Băng Hỏa Ma Trù

Chương 193: Thuyết phục: Niệm Băng đích cố lự

Đường Gia Tam Thiểu

02/04/2013



Ngoại trừ Dung Thân Vương vẫn đứng yên tại chỗ ra, bảy vị Huyết Sư giáo trưởng lão đồng thời cung kính nói: "Ra mắt giáo chủ." Mặc dù với thân phận của bọn họ thì không cần cúi đầu, nhưng lễ số thì không thể bỏ được.

Niệm Băng vội vàng cung kính đáp: "Ra mắt các vị trưởng lão, gia gia, người cũng tới?”

Sắc mặt Dung Thân Vương ngưng trọng, mặt trầm như nước, liếc nhìn Tích Lỗ một bên, rồi trầm giọng nói: "Nghe nói ngươi đã trở thành sứ giả của Băng Nguyệt đế quốc, có chuyện này sao?" Sau khi nhận được tin tức về Niệm Băng từ Dung Băng, lại biết Niệm Băng triệu thất trưởng lão nghị sự, hắn lập tức chạy tới đây.

Niệm Băng gật đầu đáp: "Không sai, ta lần này đại biểu cho Băng Nguyệt đế quốc mà đến. Vị Tích Lỗ đại ca này là bằng hữu của ta, người một nhà, không có gì bất tiện cả.” Vừa nói, Niệm Băng vừa đi tới chỗ thủ vị ngồi xuống.

Dung Thân Vương ánh mắt thủy chung vẫn bám theo Niệm Băng, thấy hắn ngồi xuống, lạnh lùng nói: "Chuyện này ngươi cần phải cho ta một lời giải thích.”

Niệm Băng thản nhiên cười, nói: "Gia gia, nếu người đã giao Huyết Sư giáo cho ta, vậy thì, người cũng nên tin tưởng quyết định của ta, tôn chỉ của Huyết Sư giáo là gì, ta phi thường rõ, ta có năng lực xử lý tốt. Người tới vừa đúng lúc, ta cũng đỡ phải đi tìm người, có một số việc ta đang muốn thương lượng với người.”

Sắc mặt của Dung Thân Vương đã hòa hoãn một chút, nói: "Niệm Băng, trước đây ta quyết định truyền chức giáo chủ cho ngươi, chính là coi trọng cái nhìn đại cục và năng lực của ngươi, ta tin tưởng Huyết Sư giáo trong tay ngươi nhất định có thể phát triển tốt, thế nhưng, ngươi lần này đại biểu cho Băng Nguyệt đế quốc mà đến, đồng hành còn có Băng Tuyết nữ thần tế tự, không thể không khiến ta hoài nghi mục đích của ngươi. Ngươi hẳn là hiểu rõ tứ quốc công luận đại hội trong yếu thế nào với Hoa Dung đế quốc chúng ta. Còn nữa, ngươi mất tích một năm trường, đừng quên, ngươi là kẻ đứng đầu một giáo, ngươi làm như vậy là không có trách nhiệm, bảo ta sao có thể yên tâm được?”

Niệm Băng gật đầu, nói: "Người yên tâm, ta hiện tại sẽ cho người một lời giải thích. Đầu tiên, ta hỏi người một vấn đề. Tứ quốc công luận đại hội lần này đúng là trọng yếu với Hoa Dung đế quốc trọng yếu, thế nhưng, đối với chúng ta Dung gia cũng trọng yếu như vậy sao?”

Dung Thân Vương ngẩn người, thất vị trưởng lão bên cạnh thần sắc khẽ động, tựa hồ đã nắm được yếu điểm trong lời nói của Niệm Băng, Dung Thân Vương nhíu mày nói: "Đối với ta, Dung gia đương nhiên cũng trọng yếu, Hoa Dung đế quốc là căn cơ của chúng ta. Hoa Dung đế quốc cường thịnh, Dung gia đương nhiên cũng sẽ cường thịnh.”

Niệm Băng thản nhiên nói: "Nếu thật sự đơn giản như vậy, hẳn đã không có sự tồn tại của Huyết Sư giáo rồi. Gia gia, ta chỉ muốn nói cho người… Huyết Sư giáo là vì Dung gia mà tồn tại, mà không phải vì Hoa Dung đế quốc mà tồn tại. Nếu không phải vì ta vắng mặt, riêng chuyện của Kỳ Lỗ đế quốc, ta tuyệt không đem thực lực của bản giáo hỗ trợ cho người hành sự.”

Dung Thân Vương nhìn đôi mắt xanh thắm không chút tạp chất của Niệm Băng. Trong lòng đã minh bạch ý tứ hắn muốn nói, trầm giọng: "Ngươi cứ tiếp tục nói.”

Niệm Băng nói tiếp: " Huyết Sư giáo chúng ta, mặc dù là địa hạ thế lực khổng lồ ở Ngưỡng Quang đại lục, thế nhưng, lại thủy chung luôn thần bí, thậm chí không có mấy người biết được sự tồn tại của chúng ta. Thế nhưng, sau vụ Kỳ Lỗ đế quốc, bản giáo đã tổn thất không nhỏ. Chỉ cần là kẻ có tâm, thì đều có thể nhận ra Hoa Dung đế quốc đã lợi dụng lực lượng không thuộc về chính. Hoa Thiên đại đế cùng người là huynh đệ, thế nhưng, người có nghĩ tới, hiện tại hắn thân là đế vương, đối với tình huống trong quân đội tất nhiên phi thường quen thuộc, sợ rằng, bí mật của bản giáo đã bại lộ phần nào. Hơn nữa, trong chiến dịch lần này với Kỳ Lỗ đế quốc, bản giáo tổn thất sợ rằng không ít. Chẳng lẽ đây là điều người hy vọng thấy được sao? Để các huynh đệ đem tính mạng mà nỗ lực cho Hoa Dung đế quốc? Người thủy chung đều là thần tử, có lẽ người không sợ công cao chấn chủ bốn chữ này, thế nhưng, nếu người đã đem nhiệm vụ bảo vệ Dung gia giao cho ta, ta không thể không nghĩ nhiều một chút. Cho nên, ta đã quyết định, từ giờ trở đi, không có mệnh lệnh của ta, Huyết Sư giáo sẽ không được xuất lực cho Hoa Dung đế quốc.”

Nghe xong lời Niệm Băng nói, thất vị trưởng lão đều gật đầu, đại trưởng lão càng tỏ ra tán thành, trước đây Dung Thân Vương quyết định để Huyết Sư giáo bang trợ Hoa Dung đế quốc công kích Kỳ Lỗ đế quốc, hắn đã từng đưa ra ý kiến phản đối, nhưng bởi vì Niệm Băng vắng mặt, các vị trưởng lão khác lại đều ủng hộ Dung Thân Vương, cho nên, cuối cùng vẫn tiến hành hành động. Niệm Băng mặc dù không có tham gia chiến dịch đó, nhưng phân tích của hắn lại vô cùng đúng, mỗi phán đoán đều như là tận mắt nhìn thấy.

Dung Thân Vương lạnh giọng nói: "Cả đời này của ta, nguyện vọng lớn nhất là có thể thống nhất đại lục, chỉ cần ta còn sống một ngày, sẽ không ngừng nỗ lực.”

Niệm Băng mỉm cười, đứng dậy nói: "Gia gia, xin người bình tĩnh một chút! Không sai, ta có thể hiểu nguyện vọng của một thống soái của người, thế nhưng, ta đã nói rồi, nỗ lực của người, đều là nỗ lực vì Hoa Dung đế quốc, mà lại không phải vì Dung gia chúng ta. Tiếp theo, thống nhất đại lục cũng không nhất định phải đi chinh phục, với phương pháp thống nhất của người, cuối cùng có lợi chỉ có thể là Hoa Dung đế quốc, thế nhưng, nếu với phương pháp thống nhất của ta, bên có lợi đích lại là Dung gia chúng ta. Hành động Biến Thiên, thay đổi hoàng đế ở Băng Nguyệt đế quốc, ta nghĩ rằng người hẳn phải hiểu rõ. Mặc dù ta không phải quân vương của Băng Nguyệt đế quốc, thế nhưng, ta lại dám nói, chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, Băng Nguyệt đế quốc sẽ chính thức biến thiên, trở thành căn cứ địa tốt nhất cho Dung gia ta. Đây là điều mà nhiều năm chinh chiến của người có thể làm được sao? Mục đích cuối cùng của ta chỉ có một, chính là dùng lực lượng của Huyết Sư giáo chúng ta khống chế từng quốc gia trên đại lục, trở thành đại lục vương chân chính. Ta nghĩ, hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều so với bao năm liên mien chinh chiến của người.”

"Ta tán thành ý kiến của giáo chủ.” Đại trưởng lão đứng dậy, đi tới phía sau Niệm Băng, Dung Thân Vương là nhi tử của hắn, hắn sao lại không rõ ý nghĩ trong lòng nhi tử chứ?

Dung Thân Vương nhìn phụ thân chủ động đi tới sau lưng tôn tử của mình, trong mắt không khỏi toát ra một tia mất mát, mấy vị trưởng lão kia cũng trước sau đi tới sau lưng Niệm Băng, dùng hành động chứng minh đối tượng mà bọn họ ủng hộ. Mặc dù Niệm Băng biến mất đã hơn một năm, nhưng trước đây ở Băng Nguyệt đế quốc, hành động Biến Thiên cơ hồ không thể hoàn thành lại được một tay hắn lèo lái mà hoàn thành, đem lại cho Huyết Sư giáo lợi ích rất lớn. Cũng nhờ hành động lần đó, Niệm Băng đã lập được uy vọng cực cao trong giáo, chân chính chiếm được sự ủng hộ của Huyết Sư giáo thất lão. Niệm Băng đã dùng hành động để chứng minh ý kiến của mình là có thể thi hành được.

Nhìn thất vị trưởng lão, rồi nhìn lại Niệm Băng, Dung Thân Vương có chút cay đắng nói: "Có lẽ. Ta hiện tại đã già rồi.”

Đại trưởng lão tức giận nói: "Hỗn đản, dám ở trước mặt ta kể cả, ngươi không phải già rồi, mà là hồ đồ.”

Dung Thân Vương lúc này mới nghĩ đến mấy vị trưởng lão trước mặt đều là trưởng bối, không khỏi xấu hổ nói: "Phụ thân, ta không có ý đó, các người đã quyết định ủng hộ Niệm Băng. Ta cũng không có gì để nói, kỳ thật ta cũng hiểu Niệm Băng nói rất có đạo lý, thế nhưng, ta càng muốn dựa vào lực lượng của chính mình, dùng thiết và huyết mà thống nhất đại lục.”

Niệm Băng đứng lên, đi tới bên cạnh Dung Thân Vương, đỡ hắn ngồi xuống, "Gia gia, kỳ thật người không cần nản chí. Ta quyết định như vậy là đã nghĩ đến cả cục diện. Người là thống soái mạnh nhất đại lục, ta hiểu được kỳ vọng trong lòng người, thế nhưng, hiện tại Ngưỡng Quang đại lục chúng ta cũng không thể bộc phát chiến tranh thêm nữa rồi, bởi vì địch nhân từ bên ngoài đến tùy thời đều có thể xuất hiện. Đối với địch nhân cường đại này, chỉ có chúng ta hoàn toàn liên hợp mới được, liên hợp chẳng phân biệt quốc giới, mới có thể chống lại được. Mặc dù ta nói điều này còn không biết bao giờ sẽ xuất hiện, cũng có thể vĩnh viễn cũng không xuất hiện, nhưng chúng ta nhưng không thể không đề phòng!”

Nhìn Dung Thân Vương và thất trưởng lão kinh ngạc, Niệm Băng tiếp tục nói: "Các người nhất định đều muốn biết hơn một năm qua tới nay ta đã đến nơi nào, với mạng lưới tình báo của Huyết Sư giáo mà cũng không thể tìm được ta. Đó là bởi vì, ta căn bản là không có mặt ở Ngưỡng Quang đại lục. Người thường không biết sự tồn tại của địa phương kia, nhưng ta nghĩ. Các người nhất định là biết, đó chính là nơi chúng thần tụ tập, Thần Chi đại lục. Ta chính là vì đi tới đó, mới thất tung một năm này.”

"Cái gì? Ngươi đã tới Thần Chi đại lục?” Dung Thân Vương kinh hô ra tiếng, đối với người Ngưỡng Quang đại lục mà nói, Thần Chi đại lục là một địa phương phi thường thần bí, nơi đó có chúng thần trong truyền thuyết.

Niệm Băng gật đầu đáp: "Không sai, ta là tới Thần Chi đại lục. Ở lại nơi này trong một năm rưỡi, trong một năm rưỡi này, ta rốt cục đã hiểu rõ thần rốt cục là cái gì, thần kỳ thật cũng chỉ là người mà thôi. Bọn họ cũng có lịch sử lâu đời. Hơn nữa, thần này, còn xa mới giống thần thánh như trong tưởng tượng của các người, kỳ thật, bọn họ đều là những nhân loại ích kỷ. Không thể phủ nhận, thần nhân này có thực lực cường đại, cũng có cấm chế phong ấn không thể dễ dàng đi tới phiến đại lục này của chúng ta, thế nhưng, ta lại có thể khẳng định, một khi bọn họ xuất hiện, thì sẽ đem đến cho Ngưỡng Quang đại lục, tuyệt đối là tai nạn. Ta nói có thể có địch nhân xuất hiện, là chỉ bọn họ. Thần nhân mặc dù có số lượng không nhiều. Nhưng kẻ yếu nhất trong bọn hắn cũng có thực lực tiếp cận võ thánh. Thần Chi đại lục cũng tuyệt không tốt đẹp như trong truyền thuyết, nếu mang Ngưỡng Quang đại lục ra so, Ngưỡng Quang đại lục quả thực chính là thiên đường. Một đám thần nhân với thực lực cường đại nếu từ địa ngục chạy tới thiên đường, bọn họ sẽ làm gì?” Rồi Niệm Băng đơn giản kể lại những chuyện mình đã trải qua ở Thần Chi đại lục, chỉ che giấu chuyện về Mặc Áo Đạt Tư Phong Ấn Chi Bình và tứ đại chân thần, cũng không nói tại sao mình phải tới nơi đó. "Chính bởi vì có uy hiếp như vậy, đối với chúng ta mà nói, nhất định phải nhanh chóng phát triển trong hòa bình, dựa vào ưu thế về số lượng mà chống lại Thần Chi đại lục, dù cho bọn họ không đến, chúng ta cũng phải chuẩn bị sẵn sàng. Nếu không, sẽ đem đến cho Ngưỡng Quang đại lục biến hóa vô cùng lớn, tai họa vô cùng lớn.”

Nhìn thần sắc không dám tin của Dung Thân Vương và thất vị trưởng lão, Niệm Băng hướng về phía Tích Lỗ gật đầu, hoàng sắc quang mang bắt đầu lóe lên, ngụy trang bởi Trường Sinh đao trong chớp mắt được triệt đi, lộ ra diện mạo vốn có của Tích Lỗ.

"Ải nhân tộc trong truyền thuyết, không biết gia gia và thất vị trưởng lão đã nghe nói qua chưa? Nhưng ta đi có thể nói cho các người biết, vị Tích Lỗ đại ca này của ta có thực lực đã vượt quá thần sư, đạt tới gần thập tam giai, cũng chính là thần cấp cao thủ trên Thần Chi đại lục. Ta nghĩ, điều này đã có thể chứng minh lời ta nói.”

Yên lặng, trong hội nghị thất, tất cả mọi người đều trầm mặc, Niệm Băng ngồi trở lại vị trí của chính mình, hắn cũng không sốt ruột, hắn biết, những lời của mình dù sao cũng rất khó để Dung Thân Vương mọi người lý giải được, bọn họ cần phải có một quá trình nghiền ngẫm. Hắn cũng tin tưởng, với trí tuệ của gia gia Dung Thân Vương, sẽ không khó để hiểu ra ý tứ của mình.

Một lúc lâu, đại trưởng lão tiên phong mở miệng, "Niệm Băng, vậy ngươi hiện tại muốn làm như thế nào? Ta muốn nghe một chút về suy nghĩ của ngươi.”

Niệm Băng gật đầu, đáp: "Chuyện ta muốn làm chuyện rất đơn giản, bảo trì cục diện hiện tại của đại lục, Hoa Dung đế quốc và tam đại đế quốc khác nam bắc giằng co, đồng thời phát triển, tứ quốc hòa đàm đương nhiên là phải hoàn thành, đồng thời, Áo Lan, Băng Nguyệt và Lãng Mộc tam quốc sẽ kết thành liên minh, nói như vậy, Hoa Dung đế quốc cũng không có lý do để xuất binh với tam quốc, chỉ có như vậy, mới có thể khiến đại lục một lần nữa khôi phục hòa bình.” Hắn đem mẩu đối thoại lúc trước ở chúc điếm với Lạc Nhu và Mộc Tinh thuật lại một lần, cũng tỏ rõ quan điểm của chính mình. Niệm Băng biết, tứ quốc công luận đại hội mặc dù chưa bắt đầu, nhưng chỉ cần gia gia đồng ý với ý nghĩ của mình, coi như đại cục đã định, ngày kia cử hành hội nghị sẽ không xuất hiện chuyện gì không tốt. Mục đích của Hoa Dung đế quốc cũng đạt được, mà mục đích của Niệm Băng cũng đạt được.



Dung Thân Vương nói: "Chuyện của Hoa Dung đế quốc không phải ta một người có thể quyết định được, Niệm Băng, mặc dù ta tán thành phương án của ngươi, thế nhưng, ngươi có nắm chắc là sẽ thuyết phục lão bằng hữu của ta? Hội nghị lần này là do Tô Việt chủ trì, ngươi muốn thuyết phục hắn, cũng không phải một chuyện dễ dàng. Luận về trí tuệ, ta còn chưa gặp qua người nào cao minh hơn hắn.”

Niệm Băng mỉm cười, nói: "Ta thích cùng người thông minh giao thiệp, ta nghĩ Tô gia gia cũng sẽ hiểu thế cục hiện nay, huống chi Hoa Dung đế quốc hiện tại cần chính là hòa bình mà thôi. Về phần sau này, chỉ cần tam đại đế quốc khác phát triển, Hoa Dung đế quốc còn muốn phát động công kích, cũng không phải một chuyện dễ dàng. Trước khi tới nơi này, ta đã suy nghĩ rất kỹ. Sau một đoạn thời gian nữa, Huyết Sư giáo phải làm, chính là thâm nhập vào Lãng Mộc đế quốc và Áo Lan đế quốc. Khi hai đế quốc này đã giống như Băng Nguyệt đế quốc, Dung gia chúng ta sẽ vĩnh viễn hưng thịnh bất suy.”

Dung Thân Vương gật đầu, nói: "Được rồi, ta đồng ý với cách làm của ngươi, trên thực tế, Huyết Sư giáo cũng chỉ nghe theo mệnh lệnh của ngươi. Chỉ cần tam quốc đồng ý hòa đàm, thì hội nghị lần này tự nhiên sẽ dễ dàng hơn nhiều.”

Niệm Băng đứng lên, nói: "Gia gia, ta đây về trước. Tương lai của Dung gia còn phải dựa vào người, chờ hòa đàm ngày kia kết thúc, ta sẽ lập tức ly khai nơi này, có tin tức gì ta sẽ thông qua Huyết Sư giáo thông tri người. Tăng cường luyện binh, tăng cường thực lực do chúng ta chân chính nắm giữ, dĩ bất biến ứng vạn biến, mới là thượng sách. Thất vị trưởng lão, ta đi trước.”

Trong tiếng cung tống của thất đại trưởng lão, Niệm Băng mang theo Tích Lỗ ly khai sào huyệt bí mật này của Huyết Sư giáo, mặc dù nói chuyện rất ngắn gọn, nhưng đã đạt tới hiệu quả mà hắn mong muốn, như vậy là đủ rồi.

Hiện tại hắn còn có một mục tiêu, chỉ cần thuyết phục được mục tiêu cuối cùng này, vậy thì tứ quốc công luận đại hội, cũng đã hoàn toàn nằm trong sự khống chế của hắn.

Khi Niệm Băng và Tích Lỗ trở lại Quốc Tân Quán, trời đã chạng vạng tối, còn chưa đi đến cửa phòng, hắn chợt nghe thấy tiếng cười đùa ở phòng bên cạnh.

Tích Lỗ bĩu môi với Niệm Băng: "Đi thôi, đến bồi tiếp những lão bà của ngươi, ta về trước tu luyện một lát, chữa thương cho tốt." Nói xong, mở cửa đi vào trong phòng.

Niệm Băng rón ra rón rén đến phòng bên cạnh, vừa lúc nghe được bên trong đang nói, thông qua Thiên Nhãn huyệt cảm nhận, hắn phát hiện bên trong phòng chẳng những có Long Linh tam nữ, còn có Lạc Nhu và Ngọc Như Yên.

Chỉ nghe Long Linh nói: "Niệm Băng đi lâu như vậy sao còn không trở về?”

Phượng Nữ bật cười: "Linh nhi muội muội, ngươi không thể bồn chồn như vậy, chỉ mới vừa tách ra một lát, ngươi đã nhớ hắn rồi. Chúng ta liên hợp lại, nếu không sau này không phải sẽ bị hắn khi dễ sao?”

Ngọc Như Yên nói: "Phượng Nữ, Thần Thần, Linh nhi, các con đều đã quyết định phải gả cho Niệm Băng sao?" Lời này vừa nói ra, trong phòng nhất thời xuất hiện một khoảng yên tĩnh ngắn ngủi, Niệm Băng bên ngoài cũng dỏng tai, muốn nghe xem tam nữ trả lời thế nào.

Người đầu tiên mở miệng chính là Lam Thần, nàng có chút xấu hổ nói: "Mụ, chuyện của chúng con người cũng biết rồi, con không gả cho chàng thì còn có thể gả cho ai? Tỷ tỷ và Linh nhi biết chàng còn trước con, các nàng chỉ sợ cũng không muốn rời xa Niệm Băng. Ngày đó, Niệm Băng liều mạng cứu con, cũng giúp tỷ tỷ và Linh nhi mở ra Thiên Nhãn huyệt, từ giọt thiên sứ chi lệ, chúng con đã minh bạch tấm lòng của chàng, kỳ thật, mỗi nữ nhân đều có lòng ghen, đều hy vọng có thể độc chiếm người mình yêu. Thế nhưng, chúng con lại cũng không hy vọng Niệm Băng vì chúng con mà thấy khó khăn. Con và tỷ tỷ, Linh nhi đã sớm thương lượng rồi. Nếu chàng yêu thương chúng con sâu sắc, mà chúng con cũng không thể rời xa chàng, vậy thì chỉ có ở cùng một chỗ với nhau, vĩnh viễn một nơi. Con nghĩ, chúng con tương xử với nhau thật tốt.”

Phượng Nữ và Long Linh nhìn nhau, đồng thời gật đầu. Ngọc Như Yên bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, nói: "Thật sự là tiện nghi cho tiểu tử này, vậy các ngươi quyết định bao giờ xác lập quan hệ với hắn?”

Phượng Nữ nói: "Tâm nguyện lớn nhất của Niệm Băng là có thể cứu được phụ mẫu, chờ chúng con đón bá phụ phụ mẫu ra rồi hãy nói tiếp. Mụ, chúng con tin tưởng Niệm Băng sẽ không ủy khuất chúng con.”

Long Linh nói: "Đúng vậy! A di! Niệm Băng mặc dù có lúc thần thần bí bí, nhưng hắn đối với chúng cháu quả thực là chân tâm. Gả cho một nam nhân mà có thể nguyện ý vì chúng cháu mà buông bỏ sinh mệnh. Chúng cháu còn có cái gì phải bất mãn chứ? A di, người cứ yên tâm, chúng cháu là tam tỷ muội, chàng nếu dám khi dễ chúng cháu, sau này, sau này…”

Đứng ở ngoài cửa, mắt Niệm Băng đã ươn ướt. Từ lúc trở về, hắn vẫn bận rộn với thế cục của đại lục. Thủy chung vẫn không có cơ hội nói chuyện với tam nữ, lúc này nghe tam nữ nói về mình như vậy, lòng hắn tràn ngập ấm áp. Đúng lúc này, Niệm Băng đột nhiên cảm giác được sau lưng truyền đến một luồng khí tức hàn lãnh, xoay người lại, liền thấy được khuôn mặt như băng sương của Băng Tuyết nữ thần tế tự.

Trong lòng thầm cả kinh, Niệm Băng thầm nghĩ, mình sao lại quên mất nàng. Chuyện mình nghe được, sợ rằng nàng cũng đã nghe được. Lần này thì không thể che dấu thân phận của Thần Thần nữa rồi.

Băng Tuyết nữ thần tế tự lạnh lùng nói: "Vừa rồi ở dãy núi ngoài Đô Thiên thành, kẻ sử dụng thần giáng thuật chính là ngươi?”

(ND: nguyên văn là ở dãy núi ngoài Băng Nguyệt thành, chắc do bản tiếng Trung sai)

Niệm Băng lúc này cùng không cần phải giấu diếm nữa, gật đầu, nói: "Không sai, người đó chính là ta.”

Thanh âm ở bên ngoài lập tức khiến chúng nữ trong phòng cảnh giác, thân ảnh lóe lên, Ngọc Như Yên tam mẫu nữ, Long Linh và Lạc Nhu trước sau đi ra. Lam Thần lúc này vì đã trả Thần Lộ đao lại cho Niệm Băng, trên người cũng không có gì ngụy trang, khi nhìn thấy sư phụ mình, liền cúi đầu, nói không ra lời.

Băng Tuyết nữ thần tế tự nhìn Băng Vân, lại nhìn Niệm Băng, hàn quang trong mắt trở nên dị thường phức tạp, gật đầu, nói: "Tốt, thật sự là tốt! Không nghĩ tới, cả hai đệ tử đắc ý nhất trong cuộc đời ta, kết cục cuối cùng đều như vậy. Băng Linh, Băng Vân, cuối cùng đều là rời bỏ ta đi. Tốt, tốt, tốt, Niệm Băng, với thực lực và trí tuệ của ngươi, chuyện tình ở đây hoàn toàn có thể tự giải quyết, nơi này không còn cần ta nữa. Trăm ngày sau, ta ở Băng Thần tháp chờ ngươi, quyết định sinh tử của phụ mẫu ngươi, Băng Vân, đến lúc đó ngươi cũng theo hắn tới gặp ta, nếu đến lúc đó mà không đến, hậu quả thì các ngươi biết rồi.” Nói xong, nàng không dừng lại một giây, xoay người đi về phòng mình.

"Sư phụ." Lam Thần đau xót kêu lên một tiếng, quỳ rạp xuống đất. Bóng lưng cô độc của Băng Tuyết nữ thần tế tự đã khiến lòng nàng rung động sâu sắc, ân nhiều năm dưỡng dục, sao có thể quên được?

Băng Tuyết nữ thần tế tự ngừng bước, "Không nên gọi ta là sư phụ, lời dặn dò của ta, ngươi sớm đã quên rồi, ngươi hiện tại có mẫu thân, có nam nhân, thì không còn sư phụ này nữa.”

"Không, không phải. Sư phụ, người…" Nước mắt theo khuôn mặt Băng Vân chảy dài xuống, Băng Tuyết nữ thần tế tự không dừng lại thêm, đi về phòng của mình. Mặc dù với trí thông minh của Niệm Băng, hắn cũng không biết Băng Tuyết nữ thần tế tự hiện tại đang suy nghĩ gì, nhưng có thể khẳng định, nàng sẽ không ở lại chỗ này nữa. Niệm Băng tự tin, với thực lực của mình cộng thêm Tích Lỗ hoàn toàn có thể giết chết nàng, thế nhưng hắn đã đáp ứng Băng Vân sẽ không giết Băng Tuyết nữ thần tế tự, hiện tại nên làm cái gì? Trăm ngày sau, chỉ sợ cũng sẽ là trận quyết chiến tối hậu.

Băng Tuyết nữ thần tế tự đi, mang theo thuộc hạ của nàng, ở lại Đô Thiên nội thành chưa tới một ngày đã ly khai, nỗi bi thương của Lam Thần khiến Niệm Băng nhớ lại cảm thụ của chính mình trước đây khi Tra Cực qua đời, hắn biết thứ Lam Thần cần nhất bây giờ chính là sự an ủi của mình.

Trong phòng, Niệm Băng ôm Lam Thần vào lòng, Phượng Nữ và Long Linh đều ngồi trên giường của mình, bốn người không nói một câu, chỉ có Lam Thần cúi đầu khóc.

Ôm thân thể mềm mại động nhân của Lam Thần, Niệm Băng thấp giọng an ủi: "Đừng khóc nữa, đây là kết cục phải có.”



Lam Thần hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn hắn, nức nở: "Sư phụ không cần thiếp nữa. Mặc dù sư phụ vẫn rất nghiêm khắc với ta, nhưng thiếp biết, kỳ thật là bà thương yêu thiếp. Chuyện trước đây của Băng Linh sư tỷ đã khiến lòng bà tổn thương sâu sắc, mà bây giờ, thiếp, thiếp cũng…, thiếp chưa từng thấy nhãn thần tuyệt vọng như vậy trong mắt sư phụ, Niệm Băng, thiếp đuổi theo sư phụ.”

Niệm Băng ôm sát thân thể mềm mại của nàng, kiên định nói: "Không, ta không cho nàng đi. Nàng là thê tử của ta, ta tuyệt không hy vọng chuyện đã phát sinh ở phụ mẫu ta lại phát sinh với chúng ta. Trăm ngày sau, dùng ma pháp giải quyết, nàng yên tâm, nếu đã đáp ứng nàng, ta nhất định sẽ không giết bà ấy." Đối với Băng Tuyết nữ thần tế tự thì là hận, đối với Lam Thần thì là yêu, trong lòng phi thường mâu thuẫn.

"Xin lỗi, thiếp đã làm khó chàng rồi. Có lẽ, chúng ta vốn là không nên ở cùng một chỗ. Thiếp biết ngươi yêu tỷ tỷ, yêu Long Linh, chuyện phát sinh giữa chúng ta chỉ là trùng hợp, Niệm Băng, thiếp không trách chàng, đó là lỗi của thiếp, chàng cũng đã vì thiếp mà đền đáp nhiều như vậy, để thiếp đi thôi." Lam Thần dối lòng mà nói ra lời thương tổn chính mình.

Niệm Băng khẽ hôn lên gương mặt nàng, "Nha đầu ngốc, nói cái ngốc vậy? Chẳng lẽ nàng còn không minh bạch tình yêu của ta đối với? Ta sẽ không để nàng đi, vĩnh viễn không." Vừa nói, hắn vừa dùng ống tay áo lau nước mắt trên mặt Lam Thần. ”Ta ở lại đây cùng các nàng, ta không hy vọng sáng mai tỉnh đậy, lão bà của mình đột nhiên lại thiếu đi một người.”

Phượng Nữ đứng dậy đến bên Lam Thần ngồi xuống, tức giận trừng mắt nhìn Niệm Băng, nói: "Chúng ta còn chưa phải lão bà của ngươi.”

Niệm Băng mỉm cười, nhìn thoáng qua trong Lam Thần đang thất thần, nói: "Đó thì đơn giản, ta có một đề nghị rất hay, không bằng đem ba chiếc giường này của các nàng ghép lại, chúng ta ngủ chung chăn. Các nàng không phải sẽ đều trở thành lão bà chân chính của ta sao?”

Phượng Nữ đỏ bừng mặt, "Đáng ghét, chàng nói cái gì? Nghĩ gì thì không nghĩ." Lam Thần cũng ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Niệm Băng, vốn gương mặt bi thương đã có thêm vài phần đỏ ửng, hiển nhiên là do nhớ lại một màn trong huyệt động trước kia.

Niệm Băng cười hắc hắc, dùng tốc độ nhanh nhất bò lên trên giường. Đá đôi hài trên chân xuống, thoải mái ưỡn người, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Phượng Nữ, nói: "Mặc kệ, dù thế nào thì hôm nay ta cũng không đi, ở lại nơi này ngủ cùng các ngươi. Ngay cả mụ cũng đồng ý cho các nàng theo ta, còn có gì phải thẹn thùng chứ." Sau câu nói trêu chọc của hắn, không khí trong trong trở nên dễ chịu hơn nhiều. Phượng Nữ bị hắn ôm, nhìn thoáng qua muội muội, rồi lại nhìn Long Linh, trong lòng cực kỳ xấu hổ, muốn giãy giụa thoát ra khỏi vòng tay Niệm Băng, nhưng Niệm Băng ôm rất chặt, làm thế nào cũng không chịu buông nàng ra.

Long Linh hì hì cười, vội vàng nằm xuống giường mình, quay lưng về phía Niệm Băng ba người, nói: "Không liên quan đến ta, cái gì ta cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không nghe thấy.”

Niệm Băng xoay người ngồi dậy, chen vào giữa Phượng Nữ và Lam Thần, mỗi tay ôm một người, nói: "Hôm nay ai cũng đừng nghĩ đến chạy, ta muốn để các nàng tất cả đều trở thành lão bà chính thức của ta. Cùng ngủ một chăn, ha ha.”

Phượng Nữ và Lam Thần cơ hồ đồng thời xoay tay đánh vào vai Niệm Băng, sẵng giọng: "Ai muốn cùng ngươi cùng ngủ một chăn.”

Niệm Băng giả vờ đau đớn kêu lớn một tiếng, "Mưu sát thân phu." Thân thể liền ngã ngửa ra, mắt nhắm lại, nhất thời khí tức hoàn toàn biến mất.

Phượng Nữ cười khúc khích, nàng và Lam Thần căn bản là không hề dùng lực, đưa tay véo vào đùi Niệm Băng, nói: "Đáng ghét, không cho giả chết.”

"Oa, ta lại sống lại." Niệm Băng ngồi nhanh dậy, vừa lúc Phượng Nữ quay đầu lại nhìn hắn, hắn ngồi lên rất nhanh, Phượng Nữ còn chưa kịp phản ứng, môi thơm đã nóng lên, đã bị hắn hôn rồi.

Thân thể mềm mại của Phượng Nữ run lên, bàn tay đang véo Niệm Băng liền nhuyễn lại, Niệm Băng vừa chạm đã rời đi, quay đầu lại hôn lên môi Băng Vân, đây là lần đầu tiên sau khi trở về từ Thần Chi đại lục hắn thân thiết với các nàng.

Phượng Nữ vừa muốn trách mắng, thần sắc tươi cười trên mặt Niệm Băng đột nhiên tiêu thất, gắt gao ôm các nàng vào người, nói: "Đáp ứng ta, không được ly khai ta. Các nàng đã là phần quan trọng nhất trong sinh mệnh ta, nếu mất đi các nàng, nhân sinh cũng chẳng còn ý nghĩa gì với ta nữa cả.”

Nhìn thần sắc chăm chú trong mắt Niệm Băng, Phượng Nữ chủ động ôm cánh tay hắn, dựa vào vai hắn, thấp giọng nói: "Không, chúng ta sẽ không hội ly khai chàng.”

Lam Thần biết, những lời này của Niệm Băng phần nhiều chính là nói cho mình nghe, nàng cũng biết Niệm Băng sở dĩ tới trêu chọc mình và tỷ tỷ, là để khiến mình vui lên, thâm tình trong lòng bắt đầu nổi lên, cũng dựa sát vào vai hắn, "Niệm Băng, xin lỗi, khiến chàng lo lắng rồi. Cái gì phải đối mặt thì cũng sẽ phải đối mặt, có lẽ, là do thiếp suy nghĩ quá nhiều rồi.”

Mỹ nữ trong ngực, tâm tình Niệm Băng kích động, nhìn các nàng thật sâu, nghiêm túc nói: "Nếu như vậy, chúng ta đây hôm nay cùng ngủ một chăn đi.”

"Đáng ghét." "A a a…" Niệm Băng kêu thảm, nhảy dựng lên, dù cho thân thể hắn cứng cỏi, nhưng bị véo mạnh vào bắp đùi thì cũng chẳng thể dễ chịu được. Cuối cùng, hắn đáng thương bị tam nữ đẩy ra khỏi phòng. Cửa phòng đóng phịch lại, chỉ còn vẻ mặt bất đắc dĩ của hắn.

Đứng tựa vào tường, trong mắt Niệm Băng toát ra một tia cười, "Nếu thật sự có thể chung chăn, thì thật là tuyệt vời!”

Tinh thần lực, từ Thiên Nhãn huyệt tràn ra, trong mắt Niệm Băng dị quang lóe lên, tinh thần lực khổng lồ của hắn đã bao trùm cả tòa lữ điếm, nhanh chóng, hắn tìm được mục tiêu của mình, lúc này mới đứng thẳng dậy, đi về phía mục tiêu. Nơi hắn muốn đến cách phòng Phượng Nữ các nàng không xa, rất nhanh, Niệm Băng đã tới trước của phòng này, khẽ gõ lên cánh cửa, lẳng lặng chờ đợi.

"Ai?" Thanh âm của Mộc Tinh từ trong phòng truyền ra, từ trong thanh âm của nàng, Niệm Băng có thể nghe ra, vị công chúa này của Lãng Mộc đế quốc có vẻ khá mệt mỏi.

"Là ta, Niệm Băng." Hắn bình tĩnh hồi đáp.

Tiếng bước chân vang lên, cửa mở ra, một thân lục sắc trường quần, Mộc Tinh xuất hiện trước mặt Niệm Băng, nàng không ngờ là Niệm Băng lại tìm đến gặp mình, trong mắt xuất hiện vài phần kinh ngạc.

Niệm Băng mỉm cười nói: "Sao? Không mời ta đi vào sao? Mộc Tinh công chúa.”

"A, mời vào." Mộc Tinh tránh ra một bên, mời Niệm Băng vào trong phòng. Cùng một lữ điếm, bố trí trong phòng đương nhiên không có quá nhiều khác biệt, Niệm Băng trực tiếp đi tới sô pha ở phòng ngoài ngồi xuống. Mộc Tinh lấy cho hắn chén nước, sau đó mới ngồi vào sô pha đối diện hắn.

"Mộc Tinh công chúa chắc là không hề nghĩ tới ta sẽ đến đây." Niệm Băng uống một ngụm nước, rồi mới thong thả nói.

Mộc Tinh nói: "Quả thực không là nghĩ tới ngươi sẽ đến, không nên gọi ta là cái gì công chúa nữa, trực tiếp gọi tên ta đi. Tìm ta có chuyện gì sao? Niệm huynh.”

Niệm Băng mỉm cười nói: "Công chúa không cần khách khí, ngươi đã bảo ta gọi tên của ngươi, vậy ngươi cũng gọi tên của ta đi. Xem ra, mấy ngày này công chúa không nghỉ ngơi tốt lắm."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Băng Hỏa Ma Trù

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook