Chương 2: Xuất giá
Vô Tình Bảo Bảo
13/01/2017
Ba ngày rất nhanh đã trôi qua.
Trong ba ngày này, Lí Vân trừ bỏ ăn ra thì là ngủ ngon lành trong phòng, còn không thì nhìn ngẩn ngơ ngoài song cửa.
Đã là mùa xuân .
Lí Vân nhìn những cánh hoa đào đang bay, suy nghĩ rối bời.
Liễu Tố Yên, tên này quả đặt không sai, Lí Vân đưa tay đón lấy những cánh hoa đào.
Sau này, ta chính là Liễu Tố Yên. Lí Vân gắt gao nắm chặt những cánh hoa đào.
Tuy rằng biết mình sắp gả đi vương phủ làm tiều thiếp, nhưng nhìn thấy y phục xuất giá màu hồng phấn cùng chiếc kiệu nhỏ hai người khiêng trong lòng vẫn có chút phiền khổ. Chính thất mới có thể dùng hỷ phục đỏ thẫm cùng kiệu lớn tám người khiêng.
Quay đầu nhìn lại thì thấy chính mình vừa đi ra tường cao ở đại môn, nhìn thấy tại cổng chỉ có duy nhất mẫu thân mình, trong lòng Liễu Tố Yên lại trầm xuống.
Phía trước sẽ có gì chờ đợi ta đây?
Cổ kiệu lảo đảo thật lâu, rốt cục ngừng lại.
Tố Yên miễn cưỡng mở mắt ra, mình như thế nào đã ngủ từ lúc khời hành đến bây giờ.
Theo khe hở của bức màn kiệu nhìn ra, kiệu dường như đang tiến vào cửa hông. Tiểu thiếp thôi, đều là phải vào nhà bằng cửa hông. Tố Yên nghĩ vậy nên không cảm thấy buồn.
“Phu nhân, thỉnh xuống kiệu.” Một âm thanh ôn hòa vang bên tai.
Tố Yên vén màn kiệu cẩn thận bước ra. Trong lòng nghi hoặc, gọi ta là phu nhân, xem ra đây không phải là người đã thú mình.
“Phu nhân xin đi theo ta” Người có thanh âm ồn hòa dẫn Tố Yên đến một căn phòng hoa lệ, “Thỉnh phu nhân ở đây chờ Vương gia, Vương gia sẽ đến sau.”
Tố Yên nhỏ giọng “Ân” một tiếng, liền ngồi tại giường trong phòng chờ đợi.
Tựa hồ qua thật lâu thật lâu, vẫn như cũ không ai đến.
Tố Yên rốt cục nhịn không được nằm ở trên giường … ngủ.
Tại hàm bị một trận đau kịch liệt làm nàng tỉnh lại. Mở to mắt, đập vào mắt nàng là một đôi mắt tà mị mê người, đáy mắt lại mang theo nồng đậm vị mỉa mai. Hóa ra cơn đau là vì tên này đang nắm chặt cằm của mình.
“Như thế nào, chờ không kịp được bổn vương sủng hạnh, đã tự động lên giường sao?” Giờ phút này âm thanh từ tính dễ nghe bên tai Tố Yên cũng trở nên chói tai.
Nhìn thấy nữ nhân trên giường đã tỉnh lại, Vương gia buông cằm Tố Yên ra.
Nữ nhân này chính là nữ nhi của lão thương nhân ngu ngốc kia dâng cho mình làm lễ vật?
Nhìn có vẻ bình thường. Trong phủ ta có thiếp thất nào không thể so sắc đẹp với nàng?
Cư nhiên lại tự ý nằm trên giường ngủ trước!! Thật to gan!
Đây là nam nhân mình đã thành thân – Vương gia?
Tố Yên vừa nhìn vừa đánh giá người trước mặt.
Trước mắt nàng là gương mặt hoàn mỹ đến kỳ lạ, có lẽ không tìm được từ ngữ nào có thể hình dung. Trên mặt lại thủy chung mang theo nét cười mai mỉa.
Người này quả thật là mỹ nam tử, hình dáng quả nhiên như thế mê ngươi.
Tố Yên không khỏi ngẩn người.
Mộc vương gia nhìn nữ nhân đang nhìn mình đến ngơ ngẩn, trong mắt càng thêm khinh bỉ, lại thêm một nữ nhân ngu ngốc, nhưng lại là do người khác nài ép dân cho mình. Nghĩ đến đây, ánh mắt y nhìn Tố Yên càng thêm chán ghét.
Tố Yên nhìn thấy biểu tình của y, lập tức khôi phục lại thần sắc. Chính mình đang làm gì thế này? Cư nhiên đối với người chưa từng thấy mặt qua để lộ gương mặt xuẩn ngốc, hơn nữa hắn chính là người khiến mình bị ép gả.
Mộc vương gia thấy ánh mắt nữ nhân kia rất nhanh đã khôi phục bình thường, không khỏi cười lạnh. Lại là chiêu này, đám nữ nhân này không thấy mệt sao? Luôn dùng phương pháp nhàm chán đó để thu hút sự chú ý của ta.
“Phu quân ~~” Tố Yên theo lời dạy của mẫu thân gọi y, lại bị y ngắt lời.
“Gọi Vương gia! Ngươi nghĩ ngươi là gì của ta?” Mộc vương gia nhếch miệng nói.
Tố Yên nhìn vẻ mặt cười lạnh Vương gia, trong lòng cuối cùng hiểu được nguyên nhân vì sao mỗi lần nhắc đến vương gia mẫu thân đều nói quanh co.
“Vương gia, người mệt mỏi sao?” Tố Yên nhẹ giọng hỏi.
“Như thế nào? Ngươi cảm thấy khẩn trương?” Mộc vương gia tùy tiện cười, nữ nhân vô sĩ!
“Không phải, mệt mõi thỉnh người mau đi nghỉ, Vương gia nếu không phiền, ta cảm thấy mệt, đêm cũng đã khuya, cũng nên nghỉ ngơi.” Tố Yên đạm mặc nói.
Nhìn nữ nhân lãnh đạm trước mắt , Mộc vương gia trong lòng càng thêm khinh bỉ. Lại một nữ nhân ngu ngốc, như vậy muốn đùa với ta.
Đột nhiên, trong phòng vang lên âm thanh tát tai vang dội. Mộc vương gia hung hăng tát trên mặt Tố Yên, lực đạo rất mạnh, đánh Tố Yên lảo đảo té ngã xuống nền đất.
“Chẳng lẽ không ai dạy ngươi phải nói chuyện với ta như thế nào sao?” Mộc vương gia nhìn nàng lạnh lùng nói.
Tố Yên che mặt mình, nóng thật, xem ra có lẽ đã bị sưng rồi. Vì cái gì vừa nghi có chuyện không hay, liền đó đã nhận được tát tai?
Oán hận nhìn nam nhân cao cao tại thượng trước mắt, trong lòng Tố Yên chỉ muốn tiến lên hồi trả lại một bạt tai, tên nam nhân xấu xa này tự cho mình là đúng sao! Nhưng nàng biết việc làm đó là không sáng suốt.
Ở một thế giới xa lạ, không có gì để nương tựa, lấy cái gì chống đối lại tên vương gia quyền thế này?
Nhìn nữ nhân nhu nhược, Mộc vương gia lộ ra nụ cười tàn khốc: “Không nói lời nào? Xem ra quả thật là không có người dạy ngươi thế nào là quy củ.”
Mộc vương gia xoay người sang chổ khác, mở cửa phòng, lạnh lùng nói: “Như vậy, ngươi trước hết học cách hầu hạ người khác đi.”
Tố Yên còn chưa hiểu được ý tứ trong lời này là gì, đã nghe vương gia đứng ngoài cửa phân phó nói: “Người đâu, đem nữ nhân này đến sài phòng. Bất luận kẻ nào cũng không thể tới gần. Còn nữa, không được phép đưa cơm!”
Trong ba ngày này, Lí Vân trừ bỏ ăn ra thì là ngủ ngon lành trong phòng, còn không thì nhìn ngẩn ngơ ngoài song cửa.
Đã là mùa xuân .
Lí Vân nhìn những cánh hoa đào đang bay, suy nghĩ rối bời.
Liễu Tố Yên, tên này quả đặt không sai, Lí Vân đưa tay đón lấy những cánh hoa đào.
Sau này, ta chính là Liễu Tố Yên. Lí Vân gắt gao nắm chặt những cánh hoa đào.
Tuy rằng biết mình sắp gả đi vương phủ làm tiều thiếp, nhưng nhìn thấy y phục xuất giá màu hồng phấn cùng chiếc kiệu nhỏ hai người khiêng trong lòng vẫn có chút phiền khổ. Chính thất mới có thể dùng hỷ phục đỏ thẫm cùng kiệu lớn tám người khiêng.
Quay đầu nhìn lại thì thấy chính mình vừa đi ra tường cao ở đại môn, nhìn thấy tại cổng chỉ có duy nhất mẫu thân mình, trong lòng Liễu Tố Yên lại trầm xuống.
Phía trước sẽ có gì chờ đợi ta đây?
Cổ kiệu lảo đảo thật lâu, rốt cục ngừng lại.
Tố Yên miễn cưỡng mở mắt ra, mình như thế nào đã ngủ từ lúc khời hành đến bây giờ.
Theo khe hở của bức màn kiệu nhìn ra, kiệu dường như đang tiến vào cửa hông. Tiểu thiếp thôi, đều là phải vào nhà bằng cửa hông. Tố Yên nghĩ vậy nên không cảm thấy buồn.
“Phu nhân, thỉnh xuống kiệu.” Một âm thanh ôn hòa vang bên tai.
Tố Yên vén màn kiệu cẩn thận bước ra. Trong lòng nghi hoặc, gọi ta là phu nhân, xem ra đây không phải là người đã thú mình.
“Phu nhân xin đi theo ta” Người có thanh âm ồn hòa dẫn Tố Yên đến một căn phòng hoa lệ, “Thỉnh phu nhân ở đây chờ Vương gia, Vương gia sẽ đến sau.”
Tố Yên nhỏ giọng “Ân” một tiếng, liền ngồi tại giường trong phòng chờ đợi.
Tựa hồ qua thật lâu thật lâu, vẫn như cũ không ai đến.
Tố Yên rốt cục nhịn không được nằm ở trên giường … ngủ.
Tại hàm bị một trận đau kịch liệt làm nàng tỉnh lại. Mở to mắt, đập vào mắt nàng là một đôi mắt tà mị mê người, đáy mắt lại mang theo nồng đậm vị mỉa mai. Hóa ra cơn đau là vì tên này đang nắm chặt cằm của mình.
“Như thế nào, chờ không kịp được bổn vương sủng hạnh, đã tự động lên giường sao?” Giờ phút này âm thanh từ tính dễ nghe bên tai Tố Yên cũng trở nên chói tai.
Nhìn thấy nữ nhân trên giường đã tỉnh lại, Vương gia buông cằm Tố Yên ra.
Nữ nhân này chính là nữ nhi của lão thương nhân ngu ngốc kia dâng cho mình làm lễ vật?
Nhìn có vẻ bình thường. Trong phủ ta có thiếp thất nào không thể so sắc đẹp với nàng?
Cư nhiên lại tự ý nằm trên giường ngủ trước!! Thật to gan!
Đây là nam nhân mình đã thành thân – Vương gia?
Tố Yên vừa nhìn vừa đánh giá người trước mặt.
Trước mắt nàng là gương mặt hoàn mỹ đến kỳ lạ, có lẽ không tìm được từ ngữ nào có thể hình dung. Trên mặt lại thủy chung mang theo nét cười mai mỉa.
Người này quả thật là mỹ nam tử, hình dáng quả nhiên như thế mê ngươi.
Tố Yên không khỏi ngẩn người.
Mộc vương gia nhìn nữ nhân đang nhìn mình đến ngơ ngẩn, trong mắt càng thêm khinh bỉ, lại thêm một nữ nhân ngu ngốc, nhưng lại là do người khác nài ép dân cho mình. Nghĩ đến đây, ánh mắt y nhìn Tố Yên càng thêm chán ghét.
Tố Yên nhìn thấy biểu tình của y, lập tức khôi phục lại thần sắc. Chính mình đang làm gì thế này? Cư nhiên đối với người chưa từng thấy mặt qua để lộ gương mặt xuẩn ngốc, hơn nữa hắn chính là người khiến mình bị ép gả.
Mộc vương gia thấy ánh mắt nữ nhân kia rất nhanh đã khôi phục bình thường, không khỏi cười lạnh. Lại là chiêu này, đám nữ nhân này không thấy mệt sao? Luôn dùng phương pháp nhàm chán đó để thu hút sự chú ý của ta.
“Phu quân ~~” Tố Yên theo lời dạy của mẫu thân gọi y, lại bị y ngắt lời.
“Gọi Vương gia! Ngươi nghĩ ngươi là gì của ta?” Mộc vương gia nhếch miệng nói.
Tố Yên nhìn vẻ mặt cười lạnh Vương gia, trong lòng cuối cùng hiểu được nguyên nhân vì sao mỗi lần nhắc đến vương gia mẫu thân đều nói quanh co.
“Vương gia, người mệt mỏi sao?” Tố Yên nhẹ giọng hỏi.
“Như thế nào? Ngươi cảm thấy khẩn trương?” Mộc vương gia tùy tiện cười, nữ nhân vô sĩ!
“Không phải, mệt mõi thỉnh người mau đi nghỉ, Vương gia nếu không phiền, ta cảm thấy mệt, đêm cũng đã khuya, cũng nên nghỉ ngơi.” Tố Yên đạm mặc nói.
Nhìn nữ nhân lãnh đạm trước mắt , Mộc vương gia trong lòng càng thêm khinh bỉ. Lại một nữ nhân ngu ngốc, như vậy muốn đùa với ta.
Đột nhiên, trong phòng vang lên âm thanh tát tai vang dội. Mộc vương gia hung hăng tát trên mặt Tố Yên, lực đạo rất mạnh, đánh Tố Yên lảo đảo té ngã xuống nền đất.
“Chẳng lẽ không ai dạy ngươi phải nói chuyện với ta như thế nào sao?” Mộc vương gia nhìn nàng lạnh lùng nói.
Tố Yên che mặt mình, nóng thật, xem ra có lẽ đã bị sưng rồi. Vì cái gì vừa nghi có chuyện không hay, liền đó đã nhận được tát tai?
Oán hận nhìn nam nhân cao cao tại thượng trước mắt, trong lòng Tố Yên chỉ muốn tiến lên hồi trả lại một bạt tai, tên nam nhân xấu xa này tự cho mình là đúng sao! Nhưng nàng biết việc làm đó là không sáng suốt.
Ở một thế giới xa lạ, không có gì để nương tựa, lấy cái gì chống đối lại tên vương gia quyền thế này?
Nhìn nữ nhân nhu nhược, Mộc vương gia lộ ra nụ cười tàn khốc: “Không nói lời nào? Xem ra quả thật là không có người dạy ngươi thế nào là quy củ.”
Mộc vương gia xoay người sang chổ khác, mở cửa phòng, lạnh lùng nói: “Như vậy, ngươi trước hết học cách hầu hạ người khác đi.”
Tố Yên còn chưa hiểu được ý tứ trong lời này là gì, đã nghe vương gia đứng ngoài cửa phân phó nói: “Người đâu, đem nữ nhân này đến sài phòng. Bất luận kẻ nào cũng không thể tới gần. Còn nữa, không được phép đưa cơm!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.