Chương 222: Niệm Băng kiên thật đích hậu thuẫn
Đường Gia Tam Thiểu
02/04/2013
Trong màn khí thể màu vàng, ngoại trừ hồ ly đang chạy trốn ra, chín triệu hoán thú trong nháy mắt đều ngưng lại một chút, ngay sau đó, xuất hiện biến hóa đầu tiên là Quan Quan vừa bị đánh bay đang trở lại, trong làn xú khí lại một lần nữa xuất hiện biến hóa, chỉ có điều lúc này bão táp càng thêm mãnh liệt, thân thể Quan Quan vốn đã rất lớn trong nháy mắt lại to thêm vài phần, càng thêm béo mập. Ngay sau đó, dưới tác dụng của xú khí, đôi mắt heo của Quan Quan biến thành màu đen, điên cuồng gào lên một tiếng, dựng đôi tai lớn lên, xung quanh thân thể xuất hiện một vòng khí lưu màu đen, thân thể khổng lồ hạ xuống, lại là Thú Huyết Phi Đằng, hơn nữa lần này lại càng thêm kinh khủng.
Miêu Miêu giật mình nói: “Oa, không phải chứ, chung cực Thú Huyết Phi Đằng? Phát thí đó thật mạnh mẽ, có thể tăng thực lực của tất cả ma thú trong phạm vi lãnh vực thêm hai cấp.”
Tất cả ma thú đều xuất hiện biến hóa như nhau, trừ bỏ Bích Mục Thương Câu ra, ánh mắt bọn chúng đều biến thành màu đen, thân thể không một ngoại lệ đều trở nên to lớn hơn. Cùng lúc với công kích của Quan Quan, chúng đều sử dụng kỹ năng công kích mạnh nhất của mình, nhắm vào sáu gã thần nhân đã bạo khiếu huyệt. Lúc này, đám thần nhân chỉ hận không thể giết chết con hồ ly có đôi mắt bỉ ổi đó, nhưng bọn họ đã chẳng còn tinh lực đi tìm nó. Hồ ly lúc này đang trốn ở một góc thở hổn hển, vừa rồi phóng thí mặc dù rất thoải mái nhưng đối với nó tiêu hao cũng rất lớn, lúc này bộ lông màu đỏ kim đã trở nên ảm đạm, đang nhấp nháy đôi mắt tục tĩu nhìn đám ma thú tiến vào trạng thái cuồng bạo. Hồ Thí lĩnh vực của nó uy lực rất lớn, chỉ cần phát ra, sẽ di động theo sự chuyển động của ma thú trong phạm vi bao phủ, trong lĩnh vực này, tất cả ma thú đều tiến vào cảnh giới siêu cấp cuồng hóa, cũng chính là tăng lên hai cấp như lời Miêu Miêu, mặc dù thời gian hiệu quả không lâu, nhưng ma thú đột nhiên tăng lên hai cấp vô cùng đáng sợ, đồng thời con người trong lĩnh vực này sẽ bị xú khí ảnh hưởng, thực lực giảm mất hai phần, Hồ Thí lĩnh vực này cũng là một trong những kỹ năng phụ trợ cực mạnh của hồ ly, mặc dù thời gian duy trì có hạn nhưng thần nhân bạo huyệt thời gian cũng có giới hạn.
Niệm Băng trên không trung vừa không ngừng phóng thích ma pháp phụ trợ Tích Lỗ và Áo Tư Tạp, vừa xem động tác của con hồ ly, lĩnh vực phụ trợ siêu cấp của nó khiến hắn giật mình. Lúc này hắn mới hiểu, trong đông đảo ma thú mà Miêu Miêu triệu hoán về, vương giả chính thức lại là con hồ ly nhìn qua rất sỗ sàng này. Đám triệu hoán thú rất điên cuồng, khiến cho cả sáu gã thần nhân sau khi bạo huyệt cũng không thể xông tới, chỉ có thể cố gắng bảo vệ bản thân. Niệm Băng hiểu, Miêu Miêu rất muốn tự mình báo thù cho cha mẹ và tộc nhân, cho dù là bản thân hắn, muốn khiêu chiến với Miêu Miêu có nhiều sủng vật như vậy muốn thắng lợi có lẽ cũng phải dùng phương pháp hèn hạ.
Thời gian từng giây một trôi qua, ngay sau khi câu chú ngữ thứ tư của U U hoàn thành, lục mang tinh màu đỏ dưới chân nàng đã bộc phát ra quang mang dị thường mãnh liệt, rốt cuộc nàng cũng bắt đầu ngâm nga câu chú ngữ thứ năm. Đám thần nhân mặc dù vô cùng sốt ruột nhưng tình huống trước mắt như vậy lại không có biện pháp nào. Niệm Băng, Tích Lỗ, Áo Tư Tạp và đám sủng vật của Miêu Miêu cuốn lấy chín tên thần nhân, mà Thánh Sư mặc dù như hổ giữa đàn cừu trong đại quân vong linh song muốn trong thời gian ngắn xông ra cũng rất khó khăn, càng huống chi bên cạnh U U còn có Tà Nguyệt thực lực còn trên cả Thánh Sư.
Tà Nguyệt lúc này cũng rất kinh ngạc, hắn không nghĩ tới đám người Niệm Băng lại cường đại tới mức độ này. Ma pháp tiễn thần kỳ bá đạo cùng thực lực bản thân bọn họ, Tà Nguyệt biết hai bên đang giao tranh, bên nào đám thuộc hạ của mình cũng không thể đối phó, hắn hiện tại ngược lại có chút hả hệ, có Niệm Băng lao động miễn phí, khả năng thành công của mình có thể lớn hơn nữa rồi.
“Ta … là… sứ … giả… thao… túng ngọn… lửa… đỏ, … tại nơi… này … yêu … cầu … thi… hành… khế… ước… Thái … Cổ … Cấm… Đoạn …”
Giọng ngâm xướng của U U đột nhiên trở nên cao vút, tốc độ ngâm xướng cũng trở nên nhanh hơn, mà mỗi chữ cũng không còn biến hóa khó lường mà đều trở nên rõ ràng, nàng giang rộng hai tay mình, quang cầu màu đỏ đã lớn như lòng bàn tay đang lơ lửng trước ngực. Kim quang của bảy Mặc Áo Đạt Tư Phong ấn chi bình lúc này đã chuyển thành màu hồng đen, quang mang ngày càng trở nên ngưng thật.
Bảy chiếc bình không ngừng rung động, phát ra những tiếng kêu ong ong. Đám ký hiệu màu vàng không ngừng lưu chuyển, chú ngữ đã tiến vào giai đoạn đó, mà vẻ thánh khiết trên khuôn mặt U U càng trở nên nồng đậm.
Đúng vào lúc này, một tràng long ngâm (tiếng rồng gầm) sắc nhọn và âm vang từ phương xa vọng đến, tiếng long ngâm còn xa nhưng đã tràn ngập bầu trời, liền sau đó, sáu tiếng long ngâm liên tiếp vang lên, bảy tràng long ngâm này đan xen nhau trong không trung tạo thành một giai điệu tuyệt vời, thất sắc quang mang cùng với tiếng long ngâm cũng từ phương xa bùng phát, bảy thân ảnh khổng lồ với tốc độ mắt thường khó nhận biết hướng băng cốc lao tới. Long Vương khí tức đầy oai nghiêm đó khiến bầu không khí trong băng cốc càng trở nên ngưng trọng thêm.
Hắc Ám Long Vương Tạp Tiệp Áo Tây Tư với kim quang nhàn nhạt đan xen trong hắc sắc toàn thân dẫn theo sáu vị long vương khác cuối cùng đã tới, tình thế vốn đang có lợi cho phe Niệm Băng, Tà Nguyệt lại lần nữa biến đổi khó lường. Tà Nguyệt sắc mặt có chút biến đổi, hắn biết, hiện tại bản thân chỉ có thể dựa vào chính những tên thủ hạ này của mình, thực lực của thất Long Vương hắn quá rõ ràng rồi, bởi sự việc lần trước, hai bên đã kết thành tử địch, mình có thể đủ thời gian ngăn cản không đây? Tà Nguyệt trên mặt xuất hiện một tia lạnh lẽo, tay phải giơ lên. Bọn cương thi vương, hấp huyết quỷ và vong linh thuật sĩ vẫn luôn bảo hộ bên hắn bắt đầu lần lượt hành động.
Bảy Long vương cuối cùng cũng tới nơi, Niệm Băng tinh thần chấn động, với tình huống trước mắt, hiện tại ma pháp lực, tinh thần lực của hắn đều suy yếu không ít, cho dù phối hợp thêm với Tích Lỗ và Áo Tư Tạp, cũng chỉ có thể đánh nhau ngang tay cùng ba cao thủ thập tam giai (cấp 13) trước mặt mà thôi. Thực lực của bảy Long Vương hắn đương nhiên nắm rõ, Tạp Tiệp Áo Tây Tư nhất định đã đạt tới trình độ thập tam giai, còn sáu vị Long Vương khác cũng là thập nhị giai, thêm vào đó thân thể trời sinh cường hãn của Long tộc, phối hợp nhuần nhuyễn với nhau, lại còn long ngữ ma pháp thần bí khó lường, thực lực tổng hợp của bọn họ so với mười thần nhân trước mặt tuyệt đối sẽ không kém chút nào, nếu như các Long Vương khăng khăng muốn phá hoại lần khai mở phong ấn này, như vậy, hiện tại có khả năng ngăn chặn bọn họ cũng chỉ có Tà Nguyệt và đại quân vong linh của hắn.
Tốc độ phi hành của rồng đương nhiên cực kỳ ghê gớm, loáng một cái đã vào bên trong băng cốc, uy áp mãnh liệt do bảy con cự long mang đến nhất thời khiến đám thần nhân tinh thần đại chấn, vùng lên phản kháng điên cuồng. Thậm chí còn kêu gọi đám Long Vương mau tới giải quyết U U phía chính diện.
Niệm Băng tay trái hàn băng, tay phải hoả diễm, dưới tác dụng của Băng Tuyết Nữ Thần chi thán tức và Hỏa Thần bào hao, hai cấm chú thập nhất giai, đang liên tục hỗ trợ Tích Lỗ phát động công kích, điều bọn họ muốn làm chính là kéo dài thời gian, bởi thế, đến bây giờ Tích Lỗ cũng không phát động công kích mạnh nhất nữa.
Nhìn bảy vị Long Vương đi tới, Niệm Băng bình tĩnh nói : “Các ngươi thực sự muốn làm như vậy sao?”
Tạp Tiệp Áo Tây Tư hơi nhíu mày nhìn Niệm Băng rồi nói : “Vậy còn ngươi? Ngươi thực sự đã chọn lựa rồi sao?”
Bảy đạo quang mang chợt thu liễm, bảy vị Long Vương giữa không trung biến thành hình người, trên mặt Tạp Tiệp Áo Tây Tư lộ ra một nụ cười hiếm thấy: "Tốt, nếu ngươi đã lựa chọn rồi, vậy hãy để chúng ta đều vì niềm tin của mình mà chiến đấu đi!” Nói xong, hắn vung tay phải, ngay lập tức bảy vị Long Vương đều không để ý tới ba thần nhân Niệm Băng, Áo Tư Tạp cùng Chiến Thần Tích Lỗ, đồng loạt lao xuống.
Một thánh sư có lẽ không đủ để tiêu dệt đại quân vong linh, nhưng cộng thêm một Quang Minh Long Vương Địch Mạn Đặc Đế cũng đồng dạng thuộc quang minh hệ cùng với sáu vị Long Vương khác, vong linh đại quân nhất thời trở nên mong manh như giấy. Bảy vị Long Vương tiến vào trong băng cốc, lập tức phục hồi bản thể, sau đó, bọn họ bắt đầu càn quét như gió cuốn mây tan.
Cương thi có độc, hơn nữa lực công kích và phòng ngự cũng không kém, nhưng các Long Vương trực tiếp không để ý tới chúng, đối với công kích của đám cương thi, bọn họ ngay cả liếc mắt một cái cũng không thèm, tiện tay vung lên đã khiến chúng biến thành mảnh vụn. Cho dù trên người cương thi có kịch độc, nhưng với năng lực của chúng, có thể phá vỡ long khí phòng ngự cùng long lân thô dày của các Long Vương sao? Rất hiển nhiên, đáp án là không thể.
Dưới đợt sóng công kích điên cuồng này, vong linh đại quân bên ngoài nhất thời giống như băng tuyết tan rã, nhanh chóng tiêu giảm, mục tiêu công kích của bảy vị long vương chính là U U và Tà Nguyệt ở trung tâm. Còn về mấy người Niệm Băng trên không cùng đám ma thú dưới đất, bọn họ không hề liếc mắt tới.
Nhất thời, bên phía Tà Nguyệt lập tức rối loạn. Vong linh đại quân phổ thông thậm chí ngay cả việc trì hoãn bảy vị Long Vương một chút cũng không làm nổi.
Lúc này, U U nhanh chóng ngâm xướng, câu chú ngữ thứ năm cuối cùng cũng kết thúc. Trong phút chốc, bảy đạo phong ấn của Mặc Áo Đạt Tư bùng phát quang mang, tất cả màu đen đồng thời biến mất, thay vào đó, là hỏa diễm đỏ rực mênh mông vô tận, đúng vậy, đó là hỏa diễm, là hỏa diễm không có nhiệt độ, hỏa diễm tràn ngập tà ác, hai tay U U lại thu về trước người, huyễn hóa thành hình thù kỳ dị, còn khối quang cầu đỏ như máu kia chỉ yên lặng trôi nổi trên hai tay nàng, tựa hồ quang cầu màu đỏ này chính là ngọn nguồn của tất cả hỏa diễm đỏ rực, trong băng cốc dưới chân phun ra một luồng khí âm tà, không ngừng bị U U hấp thu, mỗi khi hấp thu một phần, hào quang màu đỏ xung quanh thân thể nàng lại cường thịnh thêm một phần, hồng quang càng rực rỡ, nụ cười trên khuôn mặt tái nhợt của U U càng thêm rõ rệt, trên đôi tay nhỏ bé có thể nhìn thấy rõ ràng huyết dịch đang lưu động trong kinh mạch, hai đồng tử đen nhánh không còn sâu thẳm nữa, nếu có, thì chỉ có sự trống rỗng vô cùng.
Lại hé miệng, nàng ngâm xướng từng chữ từng chữ: "Lấy- máu- và- ma - lực - làm - chìa -khóa - khai - mở - thời - không - chi - môn!" tốc độ ngâm xướng lại một lần nữa trở nên chậm chạp, mỗi lần đọc một chữ, thân thể U U lại run rẩy một lượt, còn bảy đạo phong ấn của Mặc Áo Đạt Tư cũng run rẩy theo, nàng bây giờ giống như đã vô cùng tận lực, thân thể bên trong hỏa diễm màu đỏ máu lung lay muốn đổ, tựa hồ lúc nào cũng có thể gục ngã.
Biến hóa của U U Tà Nguyệt mắt nhìn rõ. Bảy vị Long Vương tất nhiên cũng thấy. Bảy vị Long Vương lại đồng thời phát ra tiếng long ngâm. Long tức tinh hoa của bảy vị Long Vương đồng thời phun ra lập tức lại quét sạch một mảnh đất trống. Hỏa Long Vương Gia lạp Mạn Địch Tư cùng Băng Long Vương Tát Tát Lý Tư đồng thời bay lên, mang theo khí tức băng hỏa lao thẳng vào U U ở trên không.
Từ lúc tru thần tiễn phóng ra lần đầu tiên đến lúc bảy vị Long Vương rốt cục tới gần được U U, trước sau tổng cộng cũng chỉ có một khoảnh khắc mà thôi. Nhưng chuyện ở trong khoảng khắc này, bây giờ mới đến lúc mấu chốt cuối cùng
Thân thể Tà Nguyệt bay lên. Hai mắt hắn hoàn toàn biến thành màu đỏ. Hắn vẫn đang ngâm xướng những thanh âm thuật sĩ vong linh trúc trắc gì đó mà nhân loại không cách nào hiểu được. Từng cỗ thật lớn, thật lớn khí âm tà tràn ngập ở chung quanh. Khí lưu màu đen đó nhiễu qua một cái, nhất thời làm đám long vương mất đi thân ảnh của U U ở trước mắt. Từng cỗ mây đen khổng lồ bỗng nhiên hiện ra, khi tiếp xúc với long khí phát ra những tiếng vang phông phốc.
Năm cương thi vương cùng hấp huyết Quỷ Vương đều đi ra ngoài và bay lên nghênh đón hai vị Long Vương. So với cương thi và hấp huyết quỷ loại phổ thông thì lực chiến đấu hoàn toàn cách biệt nhau. Như là lục sắc cương thi vương đang bay kia, thân hình cao tới hơn một trượng ngạnh đỡ công kích của hai vị Long Vương, cùng với hấp huyết Quỷ Vương không ngừng phát ra một luồng huyết tinh khí tức, lấy tốc độ như tia chớp quấn lấy hai vị Long Vương. Thêm vào đó là vài chục cương thi vương, hấp huyết quỷ vương và vong linh thuật sĩ liên thủ khiến cho Gia Lạp Mạn Địch Tư cùng Tát Tát Lý Tư trong lúc nhất thời cũng bị dồn vào thế hạ phong, không thể tiến tới được.
Trước mặt Tà Nguyệt xuất hiện một khô lâu cốt có màu xanh ảm đạm, hắn lầm rầm trong miệng vài câu, làn hắc khí từ trên người hắn chợt phóng ra tầng tầng lục sắc hoà lẫn với màu đen. Khi luồng quang mang màu xanh đen này bao lấy đám hấp huyết quỷ và cương thi thì tốc độ của bọn chúng tăng nhanh trong nháy mắt. Hấp huyết quỷ vương thậm chí còn có thể thuấn di trong cự ly ngắn. Tát Tát Lý Tư và Gia Lạp Mạn Địch Tư vì thân thể cự đại nên trong nhất thời bị đánh trúng mấy đòn, khiến cho hai người phải gầm lên đem long khí tức không ngừng phóng xuất bức địch nhân tạm thời lui lại.
Tà Nguyệt đứng cùng với U U ại trận tiền lạnh lẽo nhìn sự việc phát sinh trước mắt không chút kinh ngạc. Mục đích của hắn và Niệm Băng cũng giống nhau, đều là tìm cách kéo dài.
Lúc này, phiá dưới đất vong linh quân đoàn cùng năm vị Long Vương đã ngưng chiến đấu. Năm vị Long Vương chuẩn bị bay lên thì chợt có một cỗ khí lưu màu xám tựa như một đám mây xuất hiện. Ngay sau đó năm vị Long Vương thân thể đang chấn động chuẩn bị bay lên chợt lại hạ xuống, bọn họ kinh ngạc khi phát hiện mình mất đi năng lực phi hành.
Địch Mạn Đặc Đế nhíu mày nói: “Cấm chỉ trớ chú! Cái tên kia là Minh Vu!”
Trong miệng nàng bắt đầu phát ra những thanh âm kì quái, mà bốn vị Long Vương khác dưới sự cầm đầu của Tạp Tiệp Áo Tây Tư trong nháy mắt đã bao quanh người Địch Mạn Đặc Đế, Long ngữ ma pháp của Long tộc rốt cuộc đã xuất hiện.
Quả thật, cấm chỉ trớ chú chính thức do Tát Phân phát ra, cũng không đủ, hắn có khả năng làm được cũng chỉ khiến cho mấy vị Long Vương tạm thời dừng năng lực phi hành lại mà thôi, năm vị Long Vương cũng không có vội vã công kích nhưng Thánh Sư lúc này cũng đã bắt đầu ra tay, dưới tác dụng của đấu khí mà bay cao lên, giúp cho Gia Lạp Mạn Địch Tư cùng Tát Tát Lý Tư chia bớt vài phần áp lực, dưới tác dụng của thần thánh đấu khí nhất thời khiến cho lực công kích của hấp huyết quỷ vương và cương thi vương giảm đi rất nhiều.
Ngay lúc này, trên bầu trời bỗng xuất hiện biến hoá, bất tri bất giác, câu chú ngữ thứ sáu của U U đã hoàn thành, ngọn lửa đỏ như máu mang theo Mặc Áo Đạt Tư phong ấn chi bình hình thành một thông đạo bắn thẳng lên trời cao, trên kí hiệu màu vàng của Mặc Áo Đạt Tư phong ấn chi bình tản mác ra mãnh liệt kim quang, đám ký hiệu cứ thế mà trôi ra, thế nhưng lại rời xa cái bình, dung nhập vào trong cột sáng màu đỏ giữa không trung kia. Bầu trời phảng phất như bị ngọn lửa màu đỏ tiêm nhiễm vậy, hết sức nhanh chóng đã thành một màu đỏ như máu, lúc trước ngay cả dưới một kích toàn lực của tám gã thần nhân cũng không có ảnh hưởng gì đến phương vị hình thành của những tầng mây, bây giờ đã biến thành một màu huyết hồng, một cánh cửa lớn nhìn không rõ ra sao đã xuất hiện giữa bầu trời, phiến đại môn này rất đơn giản, không có hoa văn trang trí gì cả, chung quanh toàn bộ là những đường vân màu vàng, thân cửa thì đều là màu đỏ, mặc dù cái đó thoạt nhìn cứ tưởng như mà một ảo giác hư vô nhưng áp lực tạo ra lại rất chân thật, dưới bầu trời màu đỏ đang bao phủ, mọi thứ chung quanh đều tràn ngập âm mai chi khí, mà bảy vị Long Vương cùng đám thần nhân đã đề khởi sát khí, bọn họ đều biết rằng tuyệt không thể để cho chú ngữ của U U tiếp tục tuôn ra được nữa, nếu không, Mặc Áo Đạt Tư phong ấn chi bình chỉ sợ cũng sẽ thật sự mở ra hết.
Tà Nguyệt nhìn thấy được dị tượng trên bầu trời, trong lòng đại hỉ, hắn biết thời khắc mà mình trông đợi bao nhiêu lâu nay đã sắp thành hiện thực, trong lúc vô ý tìm được chú ngữ từ thời thượng cỗ để lại quả thật là hoàn toàn chính xác, rốt cuộc sự khổ tâm bấy lâu nay của bản thân cũng không hề uổng phí, thân thể U U mặc dù bị sương mù màu xanh đen bao phủ nhưng thanh âm của nàng vẫn truyền đến rõ ràng như lúc trước. Tại giờ khắc này, Tà Nguyệt đột nhiên thấy mình có chút hối lỗi với đứa con gái này, dù sao mười mấy nắm tình cảm tồn tại vẫn như trước, cho dù hắn làm một trong những kẻ hắc ám, thế nhưng vẫn tồn tại tình thâm phụ tử huyết mạch tương liên. Những câu nói sinh mạng kia của U U như oanh oanh vang động quanh quẩn trong óc trong óc hắn, Tà Nguyệt đột nhiên dâng lên một cỗ xúc động, nghĩ đến như muốn cố ngăn hết mọi chuyện đang tiếp tục diễn ra kia ngừng lại, nhưng mà hắn dù sao cũng vẫn là Tà chủ, là vị chúa tể tà ác, đè nén xúc động xuống, thúc đẩy ma pháp hắc ám trở nên cường đại hơn.
Bốn vị Long Vương thủ hộ xung quanh Địch Mạn Đặc Đế đồng thời phun ra một ngụm long tức cường hãn, hướng thẳng đến Tà Nguyệt mà lao đi. Bọn họ đều biết chỉ có giải quyết được Tà Nguyệt mới có thể ngăn cản được chú ngữ của U U, Tà Nguyệt âm hiểm cười, thân thể có chút loé lên, đã lùi nhập vào trong đám sương mù phía sau. Khí tức do Tạp Tiệp Áo Tây Tư cầm đầu phun ra đã lạc vào không trung, chỉ là màn sương mù màu xanh đen khi chỉ có chút lay động một chút mà thôi, khi công kích của bọn hắn đã qua đi, Tà Nguyệt lại xuất hiện, xung quanh thân thể của hắn đã có một khối hạt châu màu đỏ huyết
Tạp Tiệp Áo Tây Tư nhíu nhíu mày: “Hắc ám ma khí Huyết Sắc Thôn Phệ”
Tà Nguyệt liếc nhìn Tạp Tiệp Áo Tây Tư một cái, tựa hồ muốn nói : “Sao ngươi cũng biết đến sự tồn tại của Hắc ám ma khí?”
Ma châu đỏ như máu xoay tròn bay rất nhanh, một vòng ma khí đỏ như máu tỏa ra dung nhập vào màn sương mù màu xanh đen. Ngay lập tức, tất cả cương thi vương, hấp huyết quỷ vương cùng vong linh thuật sĩ giống như được ăn thuốc kích thích đều trở nên vô cùng cuồng bạo. Gia Lạp Mạn Địch Tư, Tát Tát Lý Tư và Thánh Sư trong nháy mắt bị công kích điên cuồng, khiến cho bọn họ không thể chống đỡ được, sau một hồi âm thanh đinh tai nhức óc vang lên liền bay nhanh về phía sau nhằm tránh thế công sắc nhọn của đám vong linh.
Cường giả của vong linh đại quân cũng không truy kích tiếp mà ở lại phòng vệ phía trước Tà Nguyệt trong màn sương mù đang trôi bồng bềnh, ánh mắt lạnh như băng không chút tức giận nhìn bảy vị Long Vương.
"Tịnh - hóa -- tội -- ác -- chi -- viêm -- nghe -- ta -- hô -- gọi --!” Câu chú ngữ thứ bảy của UU lần thứ hai được ngâm xướng lên, một ngọn lửa màu vàng từ trong đám sương mù bừng lên, tại trung tâm cột sáng Mặc Áo Đạt Tư Phong ấn chi bình hình thành bắn vào đại môn đỏ như máu, đại môn khẽ run lên mở ra một khe hở, kim sắc quang mang từ trong khe hở lộ ra, không khí dường như đã trở lại bình thường, một kim sắc kí hiệu hình tam giác xuất hiện trên đại môn.
Long ngữ ma pháp của Địch Mạn Đặc Đế rốt cuộc cũng hoàn thành, một quầng sáng màu vàng xuất hiện trên đỉnh đầu nàng, đường kính quầng sáng khoảng một trượng, trôi bồng bềnh, hơi thở thần thánh nhanh chóng xua đi không khí tà ác xung quanh, hướng thẳng về phía Tà Nguyệt. Nhưng các vị Long Vương đều biết, Tà Nguyệt đã có được ma khí Huyết Sắc Thôn Phệ thì long ngữ phá tà chú này căn bản không có khả năng giết chết được hắn. Cho nên, ngay lúc quầng sáng màu vàng xuất hiện, bảy vị Long Vương cũng đồng thời lao tới.
Ngay lúc này, một âm thanh trong trẻo êm tai nhưng đầy lạnh lùng vang lên, vô cùng trôi chảy và động lòng người. Tốc độ ngâm xướng kinh người, khi long ngữ phá tà chú của Địch Mạn Đặc Đế vừa mới bắt đầu phát ra, phá tà chú vừa vượt qua được nửa khoảng cách không gian tới Tà Nguyệt, vẫn còn một khoảng cách nữa thì chú ngữ thành hình.
“Cửu lam chi..... Phù vân chi địa...... Thiên địa khóc..... Sơn hài bế... Màu lam chi vương! Hãy nghe theo minh ước viễn cổ, hãy mang quang chi, làm cho băng nguyên tố tứ phương, nghe thỉnh cầu của ta! Thỉnh cầu biến suy kiệt thành nước mắt... Mang theo nỗi sầu bi thành tư niệm, khủng khiếp thâm sâu …. Huỷ diệt.”
Băng tuyết trong không khí trong nháy mắt đã ngưng kết hoàn toàn, một luồng khí tức băng lạnh khổng lồ bay vụt lên, phảng phất như có vô số thanh âm ngâm xướng, tựa hồ trong không khí tất cả đều là băng nguyên tố. Một đóa hoa sen màu xanh vô cùng lớn xuất hiện trước người Tà Nguyệt, long ngữ chú của Địch Mạn Đặc Đế trở nên rất nhỏ bé so với đoá băng sen trước mặt. Cơ hồ trong nháy mắt đã bị đóa băng sen màu xanh đường kính mười trượng nuốn mất.
Băng sen thuần khiết đẹp đẽ mang theo hơi lạnh như băng, năng lượng vô cùng lạnh dường như muốn đem đóng băng mọi thứ xung quanh. Cho dù nó không phải nhằm vào Tà Nguyệt, nhưng khoảng cách với đoá băng sen gần như vậy khiến cho vị Tà chủ đại nhân này lại có cảm giác không cách nào chống lại được cỗ hàn khí ngập trời này, đây là ma pháp gì? Tà Nguyệt thừ người ra, tại nơi vô cùng lạnh xuất ra siêu cấp băng hệ ma pháp. Uy lực của nó chỉ có thể hình dung bằng hai từ "kinh khủng", ngay cả phá tà chú cấp mười hai của Địch Mạn Đặc Đế ở trước nó chẳng khác gì một trò hề.
Hơn trăm thân ảnh ở một nơi khác của băng cốc xuất hiện, lẳng lặng dừng lại ở phía trên băng cốc, giống như những băng điêu bình thường. Quang mang nhàn nhạt, tản mát ra một luồng khí lạnh như băng, bọn họ là thuộc về nơi này, thuộc về nơi giá lạnh này.
Người đứng đầu mặc một bộ áo tế trắng toát, trên ngực có một đóa băng sen màu lam, giống hệt đóa băng sen trước mặt Tà Nguyệt.
Thanh âm bình tĩnh mà cũng rất ôn hoà từ trong miệng bà phát ra: “Các vị Long Vương! Ta cũng không muốn làm kẻ địch của các người, vậy nên xin các người chớ có ngăn cản nghi thức trước mắt, vì cả nhân loại trên Ngưỡng Quang đại lục, ta đành đắc tội vậy.” Vẻ mặt của bà trở nên điềm đạm, bà mặc dù không muốn nói với bảy vị Long Vương như thế, nhưng ánh mắt hiền hoà đã hướng tới đám thần nhân chiến đấu đối địch với người Niệm Băng.
Tạp Tiệp Áo Tây Tư nhíu mày thốt lên: "Băng Tuyết nữ thần tế tự?!”
Nữ tử đó mỉm cười lắc lắc đầu, nói: “Là ta, nhưng ta cũng không phải là vị Băng Tuyết nữ thần tế tự mà các người từng biết.”
Tới đây, chính là mẫu thân của Niệm Băng, tân Băng Tuyết nữ thần tế tự Băng Linh, cùng với những pháp sư kiệt xuất nhất của Băng Thần Tháp, thực lực của các nàng có thể không phải cực mạnh, nhưng một trăm vị ma pháp sư Băng hệ ở nơi có nhiệt độ cực lạnh thế này nếu cùng pháp động ma phát thì tuyệt đối là cực kỳ đáng sợ. Ở đây, các nàng có thể tìm được sự hỗ trợ tăng cường ma pháp mà không nơi nào khác trên khắp Ngưỡng Quang đại lục có thể so bì được. Sự liên hợp toàn lực phát động ra Lam Tinh Linh chi hồn của một trăm vị ma pháp sư, thì đóa băng linh hoa kia chắc chắn đạt tới cấp thập tứ giai.
Niệm Băng bất chợt nhận thấy sự xuất hiện của mẫu thân, hắn lúc này mới nhớ ra mẫu thân của mình dĩ nhiên là một ma pháp sư cường đại như vậy, một trăm tên ma pháp sư Băng hệ dưới hoàn cảnh được gia trì thêm mà thi triển ra ma pháp cố nhiên là vô cùng đáng sợ, nhưng nếu không đạt tới cấp mười ba như Băng Linh làm vật dẫn, thì bọn họ cũng không có khả năng hoàn thành một siêu cấp ma pháp mười bốn bậc, phải biết rằng, cấp mười bốn có ý vị như thế nào, đó chính là đồng cấp với thực lực của một vị Chủ Thần trên Thần chi đại lục.
“ Mẹ!” Khi Niệm Băng kêu lên thì sự nghi hoặc trong lòng các vị Long Vương cũng được hoá giải. Ngay lúc này, hai đạo thân ảnh một lam một đỏ từ trong không gian xuất hiện. Thân ảnh màu đỏ thể hiện tốc độ cực nhanh, thân ảnh màu lam thì trong tiếng phượng hót ngân vang phát ra một đạo ánh bạc giống như cánh chim trời màu lam sắc sáng chói, chỉ là mỗi một cái lần lượt thay đổi lấp lánh. Phối hợp với Tích Lỗ, Áo Tư Tạp cùng với Niệm Băng mà công kích, ba thần nhân đang liều mạng chống cự kia ngay cả cơ hội để bạo huyệt cũng đều không có, lập tức liền hoá thành bụi trần thiên cổ.
Đánh lén! Đúng vậy, đó là đánh lén! Hai người vừa đánh lén chính là những người mà Niệm Băng vô cùng quen thuộc, các nàng phân biệt có những đôi cánh màu đỏ và màu lam trong suốt, sau khi bằng một kích toàn lực nhanh như chớp đó bộc phát ra thì Niệm Băng đã nhìn thấy được, vẻ u oán trên khuôn mặt của các nàng: “Vì sao lại muốn bỏ rơi bọn thiếp hả? Chẳng lẽ bọn thiếp không thể trợ giúp được cho chàng hay sao?”
“Thần Thần, Phượng Nữ, các nàng đến rồi đấy ư?” Xuất hiện trước mặt Niệm Băng, chính là Lam Thần và Phượng Nữ hai nàng lúc trước ở ngọn núi lửa Phượng Hoàng đã đột phá nhảy vọt lên đẳng cấp thập tam giai.
Phượng Nữ tức giận nói: “Không chỉ mỗi bọn thiếp đến đây đâu, Linh nhi cũng đã đến rồi, nàng ấy ở chỗ mẫu thân đó, chàng hãy đợi đấy, sau khi chuyện này kết thúc để xem bọn thiếp sẽ trừng phạt chàng ra làm sao, dám có gan vứt bỏ bọn thiếp hả?! Hừm... hừm...”
Niệm Băng cười khổi nói: “Ta sao lại có thể vứt bỏ các nàng cơ chứ, ta chỉ sợ các nàng gặp phải nguy hiểm thôi.”
Lam Thần cùng tỷ tỷ của mình đứng bên nhau trên chiến tuyến: “Tốt rồi, chàng không cần phải giải thích, sau khi mọi chuyện ở đây xong xuôi, mẫu thân sẽ làm chủ cho bọn thiếp.”
Thân hình chợt động, Niệm Băng dẫn Lam Thần, Phượng Nữ, Tích Lỗ, cưỡi lên lưng Áo Tư Tạp bay tới trước mặt Tà Nguyệt, nhìn thấy bảy vị Long Vương đang đứng trước mặt, Niệm Băng có chút bất đắc dĩ nhún vai nói: “Các vị đại ca, thật ngại quá! Xem ra, các người không thể phá hư nghi thức khai mở phong ấn rồi.”
Tạp Tiệp Áo Tây Tư không khỏi cười khổ, hắn ngay cả liếc mắt cũng không thèm nhìn đến đứa con của mình lấy một cái, phảng phất như thể là không hề biết tới Áo Tây Tư, trước mặt phu thê Niệm Băng, Tích Lỗ cùng với Tà Nguyệt và phần lớn các cường giả Vong Linh kia, thêm nữa còn có Băng Linh cùng ma pháp sư của Băng Thần Tháp, chí ít cũng có đến sáu mươi ba vị cường giả, đừng nói bọn họ không thể phá nghi thức khai mở phong ấn, cho dù là bọn người Niệm Băng muốn tự mình đối phó với bảy vị Long Vương, có lẽ bên mình cũng chỉ có một kết quả là bại lui mà thôi.
Bỗng chốc tất cả lặng đi, bảy vị Long Vương tựa hồ đang lo lắng cái gì đó, cho đến khi thanh âm của U U lại có sự biến hoá, mới đưa bọn họ từ trong suy tư bừng tỉnh lại: “Phần - tẫn - vạn - vật – chi - viêm – nghe- ta - triệu - đến!"
Ngọn lửa màu đen sẫm bay thẳng lên trời, giữa không trung hoá thành một thanh trường mâu sắc nhọn đâm vào cánh cửa lớn màu huyết hồng ở giữa không trung kia, đại môn lại phóng ra thêm vài vầng hào quang càng thêm mạnh mẽ hơn, xung quanh cái tam giác màu vàng ở trên cánh cửa kia xuất hiện một hoa văn hình tròn màu đỏ sậm.
Tạp Tiệp Áo Tây Tư có chút hoang mang nói: “Xem ra, chúng ta thật không thể ngăn cản được rồi, bất quá, các ngươi đừng tưởng rằng như vậy có thể đủ chống lại chỉ ý của các thần.” Vừa nói xong, hắn đã biến lại thành hình người, nhìn thấy trong ánh mắt của Niệm Băng có chút lay động, chỉ đứng yên liếc nhìn.
Niệm Băng ngẩn người, trong lòng dâng lên một tia cảm giác bất an, trong chớp mắt này, một thanh âm ôn nhu phảng phất như từ bốn phương tám hướng đồng thời vang lên: “Xem ra, cuối cùng cũng phải cần chúng ta đến giải quyết a! Không thể ngờ được, phiến đại lục này cũng có nhiều cường giả đến thế.”
Hai đạo thân ảnh hư ảo từ xa xuất hiện, khi tinh thần lực Niệm Băng vừa mới nhận thấy sự tồn tại của bọn họ thì bọn họ còn cách Băng Cốc ở ngoài ngàn trượng, đến khi tiếng nói cuối cùng của thanh âm ôn nhu kiên định kia kết thúc, thì bọn họ đã đến trước mặt mình rồi.
Đó là hai người, lần lượt mặc áo giáp màu đỏ và màu đen, áo giáp là do những viên khoáng thạch trong suốt tạo thành, tướng mạo của hai người này nhìn qua cũng đều bình thường. Nam nhân bên tay trái tầm thước trung bình, đầu tóc ngắn màu xám, thoạt nhìn rất có ấn tượng, đáng tiếc chiếc mũi quá to thành ra phá hư sự hài hoà của ngũ quan, khiến cho hắn không thể dùng hai chữ anh tuấn để so đo được, duy nhất chỉ có thể dùng chữ kỳ dị mà thay thế, từ trên ánh mắt của hắn, một gã nam nhân tráng kiện, vậy mà có một đôi mắt như hoa đào, trong ánh mắt có từng gợn sóng lay động, dùng ánh mắt hấp dẫn đó để săm soi Niệm Băng, khiến cho trong lòng Niệm Băng nổi lên một trận rét lạnh sởn cả da gà. Đứng ở bên cạnh hắn, gã nam nhân kia nhìn qua càng thấy bình thường hơn, không có đặc điểm gì nổi bật, trong mắt loé ra những tia hàn quang âm hiểm, hơi thở trên người hai tên này cũng không cường đại lắm, sự xuất hiện của bọn họ cũng không đem đến áp lực gì cả, nhưng mà, theo lời bảy vị Long Vương nói, lại khiến cho nhịp tim Niệm Băng nhảy mạnh một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.