Chương 31: Đánh đến chết
Vô Tình Bảo Bảo
13/01/2017
♥Edit: Yurii
Tố Yên chăm chăm nhìn người ánh mắt đầy âm dương quái khí gọi là công công, ‘tiến cung’? Thái phi triệu kiến ta? Tố Yên đáy lòng dâng lên nỗi bất an.
Rời khỏi phủ, nhìn người trong phủ đưa tiễn, Tố Yên không cho rằng mình đã trở thành khổng tước. Vị Thái phi này dường như không đơn giản như vậy, trong lòng lại trầm xuống.
Vào cung, Tố Yên giờ phút này cũng không còn tâm tình nào mà cảm thán hoàng cung xa hoa. Theo thần sắc vị công công dẫn đường, nàng e rằng cửa này không phải là dễ qua.
Đến tẩm cung, Tố Yên lập tức học theo cách hành lễ xem trong TV, kỳ thật cả người cũng không thấy được. Nàng biết, bây giờ tốt nhất là tuân theo quy củ, đừng cậy mạnh. Trăm ngàn lần không lộ ra sơ hở để Thái phi lấy cớ khó dễ nàng.
“Đứng lên đi.”Một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền đến. Tố Yên bấy giờ mới ngẩng đầu ngước mắt nhìn người vừa cất tiếng. Thật là một phụ nữ quý phái xinh đẹp, ánh mắt lạnh lùng như thế cũng thật tuyệt sắc, thoạt nhìn cứ như vừa quá ba mươi. Bảo dưỡng thật tốt, nói nàng là tỷ tỷ của biến thái vương cũng không phải không thể. Nhìn gương mặt tuyệt mỹ mà biểu tình lạnh lùng, chậc chậc, thật không hổ danh là mẹ của hai mỹ nam tử kia.
Thái phi cẩn thận đánh giá người trước mắt. Không xuất chúng! Thực sự không xuất chúng! Rốt cuộc vì sao lai hấp dẫn hai đứa con ta? Còn khiến cả hai càng thêm đối lập.
“Không tốt.” Âm thanh lạnh băng từ miệng tuyệt sắc phu nhân phun ra, “Không biết ngươi thế nào mà câu dẫn được hai đứa con ta. Thôi, đánh chết đi.” Dứt lời, nhẹ nhàng phất tay, ý bảo đem Tố Yên tha ra ngoài.
Tố Yên há hộc miệng! Đánh chết?! Hai chữ này lại nhẹ nhàng phun ra như vậy, cứ như là nói ra một chuyện không đáng kể gì, không phải là chuyện sống chết gì.
“Chậm đã!” Tố Yên đầu óc nhanh chóng vận hành, quát lớn, “Ta có chuyện muốn nói.”
“Nô tài lớn mật!” Công công bên cạnh phản ứng nhanh, ra tiếng áp đảo. Tố Yên hiểu được thái giám này trách nàng không tự xưng nô tỳ. Mụ nội nó, sắp chết còn phải tôn kính bà, đầu ta cũng chưa có bị thấm nước đâu!
“Ngươi cũng không phải là nô tài như ta sao?” Tố Yên lại nhanh chóng nói tiếp: “Ta còn có chuyện muốn nói. Bà thật cho rằng ta câu dẫn con bà sao, là do con bà bắt buộc ta. Hắn nhất quyết muốn thành hôn với ta, ta còn có cách gì, chẳng lẽ ta đánh hắn, ta đánh nổi hắn sao? Ta cũng muốn chạy trốn, nhưng ta làm thế nào chạy nhanh hơn ngựa tứ mã đây?”
Tố Yên thắng một mạch nói ra hết ý nghĩ trong lòng, mới trừng mắt nhìn phản ứng của Thái phi. Người trong phòng đều bị lời nói của nàng làm kinh hãi đến hóa đá toàn bộ.
Mọi người há hốc miệng. Tố Yên thì hắc hắc cười gượng, lại còn không sợ chết mà nói thêm một câu: “Mọi người đừng nhìn ta như vậy, ta mắc cỡ nha.” Nói nàng không sợ chết là không đúng, nàng sợ! Sao lại không sợ chứ. Chỉ là Tố Yên nghĩ nếu chết cũng muốn kéo thêm người lót đường.
Thái phi phản ứng lại, nhưng không giận chỉ cười: “Lá gan tốt lắm!”
Tố Yên đứng thẳng người: “Nhiều người cũng nói vậy.”Tạo ra bộ dáng thấy chết cũng không sợ.
“Hừ, thật không? Bản cung hôm nay thật ra muốn nhìn kẻ mạnh miệng như ngươi thử qua hình phạt của thiên lao xem thế nào!” Thái phi thản nhiên phun ra một câu, trên mặt không tia biểu cảm.
A! Hàm Tố Yên muốn bị trật khớp. Sao ta lại không nghĩ đến khổ hình tra tấn chứ? Nhớ đến TV có chiếu qua mười đại khổ hình trong triều Mãn Thanh, Tố Yên mặt mũi trắng bệch. Trong lòng đem cả nhà Thái phi ân cần hỏi thăm. Chết thì chết, nhưng chết thoải mái cùng sống không bằng chết là hoàn toàn khác nhau a!
Thái phi nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Tố Yên, khóe miệng lộ ra nụ cười tàn nhẫn khó ai phát hiện, lạnh lùng nói: “Lôi xuống.”
“Khoan khoan!” Tố Yên lại hét lớn, thanh âm muốn bay nóc nhà. Dọa Thái phi tim phổi muốn nhảy ra ngoài, lảo đảo lùi ra sau, thái giám bên cạnh nhanh chân đỡ lấy.
“Nương nương làm vậy có tốt không? Không sợ Mộc vương gia hận người cả đời sao?” Tố Yên trong lòng do dự, tốt nhất là vô sỉ mà đem sự sủng ái của Mộc vương gia làm tấm chắn. Giỡn chơi sao, giờ mà còn mạnh miệng thì chết cũng khó coi cho xem.
Quả nhiên, Thái phi vừa nghe xong, gương mặt quật cường của Mộc vương gia lại hiện ra, còn kèm theo khẩu khí kiên định.
“Nương nương, không bằng người trục xuất ta ra ngoài, đến nơi Mộc vương gia không tìm được. Ta còn có thể lưu lại vật chứng cho thấy ta tự động rời đi, không khiến vương gia phải nổi giận.” Tố Yên vô sỉ tiếp tục ‘rèn sắt khi còn nóng’.
“Vật chứng gì?” Thái phi nheo mắt, bắn ra tinh quang.
“Cái này, chỉ cần cho ta an toàn rời đi, ta sẽ tự động giao ra.” Tố Yên nhìn nhìn lão hồ ly trước mặt, cười càng giống tiểu hồ ly. Buồn cười! Muốn gạt ta giao ra, sau lại hủy thi diệt tích, xem ta là kẻ ngốc a! “Ta sẽ để lại vài lời, vương gia nghe xong sẽ hiểu.” Tố Yên cũng làm dáng nheo nheo mắt, nhìn Thái phi đang có chút tức giận.
“Ngươi là người đầu tiên đặt điều kiện với bản cung, tốt, tốt lắm!” Thái phi rất nhanh khôi phục lại thần sắc.
Tố Yên chăm chăm nhìn người ánh mắt đầy âm dương quái khí gọi là công công, ‘tiến cung’? Thái phi triệu kiến ta? Tố Yên đáy lòng dâng lên nỗi bất an.
Rời khỏi phủ, nhìn người trong phủ đưa tiễn, Tố Yên không cho rằng mình đã trở thành khổng tước. Vị Thái phi này dường như không đơn giản như vậy, trong lòng lại trầm xuống.
Vào cung, Tố Yên giờ phút này cũng không còn tâm tình nào mà cảm thán hoàng cung xa hoa. Theo thần sắc vị công công dẫn đường, nàng e rằng cửa này không phải là dễ qua.
Đến tẩm cung, Tố Yên lập tức học theo cách hành lễ xem trong TV, kỳ thật cả người cũng không thấy được. Nàng biết, bây giờ tốt nhất là tuân theo quy củ, đừng cậy mạnh. Trăm ngàn lần không lộ ra sơ hở để Thái phi lấy cớ khó dễ nàng.
“Đứng lên đi.”Một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền đến. Tố Yên bấy giờ mới ngẩng đầu ngước mắt nhìn người vừa cất tiếng. Thật là một phụ nữ quý phái xinh đẹp, ánh mắt lạnh lùng như thế cũng thật tuyệt sắc, thoạt nhìn cứ như vừa quá ba mươi. Bảo dưỡng thật tốt, nói nàng là tỷ tỷ của biến thái vương cũng không phải không thể. Nhìn gương mặt tuyệt mỹ mà biểu tình lạnh lùng, chậc chậc, thật không hổ danh là mẹ của hai mỹ nam tử kia.
Thái phi cẩn thận đánh giá người trước mắt. Không xuất chúng! Thực sự không xuất chúng! Rốt cuộc vì sao lai hấp dẫn hai đứa con ta? Còn khiến cả hai càng thêm đối lập.
“Không tốt.” Âm thanh lạnh băng từ miệng tuyệt sắc phu nhân phun ra, “Không biết ngươi thế nào mà câu dẫn được hai đứa con ta. Thôi, đánh chết đi.” Dứt lời, nhẹ nhàng phất tay, ý bảo đem Tố Yên tha ra ngoài.
Tố Yên há hộc miệng! Đánh chết?! Hai chữ này lại nhẹ nhàng phun ra như vậy, cứ như là nói ra một chuyện không đáng kể gì, không phải là chuyện sống chết gì.
“Chậm đã!” Tố Yên đầu óc nhanh chóng vận hành, quát lớn, “Ta có chuyện muốn nói.”
“Nô tài lớn mật!” Công công bên cạnh phản ứng nhanh, ra tiếng áp đảo. Tố Yên hiểu được thái giám này trách nàng không tự xưng nô tỳ. Mụ nội nó, sắp chết còn phải tôn kính bà, đầu ta cũng chưa có bị thấm nước đâu!
“Ngươi cũng không phải là nô tài như ta sao?” Tố Yên lại nhanh chóng nói tiếp: “Ta còn có chuyện muốn nói. Bà thật cho rằng ta câu dẫn con bà sao, là do con bà bắt buộc ta. Hắn nhất quyết muốn thành hôn với ta, ta còn có cách gì, chẳng lẽ ta đánh hắn, ta đánh nổi hắn sao? Ta cũng muốn chạy trốn, nhưng ta làm thế nào chạy nhanh hơn ngựa tứ mã đây?”
Tố Yên thắng một mạch nói ra hết ý nghĩ trong lòng, mới trừng mắt nhìn phản ứng của Thái phi. Người trong phòng đều bị lời nói của nàng làm kinh hãi đến hóa đá toàn bộ.
Mọi người há hốc miệng. Tố Yên thì hắc hắc cười gượng, lại còn không sợ chết mà nói thêm một câu: “Mọi người đừng nhìn ta như vậy, ta mắc cỡ nha.” Nói nàng không sợ chết là không đúng, nàng sợ! Sao lại không sợ chứ. Chỉ là Tố Yên nghĩ nếu chết cũng muốn kéo thêm người lót đường.
Thái phi phản ứng lại, nhưng không giận chỉ cười: “Lá gan tốt lắm!”
Tố Yên đứng thẳng người: “Nhiều người cũng nói vậy.”Tạo ra bộ dáng thấy chết cũng không sợ.
“Hừ, thật không? Bản cung hôm nay thật ra muốn nhìn kẻ mạnh miệng như ngươi thử qua hình phạt của thiên lao xem thế nào!” Thái phi thản nhiên phun ra một câu, trên mặt không tia biểu cảm.
A! Hàm Tố Yên muốn bị trật khớp. Sao ta lại không nghĩ đến khổ hình tra tấn chứ? Nhớ đến TV có chiếu qua mười đại khổ hình trong triều Mãn Thanh, Tố Yên mặt mũi trắng bệch. Trong lòng đem cả nhà Thái phi ân cần hỏi thăm. Chết thì chết, nhưng chết thoải mái cùng sống không bằng chết là hoàn toàn khác nhau a!
Thái phi nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Tố Yên, khóe miệng lộ ra nụ cười tàn nhẫn khó ai phát hiện, lạnh lùng nói: “Lôi xuống.”
“Khoan khoan!” Tố Yên lại hét lớn, thanh âm muốn bay nóc nhà. Dọa Thái phi tim phổi muốn nhảy ra ngoài, lảo đảo lùi ra sau, thái giám bên cạnh nhanh chân đỡ lấy.
“Nương nương làm vậy có tốt không? Không sợ Mộc vương gia hận người cả đời sao?” Tố Yên trong lòng do dự, tốt nhất là vô sỉ mà đem sự sủng ái của Mộc vương gia làm tấm chắn. Giỡn chơi sao, giờ mà còn mạnh miệng thì chết cũng khó coi cho xem.
Quả nhiên, Thái phi vừa nghe xong, gương mặt quật cường của Mộc vương gia lại hiện ra, còn kèm theo khẩu khí kiên định.
“Nương nương, không bằng người trục xuất ta ra ngoài, đến nơi Mộc vương gia không tìm được. Ta còn có thể lưu lại vật chứng cho thấy ta tự động rời đi, không khiến vương gia phải nổi giận.” Tố Yên vô sỉ tiếp tục ‘rèn sắt khi còn nóng’.
“Vật chứng gì?” Thái phi nheo mắt, bắn ra tinh quang.
“Cái này, chỉ cần cho ta an toàn rời đi, ta sẽ tự động giao ra.” Tố Yên nhìn nhìn lão hồ ly trước mặt, cười càng giống tiểu hồ ly. Buồn cười! Muốn gạt ta giao ra, sau lại hủy thi diệt tích, xem ta là kẻ ngốc a! “Ta sẽ để lại vài lời, vương gia nghe xong sẽ hiểu.” Tố Yên cũng làm dáng nheo nheo mắt, nhìn Thái phi đang có chút tức giận.
“Ngươi là người đầu tiên đặt điều kiện với bản cung, tốt, tốt lắm!” Thái phi rất nhanh khôi phục lại thần sắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.