Chương 1: Ngoài ý muốn
Vô Tình Bảo Bảo
13/01/2017
“Cái tên lão bản vô lương tâm chết tiệt lúc này lại
phát bệnh thần kinh, nhưng mà dù sao thì chuyến công tác cuối cùng cũng
xong.” Lí Vân vừa đi vừa nói thầm. Nàng lục tìm điện thoại gọi
cho bạn trai đến cơ quan đón nàng nhưng hắn lại không nghe máy. Tên kia
làm cái gì a? Thật là, ngay cả điện thoại của ta cũng không tiếp.
Nghĩ lại càng thấy cao hứng, có thể lập tức trở về ngôi nhà ấm áp, nhìn thấy người kia luôn dùng nụ cười ôn nhu đối với mình. Đột nhiên thấy mình trở về, hắn sẽ cảm thấy thế nào? Vui vẻ ôm lấy mình hay lập tức chạy đi làm món ăn sáng ưa thích của mình?
Về trước cửa nhà, lấy chìa khóa, nhẹ nhàng mở cửa. Qua cánh cửa khép hờ của phòng ngủ phát ra tiếng động nhỏ, hắn đang ở phòng ngủ! Lí Vân rón rén đi về hướng phòng ngủ, tưởng tượng ra biểu tình khi hắn thấy nàng.
Đến gần phòng ngủ lại nghe một tràng âm thanh trầm thấp tiếng thở dốc của nam nhân cùng tiếng nũng nịu của nữ nhân, Lí Vân trong nháy mắt có cảm giác như sét đánh ngang tai, bởi vì hai âm thanh này đối với nàng thật sự rất quen thuộc. Bất quá …
Một là nam nhân mình yêu! Một là nữ nhân mình vô cùng tín nhiệm!!!
Hiện tại mình nên làm gì đây ?
Che mặt khóc rời đi?
Đẩy cửa vào trách cứ hai người họ?
Sau đó bỏ đi? Làm vậy thì trên đời này còn cái gì gọi là thể diện nữa?
Nhớ rõ có tạp chí đã từng nói qua về loại sự tình này, nữ nhân vật chính thế nào, dường như là … nhảy lầu.
Lí Vân nắm chặt tay thành nắm đấm, toàn thân run lên.
Tự sát? Có mà tự hai cái đầu cẩu nam nữ các ngươi a!
Lí Vân dùng hết khí lực toàn thân mạnh mẽ đẩy cửa xông vào, sau đó trợt chân, trước mắt tối sầm, mất tri giác.
Đầu đau quá, đầu đau quá a ~~~
Nhưng là vì cái gì mặt ta càng đau hơn a?
Mở to mắt, chính là có ai đang đưa tay tặng cho nàng một cái tát như trời giáng, bên tai bị âm thanh đó làm cho mang tai chính mình làm run lên.
“Không lấy chồng cũng phải gả, dù có chết cũng đem thi thể ngươi mang đến vương phủ!”
Lí vân vuốt vuốt khuôn mặt đang đau đớn của mình, nhìn chung quanh là một đám người phục sức toàn thân cổ trang. Sửng sốt.
Đây là tuồng hát nào thế?
“Lão gia, ta van cầu ngươi, đừng đánh, nàng tốt xấu cũng là nữ nhi của ngươi a!” Một tiếng khóc rung trời cắt ngang làm Lí Vân ngẩn người.
“Nữ nhi?” Lí Vân kinh ngạc nhìn người nam nhân trung niên to béo.
“Lão gia, cầu ngươi đừng đánh, ngươi xem Yên nhi đã không còn náo loạn a, người cho ta ba ngày, ta nhất định hảo hảo khuyên nhủ nàng!” Bên cạnh lão béo là một đám nữ nhân trang diễm, quỳ gối cạnh đó là một nữ nhân khóc lóc trong trang phục tồi tàn.
“Hừ! Ba ngày sau nếu xảy ra vấn đề gì, ngươi cũng không cần sống nữa.” Lão béo hung tợn buông lời nói, sau đó ôm lấy đám nữ nhân kiều diễm rời đi
Đây cuối cùng là cái gi?
Lí Vân há to miệng.
Đợi lão béo cùng đám người đó đi xa, nữ nhân đang quỳ gối liền nhoài người ôm Lí Vân, nghẹn ngào khóc: “Yên nhi của ta, ngốc nữ của ta, đây đều là mệnh, ngươi tránh cũng không thể thoát rồi.”
“Người là ai?” Lí Vân nhìn người phụ nhân cẩn thận mở miệng hỏi.
Lúc này, phụ nhân mở to miệng kinh ngạc nhìn Lí Vân.
Tiếp theo đó là than trời trách đất khóc: “Yên nhi, ngươi giả ngây ngô cũng là vô dụng thôi a,ba ngày sau phải xuất giá là việc không thể thay đổi được đâu.”
Nhìn phụ nhân đang khóc không biết trời đất ở bên cạnh, Lí Vân mờ mịt, đành phải lên tiếng an ủi: “Ta ~ ta quả thật .. ta cũng bị đau hết cả đầu, ta thật sự không nhớ rõ sao lại như thế này. Người đừng khóc a, chuyện gì cứ từ từ hảo thương lượng a.”
Phụ nhân vừa nghe, liền ngừng khóc, trợn to mắt nhìn Lí vân, hảo thương lượng? Nữ nhi cuối cùng cũng đồng ý gả ?
Phụ nhân đỡ Lí Vân đứng dậy đi vào phòng, nhìn thấy Lí Vân cái gì cũng không nhớ rõ mới thật sự tin lời của nàng. Vội vàng bắt đầu giúp nữ nhi nhớ lại mọi chuyện.
Cái gì? Nghe phụ nhân kể qua, Lí Vân rốt cục hiểu ra sự thật, chính mình đã xuyên qua.
Xuyên qua không biết là triều đại nào. Hiện tại chỉ biết đây là nước Thương Nguyệt, đương kim thiên tử là Hào Phụng Thiên hoàng đế, tứ hải thái bình, quốc thái dân an.
Thân thể này của nàng có tên là Liễu Tố Yên, phụ nhân chính là mẹ ruột nàng, cũng là tiểu thiếp thứ tư của lão béo lúc nãy. Nói vậy, lão già béo kia chính là cha của mình bây giờ a ?
Lão già béo là đại thương nhân, vì nhận được sinh ý của Vương gia đương triều nên đem nữ nhi của chính mình gả đi thay cho báo đáp.
Nhưng Lí Vân hỏi vì sao chính mình lại không muốn gả, phụ nhân bắt đầu nói quanh co. Truy vấn mãi mới biết được, ra là mình bị gả đi làm tiểu thiếp. Hỏi vì cái gì trong đám nữ nhân đông như vậy lại chọn trúng nàng, phụ nhân liền khóc. Lí vân nhớ đến đám nữ tử diễm lệ rồi nhìn thấy ánh mắt phụ nhân, nhất thời hiểu được.
Ngưng nói, phụ nhân lại bắt đầu ôm Lí Vân khóc lóc đứng lên: “ Nương thật vô dụng a ~ lại để ngươi tiếp tục theo con đường này của nương a ~~~”
Nghe nàng khóc, Lí Vân trong lòng phiền não vạn phần, phất tay ngắt lời: “Ta đã biết, đừng khóc, ba ngày sau ta gả là được. Ta cảm thấy choáng đầu, muốn nghỉ ngơi một chút.”
Phụ nhân ngạc nhiên ngước mắt nhìn nữ nhi. Đây thật sự là người chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng là nữ nhi trước đây của mình sao? Có lẽ vì phải trở thành tiểu thiếp nên trong lòng thấy phiền não. Phụ nhân tự an ủi chính mình, liền rời khỏi phòng nhẹ nhàng đóng cửa.
Trong phòng, Lí Vân giờ phút này cảm thấy mờ mịt. Đây gọi là chuyện gì? Chính mình sắp phải thành thân? Lại là làm tiểu thiếp?
Chạy trốn? Chạy cái đầu nó a, không quen biết một ai, như thế nào sinh tồn ở cái thế giới này đây?
Thành thân? Làm tiểu thiếp? Dường như nghe nói là gả cho Vương gia, vậy là tạm thời không lo chuyện ăn mặc?
Ai, vẫn là chờ việc thành thân xong xuôi rồi mới tính tiếp đi.
Thế giới kia tựa hồ là không trở về được nữa rồi.
Nếu trời đã cho ta cơ hội được sống lần nữa, ta nhất định hảo quý trọng nó.
Chính là, sau này mới tự hiểu được, chính mình trước đây có bao nhiêu ý nghĩ ngây thơ.
Nghĩ lại càng thấy cao hứng, có thể lập tức trở về ngôi nhà ấm áp, nhìn thấy người kia luôn dùng nụ cười ôn nhu đối với mình. Đột nhiên thấy mình trở về, hắn sẽ cảm thấy thế nào? Vui vẻ ôm lấy mình hay lập tức chạy đi làm món ăn sáng ưa thích của mình?
Về trước cửa nhà, lấy chìa khóa, nhẹ nhàng mở cửa. Qua cánh cửa khép hờ của phòng ngủ phát ra tiếng động nhỏ, hắn đang ở phòng ngủ! Lí Vân rón rén đi về hướng phòng ngủ, tưởng tượng ra biểu tình khi hắn thấy nàng.
Đến gần phòng ngủ lại nghe một tràng âm thanh trầm thấp tiếng thở dốc của nam nhân cùng tiếng nũng nịu của nữ nhân, Lí Vân trong nháy mắt có cảm giác như sét đánh ngang tai, bởi vì hai âm thanh này đối với nàng thật sự rất quen thuộc. Bất quá …
Một là nam nhân mình yêu! Một là nữ nhân mình vô cùng tín nhiệm!!!
Hiện tại mình nên làm gì đây ?
Che mặt khóc rời đi?
Đẩy cửa vào trách cứ hai người họ?
Sau đó bỏ đi? Làm vậy thì trên đời này còn cái gì gọi là thể diện nữa?
Nhớ rõ có tạp chí đã từng nói qua về loại sự tình này, nữ nhân vật chính thế nào, dường như là … nhảy lầu.
Lí Vân nắm chặt tay thành nắm đấm, toàn thân run lên.
Tự sát? Có mà tự hai cái đầu cẩu nam nữ các ngươi a!
Lí Vân dùng hết khí lực toàn thân mạnh mẽ đẩy cửa xông vào, sau đó trợt chân, trước mắt tối sầm, mất tri giác.
Đầu đau quá, đầu đau quá a ~~~
Nhưng là vì cái gì mặt ta càng đau hơn a?
Mở to mắt, chính là có ai đang đưa tay tặng cho nàng một cái tát như trời giáng, bên tai bị âm thanh đó làm cho mang tai chính mình làm run lên.
“Không lấy chồng cũng phải gả, dù có chết cũng đem thi thể ngươi mang đến vương phủ!”
Lí vân vuốt vuốt khuôn mặt đang đau đớn của mình, nhìn chung quanh là một đám người phục sức toàn thân cổ trang. Sửng sốt.
Đây là tuồng hát nào thế?
“Lão gia, ta van cầu ngươi, đừng đánh, nàng tốt xấu cũng là nữ nhi của ngươi a!” Một tiếng khóc rung trời cắt ngang làm Lí Vân ngẩn người.
“Nữ nhi?” Lí Vân kinh ngạc nhìn người nam nhân trung niên to béo.
“Lão gia, cầu ngươi đừng đánh, ngươi xem Yên nhi đã không còn náo loạn a, người cho ta ba ngày, ta nhất định hảo hảo khuyên nhủ nàng!” Bên cạnh lão béo là một đám nữ nhân trang diễm, quỳ gối cạnh đó là một nữ nhân khóc lóc trong trang phục tồi tàn.
“Hừ! Ba ngày sau nếu xảy ra vấn đề gì, ngươi cũng không cần sống nữa.” Lão béo hung tợn buông lời nói, sau đó ôm lấy đám nữ nhân kiều diễm rời đi
Đây cuối cùng là cái gi?
Lí Vân há to miệng.
Đợi lão béo cùng đám người đó đi xa, nữ nhân đang quỳ gối liền nhoài người ôm Lí Vân, nghẹn ngào khóc: “Yên nhi của ta, ngốc nữ của ta, đây đều là mệnh, ngươi tránh cũng không thể thoát rồi.”
“Người là ai?” Lí Vân nhìn người phụ nhân cẩn thận mở miệng hỏi.
Lúc này, phụ nhân mở to miệng kinh ngạc nhìn Lí Vân.
Tiếp theo đó là than trời trách đất khóc: “Yên nhi, ngươi giả ngây ngô cũng là vô dụng thôi a,ba ngày sau phải xuất giá là việc không thể thay đổi được đâu.”
Nhìn phụ nhân đang khóc không biết trời đất ở bên cạnh, Lí Vân mờ mịt, đành phải lên tiếng an ủi: “Ta ~ ta quả thật .. ta cũng bị đau hết cả đầu, ta thật sự không nhớ rõ sao lại như thế này. Người đừng khóc a, chuyện gì cứ từ từ hảo thương lượng a.”
Phụ nhân vừa nghe, liền ngừng khóc, trợn to mắt nhìn Lí vân, hảo thương lượng? Nữ nhi cuối cùng cũng đồng ý gả ?
Phụ nhân đỡ Lí Vân đứng dậy đi vào phòng, nhìn thấy Lí Vân cái gì cũng không nhớ rõ mới thật sự tin lời của nàng. Vội vàng bắt đầu giúp nữ nhi nhớ lại mọi chuyện.
Cái gì? Nghe phụ nhân kể qua, Lí Vân rốt cục hiểu ra sự thật, chính mình đã xuyên qua.
Xuyên qua không biết là triều đại nào. Hiện tại chỉ biết đây là nước Thương Nguyệt, đương kim thiên tử là Hào Phụng Thiên hoàng đế, tứ hải thái bình, quốc thái dân an.
Thân thể này của nàng có tên là Liễu Tố Yên, phụ nhân chính là mẹ ruột nàng, cũng là tiểu thiếp thứ tư của lão béo lúc nãy. Nói vậy, lão già béo kia chính là cha của mình bây giờ a ?
Lão già béo là đại thương nhân, vì nhận được sinh ý của Vương gia đương triều nên đem nữ nhi của chính mình gả đi thay cho báo đáp.
Nhưng Lí Vân hỏi vì sao chính mình lại không muốn gả, phụ nhân bắt đầu nói quanh co. Truy vấn mãi mới biết được, ra là mình bị gả đi làm tiểu thiếp. Hỏi vì cái gì trong đám nữ nhân đông như vậy lại chọn trúng nàng, phụ nhân liền khóc. Lí vân nhớ đến đám nữ tử diễm lệ rồi nhìn thấy ánh mắt phụ nhân, nhất thời hiểu được.
Ngưng nói, phụ nhân lại bắt đầu ôm Lí Vân khóc lóc đứng lên: “ Nương thật vô dụng a ~ lại để ngươi tiếp tục theo con đường này của nương a ~~~”
Nghe nàng khóc, Lí Vân trong lòng phiền não vạn phần, phất tay ngắt lời: “Ta đã biết, đừng khóc, ba ngày sau ta gả là được. Ta cảm thấy choáng đầu, muốn nghỉ ngơi một chút.”
Phụ nhân ngạc nhiên ngước mắt nhìn nữ nhi. Đây thật sự là người chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng là nữ nhi trước đây của mình sao? Có lẽ vì phải trở thành tiểu thiếp nên trong lòng thấy phiền não. Phụ nhân tự an ủi chính mình, liền rời khỏi phòng nhẹ nhàng đóng cửa.
Trong phòng, Lí Vân giờ phút này cảm thấy mờ mịt. Đây gọi là chuyện gì? Chính mình sắp phải thành thân? Lại là làm tiểu thiếp?
Chạy trốn? Chạy cái đầu nó a, không quen biết một ai, như thế nào sinh tồn ở cái thế giới này đây?
Thành thân? Làm tiểu thiếp? Dường như nghe nói là gả cho Vương gia, vậy là tạm thời không lo chuyện ăn mặc?
Ai, vẫn là chờ việc thành thân xong xuôi rồi mới tính tiếp đi.
Thế giới kia tựa hồ là không trở về được nữa rồi.
Nếu trời đã cho ta cơ hội được sống lần nữa, ta nhất định hảo quý trọng nó.
Chính là, sau này mới tự hiểu được, chính mình trước đây có bao nhiêu ý nghĩ ngây thơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.