Chương 40
Mạc Khinh Ly
23/05/2021
"Ông Hạ, chậm một chút! Cẩn thận!" Má Lý vội vàng đỡ lấy Hạ phụ bởi vì sốt ruột thiếu chút nữa đụng té cô y tá. Hạ phụ hiện tại làm sao còn nghe được gì nữa, vội vã chạy đến phòng phẫu thuật.
Lúc Hạ phụ và má Lý chạy đến thì Mộ Tuyết, Vương Khiêm, Lam Thiên, lão Vương đều đang chờ trước phòng phẫu thuật. Lúc này Mộ Tuyết như một khúc gỗ ngơ ngác ngồi trên ghế, quần áo cũng không thay đổi, trên người còn nhiều vết thương rõ ràng có thể thấy được. Hạ phụ nhìn thấy bộ dạng này của Mộ Tuyết, chậm rãi đi đến trước mặt cô. Mộ Tuyết tựa hồ cảm nhận được cảm giác quen thuộc và an toàn, cô chậm rãi ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy ba. Cô muốn tìm kiếm sự an ủi, nhưng không ngờ...
Mọi người thấy một màn vậy đều ngây người: Hạ phụ cư nhiên hung hăng tát Mộ Tuyết một cái! Mộ Tuyết cũng vì biến cố bất thình lình xảy ra này mà kinh ngạc! Người cha mà mình thương yêu nhất lại có thể đánh mình. Chỉ có má Lý biết Hạ phụ vì sao lại như vậy, vội vàng tiến lên khuyên can.
"Ông này! Hiện tại tình trạng của Tiểu Băng là quan trọng nhất! Chuyện này cũng không thể trách Tiểu Tuyết!" Má Lý ôm Mộ Tuyết vẫn còn kinh hãi vào lòng, nhẹ nhàng trấn an cô.
Hạ phụ thở dài, xoay người sang chỗ khác không nhìn Mộ Tuyết, "Lão Vương! Vì sao lại như vậy?"
"Lão Hạ, Khâu Chí rất giảo hoạt! Cố ý tự làm mình bị thương, kết quả khi đang điều trị trong bệnh viện thì thừa dịp chạy trốn! Chuyện này... đều do chúng tôi sơ suất! Ông muốn trách thì trách tôi được rồi, Tiểu Tuyết cũng bị tổn thương không ít!" Lão Vương nhìn Mộ Tuyết đau lòng nói.
"Bác Hạ, bác sĩ còn đang cấp cứu cho Tiểu Băng, cấp cứu rất kịp thời, cô ấy sẽ không sao đâu!" Vương Khiêm tiến lên trấn an nói, tuy rằng mình cũng cảm thấy buồn bực vì sao bác Hạ đánh Mộ Tuyết, theo lý thuyết lúc này người làm cha hẳn là phải an ủi Mộ Tuyết mới đúng chứ! Tuy nhiên Vương Khiêm lo lắng nhất vẫn là Tư Băng.
"Đúng vậy! Đúng lúc nhiều cảnh sát đuổi tới, Tư Băng sẽ không có việc gì!" Lam Thiên cũng an ủi nói! Anh cũng thắc mắc vì sao bác Hạ lại đánh Mộ Tuyết, chẳng lẽ...
Thì ra, Vương Khiêm và Lam Thiên cùng nhau đuổi theo Tư Băng đến kho hàng, Vương Khiêm cảm thấy tình huống không ổn, nhớ đến hai ngày trước nghe bác mình là cục trưởng cảnh sát nói có tội phạm chạy thoát, hơn nữa có thù oán với bác Hạ, vì thế anh liền báo ngay cho bác mình, quả nhiên không ngoài dự đoán. Đợi cảnh sát đuổi tới vừa lúc Khâu Chí muốn dẫn Mộ Tuyết bỏ chạy, rốt cuộc bắt được Khâu Chí và Phùng Mãnh. Chính là vì sao Khâu Chí lại muốn kéo theo Mộ Tuyết cùng nhau bỏ trốn?
Trong lúc mọi người đang lo lắng thì cuối cùng bác sĩ cũng từ trong phòng phẫu thuật đi ra, mọi người vội vàng tiến lên hỏi tình hình. Vị bác sĩ cởi khẩu trang, thở ra một hơi, "May mắn không tổn thương đến tim, nhưng vết thương lại rất gần với tim, tuy rằng hiện tại không nguy hiểm đến tính mạng nhưng vẫn cần phải theo dõi. Hiện tại chúng tôi sẽ chuyển bệnh nhân đến phòng dành cho bệnh nặng, vì vậy không thể cho nhiều người vào thăm được. Chỉ có thể cho một người vào thăm thôi. Ai là chị của bệnh nhân vậy? " Bác sĩ đột nhiên hỏi như vậy, mọi người lúc này mới chú ý thấy Mộ Tuyết không đứng ở đây, xoay lại thì thấy Mộ Tuyết vẫn còn ngồi trên ghế khóc, bất quá khoé miệng lại mang theo ý cười, Tư Tư không chết! Thần kinh đang buộc chặt của Mộ Tuyết rốt cuộc có thể thả lỏng.
Bác sĩ theo ánh mắt mọi người nhìn thấy Mộ Tuyết, đi đến trước mặt cô, nói,"Cô đợi lát nữa rồi đi đến phòng bệnh nặng đi! Em gái của cô lúc làm phẫu thuật luôn miệng gọi chị, tôi nghĩ lúc cô ấy tỉnh lại nhìn thấy đầu tiên là cô thì sẽ mau hồi phục hơn!" Bác sĩ sờ sờ đầu Mộ Tuyết xong thì rời khỏi! Mộ Tuyết đột nhiên cảm thấy vị bác sĩ trung niên kia rất giống mẹ của mình, làm cho Mộ Tuyết cảm thấy trong lòng ấm áp.
Mộ Tuyết đi theo y tá vào phòng vô khuẩn để tiến hành khử độc toàn thân, y tá là một cô gái khoảng chừng hai mươi mấy tuổi. "Lúc phẫu thuật cho em gái cô, tôi cũng có mặt, trong miệng cô ấy vẫn luôn lẩm bẩm gì đó, nên tôi kề sát lỗ tai đến bên miệng cô ấy thì nghe được là đang gọi chị. Lúc ấy tình hình của cô ấy thật không tốt, miệng vết thương rất sâu, hơn nữa lại gần tim. Bác sĩ hầu như là bó tay rồi, lúc đó tôi nghĩ có thể là chị của cô ấy, phải! Cô là người sẽ khiến cô ấy sống lại. Vì vậy tôi liền cầm tay cô ấy, nói: "Chị ở đây!" Quả nhiên tình hình cư nhiên thay đổi, thật sự rất thần kỳ, đến hôm nay tôi mới chính thức tin tưởng ý chí đối với mội người là quan trọng cỡ nào." Y tá thầm sợ hãi than, còn Mộ Tuyết nghe đến mấy câu sau thì nước mắt đã rơi đầy mặt!
"Tư Tư! Đứa ngốc này!" Mộ Tuyết ngồi bên cạnh giường bệnh gắt gao nắm lấy tay Tư Băng, nhẹ nhàng nói. Nhìn Tư Băng còn trong trạng thái hôn mê, nước mắt Mộ Tuyết không ngừng chảy ra. Vì sao Tư Tư luôn vì mình mà chịu tổn thương? Tư Tư ngốc thật mà! Vì sao em phải vì chị mà bị thương? Sau này dù xảy ra chuyện gì chị cũng sẽ không để em bị tổn thương nữa! Mộ Tuyết kiên định nghĩ.
"Chị!" Tư Băng chậm rãi mở mắt ra, liền nhìn thấy chị đang nắm chặt tay mình, thực tự nhiên kêu lên.
"Tư Tư...!" Mộ Tuyết nhìn thấy Tư Băng tỉnh lại, kích động đến nỗi không biết làm thế nào để biểu đạt tâm tình của mình, chỉ có thể hết lần này đến lần khác gọi tên Tư Băng. Lại ôm lấy Tư Băng khóc không ngừng.
"Chị! Hơi mạnh rồi!" Tư Băng có chút không chịu nổi.
"Chị xin lỗi!" Mộ Tuyết nhanh chóng buông tay ra, bởi vì rất kích động cư nhiên quên mất vết thương của Tư Tư! Mộ Tuyết âm thầm tự mắng mình!
"Vì sao lại nói xin lỗi? Đều là nhờ có chị nên em mới có thể sống lại mà! Lúc phẫu thuật em vẫn có thể cảm giác được chị." Tư Băng nói ra cảm thụ chân thật của mình.
"Chị xin lỗi! Chị xin lỗi! Là tại chị nên Tư Tư mới bị thương, đều tại chị!" Mộ Tuyết không ngừng tự trách mình.
"Em nguyện ý!" Tư Băng kiên định nói ra ba chữ đơn giản này.
"Tư Tư..." Mộ Tuyết lại một lần nữa rơi lệ đầy mặt!
"Tiểu Tuyết, ba có chuyện muốn nói với con." Hạ phụ đột nhiên vào phòng bệnh gọi Mộ Tuyết ra ngoài.
"Ba, con..." Mộ Tuyết không biết nên đối mặt với ba như thế nào, cô vẫn cảm thấy có lỗi với ba, nhất là sau khi Tư Băng bởi vì mình mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
"Là ba không đúng, không nên đánh con, chuyện này không thể trách con, con tha thứ cho ba được không?" Hạ phụ áy náy nói.
"Con không trách ba, vốn là Tư Tư vì con nên mới..." Mộ Tuyết đương nhiên không trách ba, chỉ là chưa nói xong đã bị Hạ phụ gián đoạn.
"Chỉ cần con không trách ba là tốt rồi! Ba nghĩ có một số việc vẫn là nên cho con biết thì tốt hơn!" Hạ phụ quyết định nói ra chân tướng.
"Sao?" Vẻ mặt Mộ Tuyết mờ mịt.
"Không thể nào! Không! Đây không phải là sự thật!" Mộ Tuyết không thể chấp nhận chân tướng này, lớn tiếng kêu lên.
"Ba biết con rất khó chấp nhận, nếu con không tin có thế đi hỏi Khâu Chí, nó đã biết rồi! Ba vốn định giấu mãi chuyện này, chính là tình huống hiện tại làm cho ba không thể không làm vậy." Hạ phụ biết Mộ Tuyết khó mà chấp nhận, nhưng mà...
"Chị! Sao lại lâu như vậy, em đói quá rồi!" Tư Băng thấy Mộ Tuyết vào phòng, liền oán giận nói.
"Được được! Là chị không tốt! Chị lần sau sẽ chú ý! Để chị đút em ăn!" Mộ Tuyết vẫn thường xuyên lui tới bệnh viện mang cơm cho Tư Băng.
"Biết sai liền sửa mới là chị tốt!" Tư Băng vừa lòng nói.
Mộ Tuyết vẫn như bình thường đúng giờ mang cơm đến bệnh viện, đúng giờ về nhà nấu canh cho Tư Băng, tuy rằng thường xuyên lui tới như vậy rất vất vả nhưng Mộ Tuyết lại rất quý trọng khoảng thời gian này, bởi vì cô biết đây là việc duy nhất cô có thể làm cho Tư Băng.
Rốt cuộc Tư Băng có thể xuất viện, hôm nay má Lý, Hạ phụ, Vương Khiêm, còn có Tiểu Hi, Nhược Y, Lam Thiên đều đến đón Tư Băng xuất viện, chỉ duy nhất không có Mộ Tuyết. Tư Băng nghĩ chị nhất định ở nhà làm món ăn ngon chờ mình về. Nhưng là sau khi về nhà cũng không thấy bóng dáng của chị.
"Ba, chị con đâu?" Tư Băng lúc này mới cảm thấy có gì đó bất thường, chị không thể nào không đến đón mình xuất viện, nhất định là đã xảy ra chuyện gì!
"Chị con đi nước ngoài rồi!" Hạ phụ không dám nhìn thẳng Tư Băng.
"Đi làm gì? Khi nào chị về?" Tư Băng như muốn phát điên, vì sao lại đi nước ngoài, vì sao không nói cho mình biết!
"Ba không biết! Có lẽ sẽ không trở về nữa!" Hạ phụ thở dài.
"Cái gì!?" Tựa như tiếng sấm giữa ban ngày, khiến Tư Băng không trở tay kịp!
Lúc Hạ phụ và má Lý chạy đến thì Mộ Tuyết, Vương Khiêm, Lam Thiên, lão Vương đều đang chờ trước phòng phẫu thuật. Lúc này Mộ Tuyết như một khúc gỗ ngơ ngác ngồi trên ghế, quần áo cũng không thay đổi, trên người còn nhiều vết thương rõ ràng có thể thấy được. Hạ phụ nhìn thấy bộ dạng này của Mộ Tuyết, chậm rãi đi đến trước mặt cô. Mộ Tuyết tựa hồ cảm nhận được cảm giác quen thuộc và an toàn, cô chậm rãi ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy ba. Cô muốn tìm kiếm sự an ủi, nhưng không ngờ...
Mọi người thấy một màn vậy đều ngây người: Hạ phụ cư nhiên hung hăng tát Mộ Tuyết một cái! Mộ Tuyết cũng vì biến cố bất thình lình xảy ra này mà kinh ngạc! Người cha mà mình thương yêu nhất lại có thể đánh mình. Chỉ có má Lý biết Hạ phụ vì sao lại như vậy, vội vàng tiến lên khuyên can.
"Ông này! Hiện tại tình trạng của Tiểu Băng là quan trọng nhất! Chuyện này cũng không thể trách Tiểu Tuyết!" Má Lý ôm Mộ Tuyết vẫn còn kinh hãi vào lòng, nhẹ nhàng trấn an cô.
Hạ phụ thở dài, xoay người sang chỗ khác không nhìn Mộ Tuyết, "Lão Vương! Vì sao lại như vậy?"
"Lão Hạ, Khâu Chí rất giảo hoạt! Cố ý tự làm mình bị thương, kết quả khi đang điều trị trong bệnh viện thì thừa dịp chạy trốn! Chuyện này... đều do chúng tôi sơ suất! Ông muốn trách thì trách tôi được rồi, Tiểu Tuyết cũng bị tổn thương không ít!" Lão Vương nhìn Mộ Tuyết đau lòng nói.
"Bác Hạ, bác sĩ còn đang cấp cứu cho Tiểu Băng, cấp cứu rất kịp thời, cô ấy sẽ không sao đâu!" Vương Khiêm tiến lên trấn an nói, tuy rằng mình cũng cảm thấy buồn bực vì sao bác Hạ đánh Mộ Tuyết, theo lý thuyết lúc này người làm cha hẳn là phải an ủi Mộ Tuyết mới đúng chứ! Tuy nhiên Vương Khiêm lo lắng nhất vẫn là Tư Băng.
"Đúng vậy! Đúng lúc nhiều cảnh sát đuổi tới, Tư Băng sẽ không có việc gì!" Lam Thiên cũng an ủi nói! Anh cũng thắc mắc vì sao bác Hạ lại đánh Mộ Tuyết, chẳng lẽ...
Thì ra, Vương Khiêm và Lam Thiên cùng nhau đuổi theo Tư Băng đến kho hàng, Vương Khiêm cảm thấy tình huống không ổn, nhớ đến hai ngày trước nghe bác mình là cục trưởng cảnh sát nói có tội phạm chạy thoát, hơn nữa có thù oán với bác Hạ, vì thế anh liền báo ngay cho bác mình, quả nhiên không ngoài dự đoán. Đợi cảnh sát đuổi tới vừa lúc Khâu Chí muốn dẫn Mộ Tuyết bỏ chạy, rốt cuộc bắt được Khâu Chí và Phùng Mãnh. Chính là vì sao Khâu Chí lại muốn kéo theo Mộ Tuyết cùng nhau bỏ trốn?
Trong lúc mọi người đang lo lắng thì cuối cùng bác sĩ cũng từ trong phòng phẫu thuật đi ra, mọi người vội vàng tiến lên hỏi tình hình. Vị bác sĩ cởi khẩu trang, thở ra một hơi, "May mắn không tổn thương đến tim, nhưng vết thương lại rất gần với tim, tuy rằng hiện tại không nguy hiểm đến tính mạng nhưng vẫn cần phải theo dõi. Hiện tại chúng tôi sẽ chuyển bệnh nhân đến phòng dành cho bệnh nặng, vì vậy không thể cho nhiều người vào thăm được. Chỉ có thể cho một người vào thăm thôi. Ai là chị của bệnh nhân vậy? " Bác sĩ đột nhiên hỏi như vậy, mọi người lúc này mới chú ý thấy Mộ Tuyết không đứng ở đây, xoay lại thì thấy Mộ Tuyết vẫn còn ngồi trên ghế khóc, bất quá khoé miệng lại mang theo ý cười, Tư Tư không chết! Thần kinh đang buộc chặt của Mộ Tuyết rốt cuộc có thể thả lỏng.
Bác sĩ theo ánh mắt mọi người nhìn thấy Mộ Tuyết, đi đến trước mặt cô, nói,"Cô đợi lát nữa rồi đi đến phòng bệnh nặng đi! Em gái của cô lúc làm phẫu thuật luôn miệng gọi chị, tôi nghĩ lúc cô ấy tỉnh lại nhìn thấy đầu tiên là cô thì sẽ mau hồi phục hơn!" Bác sĩ sờ sờ đầu Mộ Tuyết xong thì rời khỏi! Mộ Tuyết đột nhiên cảm thấy vị bác sĩ trung niên kia rất giống mẹ của mình, làm cho Mộ Tuyết cảm thấy trong lòng ấm áp.
Mộ Tuyết đi theo y tá vào phòng vô khuẩn để tiến hành khử độc toàn thân, y tá là một cô gái khoảng chừng hai mươi mấy tuổi. "Lúc phẫu thuật cho em gái cô, tôi cũng có mặt, trong miệng cô ấy vẫn luôn lẩm bẩm gì đó, nên tôi kề sát lỗ tai đến bên miệng cô ấy thì nghe được là đang gọi chị. Lúc ấy tình hình của cô ấy thật không tốt, miệng vết thương rất sâu, hơn nữa lại gần tim. Bác sĩ hầu như là bó tay rồi, lúc đó tôi nghĩ có thể là chị của cô ấy, phải! Cô là người sẽ khiến cô ấy sống lại. Vì vậy tôi liền cầm tay cô ấy, nói: "Chị ở đây!" Quả nhiên tình hình cư nhiên thay đổi, thật sự rất thần kỳ, đến hôm nay tôi mới chính thức tin tưởng ý chí đối với mội người là quan trọng cỡ nào." Y tá thầm sợ hãi than, còn Mộ Tuyết nghe đến mấy câu sau thì nước mắt đã rơi đầy mặt!
"Tư Tư! Đứa ngốc này!" Mộ Tuyết ngồi bên cạnh giường bệnh gắt gao nắm lấy tay Tư Băng, nhẹ nhàng nói. Nhìn Tư Băng còn trong trạng thái hôn mê, nước mắt Mộ Tuyết không ngừng chảy ra. Vì sao Tư Tư luôn vì mình mà chịu tổn thương? Tư Tư ngốc thật mà! Vì sao em phải vì chị mà bị thương? Sau này dù xảy ra chuyện gì chị cũng sẽ không để em bị tổn thương nữa! Mộ Tuyết kiên định nghĩ.
"Chị!" Tư Băng chậm rãi mở mắt ra, liền nhìn thấy chị đang nắm chặt tay mình, thực tự nhiên kêu lên.
"Tư Tư...!" Mộ Tuyết nhìn thấy Tư Băng tỉnh lại, kích động đến nỗi không biết làm thế nào để biểu đạt tâm tình của mình, chỉ có thể hết lần này đến lần khác gọi tên Tư Băng. Lại ôm lấy Tư Băng khóc không ngừng.
"Chị! Hơi mạnh rồi!" Tư Băng có chút không chịu nổi.
"Chị xin lỗi!" Mộ Tuyết nhanh chóng buông tay ra, bởi vì rất kích động cư nhiên quên mất vết thương của Tư Tư! Mộ Tuyết âm thầm tự mắng mình!
"Vì sao lại nói xin lỗi? Đều là nhờ có chị nên em mới có thể sống lại mà! Lúc phẫu thuật em vẫn có thể cảm giác được chị." Tư Băng nói ra cảm thụ chân thật của mình.
"Chị xin lỗi! Chị xin lỗi! Là tại chị nên Tư Tư mới bị thương, đều tại chị!" Mộ Tuyết không ngừng tự trách mình.
"Em nguyện ý!" Tư Băng kiên định nói ra ba chữ đơn giản này.
"Tư Tư..." Mộ Tuyết lại một lần nữa rơi lệ đầy mặt!
"Tiểu Tuyết, ba có chuyện muốn nói với con." Hạ phụ đột nhiên vào phòng bệnh gọi Mộ Tuyết ra ngoài.
"Ba, con..." Mộ Tuyết không biết nên đối mặt với ba như thế nào, cô vẫn cảm thấy có lỗi với ba, nhất là sau khi Tư Băng bởi vì mình mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
"Là ba không đúng, không nên đánh con, chuyện này không thể trách con, con tha thứ cho ba được không?" Hạ phụ áy náy nói.
"Con không trách ba, vốn là Tư Tư vì con nên mới..." Mộ Tuyết đương nhiên không trách ba, chỉ là chưa nói xong đã bị Hạ phụ gián đoạn.
"Chỉ cần con không trách ba là tốt rồi! Ba nghĩ có một số việc vẫn là nên cho con biết thì tốt hơn!" Hạ phụ quyết định nói ra chân tướng.
"Sao?" Vẻ mặt Mộ Tuyết mờ mịt.
"Không thể nào! Không! Đây không phải là sự thật!" Mộ Tuyết không thể chấp nhận chân tướng này, lớn tiếng kêu lên.
"Ba biết con rất khó chấp nhận, nếu con không tin có thế đi hỏi Khâu Chí, nó đã biết rồi! Ba vốn định giấu mãi chuyện này, chính là tình huống hiện tại làm cho ba không thể không làm vậy." Hạ phụ biết Mộ Tuyết khó mà chấp nhận, nhưng mà...
"Chị! Sao lại lâu như vậy, em đói quá rồi!" Tư Băng thấy Mộ Tuyết vào phòng, liền oán giận nói.
"Được được! Là chị không tốt! Chị lần sau sẽ chú ý! Để chị đút em ăn!" Mộ Tuyết vẫn thường xuyên lui tới bệnh viện mang cơm cho Tư Băng.
"Biết sai liền sửa mới là chị tốt!" Tư Băng vừa lòng nói.
Mộ Tuyết vẫn như bình thường đúng giờ mang cơm đến bệnh viện, đúng giờ về nhà nấu canh cho Tư Băng, tuy rằng thường xuyên lui tới như vậy rất vất vả nhưng Mộ Tuyết lại rất quý trọng khoảng thời gian này, bởi vì cô biết đây là việc duy nhất cô có thể làm cho Tư Băng.
Rốt cuộc Tư Băng có thể xuất viện, hôm nay má Lý, Hạ phụ, Vương Khiêm, còn có Tiểu Hi, Nhược Y, Lam Thiên đều đến đón Tư Băng xuất viện, chỉ duy nhất không có Mộ Tuyết. Tư Băng nghĩ chị nhất định ở nhà làm món ăn ngon chờ mình về. Nhưng là sau khi về nhà cũng không thấy bóng dáng của chị.
"Ba, chị con đâu?" Tư Băng lúc này mới cảm thấy có gì đó bất thường, chị không thể nào không đến đón mình xuất viện, nhất định là đã xảy ra chuyện gì!
"Chị con đi nước ngoài rồi!" Hạ phụ không dám nhìn thẳng Tư Băng.
"Đi làm gì? Khi nào chị về?" Tư Băng như muốn phát điên, vì sao lại đi nước ngoài, vì sao không nói cho mình biết!
"Ba không biết! Có lẽ sẽ không trở về nữa!" Hạ phụ thở dài.
"Cái gì!?" Tựa như tiếng sấm giữa ban ngày, khiến Tư Băng không trở tay kịp!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.