Chương 194: Đại bị đồng miên đích khai thủy
Đường Gia Tam Thiểu
02/04/2013
Mộc Tinh than nhẹ một tiếng, nói: "Quốc gia trong giữa ranh giới tồn vong nguy cấp, thân là thượng tầng, làm sao có thể không lo lắng chứ? Niệm Băng, có chuyện gì ngươi cứ việc nói thẳng đi.”
Niệm Băng nói: "Công chúa đang trách ta không đáp ứng cùng Lãng Mộc đế quốc đồng thời xuất binh với Hoa Dung sao?”
Mộc Tinh liếc nhìn Niệm Băng, rồi nói: "Đây là quyết định của đại biểu cho Băng Nguyệt đế quốc ngươi, bất quá, ta hy vọng ngươi có thể cẩn thận tính toán một chút. Không thể nói là trách hay không trách, ta chỉ hy vọng ngươi có thể nhìn xa một chút. Đương nhiên, nếu quyết định của ngươi là thật sự xuất phát từ lợi ích của Băng Nguyệt đế quốc, ta nói thêm nữa cũng vô dụng.”
Niệm Băng mỉm cười, nói: "Nếu ta không phải vì lợi ích của Băng Nguyệt đế quốc, Băng Nguyệt đế quốc quốc vương sao lại tin tưởng ta như thế? Có lẽ, ta không thể trở thành bằng hữu với ngươi, nhưng ta nghĩ, chúng ta hoàn toàn có thể đem lại lợi dụng lẫn nhau, điểm này, Mộc Tinh ngươi hẳn sẽ không hoài nghi chứ.”
Mộc Tinh trào phúng trả lời: "Ngươi rất thẳng thắn, lợi dụng lẫn nhau, một phe mà lại lợi dụng lẫn nhau sao? Không nên rào trước đón sau nữa, sắc trời không còn sớm, ngươi và ta cô nam quả nữ ở trong một phòng, ngươi không sợ các hồng nhan tri kỷ của ngươi ghen sao?”
Niệm Băng nói: "Các nàng là hồng nhan tri kỷ của ta, đương nhiên sẽ tin tưởng ta. Mộc Tinh, Lãng Mộc đế quốc các ngươi sở dĩ nóng lòng muốn liên hợp Áo Lan, Băng Nguyệt lưỡng quốc để khai chiến với Hoa Dung đế quốc là vì cái gì? Ta nghĩ, chắc sẽ không là vì một lần đánh lén kia của Hoa Dung đế quốc chứ.”
Mộc Tinh trả lời: "Đương nhiên là không. Lãng Mộc đế quốc ta rừng vàng biển bạc, tư nguyên phong phú, một lần tổn thất đó thì chúng ta vẫn chịu đựng được. Thế nhưng, ngươi cũng biết, Hoa Dung đế quốc diệt Kỳ Lỗ đế quốc, việc này đại biểu cho cái gì? Dã tâm lang sói, bọn họ tuyệt đối sẽ không dừng ở đó. Một khi để cho bọn họ hồi phục lại, vậy thì mục tiêu kế tiếp sẽ là chúng ta hoặc là Áo Lan đế quốc. Dưới tình huống như vậy, chúng ta phân ra thì cả hai đều bại, hợp lại thì cả hai đều lợi. Chỉ có thừa dịp hiện tại Hoa Dung đế quốc đang suy yếu mà phát động công kích, mới có có thể đánh một trận mà thắng. Nếu không, một khi Hoa Dung đế quốc kết hợp với thế lực của Kỳ Lỗ đế quốc, vậy thì, còn có ai là đối thủ của bọn họ? Đại lục tất nhiên sẽ chỉ còn Hoa Dung đế quốc. Không phải chúng ta muốn chiến tranh, mà là không thể không chiến.”
"Được. Nếu công chúa cho rằng như vậy, chúng ta đây cũng có chung tiếng nói rồi. Công chúa lo lắng là trong tương lai Hoa Dung đế quốc sẽ khuếch trương, vậy thì, ta muốn hỏi một câu, nếu hiện tại quý ngã tam quốc liên hợp, phát động chiến tranh với Hoa Dung đế quốc, có mấy phần thắng? Công hãm Kỳ Lỗ đế quốc, Hoa Dung đế quốc bởi vì có chiến lược thích đáng, chỉ phải trả giá cực ít, mặc dù hiện tại bọn họ cần có một lượng binh lực để chế ước hàng binh, nhưng chủ lực không có tổn thất quá lớn. Nếu ngươi muốn chiến thắng Hoa Dung đế quốc, chí ít phải có phương pháp đối phó được Hỏa Diễm Ma Long và Hỏa Diễm Sư Tử hai siêu cấp kỵ sĩ đoàn. Ngươi có không? Ngươi không có. Mặc dù ta không hiểu rõ tình hình của Lãng Mộc đế quốc, thế nhưng, Hoa Dung đế quốc kỵ sĩ đoàn kia lấy địa long làm tọa kỵ lại là thứ mà các ngươi không có khả năng đối kháng. Nếu thật sự xảy ra, có khả năng sẽ xuất hiện kết cục rối loạn, lưỡng bại câu thương, tam quốc liên minh căn bản không có gì tốt, chỉ có thể hao binh tổn tướng. Huống hồ, tam quốc mặc dù là đồng minh, nhưng ngươi dám nói tam quốc lại có thể tuyệt đối tín nhiệm nhau sao? Dù cho xuất hiện cảnh lưỡng bại câu thương, tam quốc vì không được chỉ huy thống nhất, tốc độ khôi phục cũng sẽ không hơn Hoa Dung đế quốc, cuối cùng, vẫn chỉ là chiến bại mà thôi.”
Mộc Tinh hừ lạnh một tiếng, nói: "Ngươi sao biết ta không có phương pháp đối phó với Hỏa Diễm Ma Long kỵ sĩ đoàn? Quả thực, Hoa Dung đế quốc chủ lực binh còn đó, nhưng tam quốc chúng ta hợp lực, cộng thêm thần giáng thuật của quý quốc Băng Tuyết nữ thần tế tự đại nhân, chúng ta cũng có vài phần nắm chắc. Chẳng lẽ Hoa Dung đế quốc có thể có cường giả chống lại thần giáng thuật?”
Niệm Băng nở nụ cười, nhìn ánh mắt kỳ dị của hắn, Mộc Tinh liền chột dạ, "Công chúa, ngươi cũng không nói lời thật lòng. Ta không tin các ngươi không phán đoán ra Dung Thân Vương đã có thực lực thần giáng sư, ta nghĩ, niềm tin của ngươi chủ yếu là từ hai kẻ đến từ Thần Chi đại lục kia chứ.”
Mộc Tinh trong lòng kinh hãi, hoảng sợ nhìn Niệm Băng, mặc dù nàng tâm chí kiên định, nhưng đột nhiên nghe Niệm Băng nói ra ý nghĩa chân chính trong lòng mình, đã không thể nào che dấu sự kinh hoảng trong nội tâm.
Niệm Băng thản nhiên cười, nói tiếp: "Công chúa không cần suy nghĩ nhiều, lúc ta mới vừa gặp Trát Mộc Luân, cũng đã nhận ra lai lịch của hắn, nhưng ngươi có nghĩ tới hay không, Lãng Mộc đế quốc các ngươi có thể tìm được bang thủ như vậy, chẳng lẽ Hoa Dung đế quốc sẽ không có? Chiến tranh chân chính, chung quy là dựa vào quốc lực. Quân đội của Hoa Dung đế quốc mấy năm gần đây chinh chiến khắp nơi, hơn xa tam quốc còn lại, cho nên, ta nói lưỡng bại câu thương chỉ là kết cục khả quan nhất, rất có thể sẽ phát sinh cảnh Hoa Dung đế quốc thắng thảm. Tới lúc đó, Lãng Mộc đế quốc các ngươi mới thực sự không còn cơ hội gì. Ta nghĩ, đây cũng không phải kết cục mà công chúa muốn thấy? Thực lực tổng cộng của cả tam quốc, quý quốc cùng Băng Nguyệt đế quốc đều có lực đánh một trận, nhưng Áo Lan đế quốc suy yếu đã lâu, mặc dù hai năm nay có điều thay đổi, nhưng tăng cường chỉ là quốc lực mà không phải binh lực. Dù cho chúng ta đều đồng ý với các ngươi xuất binh, kết cục cuối cùng tuyệt không ngoài điều ta đã sở liệu, công chúa là người thông minh, ta nghĩ, không cần ta nói thêm nữa chứ.”
Mộc Tinh nhìn Niệm Băng thật sâu, nói: "Không chiến thì phải như thế nào? Chẳng lẽ, Hoa Dung đế quốc sẽ buông tha cho chúng ta sao? Một khi bọn họ khôi phục nguyên khí, Băng Nguyệt đế quốc các ngươi mặt dù xa, nhưng sau khi Lãng Mộc đế quốc chúng ta diệt vong, các ngươi chỉ sợ cũng sẽ không thể chạy thoát vận mệnh kia. Ta muốn biết ngươi suy nghĩ thế nào, nhìn bộ dáng của ngươi, dường như rất chắc chắn.”
Niệm Băng thản nhiên cười, nói: "Không sai, khi Hoa Dung đế quốc thôn tính Kỳ Lỗ đế quốc, quốc lực quả thực mạnh lên, thế nhưng, tam quốc chúng ta cũng không phải không có ưu thế. Từ tổng thể diện tích mà tính, tam quốc chúng ta so vowis Hoa Dung đế quốc vẫn lớn hơn một chút, nhất là quý quốc, vốn là vựa lúa của cả Ngưỡng Quang đại lục. Tam quốc liên hợp, nếu Băng Nguyệt đế quốc chúng ta cùng Lãng Mộc đế quốc các ngươi đồng thời trợ giúp Áo Lan đế quốc phát triển, khi chúng ta tam quốc đều trở nên cường thịnh, cũng kết hợp thành liên minh vững chắc, Hoa Dung đế quốc dù cho mạnh hơn, cũng không dám khinh phạm. Cục diện nam bắc giằng co là không thể thay đổi, hiện tại cần không phải là chiến tranh, mà là phát triển. Điều kiện tiên quyết để phát triển chính là hòa bình. Cho nên, ta đại biểu cho Băng Nguyệt đế quốc nguyện ý cùng quý quốc liên minh, thế nhưng, lần này hòa đàm nhất định phải thành công.”
Mộc Tinh hít một hơi hài, nói: "Ngươi thật sự nắm chắc vậy sao? Niệm Băng, ta dựa vào cái gì để tin tưởng ngươi? Ngươi rõ ràng là người Dung gia, ta sao biết được rằng ngươi không phải đang lừa ta?”
Niệm Băng thản nhiên cười, nói: "Ta nói rồi, khi ta lúc còn rất nhỏ đã thoát ly Dung gia, ngay cả ngươi cũng nghĩ quốc vương hiện tại của Băng Nguyệt đế quốc không biết gì sao? Hắn nếu đã tín nhiệm ta, để ta làm sứ giả của Băng Nguyệt đế quốc tới tham gia hòa đàm lần này, chẳng lẽ ngươi sẽ không thể tin tưởng sao? Chẳng lẽ, ngươi thà rằng đi tin tưởng tên mưu đồ tấm thân xử nữ của ngươi, Trát Mộc Luân kia sao?”
"Ngươi…" Mộc Tinh đứng bật lên, kinh nghi bất định nhìn Niệm Băng, thanh niên anh tuấn trước mặt khiến nàng cảm giác thực đáng sợ. Dường như mọi bí mật trong lòng mình, hắn đều có thể nhìn thấy. Tim Mộc Tinh đập thình thịch, khuôn mặt xinh đẹp đã đỏ ửng, căm hận nói: "Là Trát Mộc Luân nói cho ngươi? Ngươi và hắn quen nhau từ trước?”
Niệm Băng mỉm cười, đáp: "Ngươi là muốn hỏi có phải Trát Mộc Luân đã phản bội ngươi? Kỳ thật, ngươi không nên hỏi như vậy, bởi vì ngươi hiểu lầm rồi. Ta hôm nay quả thực là lần đầu tiên gặp Trát Mộc Luân, cũng quả thực là từ miệng hắn biết được mọi chuyện. Đáng tiếc, ta không phải bằng hữu của hắn, đối với thần nhân ích kỷ mà hèn hạ này, dù cho thực lực của bọn họ cường đại, ta cũng không nhập bọn với bọn họ, lão sư Trát Mộc Luân của ngươi, sớm đã mất đi sinh mệnh quý giá của hắn rồi. A, không, phải là sinh mệnh hèn hạ ích kỷ. Có lẽ, linh hồn hắn đã xuống tới địa ngục rồi.”
"Ngươi nói cái gì? Ngươi giết hắn rồi? Không, điều đó không thể. Ta tuyệt không tin." Mộc Tinh nhìn Niệm Băng quả quyết nói. Nàng biết rõ thực lực của Trát Mộc Luân, nếu không phải thực lực đã đạt tới thần sư cấp bậc, nàng sao bằng lòng dùng thân thể của chính mình để đổi lấy sự hỗ trợ của hắn? Nàng từng kiến thức ma pháp của Niệm Băng, mặc dù Niệm Băng tuổi còn trẻ được xem là một đời cường giả, nhưng nàng cho rằng, vô luận như thế nào Niệm Băng đều là không thể sánh được với Trát Mộc Luân đến từ Thần Chi đại lục.
Niệm Băng thở dài một tiếng, nói: "Công chúa, ngươi quá chấp mê. Chẳng lẽ, ngươi thà rằng đi tin tưởng kẻ vì tấm thân xử nữ của ngươi mà đáp ứng hỗ trợ ngươi, lại cũng không nguyện ý tin tưởng ta sao? Không sai, Trát Mộc Luân quả thực rất mạnh, thế nhưng, ta vẫn có thể giết hắn. Thần trên Thần Chi đại lục bất quá cũng chỉ là người mà thôi. Bọn họ nếu đã là người, tại sao sẽ không thể bị giết chết chứ?”
Thân thể mềm mại của Mộc Tinh nhoáng lên, một lần nữa ngồi trở lại vị trí của mình, huyết sắc trên mặt đã tan hết, thanh âm run rẩy tự nhủ: "Không, đây không phải sự thật, Trát Mộc Luân đã chết. Hắn sao có thể chết?" Lần này nàng đi tới Lãng Mộc đế quốc, sở dĩ dám lôi kéo Áo Lan đế quốc mà không sợ sự giám sát của Hoa Dung đế quốc, chính là vì có Trát Mộc Luân, nàng đối với thực lực của Trát Mộc Luân cực kỳ tự tin. Mặc dù sâu trong nội tâm nàng lại phi thường ghét thần nhân kia, thế nhưng, nàng không thể không thừa nhận rằng Trát Mộc Luân có thực lực vô cùng cường đại. Theo nàng, cho dù là Băng Tuyết nữ thần tế tự cũng không nhất định là đối thủ của Trát Mộc Luân. Cho dù có nguy hiểm gì ở Hoa Dung đế quốc, có Trát Mộc Luân bảo vệ, mình đều có thể bình an về nước. Thế nhưng, Niệm Băng lại nói rằng Trát Mộc Luân đã bị hắn giết, sâu trong nội tâm Mộc Tinh xuất hiện cảm giác được giải thoát, dù sao, nàng cũng chẳng chân chính nguyện ý đem thân thể của mình giao cho một kẻ mình căm ghét. Thế nhưng, cái chết của Trát Mộc Luân cũng khiến nàng lâm vào nguy cơ. Đã không còn cường giả hỗ trợ, nàng đã không còn biết mình nên làm cái gì. Đối mặt với Niệm Băng cũng vậy, đối mặt Hoa Dung đế quốc cũng vậy, nàng phát hiện mình chẳng còn tư cách để nói chuyện. Mặc dù nàng không hiểu rõ Niệm Băng, thậm chí có chút căm ghét kẻ luôn phá hỏng chuyện của mình này, nhưng nàng lại biết Niệm Băng không phải một kẻ tùy tiện nói dối. Huống chi, nếu đây là do hắn biên tạo, thì thực sự quá buồn cười, quá dễ bị vạch trần. Lòng Mộc Tinh hoàn toàn rối loạn, nàng không biết mình phải đối mặt với mọi chuyện theo cách nào. Trát Mộc Luân đã chết, đồng bạn của hắn lại còn đang ở Lãng Mộc đế quốc. Nếu mình trở về đem tin Trát Mộc Luân đã chết, sợ rằng, Lãng Mộc đế quốc hoàng cung sẽ phải đối mặt với sự ám sát của một thần sư cấp bậc cao thủ. Đó là điều nàng tuyệt không muốn thấy!
Nhìn thần sắc kinh nghi bất định của Mộc Tinh, Niệm Băng mỉm cười nói: "Công chúa lo lắng sao? Kỳ thật, ngươi cũng không phải lo lắng như thế. Hy vọng ngươi có thể tĩnh tâm để cẩn thận ngẫm lại lời của ta. Mọi chuyện ta làm, chỉ là không hy vọng phát sinh chiến tranh. Ta cùng với Lãng Mộc đế quốc cũng không có cừu hận gì, sao phải hại ngươi chứ? Chỉ cần ngươi nguyện ý, khi tam quốc kết chúng ta thành liên minh, Băng Nguyệt đế quốc sẽ cùng Lãng Mộc đế quốc các ngươi hỗ trợ Áo Lan đế quốc phát triển, đến lúc đó, tam quốc chúng ta liên hợp cùng một chỗ, cộng đồng đối kháng Hoa Dung đế quốc. Nếu ngươi lo lắng về tên thần nhân còn ở Lãng Mộc đế quốc, ta cũng có thể giúp ngươi giải quyết. Có lẽ, chỉ có sau khi biết được thực lực chân chính của ta, ngươi mới có thể tin tưởng những chuyện này." Thất sắc quang mang xuất hiện nơi mi tâm Niệm Băng, ở giữa thất sắc quang vựng, mọc lên một kim sắc tinh quang. Uy áp của Hoàng Cực huyệt và Thiên Nhãn huyệt dung hợp một lần nữa xuất hiện. Mộc Tinh không phải Băng Tuyết nữ thần tế tự, Niệm Băng căn bản không cần dùng nhiều tinh thần lực, cũng đã khiến nàng hoảng sợ phát hiện, mình đã mất đi lực chống cự. Niệm Băng càng thêm thần bí trong lòng hắn, cũng trở nên càng cường đại, cảm giác ngay cả nói cũng không thể nói được, khiến cho Mộc Tinh lòng đang rối bời cũng dần dần bình tĩnh lại.
Quang mang thu liễm, mọi thứ trong phòng lại khôi phục bình thường, Mộc Tinh thở hổn hển, "Ngươi thật sự muốn giúp ta diệt trừ người kia? Ngươi có mục đích gì, ngươi muốn cái gì?”
Niệm Băng thản nhiên nói: "Ta đã nói thì nhất định giữ lời. Ta giúp ngươi cũng không có mục đích gì, cũng không yêu cầu Lãng Mộc đế quốc các ngươi làm gì cho ta. Đối với thần nhân, ta không có hảo cảm.”
Mộc Tinh nghi ngờ nhìn Niệm Băng nói: "Không đúng, theo ta nghĩ, mỗi việc ngươi làm đều có mục đích, thân là người của Dung gia, ngươi lại xuất lực cho Băng Nguyệt đế quốc, chẳng lẽ Dung gia lại chấp nhận ngươi sao? Thẳng thắn nói đi, ngươi muốn lấy thứ gì từ Lãng Mộc đế quốc chúng ta? Nếu ngươi nguyện ý, rất hoan nghênh ngươi gia nhập Lãng Mộc đế quốc chúng ta, thứ Băng Nguyệt đế quốc đem lại cho ngươi, chúng ta cũng có thể cho ngươi.”
Niệm Băng bật cười nói: "Tại sao nói thật mà ngươi cũng không tin? Chẳng lẽ ngươi muốn cho ta giống như Trát Mộc Luân kia, đòi tấm thân xử nữ của ngươi? Ta còn chưa đến mức như vậy.”
Mộc Tinh đỏ bừng mặt, "Ngươi có ba vị hồng nhan tri kỷ mà nhan sắc còn trên ta, đương nhiên sẽ không để ta vào mắt. Ai mà biết ngươi nói thật hay không."
Niệm Băng thản nhiên cười nói: "Những gì ta muốn thì sớm đã đạt được rồi, Lãng Mộc đế quốc các ngươi cũng không có thứ gì có thể hấp dẫn ta. Ta sở dĩ nguyện ý giúp ngươi trừ khử thần nhân kia, là vì lo nghĩ cho Ngưỡng Quang đại lục, cũng là vì lo nghĩ cho tam quốc chúng ta liên minh." Hắn dẫu sao thì cũng không thể nói cho Mộc Tinh biết, Băng Nguyệt đế quốc cũng nằm trong sự khống chế của ta, chẳng lẽ ngươi có thể đem cả quốc gia giao cho ta sao?
Mộc Tinh ngây ra một lúc, nói: "Ta cần suy nghĩ thêm một chút. Tứ quốc công luận đại hội ngày kia mới bắt đầu, trước lúc đó, ta sẽ cho ngươi một câu trả lời thuyết phục.”
Niệm Băng đứng lên, nói: "Ta xin cáo từ. Mộc Tinh, ngươi là một nữ hài tử thông minh, kỳ thật, chính trị là chuyện của nam nhân, cần gì phải vất vả lo nghĩ như vậy chứ? Cứ làm công chúa không tốt sao?”
Nhìn bóng lưng Niệm Băng rời đi, trong mắt Mộc Tinh toát ra một tia mê hoặc, đúng vậy!
Mình chỉ là một nữ nhân, tham dự vào chính trị thì có gì tốt? Niệm Băng này rốt cuộc thì là ai, có thể giết chết Trát Mộc Luân, thực lực của hắn chẳng phải là cũng đạt tới độ cao như vậy, thế nhưng, hắn vẫn còn thật trẻ!
Cơm tối thì mọi người ăn ngay tại Quốc Tân Quán, đêm khuya, bầu trời đen nhánh vì âm vân mà không có một tia sáng. Tích Lỗ cơm nước xong liền trở về phòng tiếp tục tu luyện, Long Linh tam nữ có lẽ là bởi vì Niệm Băng nói muốn chung chăn mà sớm bỏ chạy về phòng. Niệm Băng một mình một người phi thân lên nóc Quốc Tân Quán, nhìn bầu trời đêm đen nhánh.
Băng Tuyết nữ thần tế tự đi rồi, tâm tình của Niệm Băng cũng dễ chịu một chút, dù sao, có nàng ở đây thì sẽ có nhiều phiền toái. Chỉ là, nhãn thần mà Băng Tuyết nữ thần tế tự trước khi ly khai nhìn mình tựa hồ có chút quái dị, nàng rốt cuộc muốn gì? Sau khi trở về có hạ thủ đối với phụ mẫu mình không? Không, sẽ không. Nếu nàng muốn làm như vậy, sẽ không đợi đến ngày hôm nay, ba ba, mụ mụ, các người hãy chờ.
Sau trăm ngày nữa, ta phải đi đón các người trở về. Rốt cục các người cũng có thể hưởng thụ những tháng ngày vui vẻ rồi, khi các người nhìn thấy nhi tử đã lớn lên thành người, còn có ba thê tử xuất sắc, nhất định sẽ rất cao hứng. Các người sẽ không còn cực khổ nữa. Ta nhất định sẽ tìm được một mảnh thiên đường, mang theo các người cùng tới ẩn cư. Để các người có được lạc thú của người già.
Một cơn gió mạnh thổi qua, khiến cho trên bầu trời lộ ra mấy vì sao, nhìn bầu trời sao sáng lên rồi lại bị sương mù che chắn, Niệm Băng không khỏi nhớ tới mọi chuyện phát sinh trên Thần Chi đại lục.
Cho tới bây giờ, hắn vẫn không thể khẳng định được chuyện kia của mình và Tạp Áo đến tột cùng là ảo giác hay thực sự tồn tại. Khi hắn tỉnh dậy trong Sinh Mệnh hồ, Tạp Áo căn bản giống như chưa có chuyện gì phát sinh, lại khôi phục vẻ băng lãnh của nàng. Tứ đại chân thần, đều là những tồn tại không nên thuộc về thế giới này. Cuộc chiến tiếp theo của bọn họ, lúc nào sẽ bắt đầu đây?
Tinh quang bị mây đen ngăn cản, chung quanh lại trở thành hắc ám. Niệm Băng nằm trên nóc phòng nhìn bầu trời đen như mực, tâm hắn tĩnh lặng, nơi mi tâm, năng lượng hợp nhất của Thiên Nhãn huyệt và Hoàng Cực huyệt bình ổn vận chuyển. Khối kim sắc thực thể năng lượng không rõ ẩn chứa cái gì. Lệ Trung huyệt ở ngực ngay khi mở ra đã vì năng lượng tử vong hoàn toàn áp súc ngưng tụ, đề thăng tới chung cực cảnh giới. Đáng tiếc, cũng là vì năng lượng tử vong khổng lồ đó, khiến cho hắn không thể sử dụng được năng lực của khiếu huyệt này. Tạp Áo và Thiên Hương từng nói với hắn, nếu có một ngày, hắn có thể hoàn toàn khống chế tử khí và sinh khí trong thân thể. Vậy thì, hắn có thể đạt tới cảnh giới chân thần, dù cho vẫn kém tứ đại chân thần bọn họ, nhưng cũng không kém quá xa.
Niệm Băng trong lúc tu luyện cũng từng thử xem xét Lệ Trung huyệt, thế nhưng, Thiên Nhãn huyệt chí ít còn có thể điều động tinh thần lực, chỉ là vô pháp dùng tinh thần lực thực thể công kích mà thôi, nhưng Lệ Trung huyệt này tập trung tử vong hắc cầu lại giống như một khối thiết bản, vô luận hắn thử nghiệm thế nào, đều không thể dùng tinh thần lực cảm nhận được năng lượng bên trong. Mỗi một lần điều tra, ngược lại sẽ đem đến cho hắn cảm giác chán nản bực bội, sau đó hắn đã không còn điều tra thêm nữa, tất cả có để thuận theo tự nhiên. Có lẽ chỉ có sau khi khai thông mấy khiếu huyệt còn lại, năng lượng tử vong trong Lệ Trung huyệt này mới có thể khai mở được không chừng.
Hôm nay Mộc Tinh mặc dù không đưa có hắn một câu trả lời thuyết phục, nhưng Niệm Băng tin tưởng, Mộc Tinh hiện tại đã không còn lựa chọn nào khác, hợp tác với mình mới là con đường tốt nhất cho Lãng Mộc đế quốc. Sau khi kết thúc chuyện tình lần này, mình cũng sẽ không tham gia vào chính trị nữa, chỉ cần đại lục bình ổn, dù cho đám ngụy thần từ Thần Chi đại lục đến tìm phiền toái, cũng không phải dễ dàng mà thành công được. Niệm Băng tin tưởng, Ngưỡng Quang đại lục hiện tại, tuyệt không hề kém so với Di Thất đại lục lúc trước, Thần Chi đại lục dù có ý đồ, cũng tuyệt không dễ thành công, huống chi, sự hấp dẫn của Ngưỡng Quang đại lục đối với bọn họ chính là sự hưởng thụ như ở thiên đường, nếu hủy diệt nhân loại, bọn họ cũng chỉ thu được một nơi tốt hơn Thần Chi đại lục một chút mà thôi, nghĩ thông suốt điều này, Niệm Băng cũng không còn quá lo lắng cho Ngưỡng Quang đại lục nữa.
Mỉm cười, trong mắt Niệm Băng toát ra một tia thần quang, tứ quốc công luận đại hội bàn về cục diện ngày đó, từ tình hình hiện tại, đã hoàn toàn tại nằm trong lòng bàn tay của chính mình, tính toán thời gian một chút, từ giờ cho đến Phượng Hoàng Niết Bàn Đại Điển của phượng tộc cũng không còn xa, trước trăm ngày ước định với Băng Tuyết nữ thần tế tự, và ngày chí âm để triệu hoán Mặc Áo Đạt Tư Phong Ấn Chi Bình, mình cũng đủ thời gian cùng đi với Phượng Nữ các nàng một lần, nói như vậy, cho dù phượng tộc có phiền toái gì, không chừng mình cũng có thể giúp đỡ một chút, vừa tưởng tượng đến dáng vẻ hưng phấn của Phượng Nữ, Niệm Băng càng thấy quyết định của mình là phi thường chính xác.
Xoay người đứng lên, lúc này đêm đã dần dần thâm, đại bộ phận dân chúng ở Đô Thiên thành đều đã tiến vào mộng đẹp. Mình cũng trở về ngủ sao? Niệm Băng mỉm cười, trong lòng đã có một ý nghĩ.
Được gió nhẹ nâng đỡ, hắn trườn người xuống tường ngoài của Quốc Tân Quán, mặc dù Quốc Tân Quán chung quanh thủ vệ sâm nghiêm, nhưng đối với cao thủ như hắn mà nói, thủ vệ căn bản chỉ là thùng rỗng kêu to.
Không phát ra thanh âm gì, Niệm Băng đã đi tới trước một cửa sổ, theo tinh thần lực khống chế, phong nguyên tố ngưng kết, lặng lẽ chui vào bên trong then cửa, tay kéo nhẹ, cửa sổ đã mở ra, thân thể Niệm Băng giống như một làn khói nhẹ nhẹ nhàng chui vào, cũng thuận tay đóng cửa sổ lại.
Trong phòng còn tối đen hơn bên ngoài, lúc Niệm Băng vừa mới vững chân, trong lòng đột nhiên báo động, một đạo ám hồng sắc quang mang từ phía sau đặt trên bờ vai hắn, thanh âm trầm thấp của Phượng Nữ vang lên, "Người nào?”
Niệm Băng lén vào phòng, chính là phòng của Phượng Nữ ba người, hắn vốn tới để thâu hương thiết ngọc, lại không nghĩ rằng Phượng Nữ phản ứng nhanh như vậy. Một luồng nóng rực xuất hiện trên tay kia của Phượng Nữ mặc dù là đấu khí, nhưng cũng có công hiệu chiếu sáng chung quanh. Khí tức nóng rực trên Ly Thiên thần kiếm khiến Niệm Băng không dám di chuyển, hắn mặc dù rất tin tưởng vào sự cứng rắn của thân thể mình, nhưng vẫn không dám dùng thân thể đối chọi với lợi khí cấp bậc thần khí này.
"Ta nói này lão bà, chẳng lẽ ngươi muốn mưu sát thân phu sao?" Niệm Băng có chút xấu hổ hỏi.
"Á! Sao lại là chàng ?" Không khí nóng rực biến mất, Ly Thiên kiếm đã trở lại vỏ, Cửu Ly đấu khí trên tay vẫn thiêu đốt như trước. Phượng Nữ kinh ngạc nhìn Niệm Băng, không biết là vì hỏa diễm chiếu xạ hay là vì ngượng ngùng, khuôn mặt Phượng Nữ đã hồn hồng, xinh tươi mơn mởn, hết sức động nhân.
Niệm Băng đến đã đánh thức Băng Vân và Long Linh vốn đã tiến nhập minh tưởng. Trong lúc nhất thời, ba đôi mắt đẹp đều tập trung trên người hắn, đã muộn thế này, Niệm Băng lén đến, còn có thể là chuyện gì chứ. Tam nữ nhất thời đều ngượng ngùng, mắt nhìn Niệm Băng, cùng đợi hắn giải thích.
Niệm Băng có chút xấu hổ nói: "Ta chỉ là tới gặp các nàng. Không nghĩ tới các nàng đã ngủ rồi.”
Phượng Nữ cười nói: "Lời này của chàng chỉ có thể gạt quỷ, đến gặp chúng ta sao chàng không đi cửa chính? Lén lén lút lút, vừa nhìn đã thấy chẳng có gì hảo tâm cả.”
Niệm Băng đưa tay ra kéo Phượng Nữ, "Ta không ngủ được, lại không muốn kinh động người khác, từ bên ngoài tiến vào thì thấy tiện hơn.”
Phượng Nữ né tránh tay của Niệm Băng, xoay người chạy đến bên cạnh Băng Vân, nhấc chăn rồi chui vội vào, khiến cho Băng Vân phải phát thét lên. Phượng Nữ nói: "Hắn khẳng định không hảo tâm gì, các muội muội, chúng ta cũng không thể để hắn đạt được mục đích." Nàng trốn đi, nguồn ánh sáng duy nhất trong phòng biến mất, cả phòng lại rơi vào bóng tối, không khí nhất thời xuất hiện vài phần khác thường, với Thiên Nhãn huyệt của Niệm Băng đương nhiên có thể thấy được mọi thứ trong phòng. Nhưng hắn cũng không muốn phá hủy bầu không khí hiện tại, cũng không khai mở năng lực của Thiên Nhãn huyệt, đặt mông ngồi xuống giường Phượng Nữ.
Niệm Băng cười khổ nói: "Nói như ngươi, ta đến gặp lão bà của mình lại trở thành đạo tặc hái hoa, ta thật oan uổng! Mấy ngày nay còn không có cơ hội tâm sự cùng các nàng, ta đây không phải cố ý tới tìm các nàng sao?”
Long Linh cười khúc khích, nói: "Lời này của chàng cũng không lừa được cả thiếp. Ban ngày mới nói là muốn hòa chúng thiếp chung chăn, ban đêm lại lén chạy tới. Được rồi, chàng muốn cùng chúng ta nói chuyện phiếm, Phượng Nữ tỷ tỷ cũng nhường giường cho ngươi, ngươi cứ ngồi ở đó nói chuyện là được rồi." Vừa nói xong, cũng vội vàng kéo chăn trùm lên thân thể của chính mình, tựa hồ chỉ sợ Niệm Băng sẽ lén lao bổ vào nàng.
Niệm Băng cười khổ nói: "Linh nhi, ta biết nàng thông minh nhất mà, ta thật vất vả mới tới được đây, các nàng cũng phải có một người cho ta ôm chứ, như vậy ta sẽ giao lưu tốt hơn các nàng hơn!”
"Phi, ai muốn giao lưu cùng ngươi, Linh nhi muội muội không nên mắc mưu hắn." Phượng Nữ dùng chăn trùm kín thân mình và Băng Vân, các nàng đều biết Thiên Nhãn của Niệm Băng có thể nhìn rõ mọi thứ, vội vàng che đậy tấm thân mềm mại chỉ mặc áo ngủ.
Niệm Băng thấy tam nữ không hề có sơ hở, mà mình lại không thể dùng sức mạnh, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nằm xuống giường Phượng Nữ, không hề lên tiếng, cảm nhận bóng tối chung quanh, nghe tiếng thở không yên định của tam nữ, ngửi mùi thơm toát ra từ cơ thể các nàng, lòng hắn có chút mê say.
Long Linh tam nữ đương nhiên không thật sự muốn kháng cự Niệm Băng, chỉ là các nàng ba người cùng một chỗ, ai cũng không dám cùng Niệm Băng thân thiết, nhưng ở bên trong lòng lại vẫn có vài phần kỳ vọng, thấy Niệm Băng lúc trước còn đang suy nghĩ biện pháp để chiếm tiện nghi giờ lại đột nhiên không có tiếng động, tam nữ không khỏi cảm giác được có chút kỳ quái, Lam Thần hỏi dò: "Niệm Băng, ngươi không phải muốn nói chuyện phiếm với chúng ta sao? Sao không lên tiếng?”
Niệm Băng thông minh, từ giọng nói của Lam Thần đã thấy ra nhiều thứ, cố tình bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói: "Ta có ba lão bà, thế nhưng, lại chẳng ai muốn cho ta thân thiết, thật sự là thương tâm! Không có tâm tình nói chuyện phiếm, ta ngủ đây, các nàng cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”
Nói xong, kéo chăn trùm lên đầu. Động tác của hắn mặc dù là như thế, nhưng lỗ tai lại dựng thẳng lên, nghe ngóng động tĩnh của tam nữ.
Thông qua tinh thần lực cảm nhận, Niệm Băng phát hiện Lam Thần nhẹ nhàng huých Phượng Nữ, nói khẽ với Phượng Nữ: "Tỷ tỷ, chàng không thật sự tức giận chứ? Chàng cả ngày mệt nhọc, nếu không, nếu không…”
Phượng Nữ hì hì cười, cố ý nói to: "Hắn vì việc nhỏ ấy mà tức giận? Vậy thì hắn cũng không phải Niệm Băng rồi, muội muội, muội cũng không nên mắc mưu hắn! Chúng ta là cùng chiến tuyến, hắn buồn ngủ, cứ để hắn ngủ ngon. Cùng lắm thì hôm nay tỷ và muội chật chội một chút.”
Niệm Băng cười khổ, vẫn là Phượng Nữ hiểu mình nhất! Xem ra, tối nay muốn chiếm tiện nghi là không thể rồi. Hắn đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện, lại phát hiện Long Linh bên kia di chuyển, Long Linh lặng lẽ nhấc chăn ra.
Phòng này vốn là có hai giường, khoảng giữa cũng không phải rất lớn, bây giờ mang đến ba chiếc, hai bên trái phải chỉ cần đưa tay là có thể chạm, Long Linh lặng lẽ đưa tay mò sang bên Niệm Băng, nắm lấy bàn tay hắn khẽ nhéo nhéo, tựa hồ đang an ủi hắn, bảo hắn không nên tức giận. Nắm bàn tay mềm mại ấm áp của Long Linh, trong lòng Niệm Băng cảm thấy ấm áp, dù sao, Linh nhi vẫn là mềm lòng nhất! Dù cho biết rõ mình giả bộ, nhưng vẫn lo lắng. Cầm chặt bàn tay của Long Linh, khe khẽ đích vuốt ve, da thịt vô cùng mịn màng, Niệm Băng dần dần nóng lên.
Động tác của Long Linh phi thường cẩn thận, trong phòng lại rất tối, không hề khiến Phượng Nữ và Lam Thần chú ý, Phượng Nữ mặc dù cho rằng Niệm Băng giả bộ, nhưng sau khi nàng mở miệng, thấy Niệm Băng vẫn không có động tĩnh gì, trong lòng không còn chắc chắn như trước. Từ sau khi Niệm Băng chết một lần, bất luận là nàng hay là Lam Thần, đều thêm coi trọng Niệm Băng hơn trước kia, bao gian nan thì hắn mới trở về được, Phượng Nữ thật sự không muốn để hắn có chuyện gì không vui. Huống chi, các nàng đều đã xác định sẽ gả cho hắn, để hắn thân thiết một chút thì có sao? Nghĩ tới khoảng thời gian từ trước đến nay vẫn duy trì khoảng cách với Niệm Băng, cự tuyệt đủ loại thỉnh cầu thân thiết của hắn, Phượng Nữ trong lòng không khỏi có chút áy náy, nhưng nàng dù sao vẫn còn tấm thân xử nữ, đây lại là trên giường, thấp giọng hướng về phía Lam Thần bên cạnh nói: "Nếu không, muội đi bồi tiếp hắn?”
Nghe Phượng Nữ nói như vậy, Lam Thần cực kỳ xấu hổ, một màn trước đây lại hiện lên trước mắt, vội vàng lắc đầu, thấp giọng nói: "Tỷ tỷ, tỷ đi đi. Tỷ là đại tỷ, cũng nên đến phiên tỷ rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.