế."

Huyết nguyệt đại điển, là một chú ngữ phi thường tà ác trong vong linh ma pháp, thuộc loại vong linh triệu hoán thuật mười ba bậc, Tà Nguyệt vì để tiết kiệm ma lực của mình, cùng Tát Phân và Tina liên thủ phát động đại điển tà ác này. Hắn triệu hoán chính là trong phạm vi có người chết nhập thổ, căn cứ điều kiện tình huống bất đồng của oán khí và thi thể, chia làm mấy bộ phận, trong đó lấy cương thi, quỷ hút máu, vong linh là chính, mỗi một loại lại chia làm cấp bậc khác nhau. Con người khi còn sống thực lực càng mạnh, sau khi đã bị huyết nguyệt đại điển gọi về, thực lực hắn lại càng mạnh mẽ, thí dụ như cương thi vương, hấp huyết quỷ vương, vong linh thuật sĩ trong vong linh, những vong linh này cao cấp, bản thân đều có trí tuệ nhất định, nhưng đối với người triệu hoán bọn họ, lại chỉ có tuyệt đối phục tùng.

Làm loại cấm kỵ ma chú này sẽ đưa tới sự phẫn nộ của dân chúng rất lớn, một khi bị phát hiện, chắc chắn sẽ bị tất cả quốc gia trên đại lục bao vây tiêu diệt, cho nên lúc trước tại thời điểm Tà Nguyệt ra quyết định này, Tina có chút do dự, nhưng là vì lần này có thể hoàn thành mở ra Mặc Áo Đạt Tư Phong Ấn Chi Bình, Tà Nguyệt đã không chú ý nhiều như vậy, dứt khoát quyết định dùng đại điển này, vì chuyện này bọn họ tại sơn thôn hẻo lánh Băng Nguyệt thành đã giết hại mấy thôn xóm. Sau đó tại một danh mộ an táng võ sĩ và ma pháp sư tiến hành gọi về, vì thế bây giờ mới có đại quân vong linh như vậy. Trải qua một đoạn thời gian chỉnh hợp, những vong linh này đã có được chiến đấu lực rất mạnh, nhất là ở trên không thực lực càng đột xuất, nhóm quân ở không trung do quỷ hút máu và vong linh tạo thành làm Tà Nguyệt tràn ngập tin tưởng, cho dù không thể đẩy lui thất long vương, ít nhất đã có thể tạo được tác dụng ngăn cản, một khi quá trình mở phong ấn chấm dứt, khi đó hắn đã trở thành chúa tể mọi thứ.

Giá rét có thể ảnh hưởng đến con người, nhưng nơi chí âm tiên thiên khí này, cũng là nơi tất cả thế lực hắc ám thích nhất, ở đây, cương thi, quỷ hút máu không cần hút máu cũng có thể sống được, hơn nữa lại sống rất tốt. Mắt thấy đại quân vong linh đã tiến vào trong băng xuyên, Tà Nguyệt vung tay lên, trong lồng khí màu xanh biếc bao phủ, bay thẳng vào băng xuyên.

U U cùng Bình Triều yên lặng đi theo sau lưng Tà Nguyệt, người U U bọc trong da cừu dày, chỉ lộ ra ánh mắt ở bên ngoài, lúc này trong ánh mắt nàng không có cảm tình gì ba động, đó là cảm giác chết chóc. Bình Triều đi theo bên cạnh nàng, ánh mắt chưa từng mảy may rời khỏi U U. Vốn Tà Nguyệt đã đồng ý để Bình Triều ra đi hưởng một cuộc sống tự do, nhưng Bình Triều lại cũng chưa muốn đi, hắn không nỡ xa U U, cố tình ở lại làm bạn với U U, cho nên, hắn đã đến đây. Cảm thụ được khí âm tà xung quanh, trái tim hắn càng ngày càng trầm, hắn hiểu rằng cuối cùng hết thảy đều không thể tránh được, khi Tà Nguyệt không kiêng kị triển khai huyết nguyệt đại điển, hắn cũng đã hiểu được quyết tâm của vị tà chủ này, sinh mệnh của con gái căn bản không thể so sánh với dã tâm của hắn.

Khi Tà Nguyệt dẫn bọn thuộc hạ tiến vào cực hàn chi địa, trên quả đồi nhỏ cách chỗ này mười dặm, bọn người Niệm Băng đang dùng ống ngắm viễn vọng trên tru thần nỏ quan sát hết thảy.

Để tay trên ống ngắm, Niệm Băng nhíu mày nói: "Tà Nguyệt này muốn làm gì? Thuộc hạ của hắn nhiều như vậy, xem tình huống lên núi vừa rồi, chí ít có trên vạn người. Nếu trong hắc ám thế giới có một nhóm lớn người hắc ám như vậy, Huyết Sư giáo chúng ta lẽ ra phải sớm tìm được tin tức mới đúng. Ngân đường chủ! Ngươi có ý kiến gì không?" Đột nhiên xuất hiện nhiều người hắc ám như vậy, làm Niệm Băng trong lòng nghi hoặc.

Ngân Nãng nói: "Giáo chủ nói rất đúng, nếu thực sự có một cỗ lực lượng tà ác khổng lồ như vậy, là thế lực dưới đất cực mạnh, Huyết Sư giáo chúng ta không có khả năng không biết. Bất quá, giáo chủ ngài nhìn kỹ xem, động tác bọn người hắc ám này tựa hồ rất chỉnh tề, như đội lính chuẩn bị duyệt binh vậy, hơn nữa, trên người bọn chúng cơ hồ không có dấu vết khí tức sinh mệnh, tất cả đều là một mảnh chết chóc. Như vậy xem ra, chỉ sợ bọn họ cũng không phải chính thức là người tu luyện hắc ám."

Chết chóc đương nhiên Niệm Băng cảm nhận được, trong hắn có năng lượng tử vong tinh khiết nhất, quả thật bọn người hắc ám đạp trên băng xuyên này cũng không có một tia khí tức sinh mệnh tồn tại, vốn Niệm Băng còn cho rằng vì bọn họ tu luyện công pháp đặc thù, nghe Ngân Nãng vừa nói như vậy, hắn nhất thời cảm giác được có chút không đúng, suy nghĩ rồi hỏi: "Ngươi nói, đây cũng không phải người tu luyện, chẳng lẽ, chẳng lẽ là vong linh?" Nghĩ đến hai chữ vong linh, Niệm Băng trong lòng chấn động: "Đúng vậy! Tà Nguyệt là một vu yêu, vốn đúng là vong linh pháp sư cường đại nhất, nếu đây đều là vong linh hắn dùng vong linh ma pháp gọi về mà tới, người này thật là đáng sợ. Hắn quả nhiên sớm có chuẩn bị, xem ra, hơn một ngàn năm dự mưu cũng không phải uổng phí, trên vạn vong linh tập trung tại nơi cực hàn chi địa, xem ra chính mình cũng không thể coi thường vọng động. Nếu huyết vệ và các võ sĩ Băng Nguyệt đường có tổn thương gì, mình có thể mang tội lớn." Nghĩ tới đây, trong mắt hắn quang mang chợt lóe, đã có quyết định, quay đầu hướng Tích Lỗ nói: "Đại ca, chúng ta đi một chuyến xem sao?!"

Tích Lỗ mỉm cười, nói: "Tốt lắm! Ta cũng muốn tìm hiểu một chút vu yêu theo như lời ngươi xem thế nào. Hơn nữa, tới gần chúng ta sẽ có thể phán đoán chính xác bọn này rốt cuộc có phải là vong linh không."

Ngân Nãng trong lòng quýnh lên, nói: "Giáo chủ, ngài cũng không thể đơn thân mạo hiểm, nếu muốn đi,xin để mọi người chúng ta và ngài cùng đi, có thể chiếu ứng lẫn nhau."

Niệm Băng lắc lắc đầu, nói: "Không nên! Thủ hạ của Tà Nguyệt đều là vong linh, tuyệt khó đối phó, đối phó bọn người kia, ma pháp sư so với võ sĩ thích hợp hơn nhiều. Hơn nữa, bọn họ mặc dù nhiều người, nhưng còn chưa có đặt ở trong mắt ta. Có lẽ ta và Tích Lỗ đại ca không thể đem bọn họ sát thương, nhưng chỉ cần chúng ta muốn chạy, những người Tà Nguyệt đó không ngăn được. Huống chi, chúng ta lại đi đàm phán, các ngươi không cần lo lắng nhiều, đi theo ta đến nơi đây, các ngươi chỉ cần chấp hành mệnh lệnh là được. Mấy cái thế lực hắc ám tà ác của Tà Nguyệt cố nhiên là đáng sợ, nhưng, tên gia hỏa chúng ta phải đối phó so với bọn hắn còn đáng sợ hơn. Tất cả người Huyết Sư giáo, tại đây tru thần nỏ, hỏa diễm tru thần tiễn sẵn sàng, tùy thời chuẩn bị ứng phó biến hóa có thể phát sinh, nhớ kỹ phải che giấu kỹ thân hình các ngươi, nếu thấy cự long bay qua, không được công kích. Hiểu chưa?"

"Vâng, giáo chủ!" Mặc dù Ngân Nãng trong lòng không muốn, nhưng trải qua hai tháng đồng cam cộng khổ, các cấp dưới Huyết Sư giáo này đối với Niệm Băng về phương diện nhận thức và trung thành không biết tăng thêm bao nhiêu, kể cả trong lòng cũng không có ai nguyện ý cãi lệnh Niệm Băng.

Tiếng máy móc không ngừng vang lên, tru thần nỏ đã bố trí xong. Trên đỉnh đồi, trong mảng rừng lá kim rậm rạp, bọn họ đã ngụy trang xong xuôi.

Niệm Băng nhìn thoáng qua Miêu Miêu bên cạnh ánh mắt lóe ra, vuốt vuốt tóc nàng thấp giọng nói: "Miêu Miêu, ngươi ở lại đây, ta và Tích Lỗ đại ca đi rồi sẽ mau trở về, ngươi phải nghe lời, bên kia rất nguy hiểm, nếu ca ca phát hiện ngươi lén đi theo, Niệm Băng ca ca sẽ rất tức giận đó." Tính tình Miêu Miêu hắn quá hiểu, nàng càng không nói gì, suy nghĩ có thể càng lớn mật.



"Oa, Niệm Băng ca ca, huynh sao biết ta suy nghĩ cái gì? Tốt, tốt, ta không đi là được, nhưng các người phải mau trở về đấy." Nếu nói hai tháng tập huấn, ai thực lực tăng cường nhiều nhất, không ngoài ai khác, đúng là Miêu Miêu. Hai tháng qua, thực lực của nàng tăng lên còn muốn nhiều gấp đôi, không chỉ bởi vì nàng dần dần hấp thu tinh thần lực cha mẹ lưu lại cho nàng, quan trọng hơn chính là Niệm Băng đã đem ma thú kể cả Ám Ma Thử từ Thần đại lục bắt được đều tặng cho Miêu Miêu, để cho nàng ký kết khế ước thu về dùng, đã chu toàn tâm nguyện đoàn tụ của hai mẹ con Ám Ma Thử. Một lúc có được hơn mười con triệu hoán thú mạnh mẽ, Miêu Miêu đã thành một triệu hoán ma pháp sư đỉnh cấp, phải biết rằng, bất luận là triệu hoán thú của chính nàng hay là Niệm Băng giao cho, mỗi một con thực lực đều không phải chuyện đùa.

Sau khi dặn dò Miêu Miêu, Niệm Băng và Tích Lỗ phóng người lên, dựa vào bạo phong tuyết, hướng băng xuyên bay đi, Niệm Băng phát hiện, tại đây trong thời tiết cực lạnh, thi triển băng hệ ma pháp thoải mái rất nhiều, chẳng những đối với ma pháp lực tiêu hao rất ít, ngay cả hắn cũng khó mà tin được, hơn nữa cường độ ma pháp đã gia tăng trên diện rộng, tốc độ bạo phong tuyết và ma pháp lực tiêu hao cũng ít hơn phong tường thuật nhiều.

Bay bên cạnh, Tích Lỗ hướng Niệm Băng nói: "Quái vật! Chúng ta lần này kêu hổ lột da hả? Tên gia hỏa gọi là Tà Nguyệt kia, có lẽ khó đối phó, ngươi chuẩn bị tốt chưa?"

Niệm Băng mỉm cười, nói: "Đại ca, ngươi có biết ta vì sao muốn cho ngươi theo ta cùng đi không? Chính là vì tạo sự tín nhiệm cho Tà Nguyệt, ta nghĩ hắn sẽ không cự tuyệt hai cái cao thủ gia nhập phe cánh của hắn."

Tích Lỗ ha ha cười nói: "Đúng vậy! Ngươi, tên quái vật này, luôn có biện pháp, ta lo bò trắng răng rồi, hết thảy xem ngươi an bài là được, có ngươi cảm giác thật thoải mái, không cần ta tốn nhiều suy nghĩ."

Khoảng cách hơn mười dặm, thoáng qua liền tới, càng gần băng xuyên, cảm giác giá lạnh lại càng rõ ràng, cho dù Niệm Băng có băng hệ ma pháp, lớp lớp hàn ý bức ép làm hắn không thể không dùng thiên nhãn lĩnh vực phòng ngự, lúc đó mới không bị hàn khí xâm nhập. Lúc này, ngoài băng xuyên một lần nữa trở nên yên tĩnh, dấu vết bên ngoài băng xuyên lúc trước bị đại quân vong linh lưu lại trong phong tuyết đã biến mất. Tại đây trong thế giới lạnh như băng, luồng khí âm tà kia làm Tích Lỗ không thích ứng được, trái lại Niệm Băng bởi vì trong cơ thể có tử vong chi cầu tinh khiết nhất, cũng không khó chịu nhiều lắm.

Hai người ngừng lại trên băng xuyên, mới vừa dừng thân hình, đã thấy hơn mười đoàn quang mang màu xanh biếc sẫm đã hướng bọn họ bay tới, khí tà ác trong nháy mắt đại thịnh, mang theo lớp lớp tiếng khóc the thé, một tầng tầng tinh thần vong linh ba động tung bay mà tới. Tử vong, phẫn nộ, sợ hãi..., các loại tâm tình phản đối không ngừng mọc lên, hơn mười vong linh đồng thời hướng Niệm Băng và Tích Lỗ phát động tinh thần công kích. Ý chí lực của Tích lỗ cực kỳ kiên định, tự nhiên không phải mấy cái vong linh này có khả năng đối phó, còn Niệm Băng đứng đó thì mảy may không di chuyển, mắt nhìn thấy hơn mười đoàn vong linh dần dần tiếp cận, thiên nhãn huyệt ở mi tâm hắn trong nháy mắt kim quang đại phóng, uy áp cường hãn trong nháy mắt phóng ra, giữa tiếng kêu gào thê thảm thê lương, hơn mười đoàn vong linh trong nháy mắt hóa thành hư ảo, xung quanh, lại lần nữa khôi phục tình trạng lạnh như băng.

Niệm Băng đứng tại chỗ, cất cao giọng nói: "Tà chủ, cố nhân tới thăm, ngươi lại dùng vong linh đến chiêu đãi ta sao?" Dưới tác dụng của tinh thần lực, thanh âm hắn truyền đi xa, vang vọng khắp thung lũng bên trong băng xuyên.

Phía trong thung lũng vong linh đại quân nhanh chóng bắt đầu khởi động, hằng hà vong linh cùng quỷ hút máu bay lên, theo bốn phương tám hướng xông tới, hai thân ảnh màu đen dẫn đầu là Tà Nguyệt và Minh Vu Tát Phân.

Thấy Niệm Băng xuất hiện, trong lòng Tà Nguyệt không khỏi cả kinh: "Ngươi không chết?" Lúc trước, tại hàn cốc, Niệm Băng kia không tiếc dùng sinh mệnh trớ chú toàn lực ngăn cản để lại cho hắn ấn tượng cực kỳ sâu sắc.

Niệm Băng bình tĩnh nhìn Tà Nguyệt, mỉm cười, nói: "Tà chủ, ta lần này đến không phải cùng ngươi đối địch. Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện được không?"

Tất cả đại quân vong linh đều do Tà Nguyệt khống chế, trong tình huống lúc trước Niệm Băng nháy mắt hủy diệt hơn mười vong linh, hắn tự nhiên nhìn thấyrõ ràng, đạo quang mang màu vàng kia làm hắn sinh ra cảm giác sợ hãi, người trẻ tuổi trước mắt này tựa hồ thay đổi rất nhiều, nhưng cuối cùng là thay đổi nơi nào, quá thần bí, hắn không chắc lắm.

Không đợi hắn trả lời, Tát Phân một bên đã hét lên: "Tà chủ đại nhân! Người này cùng phe với thất long vương, để ta giết hắn, trừ hậu hoạn." Khí lưu màu xám mang tiếng thét chói tai trong chớp mắt hướng ra phía ngoài phát ra, khí tức tử vong khổng lồ trong khoảnh khắc hướng Niệm Băng và Tích Lỗ bao trùm.

Tích Lỗ đứng yên, hắn biết, căn bản không cần mình động thủ, hết thảy giao cho Niệm Băng vậy là đủ rồi. Mắt nhìn thấy Tát Phân hướng mình đánh tới, Niệm Băng khinh thường hừ một tiếng, nâng tay phải lên, giống như Tà Nguyệt cùng tu luyện vong linh ma pháp, thực lực của Tát Phân so với Tà Nguyệt thật thể kém hơn, vong linh ma pháp chỉ là một nhánh của hắc ám ma pháp, cơ sở của hắn giống như trước là ám nguyên tố, thất thải quang mang từ tay phải Niệm Băng nâng lên trôi dạt ra, trong đó quang mang màu đen chỉ là chợt lóe, liền biến mất. Xung quanh khí lưu màu xám khổng lồ bị thất thải quang mang bao phủ trong nháy mắt bị kiềm chế, Niệm Băng nhắc tay, thất thải quang mang kia đã đem khí lưu màu xám hoàn toàn giam ở trong đó, kim quang ở mi tâm nhàn nhạt, sinh ra uy áp cường đại đối với Tát Phân, hắn căn bản không kịp phản ứng, tất cả sương mù màu xám cũng đã bị thất thải quang mang biến thành bàn tay to bắt lấy, trong trận thét gào, hắn liều mạng giãy dụa, nhưng như thế nào cũng vô pháp thoát ly khống chế của Niệm Băng. Tát Phân có chút luống cuống, tinh thần lạc ấn của hắn bị Niệm Băng gắt gao ngăn chặn, căn bản không phát huy được thực lực vốn có, mà thất thải quang mang bắt lấy hắn lại không ngừng làm suy yếu tự thân khí tức tử vong, cái loại cảm giác khó chịu này làm hắn cảm thấy sợ hãi.

Niệm Băng cũng không liếc mắt nhìn Tát Phân, chuyển hướng Tà Nguyệt nói: "Tà chủ, bây giờ ta nghĩ chúng ta có thể nói chuyện chứ?" Đối với thế lực hắc ám mà nói, không có biện pháp nào hữu hiệu hơn so với dùng vũ lực áp chế.

Tà Nguyệt trong mắt quang mang màu xanh sẫm chợt hiện: "Tốt! Một người có tiên thiên lĩnh vực, phòng ngự, công kích làm một thể, ngươi so với lần trước mạnh hơn rồi. Bất quá, nếu ngươi vì thất long vương và Mặc Áo Đạt Tư Phong Ấn Chi Bình mà đến thì kết quả của ngươi chỉ có một, ngươi cho rằng chỉ một người có tiên thiên lĩnh vực có thể đủ thuyết phục được ta sao? Vậy ngươi đã quá coi thường Tà Nguyệt ta rồi."

Niệm Băng khẽ cười một tiếng, nói: "Ta vừa rồi đã nói qua, lần này ta đến không phải là địch, mà là có một số việc muốn cùng ngươi thương lượng. Nếu ta nói, ta đến giúp đỡ ngươi thì sao?"



Tà Nguyệt ngẩn người, hắn mặc dù thầm suy xét xem Niệm Băng tới đây làm gì, nhưng không thể tưởng được Niệm Băng lại nói như vậy. Hắn không khỏi kinh ngạc nói: "Giúp ta? Ngươi và thất long vương thân nhau, thậm chí không tiếc lấy tính mạng mình để bảo vệ bọn họ, ngươi lại giúp ta? Ngươi cho ta là đứa nhỏ ba tuổi sao?" Hắn vừa nói xong, liền ra lệnh cho một đám đông quỷ hút máu bao vây Niệm Băng và Tích Lỗ.

Niệm Băng không đổi thanh sắc nói: "Không sai, ta quả thật là tới giúp ngươi, ta và thất long vương là bằng hữu, nhưng dưới tình huống đối mặt với trái phải rõ ràng, ta có lập trường của mình. Đương nhiên, ngươi có thể lý giải là ta cũng không phải tới giúp ngươi. Ta lần này đến có thể nói là vì Ngưỡng Quang đại lục, cũng có thể nói là vì Di Thất đại lục nhiều năm thất lạc, chẳng lẽ với thân phận Tà chủ cũng không dám cùng hai người chúng ta nói chuyện sao? Chuyện này đối với ngươi cũng không có chỗ nào xấu, nếu chúng ta nói không ổn, khi đó ngươi có thể ra lệnh cho thủ hạ công kích chúng ta cũng đâu có muộn. Nếu chúng ta đàm phán thành công, ngươi sẽ có thêm hai người giúp đỡ, chuyện tốt như vậy, Tà chủ đại nhân làm sao không vui vẻ chứ?" Giọng nói của Niệm Băng cực kỳ bình tĩnh, không có lộ ra một tia sơ hở, trên mặt nụ cười cao thâm khó lường càng làm Tà Nguyệt không thể tưởng được ý tứ thật sự của hắn.

Tà Nguyệt có thể hình thành được cục diện hôm nay, không thể nghi ngờ năng lực hắn, nhưng vì lần này mở ra Mặc Áo Đạt Tư Phong Ấn Chi Bình, tại thời khắc mấu chốt, Niệm Băng xuất hiện đã mang đến cho hắn cảm giác bất an mãnh liệt, nên hắn mới khẩn trương như thế. Nghe Niệm Băng nói xong, tâm thần hắn dần dần bình tĩnh lại: “Ài, đối phương chỉ có hai người, mình có cái gì phải sợ chứ?”

Lập tức, Tà Nguyệt gật gật đầu, nói: "Được rồi, các ngươi đi theo ta!" Lũ quỷ hút máu xung quanh tản ra, Niệm Băng vung tay, đem Tát Phân ném qua một bên, dẫn Tích Lỗ phóng người lên, đi theo Tà Nguyệt đang hướng vào băng cốc hạ xuống. Dần dần hạ xuống, Niệm Băng cảm giác rõ ràng tình trạng nơi này tồi tệ thế nào, càng gần cực hàn chi địa, hàn lưu càng mãnh liệt, cơn lốc xoáy giống như băng đao không ngừng xâm nhập xung quanh, trong vong linh đại quân ngoại trừ vong linh không có thật thể ra, mỗi một tên trên người đều mang một tầng băng sương. Xa xa, hắn đã nhìn thấy trung tâm thung lũng, có một cỗ khí lưu màu lam đang không ngừng bay lên, ở nới đó có lượng lớn vong linh vòng quanh, một ít vong linh đang tíu tít bận rộn không biết đang làm cái gì.

Tà Nguyệt dẫn Niệm Băng và Tích Lỗ hạ xuống mặt đất, quỷ hút máu nữ vương Tina và Minh Vu Tát Phân đều chạy tới, ở sau lưng Tà Nguyệt kinh hãi nhìn hai người Niệm Băng, vong linh xung quanh đã bị Tà Nguyệt xua tan, hắn lạnh nhạt nói: "Có chuyện gì, ngươi bây giờ có thể nói, nếu ngươi là thật sự muốn cùng ta hợp tác, vậy nên đưa ra thành ý của ngươi để ta xem xem, nếu không, ta làm sao tin tưởng ngươi được?"

Niệm Băng mỉm cười, nói: "Đã dám tới nơi này, ta đương nhiên là rất có thành ý, Tà chủ đại nhân, chẳng biết ngươi đối với việc mở ra phong ấn Mặc Áo Đạt Tư Phong Ấn Chi Bình có mấy phần nắm chắc?"

Tà Nguyệt ngạo nghễ nói: "Chí ít có bảy phần, thất long vương mặc dù cường đại, nhưng ngươi đã thấy được bố trí của ta nơi này, ta mặc dù không dám nói vong linh đại quân của ta có thể đem bọn họ hủy diệt, nhưng ít nhất có thể ngăn cản bọn họ đến khi ta hoàn thành mở ra phong ấn. Vì ngày này, ta đã chuẩn bị rất lâu, lúc này bất luận phải trả giá nào, ta cũng nhất định phải hoàn thành."

Niệm Băng gật gật đầu, nói: "Ngươi đã mở ra phong ấn, triệu hồi Di Thất đại lục, vậy ta nghĩ Tà chủ ngươi nhất định đối với sự tích Thần di đại chiến năm xưa hiểu rõ tình hình của Thần đại lục, chẳng lẽ ngươi nhân tiện không nghĩ qua, ngươi chiếm được bảy đơn vị Mặc Áo Đạt Tư Phong Ấn Chi Bình, Thần đại lục sẽ có phản ứng gì? Bọn họ sẽ phải đem Di Thất đại lục trở về. Di Thất đại lục là cầu nối của Ngưỡng Quang đại lục và Thần đại lục, Di thất đại lục trở về, đối với Thần đại lục uy hiếp là rất lớn."

Tà Nguyệt nhíu mày nói: "Ngươi đừng có mà ở đó doạ dẫm ta! Không sai, Thần đại lục với Di thất đại lục là tử địch. Nhưng Thần đại lục đã có một quy định không được tùy ý rời đi phạm vi phong ấn của bọn họ."

Niệm Băng mỉm cười, nói: “Xem ra Tà chủ đại nhân đối với Thần đại lục có không ít nghiên cứu nhỉ! Ngươi nói rất đúng, Thần đại lục quả thật có quy định như vậy. Bất quá, phong ấn lại phải xem là ở tình huống nào không thể mở ra, ngươi làm những chuyện như vậy đã uy hiếp đến sự tồn tại của Thần đại lục, ngươi cho rằng, bọn họ còn có thể tiếp tục mặc kệ thế sao? Ta nói cho ngươi biết, Thần đại lục đã tự phá vỡ quy định, tổng cộng có mười hai tên thần nhân đã tới Ngưỡng Quang đại lục, khắp nơi tìm kiếm tung tích của ngươi rồi, ngươi che giấu được quả thật rất giỏi, bọn họ thủy chung tìm không thấy ngươi. Nhưng ở đây ngươi chuẩn bị mở ra phong ấn, chỗ duy nhất chí âm của đại lục, chẳng lẽ bọn họ sẽ không tìm đến sao? Mười hai tên thực lực không kém hơn cao thủ long vương đỉnh cấp, lại thêm bảy long vương, ngươi bố trí mấy cái này có lẽ sợ rằng chẳng ăn thua a."

Nghe Niệm Băng nói xong, Tà Nguyệt trong lòng kinh hãi, nếu đúng theo như hắn nói, mười hai thần nhân đã tới Ngưỡng Quang đại lục, vậy mình quả thật một phân cơ hội cũng không có, thần cấp cao thủ có bao nhiêu thực lực, Tà Nguyệt cũng đại khái hiểu được. Theo như lời Niệm Băng, khi mình uy hiếp tới sự tồn tại của Thần đại lục, Thần đại lục phản ứng cũng là chuyện bình thường, nghĩ vậy, trái tim Tà Nguyệt không khỏi ớn lạnh như băng, nhưng từ sâu thẳm trong nội tâm hắn, còn không muốn thừa nhận đây là sự thật: “Ngươi lấy gì làm cho ta tin tưởng rằng ngươi nói đúng, chỉ bằng lời nói này của ngươi sao?"

Niệm Băng lạnh nhạt cười, nói: "Ta biết, ngươi nghi ngờ vì sao ta có thể biết những chuyện này, kỳ thật ta cũng vừa từ Thần đại lục trở về không lâu, có lẽ ngươi không tin ta từng đi qua nơi đó, nhưng chuyện lần trước ngươi cũng đã thấy, ta có thể từ chết mà sống lại là bởi vì sao? Chính là bởi vì Long thần cảm ân huệ của ta đối với Long tộc, mang ta tới Thần đại lục tìm thầy thuốc, ta mới có thể còn sống mà về đây. Trước khi tới nơi này, ta từng gặp hai gã thần nhân, đã tự mình thể ngộ thực lực của bọn họ, trong đó có một cường giả đã tới cảnh giới mười ba bậc, hợp lực mấy người chúng ta, mới giết nổi. Ngươi có biết ta vì sao muốn giết thần nhân không? Bởi vì, một khi phong ấn Thần đại lục hoàn toàn biến mất, sẽ gây cho Ngưỡng Quang đại lục một thảm hoạ ghê gớm. Cuộc chiến thần di lúc trước, mặc dù không rõ ai đúng ai sai, nhưng mà Di Thất đại lục chỉ là vì tự do của mình mới dũng cảm cùng Thần đại lục phát động chiến tranh. Ôi! Thà rằng để cho Di Thất đại lục trở về, cùng Thần đại lục tiến hành chiến tranh hỗn loạn, ta không muốn để Ngưỡng Quang đại lục, mảnh đất ta đang sinh sống này bị một chút thương tổn, đây là nguyên nhân ta vì cái gì muốn lựa chọn cùng ngươi hợp tác, ngươi tin cũng được, không tin cũng được. Tái kiến! Sau hai ngày nữa, ta nghĩ lời nói của ta sẽ được kiểm chứng, bất quá, tới lúc đó, chỉ sợ ngươi muốn cùng ta hợp tác nữa cũng muộn rồi, bây giờ trước mắt chỉ có thể là đánh cuộc, ta cũng không có lừa ngươi."

Tà Nguyệt đắm chìm trong suy tư, quỷ hút máu nữ vương Tina một bên cũng lo âu tự hỏi, chỉ có Minh Vu Tát Phân kêu gào nói: "Gì vậy, ngươi bớt đến chỗ này nói hươu nói vượn đi, ta xem ngươi nhất định là gian tế do thất long vương phái tới, muốn xâm nhập vào nội bộ chúng ta, đến lúc đó cùng thất long vương đến trong ứng ngoài hợp… Tà chủ đại nhân, ngươi ngàn vạn lần đừng tin tưởng hắn, nếu không nhất định mang đến hủy diệt cho chúng ta đó!"

Niệm Băng lạnh lùng liếc mắt nhìn Minh Vu Tát Phân, hắn lúc này so với lúc trước ảm đạm đi rất nhiều, dưới công kích làm cho suy yếu của thiên nhãn lĩnh vực, ít nhất trong ba canh giờ không thể khôi phục đến trạng thái tốt nhất: "Tát Phân, ngươi trước mặt ta chớ khoa trương! Đừng tưởng ngươi đã sống lâu mấy ngàn năm, ta thẳng thắn nói cho ngươi biết, lần này trong thần nhân tới Ngưỡng Quang đại lục, có một thánh sư, ngươi nghĩ xem hắn sẽ bỏ qua cho ngươi ư?"

Tát Phân chấn động toàn thân, lần trước, khi thánh sư thần niệm thúc giục thánh diệu đao, hắn mới vừa thức tỉnh, thực lực còn lâu mới khôi phục, suýt nữa bị khí tức thần thánh trong thánh diệu đao kia hóa thành hư ảo, đối với thánh sư, hắn vốn đã sợ hãi, lúc này nghe Niệm Băng nói ra này hai chữ này, dáng vẻ kiêu ngạo nhất thời thu liễm rất nhiều. Đúng lúc này, Niệm Băng vung tay phải lên, một đạo quang mang màu đen phát sáng lên, Tà Nguyệt chợt kinh hãi, trong mắt quang mang màu xanh sẫm nhất thời biến thành đỏ như máu, nhưng quang mang màu đen kia cũng không phải hướng hắn công kích, mà là ảo hóa thành một thân ảnh, thân ảnh cùng Niệm Băng hoàn toàn giống nhau, chỉ là hết thảy đều màu đen, dần dần, bóng đen này đã xảy ra biến hóa, biến thành một hình tượng trung niên nhân, người này khuôn mặt cương nghị, toàn thân tràn ngập sát khí vô hình, lạnh lùng liếc mắt nhìn Minh Vu Tát Phân: “Ngậm cái miệng thối của ngươi lại! Bấy nhiêu năm dài như vậy, ngươi một chút tiến bộ cũng không có. Lấy thực lực của Niệm Băng, căn bản không cần cùng ngươi nói nhảm nhiều như vậy, ngươi nếu muốn chết, ta tùy thời có thể thành toàn cho ngươi."

Giọng nói cứng lạnh tràn ngập sát khí mạnh mẽ, Minh Vu Tát Phân giống như đám sương mù màu xám kia lập tức thôi không ngả nghiêng nữa, lúc trước nghe hai chữ thánh sư hắn sợ mười phần, nay thì run rẩy toàn thân: "Đại… đại ca, là ngươi sao? Thật là ngươi sao? Ngươi không chết? Ngươi dĩ nhiên không chết!" đám sương mù màu xám ngưng kết thành một hình người hư ảo quỳ rạp xuống trước thân ảnh màu đen kia, hôi quang run rẩy không ngừng.

Tà Nguyệt trong mắt tràn ngập kinh hãi, hắn đương nhiên biết có thể được Minh Vu Tát Phân gọi là đại ca, trên thế giới chỉ có một người, thì phải là Hắc Vũ Hoàng lúc trước đứng đầu bát đại thiên vương thế lực hắc ám, từng đơn độc khiêu chiến Hắc ám long vương Tạp Tiệp Áo Tây Tư. Sát khí lạnh như băng kia, ánh mắt thâm sâu, làm trong lòng Tà Nguyệt tràn ngập kinh ngạc, Hắc Vũ Hoàng tại sao lại ở chỗ này, xem bộ dáng của hắn, tựa hồ không có thực thể.

Trong tay hắc quang chợt lóe, phệ ma đao đã nhảy vào trong tay Hắc Vũ Hoàng, nhẹ nhàng vuốt ve thân đao, hắn lạnh nhạt nói: "Tát Phân, ngươi đứng lên đi. Vì ngươi từng là huynh đệ của ta, ta sẽ không so đo với ngươi, bất quá, ngươi phải coi lại cái miệng ngươi, bây giờ Niệm Băng có thể nói là chủ nhân của ta, nếu ngươi dám buông lời lếu láo, đừng trách ta không niệm tình huynh đệ năm đó!” Phệ ma đao chợt chém ra, một cỗ hấp xả lực cường đại bao phủ trên người Minh Vu Tát Phân, Tát Phân bi thảm kêu một tiếng, một cỗ quang mang màu đỏ sậm nhập vào cơ thể, quang mang phát ra trên phệ ma đao biến mất, Hắc Vũ Hoàng liếc ngang nhìn Tà Nguyệt: “Ma chú bá đạo à, xem ra huynh đệ này của ta cũng không phải thiệt tình hướng ngươi thần phục. Tà Nguyệt, trong mắt ta, ngươi chỉ là một hậu bối, ta lấy danh nghĩa Hắc Vũ Hoàng nói cho ngươi, hết thảy những gì Niệm Băng nói ra không có nửa câu hư ngôn, quyết định thế nào ngươi quyết định đi, hợp tác là phải cùng nhau xuất ra thực lực." Hắn một đao kia, đã loại trừ đi ma chú trước kia Minh Vu Tát Phân thần phục đối với Tà Nguyệt. Lúc này, Minh Vu Tát Phân sẽ không phải chịu khống chế của Tà Nguyệt nữa, mọi chuyện này đã sớm nằm trong kế hoạch của Niệm Băng. Quả thật, những điều Niệm Băng nói lúc trước cũng không có một câu nào là giả dối.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Băng Hỏa Ma Trù

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook