Chương 71: Hạnh phúc
Vô Tình Bảo Bảo
13/01/2017
♥Edit: Yurii
Nữ tử tuyệt sắc đột nhiên nở nụ cười sáng lạn, không nói gì, vỗ nhẹ tay một cái. Trong phòng đột ngột xuất hiện một dàn thị vệ vũ khí trang bị đầy người, nhìn đám người Tố Yên như hổ rình mồi.
Tố Yên cũng trừng mắt nhìn lại. Vị Thánh nữ này thật ra là có ý gì đây hả? Theo hành động vừa nãy của nàng thì rõ ràng là đã vừa ý Mọt sách rồi mà.
“Bây giờ, ta cho các ngươi hai con đường để chọn lựa. Một là Tôn công tử lưu lại đây làm cô gia của chúng ta, hai là tất cả các ngươi đều bị giam vào ngục.” Giọng tỳ nữ lạnh lùng vang lên.
Tố Yên nhìn thấy tia giảo hoạt trong mắt vị thánh nữ kia, chẳng lẽ nàng ta còn muốn thử sự thành tâm của Mọt sách?
Mọt sách nhìn thế trận trước mắt, ngây dại.
“Ngươi ~~ ngươi ~~~” Ngón tay Mọt sách run run chỉ tay vào nữ tử tuyệt sắc phía sau người tỳ nữ cả một lúc lâu mới nghẹn ra câu, “Ngươi có được cơ thể này của ta, nhưng không thể chiếm được tim ta. Tim ta chỉ có mỗi mình nàng, vĩnh viễn chỉ có nàng.”
Tố Yên thiếu chút nữa té nhào, biểu tình của Nghịch Phong cũng trở nên mất tự nhiên.
Tỳ nữ trừng to nhìn Mọt sách: “Chẵng lẻ tiểu thư chúng ta còn không xứng với ngươi?”
“Không phải không xứng. Là vì trong lòng tại hạ chỉ có thánh nữ, đời này ngoài nàng ra thì sẽ không cưới bất cứ ai khác. Lòng tại hạ ~ chỉ có nàng, chung quy không thể có thể người nào khác!” Mọt sách cố gắng lấy hết dũng khí, nói hết nhưng suy nghĩ trong lòng ra.
Đột nhiên, nữ tử tuyệt sắc không nén nổi được nữa, phì cười. “Thật đúng là chưa từng gặp qua người si tình nào lại có cốt khí như vậy.” Giọng nói dễ nghe làm cho Mọt sách hóa đá, giọng nói vừa rồi với giọng nói của thánh nữ trên đài lại giống nhau như đúc.
Thánh nữ vỗ nhẹ tay, thị vệ như hổ rình mồi hai bên liền trật tự lui xuống.
“Nàng ~~ nàng ~~ chính là tiên tử?” Gương mặt tuấn lãng của Mọt sách đầy vẻ kinh hỉ.
“Tiên tử?” Thánh nữ nghi hoặc,“Ta tên là Hàn Lộ, không phải tiên tử.”
“Hàn Lộ? Tên … tên rất hay, tên rất hay ~~ chỉ tên đẹp như băng thanh ngọc khiết mới xứng với tiên tử trong lòng ta.” Mọt sách thì thào những lời vô nghĩa, si ngốc nhìn mỹ nữ gần trong gang tấc. Là mộng sao? Không phải mộng, tất cả đều là sự thật. Người mà ta ngày đêm tưởng nhớ đang đứng trước mặt ta. Hạnh phúc thật sự đến bất ngờ, rất bất ngờ.
Tố Yên và Nghịch Phong nhìn nhau hiểu ý, cùng cười. Tình hình này thì ngày mai Mọt sách không cần đi theo nữa rồi.
Một lát sau, Tố yên và Nghịch Phong đều được đối đãi như khách quý. Tố Yên uống tách trà trong tay, mỉm cười nhìn đôi tình nhân trước mặt. Có đôi khi, hạnh phúc cứ đột nhiên mà đến như vậy.
“Mọi người muốn tìm hắc trân châu ngàn năm sao?” Hàn Lộ ngạc nhiên khi nghe qua mục đích chuyến đi của Tố yên và Nghịch Phong
“Ừm.” Tố Yên gật đầu.
“Chỉ sợ tỷ tỷ không dễ dàng trao vật đó cho người lạ.” Hàn Lộ nghiêm mặt nói.
“Tỷ tỷ?!” Tố Yên và Nghịch Phong vô cùng kinh ngạc đồng thời thốt lên.
“Ừm. Lệ phi của Bắc Nguyệt quốc chính là tỷ tỷ ruột của ta.” Hàn Lộ nói bâng quơ, “Có điều mọi người vì cứu ngươi, lại giúp ta tìm được lang quân như ý, nên ta sẽ giúp.” Hàn Lộ nói xong, mỉm cười dịu dàng nhìn Tôn Ấn Hạo. Tôn Án Hạo cũng lập tức cười lại một nụ cười thâm tình với nàng. (Yu: ọc ọc, tim hồng bay chấp chới)
“Ta cũng biết tỷ tỷ nàng xem hắc trân châu ngàn năm là bảo bối, nhưng vì lần này là liên quan đến tính mạng sư đệ ta cho nên nhất định phải tìm về bằng được.” Tố Yên trầm giọng nói, “Dù sao cũng đa tạ thánh nữ tương trợ.”
“Ừ, ta sẽ viết thư cho tỷ tỷ, tin rằng nàng sẽ hiểu được. Dù sao vật chết không thể so sánh với mạng người.” Hàn Lộ khoát tay, “Không cần khách khí như vậy, cứ gọi ta là Hàn Lộ. Mọi người là ~~ là bằng hữu của phu quân ta, đương nhiên cũng là bằng hữu của ta.” Nói đến đó, Hàn Lộ khẽ ngượng ngùng.
Tố Yên đột nhiên nhớ đến một chuyện, buông tách trà xuống, quay đầu nhìn Mọt sách nói: “Đúng rồi, ta tò mò không biết đáp án của Tôn công tử là gì? Có thể cho chúng ta xem không?”
Tố Ấn Hạo càng cười ngượng ngùng: “Cái này, cái này do nương tử ~~~ ơ, nương tử định đoạt.”
Hàn Lộ cười, lệnh cho tỳ nữ đem đáp án vừa nãy đến đưa cho Tố Yên.
Tố Yên cầm lấy, nhìn thấy đáp án, há hốc miệng. Tên Mọt sách này, là hắn thật sao, lãng mạn như vậy à? Trên giấy là từng chữ rõ nét: ‘Nước mưa không có cá, núi bùn không có đá, cây thấp không cành, lão tử không có cha, thiên nữ không có chồng, thành hoang không có chợ. Cùng nàng đi đến cùng trời cuối đất.’ (Yu: ở đây mọt sách nhà ta chơi chữ, [与(雨)你(泥)地(低)老天荒] – Dùng những chữ trong đáp án để nối lại thành câu cuối.)
“Ha ha ~~” Tố Yên cười thành tiếng, “Hàn cô nương, thật sự chúc mừng nàng, đã tìm được vị lang quân như ý.”
Nghịch Phong tò mò đưa mặt qua, nhìn dòng chữ, lại nhìn Tố Yên, lại phang một câu: “Chữ hắn nhìn tốt hơn ngươi nhiều lắm nha.”
Tố Yên nén cơn xúc động, trừng mắt nhìn Nghịch Phong, không thèm trả lời lại.
Hôm sau, Hàn Lộ phái người đưa hai phong thư và một ít lễ vật đến nhà trọ của Tố Yên. Một phong thư của Lệ phi, cái còn lại là của Mọt sách viết cho Tố Yên và Nghịch Phong. Đại ý là chúc họ thuận buồm xuôi gió, sớm có được hắc trân châu. Mặt sau còn có nét chữ xinh đẹp do Hàn Lộ viết thêm là có kèm theo chút lễ vật để biểu lộ tâm ý.
Tố Yên hứng phấn mở nắp thùng ra, thì ra là thứ nàng thích nhất, Bạc. Nghịch Phong nhìn bộ dáng Tố Yên lúc này, nhún vai, không nói gì thêm.
*Yu: ta đã trở lại *zéo zéo*
Nữ tử tuyệt sắc đột nhiên nở nụ cười sáng lạn, không nói gì, vỗ nhẹ tay một cái. Trong phòng đột ngột xuất hiện một dàn thị vệ vũ khí trang bị đầy người, nhìn đám người Tố Yên như hổ rình mồi.
Tố Yên cũng trừng mắt nhìn lại. Vị Thánh nữ này thật ra là có ý gì đây hả? Theo hành động vừa nãy của nàng thì rõ ràng là đã vừa ý Mọt sách rồi mà.
“Bây giờ, ta cho các ngươi hai con đường để chọn lựa. Một là Tôn công tử lưu lại đây làm cô gia của chúng ta, hai là tất cả các ngươi đều bị giam vào ngục.” Giọng tỳ nữ lạnh lùng vang lên.
Tố Yên nhìn thấy tia giảo hoạt trong mắt vị thánh nữ kia, chẳng lẽ nàng ta còn muốn thử sự thành tâm của Mọt sách?
Mọt sách nhìn thế trận trước mắt, ngây dại.
“Ngươi ~~ ngươi ~~~” Ngón tay Mọt sách run run chỉ tay vào nữ tử tuyệt sắc phía sau người tỳ nữ cả một lúc lâu mới nghẹn ra câu, “Ngươi có được cơ thể này của ta, nhưng không thể chiếm được tim ta. Tim ta chỉ có mỗi mình nàng, vĩnh viễn chỉ có nàng.”
Tố Yên thiếu chút nữa té nhào, biểu tình của Nghịch Phong cũng trở nên mất tự nhiên.
Tỳ nữ trừng to nhìn Mọt sách: “Chẵng lẻ tiểu thư chúng ta còn không xứng với ngươi?”
“Không phải không xứng. Là vì trong lòng tại hạ chỉ có thánh nữ, đời này ngoài nàng ra thì sẽ không cưới bất cứ ai khác. Lòng tại hạ ~ chỉ có nàng, chung quy không thể có thể người nào khác!” Mọt sách cố gắng lấy hết dũng khí, nói hết nhưng suy nghĩ trong lòng ra.
Đột nhiên, nữ tử tuyệt sắc không nén nổi được nữa, phì cười. “Thật đúng là chưa từng gặp qua người si tình nào lại có cốt khí như vậy.” Giọng nói dễ nghe làm cho Mọt sách hóa đá, giọng nói vừa rồi với giọng nói của thánh nữ trên đài lại giống nhau như đúc.
Thánh nữ vỗ nhẹ tay, thị vệ như hổ rình mồi hai bên liền trật tự lui xuống.
“Nàng ~~ nàng ~~ chính là tiên tử?” Gương mặt tuấn lãng của Mọt sách đầy vẻ kinh hỉ.
“Tiên tử?” Thánh nữ nghi hoặc,“Ta tên là Hàn Lộ, không phải tiên tử.”
“Hàn Lộ? Tên … tên rất hay, tên rất hay ~~ chỉ tên đẹp như băng thanh ngọc khiết mới xứng với tiên tử trong lòng ta.” Mọt sách thì thào những lời vô nghĩa, si ngốc nhìn mỹ nữ gần trong gang tấc. Là mộng sao? Không phải mộng, tất cả đều là sự thật. Người mà ta ngày đêm tưởng nhớ đang đứng trước mặt ta. Hạnh phúc thật sự đến bất ngờ, rất bất ngờ.
Tố Yên và Nghịch Phong nhìn nhau hiểu ý, cùng cười. Tình hình này thì ngày mai Mọt sách không cần đi theo nữa rồi.
Một lát sau, Tố yên và Nghịch Phong đều được đối đãi như khách quý. Tố Yên uống tách trà trong tay, mỉm cười nhìn đôi tình nhân trước mặt. Có đôi khi, hạnh phúc cứ đột nhiên mà đến như vậy.
“Mọi người muốn tìm hắc trân châu ngàn năm sao?” Hàn Lộ ngạc nhiên khi nghe qua mục đích chuyến đi của Tố yên và Nghịch Phong
“Ừm.” Tố Yên gật đầu.
“Chỉ sợ tỷ tỷ không dễ dàng trao vật đó cho người lạ.” Hàn Lộ nghiêm mặt nói.
“Tỷ tỷ?!” Tố Yên và Nghịch Phong vô cùng kinh ngạc đồng thời thốt lên.
“Ừm. Lệ phi của Bắc Nguyệt quốc chính là tỷ tỷ ruột của ta.” Hàn Lộ nói bâng quơ, “Có điều mọi người vì cứu ngươi, lại giúp ta tìm được lang quân như ý, nên ta sẽ giúp.” Hàn Lộ nói xong, mỉm cười dịu dàng nhìn Tôn Ấn Hạo. Tôn Án Hạo cũng lập tức cười lại một nụ cười thâm tình với nàng. (Yu: ọc ọc, tim hồng bay chấp chới)
“Ta cũng biết tỷ tỷ nàng xem hắc trân châu ngàn năm là bảo bối, nhưng vì lần này là liên quan đến tính mạng sư đệ ta cho nên nhất định phải tìm về bằng được.” Tố Yên trầm giọng nói, “Dù sao cũng đa tạ thánh nữ tương trợ.”
“Ừ, ta sẽ viết thư cho tỷ tỷ, tin rằng nàng sẽ hiểu được. Dù sao vật chết không thể so sánh với mạng người.” Hàn Lộ khoát tay, “Không cần khách khí như vậy, cứ gọi ta là Hàn Lộ. Mọi người là ~~ là bằng hữu của phu quân ta, đương nhiên cũng là bằng hữu của ta.” Nói đến đó, Hàn Lộ khẽ ngượng ngùng.
Tố Yên đột nhiên nhớ đến một chuyện, buông tách trà xuống, quay đầu nhìn Mọt sách nói: “Đúng rồi, ta tò mò không biết đáp án của Tôn công tử là gì? Có thể cho chúng ta xem không?”
Tố Ấn Hạo càng cười ngượng ngùng: “Cái này, cái này do nương tử ~~~ ơ, nương tử định đoạt.”
Hàn Lộ cười, lệnh cho tỳ nữ đem đáp án vừa nãy đến đưa cho Tố Yên.
Tố Yên cầm lấy, nhìn thấy đáp án, há hốc miệng. Tên Mọt sách này, là hắn thật sao, lãng mạn như vậy à? Trên giấy là từng chữ rõ nét: ‘Nước mưa không có cá, núi bùn không có đá, cây thấp không cành, lão tử không có cha, thiên nữ không có chồng, thành hoang không có chợ. Cùng nàng đi đến cùng trời cuối đất.’ (Yu: ở đây mọt sách nhà ta chơi chữ, [与(雨)你(泥)地(低)老天荒] – Dùng những chữ trong đáp án để nối lại thành câu cuối.)
“Ha ha ~~” Tố Yên cười thành tiếng, “Hàn cô nương, thật sự chúc mừng nàng, đã tìm được vị lang quân như ý.”
Nghịch Phong tò mò đưa mặt qua, nhìn dòng chữ, lại nhìn Tố Yên, lại phang một câu: “Chữ hắn nhìn tốt hơn ngươi nhiều lắm nha.”
Tố Yên nén cơn xúc động, trừng mắt nhìn Nghịch Phong, không thèm trả lời lại.
Hôm sau, Hàn Lộ phái người đưa hai phong thư và một ít lễ vật đến nhà trọ của Tố Yên. Một phong thư của Lệ phi, cái còn lại là của Mọt sách viết cho Tố Yên và Nghịch Phong. Đại ý là chúc họ thuận buồm xuôi gió, sớm có được hắc trân châu. Mặt sau còn có nét chữ xinh đẹp do Hàn Lộ viết thêm là có kèm theo chút lễ vật để biểu lộ tâm ý.
Tố Yên hứng phấn mở nắp thùng ra, thì ra là thứ nàng thích nhất, Bạc. Nghịch Phong nhìn bộ dáng Tố Yên lúc này, nhún vai, không nói gì thêm.
*Yu: ta đã trở lại *zéo zéo*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.