Chương 50: Rời trang về cốc
Vô Tình Bảo Bảo
13/01/2017
♥Edit: Yurii
Tố Yên bước ra sân thì nhìn thấy hồng y nữ tử ôm cánh tay Thủy Hiệp Phong nói: “Đi mà, biểu ca, muội cũng muốn theo người đi Phi Lâm sơn trang.” Tố Yên nhìn vẻ mặt khó xử của Thủy Hiệp Phong, ngoài miệng thì an ủi, nhưng đáy mắt lại đầy vẻ chán ghét. Mà Thủy Hiệp Mai trong mắt đã muốn bắn lửa ra ngoài.
“Yêu, biểu tỷ, tỷ lại lén bỏ nhà trốn đi à, thật là nhàn nhã nha ~~” Khẩu khí chanh chua của Thủy Hiệp Mai khiến Tố Yên phải cảm thán, nữ nhân đối diện với tình yêu quả thật là không còn lý trí.
“Yêu, biểu muội, lời này không đúng rồi, ta đến là để thăm biểu ca, sao gọi là trốn đi được?” Lí Ngọc Trân có chút phiền não. Vị biểu muội này không biết vì sao lúc nào cũng đối đầu với ta. Ta nói gì cũng đều phản đối, không biết đã đắc tội với nàng ta từ lúc nào.
“Tốt lắm, biểu muội, muội ra ngoài đã lâu, cũng nên viết thư về cho nhà.” Thủy Hiệp Phong giảng hòa.
“Muội không cần, cha mẹ nếu biết muội đang ở đây sẽ lập tức phái người đến đón muội về. Lần này, nói gì muội cũng muốn theo biểu ca đi xem võ lâm đại hội.” Lí Ngọc Trân kéo kéo tay áo Thủy Hiệp Phong. Bộ dáng nhăn nhó cùng giọng nói õng ẹo đến chết người của nàng ta làm dạ dày Tố Yên lại muốn tràn ra dịch vị. Mặc Ngân nhíu mày, xoay mặt sang chổ khác.
Nhìn thấy Thủy Hiệp Mai giận muốn phát hỏa, Tố Yên tiến đến thì thầm bên tai nàng: “Ta giúp ngươi thu phục nàng ta, khiến nàng ta năm ngày không thể xuống được giường. Hai trăm lạng.” Thủy Hiệp Mai không thèm mặc cả: “Thành giao!” Xoay mặt chổ khác, Mặc Ngân không thèm nhìn vị sư tỷ vô sỉ của mình. Đã bắt người ta lo tất cả chi phí đi đường, giờ còn xảo quyệt lấy thêm tiền của tiểu cô nương nhà người ta. Không quen, ta không quen nàng ~~~~
Tuy rằng thanh âm hai người rất nhẹ, nhưng người có võ công cao cường như Thủy Hiệp Phong sao có thể không nghe thấy. Hắn buồn cười nhìn “Sinh ý” của hai người. Liễu Tố Yên, thật ra nàng là nữ tử thế nào? Ta ngày càng hiếu kỳ. ( Yu: Đừng chết vì quá mún hiểu biết =]] )
Tố Yên cử động nhẹ nhàng, chậm rãi đến gần Lí Ngọc Trân, miệng vô sỉ nói: “Thủy cô nương, nàng cũng quá phận rồi, người ta tốt xấu gì cũng là biểu tỷ của nàng, nàng sao lại có thể nói chuyện như thế với nàng ta? Phải lễ phép, biết không, lễ phép.” Thủy Hiệp Phong có chút vui mừng, thế này cũng quá thâm hiểm nha. Quả nhiên, Lí Ngọc Trân cảm kích nhìn Tố Yên. Trong bàn tay ma quái của mình Tố Yên đang cầm hai bình sứ nho nhỏ.
Thủy Hiệp Mai thấy thế, miệng cũng phối hợp: “Ta sai rồi, biểu tỷ, ta quả thật không nên nói như vậy. Sau này hoan nghênh tỷ đến nhà ta chơi.” Lí Ngọc Trân vui sướng, vừa muốn nói gì đó nhưng sắc mặt lại biến đổi, cố sức nói: “Biểu muội có lòng rồi, có điều ta phải đi đây một lát ~~” Dứt lời, nhanh chân rời đi. Chạy được vài bước còn xoay đầu nói lại: “Biểu ca, người chờ muội nha, nhất định chờ muội nha.”
Thủy Hiệp Mai vui mừng khi thấy người gặp họa, nhìn thấy vẻ mặt xanh mét của Lí Ngọc Trân đã chạy ra xa mới lại gần Tố Yên nói: “Vừa rồi đã hạ dược gì?” “Không có gì, chỉ là khiến nàng đi ngoài đến mệt người, không thể cử động được.” Tố Yên khiêm tốn nói. Thủy Hiệp Mai mừng rỡ nói: “Thuốc này có thể cho ta được không, sau này tự ta hạ.” Tố Yên lắc đầu: “Không được, thuốc này nếu dùng quá liều, đối với thân thể sẽ không tốt. Thuốc xổ bình thường là thông qua ăn uống rồi phát huy tác dụng, thuốc này thì không như vậy, không thể dùng quá mức.” “Nga ~~~” Thủy Hiệp Mai thất vọng, cúi đầu.
“Trang chủ, chúng ta cáo từ, hẹn vài ngày sau sẽ gặp ở Phi Lâm sơn trang.” Tố Yên nói lời cáo biệt với Thủy Hiệp Phong.
“Liễu cô nương có muốn dẫn theo con la của nàng không?” Thủy Hiệp Phong tò mò hỏi.
“Tất nhiên, đây là lễ vật của sư phụ ta mà. Lại nói, nó cũng là tiền mà.” Cuộc nói chuyện này khiến ba người buồn bực. Thủy Hiệp Phong nói hết lời, muốn sai người dùng xe ngựa đưa cả ba về, nhưng Tố Yên kiên quyết cự tuyệt, nhất định dùng con la con của mình quay về.
Một lát sau, trên con đường rộng lớn, Thủy Hiệp Mai cùng Mặc Ngân cưỡi hai con ngựa to cao đi bên ngoài bảo vệ con la kỵ giáp của Tố Yên bên trong. Tố Yên cả đường đi cũng không nói một lời. Đương nhiên vì lười nói chuyện.
Đến trấn nhỏ gần sơn cốc, Tố Yên để Thủy Hiệp Mai đến phòng trọ thuê phòng nghỉ, rồi cùng sư đệ về sơn cốc. Tố Yên biết, sư phụ không thích có người ra vào nơi an cư của người. Tố Yên cưỡi la, Mặc Ngân giữ dây, hai người vui vẻ quay về sơn cốc.
“Sư phụ ơi ~~~~~~” Một tiếng quỷ kêu vang lên trong sơn cốc, “ Chúng con trở về rồi nè ~~~~” Sư phụ đang uống trà trong phòng hoảng hồn mà phun hết trà trong miệng ra ngoài.
“Xú nha đầu, ta còn chưa có chết, không cần phiền ngươi kêu oan.” Sư phụ hướng ra cửa cốc quát, lòng cũng cảm thấy ấm áp. Nha đầu kia đã trở lại, vậy độc trong người Mặc Ngân cũng đã giải được rồi.
Tố Yên dừng lại ngoài cửa cốc một chút, nghiêng đầu nhìn Mặc Ngân, thành thật hỏi: “Giọng ta vừa rồi giống kêu oan lắm sao?” Mặc Ngân cũng gật gù trả lời: “Không phải giống, căn bản là vậy. Cứ như sư phụ vừa bị ám toán vậy.”
“Phi ~~ phi phi! Ăn nói bậy bạ. Con thỏ con, thằng nhãi ranh còn không mau vào đây.” Thanh âm rõ ràng của sư phụ từ trong cốc truyền ra. Hai người tắc tắc lưỡi, sau này tốt nhất phải đứng cách sư phụ mười dặm rồi mới nói lén.
Đợi hai người vào phòng, sư phụ nhìn nhìn Mặc Ngân, cười nói: “Nha đầu lấy được si tình cổ à?”
“Tất nhiên. Con là đồ đệ của ai chứ?!” Tố Yên nịnh nọt. Sau đó, lục lọi trong hành lý, lấy điểm tâm ra, dâng lên như dâng vật quý giá lên cho sư phụ.
Điểm tâm tỏa ra hương vị kì dị. Sư phụ mở to mắt nhìn, chỉ vào món điểm tâm không còn nguyên dạng nói: “Đây là món ngươi mang về hiếu kính ta?” Tố Yên nghi hoặc đưa điểm tâm lên mũi ngửi, thiếu chút nữa phun toàn bộ phần cơm ăn lúc tối qua ra. Gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Hắc hắc ~~ thời tiết ngày càng nóng. Sư phụ thứ lỗi.” Sư phụ ha ha cười tỏ vẻ không thèm để ý.
Tố Yên tiếp tục lục tìm trong hành lý, lục nửa ngày, lấy ra hai tấm ngân phiếu. Đau lòng đưa cho sư phụ. Đây là tiền nàng gạt được từ Thủy Hiệp Mai. “Sư phụ, cái này cho người mua chút rượu uống. Bọn con muốn ra ngoài xem náo nhiệt. Người già cả ở nhà nhớ tự chăm sóc tốt cho mình ha.” Sư phụ nhận lấy ngân phiếu, tủm tỉm cười: “Xem náo nhiệt? Xem cái gì náo nhiệt?”
“Trên giang hồ có đại hội võ lâm, tuyển chọn võ lâm minh chủ. Con và sư đệ muốn cùng nhau đi xem náo nhiệt. Đương nhiên, nhất định sẽ có thứ tốt mang về cho sư phụ.” Tố Yên cười thật gian tà.
“Ha ha, nha đầu kia, tự mình muốn xem thì có, còn lôi thêm Mặc Ngân vào. Có điều thế cũng tốt, có Mặc Ngân đi cùng ngươi ta cũng yên tâm.” Sư phụ cầm lấy ngân phiếu cất vào. Nha đầu kia thật hiếu thuận. Tố Yên nhìn ngân phiếu mà nuốt nuốt nước miếng, lòng hạ quyết tâm, nhất định phải kiếm được nhiều tiền hơn.
Tố Yên bước ra sân thì nhìn thấy hồng y nữ tử ôm cánh tay Thủy Hiệp Phong nói: “Đi mà, biểu ca, muội cũng muốn theo người đi Phi Lâm sơn trang.” Tố Yên nhìn vẻ mặt khó xử của Thủy Hiệp Phong, ngoài miệng thì an ủi, nhưng đáy mắt lại đầy vẻ chán ghét. Mà Thủy Hiệp Mai trong mắt đã muốn bắn lửa ra ngoài.
“Yêu, biểu tỷ, tỷ lại lén bỏ nhà trốn đi à, thật là nhàn nhã nha ~~” Khẩu khí chanh chua của Thủy Hiệp Mai khiến Tố Yên phải cảm thán, nữ nhân đối diện với tình yêu quả thật là không còn lý trí.
“Yêu, biểu muội, lời này không đúng rồi, ta đến là để thăm biểu ca, sao gọi là trốn đi được?” Lí Ngọc Trân có chút phiền não. Vị biểu muội này không biết vì sao lúc nào cũng đối đầu với ta. Ta nói gì cũng đều phản đối, không biết đã đắc tội với nàng ta từ lúc nào.
“Tốt lắm, biểu muội, muội ra ngoài đã lâu, cũng nên viết thư về cho nhà.” Thủy Hiệp Phong giảng hòa.
“Muội không cần, cha mẹ nếu biết muội đang ở đây sẽ lập tức phái người đến đón muội về. Lần này, nói gì muội cũng muốn theo biểu ca đi xem võ lâm đại hội.” Lí Ngọc Trân kéo kéo tay áo Thủy Hiệp Phong. Bộ dáng nhăn nhó cùng giọng nói õng ẹo đến chết người của nàng ta làm dạ dày Tố Yên lại muốn tràn ra dịch vị. Mặc Ngân nhíu mày, xoay mặt sang chổ khác.
Nhìn thấy Thủy Hiệp Mai giận muốn phát hỏa, Tố Yên tiến đến thì thầm bên tai nàng: “Ta giúp ngươi thu phục nàng ta, khiến nàng ta năm ngày không thể xuống được giường. Hai trăm lạng.” Thủy Hiệp Mai không thèm mặc cả: “Thành giao!” Xoay mặt chổ khác, Mặc Ngân không thèm nhìn vị sư tỷ vô sỉ của mình. Đã bắt người ta lo tất cả chi phí đi đường, giờ còn xảo quyệt lấy thêm tiền của tiểu cô nương nhà người ta. Không quen, ta không quen nàng ~~~~
Tuy rằng thanh âm hai người rất nhẹ, nhưng người có võ công cao cường như Thủy Hiệp Phong sao có thể không nghe thấy. Hắn buồn cười nhìn “Sinh ý” của hai người. Liễu Tố Yên, thật ra nàng là nữ tử thế nào? Ta ngày càng hiếu kỳ. ( Yu: Đừng chết vì quá mún hiểu biết =]] )
Tố Yên cử động nhẹ nhàng, chậm rãi đến gần Lí Ngọc Trân, miệng vô sỉ nói: “Thủy cô nương, nàng cũng quá phận rồi, người ta tốt xấu gì cũng là biểu tỷ của nàng, nàng sao lại có thể nói chuyện như thế với nàng ta? Phải lễ phép, biết không, lễ phép.” Thủy Hiệp Phong có chút vui mừng, thế này cũng quá thâm hiểm nha. Quả nhiên, Lí Ngọc Trân cảm kích nhìn Tố Yên. Trong bàn tay ma quái của mình Tố Yên đang cầm hai bình sứ nho nhỏ.
Thủy Hiệp Mai thấy thế, miệng cũng phối hợp: “Ta sai rồi, biểu tỷ, ta quả thật không nên nói như vậy. Sau này hoan nghênh tỷ đến nhà ta chơi.” Lí Ngọc Trân vui sướng, vừa muốn nói gì đó nhưng sắc mặt lại biến đổi, cố sức nói: “Biểu muội có lòng rồi, có điều ta phải đi đây một lát ~~” Dứt lời, nhanh chân rời đi. Chạy được vài bước còn xoay đầu nói lại: “Biểu ca, người chờ muội nha, nhất định chờ muội nha.”
Thủy Hiệp Mai vui mừng khi thấy người gặp họa, nhìn thấy vẻ mặt xanh mét của Lí Ngọc Trân đã chạy ra xa mới lại gần Tố Yên nói: “Vừa rồi đã hạ dược gì?” “Không có gì, chỉ là khiến nàng đi ngoài đến mệt người, không thể cử động được.” Tố Yên khiêm tốn nói. Thủy Hiệp Mai mừng rỡ nói: “Thuốc này có thể cho ta được không, sau này tự ta hạ.” Tố Yên lắc đầu: “Không được, thuốc này nếu dùng quá liều, đối với thân thể sẽ không tốt. Thuốc xổ bình thường là thông qua ăn uống rồi phát huy tác dụng, thuốc này thì không như vậy, không thể dùng quá mức.” “Nga ~~~” Thủy Hiệp Mai thất vọng, cúi đầu.
“Trang chủ, chúng ta cáo từ, hẹn vài ngày sau sẽ gặp ở Phi Lâm sơn trang.” Tố Yên nói lời cáo biệt với Thủy Hiệp Phong.
“Liễu cô nương có muốn dẫn theo con la của nàng không?” Thủy Hiệp Phong tò mò hỏi.
“Tất nhiên, đây là lễ vật của sư phụ ta mà. Lại nói, nó cũng là tiền mà.” Cuộc nói chuyện này khiến ba người buồn bực. Thủy Hiệp Phong nói hết lời, muốn sai người dùng xe ngựa đưa cả ba về, nhưng Tố Yên kiên quyết cự tuyệt, nhất định dùng con la con của mình quay về.
Một lát sau, trên con đường rộng lớn, Thủy Hiệp Mai cùng Mặc Ngân cưỡi hai con ngựa to cao đi bên ngoài bảo vệ con la kỵ giáp của Tố Yên bên trong. Tố Yên cả đường đi cũng không nói một lời. Đương nhiên vì lười nói chuyện.
Đến trấn nhỏ gần sơn cốc, Tố Yên để Thủy Hiệp Mai đến phòng trọ thuê phòng nghỉ, rồi cùng sư đệ về sơn cốc. Tố Yên biết, sư phụ không thích có người ra vào nơi an cư của người. Tố Yên cưỡi la, Mặc Ngân giữ dây, hai người vui vẻ quay về sơn cốc.
“Sư phụ ơi ~~~~~~” Một tiếng quỷ kêu vang lên trong sơn cốc, “ Chúng con trở về rồi nè ~~~~” Sư phụ đang uống trà trong phòng hoảng hồn mà phun hết trà trong miệng ra ngoài.
“Xú nha đầu, ta còn chưa có chết, không cần phiền ngươi kêu oan.” Sư phụ hướng ra cửa cốc quát, lòng cũng cảm thấy ấm áp. Nha đầu kia đã trở lại, vậy độc trong người Mặc Ngân cũng đã giải được rồi.
Tố Yên dừng lại ngoài cửa cốc một chút, nghiêng đầu nhìn Mặc Ngân, thành thật hỏi: “Giọng ta vừa rồi giống kêu oan lắm sao?” Mặc Ngân cũng gật gù trả lời: “Không phải giống, căn bản là vậy. Cứ như sư phụ vừa bị ám toán vậy.”
“Phi ~~ phi phi! Ăn nói bậy bạ. Con thỏ con, thằng nhãi ranh còn không mau vào đây.” Thanh âm rõ ràng của sư phụ từ trong cốc truyền ra. Hai người tắc tắc lưỡi, sau này tốt nhất phải đứng cách sư phụ mười dặm rồi mới nói lén.
Đợi hai người vào phòng, sư phụ nhìn nhìn Mặc Ngân, cười nói: “Nha đầu lấy được si tình cổ à?”
“Tất nhiên. Con là đồ đệ của ai chứ?!” Tố Yên nịnh nọt. Sau đó, lục lọi trong hành lý, lấy điểm tâm ra, dâng lên như dâng vật quý giá lên cho sư phụ.
Điểm tâm tỏa ra hương vị kì dị. Sư phụ mở to mắt nhìn, chỉ vào món điểm tâm không còn nguyên dạng nói: “Đây là món ngươi mang về hiếu kính ta?” Tố Yên nghi hoặc đưa điểm tâm lên mũi ngửi, thiếu chút nữa phun toàn bộ phần cơm ăn lúc tối qua ra. Gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Hắc hắc ~~ thời tiết ngày càng nóng. Sư phụ thứ lỗi.” Sư phụ ha ha cười tỏ vẻ không thèm để ý.
Tố Yên tiếp tục lục tìm trong hành lý, lục nửa ngày, lấy ra hai tấm ngân phiếu. Đau lòng đưa cho sư phụ. Đây là tiền nàng gạt được từ Thủy Hiệp Mai. “Sư phụ, cái này cho người mua chút rượu uống. Bọn con muốn ra ngoài xem náo nhiệt. Người già cả ở nhà nhớ tự chăm sóc tốt cho mình ha.” Sư phụ nhận lấy ngân phiếu, tủm tỉm cười: “Xem náo nhiệt? Xem cái gì náo nhiệt?”
“Trên giang hồ có đại hội võ lâm, tuyển chọn võ lâm minh chủ. Con và sư đệ muốn cùng nhau đi xem náo nhiệt. Đương nhiên, nhất định sẽ có thứ tốt mang về cho sư phụ.” Tố Yên cười thật gian tà.
“Ha ha, nha đầu kia, tự mình muốn xem thì có, còn lôi thêm Mặc Ngân vào. Có điều thế cũng tốt, có Mặc Ngân đi cùng ngươi ta cũng yên tâm.” Sư phụ cầm lấy ngân phiếu cất vào. Nha đầu kia thật hiếu thuận. Tố Yên nhìn ngân phiếu mà nuốt nuốt nước miếng, lòng hạ quyết tâm, nhất định phải kiếm được nhiều tiền hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.