Băng Xuyên Tiệm Noãn

Chương 41

Tần Hoài Châu

11/06/2024

Tác phẩm: Sông băng dần ấm - chương 40

Tác giả: Tần Hoài Châu

Edit: Mia

__________

Hoàng hôn buông xuống, những tòa kiến trúc bằng gạch đỏ cùng thảm thực vật tươi tốt nhuốm màu vàng ấm áp. Mọi thứ được bộ lọc thiên nhiên diễn tả đẹp đến mức người ta phải quay đầu nhìn lại lần hai.

Lâm Tri Dạng cảm thấy có mùi nguy hiểm. Đã rất lâu chưa gặp lại Úc Triệt trong tình trạng băng giá như này.

Ánh chiều tà chiếu lên tóc đen Úc Triệt. Đường nét khuôn mặt kéo dài thành vòng cung xinh đẹp, như một kiệt tác của nhà điêu khắc xuất sắc nhất.

Cô cong mắt, ngoan ngoãn đến bên người Úc Triệt. Hôm nay Úc Triệt mang giày đế bằng, cô cúi đầu nhìn chị.

Úc Triệt nhìn chăm chăm: “Nhiều người hỏi thông tin liên lạc em lắm đúng không?”

Chắc chắn không ít.

Trực giác mách bảo nếu nói thật sẽ bị xui xẻo. Lâm Tri Dạng mơ hồ trả lời: “Cũng ổn.”

Cô qua loa nên Úc Triệt không tin. Xem xem cái sự thành thạo kia kìa, chắc chắn thường xuyên gặp.

Mỉm cười từ chối rất lịch sự.

Sắc mặt Úc Triệt càng xấu hơn. Lâm Tri Dạng đeo khẩu trang vào, chỉ lộ ra đôi mắt biết cười: “Được chưa nè.”

Hôm nay cô mang kính áp tròng nâu nhạt, con mắt xinh đẹp ngấn nước và hàng lông mi dày cong cong. Mái tóc xõa tự nhiên che đi vầng trán, đôi mắt quyến rũ như lụa. Dù chỉ lộ ra con ngươi cũng làm người ta nhìn không thể rời mắt.

Bỗng nhiên Úc Triệt thấy người yêu xinh không phải chuyện tốt, cô bực.

Cô không thể để Lâm Tri Dạng tùy tiện khoe cơ thể. Nhưng cô cũng không thể chiếm giữ riêng khuôn mặt xinh đẹp và đôi mắt quyến rũ của em.

Giúp Lâm Tri Dạng kéo khẩu trang xuống cằm: “Bỏ ra đi, chán quá.”

Nói xong bỏ đi.

Lâm Tri Dạng vui vẻ đi theo nịnh nọt: “Em sẽ ngoan mà, mai sau mang khẩu trang đến đón chị, không quyến rũ người khác.”

Úc Triệt vặn lại: “Chị không nói em quyến rũ người khác.”

“Vậy sao chị không vui?” Lợi dụng không có ai, Lâm Tri Dạng nhẹ nhàng chọc eo Úc Triệt, “Chị ơi.”

Người lớn tuổi không thể chống đỡ nổi việc người trẻ tuổi làm nũng.

Được dỗ một hồi, cơn giận Úc Triệt cũng vơi đi. Nghĩ đến việc thấy em cười nói với người thích em lại thấy bản thân vô lý.

Lâm Tri Dạng đến đón cô, em chả làm gì cả. Ngay cả việc người khác xin thông tin liên lạc em cũng không cho nhưng cô lại lạnh mặt với em.

Tuy vẫn không vui nhưng dịu đi nhiều, cô hỏi Lâm Tri Dạng đậu xe ở đâu mới mở miệng nói: “Chị không giận em.”

Chỉ thấy có cảm giác nguy cơ.

Lâm Tri Dạng nghiêng đầu cười trộm, “Vậy về nhà ăn cơm nhen.”

Không biết nấu cơm nên cô đặt giao hàng và toàn gọi món Úc Triệt thích.

Dọc đường, Úc Triệt vẫn chưa bình tĩnh được, lặng lẽ ngồi ghế phụ. Chỉ khi Lâm Tri Dạng mở miệng hỏi cô mới chịu nói chuyện.

Lâm Tri Dạng thở dài trong lòng. Như này vẫn bảo không tức giận? Giáo sư Úc thật sự rất nhỏ mọn.

Đỗ xe vào gara nhưng Úc Triệt vẫn bất động, cô mỉm cười cúi xuống giúp chị tháo dây an toàn.

Đang định trở về vị trí, cô bị kéo vào cái ôm ấm áp. Lúc đang hoang mang, Lâm Tri Dạng bị cắn một cái vào môi.

Môi và tăng lại gặp nhau nhưng tiếc công tiếc sức, triền miên trao cho nhau tình yêu lưu luyến như thể đang ngâm một bài thơ.

Lo lắng đang ở bên ngoài, Úc Triệt chỉ ôn tồn vài giây lại đẩy người ra, vội cầm túi xách xuống xe.

Lâm Tri Dạng phản ứng lại thì người ăn hiếp cô đã bước rất xe, cô xuống xe đuổi theo: “Đợi em.”

Úc Triệt không quay đầu.

Như hai người khác nhau.

Vào thang máy, Lâm Tri Dạng vừa nhìn chị vừa ấn nút: “Chị còn giận sao? Muốn cắn em cái nữa không?”

Chỉ cần chị vui thì cắn bao nhiêu cũng được.

Úc Triệt cụp mắt, không nói chuyện.

Thực ra cô đã bình tĩnh lại rồi, giờ chỉ nghĩ cách cứu vãn sự mất kiểm soát vừa xảy ra.

Vì sao muốn cắn Lâm Tri Dạng?



Cô thắc mắc.

Dù mơ hồ biết được đáp án, nhưng không biết có phải câu trả lời chính xác hay không.

Lâm Tri Dạng nhìn điện thoại: “Cách 500m, đồ ăn sắp tới, ăn cơm thôi.”

Úc Triệt “ừm”, cô mở cửa và bật đèn, đổi xong giày chuẩn bị bước vào phòng khách nhưng đột nhiên dừng lại.

Lâm Tri Dạng biết vì sao chị lại ngừng, cô nhướng mày, mỉm cười: “Thế nào? Đẹp không chị?”

Phòng khách trống trải được trải thảm màu xám trắng, mấy chậu cây ở vị trí rất đẹp. Hoa cát tường hồng và cẩm tú cầu xanh được đặt trên bàn ăn và bàn trà của sofa.

Chiếc bình làm người ta mát mẻ, cảm nhận được hơi thở của mùa hè.

Một mảnh thiên được được vẽ lên.

“Đẹp.”

Úc Triệt không định giận Lâm Tri Dạng nữa.

Vì nó mấy chuyện đó không là gì so với chuyện em đã làm.

Lâm Tri Dạng quay lại với cô vào mùa hạ, mang đến cho cô sự ảo mộng giữa ngày hè. Thậm chí cô bắt đầu mong đợi mùa thu đông, cái mùa vốn dĩ cô ghét nhất.

Lâm Tri Dạng ôm eo Úc Triệt: “Không giận nữa nha, bình giấm của em.”

Úc Triệt nóng mặt.

Sao cô thích ăn giấm như vậy? Nó không tốt lành gì.

Đồ ăn được giao đến, Lâm Tri Dạng trịnh trọng bày ra mấy món ăn rồi đặt trên bàn: “Giáo sư Úc, chị tưởng tượng bữa này là em nấu đi.”

Úc Triệt không biểu cảm, gắp miếng nấm đùi gà bỏ vào mồm, hợp tác chơi nhà chòi: “Ngon quá, tay nghề của đầu bếp Lâm quá tuyệt.”

Dù cố gắng hết sức nhưng vẫn rất diễn, không có không chút thăng trầm cảm xúc. Chị càng nói càng giống mỉa mai cô.

Lâm Tri Dạng vội xua tay bảo chị thôi khen, đáng sợ quá: “Khen lố bịch.”

Buổi tối, Úc Triệt vùi đầu sửa bài thi và Lâm Tri Dạng tiếp tục chịu trách nhiệm tính điểm.

“Mai đi trường học nhập điểm, chiều nghỉ.”

Lâm Tri Dạng ấn ấn vai chị: “Vậy nghỉ xong ngày mốt đi chơi nha.”

Úc Triệt không chút do dự: “Được chứ.”

Quá dứt khoát làm Lâm Tri Dạng không mấy yên tâm: “Thật sự ra ngoài được sao?”

Nói thật, lúc nào đến trường của Úc Triệt cô cũng lo. Khi đi trên đường cô không dám nói quá nhiều với Úc Triệt, càng không dám đụng tay đụng chân.

Không muốn gây rắc rối cho chị.

Dù Úc Triệt không mấy quan tâm và thậm chí chẳng thèm kỳ kèo mặc cả. Nhưng Lâm Tri Dạng thì ngược lại, cô cảm thấy lo lắng, bất an về chuyện họ hẹn hò.

Mặc dù anh trai Úc Triệt biết đi chăng nữa, nhưng những gì chị trải qua cùng sự sợ hãi trong lòng chị khiến Lâm Tri Dạng đau lòng. Cô không muốn chị sợ hãi nữa, không muốn chị lại lạc lõng như trước đó.

Muốn cuộc sống yên tĩnh một thời gian, muốn không xảy ra chuyện đột xuất thì nên khiêm tốn.

Hai vai thoải mái, Úc Triệt nheo mắt: “Tác giả lớn sợ sao?”

“Em không, em muốn cầm loa nói với cả thế giới chị là người yêu em.”

Nghĩ đến hình ảnh đó, Úc Triệt thấy buồn cười: “Vậy mua cái loa rồi gọi mấy bạn qua ăn cơm chịu không?”

Tuy bảo ngày mai nghỉ nhưng nếu chị đề xuất thì Lâm Tri Dạng cũng hiểu, cô nhắn tin cho Minh Tiêu Kiều ngay: “Mai rảnh không? Qua ăn miếng cơm. Tôi nhớ cậu, cục cưng.”

Dưới ánh nhìn của Úc Triệt, cô tự giác xoá đi mấy chữ cuối.

Minh Tiêu Kiều trả lời rất nhanh: [Nói đi, vay bao nhiêu?]

Lâm Tri Dạng: [?]

Mắng một hồi, Minh Tiêu Kiều kiên quyết bảo mình sẽ đến.

Lâm Tri Dạng rất hài lòng, chạy qua ngồi xổm bên người Úc Triệt: “Ngoài Mạnh Dữ Ca, còn có anh trai với chị dâu thì người đầu tiên cần thông báo là bà nguyệt này nè.”

Úc Triệt suy nghĩ thật sâu: “Đúng vậy.”

Lâm Tri Dạng bỗng tò mò: “Lần đầu gặp em, chị nghĩ gì?”

Không cần nhớ lại, cảnh đó mãi ở trong đầu nên nhắc là lấy ra ngay. Úc Triệt thẳng thắn: “Nghĩ, em đẹp hơn trong ảnh.”

Chị quá thẳng thắn làm Lâm Tri Dạng căng thẳng vô cùng, cô ngồi ngay ngắn trên thảm: “Ảnh nào cơ? Chị thấy em rồi sao?”

“Ừm, poster ở hiệu sách.”



Lâm Tri Dạng ngại ngùng vì poster ở hiệu sách trông cô quá ngớ ngẩn. Người khác nhìn chắc vẫn ổn, nhưng bản thân cô có thể liên tưởng đến cái cảnh tạo hình lồi lõm thấy ghê.

Vì vậy, cô sẽ né hết tất cả các hiệu sách có ảnh cô.

Không ngờ Úc Triệt đã chú ý đến cô trước khi họ gặp nhau. Chuyện này thật sự rất kỳ diệu, tất nhiên cũng có thể gọi là duyên số.

Lâm Tri Dạng thú nhận: “Em thấy sắc nổi lòng tham với giáo sư Úc. Sau khi về nhà em tìm hết ảnh của chị trên trang web của trường và lưu hết vào máy.”

Cô không hề phủ nhận chuyện “yêu từ cái nhìn đầu tiên”, Úc Triệt cũng chỉ cười, nửa ngày không mở miệng.

Hai người ngồi cạnh nhau trên sofa: “Vậy mấy ảnh đưa cho Minh Tiêu Kiều xem lấy trên web sao?”

“Đúng vậy, em không có ảnh khác của chị.” Úc Triệt không thích chụp ảnh.

Thật thì có, nhưng là đồ chụp lén và quá riêng tư. Nếu Minh Tiều Kiều mà thấy chắc bùng nổ mất.

“Vậy chụp thôi.” Úc Triệt nói.

Lâm Tri Dạng to mắt, mở camera lên nhanh nhất có thể vì sợ Úc Triệt đổi ý.

Ngoại hình của hai người rất đỉnh, dù camera thường giống như kính chiếu yêu thì vẫn chụp đẹp đến có thể so với mấy cái ảnh đã photoshop.

Ảnh chụp một đôi, ai cũng tóc dài xinh xắn. Một người đôi mắt cong cong, người còn lại nhẹ nhàng nở nụ cười, đầu đặt cạnh đầu, họ mặc đồ ngủ giống hệt nhau.

Lâm Tri Dạng cứ ngắm mãi thôi, “Mai sau mang Polaroid (máy ảnh chụp lấy liền) đến, chụp xong cất vào túi, khi nào muốn thấy chị cũng được.”

Tuy nhiên, Úc Triệt không hài lòng với sự lạnh lùng cũng bản thân trong ảnh: “Chị không được.”

Lâm Tri Dạng ngạc nhiên: “Sao không được? Chị muốn trong thế nào đây? Một nàng tiên?”

Úc Triệt nghĩ đúng là người yêu trong mắt hoá Tây Thi. Chẳng hạn như hai người cứ thấy đối phương xinh hơn mình.

Bảo Lâm Tri Dạng gửi ảnh cho cô.

Nhập điểm và dự cuộc họp cuối cùng của kỳ xong Úc Triệt rơi khỏi trường. Lòng cô thả lỏng vì cuối cùng cũng được nghỉ ngơi.

Lâm Tri Dạng đã về nhà dọn dẹp, làm xong ngủ một giấc không đặt đồng hồ báo thức, lúc tỉnh dậy đã 3 giờ hơn. Bước xuống giường rửa mặt theo thói quen, sau đó đi giải quyết mấy chuyện công việc linh tinh.

Nhớ mấy thói quen xấu của Lâm Tri Dạng, Úc Triệt có chút động lòng. Em sẽ kê gối sau lưng, lười biếng ngồi đầu giường nghịch điện thoại.

Đã lâu không vào Weibo Lâm Tri Dạng, lúc click vào phát hiện bài đăng đều là về hai người.

Bữa sáng cô làm, hoa Lâm Tri Dạng cắm cùng bộ đồ ngủ mới mua cho Lâm Tri Dạng và bức ảnh cô viết chữ được em chụp đăng lên.

Tủ lạnh có tờ giấy nhớ ghi “nhớ ăn trái cây“.

Chỉ là những thông tin mơ hồ nhưng ai cũng đoán được đang yêu.

Hơn nữa rất xấu tính, thỉnh thoảng làm mấy bài thu buồn, xuân ca làm người hâm mộ xấu tính.

Nằm nửa tiếng, Úc Triệt thấy không thể lười thêm nên đi đọc sách một lúc. Mãi đến chạng vạng, Lâm Tri Dạng mới gửi tin nhắn cho cô: “Đến thôi, chị muốn em đón không?”

“Chị qua với em.” Thoả thuận xong, tối nay Lâm Tri Dạng về bên này.

Dọn dẹp xong xuôi, cô lái xe đến Nam Sơn. Bãi đậu xe khu dân cư cách nhà Lâm Tri Dạng hơn trăm mét.

Trời sắp tối và đèn đường đã sáng.

Úc Triệt thấy vui vẻ trong lòng, nhưng mới đi vài bước lại gặp Minh Tiêu Kiều.

Từ vui vẻ sang sốt ruột, lần đầu tiên làm chuyện xấu nên lo.

Vốn dĩ Lâm Tri Dạng muốn cô trốn trong nhà trước, chờ khi người đến bước ra hù Minh Tiêu Kiều.

Kết quả lại nghênh chiến trực tiếp.

Úc Triệt chột dạ.

Minh Tiêu Kiều ngạc nhiên: “Sao chị Úc Triệt ở đây?”

Lần cuối gặp nhau là dịp Tết nguyên đán, Minh Tiêu Kiều thân thiết sang hỏi thăm.

“Chị qua gặp bạn.” Úc Triệt gật gật đầu, khen đối phương gầy, xong lại cố ý hỏi: “Em thì sao?”

Hỏi xong mới biết mình bị Lâm Tri Dạng dạy hư.

“Trùng hợp quá à, em cũng qua gặp bạn.” Minh Tiêu Kiều thích nhất người ta khen mình gầy, cười đến ngu ngốc: “Đi nhà cậu ấy ăn ké bữa cơm.”

Cho đến khi hai người bước vào cùng một chung cưng và ấn cùng tầng thang máy.

Minh Tiêu Kiều rất hoa mang: “?”

______

Tác giả: Minh Tiêu Kiều: Tôi vẫn là con nít

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Băng Xuyên Tiệm Noãn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook