Băng Sơn Vương Gia Phế Thiếp

Chương 70: Thắng lợi

Vô Tình Bảo Bảo

13/01/2017

♥Edit: Yurii

Tiết tấu nhịp trống càng lúc càng nhanh, không khí xung quanh cũng càng lúc càng nóng dần lên.

Thánh nữ trên đài đột nhiên khẽ khoát tay, mọi người dưới đài cũng đồng loại yên lặng. Thánh nữ thướt tha tiến lên phía trước: “Hôm nay là ngày ta tuyển phu, chỉ cần có thể trả lời được câu đố của ta thì có thể thông qua sơ tuyển.” Giọng nói dễ nghe truyền khắp toàn bộ xung quanh, mọi người càng thêm nhiệt huyết. Giai nhân như thế, giọng nói êm mượt như thế, lại nói nếu làm hôn phu của Thánh nữ sau này sẽ trở thành chủ nhân của ốc đảo, ai có thể không động tâm?

“Câu đố?” Tố Yên nhìn người thướt tha trên đài. Chỉ sợ là không thể đơn giản. Quả nhiên, chỉ thấy Thánh nữ nhẹ nhàng lui ra sau, một tỳ nữ khác bước lên trên, trong tay cầm một cuộn giấy, chậm rãi mở ra, cất cao giọng nói: “Đề mục: Nước nào không có cá? Núi nào không có đá? Cây nào không có nhánh? Con nào không cha? Thành nào không có chợ?”

Tố Yên trầm tư, vấn đề này dường như có rất nhiều đáp án nha. Nước không có cá, nước mưa hình như không có cá, nhưng mà nước tuyết cũng không có nha. Còn có nước nóng cũng không có cá. Thánh nữ này ra cái đề quái quỉ gì đây? Nhìn sơ cũng không nghiêm túc lắm. Thật ra là có ý gì?

Mọt sách nghĩ nghĩ một hồi, liền làm người tiên phong đi đến bên bàn, cầm giấy bút viết lên đáp án của mình. Sau đó cũng có vài người tiến lên viết đáp án của họ.

Thật lâu sau, cuối cùng cũng không còn ai bước lên. Nữ tỳ đọc đề bước lên, thu hồi đáp án, đưa cho Thánh nữ xem qua. Dưới đài, mọi người không rời mắt khỏi Thánh nữ, muốn tìm ra đáp án trong từng cử động của Thánh nữ. Đáng tiếc, Thánh nữ xem xong cũng không hề tỏ ra chút biểu lộ nào, chỉ đưa mất tờ giấy lại cho tỳ nữ rồi nhẹ giọng phần phó điều gì đó. Phân phó xong, Thánh nữ xoay người bước vào trong, không xuất hiện nữa.

“Xin thông báo tên những người thông qua sơ tuyển.” Tỳ nữ cầm lấy đáp án mà Thánh nữ vừa đưa lại đọc tên từng ngươi, trong đó cũng có con Mọt sách.

Mọt sách mừng rỡ, từ đằng sau chạy tới. Tố Yên giữ lại: “Gấp cái gì? Dẫn bọn ta đi cùng. Lúc nãy ngươi viết gì thế?” Mọt sách hắc hắc cười ngây ngô, khoát tay không chịu nói ra đáp án. Tố Yên vừa chán nản vừa bất đắc dĩ. Tò mò đi vào phìa sau khán đài cùng mọ sách, đơn giản là vì muốn nhìn gương mặt thật sự của Thánh nữ.

Đến nơi, đã thấy có người đứng chờ sẵn. Một nữ tỳ khác dẫn mọi người đến một khoảng sân nhìn u buồn nhưng thanh nhã rồi rời đi. Tố Yên quan sát rồi đánh giá, đây là chổ ở của Thánh nữ kia sao? Dương như là ngươi thích yên tĩnh thì phải.

“Tôn Ẩn Hạo.” Màn cửa được vén lên, bên trong truyền ra giọng nói của tỳ nữ vừa đọc tên trên đài.

Mọt sách khẩn trương, hít một hơi thật sâu, tay phải bước theo chân phải máy móc đi lên. Tố Yên nhìn thấy, nén cười đến đau bụng. Nghịch Phong nhẹ nhàng đẩy đẩy Tố yên: “Chúng ta có cùng đi không?” “Đương nhiên có, đi xem.” Tố Yên theo sau lưng Mọt sách vào phòng.

Vào phòng, Tố Yên chợt giật mình khi ngẩng đầu nhìn nữ tử ngồi trong phòng. Gương mặt kinh diễm hé ra. Vẻ đẹp khiến người ta hít thở không thông này thật khiến Tố Yên có chút ghen tị. Đẹp thật, nữ tử như vậy, giờ thì nàng đã hiểu câu ‘đẹp như mật ngọt’ này nghĩa là gì. Nữ tử này, cho nàng ngắm nàng ta cả ngày mà không ăn cơm cũng không thấy đói, thật khiến người ta mê muội. Đăm đắm nhìn nàng ta, cảm thấy nhìn bao lâu cũng không đủ. Ánh mắt Nghịch Phong chợt lộ ra tia kinh diễm nhưng lại trong lại rất nhanh.

Nàng là Thánh nữ? Tố Yên mỉm cười với nữ tử đối diện. Một nữ tử xinh đẹp, đầy trí tuệ như vậy là người mà Mọt sách ngày đêm tưởng nhớ sao? Mà tên Mọt sách thì sao? Có thể nhìn thấy dung mạo người trong lòng thì như thế nào? Tố Yên quay đầu nhìn Mọt sách đứng cạnh, thiếu chút nữa cằm nàng bị trật khớp.

Mọt sách hết nhìn chổ này lại nhìn chổ khác, miệng lầm rầm: “Thánh nữ đâu?”



Tố Yên há hốc miệng, quay đầu nhìn Nghịch Phong cũng đang run run khóe miệng, Tố Yên nhỏ giọng hỏi Mọt sách: “Này, Mọt sách, ngươi không phải là không nhận ra nữ tử tuyệt sắc này là Thánh nữ chứ?”

Nghịch Phong kịch liệt gật đầu nói: “E là hắn thật sự không nhận ra.”

“Vị này là Tôn Ấn Hạo?” Tỳ nữ lạnh giọng hỏi.

Mọt sách vẫn nhìn Đông ngó Tây tìm Thánh nữ. Tố Yên đẩy mạnh Mọt sách, nói: “Ngươi ta gọi ngươi kìa.”

“A? À, tại hạ chính là Tôn Ấn Hạo.” Mọt sách bước lên hành lễ.

“Vừa rồi sao ngươi lại viết ra đáp án như vậy?” Tỳ nữ hỏi, thầm khó chịu vì người kia sao lại không phép tắc mà cứ nhìn ngó xung quanh.

“Bởi vì thánh nữ là người trong lòng tại hạ, đời này của tại hạ, ngoài nàng ra sẽ không cưới ai khác!” Mọt sách trả lời một câu kiên định.

Nữ tử tuyệt sắc vẫn không nhúc nhích nhưng khẽ liếc mắt, tỳ nữ liền ghé tai vào. Đôi môi anh đào của mỹ nữ mấy máy không biết nói gì đó với nữ tỳ.

Tỳ nữ quay đầu hỏi lại: “Lời này của Tôn công tử là có ý gì?”

Mọt sách liền đem chuyện nhìn thấy ảo ảnh ra nói. Cũng đem ống tranh luôn mang theo người ra. Nữ tử tuyệt sắc nhìn người trong tranh đến ngây dại. Tố Yên cũng không ngừng thêm mắm dặm muối chuyện Mọt sách đòi tìm thuốc mất trí nhớ ra mà kể lại, khiến nữ tử tuyệt sắc hết nhìn Mọt sách lại nhìn Tố Yên, trong mắt ánh lên thần sắc khó hiểu. Mọt sách cảm thấy kỳ quái tự hỏi vì sao Tố Yên lại đột nhiên lại nói vậy.

Nữ tử tuyệt sắc nói gì đó bên tai tỳ nữ, tỳ nữ lại gật đầu liên lục rồi đi ra ngoài. Sau một lúc, tỳ nữ quay lại, nói: “Chúc mừng Tôn công tử, sau này người chính là cô gia.” Sau đó xoay người hướng nhìn nữ tử tuyệt sắc hành lễ: “Chúc mừng tiểu thư tìm được lang quân như ý.”

Tố Yên mỉm cười, kết quả này không tồi. Nghịch Phong hạ tầm mắt nhìn Mọt sách đang hóa đá, e là khó mà có chuyện thuận lợi như vậy. Quả nhiên, Mọt sách gào to: “Ta không cần làm cô gia gì gì đó! Ta muốn cưới Thánh nữ, không phải tiểu thư nhà các ngươi nha! Thánh nữ của các ngươi đâu? Nữ tử che mặt trên đài lúc nãy đâu rồi?~~~”

Tỳ nữ sửng sốt, nữ tử tuyệt sắc cũng sửng sốt. Tố Yên và Nghịch Phong cùng đồng thời dùng ánh mắt xem thường nhìn Mọt sách. Tên ngốc này, vẫn không thấy sao, nữ tử tuyệt sắc này chính là Thánh nữ.

Nữ tử tuyệt sắc đột nhiên nở nụ cười sáng lạn, không nói gì, vỗ nhẹ tay một cái. Trong phòng đột ngột xuất hiện một dàn thị vệ vũ khí trang đầy người, như hổ rình mồi, nhìn đám người Tố Yên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Băng Sơn Vương Gia Phế Thiếp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook