Băng Hỏa Ma Trù

Chương 217: Đạp Thượng Tranh Trình

Đường Gia Tam Thiểu

02/04/2013



Chỉ đơn giản một chữ nhưng nó biểu thị niềm tin của các huyết vệ, so với các võ sĩ Băng Nguyệt đường, bọn họ chấp hành mệnh lệnh cấp trên càng nghiêm chỉnh hơn, không chút do dự, cho dù bây giờ Niệm Băng ra lệnh cho họ tự sát tập thể, họ cũng tuyệt không phản kháng, chấp hành mệnh lệnh là nguyên tắc tiên quyết của huyết vệ.

Mười tru thần nỏ mở lớn đặt bằng phẳng trên mặt đất, năm trăm người, hóa thành năm trăm đạo thân ảnh màu đỏ sẫm hướng đỉnh núi tiến lên, tế kiếm màu đen trên tay bọn họ có thể dùng mở núi sao? Đáp án này, ngay cả Niệm Băng cũng không rõ ràng lắm.

Tích Lỗ dùng giấy bút trong không gian chi giới của Niệm Băng viết ra mọi thứ hắn cần, hôm nay khi Niệm Băng lại đi bắt thiết tuyến xà, cầm bản kê Tích Lỗ viết ra, hắn lập tức ly khai Tuyết Sơn, thông qua không gian truyền tống ma pháp cự li xa, hướng thiên đãng sơn mạch mà đi.

Thời gian, mỗi ngày trôi qua, hai tháng không dài, nhưng cũng tuyệt đối không ngắn, hai tháng đủ để phát sinh rất nhiều sự tình, Ngân Nãng và thủ hạ của hắn đối với huấn luyện của Niệm Băng tràn ngập tin tưởng và hy vọng, không nản chí, các huyết vệ thuỷ chung không mở miệng, nhưng bọn họ tuyệt đối chấp hành mệnh lệnh của Niệm Băng.

Chẳng mấy chốc đã nửa tháng trôi qua, Tuyết Sơn cao lớn chỉ còn lại hai phần ba so với trước kia. Kết quả như vậy, ngoại trừ Niệm Băng ra, căn bản không ai có thể ngờ tới.

Thời gian nửa tháng, núi cao mấy trăm trượng biến mất, làm cho Ngân Nãng từ trên núi xuống khi nhìn thấy kiệt tác của mình và bọn thuộc hạ, đã không khỏi choáng váng, nửa tháng qua, cuộc sống bọn họ một mực lặp đi lặp lại. Cứ ba ngày, Niệm Băng lại mang một đám thiết tuyến xà trở về, lấy mật rắn nấu canh cho bọn hắn uống, thịt rắn làm thức ăn cho bọn họ, qua năm ngày, Niệm Băng lại mang đến lượng lớn rau dưa, cho bọn họ ăn thêm vào với thịt rắn. Lực lượng tăng lên hằng ngày, cố nhiên cùng mật thiết tuyến xà có quan hệ trực tiếp, nhưng cũng do bọn họ không ngừng cố gắng.

Trải qua quá trình không ngừng phóng thích và tu luyện ngưng kết đấu khí, bọn họ đã hoàn toàn hấp thu năng lượng mật thiết tuyến xà, hiệu quả so với khi trước Niệm Băng ăn mật thiết tuyến xà còn muốn tốt hơn nhiều, dù sao, bọn họ thân mình đúng là võ sĩ. Làm võ sĩ tu luyện đấu khí, thực lực bọn họ tăng lên cực kỳ rõ ràng, bây giờ, ngay cả chính bọn họ cũng không biết đạt tới trình độ gì.

Nhớ lại tiến độ hành động "diệt sơn" bắt đầu từ sau khi năm trăm huyết vệ tới, năm trăm huyết vệ làm rất đơn giản, bọn họ cũng không có dùng đấu khí của mình oanh kích sơn thể, mà là trong gió tuyết bằng vào tế kiếm màu đen kia đến trợ giúp đồng bọn Băng Nguyệt đường, họ đâm kiếm, mỗi một lần đâm ra, đấu khí hoàn toàn ngưng kết, đấu khí bén nhọn trực tiếp xuyên vào núi có thể đạt tới độ sâu ước chừng một trượng. Huyết vệ thực lực cực mạnh thậm chí có thể phát động xuyên vào núi tới ba trượng. Mỗi đội một trăm sáu mươi huyết vệ, sau khi bọn họ đồng thời phát động một lần đâm xuyên, lại do những cao thủ Băng Nguyệt đường oanh kích, như vậy, mỗi một lần đấu khí oanh kích tiết kiệm gấp ba lần đấu khí, nhưng lại có thể đạt tới hiệu quả gấp đôi trước kia, cứ như vậy, tốc độ "diệt sơn" càng nhanh hơn.

Bất luận là huyết vệ hay là cao thủ Băng Nguyệt đường, nhờ ăn mật thiết tuyến xà, thực lực bọn họ đều đang không ngừng tăng lên, càng lúc hiệu quả càng rõ rệt. Nguyên lai, vốn những cao thủ Băng Nguyệt đường trải qua kỳ huấn luyện tưởng rằng có thể cùng huyết vệ so sánh một chút, nhưng sau khi đã tham gia tập huấn lần này, bọn họ lại bỏ đi ý niệm đó trong đầu. Cũng không phải bởi vì thực lực của họ từng người có thể so hơn kém với các huyết vệ, mà là bởi vì các huyết vệ tại đây làm cho bọn họ hiểu được, sát thủ được huấn luyện từ ba tuổi sẽ như thế nào.

Nếu dùng đấu khí để lượng định, các huyết vệ này lớn tuổi nhất cũng không quá bốn mươi, thực lực cực mạnh cũng chỉ là cấp bậc vũ đấu gia, đến một vũ thánh cũng không có. Nhưng ngay cả Ngân Nãng cũng không tuyệt đối nắm chắc có thể trong chiến đấu sinh tử giết chết một gã huyết vệ cấp bậc vũ đấu gia. Các huyết vệ này..., đáng sợ nhất chính là trên người bọn họ có cỗ sát khí vô hình cùng với phương thức công kích xảo quyệt. Bất luận ra tay như thế nào, bọn họ với lợi kiếm mang độc này khi công kích đều lấy hình thức xuất hiện của mũi nhọn, đấu khí một gã vũ đấu gia ngưng kết thành một mũi nhọn, lực công kích đáng sợ thế nào chỉ có người chính thức đối mặt mới biết được. Hơn nữa, huyết vệ không sợ chết, trong ý thức bọn họ, tính mạng là của Huyết Sư giáo. Đối với một người không sợ chết, cho dù ngươi có thể chém tới hắn, kiếm của hắn rất có thể đồng thời cũng sẽ cắm ở chỗ yếu hại nào đó trên người ngươi.

Vốn là, khi các huyết vệ lần đầu tiên uống mật thiết tuyến xà nấu thành canh thang, bọn thuộc hạ Ngân Nãng định đợi xem náo nhiệt. Nhưng bọn họ chỉ còn biết trợn mắt há hốc mồm nhìn đám huyết vệ uống xong ba muỗng canh thần sắc vẫn không có gì biến hóa, bọn họ đối với mấy tên được xưng tinh nhuệ trong tinh nhuệ của huyết sư giáo, chỉ còn có nước hết lòng khâm phục.

Trong "diệt sơn" hành động, huyết vệ rất xứng để phối hợp những cao thủ Băng Nguyệt đường, bọn họ cơ hồ không biết mệt mỏi, mỗi lần cũng phải tiêu hao đến không còn phần khí lực nào, cả kiếm cũng nhấc không nổi mới chịu nghỉ ngơi. Khi điều đoàn huyết vệ đến, mặc dù Niệm Băng không có yêu cầu đặc thù, nhưng những cao thủ Băng Nguyệt đường càng được trui rèn thêm khắc khổ. Bởi vậy, nửa tháng trôi qua, mới có thành tựu như thế. Tuyết Sơn ngàn trượng, chỉ còn lại không đầy ba trăm trượng, nhìn kết quả trước mặt, trong lòng mỗi người đều tràn ngập niềm tin.

Nếu nói nửa tháng qua ai là người vất vả nhất, có lẽ các huyết vệ hết mình phá núi này cũng sẽ đều bảo là giáo chủ. Đúng vậy, Niệm Băng quá rõ ràng là người vất vả nhất, hắn chẳng những phải thường xuyên đi thiên đãng sơn mạch bắt thiết tuyến xà, mà còn đi Băng Nguyệt thành mua sắm nhu yếu phẩm, lúc không có việc đi đâu thì làm việc không nghỉ. Hắn lao động cực kỳ cật lực, ngoại trừ hắn, có lẽ ma pháp sư trên Ngưỡng Quang đại lục không có một ai có thể làm được việc như thế.

Tru thần tiễn, trên đầu mỗi một cây tru thần tiễn, đều gắn một viên bảo thạch bằng ngón cái, bảo thạch chia làm hai loại, hồng và lam. Niệm Băng mấy ngày nay đem bảo thạch gắn lên đầu mũi tên, đương nhiên cũng không phải gắn đơn giản, gắn lên chỉ là quá trình thứ nhất, thép mặc dù cứng rắn, nhưng với thiên hỏa có thể làm cho thiết chảy sắt tan cũng không tính là gì, khó khăn nhất là quá trình đem một trinh tập yểm ma pháp phong ấn vào trong bảo thạch.

Ma pháp quyển trục có thể chứa đựng ma pháp, bản thân chúng lấy ma pháp tinh thạch hóa phấn làm trụ cột, bởi vậy, ma pháp tinh thạch tự nhiên có thể tạo nên tác dụng chứa đựng ma pháp. Nhưng tru thần tiễn thể tích có hạn, nơi rộng nhất là đầu mũi tên, bởi vậy bảo thạch cũng chỉ có thể gắn ở chỗ này, bảo thạch bằng ngón cái, cũng không phải loại thập phần trân quý, Băng Nguyệt đế quốc phong phú cổ khoáng vật, một viên bảo thạch như vậy, nhiều nhất đáng giá hai đến ba tử kim tệ, cho dù là bảo thạch thượng đẳng cũng rất khó vượt qua mười tử kim tệ.

Bảo thạch chứa đựng ma pháp năng lượng nhiều ít với thể tích có quan hệ tuyệt đối, như vậy trên bảo thạch, không bằng cực phẩm ma pháp bạch quyển trục. Hơn nữa, chế tạo ma pháp quyển trục phải trải qua công nghệ đặc thù, trên mặt thêm ma pháp chú ngữ, tương đối dễ dàng hơn nhiều, nay ở trên mẩu tinh thạch bình thường phong ấn ma pháp nguyên tố, lại còn phải phối hợp chú ngữ dẫn động xảo diệu, do vậy cực kỳ khó khăn. Cho dù được xưng đại lục đệ nhất ma pháp sư lúc trước Băng Tuyết nữ thần tế tự Băng Khiết có lẽ tỷ lệ thành công cũng sẽ không vượt qua một phần mười. Niệm Băng nửa tháng qua, đúng là đã làm việc theo quên mình như vậy, phong ấn bảo thạch trên tru thần tiễn, chứa đựng đơn thể công kích ma pháp cao tới chín bậc.

Tru thần tiễn phong ấn công kích ma pháp chín bậc, đúng là tru thần tiễn chân chính. Lấy thép làm mũi tên, đồng đỏ tinh thiết làm thân tên, hơn nữa còn phong ấn bảo thạch công kích ma pháp chín bậc. Tích Lỗ từng lấy tường thành của Băng Nguyệt thành dày tới hai mươi trượng làm bia bắn thử. Chỉ cần ba cây tru thần tiễn thuộc tính hỏa, có thể khoét thủng một khoảng trống đủ lớn trên tường thành để đại quân tiến vào.

Xác suất Niệm Băng thành công rất cao, làm tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm. Tinh thần lực này phải khổng lồ cỡ nào?! Từ khi Niệm Băng làm ra cây tru thần tiễn thứ mười trở về sau, đọng ở bên miệng Tích Lỗ hai chữ nhiều nhất là hai chữ "quái vật". Khi hắn xưng hô với Niệm Băng, đã trực tiếp gọi hai chữ này.

Thời gian nửa tháng, Niệm Băng đã chế tác ra hơn một ngàn hai trăm cây tru thần tiễn, với bảo thạch phong ấn ma pháp chín bậc. Mặc dù hắn không có tận lực tu luyện, nhưng trong quá trình chế tạo tru thần tiễn, đối với ma pháp lực, ma pháp khống chế và tinh thần lực thách thức vô cùng lớn. Niệm Băng bản thân thực lực cũng có một ít biến hóa, mặc dù mặt ngoài xem không thấy cái gì, nhưng trong lòng Niệm Băng biết, nửa tháng này đối với mình trọng yếu tới mức nào.

Nửa tháng thời gian, Niệm Băng đã lần lượt đưa đến mọi thứ, hai trăm cây tru thần nỏ, lẳng lặng để ở trong thung lũng nhỏ bên cạnh. Đó cũng là nơi Tích Lỗ qua lại nhiều nhất, hằng ngày hắn đều phải tới xem xét các tru thần nỏ đã chế tạo xong, tiến hành kiểm tra và cải tạo khiến cho chúng tốt hơn. Ải nhân tộc chú tạo đại sư tất nhiên không phải người thường, Tích Lỗ đã cải tiến rất nhiều để tru thần nỏ trở nên chuẩn xác và hoàn thiện. Ví dụ hắn cho thiết kế thêm hai bánh xe lắp vào tru thần nỏ, có thể trong tình huống khi phải hành quân xa không có xe cộ kéo, khiến cho nỏ nâng biến thành nỏ kéo, một người có thể hoàn thành nhiệm vụ của ba người. Ngoài ra hắn còn điều chỉnh đối với ròng rọc và dây nỏ, dưới sự cố gắng của hắn, lực công kích của tru thần nỏ càng hiệu quả hơn. Và một điểm trọng yếu nhất hắn làm, chính là trên tru thần nỏ lắp thêm một ống ngắm đặc thù. Niệm Băng bởi vì quá bận rộn, mà Tích Lỗ lại có chút ít tỏ ra thần bí, cho tới bây giờ hắn cũng không biết rõ Tích Lỗ tới nay đang làm cái gì.



"Hồi bẩm giáo chủ! Bổn giáo Băng Nguyệt đường một trăm linh một người, Huyết Sư giáo huyết vệ năm trăm người đã tập hợp đông đủ." Thanh âm Ngân Nãng vang lên đầy sức mạnh.

Niệm Băng vừa lòng nhìn Ngân Nãng râu ria đầy mặt, tóc rối bù mỉm cười nói: "Ngân đường chủ vất vả rồi!"

Ngân Nãng xoay người lui qua một bên, ánh mắt Niệm Băng đảo qua sáu trăm lính tinh nhuệ Huyết Sư giáo trước mặt. Hơn một tháng không tắm rửa tuyệt đối không phải chuyện dễ chịu, nhưng phía sau vẻ lem luốc trên mặt bọn họ, ánh mắt mỗi người so với khi vừa mới đến nơi đây sáng hơn rất nhiều, nhìn thấy bọn họ tinh thần sung mãn như vậy, Niệm Băng gật gật đầu, nói: "Thời gian qua rất nhanh, trong chớp mắt đã nửa tháng, hiệu quả các ngươi làm được so với ta dự tính còn tốt hơn. Nhiệm vụ vốn tưởng không thể hoàn thành, với sự cố gắng không ngừng của các ngươi, nay đã sắp thành công rồi. Các ngươi không hổ là thành phần tinh nhuệ nhất của Huyết Sư giáo, bắt đầu từ hôm nay, phương pháp huấn luyện phải thay đổi một chút, hai trăm cây tru thần nỏ đã hoàn thành, đã đến lúc các ngươi thử nỏ rồi. Ta nghĩ, các ngươi nhất định chờ mong giờ khắc này đến, ta cũng giống như vậy, cho nên từ bắt đầu hôm nay, các ngươi tiến vào quá trình thử nỏ, mục tiêu là Tuyết Sơn, bất quá các ngươi không cần cao hứng, tru thần tiễn chế tạo rất khó khăn, cho nên các ngươi thử nỏ chỉ dùng tên gỗ. Bây giờ, các ngươi tự mình phối hợp, mỗi ba người một nhóm, đem bảo bối của chúng ta ra, từng người luân phiên bắn thử."

"Vâng!" Trong tiếng ầm ầm đồng ý, mọi người hướng thung lũng mà đi. Mặc dù chỉ có thể bắn tên gỗ, nhưng tưởng tượng lại ngày đó khi Tích Lỗ thử tên thật uy lực lớn, ngay cả các huyết vệ can trường cũng sinh ra cảm giác nhiệt huyết sôi trào.

Trong chốc lát, sáu trăm người nâng hai trăm giá trọng nỏ đã xuất hiện trước mặt Niệm Băng.

Nhìn thấy bọn họ khí thế ung dung hình dáng ngẩng cao, Niệm Băng mỉm cười, đi đến trước một trọng nỏ, nói: "Mũi tên thứ nhất này tiện thể do ta bắn trước, cho các ngươi xem uy lực chính thức của tru thần nỏ." Vừa nói, hắn vừa đi đến trước một bàn tru thần nỏ, trong tay ngân quang chợt lóe, một mũi tru thần tiễn đã xuất hiện, bảo thạch trên đầu mũi tên là màu đỏ.

"Chờ một chút!" Tích Lỗ chợt lóe thân tiến đến bên Niệm Băng mỉm cười nói: "Từ khi bắt đầu thử nỏ, cố gắng của ta mấy ngày này cũng nên để cho ngươi xem." Vừa nói xong, hắn sờ phía dưới tru thần nỏ trong tay Niệm Băng, một cái ống tròn cùng thân nỏ kết hợp, ống tròn ước chừng dài hai thước, thô như cánh tay, hai đầu ống tròn đều gắn một viên bảo thạch màu đỏ, bảo thạch rất rực rỡ, có hình cong lồi.

Tích lỗ mỉm cười nói: "Đây là ống ngắm ta chế ra, trên mỗi một bàn tru thần nỏ đều đã phối hợp rất tốt, độ chính xác đã điều chỉnh đến tốt nhất, ngươi chỉ cần để mắt vào mặt sau khối bảo thạch này, ngắm bên kia, sẽ thấy một chữ thập màu đen xuất hiện trên hồng bảo thạch, lấy chữ thập trung tâm nhắm vào, trong năm trăm trượng, mục tiêu gì cũng có thể dễ dàng bắn tới. Tru thần nỏ này thân rất chắc chắn, bởi vậy tên bắn ra dựa vào ống ngắm trợ giúp tuyệt đối chuẩn xác."

Niệm Băng kinh ngạc để mắt vào hồng bảo thạch, nhất thời phát hiện Tuyết Sơn vốn xa mấy trăm trượng phảng phất gần ngay trước mắt, có thể thấy rõ tuyết trên núi. Tích Lỗ nắm một vòng khuyên mặt trên ống tròn, nói: "Vòng xoay này có thể điều tiết gần xa, nếu khoảng cách rất gần, có thể đem sọc tinh thạch bên kia dời đi, như vậy sẽ không hạn chế ảnh hưởng phạm vi công kích mục tiêu."

Chữ thập màu đen làm hiện ra rõ ràng một chỗ khác, trước mắt hiện ra một mảnh màu đỏ trong suốt, nhìn thấy rõ ràng cảnh vật và chữ thập màu đen, trong lòng Niệm Băng không khỏi tán thưởng, xếp đặt rất xảo diệu. Có thứ này, công kích khoảng cách năm trăm trượng của tru thần nỏ có thể phát huy cực lớn.

Tích Lỗ vừa nói xong, kéo dây nỏ uốn cong cài vào, lấy tru thần tiễn trên tay Niệm Băng gắn vào đường rãnh nỏ, mỉm cười, nói: "Ngươi có thể bắt đầu rồi, lựa chọn mục tiêu nhỏ một chút, ngươi sẽ biết cái này ta tìm kiếm độ chuẩn xác cỡ nào."

Niệm Băng gật gật đầu, một tay nâng thân nỏ lên, tay kia đặt ở trên lẫy nỏ, nhẹ nhàng chuyển động thân nỏ giữa hai vai. Bàn tru thần nỏ được Tích Lỗ chế thêm một đường ray hình tròn có thể dễ dàng xoay mọi phương hướng phát động công kích.

Rất nhanh, Niệm Băng bình tĩnh chọn một vị trí ở giữa Tuyết Sơn, nơi đây có một khối nham thạch nổi lên, bóp cò! Tiếng tru thần tiễn rít lên để lại cho mọi người ấn tượng rất sâu, phảng phất không khí như nứt ra khi tru thần tiễn xé gió bay đi. Thân tên mang theo một đạo ảo ảnh, chỉ là trong nháy mắt, một tiếng ầm vang thật lớn nổi lên. Niệm Băng qua kính ngắm thấy chỗ đó đã biến thành một biển lửa.

Trong tiếng ầm vang thật lớn, Tuyết Sơn phảng phất đang run rẩy, mảng mây băng mù mịt bốc hơi trong biển lửa. Tiếng ầm vang kia không chỉ bởi vì tru thần tiễn công kích, cùng lúc đơn thể công kích hỏa hệ ma pháp chín bậc đã phát huy tác dụng lớn.

Theo xếp đặt của Niệm Băng, tinh thạch màu đỏ chỉ vào thời điểm bị phá vỡ ma pháp mới có thể phóng thích, mà đối với lực công kích của tru thần tiễn như vậy, mỗi một cây tên bắn ra ngoài, cơ hồ không có thể thu hồi. Hai cỗ trùng kích lực hợp làm một, uy lực bộc phát ra chỉ có thể dùng từ "khủng bố" để hình dung.

Hỏa diễm thiêu đốt dần kết thúc, lúc này mặc dù cách Tuyết Sơn mấy trăm trượng nhưng mỗi một người đều thấy được hố sâu thật lớn kia, đường kính năm trượng, sâu hơn mười trượng, tru thần tiễn so với không có phụ gia ma pháp, uy lực đã tăng lên ghê gớm.

Ngân Nãng thì thào tự nhủ: "Dùng thứ này để công thành, chỉ có một phát là đủ rồi, cửa thành nào cũng chỉ sợ chịu không nổi uy lực của tru thần tiễn."

Tầng băng mặt ngoài Tuyết Sơn bị một tên này xuyên qua, qua đầu ống ngắm nhìn thấy bên trong nham thạch cháy đen kia, Niệm Băng hưng phấn hô lên một tiếng: "Thành công rồi, một thêm một quả nhiên không phải chỉ bằng hai đơn giản, trong hoàn cảnh bản thân hỏa nguyên tố đã bị hạn chế nhất định mà vẫn còn có uy lực lớn như vậy, xem ra, lần này thần nhân gặp khó khăn rồi."

Với tru thần tiễn như vậy, Niệm Băng cho dù chính mình chống đỡ cũng phải hết sức cảng giác, hơn nữa cũng không có khả năng liên tiếp chịu mấy mươi cây tên công kích mà không bị thương. Đơn thể ma pháp chín bậc và uy lực bản thân tru thần tiễn, ít nhất cũng có thể đạt tới lực công kích ma pháp mười bậc, nhất là tính xuyên thấu. Cái này quả thực là lợi khí tốt nhất trong chiến tranh. Nhưng Niệm Băng tự nhiên không phải muốn dùng những thứ này để phát động chiến tranh, mà chỉ là muốn đối phó với một số người tự thân thực lực hắn không thể đánh bại được đó là thần nhân.

Tích Lỗ từ trong tay Niệm Băng tiếp nhận tru thần nỏ, mặt hướng về phía tất cả bọn thuộc hạ Huyết Sư giáo, cao giọng nói: "Tất cả mọi người xem cẩn thận, ta làm mẫu ba lần. Phía dưới mỗi một tru thần nỏ đều lắp một ống ngắm như thế này, khi cần thiết sẽ xoay lên trên rồi kéo về phía sau theo rãnh định hướng, lúc này ống ngắm sẽ vào vị trí chuẩn, không cần di chuyển nữa. Mặt trên bảo thạch màu đỏ này có tác dụng lọc ánh sáng, nhưng chỉ để ngừa ánh sáng mạnh làm hoa mắt, ngắm bắn đạt hiệu quả tốt hơn." Vừa nói xong, hắn thao tác chậm rãi ba lượt lắp ráp ống ngắm, quả thật rất đơn giản, mọi người vừa nhìn là nắm được.



Niệm Băng trong lòng chợt động, nói: "Tích Lỗ đại ca nếu bên trong bảo thạch trên ống ngắm này rót vào một ít quang nguyên tố, có lẽ vào ban đêm bọn họ cũng có thể phân biệt được mục tiêu."

Tích Lỗ trong mắt thần quang đại phóng, vỗ mạnh vào đùi, nói: "Đúng vậy! Tại sao ta không nghĩ đem quang nguyên tố rót vào trong mấy cái ma pháp thạch này chứ, có lẽ đối với người khác thì khó, nhưng đối với tên quái vật ngươi mà nói thì thật là đơn giản. Tốt, chúng ta có thể thử trước xem nếu có thể không ảnh hưởng đến độ chính xác, vậy thật tốt quá, buổi tối có thứ này, tru thần nỏ có thể trở thành lợi khí ám sát."

Niệm Băng gật gật đầu, hướng thủ hạ nói: "Tốt lắm, bắt đầu từ bây giờ, các ngươi xếp thành một hàng, lấy Tuyết Sơn làm mục tiêu thử nỏ, trước hết mỗi người làm quen đặc tính của nỏ, luân phiên tiến hành thí nghiệm nâng nỏ và kéo dây cung, tên gỗ các ngươi huấn luyện, ta sẽ phụ trách, các ngươi không cần quan tâm nhiều. Trên máy móc có vấn đề gì, các ngươi hướng Tích Lỗ đại ca thỉnh giáo! Xong rồi, bây giờ bắt đầu đi!"

Thấy Niệm Băng và Tích Lỗ đều dùng qua một lần tru thần nỏ, các tinh nhuệ Huyết Sư giáo sớm đã xem và hiểu phương pháp dùng nỏ, mặc dù dây nỏ vô cùng cứng, nhưng cao thủ cấp bậc vũ đấu gia còn có thể kéo di chuyển, cho nên, trong mỗi tổ hợp ba người, tất nhiên sẽ biên chế một vũ đấu gia. Từng người loay hoay mở cỗ lợi khí, động tác rất cẩn thận, chỉ sợ làm hư trọng nỏ nặng hai trăm năm mươi cân này. Có được lực sát thương lớn như thế, ngay cả các huyết vệ cũng rất thích thú nâng niu, nhất thời đều say mê làm quen với các thao tác tru thần nỏ.

Trong lúc bọ họ làm quen tru thần nỏ, Niệm Băng cũng không nhàn rỗi, trước hết hắn chưa có tiến hành rót quang nguyên tố vào ống ngắm tru thần nỏ mà cùng Tích Lỗ đi vào thung lũng, nơi cất tru thần nỏ. Tích Lỗ trong tay hắc quang chợt lóe, diệt thần phủ đã xuất hiện, hắn cười hắc hắc, nói: "Niệm Băng, ta phụ trách chặt cây, ngươi phụ trách chế tên, thế nào?"

Niệm Băng mỉm cười nói: "Huynh thích chặt hơn, được rồi huynh phụ trách chặt cây, nhưng bỏ hết cành lá đi, ta chỉ cần thân cây."

Tích Lỗ đáp ứng một tiếng, tung người lên, ở đây trong hoàn cảnh trời băng đất tuyết, các loại cây cối sinh tồn đều thuộc nhóm lá kim, chỉ thấy diệt thần phủ trong tay Tích Lỗ mang theo từng đạo ô quang, đấu khí tràn ngập, lớp lớp đại thụ ầm ầm ngã xuống đất, hắn căn bản không cần đến gần, đơn giản là trên búa phát ra đấu khí, cũng có thể dễ dàng làm được.

Niệm Băng để cho hắn làm hết thảy, mỗi khi hắn đẽo sạch cành lá một cây đại thụ liền đá thân cây đến trước mặt Niệm Băng, động tác cực nhanh. Bỗng lát sau, động tác của Tích Lỗ thấy chậm lại, không phải bởi vì đấu khí tiêu hao, mà là bị động tác Niệm Băng làm cho sợ ngây người.

Niệm Băng từ cây đại thụ thứ nhất Tích Lỗ đá tới cũng bắt đầu hành động, dưới quang mang màu trắng bao phủ, thánh diệu đao trong tay phải hắn, sức nặng thánh diệu đối với Niệm Băng mà nói không đáng kể chút nào, cây cối mới vừa đến trước mặt hắn, trải qua quan sát ngắn ngủi, hắn đã có thể thông qua tinh thần lực xác định thớ gỗ trong cây.

Năm đó khi vừa mới bắt đầu học tập trù nghệ, quan sát thớ gỗ trong cây cối và bổ củi là luyện tập trước hết của hắn, nhìn cây cối trước mắt, hắn không khỏi nhớ tới sư phụ Tra Cực của mình, trong lòng thổn thức, thánh diệu đao giơ lên. Hắn bây giờ, có được tinh thần lực khổng lồ, phân biệt thớ cây chỉ cần liếc mắt có thể nhớ kỹ không quên chút nào, mang hoài niệm đối với sư phụ, đao hắn di chuyển, ngay cả thị lực của Tích Lỗ, cũng chỉ có thể thấy một mảnh đao ảnh hư ảo, mà trong đao ảnh kia, đầu tiên tung bay mà ra đúng là vỏ cây bên ngoài, ngay sau đó, các cây tên gỗ theo phương hướng kia bị ánh đao cuốn ra, rơi xếp chỉnh tề thành đống trên mặt đất.

Một thân cây đại thụ bị ánh đao Niệm Băng như thiểm điện chia làm mấy phần, hắn qua những phần này một cây tên gỗ tung bay mà ra, mà những cây tên gỗ này hình thế lớn nhỏ lại hoàn toàn giống nhau, không có gì sai biệt.

Tích Lỗ nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm, đây là đao pháp gì? Lại có thể đạt tới chém bổ nhanh như vậy, mỗi một mũi tên đều giống nhau, điều này lực phán đoán phải chính xác cỡ nào à! Quái vật, người này tuyệt đối là một quái vật! Tích lỗ đang nghĩ ngợi, thanh âm Niệm Băng đã truyền đến: "Tích Lỗ đại ca, cây đã dùng hết rồi, tốc độ huynh phải nhanh lên mới được."

Tích Lỗ than: "Ài! Ngươi thật là lợi hại!" Sau gần hai giờ bận rộn, hơn một vạn cây tên gỗ đã chế tạo hoàn thành, thời điểm các thủ hạ Huyết Sư giáo tiến đến lấy tên, đại đa số đều cho rằng mấy cái tên gỗ này do Niệm Băng điều tới từ địa phương khác, chỉ có số ít người nhìn thấy cách đó không xa một đám cọc gỗ mới tinh mới mơ hồ đoán được mấy tên gỗ này vừa mới chế tạo mà thành.

Nửa tháng giai đoạn điều chỉnh rất nhanh trôi qua, Tuyết Sơn còn lại ba trăm trượng, dù chưa bị phá hết, nhưng đã biến thành trăm ngàn lỗ hỗng. Niệm Băng phát cho mỗi một tru thần nỏ mười cây tru thần tiễn, vì giai đoạn tập huấn hai tháng đã chấm dứt. Mỗi tổ ba người khiêng một tru thần nỏ, suất lĩnh mười cây tru thần tiễn, do Niệm Băng dẫn đường lặng lẽ ly khai thế giới lạnh như băng này.

***

Nếu có người hỏi ở Ngưỡng Quang đại lục nơi nào giá lạnh nhất. Có lẽ mọi người đều cho rằng Băng Cực hành tỉnh ở Băng Nguyệt đế quốc, đúng vậy, Băng Cực hành tỉnh tọa hạ ở cực bắc Băng Nguyệt đế quốc, nơi này chỉ có mùa đông, cho dù thời điểm ấm áp nhất, cũng sẽ duy trì ở âm mười độ. Có lúc vào thời kỳ giá lạnh, nơi này từng đạt tới kỷ lục tám mươi độ âm. Phía Băng Cực hành tỉnh là một dẫy núi non, có tên là Băng Cực sơn mạch, dãy núi non này là nơi khai thác khoáng thạch quý hiếm lớn nhất Băng Nguyệt đế quốc, chính vì dãy núi này cản trở lượng lớn luồng khí lạnh từ phương bắc tràn tới, khiến cho Băng Nguyệt thành cùng với Băng Nguyệt đế quốc ở phía nam của Băng Cực hành tỉnh nhiệt độ không bị hạ thấp đáng sợ như ở đây. Giá lạnh tại Băng Cực hành tỉnh quả thật khó chịu đựng được, cho nên nhân số sinh sống ở hành tỉnh này còn không bằng một tòa thành thị Băng Nguyệt thành. Bên trong hành tỉnh, chỉ có ba tòa thành nhỏ, chỉ có một ít công nhân đến nơi đây làm phu khai thác khoáng thạch để sinh tồn.

Ba tòa thành nhỏ bên trong Băng Cực hành tỉnh xếp thành hình tam giác ở trung tâm hành tỉnh. Ở trung tâm ba tòa thành thị có một địa phương được xưng là cực hàn chi địa của Ngưỡng Quang đại lục, đó là một mảnh băng xuyên, môi trường khắc nghiệt tới mức con người không thể sinh tồn, có rất nhiều người từng cho rằng, Băng Cực hành tỉnh sở dĩ lạnh như thế nguyên nhân là bởi vì cực hàn chi địa này tạo ra.

Hình dạng băng xuyên rất đặc thù, bên ngoài là một vòng lớn băng xuyên cao ước ba trăm trượng, không ai biết khối băng này rốt cuộc tồn tại từ bao giờ, rốt cuộc dày bao nhiêu? Trung tâm vòng băng xuyên là một thung lũng. Theo lẽ thường mà nói, cho dù là băng xuyên, chỉ cần ở giữa có thung lũng, nhiệt độ trong thung lũng này so với băng xuyên bên ngoài tất phải cao hơn một ít, nhưng nơi này lại khác, thung lũng này mới thật là cực hàn chi địa. Gió lạnh giống như dao cắt trong thung lũng hình thành xoáy lốc, không có động vật nào có thể sinh tồn ở chỗ này, dù là chỉ thở ra một hơi, cũng sẽ lập tức biến thành vô số mảnh băng thật nhỏ, một khi gặp gió lốc lạnh lẽo kia, sẽ biến thành khối băng. Bởi vậy, địa phương này là một trong tử địa nổi danh của Ngưỡng Quang đại lục.

Cực hàn chi địa vẫn thường tản ra giá lạnh, dòng khí âm lãnh kia cho dù ở cách trăm dặm cũng có thể cảm giác được rõ ràng.

Lúc này, rất nhiều bóng đen đang tiến về cực hàn chi địa này, bọn họ động tác không vội vàng, tựa hồ không bị giá lạnh ảnh hưởng, dần dần tiến đến gần. Bọn họ bước đi rất đều, nhìn lại thì thấy đầy khắp núi đồi, số lượng nhiều chừng trên một vạn người. Hơn một vạn người này lại không phát ra tiếng động gì, khi bọn họ tiếp cận băng xuyên, bắt đầu leo lên. Sự tình kỳ dị đã xảy ra, tại đây một số bóng đen bắt đầu leo, có bóng đen sau lưng lại mở ra đôi cánh cánh trực tiếp hướng đỉnh băng xuyên phi hành mà lên. Những bóng đen không có cánh, lại dùng tay chân trực tiếp cắm vào băng xuyên hướng phía trên bò lên, tốc độ đạp băng xuyên tựa hồ so với bọn họ lúc trước đi đường còn nhanh hơn nhiều. Cảnh tượng kỳ dị này, nếu để cho người thường xem thấy, tất nhiên sẽ nghĩ rằng bọn người kia điên rồi. Lúc này đang mùa rét lạnh nhất trên đại lục, mấy ngày gần đây, sắp đến kì đại hàn, cả Băng Cực hành tỉnh nhiệt độ đều xuống âm sáu mươi độ, tất cả công việc đều phải đình chỉ, mà cực hàn chi địa này, càng có thể đạt tới nhiệt độ âm một trăm độ. Địa phương này căn bản không phải chỗ con người có thể sinh tồn. Nơi đây bình thường không một bóng người, nay đột nhiên xuất hiện rất nhiều bóng đen hướng cực hàn chi địa tiến vào.

Tà Nguyệt lẳng lặng lơ lửng ở giữa không trung. Hắn cũng không mặc nhiều quần áo. Giá lạnh xung quanh gây cho hắn cảm giác cực kỳ hưởng thụ, hắn tự nhiên không phải thích cái lạnh như băng kia, mà là thích tại đây trong cực hàn chi địa có chứa tiên thiên khí chí âm. Đối với một vu yêu mà nói, loại tiên thiên khí này là cực kỳ quý giá, đáng tiếc, loại tiên thiên khí nơi này mỗi năm chỉ có thể duy trì liên tục vài ngày mà thôi, nếu không, Tà Nguyệt tuyệt đối sẽ không rời khỏi nơi này. Năm đó hắn sở dĩ có thể tu luyện đến cảnh giới vu yêu, chính là bởi vì hàng năm đều đến nơi đây hấp thu khí chí âm, khiến cho tử vong chi thể của mình trở nên cực kỳ cường hãn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Băng Hỏa Ma Trù

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook