Chương 25
Mạc Khinh Ly
23/05/2021
"Đúng rồi, chị muốn đi đâu? Em gần đây vừa đúng lúc có thời gian." Tư Băng vừa hưởng thụ mỹ vị do chị làm vừa hỏi.
"Tư Tư có thời gian thì tốt quá, để chị nghĩ xem. Đi Nhật thì sao? Có xa quá không? Truyện tranh của Nhật rất nổi tiếng, chị muốn đi xem thử, vừa lúc có thể học tập. Chị trước kia vẽ truyện tranh đều dành cho trẻ em xem, hiện tại chị muốn thay đổi, vẽ truyện tranh cho nhiều đối tượng có thể xem được." Mộ Tuyết nói ra ý nghĩ của mình.
"Tốt lắm, vừa đúng nhất cử lưỡng tiện, có thể ngắm cảnh du lịch vừa có thể học tập. Chị hẳn là nên thay đổi phong cách, em thật chờ mong nha, truyện tranh trước kia chỉ toàn cho trẻ em ngây thơ xem, em rốt cuộc có thể thay đổi khẩu vị!" Tư Băng hưng phấn nói.
Kỳ thật, Tư Băng rất ủng hộ việc chị tiếp tục vẽ truyện tranh, bởi vì nàng là fan trung thành của chị, bất quá một người hai mươi mấy tuổi đầu mà xem truyện tranh chỉ dành cho trẻ em thì có vẻ rất kỳ quái. Tuy rằng Tư Băng ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng thì lại không vui, ai kêu tác giả là người chị mà mình yêu nhất chứ. Có điều hiện tại chị không còn là người mang tâm trí của đứa trẻ nữa, tự nhiên phải có trải nghiệm mới.
"Tư Tư cho rằng truyện tranh trước kia của chị rất ngây thơ buồn cười sao!" Mộ Tuyết hỏi.
"Chị! Em không phải có ý này!" Tư Băng cảm giác được mùi nguy hiểm, vội vàng giải thích.
"Vậy là tốt rồi!" Mộ Tuyết cúi đầu ăn cơm, không thèm để ý đến Tư Băng. Tư Băng đành phải một bên bất đắc dĩ ăn cơm, một bên hối hận vì mình nói mà không suy nghĩ.
- -----------
"Tư Tư! Mau xem! Đẹp quá!" Mộ Tuyết hưng phấn kéo góc áo Tư Băng, vui vẻ như trẻ con. Sau đó bỏ lại Tư Băng mà chạy đến gốc cây anh đào phía trước, vừa chạy vừa quay đầu hướng Tư Băng hô:"Tư Tư, nhanh lên!"
Tư Băng nhìn bộ dáng vui vẻ của chị, mỉm cười. Xem ra lần này đi du lịch nhất định sẽ làm cho chị rất vui.
Tư Băng và chị sau khi ăn trưa thì cùng nhau đi đến công viên gần đó, mọi nơi trong công viên đều là cây anh đào, lúc này lại đang vào thời tiết hoa đào rụng, vô số hoa anh đào từ trên cây chậm rãi rơi xuống đất, bay theo gió, giống như tiên cảnh. Mà Mộ Tuyết thì đang chơi đùa trong cảnh các hoa anh đào bay đầy trời, khi thì vươn tay muốn đón lấy đoá hoa đang bay xuống, khi thì ngửa đầu lẳng lặng nhìn hoa anh đào, rất giống nàng tiên nữ đang vui đùa chốn tiên cảnh. Tư Băng mỉm cười nhìn nhất cử nhất động của chị, bị cảnh như mộng ảo này của chị hấp dẫn sâu sắc. Chị, chị chính là tiên nữ của em, em nhất định sẽ làm cho chị hạnh phúc...Trong lòng Tư Băng yên lặng thề.
Mộ Tuyết đứng dưới tàng cây, hướng về Tư Băng đang đứng cách đó không xa mỉm cười, nhìn thấy Tư Băng bị các cánh hoa bay đầy trời vây quanh, chậm rãi đi về phía mình, cảm thấy Tư Băng lúc này rất đẹp, tươi cười càng thêm sáng lạn.
"Chị, chị thật đẹp!" Tư Băng tiến lên phía trước, ôm Mộ Tuyết thật sâu vào trong ngực, bên tai Mộ Tuyết nói ra lời ca ngợi tận đáy lòng mình.
"Tư Tư cũng rất đẹp!" Mộ Tuyết thật tự nhiên ôm lấy eo Tư Băng, đáp lại.
"Mộ Tuyết trong mắt em là đẹp nhất!" Tư Băng mở ra khoảng cách hai người, nhìn say đắm vào đôi mắt Mộ Tuyết.
"Tư Tư, vừa rồi em gọi chị là Mộ.....!" Mộ Tuyết nghe Tư Băng gọi tên của mình thì rất ngạc nhiên, Tư Tư chưa bao giờ gọi tên mình như vậy, đây có phải mang ý nghĩa....? Mộ Tuyết muốn hỏi Tư Băng, không ngờ Tư Băng hôn lên đôi môi mình, hôn như chuồn chuồn lướt nước nhưng cũng đủ để Mộ Tuyết ngây người, Tư Băng ngoại trừ hai lần trước kia kìm lòng không được thì cơ hồ chưa bao giờ chủ động hôn qua mình, dù sao hai người là chị em nên sẽ có áp lực về mặt tâm lý. Nhưng lần này Tư Băng chủ động hôn mình, điều này làm cho Mộ Tuyết không kịp định thần.
"Mộ Tuyết, Mộ Tuyết..." Tư Băng kìm lòng không được, liên tục gọi tên chị.
"Tư Tư..." Mộ Tuyết bị Tư Băng thâm tình kêu gọi, ánh mắt ẩn tình cảm động, đáp lại, sau đó không chút do dự hôn lên môi Tư Băng. Tư Băng làm cho nụ hôn này thêm sâu sắc, ôm lấy Mộ Tuyết thật chặt, tựa hồ muốn đem Mộ Tuyết nhập vào trong thân thể mình. Mộ Tuyết vòng tay qua cổ Tư Băng, đáp lại sự nhu tình của Tư Băng. Không để ý đến ánh mắt của những người xung quanh.
Sau màn hôn môi ấm áp, Mộ Tuyết tựa đầu vào trong lòng Tư Băng, nhắm mắt cảm thụ hơi ấm của Tư Băng, cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
"Thật là, không biết hai người kia đi đâu chơi rồi, bỏ chúng ta ở lại đây, không quan tâm, thật quá đáng!" Nhược Y hướng Tiểu Hi oán giận nói.
"Ở bên cạnh tôi, chị rất khó chịu sao?" Tiểu Hi không khách khí hỏi. Không biết trong đầu Tư Băng đang nghĩ gì, tự mình đi du lịch với Mộ Tuyết là được, còn phải kéo cả mình đi cho bằng được, đã vậy bỏ rơi mình đã không nói rồi, lại gọi thêm cái người đáng ghét này. Mình còn chưa nổi giận mà cô ta đã phàn nàn rồi. Tiểu Hi cũng không biết vì sao cứ cảm thấy Nhược Y không vừa mắt, một bộ dáng vô tâm vô phế thật làm cho Tiểu Hi bực bội.
"Tôi không có ý này." Nhược Y giải thích.
"Vậy thì im lặng dùm tôi tí, phiền quá!" Tiểu Hi một chút mặt mũi cũng không cho Nhược Y.
Nhược Y tự thấy mất mặt nên đành im lặng. Không ngờ người nhanh mồm nhanh miệng như mình cũng có ngày hôm nay, thật sự là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Nhược Y lắc đầu tự chế giễu mình.
"Này! Cô đi đâu vậy? " Nhược Y thấy Tiểu Hi đi thì liền chạy theo.
"Đi ra ngoài một chút, đến đây du lịch không thể suốt ngày buồn chán trong phòng." Tiểu Hi cũng không để ý đến Nhược Y, vừa nói vừa đi ra ngoài.
"Tôi cùng đi với cô." Nhược Y vừa đuổi kịp đến, "Ở đây không quen ai, có bạn vẫn tốt hơn, cô nói xem phải không?" Nhược Y lấy lòng hỏi.
"Chị thật phiền mà! Đi chung thì phải yên tĩnh một chút!" Tiểu Hi đã muốn mất kiên nhẫn.
"Được được! " Nhược Y cũng không tức giận, chỉ cần đi với nhau là tốt rồi.
"Tư Tư có thời gian thì tốt quá, để chị nghĩ xem. Đi Nhật thì sao? Có xa quá không? Truyện tranh của Nhật rất nổi tiếng, chị muốn đi xem thử, vừa lúc có thể học tập. Chị trước kia vẽ truyện tranh đều dành cho trẻ em xem, hiện tại chị muốn thay đổi, vẽ truyện tranh cho nhiều đối tượng có thể xem được." Mộ Tuyết nói ra ý nghĩ của mình.
"Tốt lắm, vừa đúng nhất cử lưỡng tiện, có thể ngắm cảnh du lịch vừa có thể học tập. Chị hẳn là nên thay đổi phong cách, em thật chờ mong nha, truyện tranh trước kia chỉ toàn cho trẻ em ngây thơ xem, em rốt cuộc có thể thay đổi khẩu vị!" Tư Băng hưng phấn nói.
Kỳ thật, Tư Băng rất ủng hộ việc chị tiếp tục vẽ truyện tranh, bởi vì nàng là fan trung thành của chị, bất quá một người hai mươi mấy tuổi đầu mà xem truyện tranh chỉ dành cho trẻ em thì có vẻ rất kỳ quái. Tuy rằng Tư Băng ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng thì lại không vui, ai kêu tác giả là người chị mà mình yêu nhất chứ. Có điều hiện tại chị không còn là người mang tâm trí của đứa trẻ nữa, tự nhiên phải có trải nghiệm mới.
"Tư Tư cho rằng truyện tranh trước kia của chị rất ngây thơ buồn cười sao!" Mộ Tuyết hỏi.
"Chị! Em không phải có ý này!" Tư Băng cảm giác được mùi nguy hiểm, vội vàng giải thích.
"Vậy là tốt rồi!" Mộ Tuyết cúi đầu ăn cơm, không thèm để ý đến Tư Băng. Tư Băng đành phải một bên bất đắc dĩ ăn cơm, một bên hối hận vì mình nói mà không suy nghĩ.
- -----------
"Tư Tư! Mau xem! Đẹp quá!" Mộ Tuyết hưng phấn kéo góc áo Tư Băng, vui vẻ như trẻ con. Sau đó bỏ lại Tư Băng mà chạy đến gốc cây anh đào phía trước, vừa chạy vừa quay đầu hướng Tư Băng hô:"Tư Tư, nhanh lên!"
Tư Băng nhìn bộ dáng vui vẻ của chị, mỉm cười. Xem ra lần này đi du lịch nhất định sẽ làm cho chị rất vui.
Tư Băng và chị sau khi ăn trưa thì cùng nhau đi đến công viên gần đó, mọi nơi trong công viên đều là cây anh đào, lúc này lại đang vào thời tiết hoa đào rụng, vô số hoa anh đào từ trên cây chậm rãi rơi xuống đất, bay theo gió, giống như tiên cảnh. Mà Mộ Tuyết thì đang chơi đùa trong cảnh các hoa anh đào bay đầy trời, khi thì vươn tay muốn đón lấy đoá hoa đang bay xuống, khi thì ngửa đầu lẳng lặng nhìn hoa anh đào, rất giống nàng tiên nữ đang vui đùa chốn tiên cảnh. Tư Băng mỉm cười nhìn nhất cử nhất động của chị, bị cảnh như mộng ảo này của chị hấp dẫn sâu sắc. Chị, chị chính là tiên nữ của em, em nhất định sẽ làm cho chị hạnh phúc...Trong lòng Tư Băng yên lặng thề.
Mộ Tuyết đứng dưới tàng cây, hướng về Tư Băng đang đứng cách đó không xa mỉm cười, nhìn thấy Tư Băng bị các cánh hoa bay đầy trời vây quanh, chậm rãi đi về phía mình, cảm thấy Tư Băng lúc này rất đẹp, tươi cười càng thêm sáng lạn.
"Chị, chị thật đẹp!" Tư Băng tiến lên phía trước, ôm Mộ Tuyết thật sâu vào trong ngực, bên tai Mộ Tuyết nói ra lời ca ngợi tận đáy lòng mình.
"Tư Tư cũng rất đẹp!" Mộ Tuyết thật tự nhiên ôm lấy eo Tư Băng, đáp lại.
"Mộ Tuyết trong mắt em là đẹp nhất!" Tư Băng mở ra khoảng cách hai người, nhìn say đắm vào đôi mắt Mộ Tuyết.
"Tư Tư, vừa rồi em gọi chị là Mộ.....!" Mộ Tuyết nghe Tư Băng gọi tên của mình thì rất ngạc nhiên, Tư Tư chưa bao giờ gọi tên mình như vậy, đây có phải mang ý nghĩa....? Mộ Tuyết muốn hỏi Tư Băng, không ngờ Tư Băng hôn lên đôi môi mình, hôn như chuồn chuồn lướt nước nhưng cũng đủ để Mộ Tuyết ngây người, Tư Băng ngoại trừ hai lần trước kia kìm lòng không được thì cơ hồ chưa bao giờ chủ động hôn qua mình, dù sao hai người là chị em nên sẽ có áp lực về mặt tâm lý. Nhưng lần này Tư Băng chủ động hôn mình, điều này làm cho Mộ Tuyết không kịp định thần.
"Mộ Tuyết, Mộ Tuyết..." Tư Băng kìm lòng không được, liên tục gọi tên chị.
"Tư Tư..." Mộ Tuyết bị Tư Băng thâm tình kêu gọi, ánh mắt ẩn tình cảm động, đáp lại, sau đó không chút do dự hôn lên môi Tư Băng. Tư Băng làm cho nụ hôn này thêm sâu sắc, ôm lấy Mộ Tuyết thật chặt, tựa hồ muốn đem Mộ Tuyết nhập vào trong thân thể mình. Mộ Tuyết vòng tay qua cổ Tư Băng, đáp lại sự nhu tình của Tư Băng. Không để ý đến ánh mắt của những người xung quanh.
Sau màn hôn môi ấm áp, Mộ Tuyết tựa đầu vào trong lòng Tư Băng, nhắm mắt cảm thụ hơi ấm của Tư Băng, cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
"Thật là, không biết hai người kia đi đâu chơi rồi, bỏ chúng ta ở lại đây, không quan tâm, thật quá đáng!" Nhược Y hướng Tiểu Hi oán giận nói.
"Ở bên cạnh tôi, chị rất khó chịu sao?" Tiểu Hi không khách khí hỏi. Không biết trong đầu Tư Băng đang nghĩ gì, tự mình đi du lịch với Mộ Tuyết là được, còn phải kéo cả mình đi cho bằng được, đã vậy bỏ rơi mình đã không nói rồi, lại gọi thêm cái người đáng ghét này. Mình còn chưa nổi giận mà cô ta đã phàn nàn rồi. Tiểu Hi cũng không biết vì sao cứ cảm thấy Nhược Y không vừa mắt, một bộ dáng vô tâm vô phế thật làm cho Tiểu Hi bực bội.
"Tôi không có ý này." Nhược Y giải thích.
"Vậy thì im lặng dùm tôi tí, phiền quá!" Tiểu Hi một chút mặt mũi cũng không cho Nhược Y.
Nhược Y tự thấy mất mặt nên đành im lặng. Không ngờ người nhanh mồm nhanh miệng như mình cũng có ngày hôm nay, thật sự là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Nhược Y lắc đầu tự chế giễu mình.
"Này! Cô đi đâu vậy? " Nhược Y thấy Tiểu Hi đi thì liền chạy theo.
"Đi ra ngoài một chút, đến đây du lịch không thể suốt ngày buồn chán trong phòng." Tiểu Hi cũng không để ý đến Nhược Y, vừa nói vừa đi ra ngoài.
"Tôi cùng đi với cô." Nhược Y vừa đuổi kịp đến, "Ở đây không quen ai, có bạn vẫn tốt hơn, cô nói xem phải không?" Nhược Y lấy lòng hỏi.
"Chị thật phiền mà! Đi chung thì phải yên tĩnh một chút!" Tiểu Hi đã muốn mất kiên nhẫn.
"Được được! " Nhược Y cũng không tức giận, chỉ cần đi với nhau là tốt rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.