Băng Tan

Chương 150: Bản Lĩnh

Rùa JH

19/05/2016

Hắn ta tức giận, nhắm bắn vào tôi. Dĩ nhiên tôi đã lăn người sang một bên né tránh. Sau khi thấy tôi thành thục né được đường đạn của mình, hắn mở tròn đôi mắt kinh hoàng. Nhưng không để sự ngạc nhiên chi phối lâu, hắn đã trực tiếp tấn công tôi. Tôi chỉ có thể né đỡ những đòn ra, không cách nào lật ngược tình thế, trở thành kẻ chủ động cho được.

Sau cùng, vì không còn kiên nhẫn, hắn lại giơ súng bắn tôi. Nhưng trước đó, tôi kịp thả hai quả bom sáng, ánh sáng trắng chói loá khắp phòng, che mờ tầm mắt. Không chần chừ thêm phút giây nào nữa, tôi bán sống bán chết chạy ra khỏi cửa.

Đám người nhốn nháo ngoài này dường như không biết bất cứ những chuyện gì đang xảy ra bên trong, vẫn ồn ào như thường. Tôi nhanh chóng len lỏi vào trong đám đông. Khi gần đến lối ra vào, tôi nhận ra những con người to lớn kia đang đứng nơi ấy. Phát giác bọn họ đang chỉ trỏ rồi tiến về phía này, tôi một lần nữa lẻn nhanh vào trong đám đông, trốn khỏi tầm kiểm soát của bọn họ.

Trong lúc nghĩ cách thoát khỏi, tôi lại phát hiện, phía bên này hai ba người, phía bên kia hai ba người, khắp tứ hướng đều có người tiến gần về nơi tôi đang đứng. Ngẩng đầu lên cao, tôi mới rõ rằng, chiếc camera đang cố tình bán đứng tôi. Mà cũng vì ngẩng đầu lên cao…tôi mới nảy lên một suy nghĩ.

Bọn người ấy càng đến gần, tôi khẩn cấp thả một trái bom khói. Rất nhanh sau đó, khói bốc lên ngùn ngụt, chỉ trong thời gian ngắn, khắp nơi trong căn phòng đều mù mù trắng xoá, khiến cho những kẻ đang ham mê chơi bạc trong đây cũng phải ngộ ra và hoảng sợ. Tiếng hiệu báo cháy bỗng kêu lên âm thanh nhức óc, nước trên vòi liền ào ào trút xuống.

“Cháy! Cháy rồi! Mau rời khỏi đây!” Có những kẻ không cần suy nghĩ đã xô đẩy chạy nhanh về phía cửa thoát hiểm, có những kẻ thừa nước đục thả câu, vơ hết số tiền cược về mình rồi mới chạy đi. Cũng có những người vì tiền cược ấy mà đấm đá nhau. Khắp nơi đã trở thành một cái động bạo loạn vô cùng.

Riêng tôi, mặc cho thân người ướt nhem và luồng khói khó thở, tôi ung dung huýt sáo, thẳng hướng cửa mà đi. (Aut: huýt…huýt khói? =)) )

Bất chợt, bàn tay ai đó nắm chặt bả vai, ngăn không cho tôi bước tiếp. Tôi vì bị giọng nói kia làm cho giật mình. “Không chỉ nhiễu loạn địa bàn, giờ cậu còn hất đổ miếng ăn của ta. Nói xem, ta nên xử lí cậu thế nào đây?”

Chẳng thể nghĩ ngợi được gì thêm, tôi liền túm vội lấy một người gần đó, đẩy mạnh về phía hắn. Cánh tay của hắn hơi buông lỏng một chút, nhân cơ hội này, tôi vọt chạy thật nhanh. Trước khi rời vị boss ấy quá xa, tôi kịp nghe giọng gầm nhẹ của hắn trong thanh âm hỗn tạp xô bồ. “Đóng chặt cửa lại, không cho thêm một con kiến nào lọt ra ngoài.”

Tôi thầm than trong lòng. Lần này thì chết chắc rồi! Hắn có cần phải làm quá như thế không? Tôi chỉ…đuổi khách của hắn thôi mà! (+.+)

Chẳng bao lâu sau, khói đã vãn đi nhiều, không khí chỉ còn lại một màu trăng trắng như sương. Mà khách làng chơi còn ở lại cũng đã bớt huyên náo, tất cả đều xếp về một góc theo lệnh của tên boss ấy. Tôi cũng chui vào trong đám đông, cố gắng không lộ một sơ hở nào cho bọn họ có thể phát giác.

“Xin lỗi tất cả mọi người vì sự cố vừa rồi.” Là tên boss Maestro đang nói. “Cũng bởi vì có một kẻ đã cố ý gây sự. Kẻ ấy hiện tại đang lẫn trong đám đông…”

Tiếng xì xào ngày một to. Tôi đổ mồ hôi hột, cảm giác tên boss này sắp nói gì đó có thể ép tôi vào đường cùng. “Nếu mọi người chịu hợp tác cùng tôi tìm ra kẻ ấy, người đó sẽ được thưởng một số tiền mặt ngay tại chỗ.”

Tên thuộc hạ của hắn ta ôm chiếc vali màu đen, tiến lên phía trước một bước và mở nó. Bên trong, toàn bộ đều là tiền. Tiếng xì xào còn to hơn cả ban nãy, tôi có thể nhận ra, rất nhiều ánh mắt loé sáng như đèn pha khi nhìn chằm chằm vào cái vali kia. Biết mình sắp toi, tôi lẻn lẻn đi về phía cửa.

“Đặc điểm nhận dạng là…kẻ đó đang đi một đôi giày trượt!”

Tôi cứng đờ người, nhanh chóng liếc nhìn về phía chân mình. Ngay lúc ấy, những người bên cạnh đã để ý thấy tôi. “Có một kẻ!”

Tôi đảo mắt tứ phía. Thấy tên boss đang nhìn đăm đăm, tôi đánh ực nước miếng. Sau một hồi định thần, tôi gạt phăng những cánh tay đang bấu víu lấy mình của các kẻ ăn chơi, như gió băng về phía cửa.

Lối thoát hiểm được chắn bởi hai gã đàn ông. Tôi vơ một kẻ công tử yếu đuối, trói gà không chặt, một cách bạo lực nhất, tôi quăng cậu ta về phía hay con cẩu canh cổng kia. Hai kẻ đó chỉ bị tôi chặt mất một nhịp, tội nhất là vị công tử nọ, cậu ta sau đó còn bị hai bọn họ hất như món đồ xuống đất.

Khi đã thoát khỏi cửa, giọng nói choi chói “Đuổi theo!” từ bên trong phát ra. Tôi không hề quay đầu lại, tức tốc chạy về hướng cầu thang.

Nếu dùng giày patanh đi xuống, tốc độ dĩ nhiên sẽ chậm hơn người bình thường. Mất nửa giây tính toán, tôi vọt người lên cao, một chân trượt trên tay vịn cầu thang, chân còn lại tạo một góc 90 độ với thân người. Ngay tại khúc cua, cả người tôi rơi xuống, chân được giơ lên tuỳ ý trượt trên tường, tạo thành hình vòng theo cầu thang. Đồng thời, tôi với tay lấy một tấm ván đặt ngay góc, tuỳ tiện hất ầm xuống. Rồi tôi thu hai chân lại, cùng trượt trên tấm ván đó.

Bất kể khi nào cũng có tiếng rầm rầm đuổi theo phía sau. Nhưng ở hiện tại, âm thanh mà tôi nghe được chỉ là tiếng xé gió viu viu bên tai. Loại cảm giác tự do trên không trung này vô cùng kích thích - tôi chỉ cần hơi nghiêng người một chút, là sẽ sớm quy thiên với tổ tiên.

May mắn thay, hai kẻ canh giữ dưới tầng 2 đã đi đâu mất. Ở đoạn cầu thang tiếp theo, tôi tiếp tục trượt trên tay vịn cầu thang, đến khúc cua, tôi nhảy người lên cao, xoay một vòng, và đáp xuống ở nửa đoạn tay vịn còn lại. Ngay tại vị trí này, tôi mới ngộ ra hai kẻ ấy đã di chuyển xuống tầng 1. Tôi cười cười, cuối cùng, tôi dùng sức bay lên thật cao khi ở nơi gần tiếp đất, rồi bất chấp tất cả mà lao đến cái tên láo lếu ban đầu đã tuyên chiến với tôi, dùng giày êm mượt trượt qua người hắn. Để lại tiếng kêu la thảm thiết, tôi nhanh chóng tẩu thoát ra bên ngoài.

Thật là trượt nhanh hơn chạy rất nhiều. Người am hiểu tôi có cái tài lẻ này, chỉ có thể là Sakura. Nó đồng nghĩa với việc, cô đã gửi cho tôi hộp đồ đầu tiên. Tôi biết cô rất lo lắng cho sự an toàn của tôi. Nhưng ai oán thay, cô lại không chịu gặp mặt tôi, để tôi phải lăn lộn trong khổ sở như vậy.

Tất cả đều là tại cô.

Sắp sửa rời khỏi con hẻm nơi đây, tôi lại bị chặn đầu bởi một người đàn ông - hắn so với những kẻ cận vệ kia chẳng khác là bao. Tôi nhón chân thắng kít, người theo quán tính chúi về phía trước một chút. Thấy đôi giày đã tuột giây, nếu không thắt lại, e là tôi sẽ bị chính đôi giày này làm cho chết lúc nào không hay.

*Pằng!*

Tôi cúi người xuống, thắt lại đôi giày một cách vội vàng. Khi ngẩng đầu lên, tôi đã thấy kẻ chặn đường tôi đã chết từ bao giờ, bằng một phát đạn được gắn vào mi tâm. Tôi quay người lại, hình ảnh đập vào mắt chính là tên boss Maestro đang giương một khẩu súng hướng về phía tôi, khói trên nòng vẫn còn bay bay.

Dường như khi nãy… tôi có nghe thấy tiếng đạn.

Khoé miệng tôi co rút, mắt chớp chớp mấy cái. A, vậy là tôi phải cảm ơn đôi giày của mình rồi, nếu không cúi người xuống kịp, e rằng viên đạn kia có lẽ đã găm vào đầu tôi, chứ không phải là người nọ.

Biết nán lại thêm là nguy hiểm, tôi chạy thật nhanh. Chẳng mấy chốc đã bỏ xa đám người bọn họ. Nhưng tiếng súng vẫn như đang nổ kề bên tai.

Tôi quay đầu xem xét tình hình, bỗng nhận thấy hơn phân nửa số người của phe địch đã ngã xuống. Nhất định là có người đã đến ứng cứu, tôi mừng thầm bởi suy nghĩ của mình.

“Cậu Yosuke Kuro, ở bên này!” Dự đoán đúng, tôi không quá bất ngờ khi thấy chiếc xe của anh Nói nhiều đang tiến đến.

Rời khỏi nơi quỷ dị ấy, nhịp thở của tôi mới bình ổn trở lại. Những trò giết chóc liên quan đến súng đạn như vậy còn trên cả cảm giác mạnh. Coi như tôi thêm một lần thoát khỏi cái chết trong gang tấc.

“Chỉ vừa đến đây chưa đầy một ngày, cậu đã đi dây vào rắc rối. Được rồi, đừng pha trò cho chúng tôi khổ thêm nữa, xin cậu đấy~!”

Tôi trề môi, anh ta nói cứ như tôi chủ ý gây nên mọi chuyện thành như thế vậy.

Về đến khách sạn, tôi mệt mỏi ngồi xuống ghế. Cảm nhận được mùi mồ hôi cùng mùi đất cát, máu me trên thân thể, tôi chẳng câu nệ việc có người mà chui tọt vào phòng tắm.

Tôi soi đi soi lại mình trên chiếc gương, khuôn mặt điển trai thường ngày điểm thêm vài vết bầm bầm tím tím, trông vô cùng khó coi. Tôi cau mày, rủa thầm trong miệng những kẻ đã tạo nên vết thương ấy. Nó không chỉ khiến tôi mất đi sức hút, mà còn biến tôi thành lưu manh côn đồ. Nếu lần sau có đánh nhau, tôi nhất định phải bảo họ đánh, đấm, đá ở ngực, bụng, chân tay, tuyệt đối không được thương tổn lên vùng mặt mới được.

Gột rửa không lâu trong phòng tắm, tôi quấn khăn quanh người và trở ra. Hiện tại, không chỉ có một mình anh Nói nhiều, mà còn có cả anh Thâm trầm xuất hiện trong căn phòng nữa.

Trông thấy tôi, anh Thâm trầm hừ mạnh một tiếng. “Mau cút về nhà cậu đi!”

Tôi thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi cũng bình tĩnh lại. Rồi tôi làm bộ mặt cợt nhã trêu ngươi, ung dung bước về phía tủ đồ, lấy từ trong đó một bộ mới. “Không thích.”

“Cậu...!”

Tôi nhíu mày nhìn thái độ bực tức được thể hiện trên gương mặt anh ta. “Vả lại, việc này có phải là tôi cố ý?” Đúng vậy, tôi đâu hề muốn chuyện ấy xảy ra. Hà cớ gì lại trách móc tôi như người vừa phạm phải trọng tội tày trời? Tôi cũng có lòng tự ái riêng của bản thân, người trách tôi, tôi đả kích lại người, có như thế, tôi mới chịu đựng được.

Nhưng chỉ mỗi Sakura là trường hợp ngoại lệ...



Con người thâm trầm không trả lời ngay, có thể vì bị anh Nói nhiều tranh mất quyền nói. “Cậu này, hãy kể lại chuyện gì đã xảy ra đi. Tại sao cậu lại bị bọn họ truy giết?”

Tôi chui vào phòng tắm thay đồ, hờ hững nói vọng ra. “Vì tôi đã đắc tội với bọn họ thôi.” Sau đó câu từ trở nên nhấn mạnh, quyết liệt hơn. “Hừ, bọn người này, dám làm gương mặt tôi trở thành như vậy, thật muốn tất cả bị bắt bỏ tù hết đi mà!”

“Cậu muốn tất cả bị bắt bỏ tù? Được thôi. Nhưng cậu hãy nói xem, cậu đã làm gì đắc tội với bọn họ?” Anh Nói nhiều vẫn kiên trì hỏi tôi tới cùng.

Tôi buồn bực, không có ý định trả lời. Chợt nghe bên ngoài truyền đến giọng nói của anh Thâm trầm. “Và…tại sao lúc ấy cậu lại mặc phục trang White gia giống chúng tôi?”

Tôi hơi ngưng động tác. Suy nghĩ một hồi lâu mới quyết định cất một tràng. “Cải trang, đột nhập, truy tìm tung tích chủ nhân của các anh. Bị sai giao đồ cho tên boss kia, bị hắn bắt nạt, đánh trả hắn, làm loạn địa bàn của hắn. Bị truy rượt. Sau đó, các anh cũng đã biết.”

Bước ra từ phòng tắm, tôi hướng ánh nhìn đến sắc thái hoảng hốt của cả hai người ngồi đây.

“Cậu điên rồi!” Anh Nói nhiều đi đến trước mặt tôi. “Cậu có biết, nếu bị phát hiện với thân phận nội gián, cậu sẽ sống không bằng chết không?”

“Sống không bằng chết… sống không bằng chết…hừ.” Tôi lầm bầm, rồi cười nhạt. “Bản thân tôi cũng đã từng trải qua cảm giác sống không bằng chết. Có làm sao?”

“Nhưng…” Phát ra miệng được một chữ, hắn ta nhăn mặt không biết nên nói gì tiếp theo. “Cái gì cậu cũng làm. Phục cậu rồi.”

Tôi uể oải ngã người lên giường, hai tay hai chân phóng túng dang rộng thành hình chữ đại. Tôi có thể cảm nhận, dường như trong suy nghĩ chính tôi đã có một sự thay đổi nào đó. Thay đổi, rất thay đổi, vô cùng thay đổi. Có lẽ là, do sự chuyển biến tư tưởng tâm sinh lý trong độ tuổi trưởng thành này chăng?

Cũng phải thôi, đến tuổi của tôi, ai mà chẳng trải qua sự thay đổi ít nhiều cơ chứ…

“Cậu muốn sao cũng được. Quan trọng là đừng liên luỵ đến chúng tôi.”

Liên luỵ? Dĩ nhiên tôi không muốn liên luỵ đến bất kì ai khác. Mẹ con Wynne đã chết vì tôi, ấy là chuyện đã đi quá giới hạn của tôi rồi. Tình huống tương tự như thế không được phép lặp lại một lần nữa.

Tôi ngồi thẳng người dậy, hai chân xếp tròn, ánh mắt ẩn ẩn mùi nghiêm túc, và giọng nói vô cùng thịnh trọng. “Các anh này, hay là các anh đi đi, tôi không cần các anh phải bảo vệ gì cả đâu. Tự tôi đi tìm cô ấy cũng được rồi.”

Anh Nói nhiều bỗng xua xua tay, vội vàng biện minh. “Cậu không cần đuổi. Tôi chỉ nói đùa thôi.”

“Nhưng tôi nói thật.” Và tôi lại nhã ngoài người xuống giường, mắt đối diện với trần nhà. “Tôi có khả năng tự vệ, tôi cũng biết tự lượng sức mình.”

Hai kẻ ấy đảo mắt nhìn nhau, sau khi đã truyền xong “tín hiệu”, anh Nói nhiều thở dài. “Cậu thật khó hiểu.”

Tôi định mở miệng cãi lại. “Không cần anh phải hiểu.”, nhưng chợt thấy bản thân quá ương bướng với câu nói này, nên đành nuốt toàn bộ vào trong cuống họng.

Bọn họ không lâu sau đó cũng rời khỏi phòng của tôi.

Căn phòng lại được trả về vẻ yên tĩnh, tôi thẩn thờ, cảm thấy trước mắt đều là một màn bế tắc. Tôi nên bắt đầu từ đâu để tìm Sakura đây? Nếu liên hệ với bên cảnh sát để kiểm tra lượng người xuất, nhập cảnh nơi này, có lẽ tôi sẽ lại một lần nữa bị phát hiện, và bị truy giết như khi ở Alaska. Về phần bọn người gia tộc White, bọn họ lạnh còn hơn băng. Vừa mới sáng thôi, để dò la tin tức của cô, tôi đã có ý định lăm le tiếp cận một người trong số họ, nhưng kết quả nhận về lại chẳng được gì.

Tôi uể oải, nhất định là cách tiếp cận người của cô theo kiểu này không khả quan rồi.

Tôi kết thúc ngày hôm nay bằng một giấc ngủ. Vì trải qua một ngày đầy mệt mỏi, tôi ngủ rất ngon. Sáng hôm sau, khi đã tắm rửa, vệ sinh thân thể xong xuôi, tôi khoác áo, xỏ giày patanh và bước ra ngoài, bắt đầu ngày mới của mình bằng việc lượn lờ trên các con phố, với hy vọng rằng…bản thân có thể chạm mặt cô ở một con đường nào đó trên đất nước Ý hình chiếc giày này.



[Henry’s focus]

Henry đứng bên trong một toà nhà phủ kiếng, phóng mắt đi thật xa nơi thành phố bên dưới. Hai tay anh chắp về phía sau, gương mặt không che dấu sự thâm trầm phức tạp. Mọi khí chất biểu hiện trên người anh, không khi nào là mất đi cao quý, nho nhã của một bậc thượng lưu.

Nghe thấy tiếng cửa, anh vẫn lặng im, miệng hơi cong lên, ngón tay cái khẽ lướt dọc lên đầu các ngón tay còn lại - đó là một thói quen, mà mỗi khi trong suy nghĩ của anh xuất hiện một toan tính, hoặc sự vui thích bởi việc trước mắt nằm trong dự liệu của bản thân.

“Tôi có nghe nói…nội bộ White có kẻ xâm nhập ?” Anh không nhìn đối phương, cũng biết rõ đối phương là người của mình mà anh vừa triệu tập.

“White thiếu gia? Ngài lấy tin tức này ở đâu?” Hắn ta sửng sốt ngạc nhiên. Trông anh vẫn thản nhiên, rồi tự đối chiếu với mình, hắn cảm thấy bản thân đã hơi quá thể hiện thái độ.

“Nội bộ bên dưới, anh không điều tra kỹ lưỡng, để con bọ lọt vào. Anh lại có quyền hỏi tôi câu đó sao?” Henry quay người nhìn hắn, ngữ khí đã lạnh đến âm độ. Kẻ đối diện nhất định đang lạnh sống lưng, nhưng hắn vẫn cố bình thản nhất.

“Xin thứ lỗi. Tôi sẽ cho người điều tra. Nếu quả thật như lời ngài nói, tôi sẽ…” Hắn chưa kết thúc câu, Henry đã phẩy phẩy tay ra hiệu dừng lại.

“Không cần phải đem về để tránh gây phiền toái. Hãy xử lí tại chỗ.”

Hắn hơi ngạc nhiên, bởi vì cách cư xử hiền bất chợt của chủ tử. Không nán lại lâu, hắn khẩn trương nói “Rõ.”, rồi rời đi.

Anh nhếch môi cười, một lần nữa đứng ngắm nhìn thành phố. Ấy vậy mà trong nội tâm anh giờ đây, ngoài một kế hoạch chu toàn thì không còn gì khác.

Căn phòng chỉ im lặng như thế được một lúc, từ cửa lại truyền đến tiếng bước chân. Như có một lực tác dụng, anh nhanh chóng quay người lại, nhìn cánh cửa dần dần được mở ra.

“Cher…?”

“Lý do em đến đây ư?” Cô nghiêng nghiêng đầu, gương mặt lạnh tanh, lại có chiều lém lỉnh. “Giống anh thôi.”

Henry đối với Sakura luôn có một loại cảm xúc đặc biệt. Cũng vì thế, không khí hiện tại không còn nhuốm màu thuốc súng như ban nãy nữa, thay vào đó là đậm đà phong vị ôn nhu, dịu dàng. Nó toát ra từ trong mắt anh - đôi mắt in rõ hình bóng của cô.

“Lão cha…”

“Suỵt!” Cô nhẹ nhàng đưa ngón trỏ lên miệng, ngăn không cho anh hoàn thành câu nói. “Đừng nhắc đến ông ta.”

Henry nghe theo lời cô, không tiếp tục nói thêm nữa. Anh vốn dĩ đang định hỏi Nathan đang ở nơi nào mà có thể để cô tự do như vậy. Nhưng thiết nghĩ, câu hỏi này không hợp, cũng không cần thiết để hỏi, có khi còn gây ra tác dụng ngược lại. Hắn ta và cô, đâu phải ở cùng một chỗ !?

Sakura chậm rãi tiến từng bước về phía bức tường kiếng. “Đã có chuyện gì sao …?”

“Em vì sao lại hỏi vậy?” Anh nhíu nhíu mày.

“Em thấy…bước chân của kẻ vừa rời khỏi đây khá vội vàng, có lẽ là chuyện quan trọng ?”



“À.” Anh bật cười, điềm nhiên giải thích. “Không có gì đâu. Chỉ là trong ta có nội gián. Việc cỏn con này, để anh giải quyết là được.”

“Đương nhiên là để anh giải quyết rồi.” Sakura khẽ cười, tay phe phẩy vài lọn tóc. “Nhưng mà, em thật muốn xem, rốt cuộc hắn ta là ai lại có thể to gan như vậy…”

Henry nhìn cô không rời mắt, một phần vì vẻ xinh đẹp khi nhìn nghiêng của cô, một phần cũng vì lời nói ẩn chứa hàm ý kia.

Cô hơi nhếch miệng, tiếp tục bổ sung lời thoại. “Dĩ nhiên, chuyện của anh, em không can dự. Chỉ là tò mò một chút mà thôi.”

“Em đã nói như vậy, nhất định anh sẽ dẫn em đi xem khi bắt được hắn.”

Anh làm sao không biết cô đang nghĩ gì, chỉ là không thể nào nói ra. Cô cũng tương tự vậy. Dường như bọn họ đã quá hiểu nhau, hiểu nhau đến độ không bỏ lỡ bất cứ cảm xúc nào của đối phương.

Chỉ là, bọn họ không thể nhận ra bản thân đã hiểu đối phương đến mức độ nào.

Cũng có một lần, cô không thể hiểu nỗi anh. Đó là khi anh nói có thể bất chấp mọi thứ, ngay cả cô để dành được quyền thế. Lần ấy cũng là lần đầu tiên, cô không hiểu anh có những suy nghĩ gì. Cô đã hận mình không thể đem anh ra mà nhập vào tâm can, đọc tường tận mọi suy nghĩ của anh lúc đó.

Nhưng, không phải cứ hiểu là lợi, cô luôn có cảm giác không an toàn khi có một người nằm trong bụng mình, thậm chí là, người đó còn hiểu mình sâu sắc hơn cả bản thân. Huống hồ chi, anh không phải con người có thứ suy nghĩ đơn giản. Nhờ đó, trong cô từ lâu đã sinh ra một lá chắn phòng ngự.

Sakura đột nhiên ngồi quỳ bệt xuống nền, hai tay chống lên đầu gối, khiến tâm tình Henry hơi thoảng thốt. “Cher, bẩn!”

Cô cáu kỉnh cười như một đứa trẻ, nhưng ánh mắt hoàn toàn không phủ lên một chút ý cười. “Chẳng sao cả.”

“Em từ khi nào đã học được tính bừa bãi này của tên Keith kia rồi. Mau đứng dậy.” Anh chìa tay ra, với ý định đỡ cô đứng dậy. Kết quả nhận lại là cô chính thức lơ mình, tâm trạng anh như vừa rơi xuống một cái hố. “Nào, Cher, em nên nhớ mìnhlà đương kim tiểu thư của gia tộc White lừng danh, không thể tuỳ tiện ngồi như vậy được.”

Sakura vểnh vểnh môi, cứng đầu không chịu nghe theo. Henry thấy thế chỉ có thể thở dài bất lực, sau cùng, anh cũng phải ngồi bên cạnh cô, một gối chống khuỷu tay, một gối chống đất, gương mặt ghé sát vào cô.

Sakura quay ngang, bắt gặp gương mặt đẹp như tượng tạc của anh, bất giác, cô ngả người về phía sau một chút, thái độ trở nên kiêng dè đi nhiều phần.

Henry hơi đanh mặt lại, ngay sau đó đã trở về trạng thái ban đầu. Anh nhẹ nhàng hỏi. “Em...vẫn còn nhớ đến cậu nhóc kia?”

Cô không trả lời ngay, giữ cho không khí im ắng một hồi mới bắt đầu phát ra thanh âm trong vắt, nhỏ nhỏ đủ nghe. “Có lẽ... anh sẽ hình dung được nỗi nhớ của em với cậu ta.”

Nói câu này, cô cũng đã cân nhắc rất kĩ. Anh hình dung được, bởi vì anh cũng đã có một khoảng thời gian phải nhớ nhung cô như vậy, thậm chí quãng thời gian ấy dài hơn rất nhiều, đau đớn, bứt rứt và dằn vặt hơn rất nhiều.

Sakura biết anh trải qua những năm tháng trước kia quả không dễ dàng gì. Bởi lẽ anh vẫn còn yêu cô. Kể từ khi ấy, cô kì thực đã giận anh, nhưng chưa bao giờ cất lời trách anh dù chỉ là một tiếng. Thiết nghĩ lại, anh làm như vậy là đúng so với lý trí của một lý tưởng phi phàm. Đổi lại là cô, e rằng cô cũng chẳng khác gì anh. Người đàn ông nào chẳng thế, họ chỉ luôn xếp phụ nữ đằng sau sự nghiệp. Bất quá, lúc ấy cô còn trẻ con, chưa suy nghĩ thấu đáo đã vội vàng rời bỏ.

Tuy khoảng thời gian chỉ một năm, nhưng cô thật sự đã trưởng thành. Đứng từ vị trí trưởng thành này, cô ngoái nhìn về phía sau, bỗng thấy mình đã vô cùng lố bịch khi khóc lóc gào thét thảm thiết trong căn nhà đó như vậy.

Nhưng cho dù thời gian có quay trở lại, cô cũng vẫn sẽ giữ nguyên hiện trạng mọi thứ. Vì nếu không...cô có lẽ sẽ chẳng bao giờ quen biết Kuro như ngày hôm nay...

Henry thở ra khe khẽ, nỗi phiền muộn ão não chất chứa dày đặc trong đáy mắt. “Biết là vậy, nhưng em vẫn cố tình hành hạ anh. Có phải hay không rằng em quá ác độc?”

Cô không trả lời, chỉ hơi gượng gạo nhếch nhếch đôi môi.

“Cậu ta là một con người...” Anh phóng tầm mắt đi xa cùng ý tứ thâm sâu. “...đơn giản đến mức nguy hiểm...” Anh dùng ngón út gãi gãi trán, mắt hướng xuống đất. Không đợi cô chắp vá hay hỏi han thêm, anh nói nhanh. “...Em có muốn gặp lại cậu nhóc?”

“Không...” Ngưng đoạn để nhìn một điểm bất định trong không khí, cô lại nói tiếp. “...Nhớ là đủ, không cần phải gặp.” Sự thật là cô nhớ vô cùng, nên cũng muốn gặp lại cậu vô cùng. Tuy rằng, cô chỉ vừa mới gặp cậu vài ngày trước đây ở bán đảo Alaska, nhưng nỗi nhớ của cô vẫn da diết khôn nguôi. Khi ấy, để tránh bị bại lộ, cô đã phải nhẫn nhịn lắm mới không lao đến ôm chầm lấy cậu. Cũng là khi ấy, để tránh bị bại lộ, cô đã phải cải trang, phủ mặt nạ da người. Sợ rằng cậu sẽ nhận ra được ánh mắt xanh biếc của mình, dù cực không thích nhưng cô vẫn chấp nhận đeo chiếc lens màu nâu vàng giả tạo kia. Tất cả chỉ là vì muốn gặp cậu, muốn đích thân đưa những món đồ mà cô đã lựa chọn để giúp cậu tránh khỏi phần nào nguy hiểm.

Nhưng chẳng ngờ đâu, che được thân thể, che được mắt, nhưng không che được nụ cười. Lần ấy, khi nhận ra đối phương đã phát hiện điều gì đó sau khi cô cười nụ cười nửa miệng, cô đứng hình, trong lòng dâng lên một cỗ sợ hãi, sợ nếu như cậu nhận ra, thì chẳng phải bản thân mình đã đẩy cậu vào vòng nguy hiểm nhanh hơn rồi sao?

Cho đến bây giờ, cô cũng vẫn cảm thấy sợ câu hỏi “Chúng ta trước đây có phải đã gặp nhau?” của cậu.

“Nếu không gặp, có khi nào một ngày nọ, em sẽ quên mất cậu nhóc ...?” ...như em đã từng quên anh? Vế sau, anh rất muốn nói ra, nhưng không thể.

Tuy vậy, nụ cười pha lẫn sự giễu cợt trên miệng anh đã tố giác tất cả. Dù cô không muốn hiểu nội dung suy nghĩ của anh cũng chẳng được.

Đúng thật trong chuyện này, cô là kẻ đáng trách nhất. Chỉ không đầy một năm xa cách, cô đã có người mới mà bỏ người cũ - người cô đã đem lòng yêu từ nhỏ đến lớn. Nhưng cũng không thể nói cô nhanh thay lòng đổi dạ được. Chẳng qua là vì...bản chất của cô là một con người mạnh mẽ.

Phải, cô mạnh mẽ, và cô phát triển sự việc theo chiều hướng mạnh mẽ. Cô yêu, nhưng không luỵ. Thay vì ở lại níu kéo cái tình không thể tồn tại kia, cô có thể rời đi, nhờ sự mạnh mẽ của mình mà tự xây dựng một cuộc sống mới.

Và có lẽ, cô đã làm đúng.

“Em nghĩ...mỗi con người khác nhau, sẽ có những cảm giác khác nhau, ...” Nghe Sakura nói đến đây, anh sa sầm mặt mày. Cô đương nhiên nhìn thấu thái độ của anh, nhưng vẫn quyết định nói tiếp. “ ...cả thời gian quên đi cũng khác nhau...”

Henry cuộn chặt tay thành quyền, kìm nén hận ý ngập sâu trong mắt. Nhưng rồi bỗng dưng, anh nhìn thấy một vết tim tím trên cổ cô, cảm xúc giờ đây đã đổi thành sự bàng hoàng. Anh nâng cao chiếc cằm xinh đẹp kia, tông giọng không tránh khỏi chua xót. “Cher, vết bầm này...? Có phải lão cha...”

“Tuyệt đối không phải như anh nghĩ.” Kéo cao cổ áo, cô nói vội. Muốn giải thích, nhưng trông thấy gương mặt kia hình như không có ý tin lời mình, cô hơi luống cuống, không biết phải giải thích thế nào cho xong.

Đột nhiên, anh đem cô ôm chầm vào lòng, cái siết có chút mạnh, nhưng vẫn không làm cô đau.

Henry không nói gì, chỉ ôm cô một lúc như vậy. Cô biết anh đã hiểu lầm về Nathan, nhưng không phản kháng, để mặc cho anh ôm, cũng không bất cứ một lời thanh minh nào. Cô chẳng có lý do gì để nói đỡ cho kẻ tà ma kia nữa cả.

Hồi lâu sau, Henry mới chậm rãi buông cô, ôn nhu nâng niu như nâng trứng mỏng. “Nếu như...anh có thể cùng em ngay từ đầu thì tốt biết mấy.” Câu nói tuy mang tính giễu cợt, nhưng sự giễu cợt ấy không hề tồn tại trên khuôn mặt, thay vào đó là sự đau buốt, se se.

Nhìn vào anh, cô thấy mình dường như đã quá tàn nhẫn với anh rồi.

Dấu vết kia không phải là do Nathan gây ra. Nhưng cô không thể nói thật. Anh sẽ nghĩ như thế nào, khi dấu vết cắn ấy là của một người khác - một người mà anh chưa bao giờ gặp, cũng là người anh không ngờ tới nhất...? [...]

...

[End Henry’s focus]

----END CHAP 46----

Note: Truyện của mình có nhiều uẩn tình, sau này mọi người sẽ hiểu. Mọi người cứ từ từ mà đoán ha =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Băng Tan

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook