Chương 41: End
Mạc Khinh Ly
23/05/2021
Vẫn là mùa hoa anh đào bay phấp phới trong gió, Mộ Tuyết chậm rãi đi đến dưới tàng cây anh đào. Hoa anh đào bay đầy trời vẫn là đẹp như vậy, nhưng không còn được gặp lại Tư Tư nữa rồi! Mộ Tuyết không khỏi một lần rồi lại một lần nhớ lại, cùng Tư Tư đứng dưới tàng cây anh đào chân tình ôm nhau, khi ngủ dậy thì nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ say của Tư Tư, lúc tâm tình không tốt thì được Tư Tư yêu thương dỗ dành, được ăn bữa sáng do chính tay Tư Tư làm...Tất cả, tất cả đều không còn tồn tại, ngay lúc mình rời khỏi thì tất cả đã không còn tồn tại nữa rồi!
Rời xa Tư Băng đã gần ba tháng, đoạn thời gian này Mộ Tuyết không lúc nào không nhớ đến Tư Băng. Mộ Tuyết bắt đầu hoài nghi quyết định lúc trước của mình, nếu biết chia lìa sẽ đau khổ như vậy, lúc trước mình có lẽ không nên bỏ đi? Do dù phải mang cảm giác tội lỗi trầm trọng, nhưng chỉ cần có thể ở bên cạnh Tư Tư, mình đều có thể chấp nhận tất cả, chỉ cần có Tư Tư bên cạnh, chỉ cần có Tư Tư, mình nhất định sẽ hạnh phúc! Vì sao lại như vậy?
Mộ Tuyết vươn tay muốn bắt lấy hoa anh đào đang rơi, nhưng bất luận mình cố gắng như thế nào, hoa anh đào vẫn là vô tình rơi xuống. Chẳng lẽ tình yêu của mình và Tư Tư cũng giống như hoa anh đào, chung quy vẫn sẽ bay theo gió rồi chôn vùi trong đất? Mộ Tuyết bi thương nhìn những cánh hoa rơi trên mặt đất. Tư Tư, Tư Tư, Tư Tư.....Trong lòng Mộ Tuyết không ngừng gào thét tên Tư Tư, làm sao bây giờ? Rất muốn gặp Tư Tư! Nhưng mà, Tư Tư sẽ muốn gặp mình không? Lúc trước mình vô tình như vậy, rời bỏ Tư Tư, Tư Tư nhất định sẽ rất hận mình! Tư Tư hẳn là đã biết sự thật rồi, như vậy Tư Tư sẽ càng thêm hận mình! Mộ Tuyết tuyệt vọng miên man suy nghĩ, nước mắt không ngừng chảy ra.
"Mít ước quá nha! Khóc nữa là không đẹp đâu đấy! Tư Tư sẽ không cần chị đâu!" Mộ Tuyết nghe được âm thanh quen thuộc nhất, vội vàng ngẩng đẩu lên liền nhìn thấy người mà mình ngày nhớ đêm mong đang đứng trước mặt! Sao có thể như vậy? Nhất định là mình lại nằm mơ rồi! Mộ Tuyết cho rằng mình nhất định là đang nằm mơ. Trong ba tháng này, cơ hồ mỗi đêm Mộ Tuyết đều nằm mơ nhìn thấy Tư Tư xuất hiện trước mặt mình, nhưng khi tỉnh lại thì càng thêm tuyệt vọng.
"Nhất định là nằm mơ! Đừng tỉnh lại!" Mộ Tuyết lẩm bẩm, "Như vậy Tư Tư sẽ không biến mất nữa!" Mộ Tuyết chậm rãi xoa mặt Tư Băng, vẫn như cũ tin tưởng đây chỉ là mộng.
"Chị! Không phải mộng, em thật sự đến rồi!" Tư Băng nhìn thấy chị như vậy cảm thấy vô cùng đau lòng, thân thể rất gầy, sắc mặt cũng tiều tụy, đều tại mình không đến tìm chị sớm một chút! Vì sao không đến sớm một chút! Tư Băng ôm chị vào trong ngực, vĩnh viễn cũng không muốn buông tay nữa!
Mộ Tuyết dẫn Tư Băng đến nơi ở của mình, lúc Mộ Tuyết bỏ đi đã được Hạ phụ chuẩn bị cho một số tiền, cũng đủ để Mộ Tuyết không lo cơm áo cả đời, cho nên Mộ Tuyết quyết định đi Nhật, mua một căn phòng rất gần với công viên hoa anh đào, là nơi lưu giữ những kỉ niệm đẹp của cả hai lúc trước.
"Chị!" Tư Băng bị cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc đến mức phải mở to mắt: tùy ý nhìn bất kỳ chỗ nào trong phòng cũng có thể thấy được tranh vẽ mình!
"Tư Tư, mau ngồi đi! Chị pha cho em ly trà!" Mộ Tuyết bắt đầu tìm trà khắp nơi, trên bàn trà cũng phủ đầy tranh vẽ Tư Băng, "Thật ngại quá, lộn xộn như vậy!" Mộ Tuyết không tìm thấy trà, vừa vùi đầu tìm vừa ngượng ngùng nói, thật là! làm cho Tư Tư thấy phòng mình bừa bộn như vậy! Tư Tư sẽ không vì vậy mà giận chứ! Mộ Tuyết lại miên man suy nghĩ.
"Chị! Em xin lỗi! Em xin lỗi! " Tư Băng thật sự nhịn không được, ôm chặt cổ chị! Mộ Tuyết bị Tư Băng ôm vào trong ngực, nước mắt đã không thể kìm được nữa, bắt đầu rơi như mưa. Cô nâng tay lên ôm lấy eo Tư Băng, lớn tiếng khóc lên. Tư Tư rốt cuộc đến rồi! Tư Tư rốt cuộc đến rồi... Trong lòng Mộ Tuyết không ngừng lặp lại lời này như để nhắc nhở mình.
"Chị! Có một triển lãm tranh gần đây, chúng ta đi xem đi!" Tư Băng vừa dọn dẹp lại các tranh vẽ mình vừa nói với chị.
"Sao? Đừng đi! Chị muốn một mình bên cạnh Tư Tư!" Mộ Tuyết thật quý trọng thời gian ở cùng với Tư Băng.
"Đi một chút thôi, được không?" Tư Băng làm nũng.
"Được rồi!" Mộ Tuyết đành phải đầu hàng trước chiến thuật của Tư Băng. Chỉ cần có thể bên cạnh Tư Tư là tốt rồi!
"Tư Tư, mấy cái này hình như là tranh chị vẽ?" Mộ Tuyết không xác định hỏi.
"Đương nhiên là chị vẽ, đây là triển lãm tranh của chị mà!" Tư Băng nắm tay chị, thưởng thức bức họa trên vách tường.
"Tư Tư làm cho chị?" Mộ Tuyết hỏi.
"Phải! Em đã sớm muốn thay chị tổ chức triển lãm tranh, chỉ là..." Tư Băng không dám nói tiếp, sợ chị nhớ lại chuyện không vui.
"Cám ơn em." Mộ Tuyết lại muốn khóc.
"Chị!" Tư Băng đột nhiên dừng lại, "Đây là bức tranh cuối cùng mà chị đã đưa cho em." Đột nhiên thanh âm Tư Băng có chút thê lương.
Mộ Tuyết ngẩng đầu nhìn thấy tiêu đề được gắn phía trên bức tranh "Băng Tuyết Trong Ngày Hè": trong cái nắng gây gắt mà lại rơi tuyết, một khung cảnh hoàn toàn không thực tế, có thể nói là khác với lẽ thường, nhưng thấm vào ruột gan, cực kỳ đẹp!
"Chị! Đừng rời khỏi em nữa! Được không?" Tư Băng rốt cuộc nói ra mục đích lần này.
"Nhưng mà..." Mộ Tuyết có điều băn khoăn, do dự nói.
"Ba cũng hy vọng chị có thể về nhà, còn có má Lý, Tiểu Hi, Nhược Y, Lam Thiên..." Tư Băng sử dụng chiến thuật kéo mọi người vào.
"Nhưng mà, chị..." Mộ Tuyết vẫn tỏ vẻ băn khoăn.
"Em biết, nhưng đây không phải lỗi của chị, không có ai trách chị cả! Mặc kệ chị không phải là chị ruột của em, chị vẫn là con gái của ba, là người mà em yêu nhất!" Tư Băng kiên định nói.
"Nhưng...mẹ là bị..." Mộ Tuyết còn muốn nói gì đó.
"Ba chị là ba chị, chị là chị, mẹ sẽ không trách chị, lúc trước khi mẹ nhận nuôi dưỡng chị thì đã biết chị là con gái của ông ta! Chuyện này không phải là lỗi của chị!"
Không lâu sau khi Mộ Tuyết bỏ đi thì Tư Băng đã biết Mộ Tuyết không phải là chị ruột của mình, mà là em gái của Khâu Chí. Ở kho hàng, khi Khâu Chí nhìn thấy vết bớt đặc thù trên người Mộ Tuyết mới biết cô chính là em gái của mình, lúc cha bị bắt giam, mẹ lại có bệnh, mẹ hắn thừa lúc hắn không biết đã đem em gái giao cho người khác nuôi dưỡng, khi biết được việc này hắn chỉ có thể ôm mẹ mà khóc một trận. Chính là không ngờ được người em gái đó lại là Mộ Tuyết. Hắn cảm thấy sợ hãi và hối hận vô cùng, chỉ muốn dẫn theo Mộ Tuyết bỏ trốn, kết quả vẫn bị bắt lại.
Mộ Tuyết tuy rằng biết mọi người sẽ không trách mình, nhưng việc quay về nhà cũng là một chuyện thật xấu hổ. Chưa nói đến chuyện mình không phải là con ruột của ba, ở nhà thì mình và Tư Tư phải sống chung như thế nào đây? Ở trước mặt ba thì Tư Tư vẫn là em gái của mình, hay là người yêu của mình? Cho dù ba vẫn xem mình như là con gái ruột, vẫn yêu thương mình giống như trước, nhưng sẽ chấp nhận tình cảm của mình và Tư Tư sao?
"Được rồi, nếu chị không muốn cùng em về nhà, em đây đành phải một mình trở về. Coi như em không tìm được chị vậy!" Tư Băng dỗi nói, rồi lập tức bước đi.
"Đừng! Tư Tư đừng đi! Chị...chị và em về nhà!" Mộ Tuyết vội vàng giữ lấy tay Tư Băng, thật sự không thể không có Tư Tư!
"Ha ha, thế này mới đúng chứ!" Gian kế đã thực hiện được, vẻ mặt Tư Băng đắc ý.
Một tháng sau, trong phòng Mộ Tuyết tại Hạ gia, không, chính xác phải nói là trong phòng Mộ Tuyết và Tư Băng, phòng Tư Băng đã được tu sửa thành phòng cho Mộ Tuyết chuyên dùng vẽ tranh.
"Tư Tư, mau dậy đi!" Mộ Tuyết gọi Tư Băng vẫn đang chìm trong mộng đẹp.
"Hôm nay là chủ nhật mà, cho em ngủ tí đi!" Tư Băng tiếp tục ngủ.
"Em đã nói hôm nay cùng chị đi xem triển lãm tranh." Mộ Tuyết kháng nghị, con bé này luôn nói chuyện không tính toán gì cả!
"Buổi chiều đi đi!" Tư Băng lại xoay người ngủ tiếp.
"Nhưng sáng nay là kết thúc rồi!" Mộ Tuyết kêu to, hôm qua đã đổi sang hôm nay, hôm nay lại muốn đổi!
"Dù sao cũng là triển lãm tranh của chị, chiều hôm nay mới kết thúc đi, khi nào kết thúc còn không phải do chị quyết định hay sao." Tư Băng không hiểu vì sao chị cứ muốn mình phải đến triển lãm tranh, ở nhà xem không giống nhau hay sao, dù sao trong nhà có một họa sĩ, thật là tiện lợi nha!
"Nhưng mà, em rõ ràng đã nói, hôm nay..." Mộ Tuyết không phục, dùng sức lay động Tư Băng, muốn làm cho Tư Băng tỉnh lại. Nhưng sau khi Tư Băng tỉnh dậy cũng không có ý rời khỏi giường.
"Đáng ghét, buông ra!" Mộ Tuyết muốn dùng sức đẩy Tư Băng đang nằm trên người mình ra, tuy nhiên đối phương là cao thủ TaeKwonDo, nên người bị khống chế chỉ có thể là mình thôi.
"Hai đứa nó vẫn chưa dậy sao?" Hạ phụ vừa xem báo vừa hỏi má Lý.
"Chưa đâu, dù sao hôm nay cũng là chủ nhật, để Tiểu Băng ngủ nhiều một chút, bình thường làm việc vất vả rồi." Má Lý nói.
"Cũng tốt, như vậy mới giống một cái nhà!" Hạ phụ mỉm cười, từ sau khi Mộ Tuyết trở về, ngôi nhà này mới tràn ngập tiếng cười trở lại. Thật không dám tưởng tượng nếu Mộ Tuyết không trở lại thì ngôi nhà này sẽ thành cái dạng gì nữa! Ba tháng kia thật sự là khó khăn mà!
Ba giờ chiều, Tư Băng rốt cuộc bị chị kéo đến triển lãm tranh, vốn kế hoạch ban đầu là kết thúc vào buổi sáng, giờ đột nhiên kéo dài thêm buổi chiều, nên người đến tự nhiên sẽ ít đi. Tư Băng cũng hiếm khi được yên tĩnh như vậy, có thể thanh thản cùng chị thưởng thức tranh. Quả nhiên càng ngày càng tiến bộ! Trong lòng Tư Băng âm thầm đắc ý, không hổ là chị của mình!
"Làm gì vui vẻ như vậy! Tranh này cũng không phải là em vẽ!" Mộ Tuyết vẫn còn ấm ức chuyện lúc trưa, oán giận nói.
"Ha ha " Tư Băng xấu hổ cười cười.
"Hừ!" Mộ Tuyết không để ý tới Tư Băng, lập tức đi về phía trước.
"Thật xin lỗi, đây là hàng không bán." Cô nhân viên giải thích với hai cô gái trẻ tuổi.
"Tôi thật sự rất thích, cũng không thể bán cho tôi được sao? Bao nhiêu tiền cũng được. " Một trong hai cô gái vẫn không chịu bỏ qua.
"Rất xin lỗi! Bức tranh này thật sự không thể bán. " Cô nhân viên khó xử.
"Cho một cái giá đi!" Một cô gái khác lưu loát nói.
"Xin lỗi hai cô, đây là bức tranh tôi trân quý nhất, là tranh tôi vẽ cho người tôi yêu nhất, bao nhiêu tiền cũng không thể mua!" Mộ Tuyết thấy thế liền tiến lên giải thích.
Cô gái lúc nãy nhìn thẳng vào Mộ Tuyết, lại nhìn sang Tư Băng bên cạnh, rồi cúi đầu nhìn thấy bàn tay hai người đang nắm chặt lẫn nhau. Cô cười nói với hai người, "Vậy được rồi, chúng tôi cũng không muốn đoạt thứ người khác yêu thích. Chúc hai người hạnh phúc!" Nói xong liền kéo cô gái kia đi.
"Nhưng mà em thật sự rất thích." Cô gái kia không ngừng quay đầu lại nhìn bức tranh, vẫn không cam lòng. Cô gái nọ nói, "Đừng đoạt thứ người khác thích, ngoan, nghe lời!"
Mộ Tuyết ngẩng đầu nhìn lại bức tranh "Băng Tuyết Trong Ngày Hè", lại nhìn Tư Tư bên cạnh, nhẹ nhàng nép vào trong lòng Tư Tư. Hy vọng hai cô gái lúc nãy cũng được hạnh phúc, trong đáy lòng Mộ Tuyết hy vọng người có tình trên đời này đều sẽ được hạnh phúc, bất luận song phương là đồng tính hay dị tính.
- --HOÀN---
Cuối cùng cũng hoàn, may là bộ này ngắn:)
Lần đầu tiên tập tành edit, có gì không ổn thì các bạn hãy chịu khó mà đọc nhé.
Hẹn gặp lại ở tác phẩm kế...vào một ngày nào đó:)
Nghỉ lễ vui vẻ nha!!!
Rời xa Tư Băng đã gần ba tháng, đoạn thời gian này Mộ Tuyết không lúc nào không nhớ đến Tư Băng. Mộ Tuyết bắt đầu hoài nghi quyết định lúc trước của mình, nếu biết chia lìa sẽ đau khổ như vậy, lúc trước mình có lẽ không nên bỏ đi? Do dù phải mang cảm giác tội lỗi trầm trọng, nhưng chỉ cần có thể ở bên cạnh Tư Tư, mình đều có thể chấp nhận tất cả, chỉ cần có Tư Tư bên cạnh, chỉ cần có Tư Tư, mình nhất định sẽ hạnh phúc! Vì sao lại như vậy?
Mộ Tuyết vươn tay muốn bắt lấy hoa anh đào đang rơi, nhưng bất luận mình cố gắng như thế nào, hoa anh đào vẫn là vô tình rơi xuống. Chẳng lẽ tình yêu của mình và Tư Tư cũng giống như hoa anh đào, chung quy vẫn sẽ bay theo gió rồi chôn vùi trong đất? Mộ Tuyết bi thương nhìn những cánh hoa rơi trên mặt đất. Tư Tư, Tư Tư, Tư Tư.....Trong lòng Mộ Tuyết không ngừng gào thét tên Tư Tư, làm sao bây giờ? Rất muốn gặp Tư Tư! Nhưng mà, Tư Tư sẽ muốn gặp mình không? Lúc trước mình vô tình như vậy, rời bỏ Tư Tư, Tư Tư nhất định sẽ rất hận mình! Tư Tư hẳn là đã biết sự thật rồi, như vậy Tư Tư sẽ càng thêm hận mình! Mộ Tuyết tuyệt vọng miên man suy nghĩ, nước mắt không ngừng chảy ra.
"Mít ước quá nha! Khóc nữa là không đẹp đâu đấy! Tư Tư sẽ không cần chị đâu!" Mộ Tuyết nghe được âm thanh quen thuộc nhất, vội vàng ngẩng đẩu lên liền nhìn thấy người mà mình ngày nhớ đêm mong đang đứng trước mặt! Sao có thể như vậy? Nhất định là mình lại nằm mơ rồi! Mộ Tuyết cho rằng mình nhất định là đang nằm mơ. Trong ba tháng này, cơ hồ mỗi đêm Mộ Tuyết đều nằm mơ nhìn thấy Tư Tư xuất hiện trước mặt mình, nhưng khi tỉnh lại thì càng thêm tuyệt vọng.
"Nhất định là nằm mơ! Đừng tỉnh lại!" Mộ Tuyết lẩm bẩm, "Như vậy Tư Tư sẽ không biến mất nữa!" Mộ Tuyết chậm rãi xoa mặt Tư Băng, vẫn như cũ tin tưởng đây chỉ là mộng.
"Chị! Không phải mộng, em thật sự đến rồi!" Tư Băng nhìn thấy chị như vậy cảm thấy vô cùng đau lòng, thân thể rất gầy, sắc mặt cũng tiều tụy, đều tại mình không đến tìm chị sớm một chút! Vì sao không đến sớm một chút! Tư Băng ôm chị vào trong ngực, vĩnh viễn cũng không muốn buông tay nữa!
Mộ Tuyết dẫn Tư Băng đến nơi ở của mình, lúc Mộ Tuyết bỏ đi đã được Hạ phụ chuẩn bị cho một số tiền, cũng đủ để Mộ Tuyết không lo cơm áo cả đời, cho nên Mộ Tuyết quyết định đi Nhật, mua một căn phòng rất gần với công viên hoa anh đào, là nơi lưu giữ những kỉ niệm đẹp của cả hai lúc trước.
"Chị!" Tư Băng bị cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc đến mức phải mở to mắt: tùy ý nhìn bất kỳ chỗ nào trong phòng cũng có thể thấy được tranh vẽ mình!
"Tư Tư, mau ngồi đi! Chị pha cho em ly trà!" Mộ Tuyết bắt đầu tìm trà khắp nơi, trên bàn trà cũng phủ đầy tranh vẽ Tư Băng, "Thật ngại quá, lộn xộn như vậy!" Mộ Tuyết không tìm thấy trà, vừa vùi đầu tìm vừa ngượng ngùng nói, thật là! làm cho Tư Tư thấy phòng mình bừa bộn như vậy! Tư Tư sẽ không vì vậy mà giận chứ! Mộ Tuyết lại miên man suy nghĩ.
"Chị! Em xin lỗi! Em xin lỗi! " Tư Băng thật sự nhịn không được, ôm chặt cổ chị! Mộ Tuyết bị Tư Băng ôm vào trong ngực, nước mắt đã không thể kìm được nữa, bắt đầu rơi như mưa. Cô nâng tay lên ôm lấy eo Tư Băng, lớn tiếng khóc lên. Tư Tư rốt cuộc đến rồi! Tư Tư rốt cuộc đến rồi... Trong lòng Mộ Tuyết không ngừng lặp lại lời này như để nhắc nhở mình.
"Chị! Có một triển lãm tranh gần đây, chúng ta đi xem đi!" Tư Băng vừa dọn dẹp lại các tranh vẽ mình vừa nói với chị.
"Sao? Đừng đi! Chị muốn một mình bên cạnh Tư Tư!" Mộ Tuyết thật quý trọng thời gian ở cùng với Tư Băng.
"Đi một chút thôi, được không?" Tư Băng làm nũng.
"Được rồi!" Mộ Tuyết đành phải đầu hàng trước chiến thuật của Tư Băng. Chỉ cần có thể bên cạnh Tư Tư là tốt rồi!
"Tư Tư, mấy cái này hình như là tranh chị vẽ?" Mộ Tuyết không xác định hỏi.
"Đương nhiên là chị vẽ, đây là triển lãm tranh của chị mà!" Tư Băng nắm tay chị, thưởng thức bức họa trên vách tường.
"Tư Tư làm cho chị?" Mộ Tuyết hỏi.
"Phải! Em đã sớm muốn thay chị tổ chức triển lãm tranh, chỉ là..." Tư Băng không dám nói tiếp, sợ chị nhớ lại chuyện không vui.
"Cám ơn em." Mộ Tuyết lại muốn khóc.
"Chị!" Tư Băng đột nhiên dừng lại, "Đây là bức tranh cuối cùng mà chị đã đưa cho em." Đột nhiên thanh âm Tư Băng có chút thê lương.
Mộ Tuyết ngẩng đầu nhìn thấy tiêu đề được gắn phía trên bức tranh "Băng Tuyết Trong Ngày Hè": trong cái nắng gây gắt mà lại rơi tuyết, một khung cảnh hoàn toàn không thực tế, có thể nói là khác với lẽ thường, nhưng thấm vào ruột gan, cực kỳ đẹp!
"Chị! Đừng rời khỏi em nữa! Được không?" Tư Băng rốt cuộc nói ra mục đích lần này.
"Nhưng mà..." Mộ Tuyết có điều băn khoăn, do dự nói.
"Ba cũng hy vọng chị có thể về nhà, còn có má Lý, Tiểu Hi, Nhược Y, Lam Thiên..." Tư Băng sử dụng chiến thuật kéo mọi người vào.
"Nhưng mà, chị..." Mộ Tuyết vẫn tỏ vẻ băn khoăn.
"Em biết, nhưng đây không phải lỗi của chị, không có ai trách chị cả! Mặc kệ chị không phải là chị ruột của em, chị vẫn là con gái của ba, là người mà em yêu nhất!" Tư Băng kiên định nói.
"Nhưng...mẹ là bị..." Mộ Tuyết còn muốn nói gì đó.
"Ba chị là ba chị, chị là chị, mẹ sẽ không trách chị, lúc trước khi mẹ nhận nuôi dưỡng chị thì đã biết chị là con gái của ông ta! Chuyện này không phải là lỗi của chị!"
Không lâu sau khi Mộ Tuyết bỏ đi thì Tư Băng đã biết Mộ Tuyết không phải là chị ruột của mình, mà là em gái của Khâu Chí. Ở kho hàng, khi Khâu Chí nhìn thấy vết bớt đặc thù trên người Mộ Tuyết mới biết cô chính là em gái của mình, lúc cha bị bắt giam, mẹ lại có bệnh, mẹ hắn thừa lúc hắn không biết đã đem em gái giao cho người khác nuôi dưỡng, khi biết được việc này hắn chỉ có thể ôm mẹ mà khóc một trận. Chính là không ngờ được người em gái đó lại là Mộ Tuyết. Hắn cảm thấy sợ hãi và hối hận vô cùng, chỉ muốn dẫn theo Mộ Tuyết bỏ trốn, kết quả vẫn bị bắt lại.
Mộ Tuyết tuy rằng biết mọi người sẽ không trách mình, nhưng việc quay về nhà cũng là một chuyện thật xấu hổ. Chưa nói đến chuyện mình không phải là con ruột của ba, ở nhà thì mình và Tư Tư phải sống chung như thế nào đây? Ở trước mặt ba thì Tư Tư vẫn là em gái của mình, hay là người yêu của mình? Cho dù ba vẫn xem mình như là con gái ruột, vẫn yêu thương mình giống như trước, nhưng sẽ chấp nhận tình cảm của mình và Tư Tư sao?
"Được rồi, nếu chị không muốn cùng em về nhà, em đây đành phải một mình trở về. Coi như em không tìm được chị vậy!" Tư Băng dỗi nói, rồi lập tức bước đi.
"Đừng! Tư Tư đừng đi! Chị...chị và em về nhà!" Mộ Tuyết vội vàng giữ lấy tay Tư Băng, thật sự không thể không có Tư Tư!
"Ha ha, thế này mới đúng chứ!" Gian kế đã thực hiện được, vẻ mặt Tư Băng đắc ý.
Một tháng sau, trong phòng Mộ Tuyết tại Hạ gia, không, chính xác phải nói là trong phòng Mộ Tuyết và Tư Băng, phòng Tư Băng đã được tu sửa thành phòng cho Mộ Tuyết chuyên dùng vẽ tranh.
"Tư Tư, mau dậy đi!" Mộ Tuyết gọi Tư Băng vẫn đang chìm trong mộng đẹp.
"Hôm nay là chủ nhật mà, cho em ngủ tí đi!" Tư Băng tiếp tục ngủ.
"Em đã nói hôm nay cùng chị đi xem triển lãm tranh." Mộ Tuyết kháng nghị, con bé này luôn nói chuyện không tính toán gì cả!
"Buổi chiều đi đi!" Tư Băng lại xoay người ngủ tiếp.
"Nhưng sáng nay là kết thúc rồi!" Mộ Tuyết kêu to, hôm qua đã đổi sang hôm nay, hôm nay lại muốn đổi!
"Dù sao cũng là triển lãm tranh của chị, chiều hôm nay mới kết thúc đi, khi nào kết thúc còn không phải do chị quyết định hay sao." Tư Băng không hiểu vì sao chị cứ muốn mình phải đến triển lãm tranh, ở nhà xem không giống nhau hay sao, dù sao trong nhà có một họa sĩ, thật là tiện lợi nha!
"Nhưng mà, em rõ ràng đã nói, hôm nay..." Mộ Tuyết không phục, dùng sức lay động Tư Băng, muốn làm cho Tư Băng tỉnh lại. Nhưng sau khi Tư Băng tỉnh dậy cũng không có ý rời khỏi giường.
"Đáng ghét, buông ra!" Mộ Tuyết muốn dùng sức đẩy Tư Băng đang nằm trên người mình ra, tuy nhiên đối phương là cao thủ TaeKwonDo, nên người bị khống chế chỉ có thể là mình thôi.
"Hai đứa nó vẫn chưa dậy sao?" Hạ phụ vừa xem báo vừa hỏi má Lý.
"Chưa đâu, dù sao hôm nay cũng là chủ nhật, để Tiểu Băng ngủ nhiều một chút, bình thường làm việc vất vả rồi." Má Lý nói.
"Cũng tốt, như vậy mới giống một cái nhà!" Hạ phụ mỉm cười, từ sau khi Mộ Tuyết trở về, ngôi nhà này mới tràn ngập tiếng cười trở lại. Thật không dám tưởng tượng nếu Mộ Tuyết không trở lại thì ngôi nhà này sẽ thành cái dạng gì nữa! Ba tháng kia thật sự là khó khăn mà!
Ba giờ chiều, Tư Băng rốt cuộc bị chị kéo đến triển lãm tranh, vốn kế hoạch ban đầu là kết thúc vào buổi sáng, giờ đột nhiên kéo dài thêm buổi chiều, nên người đến tự nhiên sẽ ít đi. Tư Băng cũng hiếm khi được yên tĩnh như vậy, có thể thanh thản cùng chị thưởng thức tranh. Quả nhiên càng ngày càng tiến bộ! Trong lòng Tư Băng âm thầm đắc ý, không hổ là chị của mình!
"Làm gì vui vẻ như vậy! Tranh này cũng không phải là em vẽ!" Mộ Tuyết vẫn còn ấm ức chuyện lúc trưa, oán giận nói.
"Ha ha " Tư Băng xấu hổ cười cười.
"Hừ!" Mộ Tuyết không để ý tới Tư Băng, lập tức đi về phía trước.
"Thật xin lỗi, đây là hàng không bán." Cô nhân viên giải thích với hai cô gái trẻ tuổi.
"Tôi thật sự rất thích, cũng không thể bán cho tôi được sao? Bao nhiêu tiền cũng được. " Một trong hai cô gái vẫn không chịu bỏ qua.
"Rất xin lỗi! Bức tranh này thật sự không thể bán. " Cô nhân viên khó xử.
"Cho một cái giá đi!" Một cô gái khác lưu loát nói.
"Xin lỗi hai cô, đây là bức tranh tôi trân quý nhất, là tranh tôi vẽ cho người tôi yêu nhất, bao nhiêu tiền cũng không thể mua!" Mộ Tuyết thấy thế liền tiến lên giải thích.
Cô gái lúc nãy nhìn thẳng vào Mộ Tuyết, lại nhìn sang Tư Băng bên cạnh, rồi cúi đầu nhìn thấy bàn tay hai người đang nắm chặt lẫn nhau. Cô cười nói với hai người, "Vậy được rồi, chúng tôi cũng không muốn đoạt thứ người khác yêu thích. Chúc hai người hạnh phúc!" Nói xong liền kéo cô gái kia đi.
"Nhưng mà em thật sự rất thích." Cô gái kia không ngừng quay đầu lại nhìn bức tranh, vẫn không cam lòng. Cô gái nọ nói, "Đừng đoạt thứ người khác thích, ngoan, nghe lời!"
Mộ Tuyết ngẩng đầu nhìn lại bức tranh "Băng Tuyết Trong Ngày Hè", lại nhìn Tư Tư bên cạnh, nhẹ nhàng nép vào trong lòng Tư Tư. Hy vọng hai cô gái lúc nãy cũng được hạnh phúc, trong đáy lòng Mộ Tuyết hy vọng người có tình trên đời này đều sẽ được hạnh phúc, bất luận song phương là đồng tính hay dị tính.
- --HOÀN---
Cuối cùng cũng hoàn, may là bộ này ngắn:)
Lần đầu tiên tập tành edit, có gì không ổn thì các bạn hãy chịu khó mà đọc nhé.
Hẹn gặp lại ở tác phẩm kế...vào một ngày nào đó:)
Nghỉ lễ vui vẻ nha!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.