Chương 51: Cầu duyên
Vô Tình Bảo Bảo
13/01/2017
♥Edit: Yurii
Tố Yên cùng Mặc Ngân nói chuyện với sư phụ thật lâu. Những gì cần căn dặn, sư phụ đều đã căn dặn. Hôm sau, trước khi đi, sư phụ lấy chủy thủ (Yu: đao nhỏ) từ trong ngực ra đưa cho Tố Yên. Tố Yên nhìn chủy thủ không chớp mắt, lươi dao lạnh như băng, nàng biết đây không phải là vật bình thường.
“Sư phụ ~~” Tố Yên nghẹn ngào, “Đây là bảo bối của sư phụ mà?” Sư phụ mỉm cười, xoa xoa đầu Tố Yên nói: “Nha đầu, ngươi ra ngoài, tốt hơn nên có vũ khí phòng thân. Vật này sư phụ không cần dùng.” Nói xong, sư phụ xoay sang Mặc Ngân: “Mặc Ngân, ngươi cẩn thận trông coi sư tỷ, đừng để sư tỷ con gặp rắc rối là được. Con cũng nên bảo trọng.” Mặc Ngân thần sắc phức tạp, gật đầu. Sư phụ đối với ta rất tốt, ta vĩnh viễn ghi khắc trong lòng.
“Tốt lắm, đi thôi, giang hồ là thiên hạ của đám trẻ các ngươi. Nhưng rảnh thì phải nhớ về gặp lão già này đó.” Sư phụ mỉm cười phất tay. Tố Yên và Mặc Ngân lưu luyến rời cốc.
Ra đến trấn, cả hai hợp mặt cùng Thủy Hiệp Mai, sau đó ba người cùng lên đường. Lúc này, Tố Yên đã khôn ra, để con lừa lại trong sơn cốc, để Thủy Hiệp Mai tìm xe ngựa, thuê xa phu đi đến Phi Lâm sơn trang.
Đến trấn gần Phi Lâm sơn trang, Tố Yên mở to mắt nhìn. Nơi này có phồn hoa quá không? Chỉ là trấn nhỏ thôi mà, sao lại náo nhiệt như vậy. Nhìn các thương phẩm rực rỡ muôn màu, Tố Yên nuốt nước miếng. Thiên tính thích mua sắm của nữ nhân khó mà thay đổi. Chỉ là ~~ Tố Yên sờ sờ túi tiền lép xẹp, tiền trong túi thật không nhiều a.
“Thôn trang này sao lại phồn hoa như vậy?” Tố Yên hỏi. Thủy Hiệp Mai kiên nhẫn giải thích. Nơi này thật ra không được phồn hoa như thế này, là do Phi Lâm sơn trang khích lệ thương nhân đến đây đầu tư, cho phép ba năm miễn thuế. Tố Yên không rõ, thu thuế không phải là chuyện của triều đình sao, sao lại do Phi Lâm sơn trang thu? Thủy Hiệp Mai tiếp tục giải thích, thì ra Phi Lâm sơn trang là đất tự phong, tất nhiên phải do bọn họ quản lý. Tố Yên nghe qua mà sửng sốt, thì ra giang hồ lại có mối quan hệ chặt chẽ với triều đình vậy sao?
Khách sạn trên trấn gần như chật ních người, cả sài phòng cũng vậy. Tố Yên mặt mày đau khổ nói với hai người: “Không thể nào, chẳng lẽ chúng ta phải ngủ ngoài đường?” Thủy Hiệp Mai kỳ quái nhìn Tố Yên, nói: “Ai nói chúng ta phải ngủ ngoài đường? Đến chổ ca ca ta là được rồi. Phi Lâm sơn trang sẽ sắp xếp nơi ở cho chúng ta.” Tố Yên tỉnh ngộ ra, cũng đúng nha, có Thủy Hiệp Phong, sao ta có thể ngủ ngoài đường được chứ.
Đến Phi Lâm sơn trang, Thủy Hiệp Mai báo danh, quả nhiên lập tức co người thông báo cho Thủy Hiệp Phong. Thủy Hiệp Phong nhanh chóng ra đón ba người, gọi người an bài rồi lại vội vàng rời đi. Chỉ nói lại câu : đại hội võ lâm sắp diễn ra, có rất nhiều chuyện cần bàn bạc, ba người cứ tự sắp xếp vậy. Thủy Hiệp Mai bất mãn chu miệng, nhưng cũng không nề hà. Nàng biết đây không phải lúc làm nũng.
Nhìn vườn hoa nở rộ xung quanh, Tố Yên run run, thật đẹp nha. Vì sao sơn trang nào cũng có nhiều tiền như vậy? Nhìn tiểu viện tao nhã này, sợ là khách nhân bình thường khó mà lui tới được. Ta cũng hưởng không ít ánh sáng từ Thủy Hiệp Mai nha. Giờ làm gì đây? Chán thiệt. Tố Yên lắc lư đầu, liếc Mặc Ngân một cái rồi phụng phịu ngồi xuống. Thủy Hiệp Mai thì ngồi bên kia châm trà uống, uống hết lại rót, rót xong lại uống. Tâm tư hoàn toàn không để trong chung trà. Nhìn sơ cũng biết là đang suy nghĩ gì đó.
“Chán quá a ~~” Tố Yên gào lên, “Chúng ta ra ngoài chơi đi. Tìm thứ gì mới mẻ đi ~~~” Thủy Hiệp Mai ngơ ngẩn ngước nhìn lên, sau đó lại cúi đầu không thèm nhắc lại. Ra ngoài chơi không bằng ngồi đây nhớ đại ca. Mặc Ngân cũng trợn mắt, sư tỷ không gặp rắc rối thì tốt rồi.
“Gì, không để ý đến ta, ta tự đi.” Dứt lời, Tố Yên đứng dậy chuẩn bị rời đi, lại bỏ lại một câu, “Vừa rồi nghe nha hoàn nói thôn kế có một cây nguyệt lão sống lâu năm, cầu nhân duyên rất linh nghiệm. Ta tự đi cầu vậy.” Thủy Hiệp Mai như chú thỏ con, bỏ lại chén trà trong tay, nhảy bắn người lên: “Thật linh nghiệm vậy sao? Thật sao?” Tố Yên giả vờ bộ dạng bí hiểm nói: “Có lòng tất linh.” Thủy Hiệp Mai sửng sốt. Mặc Ngân đang nhắm mắt ngồi kế bên khẽ thở dài rồi mở to mắt, đứng dậy không nói gì chỉ theo sau hai người.
“Oa ác ~~ đây là cây nguyệt lão nha ~ thật cao nha.” Tố Yên sợ hãi than. Thủy Hiệp Mai cũng há hốc miệng, bởi trên cây treo thật nhiều mảnh vải màu đỏ, trên mặt vải toàn là tên người.
“Ba vị, có muốn mua vải đỏ không, viết tên người các vị muốn lên đi. Nhất định sẽ thành người thân nha.” Một lão bà cầm vải đỏ trên tay nói.
“Mua mua ~~ đương nhiên là mua rồi.” Tố Yên giành trả lời trước, “Lấy trước ba tấm.” Tố Yên lấy túi tiền trong ngực áo ra.
“Lão bà, bao nhiêu tiền một tấm?” Tố Yên giữ túi tiền, chỉ vào mấy tấm vải đỏ trên tay lão bà hỏi.
“Không đắt, không đắt. Hai lượng ba tấm.” Lão bà cười nói.
“Cướp người ta à!” Tố Yên thẳng chân đứng lên. Nói chơi sao?! Hai lượng ba tấm.
Thủy Hiệp mai lại không nói lời thứ hai, đi đến lấy hai lượng ra trả rồi cầm tấm vải đỏ qua bàn kế bên lấy bút viết lên. “Lão thái bà gian trá.” Vừa rồi trong miệng Tố Yên lão bà còn thân thiện dễ gần giờ thì đã thành siêu cấp gian thương.
Thủy Hiệp Mai cầm bút, do dự nhìn tấm vải đỏ. Tố Yên nhìn qua Mặc Ngân, còn làm bộ dạng muốn hỏi Mặc Ngân có ai là người hắn để trong lòng không, nhớ suy nghĩ kỹ, để lát nữa hứa nguyện, không viết sai tên người trong lòng. Mặc Ngân mặt đỏ bừng, mở miệng định nói gì đó thì Tố Yên đã quay đầu đi nhìn lên tấm vải đỏ của Thủy Hiệp Mai. “ Ta cũng viết ~~” Tố Yên xắn xắn tay áo, thành tâm viết lên tấm vải đỏ: Bạc.
Viết xong, tự mình ngây ngô ha ha cười. Mặc Ngân đau lòng, sư tỷ chẳng lẽ đã có người trong lòng sao? Đến lúc nhìn thấy chữ Tố Yên viết, lại dỡ khóc dỡ cười. Tuy hắn biết sư tỷ thích tiền, nhưng đây là cầu nhân duyên mà.
“Ta viết xong rồi, Thủy cô nương cũng viết xong, ngươi thì sao, sư đệ.” Tố Yên định chộp lấy tấm vải đỏ của Mặc Ngân. Mặc Ngân đỏ mặt nói: “Không cần, ta chưa có nữ tử nào để trong lòng cả.” “ A, thì ra là vậy à, vậy ngươi giúp hai ta thảy nó lên trên cây đi, nhớ thảy lên cành cao nhất nha.” Tố Yên khoa tay múa chân nói.
Không ai nhìn thấy Mặc Ngân len lén lấy tấm vải đỏ nhét vào lòng mình. Tố Yên nhìn Mặc Ngân thảy tấm vải đỏ của mình lên cành cao nhất, cười muốn rút gân. Lý tưởng của ta là cao nhất, nhất định sẽ thực hiện được.
Xa xa, một đối mắt thâm thúy đem tất cả sự việc thu hết vào đáy mắt.
Tố Yên cùng Mặc Ngân nói chuyện với sư phụ thật lâu. Những gì cần căn dặn, sư phụ đều đã căn dặn. Hôm sau, trước khi đi, sư phụ lấy chủy thủ (Yu: đao nhỏ) từ trong ngực ra đưa cho Tố Yên. Tố Yên nhìn chủy thủ không chớp mắt, lươi dao lạnh như băng, nàng biết đây không phải là vật bình thường.
“Sư phụ ~~” Tố Yên nghẹn ngào, “Đây là bảo bối của sư phụ mà?” Sư phụ mỉm cười, xoa xoa đầu Tố Yên nói: “Nha đầu, ngươi ra ngoài, tốt hơn nên có vũ khí phòng thân. Vật này sư phụ không cần dùng.” Nói xong, sư phụ xoay sang Mặc Ngân: “Mặc Ngân, ngươi cẩn thận trông coi sư tỷ, đừng để sư tỷ con gặp rắc rối là được. Con cũng nên bảo trọng.” Mặc Ngân thần sắc phức tạp, gật đầu. Sư phụ đối với ta rất tốt, ta vĩnh viễn ghi khắc trong lòng.
“Tốt lắm, đi thôi, giang hồ là thiên hạ của đám trẻ các ngươi. Nhưng rảnh thì phải nhớ về gặp lão già này đó.” Sư phụ mỉm cười phất tay. Tố Yên và Mặc Ngân lưu luyến rời cốc.
Ra đến trấn, cả hai hợp mặt cùng Thủy Hiệp Mai, sau đó ba người cùng lên đường. Lúc này, Tố Yên đã khôn ra, để con lừa lại trong sơn cốc, để Thủy Hiệp Mai tìm xe ngựa, thuê xa phu đi đến Phi Lâm sơn trang.
Đến trấn gần Phi Lâm sơn trang, Tố Yên mở to mắt nhìn. Nơi này có phồn hoa quá không? Chỉ là trấn nhỏ thôi mà, sao lại náo nhiệt như vậy. Nhìn các thương phẩm rực rỡ muôn màu, Tố Yên nuốt nước miếng. Thiên tính thích mua sắm của nữ nhân khó mà thay đổi. Chỉ là ~~ Tố Yên sờ sờ túi tiền lép xẹp, tiền trong túi thật không nhiều a.
“Thôn trang này sao lại phồn hoa như vậy?” Tố Yên hỏi. Thủy Hiệp Mai kiên nhẫn giải thích. Nơi này thật ra không được phồn hoa như thế này, là do Phi Lâm sơn trang khích lệ thương nhân đến đây đầu tư, cho phép ba năm miễn thuế. Tố Yên không rõ, thu thuế không phải là chuyện của triều đình sao, sao lại do Phi Lâm sơn trang thu? Thủy Hiệp Mai tiếp tục giải thích, thì ra Phi Lâm sơn trang là đất tự phong, tất nhiên phải do bọn họ quản lý. Tố Yên nghe qua mà sửng sốt, thì ra giang hồ lại có mối quan hệ chặt chẽ với triều đình vậy sao?
Khách sạn trên trấn gần như chật ních người, cả sài phòng cũng vậy. Tố Yên mặt mày đau khổ nói với hai người: “Không thể nào, chẳng lẽ chúng ta phải ngủ ngoài đường?” Thủy Hiệp Mai kỳ quái nhìn Tố Yên, nói: “Ai nói chúng ta phải ngủ ngoài đường? Đến chổ ca ca ta là được rồi. Phi Lâm sơn trang sẽ sắp xếp nơi ở cho chúng ta.” Tố Yên tỉnh ngộ ra, cũng đúng nha, có Thủy Hiệp Phong, sao ta có thể ngủ ngoài đường được chứ.
Đến Phi Lâm sơn trang, Thủy Hiệp Mai báo danh, quả nhiên lập tức co người thông báo cho Thủy Hiệp Phong. Thủy Hiệp Phong nhanh chóng ra đón ba người, gọi người an bài rồi lại vội vàng rời đi. Chỉ nói lại câu : đại hội võ lâm sắp diễn ra, có rất nhiều chuyện cần bàn bạc, ba người cứ tự sắp xếp vậy. Thủy Hiệp Mai bất mãn chu miệng, nhưng cũng không nề hà. Nàng biết đây không phải lúc làm nũng.
Nhìn vườn hoa nở rộ xung quanh, Tố Yên run run, thật đẹp nha. Vì sao sơn trang nào cũng có nhiều tiền như vậy? Nhìn tiểu viện tao nhã này, sợ là khách nhân bình thường khó mà lui tới được. Ta cũng hưởng không ít ánh sáng từ Thủy Hiệp Mai nha. Giờ làm gì đây? Chán thiệt. Tố Yên lắc lư đầu, liếc Mặc Ngân một cái rồi phụng phịu ngồi xuống. Thủy Hiệp Mai thì ngồi bên kia châm trà uống, uống hết lại rót, rót xong lại uống. Tâm tư hoàn toàn không để trong chung trà. Nhìn sơ cũng biết là đang suy nghĩ gì đó.
“Chán quá a ~~” Tố Yên gào lên, “Chúng ta ra ngoài chơi đi. Tìm thứ gì mới mẻ đi ~~~” Thủy Hiệp Mai ngơ ngẩn ngước nhìn lên, sau đó lại cúi đầu không thèm nhắc lại. Ra ngoài chơi không bằng ngồi đây nhớ đại ca. Mặc Ngân cũng trợn mắt, sư tỷ không gặp rắc rối thì tốt rồi.
“Gì, không để ý đến ta, ta tự đi.” Dứt lời, Tố Yên đứng dậy chuẩn bị rời đi, lại bỏ lại một câu, “Vừa rồi nghe nha hoàn nói thôn kế có một cây nguyệt lão sống lâu năm, cầu nhân duyên rất linh nghiệm. Ta tự đi cầu vậy.” Thủy Hiệp Mai như chú thỏ con, bỏ lại chén trà trong tay, nhảy bắn người lên: “Thật linh nghiệm vậy sao? Thật sao?” Tố Yên giả vờ bộ dạng bí hiểm nói: “Có lòng tất linh.” Thủy Hiệp Mai sửng sốt. Mặc Ngân đang nhắm mắt ngồi kế bên khẽ thở dài rồi mở to mắt, đứng dậy không nói gì chỉ theo sau hai người.
“Oa ác ~~ đây là cây nguyệt lão nha ~ thật cao nha.” Tố Yên sợ hãi than. Thủy Hiệp Mai cũng há hốc miệng, bởi trên cây treo thật nhiều mảnh vải màu đỏ, trên mặt vải toàn là tên người.
“Ba vị, có muốn mua vải đỏ không, viết tên người các vị muốn lên đi. Nhất định sẽ thành người thân nha.” Một lão bà cầm vải đỏ trên tay nói.
“Mua mua ~~ đương nhiên là mua rồi.” Tố Yên giành trả lời trước, “Lấy trước ba tấm.” Tố Yên lấy túi tiền trong ngực áo ra.
“Lão bà, bao nhiêu tiền một tấm?” Tố Yên giữ túi tiền, chỉ vào mấy tấm vải đỏ trên tay lão bà hỏi.
“Không đắt, không đắt. Hai lượng ba tấm.” Lão bà cười nói.
“Cướp người ta à!” Tố Yên thẳng chân đứng lên. Nói chơi sao?! Hai lượng ba tấm.
Thủy Hiệp mai lại không nói lời thứ hai, đi đến lấy hai lượng ra trả rồi cầm tấm vải đỏ qua bàn kế bên lấy bút viết lên. “Lão thái bà gian trá.” Vừa rồi trong miệng Tố Yên lão bà còn thân thiện dễ gần giờ thì đã thành siêu cấp gian thương.
Thủy Hiệp Mai cầm bút, do dự nhìn tấm vải đỏ. Tố Yên nhìn qua Mặc Ngân, còn làm bộ dạng muốn hỏi Mặc Ngân có ai là người hắn để trong lòng không, nhớ suy nghĩ kỹ, để lát nữa hứa nguyện, không viết sai tên người trong lòng. Mặc Ngân mặt đỏ bừng, mở miệng định nói gì đó thì Tố Yên đã quay đầu đi nhìn lên tấm vải đỏ của Thủy Hiệp Mai. “ Ta cũng viết ~~” Tố Yên xắn xắn tay áo, thành tâm viết lên tấm vải đỏ: Bạc.
Viết xong, tự mình ngây ngô ha ha cười. Mặc Ngân đau lòng, sư tỷ chẳng lẽ đã có người trong lòng sao? Đến lúc nhìn thấy chữ Tố Yên viết, lại dỡ khóc dỡ cười. Tuy hắn biết sư tỷ thích tiền, nhưng đây là cầu nhân duyên mà.
“Ta viết xong rồi, Thủy cô nương cũng viết xong, ngươi thì sao, sư đệ.” Tố Yên định chộp lấy tấm vải đỏ của Mặc Ngân. Mặc Ngân đỏ mặt nói: “Không cần, ta chưa có nữ tử nào để trong lòng cả.” “ A, thì ra là vậy à, vậy ngươi giúp hai ta thảy nó lên trên cây đi, nhớ thảy lên cành cao nhất nha.” Tố Yên khoa tay múa chân nói.
Không ai nhìn thấy Mặc Ngân len lén lấy tấm vải đỏ nhét vào lòng mình. Tố Yên nhìn Mặc Ngân thảy tấm vải đỏ của mình lên cành cao nhất, cười muốn rút gân. Lý tưởng của ta là cao nhất, nhất định sẽ thực hiện được.
Xa xa, một đối mắt thâm thúy đem tất cả sự việc thu hết vào đáy mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.