Băng Sơn Vương Gia Phế Thiếp

Chương 33: Không thể cướp lời

Vô Tình Bảo Bảo

13/01/2017

♥Edit: Yurii

Hoàng cung.

Thái phi bình tĩnh uống trà, Tiểu Thuận Tử đứng cạnh bộ dáng muốn nói lại thôi. Thái phi nhẹ nhàng buông chén trà, thản nhiên thói: “Tiểu Thuận Tử, có phải ngươi muốn hỏi bản cung vì sao lại dễ dàng tha cho nha đầu kia?” Tiểu Thuận Tử sợ hãi cuối đầu: “Nô tài không dám, chủ tử làm như vậy tất nhiên có đạo lý.”

“Ha ha ~” Thái phi cười lên tiếng, “Bản cung biết ngươi nghĩ gì. Ngươi nghĩ vì sao ta không bắt nàng, dùng hình tra khảo, truy ra tín vật rồi đem nàng hủy thi diệt tích.”

“Nô tài không dám.” Tiểu thuận tử đầu càng cúi thấp.

“Nha đầu kia ~~” Thái phi hướng mắt nhìn về khoảng không ngoài cửa sổ, ánh mắt mông lung tựa hồ nhìn thấy được một nơi xa xăm nào đó, “Nha đầu không biết sống chết kia bộ dáng có vài điểm tương tự như bổn cung thời trẻ, ha ha.”

Nha đầu kia lại còn dám nói ra cái gì mà không cần nhìn ta như vậy, ta sẽ mắc cỡ. Ha ha, quả là nha đầu thú vị. Nếu không vì Tử Mộc cùng Tử Ninh đều coi trọng nàng, nói không chừng ta cũng đã chấp nhận nàng. Chính là, đáng tiếc, đáng tiếc a ~~

Thái phi khe khẽ thở dài, cũng không biết tình hình hiện tại thế nào.

——–Ta là ác ma phân cách tuyến——–

——Lần đầu xuất hiện, hy vọng mội người thông cảm, ha ha——

Tố Yên nhìn Ninh vương gia đang cười tà mị, không lạnh mà run. Người trong hoàng gia đều xem thường mạng người như vậy sao? Vừa rồi còn sống đó giờ đã trở thành thi thể lạnh băng.

Nắm tay run run, nhìn hồ ly đực càng chạy càng gần, lo sợ trong lòng càng lúc càng lớn.

Ninh vương gia ngắm nhìn gương mặt tái nhợt của nàng. Ha ha, nàng cũng có lúc sợ hãi sao?



Gần, gần, càng gần. Gương mặt tuyệt sắc mang theo ý cười nguy hiểm càng ngày càng tiến gần. Đột nhiên! Tố Yên quay đầu chạy như điên. Tên biến thái cuồng sát! Nhất định là đến bắt mình về làm tiêu bản. (Yu: tiêu bản là vật mẫu dùng để nghiên cứu hoặc … ngắm =)) )

Ninh vương gia ngạc nhiên, tiểu dã miêu này sao lại xem ta như quỷ? Bắt không được nàng thì nàng còn xem ta ra gì nữa? Nghĩ vậy, Ninh vương gia cũng không bỏ lỡ dịp, đuổi theo. Khóe miệng lộ ra tia cười lạnh băng. Mẫu phi a mẫu phi, ta biết người sẽ dùng đến chiêu này mà.

Tên cuồng sát! Tên cuồng sát! Tố Yên trong lòng không ngừng lập lại. Ta xx a, chả trách vừa rồi trúng phân quạ, thì ra là phải gặp tên cuồng sát này. Nhưng tên cuồng sát này như thế nào lại có thể đuổi theo ta?

“Tiểu dã miêu, ngươi chạy cái gì? Ta thực dọa người sao?” Ninh vương gia không nhanh không chậm đuổi theo sau, miệng lại trêu đùa.

“Ngươi bộ dạng rất tốt, đáng tiếc không phải loại ta thích.” Tố Yên cũng không quay đầu, dùng toàn lực bỏ chạy.

“Vậy ngươi thích dạng nào, ta có thể thay đổi a.” (Yu: iem thích siu nhưn hột zịt muối) Ninh vương gia vẫn nhẹ nhàng như mây trôi gió thổi mà trêu đùa.

“Ta thích ăn mày a, đáng tiếc, vương gia ngài trời sinh tôn quý, không phải một kẻ trôi dạt ngoài đường a.” Tố Yên to tiếng gào, “Cho nên, lão vương gia ngài cũng đừng đuổi theo a.”

Ninh vương gia cảm thấy buồn cười, nhưng vẫn không nhanh không chậm duy trì khoảng cách theo sau Tố Yên.

Còn theo, còn theo, ngươi theo cái rắm a. (Yu: tỷ sao lại so tỷ zới cái đó >”< ) Tố Yên trong lòng thầm mắng, ngẫm lại cũng không đúng, hắn theo mình, vậy mình không phải thành rắm sao? Nghĩ vậy, Tố Yên phi phi hai tiếng. (Yu: giờ mới phát hiện sao, muộn rồi a T_T)

Một kẻ liều mạng chạy, một kẻ chậm rãi đuổi theo. Tố Yên khìn khỏan không trước mắt ngày càng lớn, càng cảm thấy bất ổn. Quả nhiên, phía trước không còn đường! Là vực thẳm! A ~~~~~~ Trong lòng Tố Yên phát ra tiếng khóc thét. Chẳng lẽ không có công đạo sao?

“Tiểu dã miêu, chơi đuổi bắt xong rồi, đi thôi, theo ta trở về.” Âm hồn Ninh vương gia xuật hiện sau lưng Tố Yên, thanh âm phiêu phiêu truyền đến.

“Nghĩ sao vậy, vất vả lắm mới thoát được, ai thèm theo ngươi về?” Tố Yên khinh thường nhìn hồ ly đực.



“Ách?” Ninh vương gia sửng sốt, “Không phải thái phi buộc ngươi rời đi sao?”

“Bắt buộc cái rắm.” Tố yên không chút khách khí cắt ngang, “Ai muốn làm phi tử của hắn? Ta còn muốn chạy càng xa càng tốt.”

Không ngờ, ninh Vương gia vừa nghe, mặt lại mừng muốn phát điên. (Yu: iem thấy a có dấu hiệu lâu rồi, mà hok dám nói a.) Tốt, tốt lắm, thì ra nàng không muốn làm phi tử của hắn.

“Vậy làm vương phi của ta thì thế nào? Hắn có thể cho ngươi cái gì, ta đều có thể!” Ninh vương gia mê hoặc mỉm cười.

“Đầu ngươi bị mất não à?” Tố Yên khinh bỉ nhìn Ninh vương gia, “Ngươi có thể cho hắn cũng có thể, mặt các ngươi lại giống nhau, ta ngay cả làm phi tử của hắn cũng không cần, cần gì làm của ngươi?”

Ninh vương gia sửng sốt, lập tức cười rộ lên: “Cũng đúng, ha ha.”

“Thì bởi, vương gia, thế thì để cho ta đi đi.” Tố Yên giả ngây, ha ha nói.

“Nhưng, ngươi phải theo ta về, làm phi tử của ta!” Ninh vương gia hai mắt phát lạnh.

“A? Ta vì sao phải theo ngươi trở về?” Tố Yên nhìn vẻ mặt hung tợn của Ninh vương gia, lòng cảm thấy hơi bất an.

“Bởi vỉ thứ hắn không chiếm được ta nhất định phải có.” Ninh vương gia lạnh lùng phun ra vài chữ.

“Nếu ta nói không?” Tố Yên cũng trầm mặc nói.

“Như vậy, ta không có, hắn cũng đừng mong có được.” Ninh vương gia lạnh lùng phán một câu khiến Tố Yên kinh hoàng.

Là ý gì? Tố Yên mở to hai mắt, kinh hãi nhìn hồ ly đực chậm rãi đưa tay gương cung.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Băng Sơn Vương Gia Phế Thiếp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook