Chương 26
Mạc Khinh Ly
23/05/2021
"Băng, bình thường Tiểu Hi đối với cậu cũng vậy sao?" Vốn Nhược Y muốn cùng Tiểu Hi nói chuyện phiếm mà lại gặp trục trặc, ủ rũ hỏi Tư Băng.
"Đương nhiên không phải, mình là bà chủ của Tiểu Hi mà! Tuy nhiên cho dù không phải bà chủ thì cũng sẽ đối xử tốt hơn so với cậu." Tư Băng cố tình không để ý đến Nhược Y, Tiểu Y nhất quyết phải đi chung với chị cho bằng được, cũng đủ biết là Nhược Y lại làm phiền Tiểu Hy.
"Vì sao ta! Bộ mình có gì dễ khiến người ta chán ghét hay sao!" Nhược Y bất bình.
"Không phải cậu khiến người ta chán ghét, mà là chọc người ta thấy phiền! Làm ơn đi, thích người ta cũng không cần lộ rõ ràng vậy chứ! Nếu là mình cũng chịu không nổi. Phải biểu đạt thích hợp chứ!"
"Oh, biểu đạt thích hợp, đã hiểu!" Nhược Y hoàn toàn tỉnh ngộ.
Hy vọng là hiểu thật! Tư Băng thầm nghĩ, đuổi theo chị và Tiểu Hi đang đi phía trước.
"Này! Ngay cả cậu cũng không để ý tới mình hả!" Nhược Y liền đuổi theo.
"Tư Tư, em xác định hai người đó hợp với nhau sao?" Mộ Tuyết thấy hai người tỏ vẻ giận dỗi, lo lắng hỏi.
"Không sao đâu, cái này gọi là oan gia hoan hỉ, rất xứng đôi! Chị nghĩ rằng những người khác đều có thể giống chúng ta sao?" Tư Băng vừa chọn quần áo cho chị vừa nói.
"Ý của Tư Tư là chúng ta không xứng đôi sao!" Mộ Tuyết hỏi ngược lại.
"Đương nhiên không phải, ý của em là chúng ta rất ân ái nha!" Tư Băng nhanh chóng giải thích, "Thật là, dạo gần đây cứ luôn làm cho lòng mình run sợ!" Tư Băng nhỏ giọng nói thầm, nhưng vẫn bị nghe được.
"Tư Tư!" Mộ Tuyết uy hiếp.
"Không có gì, chị xem bộ đồ này đi, mặc vào nhất định rất đẹp." Tư Băng vội vàng cầm bộ quần áo đẩy chị đến phòng thử đồ, còn "tận tình" đóng cửa phòng lại.
"Nguy hiểm thật!" Tư Băng đứng bên ngoài phòng thử đồ mà thở dài. Sau này nói chuyện phải cẩn thận chút, bằng không lại gặp nạn chắc.
"Băng!" Âm thanh ai oán của Nhược Y kéo Tư Băng quay về hiện thực.
"Trời! Cậu đi mà không có tiếng động, làm mình sợ muốn chết!" Tư Băng bị sự xuất hiện đột nhiên của Nhược Y làm hoảng sợ.
"Làm sao bây giờ! Mình lại bị mắng, rốt cuộc mình làm sai cái gì!" Nhược Y không để ý sự oán giận của Tư Băng, tự lẩm bẩm.
"Để mình cho cậu ý kiến, đến đây, đưa lỗ tai đến đây." Tư Băng tỏ vẻ thần bí nói.
"Có thể chứ, cậu đừng hại mình nha!" Nhược Y lo lắng hỏi.
"Không thành vấn đề, yên tâm." Tư Băng vỗ vỗ vai Nhược Y cam đoan.
"Tư Tư, thế nào? Ủa! Tiểu Y không đi cùng với Tiểu Hi sao?" Mộ Tuyết thay đồ xong thì thấy Nhược Y.
"Chuyện đó..." Nhược Y xấu hổ không biết trả lời thế nào.
"Không sao, cố lên, tôi và Tư Tư đều ủng hộ cô!" Mộ Tuyết tỏ vẻ đã hiểu đồng thời cổ vũ nói.
"Cám ơn, nếu Tiểu Hi có thể hiểu lòng người như cô thì tốt rồi, không quấy rầy hai người." Nhược Y biết điều rời khỏi.
"Chị, thật xinh đẹp!" Tư Băng tự đáy lòng ca ngợi, tuy nhiên lại bị người ta xem thường.
"Thôi đi, đừng mong như vậy là chị sẽ bỏ qua, những lời nói Tư Tư đã nói, chị làm sao mà dễ dàng quên được." Mộ Tuyết dùng sức kéo mặt Tư Băng căm giận nói.
"Đau!" Tư Băng kêu to.
"Đáng đời! " Mộ Tuyết vừa nói vừa xoa mặt Tư Băng.
"Ha ha, em biết chị không đành lòng. " Tư Băng ngây ngốc nói.
"Ngốc! Đúng rồi, chúng ta sẽ giúp Tiểu Y như thế nào? " Mộ Tuyết thay Nhược Y lo lắng.
"Yên tâm, bữa thịt nướng tối nay sẽ có trò hay." Tư Băng tỏ vẻ đã định liệu trước mọi việc.
"Vậy sao, thật chờ mong nha! Không biết có bị Tư Tư phá hoại không nữa?" Mộ Tuyết lo lắng hỏi.
"Chị! Em tệ như vậy ư?" Sắc mặt Tư Băng tỏ vẻ suy sụp khi nghe lời nói của chị.
"Không có không có! Tư Tư giỏi nhất!" Mộ Tuyết dỗ dành.
- ----------
"Em và Tiểu Y đi nướng đồ ăn, chị và Tiểu Hi muốn ăn gì?" Tư Băng hỏi.
"Cánh gà, mực ống, xiên thịt dê, rồi, nhiêu đó trước đi." Mộ Tuyết trả lời.
"Tôi cũng vậy." Tiểu Hi trả lời, ánh mắt đảo qua nhìn Nhược Y.
"Vậy Tiểu Tuyết có muốn ăn một chút rau không, ăn thịt không sẽ ngán ah." Nhược Y cảm giác Tư Băng đang nắm góc áo mình, nhanh chóng hỏi.
"Được." Mộ Tuyết mỉm cười trả lời Nhược Y.
Sau khi Nhược Y và Tư Băng đi nướng thịt, thời gian này không thèm liếc nhìn tới Tiểu Hi. Tiểu Hi thấy Nhược Y không để ý đến mình thì trong lòng đột nhiên phát sinh một nỗi cô đơn khó hiểu. Tư Băng sau khi nướng xong thì lập tức đem đến đưa cho Mộ Tuyết, nên bản thân cũng thuận tiện ăn thức ăn mà Tư Băng đem đến, nhưng vị của nó chẳng khác gì đang nhai sáp. Nhìn lại thấy Nhược Y chỉ lo nướng bên kia, căn bản không nhìn mình một lần nào, thập phần không vui. Mộ Tuyết và Tư Băng đều thấy rõ cảm xúc của Tiểu Hi nhưng cả hai tạm thời đều im lặng.
"Tiểu Tuyết, rau của cô đã nướng xong rồi." Nhược Y đưa thức ăn đã nướng cho Mộ Tuyết.
"Cám ơn!" Mộ Tuyết tiếp nhận, làm bộ như lơ đãng liếc mắt nhìn Tiểu Hi bên cạnh.
Tiểu Hi thấy Nhược Y đi tới, vốn tưởng đem thức ăn đến đưa mình, cố ý quay đầu chỗ khác không nhìn Nhược Y. Tuy nhiên khi nghe được đối thoại mới biết thì ra là đưa cho Mộ Tuyết, căn bản không nghĩ tới mình. Mạnh mẽ quay đầu lại, thấy Nhược Y vẫn không để ý đến mình, thật sự là chịu không nổi nữa, lập tức đứng dậy bỏ chạy ra ngoài.
"Còn không mau đuổi theo!" Mộ Tuyết nhắc nhở Nhược Y.
"Ờ...Tiểu Hi!" Nhược Y vội vàng đuổi theo.
"Nhược Y này sao giống như đứa ngốc vậy chứ." Tư Băng đang nướng thịt cách đó không xa nên nhìn thấy toàn bộ, đợi Nhược Y chạy đi, nàng đi đến bên cạnh chị nói, vốn muốn nhận sự đồng tình của chị, không ngờ:
"Em không phải cũng ngốc giống vậy sao!" Mộ Tuyết kéo mặt Tư Băng nói.
"Lại nữa rồi, đau quá ah." Tư Băng kháng nghị nói.
"Không biết hai người đó sẽ thế nào? Tiểu Hi rất giận không để ý tới Nhược Y thì làm sao bây giờ?" Mộ Tuyết vẫn có chút lo lắng.
"Chị yên tâm, thái độ của Tiểu Hi cho thấy kỳ thật Tiểu Hi rất thích Tiểu Y, nếu không cũng sẽ không có phản ứng mãnh liệt như vậy. Với lại, Tiểu Hi vốn là nói năng chua ngoa nhưng tâm đậu hủ, nên phát giận với Tiểu Y là biểu hiện cô ấy để ý Tiểu Y, có điều Tiểu Y phải chịu khổ rồi!"
"Xem ra Tư Tư rất hiểu Tiểu Hi nha!"
"Chị, chúng ta ra ngoài dạo phố đi, ngắm cảnh đêm của nước Nhật." Tư Băng cố tình nói sang chuyện khác.
"Lần này tha cho em!" Mộ Tuyết nhìn thấu ý đồ của Tư Băng.
"Tạ nữ vương khai ân!" Tư Băng cúi đầu khom lưng cười nói.
"Không đứng đắn!" Mộ Tuyết cười xoa đầu Tư Băng.
"Khởi giá!" Tư Băng mỉm cười nắm tay chị, cùng nhau đi ngắm cảnh đêm.
"Đương nhiên không phải, mình là bà chủ của Tiểu Hi mà! Tuy nhiên cho dù không phải bà chủ thì cũng sẽ đối xử tốt hơn so với cậu." Tư Băng cố tình không để ý đến Nhược Y, Tiểu Y nhất quyết phải đi chung với chị cho bằng được, cũng đủ biết là Nhược Y lại làm phiền Tiểu Hy.
"Vì sao ta! Bộ mình có gì dễ khiến người ta chán ghét hay sao!" Nhược Y bất bình.
"Không phải cậu khiến người ta chán ghét, mà là chọc người ta thấy phiền! Làm ơn đi, thích người ta cũng không cần lộ rõ ràng vậy chứ! Nếu là mình cũng chịu không nổi. Phải biểu đạt thích hợp chứ!"
"Oh, biểu đạt thích hợp, đã hiểu!" Nhược Y hoàn toàn tỉnh ngộ.
Hy vọng là hiểu thật! Tư Băng thầm nghĩ, đuổi theo chị và Tiểu Hi đang đi phía trước.
"Này! Ngay cả cậu cũng không để ý tới mình hả!" Nhược Y liền đuổi theo.
"Tư Tư, em xác định hai người đó hợp với nhau sao?" Mộ Tuyết thấy hai người tỏ vẻ giận dỗi, lo lắng hỏi.
"Không sao đâu, cái này gọi là oan gia hoan hỉ, rất xứng đôi! Chị nghĩ rằng những người khác đều có thể giống chúng ta sao?" Tư Băng vừa chọn quần áo cho chị vừa nói.
"Ý của Tư Tư là chúng ta không xứng đôi sao!" Mộ Tuyết hỏi ngược lại.
"Đương nhiên không phải, ý của em là chúng ta rất ân ái nha!" Tư Băng nhanh chóng giải thích, "Thật là, dạo gần đây cứ luôn làm cho lòng mình run sợ!" Tư Băng nhỏ giọng nói thầm, nhưng vẫn bị nghe được.
"Tư Tư!" Mộ Tuyết uy hiếp.
"Không có gì, chị xem bộ đồ này đi, mặc vào nhất định rất đẹp." Tư Băng vội vàng cầm bộ quần áo đẩy chị đến phòng thử đồ, còn "tận tình" đóng cửa phòng lại.
"Nguy hiểm thật!" Tư Băng đứng bên ngoài phòng thử đồ mà thở dài. Sau này nói chuyện phải cẩn thận chút, bằng không lại gặp nạn chắc.
"Băng!" Âm thanh ai oán của Nhược Y kéo Tư Băng quay về hiện thực.
"Trời! Cậu đi mà không có tiếng động, làm mình sợ muốn chết!" Tư Băng bị sự xuất hiện đột nhiên của Nhược Y làm hoảng sợ.
"Làm sao bây giờ! Mình lại bị mắng, rốt cuộc mình làm sai cái gì!" Nhược Y không để ý sự oán giận của Tư Băng, tự lẩm bẩm.
"Để mình cho cậu ý kiến, đến đây, đưa lỗ tai đến đây." Tư Băng tỏ vẻ thần bí nói.
"Có thể chứ, cậu đừng hại mình nha!" Nhược Y lo lắng hỏi.
"Không thành vấn đề, yên tâm." Tư Băng vỗ vỗ vai Nhược Y cam đoan.
"Tư Tư, thế nào? Ủa! Tiểu Y không đi cùng với Tiểu Hi sao?" Mộ Tuyết thay đồ xong thì thấy Nhược Y.
"Chuyện đó..." Nhược Y xấu hổ không biết trả lời thế nào.
"Không sao, cố lên, tôi và Tư Tư đều ủng hộ cô!" Mộ Tuyết tỏ vẻ đã hiểu đồng thời cổ vũ nói.
"Cám ơn, nếu Tiểu Hi có thể hiểu lòng người như cô thì tốt rồi, không quấy rầy hai người." Nhược Y biết điều rời khỏi.
"Chị, thật xinh đẹp!" Tư Băng tự đáy lòng ca ngợi, tuy nhiên lại bị người ta xem thường.
"Thôi đi, đừng mong như vậy là chị sẽ bỏ qua, những lời nói Tư Tư đã nói, chị làm sao mà dễ dàng quên được." Mộ Tuyết dùng sức kéo mặt Tư Băng căm giận nói.
"Đau!" Tư Băng kêu to.
"Đáng đời! " Mộ Tuyết vừa nói vừa xoa mặt Tư Băng.
"Ha ha, em biết chị không đành lòng. " Tư Băng ngây ngốc nói.
"Ngốc! Đúng rồi, chúng ta sẽ giúp Tiểu Y như thế nào? " Mộ Tuyết thay Nhược Y lo lắng.
"Yên tâm, bữa thịt nướng tối nay sẽ có trò hay." Tư Băng tỏ vẻ đã định liệu trước mọi việc.
"Vậy sao, thật chờ mong nha! Không biết có bị Tư Tư phá hoại không nữa?" Mộ Tuyết lo lắng hỏi.
"Chị! Em tệ như vậy ư?" Sắc mặt Tư Băng tỏ vẻ suy sụp khi nghe lời nói của chị.
"Không có không có! Tư Tư giỏi nhất!" Mộ Tuyết dỗ dành.
- ----------
"Em và Tiểu Y đi nướng đồ ăn, chị và Tiểu Hi muốn ăn gì?" Tư Băng hỏi.
"Cánh gà, mực ống, xiên thịt dê, rồi, nhiêu đó trước đi." Mộ Tuyết trả lời.
"Tôi cũng vậy." Tiểu Hi trả lời, ánh mắt đảo qua nhìn Nhược Y.
"Vậy Tiểu Tuyết có muốn ăn một chút rau không, ăn thịt không sẽ ngán ah." Nhược Y cảm giác Tư Băng đang nắm góc áo mình, nhanh chóng hỏi.
"Được." Mộ Tuyết mỉm cười trả lời Nhược Y.
Sau khi Nhược Y và Tư Băng đi nướng thịt, thời gian này không thèm liếc nhìn tới Tiểu Hi. Tiểu Hi thấy Nhược Y không để ý đến mình thì trong lòng đột nhiên phát sinh một nỗi cô đơn khó hiểu. Tư Băng sau khi nướng xong thì lập tức đem đến đưa cho Mộ Tuyết, nên bản thân cũng thuận tiện ăn thức ăn mà Tư Băng đem đến, nhưng vị của nó chẳng khác gì đang nhai sáp. Nhìn lại thấy Nhược Y chỉ lo nướng bên kia, căn bản không nhìn mình một lần nào, thập phần không vui. Mộ Tuyết và Tư Băng đều thấy rõ cảm xúc của Tiểu Hi nhưng cả hai tạm thời đều im lặng.
"Tiểu Tuyết, rau của cô đã nướng xong rồi." Nhược Y đưa thức ăn đã nướng cho Mộ Tuyết.
"Cám ơn!" Mộ Tuyết tiếp nhận, làm bộ như lơ đãng liếc mắt nhìn Tiểu Hi bên cạnh.
Tiểu Hi thấy Nhược Y đi tới, vốn tưởng đem thức ăn đến đưa mình, cố ý quay đầu chỗ khác không nhìn Nhược Y. Tuy nhiên khi nghe được đối thoại mới biết thì ra là đưa cho Mộ Tuyết, căn bản không nghĩ tới mình. Mạnh mẽ quay đầu lại, thấy Nhược Y vẫn không để ý đến mình, thật sự là chịu không nổi nữa, lập tức đứng dậy bỏ chạy ra ngoài.
"Còn không mau đuổi theo!" Mộ Tuyết nhắc nhở Nhược Y.
"Ờ...Tiểu Hi!" Nhược Y vội vàng đuổi theo.
"Nhược Y này sao giống như đứa ngốc vậy chứ." Tư Băng đang nướng thịt cách đó không xa nên nhìn thấy toàn bộ, đợi Nhược Y chạy đi, nàng đi đến bên cạnh chị nói, vốn muốn nhận sự đồng tình của chị, không ngờ:
"Em không phải cũng ngốc giống vậy sao!" Mộ Tuyết kéo mặt Tư Băng nói.
"Lại nữa rồi, đau quá ah." Tư Băng kháng nghị nói.
"Không biết hai người đó sẽ thế nào? Tiểu Hi rất giận không để ý tới Nhược Y thì làm sao bây giờ?" Mộ Tuyết vẫn có chút lo lắng.
"Chị yên tâm, thái độ của Tiểu Hi cho thấy kỳ thật Tiểu Hi rất thích Tiểu Y, nếu không cũng sẽ không có phản ứng mãnh liệt như vậy. Với lại, Tiểu Hi vốn là nói năng chua ngoa nhưng tâm đậu hủ, nên phát giận với Tiểu Y là biểu hiện cô ấy để ý Tiểu Y, có điều Tiểu Y phải chịu khổ rồi!"
"Xem ra Tư Tư rất hiểu Tiểu Hi nha!"
"Chị, chúng ta ra ngoài dạo phố đi, ngắm cảnh đêm của nước Nhật." Tư Băng cố tình nói sang chuyện khác.
"Lần này tha cho em!" Mộ Tuyết nhìn thấu ý đồ của Tư Băng.
"Tạ nữ vương khai ân!" Tư Băng cúi đầu khom lưng cười nói.
"Không đứng đắn!" Mộ Tuyết cười xoa đầu Tư Băng.
"Khởi giá!" Tư Băng mỉm cười nắm tay chị, cùng nhau đi ngắm cảnh đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.