Băng Sơn Vương Gia Phế Thiếp

Chương 32: Điềm xấu

Vô Tình Bảo Bảo

13/01/2017

♥Edit:Yurii

Tố Yên nén giận, trừng mắt lại nhìn Thái phi, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh. Nàng hiểu, nếu thua ván cược này, nàng thực sự sẽ sống không bằng chết, cho dù chết cũng chết không có đất chôn thân! Xem bộ dáng của thái yêu bà bà ngoan độc này, như là nếu không đem mình đi phân thây thiệt đáng tiếc

“Được ~ ngươi đi đi, càng xa càng tốt, bản cung lập tức phái người đem ngươi tống đi. Nếu ngươi dám lại xuất hiện trước mặt chúng ……” Thái phi còn chưa nói xong, Tố Yên vội vàng tiếp nhận: “Ta liền bị thiên lôi đánh, chết không tử tế.” (Yu: tỷ tỷ, đừng thề độc, muội sợ…)Trong lòng lại vô sỉ nói thêm câu, tình thế ép buộc thì không tính. (Yu: muội thiệt nể tỷ quớ :]] )

“Tiểu Thuận Tử, lập tức làm đi, càng nhanh càng tốt!” Thái phi vẫn khẩu khí lạnh băng, làm cho Tố Yên có điểm hoài nghi có nên dùng nó để ướp lạnh nước ô mai uống.

Tố Yên theo sau thái giám, tay lén sờ sờ ngân phiếu trong lòng. Ha ha, không thể không nói ta thông minh là không được mà! Đột nhiên nhìn thấy vòng ngọc trên tay, sắc mặt lại trở nên phức tạp. Mộc vương gia, tạm biệt. Không đúng, là vĩnh biệt!

Ngồi trong xe ngựa xóc nảy, Tố Yên nhắm hai mắt, không nói một lời. Xa phu này thật nóng vội, làm gì ma chạy nhanh như vậy. Sợ biến thái vương đuổi theo ta sao? Ha ha, thật trêu người. Tố Yên trong lòng cười lạnh. Từ tiểu thiếp thành phế thiếp đến nha hoàn rồi lại phong vương phi, hệt như giấc mộng quái dị. Trong giấc mộng đó,có tên nam nhân từng vũ nhục mình, giờ lại hình như không còn thế nữa.

Cơn ác mộng bây giờ mới bắt đầu có phải không? Cuối cùng cũng thoát khỏi nhà giam kia. Nhà giam có đồ ăn ngon, chổ ở thoải mái. Nhưng, ta không lưu luyến gì, nơi đó không phải nhà ta! Vĩnh viễn không phải!

Nhớ lúc biến thái vương kéo nàng về vương phủ, còn nói nàng sẽ là nữ chủ nhân duy nhất vương phủ, Tố Yên vừa cảm thấy buồn cười, vừa cảm thấy chua xót. Nếu, nếu nàng thực sự là nữ nhân của thế giới này, khẳng định sẽ cực kỳ vui vẻ mà nhận lời. Từ địa ngục đến thiên đường, ai mà không muốn. Đáng tiếc, nàng lại không phải, nàng không thể chấp nhận nam nhân từng vũ nhục nàng như vậy.

Lòng người thật là thực phức tạp , lòng của phụ nữ lại phức tạp . Tố Yên trong lòng khẽ thở dài.

Tố Yên vén mành che cửa sổ, nhìn cảnh vật bên đường không ngừng lùi về phía sau, hơi nhíu mày. Định đem mình đưa đến đâu đây? Chỉ cần càng xa càng tốt là được rồi.

Sắc trời dần tối, xe ngựa vẫn không ngừng lại. Bụng Tố Yên không chịu thua kém bắt đầu ca hát, nhưng mà hát không thành điệu, Tố Yên nhịn không được, vén mành lên, gọi xa phu: “Sư phó, còn bao lâu nữa vậy? Người không đói nhưng mà ta đói a.”

Xa phu một tiếng cũng không đáp, càng lúc càng dùng sức quất roi, ngựa càng chạy nhanh hơn.

Tố Yên chán nản không tìm ra biện pháp. Chạy thì chạy, cũng có lúc ngựa phải mệt thôi. Lúc đó ngươi không ngừng cũng phải ngừng!



Dường như ông trời nghe được tiếng gào bất lương từ lòng nàng, ngựa cuối cùng cũng sùi bọt mép, bất động. Xa phu đứng ngoài mành cửa, nhìn Tố Yên, phun hai chữ: “Xuống xe.”

Tố Yên nhìn gương mặt lạnh lùng của xa phu, mắng thầm, chủ tử lãnh khốc, hạ nhân cũng lãnh khốc. Chẳng lẽ đều là dùng khẩu khí đông chết người không đền mạng à?

“Đi đâu?” Tố Yên nhẹ nhàng hỏi. Đang ở dưới mái hiên nhà người ta, không thể không cúi đầu a.

“Đến trạm dịch phía trước, thay ngựa.” Xa phu đầu cũng không xoay lại, thắng phía trước mà đi.

Ngươi hung hăng cái rắm! Chỉ là xa phu thôi. Tố Yên trong lòng khinh bỉ cũng không dám lộ ra ngoài mặt, ngoan ngoãn đi theo.

Hai người một trước một sau duy trì khoản cách mà đi. Khung cảnh phía trước là rừng cây, trong lòng Tố Yên cười thầm. Cảnh này trong TV đều là trong rừng trúng mai phục a. Dự cảm không tốt, thật không tốt.

Đột nhiên, ‘Nha’ một tiếng chim kêu trên đỉnh đầu Tố Yên vang lên, một thứ lành lạnh rớt trúng đầu nàng. Phân quạ! Tố Yên hóa đá, giết cũng không được, mà không giết cũng không được.

Điềm xấu! Điềm xấu lớn! Trong lòng Tố Yên khóc thét. Mạng nhỏ này khó giữ vậy sao?

Tố Yên còn đang nghĩ, phía sau lại truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập. Một nam tử vận hoa phục ánh mắt đau đớn nhìn Tố Yên. Tuy cùng một gương mặt, nhưng Tố Yên liếc mắt liền nhận ra, đó là hồ ly đực!

“Vương gia!” Xa phu quá sợ hãi, tuy không biết đây là vị vương gia nào, nhưng xa phu hiểu rằng là ai cũng không thể đắc tội. Vừa nghĩ vậy, một mũi tên như lưu tinh phóng tới, xuyên thẳng qua cổ hắn.

Tố Yên choáng váng, nhìn cảnh vừa xảy ra. Nhìn thấy hồ ly đực dùng cung bắn người, nhìn lại phía sau máu tươi của xa phu bắn lên, đông cứng người. Xa phu run rẩy, tứ chi không nhúc nhích.

Nhìn hồ ly bình tĩnh cầm cung, đáy lòng Tố Yên toát ra hàn khí. Nàng không phải đứa ngốc, hồ ly này đối với nàng tuyệt đối không phải là động tâm, nàng càng không cho rằng hắn yêu nàng. Hắn mỗi lần nhìn nàng đều dùng ánh mắt rình mồi. Chính là ánh mắt đoạt hồn, tuyệt đối không phải yêu!

“Tiểu dã miêu, định đi đâu vậy?” Bên tai vang lên thanh âm lười nhác lại nguy hiểm của hồ ly đực.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Băng Sơn Vương Gia Phế Thiếp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook