Chương 40
Tần Hoài Châu
11/06/2024
Tác phẩm: Sông băng dần ấm - chương 39
Tác giả: Tần Hoài Châu
Edit: Mia
__________
Phòng sách sáng đèn, Úc Triệt cầm bút đỏ tập trung chấm bài thi.
Cách cầm bút và dáng ngồi cực chuẩn, giống hệt hình minh họa trong sách giáo khoa nên không bao giờ bị cận.
Lâm Tri Dạng nhìn trộm. Sự tập trung của phụ nữ thực sự hấp dẫn làm người ta bị cuốn vào trong.
Úc Triệt không chú ý đến cô, cứ ngồi đó chấm bài thi.
Cô không dám quấy rầy chị, khi chị đứng lên uống nước và cử động cột sống cổ mới dám hỏi: “Có đáp án không? Em dò giúp chị.” Dù chỉ một lớp nhưng chấm một mình rất cực.
“Không có, đáp án trong đầu chị.”
Lâm Tri Dạng đành tính điểm giúp chị, viết lên bài thi. Vì công việc quá đơn giản, ít tốn thời gian và phải chờ Úc Triệt. Thế nên sao mỗi lần tính cô sẽ lén nhìn trộm một lúc rồi nghịch điện thoại.
Đêm hè yên tĩnh và ấm áp. Ánh trăng bên ngoài chiếu vào những ngọn đèn làm cái lạnh lẽo tan biến, hòa cùng sự náo nhiệt, ôm lấy thành thị.
Hai tiếng mới chấm xong phân nửa, điện thoại vang lên, Úc Triệt bỏ viết tắt đồng hồ: “Mai làm tiếp, đi ngủ thôi.”
Vừa nói vừa dọn dẹp, Lâm Tri Dạng cầm phân nửa bài đã chấm xong: “Cao nhất 91, điểm 80 phổ biến nhất và có nhiều bài được 60 điểm.”
“Chắc có mấy bạn trượt.” Vừa chấm bài cô vừa nhớ tên mấy người kia. Đúng là quá đáng, mấy câu hỏi đơn giản không làm được thì thôi, nếu có viết cũng toàn viết gì đâu không.
“Có năm bạn trượt, một bạn 58 và một bạn 59.” Hả hê trước người gặp hoạ nhưng Lâm Tri Dạng giả vờ thông cảm: “Giáo sư Úc vớt không?”
Kiên quyết từ chối: “Không, bao nhiêu là bao nhiêu.”
Lời nói uy nghiêm, chữ nào cũng có điểm nhất. Sự nghiêm nghị của giáo viên đang tuôn ra.
Tiềm thức Lâm Tri Dạng giả định thân phận học sinh thi trượt bị mắng, cô ngoan ngoãn câm mồm.
Giáo sư Úc làm việc sẽ hung dữ, không dễ nói chuyện.
Lâm Tri Dạng hồi lâu không dám lên tiếng, chỉ cúi đầu sắp xếp bài thi. Úc Triệt lấy lại tinh thần và tự hỏi liệu bản thân có quá nghiêm túc?
Khó chịu nhíu mày, cô dịu giọng: “Điểm này chỉ quyết định phân nửa. Nếu ngày bình thường làm bài trên 50 sẽ không trượt.”
“Vậy được.” Lâm Tri Dạng nhẹ giọng, cũng không liên quan đến cô lắm. Bình thường học hành không chăm thì cuối kỳ ráng chịu.
Ánh mắt dừng lại ở câu hỏi điền vào chỗ trống, câu hỏi dễ nhất đề: Nhân vật chính của “Kim Phấn Thế Gia” là ai? Nhưng người này lại viết “Lãnh Tình Thu” và “Kim Yến Vũ.”
(Người ta là Lãnh Thanh Thu và Kim Yến Tây, bà đó bả làm tào lao)
“...” Nhìn bài thi của người khác đúng không? Mắc cười gần chết.
Vì cúi đầu, tóc xoăn che đi khuôn mặt nên Úc Triệt không biết do xem bài thi mới bật cười. Cô chỉ biết em không nhìn cô, chỉ qua loa trả lời mấy câu cô hỏi.
Em cũng nghĩ cô làm giáo viên không tốt sao?
Nhưng cô không muốn làm giáo viên không theo nội quy. Cô không cố tình làm khó người khác, tuy nhiên cô không muốn học sinh mình lười biếng, phí hoài năm tháng trên ghế nhà trường.
Dựa vào câu “chào thầy, chào cô” để vượt qua bốn năm đại học.
Ít nhất trong lớp của cô, cô muốn học sinh lắng nghe và ghi nhớ những gì đã học.
Không thể để chỉ vì tiết kiệm chút mực nước mà sinh viên khoa tiếng Trung làm mất mặt đại học Hoài Châu.
Nhưng Lâm Tri Dạng là người lười biếng, em sẽ giải quyết mọi chuyện theo cách đơn giản nhất nên có thể không đồng tình với cách làm của cô.
“Chị không thể giúp được những người chỉ 20, 30 điểm. Đây là vấn đề thái độ và nếu thiên vị sẽ trở thành tai nạn trong ngành giảng dạy.”
“Tất nhiên không thể thiên vị.” Lâm Tri Dạng không để ý, nghĩ chị chỉ tán gẫu với cô: “Sinh viên viết chữ không gọn gàng, nhìn xong chắc cũng đau mắt.”
Nụ cười rạng rỡ đâm vào tim, đôi mắt không hề không vui.
Ngón tay cong vào do căng thẳng dần thả lỏng.
“Ừm, mắt khó chịu.”
Lâm Tri Dạng bỏ bài thi xuống, cô đến gần Úc Triệt dỗ dành: “Em hôn là hết khó chịu.”
Úc Triệt chớp mắt, ngoan ngoãn nhắm mắt đợi hôn.
Lâm Tri Dạng hôn nhẹ: “Giáo sư Úc mệt rồi, xong việc dẫn chị đi ăn ngon nha?”
“Em mua váy cho chị, mua trang sức, mua túi xách và cả giày nữa.”
“?”
Úc Triệt không hiểu.
Lâm Tri Dạng giải thích: “Phải tiêu tiền cho chị, nếu không em có cảm giác mình bị bao nuôi.”
Đồ ăn vặt yêu thích của cô trong nhà Úc Triệt ngày càng nhiều. Thậm chí Úc Triệt mua cho cô ba bộ đồ ngủ, áo lót và quần lót cũng có đủ.
Cô thích ngồi dưới sàn, Úc Triệt mua thảm ngay. Hơn nữa phòng khách, phòng ngủ, phòng sách gì gì đó đều có.
Ngôi nhà trống rỗng trở nên ấm áp.
Úc Triệt đưa cả chìa khoá cho cô.
Lâm Tri Dạng cảm thấy nếu cô không ngăn, Úc Triệt sẽ cho cô tấm thẻ ngân hàng.
Úc Triệt vẫn hoang mang, hơn nửa ngày mới hiểu, cô cười: “Lại sao nữa?”
Cô rất vui.
“Không được.” Lâm Tri Dạng ôm chị vào lòng: “Chị phải dừng lại thôi, em không thể nhận quá nhiều, nếu không..”
Khẽ cắn vành tai Úc Triệt: “Lúc em bắt nạt chị em sẽ áy náy.”
Sao có thể vừa ăn, vừa dùng đồ người ta mà còn làm người ta khóc?
Mặt đỏ bừng, hơi thở Úc Triệt gấp gáp và vành tai bị cắn tê dại. Tim cô đập loạn cả lên và chân đã nhũn ra.
Chờ chuẩn bị xong, Lâm Tri Dạng trở về trong sáng: “Hôm nay muộn rồi, sáng chị phải đi gác thi sớm, em không hành chị được, lần sau nha.”
Vì được chăm sóc nên cảm động nhưng vẫn thất vọng.
Cô thích Lâm Tri Dạng làm chuyện xấu với cô.
Lâm Tri Dạng hư là Lâm Tri Dạng thuộc về mình cô.
Người khác thấy em tươi sáng, vui tươi khi hoạt động. Thấy em thanh lịch, quyến rũ khi trầm lắng. Em là người dịu dàng và tốt bụng, là sự tồn tại trong sáng, rực rỡ nhất.
Nhưng chỉ có Úc Triệt nhìn được Lâm Tri Dạng xấu xa, độc đoán và ăn hiếp người ta.
Thật tiếc, hôm nay không thấy được.
Nghĩ chưa hết đã thấy ngại ngùng, Úc Triệt tự trách mình không dè dặt.
Song, người nhóm lửa là Lâm Tri Dạng.
Cứ mãi nhìn cô, làm cô mất nhiều công sức mới có thể tập trung chấm bài.
Sáng hôm sau, Úc Triệt làm xong bữa sáng là vội đến trường.
“Chị để báo thức lúc 8 giờ cho em, đồ ăn sáng để trong bếp. Không được nằm nướng, dậy ăn rồi ngủ tiếp.”
Lâm Tri Dạng bị đồng hồ báo thức gọi dậy, cô thống khổ bò lên, tự hỏi chuyện gì đây? Hôm qua cô đã tắt hết đồng hồ báo thức còn gì!?
Quay qua ôm người bên cạnh, gối đầu trống không.
Cô bực bội tắt đồng hồ báo thức và nhìn thấy tin nhắn Úc Triệt gửi, đọc đi đọc lại nhiều lần.
Dòng nước ấm chảy dọc theo mạch máu, xua tan sự khó chịu mới thức dậy.
Tảng băng sao dịu dàng như này?
Phạm quy.
Lâm Tri Dạng ước gì có thể chụp màn hình gửi cho Minh Tiêu Kiều. Kêu bạn yêu nhìn kỹ, nhìn cho kỹ đi, chị ấy yêu cô!!
Nén lại ý muốn khoe khoang. Cô đứng dậy rửa mặt, dùng đồ dưỡng da của Úc Triệt rồi vào bếp ăn sáng.
Hôm nay Úc Triệt làm đồ ăn Trung Hoa, có trứng luộc, cháo đen và tiểu long bao.
Lâm Tri Dạng ngồi trong bếp ăn sáng. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ kính chiếu vào hơi nóng nên cô mở quạt.
Tìm góc đẹp chụp đồ ăn sáng và đăng lên vòng bạn bè. Một câu ngắn ngủi không biết từ đâu chạy qua đầu: “Là ai đến từ núi non sông biển mà cả ngày giới hạn bởi bếp núc cùng tình yêu?”
Đáp án là giáo sư Úc.
Mới đăng nửa phút, Úc Triệt gửi tin nhắn cho cô: “Không trả lời chị mà đi đăng bài.”
Câu trần thuật hơn cả dấu chấm hỏi, cũng hơn nốt dấu chấm than.
Không hài lòng, còn làm nũng không thôi.
Thật ra Lâm Tri Dạng muốn nói chuyện một lúc nhưng không định làm phiền Úc Triệt, vì thế dùng một chiêu đánh địch: “Giám thị được phép dùng điện thoại sao?”
Bên kia không trả lời.
Cười, ăn hiếp Úc Triệt thật vui.
Ăn sáng xong, đi rửa bát. Sau đó Lâm Tri Dạng ngồi trên thảm cạnh sofa, nghiêm túc gửi tin nhắn cho Úc Triệt: “Em có tài đức gì mà gặp được chị đây?”
Từ tận đáy lòng.
Úc Triệt quá tốt khiến cô cảm thấy mình không xứng.
Không có hồi âm, có lẽ đang tuân thủ chức trách, nghiêm túc đi gác thi.
Vậy nên vừa nãy đợi cô ngủ dậy trả lời?
Lâm Tri Dạng nghĩ, thả mình không có mục đích, cứ ngồi trong phòng khách cười khúc khích. Nửa tiếng sau cô bắt xe về nhà, lái xe đi chợ mua hoa.
Dạo hết một vòng, cô mua mấy cây xanh như thiên điểu, cây hạnh phúc và vĩ cầm. Có cây xinh đẹp và cả ngụ ý bên trong.
Mua thêm mấy bó hoa tươi, dự định về nhà cắm hoa. Nhà có hoa, có lá mới thấy vui vẻ trong người.
Vừa mua vừa tìm chỗ ăn cơm, Úc Triệt gọi qua, Lâm Tri Dạng đang đi trên đường vui vẻ nghe.
Chị nói: “Trưa chị không về, kiếm gì ăn đi em.”
“Giáo sư ơi, em vẫn là người khoẻ mạnh.”
Dường như Úc Triệt cười, dừng dừng: “Đáng lẽ chị mới là người nói câu kia.”
Câu nào, hai người đều biết.
Lâm Tri Dạng ngồi xuống ghế trong nhà hàng, hôn cô vang dội qua điện thoại: “Tan làm em đón chị.”
“Được chứ, như cũ, em đừng đến sớm.”
“Đã biết.”
Lúc đợi đồ cơm, Lâm Tri Dạng kiểm tra điện thoại và Sherlock Holmes xuất hiện trong vòng bạn bè của cô. Minh Tiêu Kiều nói: “Ê cái bàn với bộ đồ ăn không giống nhà cậu.”
Lâm Tri Dạng dại cả người, không thể nói mình đổi phong cách.
Cũng không thể nói ra ngoài ăn vì nó chính xác là ở nhà.
Thế thôi không nói.
Hà Thấm bình luận: “Chị ở Lâm Xuyên sao? Hẹn nhau làm bữa tối được không?”
Lâm Tri Dạng trả lời: “Không có, ở xa lắm.”
Vài phút sau, Mạnh Dữ Ca trả lời Hà Thấm: “Tối nay tăng ca đến 9 giờ.”
Lâm Tri Dạng nở nụ cười mất nhân tính, bán mình cho tư bản khổ quá.
Hà Thấm gửi tin nhắn cho cô: “Em hận.''
[biểu tượng cảm xúc đang khóc]
“Chị chắc chị trưởng nhóm thích đỏ tươi không? Em mặc mấy ngày rồi đó. Chị ấy còn hỏi em có phải màu phong thuỷ của em không.”
Lâm Tri Dạng qua loa: “Vậy là em thành công thu hút cậu ấy.”
“Thật?”
“Nhưng em thấy ghét bỏ đúng hơn.”
“Thật, miệng chê nhưng lòng thích.”
“Ra vậy hen.”
Buổi chiều về lại Lâm Xuyên, Lâm Tri Dạng ngủ trưa nửa tiếng. Sau khi thức dậy cô bắt đầu đặt cây xanh vào vị trí, tỉa mấy bông hoa và cắm vào bình.
Bận một lúc lại thấy nơi này như là nhà.
Nhà của cô và Úc Triệt.
6 giờ, Lâm Tri Dạng lái xe đến đón Úc Triệt.
Buộc tóc đuôi ngựa cùng áo len và quần jean làm cô nhìn dịu dàng và thuần khiết.
Chưa đợi được Úc Triệt thì có vị khách không mời đến trước mặt: “Bạn học thêm cái phương thức liên hệ được không?”
Chàng trai mặc quần áo thể thao, da ngăm và vẻ ngoài nhìn cũng được. Chàng trai ngại ngùng, chờ mong nhìn cô với chiếc điện thoại trong tay.
Lâm Tri Dạng cười, lịch sự từ chối: “Xin lỗi, tôi có người yêu rồi.”
Tuổi vẫn nhỏ nên không che giấu được sự thất vọng, bất lực thở dài: “Không sao.”
Nhìn Lâm Tri Dạng, con nai nhỏ trong lòng không muốn bỏ cuộc: “Thêm bạn thôi cũng được, làm quen với nhau.”
Lâm Tri Dạng lắc đầu, vừa muốn từ chối thì giọng nói lạnh lùng của Úc Triệt vang lên: “Em ấy không muốn làm quen.”
Bị cắt ngang, chàng trai có vẻ hơi xấu hổ, nhưng có lẽ vì nụ cười tươi sáng, xinh đẹp của Lâm Tri Dạng nên cậu không mấy giận dỗi. Chàng trai biết, hai người đó biết nhau.
“Không sao, có duyên sẽ gặp lại.”
Người vẫn chưa bước xa, Úc Triệt không nhịn được nữa, cô vô cảm lên tiếng: “Đến đây.”
Cô thật sự muốn giúp Lâm Tri Dạng đeo khẩu trang với kính râm lên cho rồi.
Nhìn ai cũng cười.
Tác giả: Tần Hoài Châu
Edit: Mia
__________
Phòng sách sáng đèn, Úc Triệt cầm bút đỏ tập trung chấm bài thi.
Cách cầm bút và dáng ngồi cực chuẩn, giống hệt hình minh họa trong sách giáo khoa nên không bao giờ bị cận.
Lâm Tri Dạng nhìn trộm. Sự tập trung của phụ nữ thực sự hấp dẫn làm người ta bị cuốn vào trong.
Úc Triệt không chú ý đến cô, cứ ngồi đó chấm bài thi.
Cô không dám quấy rầy chị, khi chị đứng lên uống nước và cử động cột sống cổ mới dám hỏi: “Có đáp án không? Em dò giúp chị.” Dù chỉ một lớp nhưng chấm một mình rất cực.
“Không có, đáp án trong đầu chị.”
Lâm Tri Dạng đành tính điểm giúp chị, viết lên bài thi. Vì công việc quá đơn giản, ít tốn thời gian và phải chờ Úc Triệt. Thế nên sao mỗi lần tính cô sẽ lén nhìn trộm một lúc rồi nghịch điện thoại.
Đêm hè yên tĩnh và ấm áp. Ánh trăng bên ngoài chiếu vào những ngọn đèn làm cái lạnh lẽo tan biến, hòa cùng sự náo nhiệt, ôm lấy thành thị.
Hai tiếng mới chấm xong phân nửa, điện thoại vang lên, Úc Triệt bỏ viết tắt đồng hồ: “Mai làm tiếp, đi ngủ thôi.”
Vừa nói vừa dọn dẹp, Lâm Tri Dạng cầm phân nửa bài đã chấm xong: “Cao nhất 91, điểm 80 phổ biến nhất và có nhiều bài được 60 điểm.”
“Chắc có mấy bạn trượt.” Vừa chấm bài cô vừa nhớ tên mấy người kia. Đúng là quá đáng, mấy câu hỏi đơn giản không làm được thì thôi, nếu có viết cũng toàn viết gì đâu không.
“Có năm bạn trượt, một bạn 58 và một bạn 59.” Hả hê trước người gặp hoạ nhưng Lâm Tri Dạng giả vờ thông cảm: “Giáo sư Úc vớt không?”
Kiên quyết từ chối: “Không, bao nhiêu là bao nhiêu.”
Lời nói uy nghiêm, chữ nào cũng có điểm nhất. Sự nghiêm nghị của giáo viên đang tuôn ra.
Tiềm thức Lâm Tri Dạng giả định thân phận học sinh thi trượt bị mắng, cô ngoan ngoãn câm mồm.
Giáo sư Úc làm việc sẽ hung dữ, không dễ nói chuyện.
Lâm Tri Dạng hồi lâu không dám lên tiếng, chỉ cúi đầu sắp xếp bài thi. Úc Triệt lấy lại tinh thần và tự hỏi liệu bản thân có quá nghiêm túc?
Khó chịu nhíu mày, cô dịu giọng: “Điểm này chỉ quyết định phân nửa. Nếu ngày bình thường làm bài trên 50 sẽ không trượt.”
“Vậy được.” Lâm Tri Dạng nhẹ giọng, cũng không liên quan đến cô lắm. Bình thường học hành không chăm thì cuối kỳ ráng chịu.
Ánh mắt dừng lại ở câu hỏi điền vào chỗ trống, câu hỏi dễ nhất đề: Nhân vật chính của “Kim Phấn Thế Gia” là ai? Nhưng người này lại viết “Lãnh Tình Thu” và “Kim Yến Vũ.”
(Người ta là Lãnh Thanh Thu và Kim Yến Tây, bà đó bả làm tào lao)
“...” Nhìn bài thi của người khác đúng không? Mắc cười gần chết.
Vì cúi đầu, tóc xoăn che đi khuôn mặt nên Úc Triệt không biết do xem bài thi mới bật cười. Cô chỉ biết em không nhìn cô, chỉ qua loa trả lời mấy câu cô hỏi.
Em cũng nghĩ cô làm giáo viên không tốt sao?
Nhưng cô không muốn làm giáo viên không theo nội quy. Cô không cố tình làm khó người khác, tuy nhiên cô không muốn học sinh mình lười biếng, phí hoài năm tháng trên ghế nhà trường.
Dựa vào câu “chào thầy, chào cô” để vượt qua bốn năm đại học.
Ít nhất trong lớp của cô, cô muốn học sinh lắng nghe và ghi nhớ những gì đã học.
Không thể để chỉ vì tiết kiệm chút mực nước mà sinh viên khoa tiếng Trung làm mất mặt đại học Hoài Châu.
Nhưng Lâm Tri Dạng là người lười biếng, em sẽ giải quyết mọi chuyện theo cách đơn giản nhất nên có thể không đồng tình với cách làm của cô.
“Chị không thể giúp được những người chỉ 20, 30 điểm. Đây là vấn đề thái độ và nếu thiên vị sẽ trở thành tai nạn trong ngành giảng dạy.”
“Tất nhiên không thể thiên vị.” Lâm Tri Dạng không để ý, nghĩ chị chỉ tán gẫu với cô: “Sinh viên viết chữ không gọn gàng, nhìn xong chắc cũng đau mắt.”
Nụ cười rạng rỡ đâm vào tim, đôi mắt không hề không vui.
Ngón tay cong vào do căng thẳng dần thả lỏng.
“Ừm, mắt khó chịu.”
Lâm Tri Dạng bỏ bài thi xuống, cô đến gần Úc Triệt dỗ dành: “Em hôn là hết khó chịu.”
Úc Triệt chớp mắt, ngoan ngoãn nhắm mắt đợi hôn.
Lâm Tri Dạng hôn nhẹ: “Giáo sư Úc mệt rồi, xong việc dẫn chị đi ăn ngon nha?”
“Em mua váy cho chị, mua trang sức, mua túi xách và cả giày nữa.”
“?”
Úc Triệt không hiểu.
Lâm Tri Dạng giải thích: “Phải tiêu tiền cho chị, nếu không em có cảm giác mình bị bao nuôi.”
Đồ ăn vặt yêu thích của cô trong nhà Úc Triệt ngày càng nhiều. Thậm chí Úc Triệt mua cho cô ba bộ đồ ngủ, áo lót và quần lót cũng có đủ.
Cô thích ngồi dưới sàn, Úc Triệt mua thảm ngay. Hơn nữa phòng khách, phòng ngủ, phòng sách gì gì đó đều có.
Ngôi nhà trống rỗng trở nên ấm áp.
Úc Triệt đưa cả chìa khoá cho cô.
Lâm Tri Dạng cảm thấy nếu cô không ngăn, Úc Triệt sẽ cho cô tấm thẻ ngân hàng.
Úc Triệt vẫn hoang mang, hơn nửa ngày mới hiểu, cô cười: “Lại sao nữa?”
Cô rất vui.
“Không được.” Lâm Tri Dạng ôm chị vào lòng: “Chị phải dừng lại thôi, em không thể nhận quá nhiều, nếu không..”
Khẽ cắn vành tai Úc Triệt: “Lúc em bắt nạt chị em sẽ áy náy.”
Sao có thể vừa ăn, vừa dùng đồ người ta mà còn làm người ta khóc?
Mặt đỏ bừng, hơi thở Úc Triệt gấp gáp và vành tai bị cắn tê dại. Tim cô đập loạn cả lên và chân đã nhũn ra.
Chờ chuẩn bị xong, Lâm Tri Dạng trở về trong sáng: “Hôm nay muộn rồi, sáng chị phải đi gác thi sớm, em không hành chị được, lần sau nha.”
Vì được chăm sóc nên cảm động nhưng vẫn thất vọng.
Cô thích Lâm Tri Dạng làm chuyện xấu với cô.
Lâm Tri Dạng hư là Lâm Tri Dạng thuộc về mình cô.
Người khác thấy em tươi sáng, vui tươi khi hoạt động. Thấy em thanh lịch, quyến rũ khi trầm lắng. Em là người dịu dàng và tốt bụng, là sự tồn tại trong sáng, rực rỡ nhất.
Nhưng chỉ có Úc Triệt nhìn được Lâm Tri Dạng xấu xa, độc đoán và ăn hiếp người ta.
Thật tiếc, hôm nay không thấy được.
Nghĩ chưa hết đã thấy ngại ngùng, Úc Triệt tự trách mình không dè dặt.
Song, người nhóm lửa là Lâm Tri Dạng.
Cứ mãi nhìn cô, làm cô mất nhiều công sức mới có thể tập trung chấm bài.
Sáng hôm sau, Úc Triệt làm xong bữa sáng là vội đến trường.
“Chị để báo thức lúc 8 giờ cho em, đồ ăn sáng để trong bếp. Không được nằm nướng, dậy ăn rồi ngủ tiếp.”
Lâm Tri Dạng bị đồng hồ báo thức gọi dậy, cô thống khổ bò lên, tự hỏi chuyện gì đây? Hôm qua cô đã tắt hết đồng hồ báo thức còn gì!?
Quay qua ôm người bên cạnh, gối đầu trống không.
Cô bực bội tắt đồng hồ báo thức và nhìn thấy tin nhắn Úc Triệt gửi, đọc đi đọc lại nhiều lần.
Dòng nước ấm chảy dọc theo mạch máu, xua tan sự khó chịu mới thức dậy.
Tảng băng sao dịu dàng như này?
Phạm quy.
Lâm Tri Dạng ước gì có thể chụp màn hình gửi cho Minh Tiêu Kiều. Kêu bạn yêu nhìn kỹ, nhìn cho kỹ đi, chị ấy yêu cô!!
Nén lại ý muốn khoe khoang. Cô đứng dậy rửa mặt, dùng đồ dưỡng da của Úc Triệt rồi vào bếp ăn sáng.
Hôm nay Úc Triệt làm đồ ăn Trung Hoa, có trứng luộc, cháo đen và tiểu long bao.
Lâm Tri Dạng ngồi trong bếp ăn sáng. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ kính chiếu vào hơi nóng nên cô mở quạt.
Tìm góc đẹp chụp đồ ăn sáng và đăng lên vòng bạn bè. Một câu ngắn ngủi không biết từ đâu chạy qua đầu: “Là ai đến từ núi non sông biển mà cả ngày giới hạn bởi bếp núc cùng tình yêu?”
Đáp án là giáo sư Úc.
Mới đăng nửa phút, Úc Triệt gửi tin nhắn cho cô: “Không trả lời chị mà đi đăng bài.”
Câu trần thuật hơn cả dấu chấm hỏi, cũng hơn nốt dấu chấm than.
Không hài lòng, còn làm nũng không thôi.
Thật ra Lâm Tri Dạng muốn nói chuyện một lúc nhưng không định làm phiền Úc Triệt, vì thế dùng một chiêu đánh địch: “Giám thị được phép dùng điện thoại sao?”
Bên kia không trả lời.
Cười, ăn hiếp Úc Triệt thật vui.
Ăn sáng xong, đi rửa bát. Sau đó Lâm Tri Dạng ngồi trên thảm cạnh sofa, nghiêm túc gửi tin nhắn cho Úc Triệt: “Em có tài đức gì mà gặp được chị đây?”
Từ tận đáy lòng.
Úc Triệt quá tốt khiến cô cảm thấy mình không xứng.
Không có hồi âm, có lẽ đang tuân thủ chức trách, nghiêm túc đi gác thi.
Vậy nên vừa nãy đợi cô ngủ dậy trả lời?
Lâm Tri Dạng nghĩ, thả mình không có mục đích, cứ ngồi trong phòng khách cười khúc khích. Nửa tiếng sau cô bắt xe về nhà, lái xe đi chợ mua hoa.
Dạo hết một vòng, cô mua mấy cây xanh như thiên điểu, cây hạnh phúc và vĩ cầm. Có cây xinh đẹp và cả ngụ ý bên trong.
Mua thêm mấy bó hoa tươi, dự định về nhà cắm hoa. Nhà có hoa, có lá mới thấy vui vẻ trong người.
Vừa mua vừa tìm chỗ ăn cơm, Úc Triệt gọi qua, Lâm Tri Dạng đang đi trên đường vui vẻ nghe.
Chị nói: “Trưa chị không về, kiếm gì ăn đi em.”
“Giáo sư ơi, em vẫn là người khoẻ mạnh.”
Dường như Úc Triệt cười, dừng dừng: “Đáng lẽ chị mới là người nói câu kia.”
Câu nào, hai người đều biết.
Lâm Tri Dạng ngồi xuống ghế trong nhà hàng, hôn cô vang dội qua điện thoại: “Tan làm em đón chị.”
“Được chứ, như cũ, em đừng đến sớm.”
“Đã biết.”
Lúc đợi đồ cơm, Lâm Tri Dạng kiểm tra điện thoại và Sherlock Holmes xuất hiện trong vòng bạn bè của cô. Minh Tiêu Kiều nói: “Ê cái bàn với bộ đồ ăn không giống nhà cậu.”
Lâm Tri Dạng dại cả người, không thể nói mình đổi phong cách.
Cũng không thể nói ra ngoài ăn vì nó chính xác là ở nhà.
Thế thôi không nói.
Hà Thấm bình luận: “Chị ở Lâm Xuyên sao? Hẹn nhau làm bữa tối được không?”
Lâm Tri Dạng trả lời: “Không có, ở xa lắm.”
Vài phút sau, Mạnh Dữ Ca trả lời Hà Thấm: “Tối nay tăng ca đến 9 giờ.”
Lâm Tri Dạng nở nụ cười mất nhân tính, bán mình cho tư bản khổ quá.
Hà Thấm gửi tin nhắn cho cô: “Em hận.''
[biểu tượng cảm xúc đang khóc]
“Chị chắc chị trưởng nhóm thích đỏ tươi không? Em mặc mấy ngày rồi đó. Chị ấy còn hỏi em có phải màu phong thuỷ của em không.”
Lâm Tri Dạng qua loa: “Vậy là em thành công thu hút cậu ấy.”
“Thật?”
“Nhưng em thấy ghét bỏ đúng hơn.”
“Thật, miệng chê nhưng lòng thích.”
“Ra vậy hen.”
Buổi chiều về lại Lâm Xuyên, Lâm Tri Dạng ngủ trưa nửa tiếng. Sau khi thức dậy cô bắt đầu đặt cây xanh vào vị trí, tỉa mấy bông hoa và cắm vào bình.
Bận một lúc lại thấy nơi này như là nhà.
Nhà của cô và Úc Triệt.
6 giờ, Lâm Tri Dạng lái xe đến đón Úc Triệt.
Buộc tóc đuôi ngựa cùng áo len và quần jean làm cô nhìn dịu dàng và thuần khiết.
Chưa đợi được Úc Triệt thì có vị khách không mời đến trước mặt: “Bạn học thêm cái phương thức liên hệ được không?”
Chàng trai mặc quần áo thể thao, da ngăm và vẻ ngoài nhìn cũng được. Chàng trai ngại ngùng, chờ mong nhìn cô với chiếc điện thoại trong tay.
Lâm Tri Dạng cười, lịch sự từ chối: “Xin lỗi, tôi có người yêu rồi.”
Tuổi vẫn nhỏ nên không che giấu được sự thất vọng, bất lực thở dài: “Không sao.”
Nhìn Lâm Tri Dạng, con nai nhỏ trong lòng không muốn bỏ cuộc: “Thêm bạn thôi cũng được, làm quen với nhau.”
Lâm Tri Dạng lắc đầu, vừa muốn từ chối thì giọng nói lạnh lùng của Úc Triệt vang lên: “Em ấy không muốn làm quen.”
Bị cắt ngang, chàng trai có vẻ hơi xấu hổ, nhưng có lẽ vì nụ cười tươi sáng, xinh đẹp của Lâm Tri Dạng nên cậu không mấy giận dỗi. Chàng trai biết, hai người đó biết nhau.
“Không sao, có duyên sẽ gặp lại.”
Người vẫn chưa bước xa, Úc Triệt không nhịn được nữa, cô vô cảm lên tiếng: “Đến đây.”
Cô thật sự muốn giúp Lâm Tri Dạng đeo khẩu trang với kính râm lên cho rồi.
Nhìn ai cũng cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.