Chương 149: Cuộc Truy Đuổi Ở Ý
Rùa JH
13/05/2016
Ngồi nửa ngày suy nghĩ, tôi cuối cùng cũng có thể cho ra phương án tốt nhất. Đó là, nghe theo sự chỉ dẫn của Henry.
Mặc cho những cam go có thể gặp phải, tôi vẫn muốn thử một phen. Thứ tôi cần, ấy là tung tích của Sakura. Nếu không chọn cách tiếp cận vào tay chân bên dưới cô, muốn tìm cô là chuyện vô cùng hy hữu. Phương án này đã là tốt nhất rồi.
Thiết nghĩ thì, có Henry - Tân chúa tể bóng đêm giúp đỡ, tính mạng tôi vẫn sẽ được bảo toàn.
Tuy vậy, trong lòng tôi lại sinh ra một cảm giác bất an khó hiểu. Loại cảm giác này khiến tôi lưỡng lự, và tự cho rằng quyết định ấy là không khôn ngoan. Tôi nhận thấy một lỗ hổng nào đó ở bước đi tiếp theo của mình…
Liệu có khi nào, lúc tôi bước thêm một bước, cả người sẽ rơi vào cái lỗ hổng ấy không?
Tôi cầm bộ đàm lên tay, vô tình bật trúng nút nào đó. Lập tức phía bên kia truyền đến một giọng nói. “1202, nghe rõ, trả lời!”
Theo phản xạ không điều kiện của con người, khi nghe âm thanh kia phát ra, tôi hoảng hồn buông lỏng tay, khiến bộ đàm rơi xuống tấm nệm. Mà giọng nói ấy vẫn cứ lặp đi lặp lại một câu từ.
Tôi luống cuống tay chân, hoạt động đầu óc với tần suất nhanh nhất có thể. Có lẽ tôi đã không còn con đường nào khác ngoài việc đáp lại. “Tôi không sao.” Đây ắt hẳn là câu trả lời thích hợp nhất. Bởi vì tôi không rõ 1202 kia bị mất liên lạc từ khi nào, chỉ biết đã được một khoảng thời gian, việc đầu tiên mà những người họ nghĩ đến, là 1202 đã gặp biến cố gì đó. Nếu tôi không trấn an họ, nhất định sẽ bị nghi ngờ.
“Đã có chuyện gì?”
“…Tôi đánh rơi bộ đàm…”
“1202. Nhận lệnh, 20’ nữa, tập trung tại khu X.” Ngữ khí điềm nhiên lãnh đạm, ra vẻ uy của một bậc cấp trên.
“…Vâ…rõ.”
Bộ đàm đã ngắt, tôi liền thở phào ra một hơi. Lúc nãy, khi nghe được giọng điệu cùng thái độ xa lạ của người đó, một chút nữa là tim tôi đã rớt luôn ra ngoài.
Vậy là, tôi đã dứt khoát lựa chọn con đường nguy hiểm kia, đã đến nước này rồi, tôi có muốn đổi cũng không thể đổi được. Tôi tự trấn an bản thân bằng thứ suy nghĩ: Nhất định sẽ không sao đâu, nhất định sẽ tìm ra Sakura sớm thôi. Sau khi cơn lo lắng vì sự tự trấn an mà vơi đi được một chút, tôi liền dò tìm bản đồ vị trí nơi này.
Nhận được thông tin khu X cách nơi tôi ở những 20km, tôi hốt hoảng cuống quít. Thời gian chỉ còn 18’, mà tôi chưa chuẩn bị bất cứ thứ gì cả. Không chần chừ thêm nữa, tôi thay nhanh chiếc quần Henry gửi tới, rồi cầm chiếc áo cùng cái bộ đàm kia chạy bay biến ra ngoài. Vừa ngồi trong một chiếc taxi mới bắt, tôi vừa xỏ vội chiếc áo vào, khiến ánh mắt tài xế taxi ném lên người tôi vô cùng lạ lẫm.
Cũng vì luôn miệng hối thúc tài xế chạy thật nhanh, tôi mới có thể không đến trễ. Khi thấy khoảng dưới chục người đang xếp hàng thẳng tắp, quy củ chẳng khác gì quân đội, tôi nhanh chóng trở về vị trí của mình.
Bắt gặp những ánh mắt sắc lẻm đang chòng chọc nhìn về phía này, tôi rùng rùng mình, sống lưng lạnh toát, trong lòng nơm nớp lo sợ về những chuyện không hay. Chẳng lẽ, họ đã phát hiện ra điều gì rồi sao?
Bỗng một người đứng tách khỏi hàng, mang khuôn mặt nghiêm nghị tiến về phía tôi. Tôi có thể khẳng định anh ta là thủ lĩnh của đám người này. Mỗi bước chân tiến lại của anh ta, là một lần tim tôi đập thêm nhanh.
Trong khi tôi đang nghĩ cách nào để có thể chạy trốn khỏi đây mà vẫn bảo toàn được mạng sống, người nọ đã lên tiếng. “Cậu đã đến trễ nửa phút.”
Tôi thoáng ngẩn ngơ nhìn anh ta, bỗng nghĩ đến nơi này không thích hợp với bộ mặt ấy, tôi liền cất nó đi, thay vào đó là sự lạnh lùng “giả tạo”. “Nhưng kim đồng hồ vẫn chưa chuyển sang phút khác…A~”
Chưa kịp kết thúc câu nói, tôi đã nhận được một cú đấm vào bụng. Cú đấm này trực tiếp đem tôi khuỵu gối xuống, khuôn mặt rúm ró như quả chuối sấy. Ấy vậy mà cái con người kia chỉ hờ hững liếc tôi một chút, sau nghiêm túc cất giọng. “Cậu này, nhiệm vụ của cậu là đưa một vài thứ cho boss Maestro. Chỉ một mình cậu.”
Tôi đứng dậy, cố gắng không tạo ra sơ hở cho bọn người này có thể nhìn thấu, cũng là kiềm chế cơn ấm ức với cú đấm vừa mới nãy.
“Rõ!” Kì thực, trong lòng tôi chẳng muốn đảm nhiệm cái nhiệm vụ rỗi hơi ấy một tí nào, nhưng vì việc lớn, tôi đành phải chịu khổ một chút vậy.
Tôi đi theo người thủ lĩnh kia để nhận lấy một cái túi. Anh ta căn dặn tôi, nếu chưa muốn chết thì không được phép mở nó ra. Tôi thật rất tò mò về món đồ bên trong, nhưng nếu vì sự tò mò ấy mà khiến tôi mất mạng, tôi cũng chịu.
Cầm túi đồ khả nghi trên tay, tôi lần theo địa chỉ đã được hướng dẫn từ trước để đi đến chỗ ở của boss Maestro gì gì ấy. Lần này, vì đảm bảo tốc độ nếu có những pha rượt đuổi, tôi mang chiếc giày patanh vào chân, và bắt đầu trượt trượt.
Cũng vì…căn bệnh mù đường quái gở, cho nên lúc tôi tìm thấy vị trí trong bản đồ cũng là lúc trời đã chuyển sang sắc hồng chạng vạng. Bầu trời phương Tây về chiều, quả thực có lạ lẫm so với bầu trời phương Đông.
Đứng trước một toà nhà, tôi hít một hơi sâu, rồi cẩn trọng bước vào bên trong. Nơi của boss - dù chỉ là một boss của băng mafia nhỏ - cũng vô cùng hiểm nguy đối với dân đen như tôi. Tôi tự hứa với lòng rằng, đưa đồ xong sẽ lập tức rời khỏi đây, không nấn ná lại lâu để tránh các mối hiểm hoạ khôn lường.
Tầng 1, tầng 2 của toà nhà chỉ là những kho chứa hàng cũ kĩ. Nhưng ở tầng 2, có hai tên cao to lực lưỡng, khuôn mặt dữ tợn phối với kính mắt đen, dữ tợn càng thêm dữ tợn. Bọn họ đang đứng khoanh tay chắn lối lên ở vị trí cầu thang, trông thấy tôi, bọn họ vẫn dửng dưng xem như không.
Tôi đánh ực nước miếng, khí thế dạo đầu của tôi đã không có, cho đến khi gặp hai người này, cái khí thế ấy đã xuống tới mức âm. Tuy vậy, đã đến đây rồi, tôi cũng không nên quay về công cốc để nhóm người kia sinh nghi. Do dự tại chỗ một hồi, tôi cũng quyết định bước tiếp lối cầu thang, cố gắng xem như hai cái cây to lớn ấy không hề tồn tại trong mắt.
“Cậu nhóc này, đến lầm chỗ rồi, nơi này không phải ai cũng tuỳ tiện vào được. Mau ra chỗ khác chơi!” Một trong hai tên ấy giơ tay lên, chắn ngang đường đi của tôi, giọng nói pha lẫn chút miệt thị. Nhận thấy đôi giày patanh trên chân tôi, ánh nhìn của họ càng sâu sắc sự xem thường.
Tôi chau mày khó chịu. Tuy tôi còn khá trẻ, nhưng cũng đã trưởng thành, bọn họ không thể dùng giọng điệu nạt nộ với trẻ con để đi nói với tôi được. “Tôi là người của White gia, muốn gặp boss Maestro để đưa một số món đồ. Có phải boss của các anh đang ở bên trên?”
“Người của White gia? Ahaha.” Cả hai cùng cười lớn. Một kẻ trong số ấy khinh khỉnh, ra vẻ người lớn dạy dỗ trẻ nhỏ. “White gia là nơi cung phụng cậu ấm cô chiêu, cùng nhứng đứa trẻ ngông cuồng chăng? Cậu nhóc vắt mũi chưa sạch này, cậu nên trở về nhà, nơi này không phải nhà trẻ!”
Cố nín nhịn nỗi tức giận chực trào vào sâu trong đáy lòng, tôi nở một nụ cười lạnh. Chính nụ cười này đã khiến vẻ trẻ con của một cậu trai 18 trong tôi bay biến đi mất, khiến hai kẻ trước mặt có hơi đông cứng nụ cười khinh thường.
“A? Các anh không biết White gia? Ờ, cũng phải, lũ tép riu như các anh làm gì quan tâm đến gia tộc quyền lực nhất thế giới ngầm này!” Tôi thẹn quá hoá giận, nói ra những lời khá khoa trương. Quyền lực nhất thế giới? Chính tôi cũng không biết điều này có thật hay không. Trước mắt cứ phải doạ cho họ sợ, tôi mới có thể hả dạ. “Tôi muốn gặp boss của các người!”
“Mày đang muốn tìm đường đến chỗ chết ư? Được, chúng tao sẽ cho mày toại nguyện.” Dứt câu, một tên trong số họ bổ nhào về phía tôi. Dĩ nhiên, tôi không đứng yên để bọn họ đánh trúng. Lách người sang một bên thành công, tôi sờ sờ mũi, cười nhạt.
Chẳng hiểu vì sao, khi đối diện với nguy hiểm này, tôi vẫn có thể bình chân như vại. Có phải hay không vì trước đó đã gặp nguy hiểm lớn hơn, nên quen nhờn mất rồi?
Tên kia vì không đánh trúng được tôi, sự tự ái trong lòng dâng cao. Hắn mang vẻ mặt tức giận điên cuồng lao về phía này. Tôi nhếch miệng, tung chân lên một chút khiến hắn ngã đập mặt xuống đất.
Bọn họ có thể tinh anh, kinh nghiệm, khát máu, nhưng tôi dù gì cũng là Lục đẳng huyền đai. Nếu là đấu tay đôi cùng tay không, tôi không sợ bản thân mình chịu thiệt. Đây cũng chẳng phải lần đầu tôi đứng trên chiến trường, kinh nghiệm chiến đấu tích luỹ từ trước đó ít nhiều đều giúp ích cho tôi.
Tên còn lại tức giận không kém khi thấy đồng bọn của mình đã ngã. Nhưng hắn không lập tức vồ tôi ngay, chỉ hạ mắt kính đen xuống, rồi đứng khoanh tay tại chỗ, chậm rãi dò xét một cậu nhóc từ phương nào rơi xuống là tôi.
“Cậu thật sự là người của gia tộc White?”
Sau hai giây suy nghĩ, tôi cũng thận trọng gật đầu.
“Gia tộc White là cái thá gì?” Tên nằm trên mặt đất cũng đã lồm cồm bò dậy. Để thể hiện thái độ phỉ báng, hắn nói như muốn phun nước miếng đến kẻ đối diện.
“Nếu không muốn chết thì câm mồm lại.” Tên đứng khoanh tay trầm giọng, ném ánh mắt cảnh báo đến tên vừa bị tôi đánh. “Nếu chú ngu học đến độ không biết về White gia, nên ôm sách vở học lại lịch sử của hắc đạo.” Nói đoạn, anh ta một lần nữa đảo mắt đến tôi. “Nhanh nhạy như vậy, thật không hổ danh là người của White gia.”
Tôi hơi nghiêng đầu, ánh mắt ẩn chứa những tia nhìn ngạc nhiên. Dòng họ của Sakura thật sự mạnh như vậy sao? Ngẫm cũng đúng. Có thế lực chống lưng, thảo nào đám Tân chúa tể - Nữ hoàng bóng đêm lại ngang ngược, lộng hành đến thế. Những bài báo, tin tức, hay những công bố truy lùng họ cho cả thế giới biết là vậy, nhưng thật ra, chẳng ai dám hành động cả, dù tìm ra dấu vết, cũng im ỉm, dù có phát hiện ra chân tướng, cũng câm lặng. Bởi vì như tôi dự đoán ban đầu, thế lực kia vô cùng lớn, có thể thao túng toàn bộ cục diện. Nói trắng ra, cái thế lực ấy chỉ đang dùng cô cùng Henry để giương nanh múa vuốt, để cả thế giới biết họ rất mạnh, và kính sợ họ. Nội chỉ cần sự có mặt của hai thành phần “bóng đêm” đặc biệt nguy hiểm ấy đã khiến cho trăm kẻ bạt vía mất hồn rồi, huống chi là thế lực đằng sau họ.
Bỗng chốc, tôi cảm thấy cái thế lực đang thao túng cô hèn hạ vô cùng. Dám đem cô làm một quân bài, hừ, thật đáng chết!
Âm giọng của gã đàn ông kia đã kéo tôi trở về thực tại. “Tôi lập tức chuyển lời đến chủ nhân, cậu đợi một lát.”
Tôi gật đầu. Ngay khi hắn vừa quay người bước, trên cầu thang đã xuất hiện một bóng người khác đang đi xuống. “Chủ nhân có lệnh, cho cậu ta vào.”
Tôi liền kiễng gót, nhấc chân bước lên bậc cầu thang theo anh ta. Được một đoạn, giọng nói phía sau lưng đã dội đến tai tôi. “Ngu ngốc. Chủ nhân chúng ta vì được hợp tác với White nên mới trở nên giàu mạnh lên như vậy. Nói là hợp tác với White gia cũng hơi phóng đại, thực chất chỉ là với thuộc hạ của họ. Hôm nay, tiện thể dặn cho người mới như mày, 2 kẻ nhất quyết không được động, một là White đại boss, hai là boss thần bí BP, nếu không, mày sẽ chết không rõ lý do mình chết.”
Tôi loáng thoáng nghe được từ “đại boss”, ý là nói đến ai nhà họ White đây? Loé một cái, tôi nhớ đến giọng của người đàn ông trong thang máy khi lễ hội Bunkasai diễn ra kia, chẳng lẽ…đại boss là cha của Sakura? Và, tại sao lại gọi là đại boss? Tức là, boss lớn á?
Ngay khi đi lên tầng 3, tôi cảm nhận được mùi vị của đám người hỗn nháo đang tụ họp. Thắc mắc được vài giây, tôi đã có ngay câu trả lời. Ở tầng 3 này, rất đông kẻ ô hợp tụm năm tụm bảy đánh bài chơi bạc. Tiếng la ó ầm ĩ, tiếng hét lớn khi ăn, hay tiếng chửi rủa khi thua, kết hợp với nhau tạo thành thứ tiếng ồn ào chẳng ra đâu vào đâu. Mà tất cả những người ở đây đều mặt mũi dữ tợn, không là kẻ nhà giàu, thì cũng là kẻ có máu mặt gì đó trong giang hồ, thậm chí có nhiều kẻ còn mang vết chém ngang dọc đáng sợ. Rõ là nơi này hoàn toàn không thích hợp với “trẻ con” như tôi.
Tiếp bước theo cái gã đàn ông ban nãy, tôi tiến vào bên trong căn phòng ấy. Vì phải tránh né những kẻ ham mê cờ bạc đang chen chúc, trong người tôi vô cùng bức bách khó chịu, chỉ muốn ngay lập tức rời khỏi đây. Nếu không bởi tung tích của Sakura, còn lâu tôi mới chui vào cái xó xỉnh này.
Khó khăn vượt qua lũ người ô hợp kia, tôi đã đứng trước một căn phòng nằm tận bên trong. Gã đàn ông ấy rời đi, để lại tôi một mình đứng trước cửa với túi đồ khả nghi. Tôi hít mạnh một hơi, rồi đẩy cửa bước vào, hành động có phần ngập ngừng, cũng có phần dứt khoát.
Trên chiếc ghế giữa phòng, một người đàn ông đang hướng ánh nhìn dò dẫm về phía tôi. Hắn ta không đẹp không xấu, tuy nhiên, khuôn mặt vô cùng ngông cuồng, ngạo nghễ. Sakura cũng kiêu như vậy, nhưng của cô là ngông cuồng bản lĩnh, ngông cuồng đáng yêu, còn cái ngông trước mặt tôi đây tựa như không biết thế nào là trời cao đất dày, tự cho mình là con người tài hoa nhất vũ trụ, khiến kẻ đối diện tôi thực không thuận mắt.
Tuy vậy, tôi cũng không phô bày thái độ của mình cho kẻ kia thấy, chỉ chậm rãi tiến đến trước mặt hắn ta. “Tôi nhận lệnh đưa đến cái này cho anh.” Tôi nhẹ nhàng đặt xuống bàn, để đồ vật bên trong không bị thương tổn gì.
Anh ta cười cười, ra hiệu cho kẻ phía sau tiến lên mang đồ đi cất.
“Cậu này, tại sao lại đánh người của tôi?”
Hướng ánh nhìn đến khuôn mặt trơ tráo của hắn ta, cảm giác chán ghét trong tôi ngày một tăng. Tôi nhún vai, hờ hững đáp. “Là hắn ta tự xông vào tôi, tôi chỉ phòng vệ theo bản năng mà thôi.” Câu nói này cũng là suy nghĩ trong tôi hiện tại.
“Hắn nói, hắn nghĩ cậu là trẻ con. Chỉ muốn đuổi cậu đi, không ngờ cậu đánh lại.” Hắn ta nheo nheo mắt, thái độ khinh khỉnh ngày càng cao.
Tôi tức giận thở mạnh, chẳng nghĩ không những thuộc hạ trơ tráo, mà chủ nhân cũng trơ tráo nốt. Đúng là người cùng một ruột.
Nhưng chỉ vừa mới đây, trước khi tôi đi vào căn phòng này, hắn đã nhận được thông báo bên ngoài, thật là nhanh quá.
“Mà tại sao, lần này White gia lại cử trẻ con đi giao hàng cho chúng ta nhỉ?” Hắn ta ngưng lại một lát. Với câu nói của hắn, tôi cũng không rõ là tại sao, cũng có thể do tôi ương bướng cãi lại lệnh của tên thủ lĩnh kia, hắn ta mới hướng ống ngắm đến tôi, và ép tôi thi hành nhiệm vụ chẳng rõ là nhiệm vụ gì này.
Sau, boss Maestro tiếp tục bổ sung nốt câu nói. “Như vậy có nghĩa là, White gia đang xem thường chúng ta quá ư?” Trong đáy mắt đục đục ấy của hắn đã hằn lên những tia máu đỏ, dễ hiểu là, hắn đang cố kiềm chế sự tức giận.
Hắn tức giận, đồng nghĩa với việc phải tìm một thứ gì đó để trút giận. Nhận thức được bản thân sắp sửa bị mang ra làm lá bia, tôi thầm cười khổ. Tôi có làm cái gì đâu cơ chứ! Muốn trách là phải trách tên thủ lĩnh kia.
“Có thể tôi còn nhỏ tuổi, nhưng tôi không phải trẻ con.” Tôi bất đắc dĩ mở miệng thanh minh. Chính cái từ “trẻ con” cũng đã phần nào chạm vào lòng tự trọng của tôi. Trước kia là “ngốc”, giờ là “trẻ con”, bộ trông tôi không giống người thông minh và trưởng thành như vậy sao? (Aut: Không lo khoản này~~ ngươi cứ ngu ngu ngoài mặt vậy đi, thành phần ngấm ngầm, dấu tính cách như ngươi mới thật sự là kẻ nguy hiểm a -_- )
“Ồ. Ra cậu là một dạng nhân tài.”
Phát hiện sự giễu cợt khinh khi trong đáy mắt hắn ta, tôi cười khan hai tiếng. “Ngài có biết, Nữ hoàng bóng đêm bao nhiêu tuổi chăng?”
Quả không ngoài dự đoán, khi nhắc đến cái tên này, hắn ta lộ ra vẻ mặt kính sợ. Lợi dụng cái danh của Sakura một chút cũng thật quá trí lý, trước đó tôi chỉ không nghĩ rằng, sức uy của cô lại to lớn đến như thế. Chẳng trách tại sao, xung quanh người cô đều tản mát một loại sát khí cùng uy khí.
Hắn khẽ khẽ lắc đầu, chậm rãi quan sát biểu hiện trên gương mặt tôi.
“Thế, ngài năm nay bao nhiêu?”
“Dựa vào cái gì mà ta phải trả lời cậu?”
Bẵng qua thái độ kiềm nén tức giận của hắn, tôi thể hiện màn suy đoán của mình. “Nhìn ngài…cũng ngoài 50, có thể nói là…Nữ hoàng bóng đêm bằng tuổi cháu gái ngài đấy!”
Ngay khi nghe độ tuổi thật vô cùng nhỏ của cô, hắn ta càng thêm cả kinh, ánh mắt dèm thêm nhiều tia kính lẫn sợ. Quả thật, chẳng ai có thể ngờ rằng, một con người nhỏ tuổi đến vậy lại có thể giết chóc vô địch. Đáng lẽ ra, ở độ tuổi teen này, Sakura phải ngồi trên trường học kiến thức, cùng chúng bạn đùa vui hồn nhiên, về nhà nấu cơm, rửa chén, giặt ủi phụ giúp gia đình. Ấy thế nhưng cô lại… Tôi không rõ bản thân nên có thái độ gì cho thân phận của cô nữa.
Ngay sau đó, hắn cười một tràng dài. “Haha. White gia nuôi thật nhiều người tuổi trẻ tài cao! Hay là, cùng người của ta tỉ thí một trận, trổ tài thực lực của cậu cho chúng ta xem, để chứng minh cậu không phải là trẻ con đi?” Hắn nói câu ấy, nghĩa là xem lời trước của tôi chỉ là khoác lác rồi. Nhưng tôi cũng không ép hắn phải tin, vì dạo đầu, tôi cũng không thể chấp nhận Sakura là Nữ hoàng bóng đêm, và luôn biện hộ rằng cô còn quá nhỏ.
Tôi quệt mũi, hướng ánh mắt dè chừng đến hắn, sau đảo qua đảo lại nhìn bọn người khắp căn phòng này. Ba tên thuộc hạ, tất cả đều vô cùng lực lưỡng, lại còn việc có thể đứng bên cạnh, trực tiếp hộ vệ cho chủ nhân của họ, nhất định không phải là kẻ tầm thường.
Luận về sức lực, tôi chắc chắn không thể đọ lại với họ, tôi còn nhớ, lần cuối cùng đến trung tâm tập thể hình của mình là… hôm trước khi gặp bọn áo vest đen, và bị Saito Suichi đem về tra tấn, khoảng thời gian khá lâu, có lẽ cơ bắp của tôi đã “tiêu biến” rất nhiều. Tuy cân nặng vẫn bảy mươi ki lô, vẫn body chuẩn men như thường, và được biết bao cô gái hâm mộ, nhưng đám người trước mặt này chẳng khác gì võ sĩ nặng hơn trăm cân, khi tôi đứng với họ, sẽ dễ dàng nhận ra sự khác biệt lớn từ hai phía. Nhưng luận về chiêu thức, chưa ai trong chúng tôi có thể đoán biết được.
Tôi nghĩ rằng, nếu chỉ cùng một trong ba người họ, tôi sẽ có cơ hội thắng. Còn nếu tất cả nhất tề xông ra, có lẽ, tôi đã cầm chắc phần thua. Nhưng không đánh không được, tôi không thể từ chối hoặc bỏ chạy, xem như tôi đã rơi vào đường cùng,
“Ngài định chọn ai để cùng tôi tỉ thí đây?”
Biết tôi đã đồng ý, hắn nở nụ cười, rồi hất đầu ra hiệu cho kẻ gần đó nhất, cũng là kẻ “nhỏ con” nhất trong ba kẻ. Trong lòng tôi dâng lên một cỗ buồn bực, hắn rõ ràng là đang coi thường tôi.
…Cũng có chút thoả đáng, chưa chắc rằng tôi có thể thắng được kẻ trước mặt.
“Trước tiên, cậu nên gỡ bỏ đôi giày vướng víu kia ra đi.” Hắn nhíu mày nhìn đến chân tôi. Tôi cũng nhìn xuống chân mình, thấy không có gì là vướng víu như trong lời hắn ta nói, tôi lắc đầu.
“Không cần.”
Căn phòng này đủ rộng cho một màn giao đấu. Tôi và cái kẻ ấy cùng ở sẵn tư thế thủ, thận trọng tỉ mỉ quan sát đối phương. Hắn nhích từng bước tiếp cận, tôi cũng không quá chi li chi tiết này, cứ để mặc hắn tiến đến gần.
Đến một khoảng cách nhất định, hắn trực tiếp ra đòn đấm. Dĩ nhiên tôi không ngu ngốc đến độ đứng im hưởng trọn cú đấm ấy, nhanh chóng cúi người xuống, tôi vung tay đánh trả, nhưng hắn lại đỡ được. Với sức lực kia, hắn nhẹ nhàng hất tôi ra. Tuy tôi không ngã, nhưng cũng là suýt chút nữa.
Tôi mím môi, trượt nhanh về phía hắn, tay cuộn chặt và giơ lên để chuẩn bị ra đòn tiếp theo. Nhưng tôi không có ý định đánh hắn bằng tay của mình, vì biết chắc rằng, kiểu nào hắn cũng đỡ được. Tôi giơ tay để tạo thế giả mà thôi. Lợi dụng đà trượt của giày patanh, khi một lần nữa gần hắn, tôi bật người lên, santo một vòng, bánh giày trượt từ đầu xuống bụng, thành công để lại dọc trên khuôn mặt hắn hai vết bánh xe đỏ ửng.
Trông bộ dạng của hắn giờ đây vô cùng dị hợm, cuối cùng, vì không nhịn nỗi, tôi bật cười ha hả. “Ahahaha!”
Nghe được tiếng cười trào phúng của đối thủ, cái kẻ kia tức nổ đom đóm mắt. Hắn mất bình tĩnh lao đến. Phải rồi, chính là thái độ mất bình tĩnh này. Con người ta, bình thường dù cao siêu đến đâu, rơi vào trường hợp mất bình tĩnh cũng sẽ trở thành kẻ điên. Hắn cứ tiếp tục như vậy, nhất định sẽ là lợi thế cho tôi.
Ấy vậy mà, có lẽ tôi đã hơi nhầm lẫn. Rất nhanh, tôi nhận được một trái đấm lên vùng mặt, răng đập mạnh vào môi và nướu, khiến máu tươi rướm ra. Tôi lùi về phía sau, dùng tay xoa xoa má, ánh mắt lẫn thêm nhiều tia phòng bị.
Tên boss Maestro vẫn ung dung ngồi trên ghế, thư thả cầm điếu xì gà mà hút, gương mặt chẳng bao giờ bớt đi sự ngạo nghễ.
Sau khi nghĩ cách đánh nhanh thắng nhanh, tôi tiến lên, chân phải tung lên đá vào ngực đối phương, nhưng bị hắn giữ lại. Trong phút chốc ngắn ngủi ấy, tôi bật người lên cao, dùng chân trái đá mạnh vào ngực hắn.
Hắn có chút luống cuống, nhưng vẫn kẹp chân phải của tôi thật chặt bằng hai tay. Tôi bực dọc trong người, thêm một lần vọt người lên không trung, rồi cả hai chân cùng tiếp tục rớt trên ngực hắn. Sau cùng, hắn cũng phải buông tôi ra, thân người lùi về sau một chút do sức lực ập tới.
Sức bật kết hợp với đà trượt khiến động tác của tôi vô cùng nhanh, cơ hồ chẳng thể thấy được tôi làm như thế nào để tên kia nhận một cái đạp không hề nhẹ ở vùng ngực.
Aiz, thú thật là động tác lúc nãy vô cùng nguy hiểm. Nếu tôi không đủ sức nảy người lần nữa, nếu hắn ta vặn gãy chân tôi, thì chẳng phải tôi đã trở thành người khuyết tật rồi sao? Cũng may… Tôi thở phù, cả cơ thể thả lỏng được đôi chút.
“Dừng!” Tên boss Maestro bỗng hô lên, hắn cùng mọi người ở đây đều nhất thời câm lặng nhìn tôi, ánh mắt đã mang theo một tầng cảm xúc khác. “Bật người lên lần 1, không nói đến, nhưng lần 2, cậu không có khắc nào nghỉ lấy nhịp thở, vẫn có thể tung người lên cao và tấn công người của ta bằng hai chân, sức lực đó, cậu lấy từ đâu ra?”
Tôi im lặng, vì cảm thấy không nhất thiết phải trả lời hắn câu hỏi này, hoặc, tôi không biết nên trả lời như thế nào. Sức lực lấy từ đâu ra? Dĩ nhiên là trong cơ thể tôi rồi!
Hắn ta vì biết tôi không đáp lại, sinh ra cảm giác bứt rứt khó chịu trong người, nhưng hắn vẫn cười, chỉ là, nụ cười ấy chẳng hề khả ái một tẹo nào. “Trận đấu này, cậu thắng. Không hổ danh tuổi trẻ tài cao, trận đấu tiếp theo có thể cùng ta đánh nhau một trận không?”
“Tôi không hứng thú.” Chẳng bao lâu, tôi đã đáp. Sự thật là tôi đến đây để giao đồ, không phải để khiêu chiến. “Xin lỗi. Cáo từ.”
Xách balo lên vai, tôi xoay người bước. Nhưng khi vừa đến cửa phòng, hai tên cận vệ kia đã giơ tay ngáng đường tôi. Một cách bình thản nhất, tôi trừng mắt với bọn họ, rồi đảo mắt nhìn vẻ mặt trơ trẽn của vị boss kia.
“Lời mời của ta, cậu cũng có quyền để mà từ chối sao?”
Tôi chưa bao giờ gặp phải người không biết nói lý như vậy. Hắn ta đang muốn ép tôi, tôi nhờ thế mà vẫn còn bị vướng trong sự tình rắc rối này.
“Nếu đánh xong, ngài phải cho tôi đi.” Trước tiên tôi phải nghĩ ngay đến điều kiện có lợi cho mình.
“Để xem cậu có bản lĩnh để rời khỏi đây không đã!” Chưa dứt câu nói, thoắt cái, hắn ta đã đứng trước mặt và thụi tôi một cú rất mạnh vào bụng. Tôi điếng người lùi về sau vài bước, bởi cái đánh bất ngờ, không báo trước này của hắn, nhưng hắn không cho tôi có cơ hội phản kháng lại, lập tức thêm một cái đạp vào hông, một cái nữa vào chân. Ngay sau đó, tôi khuỵu xuống.
Chưa dừng lại ở đó, hắn dùng chân đạp lên má tôi, day day đay nghiến thấy rõ. Đầu óc tôi lúc này đã xay xầm choáng váng cùng cực, trời đất như đảo lộn quay cuồng. Tại sao hắn ta lại chơi trò đánh úp đó kia chứ?! Tôi thậm chí còn chưa chuẩn bị tinh thần nữa kia mà!
Cũng phải công nhận rằng, vị boss này ra tay quá nhanh, khiến tôi không kịp trở mình. Chủ nhân của một nhóm người có khác.
“Oắt con! Dám đến địa bàn của ta nhiễu loạn, ngươi muốn chết rồi phải không?” Hắn ta hơi gầm.
Tôi nằm yên, không có ý định vực người dậy, miệng hơi nhếch nhếch cười cười. Là ai muốn tôi cùng so võ chứ? Tôi nào có cố ý làm loạn! Boss này, và cả bọn người kia, quả thật như tôi nghĩ ban đầu, tất cả đều không phải dùng lý để mà nói.
Hắn rời chân khỏi người tôi, đầu hơi cúi xuống. Sau đó, hắn siết lấy cà là vạt đang nằm trên cổ tôi, ép tôi phải cùng hắn kề mặt.
“Ngài không sợ White gia sẽ tìm đến trả thù ngài, nếu ngài giết tôi sao?” Tôi biết thừa hắn sẽ làm gì tiếp theo đối với mình. Tuy vậy, tôi vẫn không có quá nhiều cảm giác lo sợ.
“Hahaha.” Hắn cười gằn. “Ta có lý do. Bên cậu chắc cũng không quản những chuyện cỏn con này đâu nhỉ?”
Tôi khẽ rùng mình. Liền ngay sau đó, tôi ép mình động não để có thể nhanh chóng rời khỏi đây.
Hắn đứng thẳng người, dùng đầu ra hiệu cho đám thuộc hạ của mình. Độ chừng mươi giây sau, hắn đã nắm trong tay một khẩu súng. Tôi đổ mồ hôi lạnh. Nhân lúc hắn đang chút lơ là, tôi gạt chân hắn với một lực đạo khá lớn, làm cho hắn suýt nữa đã ngã ầm ra đất.
----END CHAP 45----
Đôi lời: Rất có thể những ngày sắp tới aut sẽ bớt hiện hồn vì tập trung vô kì thi THPTQG nha, mong mọi người ném đá nhẹ tay nha, bớt thôi nha, không phải là mất tích luôn nha =)))
Mặc cho những cam go có thể gặp phải, tôi vẫn muốn thử một phen. Thứ tôi cần, ấy là tung tích của Sakura. Nếu không chọn cách tiếp cận vào tay chân bên dưới cô, muốn tìm cô là chuyện vô cùng hy hữu. Phương án này đã là tốt nhất rồi.
Thiết nghĩ thì, có Henry - Tân chúa tể bóng đêm giúp đỡ, tính mạng tôi vẫn sẽ được bảo toàn.
Tuy vậy, trong lòng tôi lại sinh ra một cảm giác bất an khó hiểu. Loại cảm giác này khiến tôi lưỡng lự, và tự cho rằng quyết định ấy là không khôn ngoan. Tôi nhận thấy một lỗ hổng nào đó ở bước đi tiếp theo của mình…
Liệu có khi nào, lúc tôi bước thêm một bước, cả người sẽ rơi vào cái lỗ hổng ấy không?
Tôi cầm bộ đàm lên tay, vô tình bật trúng nút nào đó. Lập tức phía bên kia truyền đến một giọng nói. “1202, nghe rõ, trả lời!”
Theo phản xạ không điều kiện của con người, khi nghe âm thanh kia phát ra, tôi hoảng hồn buông lỏng tay, khiến bộ đàm rơi xuống tấm nệm. Mà giọng nói ấy vẫn cứ lặp đi lặp lại một câu từ.
Tôi luống cuống tay chân, hoạt động đầu óc với tần suất nhanh nhất có thể. Có lẽ tôi đã không còn con đường nào khác ngoài việc đáp lại. “Tôi không sao.” Đây ắt hẳn là câu trả lời thích hợp nhất. Bởi vì tôi không rõ 1202 kia bị mất liên lạc từ khi nào, chỉ biết đã được một khoảng thời gian, việc đầu tiên mà những người họ nghĩ đến, là 1202 đã gặp biến cố gì đó. Nếu tôi không trấn an họ, nhất định sẽ bị nghi ngờ.
“Đã có chuyện gì?”
“…Tôi đánh rơi bộ đàm…”
“1202. Nhận lệnh, 20’ nữa, tập trung tại khu X.” Ngữ khí điềm nhiên lãnh đạm, ra vẻ uy của một bậc cấp trên.
“…Vâ…rõ.”
Bộ đàm đã ngắt, tôi liền thở phào ra một hơi. Lúc nãy, khi nghe được giọng điệu cùng thái độ xa lạ của người đó, một chút nữa là tim tôi đã rớt luôn ra ngoài.
Vậy là, tôi đã dứt khoát lựa chọn con đường nguy hiểm kia, đã đến nước này rồi, tôi có muốn đổi cũng không thể đổi được. Tôi tự trấn an bản thân bằng thứ suy nghĩ: Nhất định sẽ không sao đâu, nhất định sẽ tìm ra Sakura sớm thôi. Sau khi cơn lo lắng vì sự tự trấn an mà vơi đi được một chút, tôi liền dò tìm bản đồ vị trí nơi này.
Nhận được thông tin khu X cách nơi tôi ở những 20km, tôi hốt hoảng cuống quít. Thời gian chỉ còn 18’, mà tôi chưa chuẩn bị bất cứ thứ gì cả. Không chần chừ thêm nữa, tôi thay nhanh chiếc quần Henry gửi tới, rồi cầm chiếc áo cùng cái bộ đàm kia chạy bay biến ra ngoài. Vừa ngồi trong một chiếc taxi mới bắt, tôi vừa xỏ vội chiếc áo vào, khiến ánh mắt tài xế taxi ném lên người tôi vô cùng lạ lẫm.
Cũng vì luôn miệng hối thúc tài xế chạy thật nhanh, tôi mới có thể không đến trễ. Khi thấy khoảng dưới chục người đang xếp hàng thẳng tắp, quy củ chẳng khác gì quân đội, tôi nhanh chóng trở về vị trí của mình.
Bắt gặp những ánh mắt sắc lẻm đang chòng chọc nhìn về phía này, tôi rùng rùng mình, sống lưng lạnh toát, trong lòng nơm nớp lo sợ về những chuyện không hay. Chẳng lẽ, họ đã phát hiện ra điều gì rồi sao?
Bỗng một người đứng tách khỏi hàng, mang khuôn mặt nghiêm nghị tiến về phía tôi. Tôi có thể khẳng định anh ta là thủ lĩnh của đám người này. Mỗi bước chân tiến lại của anh ta, là một lần tim tôi đập thêm nhanh.
Trong khi tôi đang nghĩ cách nào để có thể chạy trốn khỏi đây mà vẫn bảo toàn được mạng sống, người nọ đã lên tiếng. “Cậu đã đến trễ nửa phút.”
Tôi thoáng ngẩn ngơ nhìn anh ta, bỗng nghĩ đến nơi này không thích hợp với bộ mặt ấy, tôi liền cất nó đi, thay vào đó là sự lạnh lùng “giả tạo”. “Nhưng kim đồng hồ vẫn chưa chuyển sang phút khác…A~”
Chưa kịp kết thúc câu nói, tôi đã nhận được một cú đấm vào bụng. Cú đấm này trực tiếp đem tôi khuỵu gối xuống, khuôn mặt rúm ró như quả chuối sấy. Ấy vậy mà cái con người kia chỉ hờ hững liếc tôi một chút, sau nghiêm túc cất giọng. “Cậu này, nhiệm vụ của cậu là đưa một vài thứ cho boss Maestro. Chỉ một mình cậu.”
Tôi đứng dậy, cố gắng không tạo ra sơ hở cho bọn người này có thể nhìn thấu, cũng là kiềm chế cơn ấm ức với cú đấm vừa mới nãy.
“Rõ!” Kì thực, trong lòng tôi chẳng muốn đảm nhiệm cái nhiệm vụ rỗi hơi ấy một tí nào, nhưng vì việc lớn, tôi đành phải chịu khổ một chút vậy.
Tôi đi theo người thủ lĩnh kia để nhận lấy một cái túi. Anh ta căn dặn tôi, nếu chưa muốn chết thì không được phép mở nó ra. Tôi thật rất tò mò về món đồ bên trong, nhưng nếu vì sự tò mò ấy mà khiến tôi mất mạng, tôi cũng chịu.
Cầm túi đồ khả nghi trên tay, tôi lần theo địa chỉ đã được hướng dẫn từ trước để đi đến chỗ ở của boss Maestro gì gì ấy. Lần này, vì đảm bảo tốc độ nếu có những pha rượt đuổi, tôi mang chiếc giày patanh vào chân, và bắt đầu trượt trượt.
Cũng vì…căn bệnh mù đường quái gở, cho nên lúc tôi tìm thấy vị trí trong bản đồ cũng là lúc trời đã chuyển sang sắc hồng chạng vạng. Bầu trời phương Tây về chiều, quả thực có lạ lẫm so với bầu trời phương Đông.
Đứng trước một toà nhà, tôi hít một hơi sâu, rồi cẩn trọng bước vào bên trong. Nơi của boss - dù chỉ là một boss của băng mafia nhỏ - cũng vô cùng hiểm nguy đối với dân đen như tôi. Tôi tự hứa với lòng rằng, đưa đồ xong sẽ lập tức rời khỏi đây, không nấn ná lại lâu để tránh các mối hiểm hoạ khôn lường.
Tầng 1, tầng 2 của toà nhà chỉ là những kho chứa hàng cũ kĩ. Nhưng ở tầng 2, có hai tên cao to lực lưỡng, khuôn mặt dữ tợn phối với kính mắt đen, dữ tợn càng thêm dữ tợn. Bọn họ đang đứng khoanh tay chắn lối lên ở vị trí cầu thang, trông thấy tôi, bọn họ vẫn dửng dưng xem như không.
Tôi đánh ực nước miếng, khí thế dạo đầu của tôi đã không có, cho đến khi gặp hai người này, cái khí thế ấy đã xuống tới mức âm. Tuy vậy, đã đến đây rồi, tôi cũng không nên quay về công cốc để nhóm người kia sinh nghi. Do dự tại chỗ một hồi, tôi cũng quyết định bước tiếp lối cầu thang, cố gắng xem như hai cái cây to lớn ấy không hề tồn tại trong mắt.
“Cậu nhóc này, đến lầm chỗ rồi, nơi này không phải ai cũng tuỳ tiện vào được. Mau ra chỗ khác chơi!” Một trong hai tên ấy giơ tay lên, chắn ngang đường đi của tôi, giọng nói pha lẫn chút miệt thị. Nhận thấy đôi giày patanh trên chân tôi, ánh nhìn của họ càng sâu sắc sự xem thường.
Tôi chau mày khó chịu. Tuy tôi còn khá trẻ, nhưng cũng đã trưởng thành, bọn họ không thể dùng giọng điệu nạt nộ với trẻ con để đi nói với tôi được. “Tôi là người của White gia, muốn gặp boss Maestro để đưa một số món đồ. Có phải boss của các anh đang ở bên trên?”
“Người của White gia? Ahaha.” Cả hai cùng cười lớn. Một kẻ trong số ấy khinh khỉnh, ra vẻ người lớn dạy dỗ trẻ nhỏ. “White gia là nơi cung phụng cậu ấm cô chiêu, cùng nhứng đứa trẻ ngông cuồng chăng? Cậu nhóc vắt mũi chưa sạch này, cậu nên trở về nhà, nơi này không phải nhà trẻ!”
Cố nín nhịn nỗi tức giận chực trào vào sâu trong đáy lòng, tôi nở một nụ cười lạnh. Chính nụ cười này đã khiến vẻ trẻ con của một cậu trai 18 trong tôi bay biến đi mất, khiến hai kẻ trước mặt có hơi đông cứng nụ cười khinh thường.
“A? Các anh không biết White gia? Ờ, cũng phải, lũ tép riu như các anh làm gì quan tâm đến gia tộc quyền lực nhất thế giới ngầm này!” Tôi thẹn quá hoá giận, nói ra những lời khá khoa trương. Quyền lực nhất thế giới? Chính tôi cũng không biết điều này có thật hay không. Trước mắt cứ phải doạ cho họ sợ, tôi mới có thể hả dạ. “Tôi muốn gặp boss của các người!”
“Mày đang muốn tìm đường đến chỗ chết ư? Được, chúng tao sẽ cho mày toại nguyện.” Dứt câu, một tên trong số họ bổ nhào về phía tôi. Dĩ nhiên, tôi không đứng yên để bọn họ đánh trúng. Lách người sang một bên thành công, tôi sờ sờ mũi, cười nhạt.
Chẳng hiểu vì sao, khi đối diện với nguy hiểm này, tôi vẫn có thể bình chân như vại. Có phải hay không vì trước đó đã gặp nguy hiểm lớn hơn, nên quen nhờn mất rồi?
Tên kia vì không đánh trúng được tôi, sự tự ái trong lòng dâng cao. Hắn mang vẻ mặt tức giận điên cuồng lao về phía này. Tôi nhếch miệng, tung chân lên một chút khiến hắn ngã đập mặt xuống đất.
Bọn họ có thể tinh anh, kinh nghiệm, khát máu, nhưng tôi dù gì cũng là Lục đẳng huyền đai. Nếu là đấu tay đôi cùng tay không, tôi không sợ bản thân mình chịu thiệt. Đây cũng chẳng phải lần đầu tôi đứng trên chiến trường, kinh nghiệm chiến đấu tích luỹ từ trước đó ít nhiều đều giúp ích cho tôi.
Tên còn lại tức giận không kém khi thấy đồng bọn của mình đã ngã. Nhưng hắn không lập tức vồ tôi ngay, chỉ hạ mắt kính đen xuống, rồi đứng khoanh tay tại chỗ, chậm rãi dò xét một cậu nhóc từ phương nào rơi xuống là tôi.
“Cậu thật sự là người của gia tộc White?”
Sau hai giây suy nghĩ, tôi cũng thận trọng gật đầu.
“Gia tộc White là cái thá gì?” Tên nằm trên mặt đất cũng đã lồm cồm bò dậy. Để thể hiện thái độ phỉ báng, hắn nói như muốn phun nước miếng đến kẻ đối diện.
“Nếu không muốn chết thì câm mồm lại.” Tên đứng khoanh tay trầm giọng, ném ánh mắt cảnh báo đến tên vừa bị tôi đánh. “Nếu chú ngu học đến độ không biết về White gia, nên ôm sách vở học lại lịch sử của hắc đạo.” Nói đoạn, anh ta một lần nữa đảo mắt đến tôi. “Nhanh nhạy như vậy, thật không hổ danh là người của White gia.”
Tôi hơi nghiêng đầu, ánh mắt ẩn chứa những tia nhìn ngạc nhiên. Dòng họ của Sakura thật sự mạnh như vậy sao? Ngẫm cũng đúng. Có thế lực chống lưng, thảo nào đám Tân chúa tể - Nữ hoàng bóng đêm lại ngang ngược, lộng hành đến thế. Những bài báo, tin tức, hay những công bố truy lùng họ cho cả thế giới biết là vậy, nhưng thật ra, chẳng ai dám hành động cả, dù tìm ra dấu vết, cũng im ỉm, dù có phát hiện ra chân tướng, cũng câm lặng. Bởi vì như tôi dự đoán ban đầu, thế lực kia vô cùng lớn, có thể thao túng toàn bộ cục diện. Nói trắng ra, cái thế lực ấy chỉ đang dùng cô cùng Henry để giương nanh múa vuốt, để cả thế giới biết họ rất mạnh, và kính sợ họ. Nội chỉ cần sự có mặt của hai thành phần “bóng đêm” đặc biệt nguy hiểm ấy đã khiến cho trăm kẻ bạt vía mất hồn rồi, huống chi là thế lực đằng sau họ.
Bỗng chốc, tôi cảm thấy cái thế lực đang thao túng cô hèn hạ vô cùng. Dám đem cô làm một quân bài, hừ, thật đáng chết!
Âm giọng của gã đàn ông kia đã kéo tôi trở về thực tại. “Tôi lập tức chuyển lời đến chủ nhân, cậu đợi một lát.”
Tôi gật đầu. Ngay khi hắn vừa quay người bước, trên cầu thang đã xuất hiện một bóng người khác đang đi xuống. “Chủ nhân có lệnh, cho cậu ta vào.”
Tôi liền kiễng gót, nhấc chân bước lên bậc cầu thang theo anh ta. Được một đoạn, giọng nói phía sau lưng đã dội đến tai tôi. “Ngu ngốc. Chủ nhân chúng ta vì được hợp tác với White nên mới trở nên giàu mạnh lên như vậy. Nói là hợp tác với White gia cũng hơi phóng đại, thực chất chỉ là với thuộc hạ của họ. Hôm nay, tiện thể dặn cho người mới như mày, 2 kẻ nhất quyết không được động, một là White đại boss, hai là boss thần bí BP, nếu không, mày sẽ chết không rõ lý do mình chết.”
Tôi loáng thoáng nghe được từ “đại boss”, ý là nói đến ai nhà họ White đây? Loé một cái, tôi nhớ đến giọng của người đàn ông trong thang máy khi lễ hội Bunkasai diễn ra kia, chẳng lẽ…đại boss là cha của Sakura? Và, tại sao lại gọi là đại boss? Tức là, boss lớn á?
Ngay khi đi lên tầng 3, tôi cảm nhận được mùi vị của đám người hỗn nháo đang tụ họp. Thắc mắc được vài giây, tôi đã có ngay câu trả lời. Ở tầng 3 này, rất đông kẻ ô hợp tụm năm tụm bảy đánh bài chơi bạc. Tiếng la ó ầm ĩ, tiếng hét lớn khi ăn, hay tiếng chửi rủa khi thua, kết hợp với nhau tạo thành thứ tiếng ồn ào chẳng ra đâu vào đâu. Mà tất cả những người ở đây đều mặt mũi dữ tợn, không là kẻ nhà giàu, thì cũng là kẻ có máu mặt gì đó trong giang hồ, thậm chí có nhiều kẻ còn mang vết chém ngang dọc đáng sợ. Rõ là nơi này hoàn toàn không thích hợp với “trẻ con” như tôi.
Tiếp bước theo cái gã đàn ông ban nãy, tôi tiến vào bên trong căn phòng ấy. Vì phải tránh né những kẻ ham mê cờ bạc đang chen chúc, trong người tôi vô cùng bức bách khó chịu, chỉ muốn ngay lập tức rời khỏi đây. Nếu không bởi tung tích của Sakura, còn lâu tôi mới chui vào cái xó xỉnh này.
Khó khăn vượt qua lũ người ô hợp kia, tôi đã đứng trước một căn phòng nằm tận bên trong. Gã đàn ông ấy rời đi, để lại tôi một mình đứng trước cửa với túi đồ khả nghi. Tôi hít mạnh một hơi, rồi đẩy cửa bước vào, hành động có phần ngập ngừng, cũng có phần dứt khoát.
Trên chiếc ghế giữa phòng, một người đàn ông đang hướng ánh nhìn dò dẫm về phía tôi. Hắn ta không đẹp không xấu, tuy nhiên, khuôn mặt vô cùng ngông cuồng, ngạo nghễ. Sakura cũng kiêu như vậy, nhưng của cô là ngông cuồng bản lĩnh, ngông cuồng đáng yêu, còn cái ngông trước mặt tôi đây tựa như không biết thế nào là trời cao đất dày, tự cho mình là con người tài hoa nhất vũ trụ, khiến kẻ đối diện tôi thực không thuận mắt.
Tuy vậy, tôi cũng không phô bày thái độ của mình cho kẻ kia thấy, chỉ chậm rãi tiến đến trước mặt hắn ta. “Tôi nhận lệnh đưa đến cái này cho anh.” Tôi nhẹ nhàng đặt xuống bàn, để đồ vật bên trong không bị thương tổn gì.
Anh ta cười cười, ra hiệu cho kẻ phía sau tiến lên mang đồ đi cất.
“Cậu này, tại sao lại đánh người của tôi?”
Hướng ánh nhìn đến khuôn mặt trơ tráo của hắn ta, cảm giác chán ghét trong tôi ngày một tăng. Tôi nhún vai, hờ hững đáp. “Là hắn ta tự xông vào tôi, tôi chỉ phòng vệ theo bản năng mà thôi.” Câu nói này cũng là suy nghĩ trong tôi hiện tại.
“Hắn nói, hắn nghĩ cậu là trẻ con. Chỉ muốn đuổi cậu đi, không ngờ cậu đánh lại.” Hắn ta nheo nheo mắt, thái độ khinh khỉnh ngày càng cao.
Tôi tức giận thở mạnh, chẳng nghĩ không những thuộc hạ trơ tráo, mà chủ nhân cũng trơ tráo nốt. Đúng là người cùng một ruột.
Nhưng chỉ vừa mới đây, trước khi tôi đi vào căn phòng này, hắn đã nhận được thông báo bên ngoài, thật là nhanh quá.
“Mà tại sao, lần này White gia lại cử trẻ con đi giao hàng cho chúng ta nhỉ?” Hắn ta ngưng lại một lát. Với câu nói của hắn, tôi cũng không rõ là tại sao, cũng có thể do tôi ương bướng cãi lại lệnh của tên thủ lĩnh kia, hắn ta mới hướng ống ngắm đến tôi, và ép tôi thi hành nhiệm vụ chẳng rõ là nhiệm vụ gì này.
Sau, boss Maestro tiếp tục bổ sung nốt câu nói. “Như vậy có nghĩa là, White gia đang xem thường chúng ta quá ư?” Trong đáy mắt đục đục ấy của hắn đã hằn lên những tia máu đỏ, dễ hiểu là, hắn đang cố kiềm chế sự tức giận.
Hắn tức giận, đồng nghĩa với việc phải tìm một thứ gì đó để trút giận. Nhận thức được bản thân sắp sửa bị mang ra làm lá bia, tôi thầm cười khổ. Tôi có làm cái gì đâu cơ chứ! Muốn trách là phải trách tên thủ lĩnh kia.
“Có thể tôi còn nhỏ tuổi, nhưng tôi không phải trẻ con.” Tôi bất đắc dĩ mở miệng thanh minh. Chính cái từ “trẻ con” cũng đã phần nào chạm vào lòng tự trọng của tôi. Trước kia là “ngốc”, giờ là “trẻ con”, bộ trông tôi không giống người thông minh và trưởng thành như vậy sao? (Aut: Không lo khoản này~~ ngươi cứ ngu ngu ngoài mặt vậy đi, thành phần ngấm ngầm, dấu tính cách như ngươi mới thật sự là kẻ nguy hiểm a -_- )
“Ồ. Ra cậu là một dạng nhân tài.”
Phát hiện sự giễu cợt khinh khi trong đáy mắt hắn ta, tôi cười khan hai tiếng. “Ngài có biết, Nữ hoàng bóng đêm bao nhiêu tuổi chăng?”
Quả không ngoài dự đoán, khi nhắc đến cái tên này, hắn ta lộ ra vẻ mặt kính sợ. Lợi dụng cái danh của Sakura một chút cũng thật quá trí lý, trước đó tôi chỉ không nghĩ rằng, sức uy của cô lại to lớn đến như thế. Chẳng trách tại sao, xung quanh người cô đều tản mát một loại sát khí cùng uy khí.
Hắn khẽ khẽ lắc đầu, chậm rãi quan sát biểu hiện trên gương mặt tôi.
“Thế, ngài năm nay bao nhiêu?”
“Dựa vào cái gì mà ta phải trả lời cậu?”
Bẵng qua thái độ kiềm nén tức giận của hắn, tôi thể hiện màn suy đoán của mình. “Nhìn ngài…cũng ngoài 50, có thể nói là…Nữ hoàng bóng đêm bằng tuổi cháu gái ngài đấy!”
Ngay khi nghe độ tuổi thật vô cùng nhỏ của cô, hắn ta càng thêm cả kinh, ánh mắt dèm thêm nhiều tia kính lẫn sợ. Quả thật, chẳng ai có thể ngờ rằng, một con người nhỏ tuổi đến vậy lại có thể giết chóc vô địch. Đáng lẽ ra, ở độ tuổi teen này, Sakura phải ngồi trên trường học kiến thức, cùng chúng bạn đùa vui hồn nhiên, về nhà nấu cơm, rửa chén, giặt ủi phụ giúp gia đình. Ấy thế nhưng cô lại… Tôi không rõ bản thân nên có thái độ gì cho thân phận của cô nữa.
Ngay sau đó, hắn cười một tràng dài. “Haha. White gia nuôi thật nhiều người tuổi trẻ tài cao! Hay là, cùng người của ta tỉ thí một trận, trổ tài thực lực của cậu cho chúng ta xem, để chứng minh cậu không phải là trẻ con đi?” Hắn nói câu ấy, nghĩa là xem lời trước của tôi chỉ là khoác lác rồi. Nhưng tôi cũng không ép hắn phải tin, vì dạo đầu, tôi cũng không thể chấp nhận Sakura là Nữ hoàng bóng đêm, và luôn biện hộ rằng cô còn quá nhỏ.
Tôi quệt mũi, hướng ánh mắt dè chừng đến hắn, sau đảo qua đảo lại nhìn bọn người khắp căn phòng này. Ba tên thuộc hạ, tất cả đều vô cùng lực lưỡng, lại còn việc có thể đứng bên cạnh, trực tiếp hộ vệ cho chủ nhân của họ, nhất định không phải là kẻ tầm thường.
Luận về sức lực, tôi chắc chắn không thể đọ lại với họ, tôi còn nhớ, lần cuối cùng đến trung tâm tập thể hình của mình là… hôm trước khi gặp bọn áo vest đen, và bị Saito Suichi đem về tra tấn, khoảng thời gian khá lâu, có lẽ cơ bắp của tôi đã “tiêu biến” rất nhiều. Tuy cân nặng vẫn bảy mươi ki lô, vẫn body chuẩn men như thường, và được biết bao cô gái hâm mộ, nhưng đám người trước mặt này chẳng khác gì võ sĩ nặng hơn trăm cân, khi tôi đứng với họ, sẽ dễ dàng nhận ra sự khác biệt lớn từ hai phía. Nhưng luận về chiêu thức, chưa ai trong chúng tôi có thể đoán biết được.
Tôi nghĩ rằng, nếu chỉ cùng một trong ba người họ, tôi sẽ có cơ hội thắng. Còn nếu tất cả nhất tề xông ra, có lẽ, tôi đã cầm chắc phần thua. Nhưng không đánh không được, tôi không thể từ chối hoặc bỏ chạy, xem như tôi đã rơi vào đường cùng,
“Ngài định chọn ai để cùng tôi tỉ thí đây?”
Biết tôi đã đồng ý, hắn nở nụ cười, rồi hất đầu ra hiệu cho kẻ gần đó nhất, cũng là kẻ “nhỏ con” nhất trong ba kẻ. Trong lòng tôi dâng lên một cỗ buồn bực, hắn rõ ràng là đang coi thường tôi.
…Cũng có chút thoả đáng, chưa chắc rằng tôi có thể thắng được kẻ trước mặt.
“Trước tiên, cậu nên gỡ bỏ đôi giày vướng víu kia ra đi.” Hắn nhíu mày nhìn đến chân tôi. Tôi cũng nhìn xuống chân mình, thấy không có gì là vướng víu như trong lời hắn ta nói, tôi lắc đầu.
“Không cần.”
Căn phòng này đủ rộng cho một màn giao đấu. Tôi và cái kẻ ấy cùng ở sẵn tư thế thủ, thận trọng tỉ mỉ quan sát đối phương. Hắn nhích từng bước tiếp cận, tôi cũng không quá chi li chi tiết này, cứ để mặc hắn tiến đến gần.
Đến một khoảng cách nhất định, hắn trực tiếp ra đòn đấm. Dĩ nhiên tôi không ngu ngốc đến độ đứng im hưởng trọn cú đấm ấy, nhanh chóng cúi người xuống, tôi vung tay đánh trả, nhưng hắn lại đỡ được. Với sức lực kia, hắn nhẹ nhàng hất tôi ra. Tuy tôi không ngã, nhưng cũng là suýt chút nữa.
Tôi mím môi, trượt nhanh về phía hắn, tay cuộn chặt và giơ lên để chuẩn bị ra đòn tiếp theo. Nhưng tôi không có ý định đánh hắn bằng tay của mình, vì biết chắc rằng, kiểu nào hắn cũng đỡ được. Tôi giơ tay để tạo thế giả mà thôi. Lợi dụng đà trượt của giày patanh, khi một lần nữa gần hắn, tôi bật người lên, santo một vòng, bánh giày trượt từ đầu xuống bụng, thành công để lại dọc trên khuôn mặt hắn hai vết bánh xe đỏ ửng.
Trông bộ dạng của hắn giờ đây vô cùng dị hợm, cuối cùng, vì không nhịn nỗi, tôi bật cười ha hả. “Ahahaha!”
Nghe được tiếng cười trào phúng của đối thủ, cái kẻ kia tức nổ đom đóm mắt. Hắn mất bình tĩnh lao đến. Phải rồi, chính là thái độ mất bình tĩnh này. Con người ta, bình thường dù cao siêu đến đâu, rơi vào trường hợp mất bình tĩnh cũng sẽ trở thành kẻ điên. Hắn cứ tiếp tục như vậy, nhất định sẽ là lợi thế cho tôi.
Ấy vậy mà, có lẽ tôi đã hơi nhầm lẫn. Rất nhanh, tôi nhận được một trái đấm lên vùng mặt, răng đập mạnh vào môi và nướu, khiến máu tươi rướm ra. Tôi lùi về phía sau, dùng tay xoa xoa má, ánh mắt lẫn thêm nhiều tia phòng bị.
Tên boss Maestro vẫn ung dung ngồi trên ghế, thư thả cầm điếu xì gà mà hút, gương mặt chẳng bao giờ bớt đi sự ngạo nghễ.
Sau khi nghĩ cách đánh nhanh thắng nhanh, tôi tiến lên, chân phải tung lên đá vào ngực đối phương, nhưng bị hắn giữ lại. Trong phút chốc ngắn ngủi ấy, tôi bật người lên cao, dùng chân trái đá mạnh vào ngực hắn.
Hắn có chút luống cuống, nhưng vẫn kẹp chân phải của tôi thật chặt bằng hai tay. Tôi bực dọc trong người, thêm một lần vọt người lên không trung, rồi cả hai chân cùng tiếp tục rớt trên ngực hắn. Sau cùng, hắn cũng phải buông tôi ra, thân người lùi về sau một chút do sức lực ập tới.
Sức bật kết hợp với đà trượt khiến động tác của tôi vô cùng nhanh, cơ hồ chẳng thể thấy được tôi làm như thế nào để tên kia nhận một cái đạp không hề nhẹ ở vùng ngực.
Aiz, thú thật là động tác lúc nãy vô cùng nguy hiểm. Nếu tôi không đủ sức nảy người lần nữa, nếu hắn ta vặn gãy chân tôi, thì chẳng phải tôi đã trở thành người khuyết tật rồi sao? Cũng may… Tôi thở phù, cả cơ thể thả lỏng được đôi chút.
“Dừng!” Tên boss Maestro bỗng hô lên, hắn cùng mọi người ở đây đều nhất thời câm lặng nhìn tôi, ánh mắt đã mang theo một tầng cảm xúc khác. “Bật người lên lần 1, không nói đến, nhưng lần 2, cậu không có khắc nào nghỉ lấy nhịp thở, vẫn có thể tung người lên cao và tấn công người của ta bằng hai chân, sức lực đó, cậu lấy từ đâu ra?”
Tôi im lặng, vì cảm thấy không nhất thiết phải trả lời hắn câu hỏi này, hoặc, tôi không biết nên trả lời như thế nào. Sức lực lấy từ đâu ra? Dĩ nhiên là trong cơ thể tôi rồi!
Hắn ta vì biết tôi không đáp lại, sinh ra cảm giác bứt rứt khó chịu trong người, nhưng hắn vẫn cười, chỉ là, nụ cười ấy chẳng hề khả ái một tẹo nào. “Trận đấu này, cậu thắng. Không hổ danh tuổi trẻ tài cao, trận đấu tiếp theo có thể cùng ta đánh nhau một trận không?”
“Tôi không hứng thú.” Chẳng bao lâu, tôi đã đáp. Sự thật là tôi đến đây để giao đồ, không phải để khiêu chiến. “Xin lỗi. Cáo từ.”
Xách balo lên vai, tôi xoay người bước. Nhưng khi vừa đến cửa phòng, hai tên cận vệ kia đã giơ tay ngáng đường tôi. Một cách bình thản nhất, tôi trừng mắt với bọn họ, rồi đảo mắt nhìn vẻ mặt trơ trẽn của vị boss kia.
“Lời mời của ta, cậu cũng có quyền để mà từ chối sao?”
Tôi chưa bao giờ gặp phải người không biết nói lý như vậy. Hắn ta đang muốn ép tôi, tôi nhờ thế mà vẫn còn bị vướng trong sự tình rắc rối này.
“Nếu đánh xong, ngài phải cho tôi đi.” Trước tiên tôi phải nghĩ ngay đến điều kiện có lợi cho mình.
“Để xem cậu có bản lĩnh để rời khỏi đây không đã!” Chưa dứt câu nói, thoắt cái, hắn ta đã đứng trước mặt và thụi tôi một cú rất mạnh vào bụng. Tôi điếng người lùi về sau vài bước, bởi cái đánh bất ngờ, không báo trước này của hắn, nhưng hắn không cho tôi có cơ hội phản kháng lại, lập tức thêm một cái đạp vào hông, một cái nữa vào chân. Ngay sau đó, tôi khuỵu xuống.
Chưa dừng lại ở đó, hắn dùng chân đạp lên má tôi, day day đay nghiến thấy rõ. Đầu óc tôi lúc này đã xay xầm choáng váng cùng cực, trời đất như đảo lộn quay cuồng. Tại sao hắn ta lại chơi trò đánh úp đó kia chứ?! Tôi thậm chí còn chưa chuẩn bị tinh thần nữa kia mà!
Cũng phải công nhận rằng, vị boss này ra tay quá nhanh, khiến tôi không kịp trở mình. Chủ nhân của một nhóm người có khác.
“Oắt con! Dám đến địa bàn của ta nhiễu loạn, ngươi muốn chết rồi phải không?” Hắn ta hơi gầm.
Tôi nằm yên, không có ý định vực người dậy, miệng hơi nhếch nhếch cười cười. Là ai muốn tôi cùng so võ chứ? Tôi nào có cố ý làm loạn! Boss này, và cả bọn người kia, quả thật như tôi nghĩ ban đầu, tất cả đều không phải dùng lý để mà nói.
Hắn rời chân khỏi người tôi, đầu hơi cúi xuống. Sau đó, hắn siết lấy cà là vạt đang nằm trên cổ tôi, ép tôi phải cùng hắn kề mặt.
“Ngài không sợ White gia sẽ tìm đến trả thù ngài, nếu ngài giết tôi sao?” Tôi biết thừa hắn sẽ làm gì tiếp theo đối với mình. Tuy vậy, tôi vẫn không có quá nhiều cảm giác lo sợ.
“Hahaha.” Hắn cười gằn. “Ta có lý do. Bên cậu chắc cũng không quản những chuyện cỏn con này đâu nhỉ?”
Tôi khẽ rùng mình. Liền ngay sau đó, tôi ép mình động não để có thể nhanh chóng rời khỏi đây.
Hắn đứng thẳng người, dùng đầu ra hiệu cho đám thuộc hạ của mình. Độ chừng mươi giây sau, hắn đã nắm trong tay một khẩu súng. Tôi đổ mồ hôi lạnh. Nhân lúc hắn đang chút lơ là, tôi gạt chân hắn với một lực đạo khá lớn, làm cho hắn suýt nữa đã ngã ầm ra đất.
----END CHAP 45----
Đôi lời: Rất có thể những ngày sắp tới aut sẽ bớt hiện hồn vì tập trung vô kì thi THPTQG nha, mong mọi người ném đá nhẹ tay nha, bớt thôi nha, không phải là mất tích luôn nha =)))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.